Chương 409: Yêu Thỉnh (Thỉnh Mời)
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Duy Đa Lợi Á nhìn đống công văn chồng chất như núi ở trên bàn mà nghĩ đến điên đầu.
Từ sau khi Toa Phỉ thất tung, nàng đều phải gánh hết tất cả những chuyện lớn nhỏ của Thiên Lý mục trường, hơn nữa lượng cung ứng hải sủng đột nhiên gia tăng mãnh liệt, khiến cho công việc nàng cần phải giải quyết lại rất rườm rà.
Trong mấy ngày qua, nàng bận tối tăm mặt mũi, đến nỗi bỏ ăn bỏ ngủ. Đại đa số thời gian trong ngày, nàng đều phải ở đây để làm việc, nhất là ban ngày, ngay cả việc về nhà để gặp tiểu Khải Đế cũng không có thời gian nữa. Cũng may là bài hát ru trẻ rất thần kỳ kia có thể dạy lại cho tỳ nữ, để họ miễn cưỡng ứng phó với tiểu Khải Đế vốn vẫn luôn bám suốt lấy Duy Đa Lợi Á.
Tuy nhiên, Duy Đa Lợi Á vẫn lo lắng không nguôi, bởi vì thân làm mẹ thì lúc nào cũng thấy nóng ruột nóng gan đối với hài tử của mình.
Tuy rằng tiểu Khải Đế không phải là nữ sinh do nàng thân sinh, nhưng nàng vẫn xem nó là con ruột của mình, hoàn toàn dồn hết tình thương của một người mẹ lên cho nó.
Do đó, khi lúc này không có tiểu Khải Đế ở bên cạnh, Duy Đa Lợi Á liền bắt đầu cảm thấy sốt ruột, tinh thần bấn loạn không ngừng.
Tiểu Khải Đế có thể là đang khóc vì không có mẫu thân ở bên cạnh hay không? Hay là có bỏ ăn hay không? Hoặc là các tỳ nữ chiếu cố cho nó có chu đáo hay không? Tuy rằng Duy Đa Lợi Á đã nhiều lần căn dặn các tỳ nữ, nàng dám khẳng định là họ sẽ không dám sơ xuất trong việc chăm sóc cho tiểu Khải Đế, nhưng dù sao thì nàng cũng vất thấy không yên tâm.
Duy Đa Lợi Á chỉ hận không thể chấp cánh để bay về nhà ngay, nhưng nhìn vào đống hồ sơ ở trên bàn thì nàng chỉ biết thở dài. Nếu như lười biếng một chút thôi, vậy thì công việc sẽ lại càng lúc càng chồng chất hơn nữa.
Nếu không phải vì nguyện vọng của phụ thân, căn bản là Duy Đa Lợi Á không hề có hứng thú với chức vị trường chủ này. Nàng tình nguyện dùng thời gian của mình để dồn hết cho Khải Đế, dẫn nó đi chơi đây đó, còn nhị muội Toa Phỉ thì xử sự lưu loát quả đoán, lại thích quyền lực, đúng là người thích hợp nhất để đảm nhận chức trường chủ. Chỉ tiếc là thủ đoạn của Toa Phỉ quá cực đoan mà thôi.
Duy Đa Lợi Á lắc lắc đầu, để xua tan hết mọi phiền não ở trong lòng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào mớ công văn bề bộn trên bàn.
Lúc này cửa phòng chợt bật tung, Duy Đa Lợi Á không hề ngẩng đầu lên, bởi vì nàng biết người vừa vào phòng là ai rồi.
Người vừa tiến vào là một nữ tử thuộc Nhân tộc, tuổi tác không kém Duy Đa Lợi Á bao nhiêu. Nàng ta có khí chất thành thục, vừa nhìn thoáng qua cũng biết là người khôn khéo, giống như một OL ở công sở vậy.
Nàng ta chính là phó thủ đắc lực của Duy Đa Lợi Á, tên là Ái Lệ Ty. Trong những lúc Duy Đa Lợi Á bận rộn về sinh ý thì nàng ta chuyên phụ trách các việc giao tế.
Trong tay nàng ta đang cầm khá nhiều thiệp mời, và nói:
- Trường chủ, có cần báo lại những mối xã giao trong hôm nay hay không?
Duy Đa Lợi Á gật đầu:
- Ừ, chọn cái nào quan trọng thì nói trước đi.
- Đêm nay mười hai giờ, tân hội trưởng của Chiến Sĩ công hội là Lý Đạt Tư sẽ tổ chức yến hội để ăn mừng việc nhận chức. Sáng mai mười giờ, Đan Ni Nhĩ Tư, viện trưởng của Đặc Lỗ kỵ sĩ học viện sẽ đến thăm. Ngoài ra, hiệp nghị hải sủng với Cách Lan vương quốc cần chỉnh sửa lại, sứ giả của họ đại khái sẽ đến vào lúc trưa mai.
Ái Lệ Ty một hơi kể lại những buổi xã giao quan trọng xong, sau đó mới từ từ chờ Duy Đa Lợi Á quyết định.
Duy Đa Lợi Á trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nghi thức tiếp nhận chức vụ hội trưởng của Lý Đạt Tư thì ta sẽ đích thân đến đó, còn những mối khác thì ngươi đi thế ta được rồi.
Cả ngày phải giải quyết công vụ, đến tối lại còn phải đi xã giao các nơi, Duy Đa Lợi Á quả thật cảm thấy sức cùng lực kiệt. Nhưng có những buổi xã giao quan trọng, nàng không thể không đi được.
- Dạ, trường chủ!
Ái Lệ Ty khom mình đáp.
- Còn có chuyện gì khác nữa sao?
- Dạ không, thuộc hạ xin cáo lui trước.
Ái Lệ Ty nói xong thì đi thẳng ra cửa, nhưng khi sắp bỏ đi hẳn, nàng ta chợt như nhớ ra chuyện gì, thoáng hơi do dự một chút, rồi nói:
- Trường chủ, kỳ thật còn có một việc nữa.
Duy Đa Lợi Á nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì?
- Có một người gửi thiệp mời cho trường chủ, hắn không phải là một nhân vật trọng yếu của Thủy Đô hay của một quốc gia nào khác, vì vậy mà ta nghĩ rằng không cần để ý tới, nên thiếu chút nữa thì đã quên. Nhưng hắn vẫn một mực muốn gặp trường chủ, hơn nữa còn nói là trường chủ nhất định sẽ gặp hắn.
Duy Đa Lợi Á ngạc nhiên hỏi:
- Hắn là người thế nào?
- Là một ma võ sĩ cấp D.
- Ma võ sĩ cấp D à?
Chức nghiệp của người này khiến cho Duy Đa Lợi Á nhớ đến một người. Thế rồi nàng vội vàng hỏi:
- Có phải hắn mặc khôi giáp trắng, tóc đen, là người thuộc Nhân tộc, vóc người khá cao, còn tuổi tác thì cũng khá trẻ, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi gì đó, và khá tuấn tú hay không?
Nàng theo ký ức mà hỏi lại một loạt đặc điểm của một người mà nàng đã gặp gần một năm trước đây.
- Dạ phải!
Trí nhớ của Ái Lệ Ty khá tốt, còn nhớ rõ hình dạng của người kia.
Duy Đa Lợi Á thở dài một hơi, nàng có thể khẳng định một trăm phần trăm, người phát thiệp mời kia chính là ma võ sĩ cấp D mà nàng đã gặp lúc trước.
Nhờ có thân thủ cao siêu, nên lúc đó hắn đã cứu được tiểu Khải Đế từ trong tay của Phi Đa Lợi, sau đó lại còn giết luôn Huyệt Thư Quỷ để trả thù cho mẫu thân của tiểu Khải Đế, thế nhưng lần đó hắn dừng lại Thủy Đô không bao lâu, mà bỏ đi rất sớm. Sau đó thì biến mất trên hải dương mênh mông. Cho đến nay, lai lịch của hắn vẫn còn là một câu đố mờ mịt.
Lúc đó Duy Đa Lợi Á không có cơ hội để cảm tạ hắn, vì hai người vẫn chưa gặp lại lần nào.
Nghĩ đến đó, Duy Đa Lợi Á lại hỏi:
- Hắn có thư mời không?
- Dạ có!
Ở trên đại lục, bên ngoài thư mời thường có ghi địa vị của kẻ mời, những kẻ dám mời mọc Duy Đa Lợi Á nếu không phải giàu thì cũng là hạng sang, vì vậy mà thiệp mời cũng hoa lệ phi thường. Riêng chỉ có thiệp mời của gã ma võ sĩ kỳ quái kia là không bắt mắt chút nào, nó chỉ là một tấm tạp phiến hoàn toàn không có trang trí xa hoa gì cả.
Ái Lệ Ty nhanh chóng lấy thiệp mời ra đưa cho Duy Đa Lợi Á, đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì Duy Đa Lợi Á bận rộn như vậy mà lại tỏ ra hứng thú với một tiểu nhân vật như thế. Không biết gã có thân phận gì đây?
Duy Đa Lợi Á mở tạp phiến ra, ở trên đó chỉ ghi ngắn gọn mấy câu:
"Duy Đa Lợi Á tiểu thư, từ sau khi cách biệt lần trước, chẳng hay nàng thế nào? Nếu có thể, xin mời đêm nay mười hai giờ đến Tạp La khách điếm ở thành đông để hội diện một chuyến. Phải rồi, sẵn dịp xin hãy dẫn tiểu Khải Đế cùng theo, bởi vì ta cũng rất muốn xem nó lớn tới cỡ nào rồi.
Khải Lý"
Quả nhiên là hắn!
Duy Đa Lợi Á vừa đọc xong thì có hơi chút khích động. Nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại, rồi nói với Ái Lệ Ty:
- Bây giờ có chút thay đổi chương trình. Nghi thức nhận chức của Lý Đạt Tự hội trưởng cũng do ngươi đi thay ta nốt.
Từ sau khi Toa Phỉ thất tung, nàng đều phải gánh hết tất cả những chuyện lớn nhỏ của Thiên Lý mục trường, hơn nữa lượng cung ứng hải sủng đột nhiên gia tăng mãnh liệt, khiến cho công việc nàng cần phải giải quyết lại rất rườm rà.
Trong mấy ngày qua, nàng bận tối tăm mặt mũi, đến nỗi bỏ ăn bỏ ngủ. Đại đa số thời gian trong ngày, nàng đều phải ở đây để làm việc, nhất là ban ngày, ngay cả việc về nhà để gặp tiểu Khải Đế cũng không có thời gian nữa. Cũng may là bài hát ru trẻ rất thần kỳ kia có thể dạy lại cho tỳ nữ, để họ miễn cưỡng ứng phó với tiểu Khải Đế vốn vẫn luôn bám suốt lấy Duy Đa Lợi Á.
Tuy nhiên, Duy Đa Lợi Á vẫn lo lắng không nguôi, bởi vì thân làm mẹ thì lúc nào cũng thấy nóng ruột nóng gan đối với hài tử của mình.
Tuy rằng tiểu Khải Đế không phải là nữ sinh do nàng thân sinh, nhưng nàng vẫn xem nó là con ruột của mình, hoàn toàn dồn hết tình thương của một người mẹ lên cho nó.
Do đó, khi lúc này không có tiểu Khải Đế ở bên cạnh, Duy Đa Lợi Á liền bắt đầu cảm thấy sốt ruột, tinh thần bấn loạn không ngừng.
Tiểu Khải Đế có thể là đang khóc vì không có mẫu thân ở bên cạnh hay không? Hay là có bỏ ăn hay không? Hoặc là các tỳ nữ chiếu cố cho nó có chu đáo hay không? Tuy rằng Duy Đa Lợi Á đã nhiều lần căn dặn các tỳ nữ, nàng dám khẳng định là họ sẽ không dám sơ xuất trong việc chăm sóc cho tiểu Khải Đế, nhưng dù sao thì nàng cũng vất thấy không yên tâm.
Duy Đa Lợi Á chỉ hận không thể chấp cánh để bay về nhà ngay, nhưng nhìn vào đống hồ sơ ở trên bàn thì nàng chỉ biết thở dài. Nếu như lười biếng một chút thôi, vậy thì công việc sẽ lại càng lúc càng chồng chất hơn nữa.
Nếu không phải vì nguyện vọng của phụ thân, căn bản là Duy Đa Lợi Á không hề có hứng thú với chức vị trường chủ này. Nàng tình nguyện dùng thời gian của mình để dồn hết cho Khải Đế, dẫn nó đi chơi đây đó, còn nhị muội Toa Phỉ thì xử sự lưu loát quả đoán, lại thích quyền lực, đúng là người thích hợp nhất để đảm nhận chức trường chủ. Chỉ tiếc là thủ đoạn của Toa Phỉ quá cực đoan mà thôi.
Duy Đa Lợi Á lắc lắc đầu, để xua tan hết mọi phiền não ở trong lòng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào mớ công văn bề bộn trên bàn.
Lúc này cửa phòng chợt bật tung, Duy Đa Lợi Á không hề ngẩng đầu lên, bởi vì nàng biết người vừa vào phòng là ai rồi.
Người vừa tiến vào là một nữ tử thuộc Nhân tộc, tuổi tác không kém Duy Đa Lợi Á bao nhiêu. Nàng ta có khí chất thành thục, vừa nhìn thoáng qua cũng biết là người khôn khéo, giống như một OL ở công sở vậy.
Nàng ta chính là phó thủ đắc lực của Duy Đa Lợi Á, tên là Ái Lệ Ty. Trong những lúc Duy Đa Lợi Á bận rộn về sinh ý thì nàng ta chuyên phụ trách các việc giao tế.
Trong tay nàng ta đang cầm khá nhiều thiệp mời, và nói:
- Trường chủ, có cần báo lại những mối xã giao trong hôm nay hay không?
Duy Đa Lợi Á gật đầu:
- Ừ, chọn cái nào quan trọng thì nói trước đi.
- Đêm nay mười hai giờ, tân hội trưởng của Chiến Sĩ công hội là Lý Đạt Tư sẽ tổ chức yến hội để ăn mừng việc nhận chức. Sáng mai mười giờ, Đan Ni Nhĩ Tư, viện trưởng của Đặc Lỗ kỵ sĩ học viện sẽ đến thăm. Ngoài ra, hiệp nghị hải sủng với Cách Lan vương quốc cần chỉnh sửa lại, sứ giả của họ đại khái sẽ đến vào lúc trưa mai.
Ái Lệ Ty một hơi kể lại những buổi xã giao quan trọng xong, sau đó mới từ từ chờ Duy Đa Lợi Á quyết định.
Duy Đa Lợi Á trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nghi thức tiếp nhận chức vụ hội trưởng của Lý Đạt Tư thì ta sẽ đích thân đến đó, còn những mối khác thì ngươi đi thế ta được rồi.
Cả ngày phải giải quyết công vụ, đến tối lại còn phải đi xã giao các nơi, Duy Đa Lợi Á quả thật cảm thấy sức cùng lực kiệt. Nhưng có những buổi xã giao quan trọng, nàng không thể không đi được.
- Dạ, trường chủ!
Ái Lệ Ty khom mình đáp.
- Còn có chuyện gì khác nữa sao?
- Dạ không, thuộc hạ xin cáo lui trước.
Ái Lệ Ty nói xong thì đi thẳng ra cửa, nhưng khi sắp bỏ đi hẳn, nàng ta chợt như nhớ ra chuyện gì, thoáng hơi do dự một chút, rồi nói:
- Trường chủ, kỳ thật còn có một việc nữa.
Duy Đa Lợi Á nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì?
- Có một người gửi thiệp mời cho trường chủ, hắn không phải là một nhân vật trọng yếu của Thủy Đô hay của một quốc gia nào khác, vì vậy mà ta nghĩ rằng không cần để ý tới, nên thiếu chút nữa thì đã quên. Nhưng hắn vẫn một mực muốn gặp trường chủ, hơn nữa còn nói là trường chủ nhất định sẽ gặp hắn.
Duy Đa Lợi Á ngạc nhiên hỏi:
- Hắn là người thế nào?
- Là một ma võ sĩ cấp D.
- Ma võ sĩ cấp D à?
Chức nghiệp của người này khiến cho Duy Đa Lợi Á nhớ đến một người. Thế rồi nàng vội vàng hỏi:
- Có phải hắn mặc khôi giáp trắng, tóc đen, là người thuộc Nhân tộc, vóc người khá cao, còn tuổi tác thì cũng khá trẻ, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi gì đó, và khá tuấn tú hay không?
Nàng theo ký ức mà hỏi lại một loạt đặc điểm của một người mà nàng đã gặp gần một năm trước đây.
- Dạ phải!
Trí nhớ của Ái Lệ Ty khá tốt, còn nhớ rõ hình dạng của người kia.
Duy Đa Lợi Á thở dài một hơi, nàng có thể khẳng định một trăm phần trăm, người phát thiệp mời kia chính là ma võ sĩ cấp D mà nàng đã gặp lúc trước.
Nhờ có thân thủ cao siêu, nên lúc đó hắn đã cứu được tiểu Khải Đế từ trong tay của Phi Đa Lợi, sau đó lại còn giết luôn Huyệt Thư Quỷ để trả thù cho mẫu thân của tiểu Khải Đế, thế nhưng lần đó hắn dừng lại Thủy Đô không bao lâu, mà bỏ đi rất sớm. Sau đó thì biến mất trên hải dương mênh mông. Cho đến nay, lai lịch của hắn vẫn còn là một câu đố mờ mịt.
Lúc đó Duy Đa Lợi Á không có cơ hội để cảm tạ hắn, vì hai người vẫn chưa gặp lại lần nào.
Nghĩ đến đó, Duy Đa Lợi Á lại hỏi:
- Hắn có thư mời không?
- Dạ có!
Ở trên đại lục, bên ngoài thư mời thường có ghi địa vị của kẻ mời, những kẻ dám mời mọc Duy Đa Lợi Á nếu không phải giàu thì cũng là hạng sang, vì vậy mà thiệp mời cũng hoa lệ phi thường. Riêng chỉ có thiệp mời của gã ma võ sĩ kỳ quái kia là không bắt mắt chút nào, nó chỉ là một tấm tạp phiến hoàn toàn không có trang trí xa hoa gì cả.
Ái Lệ Ty nhanh chóng lấy thiệp mời ra đưa cho Duy Đa Lợi Á, đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì Duy Đa Lợi Á bận rộn như vậy mà lại tỏ ra hứng thú với một tiểu nhân vật như thế. Không biết gã có thân phận gì đây?
Duy Đa Lợi Á mở tạp phiến ra, ở trên đó chỉ ghi ngắn gọn mấy câu:
"Duy Đa Lợi Á tiểu thư, từ sau khi cách biệt lần trước, chẳng hay nàng thế nào? Nếu có thể, xin mời đêm nay mười hai giờ đến Tạp La khách điếm ở thành đông để hội diện một chuyến. Phải rồi, sẵn dịp xin hãy dẫn tiểu Khải Đế cùng theo, bởi vì ta cũng rất muốn xem nó lớn tới cỡ nào rồi.
Khải Lý"
Quả nhiên là hắn!
Duy Đa Lợi Á vừa đọc xong thì có hơi chút khích động. Nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại, rồi nói với Ái Lệ Ty:
- Bây giờ có chút thay đổi chương trình. Nghi thức nhận chức của Lý Đạt Tự hội trưởng cũng do ngươi đi thay ta nốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.