Chương 41: Vưu Vật
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Nhắc đến vấn đề này thì Tư Ân liền trở nên rất hưng phấn. Có được những thành viên của Dong Binh đoàn ghé thăm tửu điếm của lão thì đó là niềm vinh hạnh lớn lao, phải tu mấy kiếp mới có được. Thế nhưng lão vẫn cố gắng che dấu sự đắc ý ở trên mặt, chỉ nói:
- Các thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn không bao giờ đặt chân vào những quán ăn dành cho những ai thuộc cấp bậc dũng sĩ. Điều này hầu như người nào ở đại lục này cũng đều biết. Bởi vì Tạp Tháp là một người rất thích thức ăn ngon, nên mỗi lần họ đi đến đâu thì việc ăn uống của cả đoàn đều do y quyết định. Và may mắn thay, chuyến này tệ điếm lại được y để mắt tới.
Mộ Dung Thiên lại cảm thấy thắc mắc:
- Nhưng tại sao bọn họ lại không bước chân vào các quán ăn dành cho dũng sĩ? Điều này thật quái lạ!
- A, điều này....
Nghe hỏi đến vấn đề đó, cả Tư Ân cũng không biết phải trả lời thế nào, còn Lệ Toa và Lạc Na thì cũng lắc đầu không nói gì.
Đến lúc này thì người có kiến thức sâu rộng nhất là Mạc Lý An mới lên tiếng để giải khai sự nghi hoặc của mọi người. Lão chậm rãi nói:
- Nghe nói mẫu thân của người sáng lập đoàn dong binh ấy, tức ma pháp sư Khẳng Đặc tiên sinh, là một nữ tử bình dân. Thuở còn là một thiếu nữ, bà ta đã từng bị một chiến chức giả cưỡng gian, sau đó thì người kia phủ nhận trách nhiệm và bỏ đi. Song, sau đó thì mẫu thân của Khẳng Đặc mới phát hiện ra mình đã thụ thai, và đứa bé đó chính là Khẳng Đặc. Lúc bấy giờ, bà ta đã phải đấu tranh tư tưởng một thời gian khá lâu, sau cùng mới quyết định sinh đứa bé đó ra. Ở trên đại lục này, chưa kết hôn mà đã thất thân thì là một việc rất đáng xấu hổ, bởi vậy nên bà ta đã bị người người phỉ nhổ và khinh rẻ; thậm chí, cả gia đình cũng không dám tiếp tục nuôi dưỡng bà ta. Do đó mà bà ta đã trở thành một người ăn mày ở đầu đường xó chợ, ngậm đắng nuốt cay để nuôi cho Khẳng Đặc được lớn khôn thành người. May là trong vài lần ma thú công thành, công tác phòng ngự được khá tốt nên bọn họ mới có thể sinh tồn được. Nhưng người cha của Khẳng Đặc, một chiến chức giả mà không ai biết danh tính là gì đã để lại một năng lực trác tuyệt cho hai mẫu tử họ. Tố chất của Khẳng Đặc tiên sinh cực kỳ xuất sắc, sau khi trưởng thành thì đã trở nên là một vị ma pháp sư cao quý. Trong lúc Khẳng Đặc nghĩ rằng mình có thể khiến mẫu thân có được những chuỗi ngày sung túc và gặt hái được sự tôn kính của chúng nhân như đối với chính mình, thì đột nhiên lúc đó, bà ta do phải chịu đựng sự cơ cực bần hàn lâu ngày nên đã nhuốm bệnh nặng và qua đời không lâu sau đó. Kỳ thật, bà ta có thể cầm cự được cho tới khi Khẳng Đặc thành nhân thì đã là một kỳ tích lắm rồi. Đó có lẽ là do tình yêu của từ mẫu quá lớn nên mới được như vậy.
Mạc Lý An kể tới đây thì thở dài một hơi, tựa như là đang cảm thán cho số phận của nữ nhân đáng thương kia. Sau đó lão nói tiếp:
- Từ đó về sau, Khẳng Đặc tiên sinh rất thống hận phụ thân, và y cự tuyệt không bao giờ đặt chân vào bất kỳ những nơi nào chỉ dành để tiếp đãi dũng sĩ, ví dụ như là tửu điếm, nhà trọ, trà lâu, v...vv....và y chỉ đến những nơi bình dân mà thôi. Khi y thành lập dong binh đoàn, trong số các điều kiện gia nhập, có một điều quan trọng nhất mà ai cũng phải tuân theo, đó là nhất định phải theo y đến các nơi bình dân. Do đó, tuy thực lực hùng hậu mà trong đoàn không hề có một chiến chức giả nào kiêu căng tự đại, họ chỉ chuyên vì giới bình dân mà giải nạn. Và cũng nhờ thế mà Cuồng Bạo dong binh đoàn rất được dân chúng kính yêu và hoan nghênh. Hơn nữa, bọn họ ai nấy cũng đều có cá tính, vì vậy mà họ rất nổi tiếng ở tại Lam Nguyệt đế quốc này.
Tuy đã được giải thích rõ ràng, nhưng vấn đề mà Mộ Dung Thiên quan tâm lại là một chuyện khác. Hắn hỏi:
- Thế tại sao bọn họ lại đến tiểu trấn của chúng ta?
Năm chữ "tiểu trấn của chúng ta" được thoát ra từ miệng Mộ Dung Thiên rất tự nhiên, đó là vì hắn đã xem Cách Lâm trấn này như là quê hương của hắn rồi.
Tư Ân đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói với Mộ Dung Thiên:
- À, La Địch tiên sinh, mấy ngày sắp tới, nếu ngươi có ra ngoài thì phải cẩn thận lắm mới được. Thời gian gần đây, ở vùng phụ cận của khu mộ u linh nằm bên trong rừng hoang dã, không biết vì lẽ gì mà lại xuất hiện rất nhiều ma thú biến dị cực kỳ hung mãnh. Tát Minh kỵ sĩ và thê tử của y là mục sư Tuyết Lê đã từng được nhìn thấy chúng, và họ đã ước đoán thực lực phòng ngự của chúng ta chỉ có thể ngang ngửa với ma thú cấp B mà thôi. Tin đồn đó vừa được tung ra thì lòng người cực kỳ hoang mang, không một chiến chức giả nào dám tiến vào nơi sâu nhất của khu rừng hoang ấy nữa. Do đó, người của bổn trấn mới thỉnh mời Dong Binh công hội ở trong thành phái người đến tiêu diệt ma thú giúp chúng ta.
Khi nhắc tới ma thú cấp A, B, trên mặt Tư Ân chợt biến sắc. Lão từng trải qua không ít lần ma thú công thành, nên hiểu rất rõ sự hung hiểm của chúng. Ma thú cấp A có nghĩa là thực lực rất mạnh, bằng không thì công hội đã không phái Cuồng Bạo dong binh đoàn xuất động rồi.
Mộ Dung Thiên hỏi:
- Ủa, thế à? Bọn chúng thường xuất hiện ở chỗ nào thế?
Tư Ân gật đầu nói:
- Đúng vậy, tạm thời trinh sát viên còn chưa phát hiện ra phương hướng mà chúng sẽ xâm nhập vào trấn này.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu, tỏ ra đã biết. Vậy là tốt, chuyện này có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới việc nghiên cứu phương cách hấp thu yêu khí của hắn. Mấy ngày nay, tinh thần của hắn đã có chút tiến bộ. Hôm nay lại thấy xuất hiện một chút linh cảm chỉ lóe lên trong chớp mắt, nhưng điều đó cũng chính là một đột phá mới. Nếu như vì chuyện ma thú biến dị xuất hiện mà làm đình trệ kế hoạch của hắn đến vài ngày, vậy thì thật khó có thể bảo đảm tiến trình của hắn sẽ không bị thụt lùi.
- Được rồi, hôm nay dừng lại đây thôi.
Gã chiến sĩ tóc hung Tạp Tháp tuy vẫn còn nhiều chuyện để kể, nhưng cũng buộc lòng phải dừng lại. Vốn dĩ gã đi đâu cũng thích kể lại cho cư dân nơi đó nghe những chiến tích hiển hách của gã, để rồi lại thưởng thức những tiếng vỗ tay tán thưởng của họ. Thế nhưng, lần này do đoạn đường từ thành thị tới Cách Lâm trấn quá xa xôi, cả đoàn đều phải lặn lội đường xa vất vả nên dù sao cũng bị hao tổn tinh lực không ít. Họ cần phải nghỉ sớm để ngày mai còn đi tiêu diệt ma thú. Gã biết rất rõ sự hung hiểm nơi sa trường, nên chỉ cần có điều kiện thì bất luận thế nào, một chiến chức giả cũng cần phải duy trì trạng thái tốt nhất trước giờ lâm chiến, có như vậy thì họ mới có thể nắm giữ được cơ hội sinh tồn và thủ thắng được.
Lúc này, nữ cung tiễn thủ đầy khêu gợi là Bích Dạ cũng uyển chuyển đứng thẳng dậy. Trong những ánh mắt thèm thuồng của chúng nhân trong điếm, nàng khẽ vặn vẹo chiếc eo thon rồi đi đến quầy tính tiền, hé mở đôi môi đỏ mọng và cực kỳ xinh đẹp, nói:
- Lão bản, tính tiền nhé.
Cuồng Bạo dong binh đoàn là một đoàn thể rất có cá tính. Họ đi đến đâu ăn uống cũng đều thay phiên nhau để trả tiền, dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, tiền cơm so với mức thu nhập khá cao của dong binh mà nói, nó quả thật chẳng đáng là bao.
Tư Ân và Mạc Lý An cũng đã có tuổi, sức kháng cự của họ đối với mỵ lực của Bích Dạ tương đối mạnh hơn; lại thêm cách đây không lâu thì họ đã được chiêm ngưỡng dung nhan mỹ lệ hơn hẳn Bích Dạ của Lăng Đế Tư nên còn chưa bị thất thố trước mặt nàng ta. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên ở bên cạnh thì lại không được như vậy. Hắn vừa được thể nghiệm sự mỹ diệu của tình ái nên không thể kham nổi sự kích thích khi tiếp cận với mỹ nữ. Hắn mơ mơ hồ hồ như người bị lạc trong mộng, một tay giơ cao lên, năm ngón tay co lại thành thức khởi đầu của "Trảo ba long trảo thủ".
Lệ Toa và Lạc Na trông thấy bộ dạng háo sắc của Mộ Dung Thiên thì rất lo lắng cho hắn, vì Bích Dạ không phải là hạng người hiền lành gì.
Bích Dạ ném mấy đồng kim tệ lên mặt quầy rồi cười dài, nói:
- Không cần thối lại.
Nàng ra tay thật phóng khoáng, số kim tệ đó lớn gấp năm lần giá trị của bữa ăn. Tư Ân mừng rỡ, cuống quýt thốt lời đa tạ, rồi nói:
- Mỗi một thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn đều rất hào phóng, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong lúc thu hồi số tiền còn lại, không biết là do vô tình hay cố ý, nhưng bàn tay trắng nõn của Bích Dạ bỗng hơi lay động một cái, rồi nàng chợt kêu lớn:
- Úi chà!
Thì ra, một đồng kim tệ đã lăn tít xuống chân Mộ Dung Thiên. Hắn đang tính lượm nó giúp nàng thì đã thấy Bích Dao bước lên một bước, rồi cúi người xuống. Với động tác này, vạt áo của nàng liền mở rộng ra, khiến người ta có thể nhìn thấy rõ đường rãnh của đôi nhũ phong.
Mộ Dung Thiên vừa thấy vậy thì hạ thể đã cương cứng lên, lúc này Bích Dạ cũng vừa nhặt đồng kim tệ lên, khuôn mặt của nàng thì cơ hồ như muốn dán sát vào hạ thể của hắn. Tuy chưa trực tiếp chạm vào, nhưng Mộ Dung Thiên cũng đã cảm thấy tay chân rã rời rồi.
Bích Dạ mỉm cười thật ngọt ngào rồi ném về phía hắn một cái liếc vô cùng quyến rũ. Nàng đưa đẩy chiếc lưỡi đỏ mọng liếm quanh vành môi một vòng, rồi sau đó mới quay mình bước đi với dáng vẻ thướt tha rất đẹp mắt.
Mộ Dung Thiên gần như muốn xây xẩm mặt mày, hắn phải lấy tay vịn lên mặt quầy thì mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể của mình. Một vưu vật đầy yêu mỵ như thế quả thật là khó có thể hình dung ra nổi, dù là một động tác nhỏ như ánh mắt hay nụ cười thì cũng đều có thể khiến cho nam nhân điên đảo thần hồn. Nếu có một nam nhân nào đó cưới được nàng thì chắc hằng đêm sẽ miệt mài truy hoan, để rồi không lâu sau đó thì sẽ chết vì cạn kiệt tinh lực mất. Không lẽ nàng quả thật là người đồng tính luyến ái sao? Nếu không phải hai người bọn Lệ Toa đã cảnh báo trước thì với hành vi vừa rồi của Bích Dạ, hắn đã tưởng là nàng cố tình làm thế để kích thích dục vọng của mình rồi, một loại việc mà không nên bày ra trước mắt trẻ nhỏ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.