Chương 34: Ý Đồ
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Mộ Dung Thiên bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, ta muốn hỏi tiên sinh, nếu như các chỉ số về năng lực chiến đấu của ta chưa đạt tới mức yêu cầu của công hội, vậy bản thân ta vẫn có thể tự luyện võ kỹ được chăng?
Vừa nghe xong câu hỏi của hắn, cả ba người bọn Tư Ân đều nhìn hắn với vẻ hết sức kinh ngạc, bọn họ chỉ còn thiếu mỗi một việc là sờ lên trán hắn xem có nóng hay không thôi.
Mạc Lý An ổn định lại tinh thần, chỉ trong thoáng chốc đã lấy lại dáng vẻ ung dung như thường ngày, nghiêm túc nói:
- Được thì cũng được, nhưng mà La Địch này, ta không thể không nói cho ngươi biết. Chuyện này không phải là một chuyện đùa, ngươi có biết chăng, đám ma thú hung ác kia sẽ làm gỏi ngươi bất kỳ lúc nào đấy!
Tư Ân cũng hiểu rất rõ chuyện này không phải chuyện chơi, nên tốt bụng khuyên hắn:
- La Địch tiên sinh, dù cho ta có phải nói lời phật lòng ngươi thì ta cũng phải nói. Ý của ta lần này cũng giống như của lão quỷ đấy. Chủ ý vừa rồi của ngươi quả thật không phải là một chủ ý thông minh đâu.
Lạc Na và Lệ Toa lại càng lo lắng hơn. Mộ Dung Thiên đã từng không tin rằng thể lực của hắn rất thấp, cho nên hắn đã từng yêu cầu thi kéo tay với hai nàng. Đương nhiên, ngoài ý đồ nhân cơ hội để chiếm tiện nghi ra thì điều quan trọng hơn là để thử sức, kết quả là Mộ Dung Thiên đã bị thảm bại. Do đó, hai nàng cũng biết rất rõ tố chất của hắn thấp đến nhường nào.
Mộ Dung Thiên cười cười, nói:
- Ta sẽ biết cẩn thận.
Thần sắc của hắn trông rất dửng dưng so với những người có mặt tại đây, điều này khiến cho Mạc Lý An cũng muốn phát điên lên. Lão nói:
- La Địch, chuyện này không phải là vấn đề cẩn thận hay không cẩn thận. Ngươi cũng biết, chỉ số của ngươi không những là đạt không được đến mức thấp nhất của tiêu chuẩn cần có, mà còn là thấp đến khó có thể tưởng tượng. Ta ở trong nghề đã nhiều năm mà cho tới nay vẫn chưa từng gặp qua trtường hợp như thế.
Quả thật, ở đây khác xa với địa cầu. Ở địa cầu, người ta chỉ cần cố gắng là có thể thành công, nhưng ở Thần Phong đại lục này thì tuyệt đại đa số người ta đều cam tâm với thiên mệnh, và chỉ xem tố chất trời sinh là trọng yếu. Cùng là con người với nhau, nhưng đối với những ai có chức nghiệp sinh hoạt mà muốn trở thành chiến đấu chức nghiệp giả thì phải nổ lực hơn người ta gấp trăm lần, thậm chí còn phải tốn rất nhiều mồ hôi và thời gian nữa kia. Khoan nói đến người ta có đủ nghị lực để làm điều đó hay không, mà chỉ cần nói đến thời gian thôi là đã có thể phán quyết tử hình rồi. Dù cho có phải đổ bao nhiêu mồ hôi thì cũng vậy, thời gian cũng rất công bình, vì ai nấy cũng đều giống nhau. Hơn nữa, trong quá trình trưởng thành, người ta còn có thể gặp phải ma thú bất kỳ lúc nào. Với nguy cơ rình rập tứ bề, biết đâu người ta sẽ bị biến thành khay thức ăn của chúng cũng nên. Do đó, Mạc Lý An mới bất chấp tất cả để khuyên can Mộ Dung Thiên, thậm chí còn đả kích hắn để hắn từ bỏ mục tiêu lớn lao nhưng vô cùng ngu xuẩn ấy đi.
Mộ Dung Thiên thản nhiên:
- Ủa, vậy à.
Trong lúc Mạc Lý An cao hứng nghĩ rằng Mộ Dung Thiên sẽ hồi tâm chuyển ý, và lão cũng cứu được tính mạng của một bậc dược sư thiên tài, thì câu nói hờ hững của Mộ Dung Thiên đã làm cho lão suýt chút nữa thì té nhào xuống đất.
Mộ Dung Thiên lại hỏi:
- Được rồi, ngoài việc giết ma thú để tăng thực lực ra, còn phương pháp nào khác không?
Mạc Lý An lấy tay lau mồ hôi, cảm thấy người này rõ ràng là có lòng muốn chết mà. Lão nói:
- Có thì cũng có. Loại huấn luyện thứ hai khác với việc hấp thụ yêu khí của ma thú. Lúc huấn luyện không cần phải đối mặt với ma thú mà là vật chết, hoặc khai triển kỹ năng. Tỷ dụ như ma pháp sư mỗi ngày phải luyện tập các loại ma pháp không ngừng, đồng thời khai thác linh lực dung lượng và độ vận dụng ma pháp, nhưng cơ năng của ngươi quá thấp, đại khái mức tiến bộ chỉ là một phần trăm so với một chiến đấu chức nghiệp giả bình thường. Loại thứ ba là tu luyện, thông qua ý niệm khống chế linh lực để cải biến thân thể hòng tăng lên lực lượng. Đây chính là phương pháp cao cấp nhất, nhưng mà người thường sẽ không có cách nào thu được bí quyết tu luyện, bởi vì chỉ có các đại gia tộc mới có bí quyết bất truyền có thể khiến người ta trở thành một võ giả cực mạnh. Ngoài ra, cũng có một ít cao đẳng học viện cũng sẽ truyền thụ các loại bí quyết đó, ví như cái ma võ học viện Tát Á Da Lộ mà nữ đạo tặc Lăng Đế Tư và Lý Ngang kỵ sĩ đã từng học cũng là một trong số đó…
Có lẽ do cảm thấy nói như vậy sẽ khiến cho Mộ Dung Thiên có chút hy vọng, Mạc Lý An cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở thêm hai câu:
- Dù cho ngươi có thu được bí quyết tu luyện, nhưng căn cơ chiến đấu quá thấp, chỉ e sẽ khó đột phá được mọi trở ngại.
Căn cơ là yếu tố quan trọng để đánh giá tố chất của một chiến sĩ, nói đơn giản hơn một chút thì là tiềm lực. Người có tiềm lực mạnh thì chỉ số cơ năng cực cao, sớm bắt đầu luyện thì tiến bộ sẽ càng dễ dàng. Ví dụ như trường hợp của Mộ Dung Thiên, độ nhận biết dược vật và độ vi cảm của chức vụ dược sư là căn cơ cần thiết của chức nghiệp, bởi vậy nên hắn có được ưu thế rất lớn mà người khác không có. Dù cho hắn không hề có kinh nghiệm, nhưng lần đầu luyện đan đã dễ dàng thành công như thế rồi. Nên biết rằng, với hai loại căn cơ đó, người bình thường phải thí nghiệm ít nhất là hơn trăm lần mới được.
Mạc Lý An dừng lại một chút rồi tiếp:
- Kỳ thật, với dược sư tố chất của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày được các ma pháp sư đãi ngộ tốt. Nếu như không chuyên tâm lo cho chức nghiệp của mình mà lại muốn lấy được thành tự có tính đột phá kia thì thật là rất khó.
Lần này, Mạc Lý An dùng cả hai phương pháp là dụ dỗ và cảnh cáo. Ngay cả lão cũng cảm thấy rằng, thời khắc này mà mình không đi làm một nhà diễn thuyết thì thật là quá lãng phí tài năng.
Mộ Dung Thiên gật gật đầu, có chút đăm chiêu. Mạc Lý An thấy hắn còn đang do dự chưa quyết định thì định sử dụng chút thủ đoạn, tuyệt chiêu, nên khẽ nháy mắt với Lạc Na và Lệ Toa một cái. Do nhiều ngày ở chung, nên lão dễ dàng nhận ra Mộ Dung Thiên là một tên sắc lang khó chống lại được với mỹ nữ. Vì thế mà để hai nàng ra mặt khuyên bảo thì không chừng lại có hiệu quả hơn lão gia hỏa này. Đương nhiên Tư Ân cũng là một lão cáo già thành tinh, lẽ tất nhiên lão cũng không thể không biết điều đó, nên lão cũng sẽ không vì điều đó mà tức giận. Trái lại, lão còn thầm cảm thấy cao hứng nữa là khác, bởi lẽ lão vốn xem Lệ Toa và Lạc Na chẳng khác nào nữ nhi của mình. Nếu như hai thiếu nữ thuộc Yêu tộc này được một kẻ có khả năng trở thành đại dược sư của cấp tông sư như Mộ Dung Thiên chấm trúng, vậy tức là họ sẽ có thể trở thành tỳ thiếp của hắn, đó chính là phúc khí của họ vậy. Giá trị bản thân của họ cũng sẽ nhờ đó mà được tăng lên không ít, và sau này sẽ không còn bị người ta kỳ thị nữa. Tuy nhiên, lão cũng không dám nghĩ Mộ Dung Thiên sẽ cưới hai nàng làm chính thê, vì ở Thần Phong đại lục, thực lực và giai cấp rất được xem nặng. Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên không biết được suy nghĩ ấy của Tư Ân, nếu không thì hắn đã biến hai nàng từ gạo sống thành cơm chín từ sớm rồi. Trong mắt hắn, chỉ có mỹ nữ là trên hết. Giai cấp là cái quái gì? Có ăn được không? Bán được bao nhiêu tiền một cân?
Lạc Na và Lệ Toa rất thông tuệ, tất nhiên là hiểu ra ngay ý tứ của Mạc Lý An, vì vậy hai nàng cùng lên tiếng:
- Mạc Lý An tiên sinh nói không sai. La Địch tiên sinh, chúng ta thấy ngài nên chuyên tâm phát triển nghề dược của mình là tốt nhất đấy.
Vừa nói, họ vừa liếc mắt đưa tình với hắn, đồng thời, ẩn ước bên trong giọng nói lại còn hàm chứa sự dụ hoặc mê người nữa. Trời sinh Yêu tộc vốn có năng lực mê hoặc người khác, một khi thi triển ra thì đừng nói là Mộ Dung Thiên vốn là một kẻ đam mê nữ sắc, cho dù là bất cứ ai đi nữa thì cũng khó lòng chống cự được. Thậm chí, bọn họ còn có thể quên luôn việc mình mang họ gì nữa. Mộ Dung Thiên dường như thấy được hai mỹ nữ đang mặc y phục nửa kín nửa hở ngay trước mắt mình, họ nằm trên giường đưa tay ngoắc ngoắc lấy hắn, miệng thì mời gọi:
- Oh yeah, come on baby, lại đây nào...
Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Tuy Mộ Dung Thiên là một tên hạ lưu háo sắc, nhưng có một điểm không thể không thừa nhận ở hắn. Đó là một khi hắn đã hạ quyết tâm làm việc gì rồi thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Năm xưa, lúc hắn được tám tuổi, hắn đã từng vì một tấm ảnh khiêu dâm mà đã đeo bám năn nỉ một ông chủ tiệm bán băng video cassette ròng rã suốt một quãng thời gian dài. Hắn cứ kiên trì bám sát như một con ruồi đuổi hoài không đi. Cuối cùng, ông chủ tiệm vì chịu hết nổi mà phải bán tấm ảnh đó cho tên nhóc siêu cấp chưa đến tuổi thành niên này. Rồi lại có một lần trước ngày thi học kỳ, vì Tiểu Băng đồng ý cho phép hắn được ôm nàng với điều kiện là hắn phải thi đậu. Ha, kết quả là tên gia hỏa lười biếng kia đã trở nên siêng năng đột xuất, ngày nào cũng đến lớp trước tiên và lại còn đến tối mịt mới rời khỏi trường học. Dù có vị thầy hoặc cô nào hà khắc đến đâu thì cũng không thể bắt bẻ được tên học trò tốt như thế. Hắn quả thật đã phát huy được rất tốt tinh thần cố gắng học tập như Lôi Phong [1], vì trong suốt khoảng thời gian đó, bất kể lúc nào cũng thấy hắn cầm sách giáo khoa trên tay, và lại còn tận dụng tất cả thời gian có được để học bài; thậm chí, cả những lúc vào thư viện hay đi nhà xí cũng cầm theo sách vở. Lại nói đến lần đầu chế luyện "Tu nữ dã phong cuồng", hắn đã cất công đi khắp nơi trong nước để tìm kiếm dược vật, vv.....Những việc cứng đầu cứng cổ như vậy của hắn kể ra thì nhiều vô số, quả thật đếm không xuể.
Bởi vậy, Mộ Dung Thiên lúc này chỉ bị hơi chút mơ hồ, nhưng lại rất tỉnh táo. Đây cũng chính là lúc hiếm hoi mà hắn có thể cưỡng lại sự quyến rũ của mỹ nữ. Tuy nhiên, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Mắt thấy Mạc Lý An và Tư Ân hết lòng khuyên can, không ngại nói năng dài dòng lôi thôi như nữ nhân, nên hắn cũng hiểu là không nên tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa. Do đó, hắn chỉ nói:
- Hì hì, đừng khẩnn trương, do nhất thời ta thấy buồn chán nên mới thuận miệng hỏi vậy thôi. Mọi người không nên rối rít lên như thế. Cứ yên tâm đi.
Nghe xong lời đó, Mạc Lý An cơ hồ muốn ngất đi. Té ra mình mất công khuyên lơn cả buổi, nói đến văng cả bọt mép như thế, vậy mà rốt cuộc người này chỉ là hỏi chơi mà thôi. Tuy nhiên, nếu hắn đã không có cái ý niệm điên rồ ấy ở trong đầu thì đó là một chuyện tốt. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lão nào biết được Mộ Dung Thiên đã sớm định sẵn chủ ý rồi.
Tiết mục buổi tối vẫn theo thường lệ, Mộ Dung Thiên đùa giỡn với hai mỹ nữ một phen, rồi kể chuyện tiếu lâm cho họ nghe. Những việc này hầu như đã trở thành tập quán mỗi ngày của hắn rồi. Khoan hẳn nói đến cái thiên tính háo sắc của hắn đã, chỉ riêng đối với hai nàng Lạc Na và Lệ Toa thôi thì cũng đã bị mê hoặc bởi bản sắc ám muội và cách ăn nói hài hước của hắn rồi. Do đó, có thể nói rằng bọn họ rất khó dứt nhau ra được.
Điều duy nhất khác với lúc trước là ngày nay Mộ Dung Thiên nói đùa không chỉ vì muốn được nhìn thấy mỹ nhân cười, rồi mình lợi dụng thời cơ để "ăn đậu hũ" đơn giản như vậy nữa.
Hết hồi 34
=======================================
Chú thích
[1] nguyên văn: “Lôi Phong đích đinh tử tinh thần” (雷锋的钉子精神).
Lôi Phong (1940 - 1962), một chiến sĩ giải phóng quân bình thường. Ngày 05/03/1963 được Mao Trạch Đông tự tay viết tặng: "Hướng Lôi Phong học tập", đồng thời đặt 03/05 làm ngày kỷ niệm Lôi Phong.
Trong nhật ký anh có viết:
Một vài người nói công việc bận rộn, không có thời gian học tập. Tôi cho rằng vấn đề không ở chỗ công việc bận rộn mà là do không muốn học, không biết tranh thủ thời gian.
Một miếng gỗ nguyên vẹn, trên đó không có một cái lỗ nào, nhưng vì sao đinh có thể chui vào? Đó chính là dựa vào áp lực mà cố chui vào (nguyên văn: 挤进 - tễ tiến), cố xuyên qua (nguyên văn: 钻进 - toản tiến). Từ đó có thể thấy, chiếc đinh có hai điểm tốt: một là biết ép mình (tễ), hai là biết cố gắng (toản).
Khi chúng ta học tập cũng phải đề cao tinh thần của chiếc đinh đó, biết tranh thủ thời gian và chuyên cần.
Lời tác giả:
Trải qua một đêm khảo nghiệm rực lửa, nó đã chứng minh được bộ truyện này đã đạt đến một trình độ nhất định. Các huynh đệ hãy tiếp tục bỏ phiếu nào, hãy giúp cho vị trí của nó được tiếp tục vững chắc hơn, tựa như tên côn quang nuốt phải "Tu nữ dã phong cuồng" mà không thể hạ lửa dục vậy. ^-^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.