Chương 92: Giao dịch!
VoLaiSacQuy
10/02/2019
Ba tháng sau, tại một góc trong thâm sơn.
Vô Tà đang vận dụng tất cả tốc độ từ lúc biết bò đến giờ mà điên cuồng bay, song dực sau lưng vận dụng hết khả năng mà vung vẩy.
- “Mẹ nó, con chim nhỏ này tính truy đuổi tới bao giờ đây cơ chứ, chẳng phải chỉ là một cọng thảo dược thôi sao?”-Vô Tà nhìn Thiết Bối Lôi Ưng đang điên cuồng đuổi theo hắn mà mở miệng mắng, con chim này liền truy sát hắn cả hai ngày rồi.
- “Anh lấy đi ngọn thảo dược để tiến hóa lên Thất Giai của nó, nó không điên cuồng truy sát sao được.”-Cơ Diễm cười nói.
- “Đan em luyện tốt chưa?”-Vô Tà không để ý tới Thiết Bối Lôi Ưng sau lưng nữa.
- “May mắn liền một lần là thành công, tiêu tốn mất hai viên Thanh Liên Địa Tâm hỏa.”-Cơ Diễm gật đầu nói.
- “Thanh Liên Địa Tâm hỏa đan thì sau này liên tục có nguồn cung cấp rồi tiếc nuối làm gì?”-Vô Tà nhún vai nói, thời gian thành thục của Thanh Liên trong Vô Hạn Giới cũng sắp đến rồi-“Mà sao không lấy một cơ thể khác mà tự luyện ra chẳng phải như vậy liền tốn thời gian sao?”
- “Nhiều thứ rắc rối lắm. Mặc dù linh hồn là thứ điều khiển cơ thể nhưng liệu một khi nhập vào một thân xác đã trải qua biết bao nhiêu sự kiện rồi liệu sẽ vẫn như cũ mà không thay đổi chút nào? Trí nhớ, tính cách được lưu trữ trong bộ não, lúc nhập vào linh hồn bị ảnh hưởng hay không là một vấn đề đáng cân nhắc.”-Cơ Diễm chậm rãi giải thích, nàng là một Đan Đế nên những vấn đề này nàng đã nghiên cứu rất nhiều, mười người thì có đến sáu người tính cách thay đổi chỉ có bốn người thành công mà thôi. Chỉ có bốn thành là giữ nguyên tính cách nên nàng không dám thử với Uyển Nhi.
- “Có chuyện này sao? Bốn người thành công kia có đặc điểm chung gì không?”-Vô Tà cũng rất tò mò.
- “Luyện dược sư. Linh hồn lực đủ mạnh mẽ mới có thể làm được điều đó, Ngũ phẩm trở lên mới được.”-Cơ Diễm không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn.
- “Nếu đó là ta thì có thành công không?”
- “Dù linh hồn lực của anh không đủ mạnh nhưng chắc chắn vẫn là mười thành là thành công không bị thay đổi tính cách.”-Cơ Diễm chắc chắn nói.
- “Do công pháp của anh, thứ anh tu luyện không đơn thuần là cơ thể mà chính là cả linh hồn. Bằng chứng là anh nuốt luôn cả linh hồn trong Vô Hạn Giới kia bằng linh hồn của anh chứ không phải bằng cơ thể, mọi thứ anh đều có thể cắn nuốt vậy thì chút trí nhớ chút tính cách còn xót lại của khối cơ thể sao có thể làm khó được anh. Có thể nói anh là một người bất tử khi mà có thể đoạt xá không để lại bất cứ di chứng nào.”
- “Mà viên đan này anh nhìn thế nào cũng đâu có ra nhân hình? Liệu phải để Uyển Nhi nhập vào mới có thể hả?”
- “Đúng vậy, sau khi linh hồn nàng nhập vào, anh dùng đấu khí bắt đầu nuôi dưỡng. Sau một năm được nuôi dưỡng bằng đấu khí nàng liền có thể phá kén mà ra, hình thành nhân hình. Chỉ là muốn để nàng lấy lại thực lực ban đầu phải đợi thêm mấy năm nữa mới có thể.”-Cơ Diễm nhắc nhở trước.
- “Hè hè hè, được.”-Vô Tà thấy trước khung cảnh bắt nạt Uyển Nhi trước mặt rồi, đợi lúc nàng lấy lại thực lực thì hắn đã mạnh hơn rồi, nghĩ cảm giác vỗ lên mông Uyển Nhi trả thù nàng lần đầu đẩy ngược hắn mà cảm thấy sướng rơn người.
- “Anh thật là.”-Dao Tuyết như đọc được suy nghĩ của hắn mà thở dài lắc đầu.
- “Thật là đẹp trai phải không?”-Vô Tà cười ha hả ngắt lời Dao Tuyết-“Ta biết điều đó rồi không cần khen đâu.”
- “Tên nhân loại khốn khiếp!”-Thấy tên nhân loại trước mặt không để ý đến chuyện đang bị truy đuổi, Thiết Bối Lôi Ưng liền trở nên phẫn nộ.
- “Này, con chim ngốc kia. Ngươi không để ý ngươi đang dần tiến vào phạm vi của nội viện Già Nam học viện sao?”-Vô Tà đầy tốt bụng nhắc nhở-“Trần đời này đếu thấy ai tốt bụng như ta cả. Hahahah!”
Tiếng cười gian xỏa của Vô Tà vang vọng của một mảnh thâm sơn.
- “Tên nhân loại gian xảo đi chết đi!”-Thiết Bối Lôi Ưng liền chợt để ý đến điều đó mà càng trở nên phẫn nộ há miệng phun ra một ngọn lôi thương, đây là toàn lực của nó rồi không hề bảo lưu lại nữa, là Lôi ưng muốn đánh cuộc lần cuối vào đòn này trước khi không cam lòng rời đi buông tha cho Vô Tà nhưng nó biết không có bao nhiêu khả năng đòn đánh này sẽ đánh trúng.
Thế nhưng, mũi lôi thương lại có thể đánh trúng xuyên thấu qua người Vô Tà, hắn hét thảm một tiếng phun ra một ngụm máu tươi rồi từ trên không rơi xuống dưới đất.
- “ Hừ, hừ, tên nhân loại gian xảo nhà ngươi cuối cùng cũng chết!”-Thiết Bối Lôi Ưng mừng rỡ tiến nhanh tới xác Vô Tà rơi trên mặt đất mà bắt đầu lục lọi ngọn thảo dược của mình.
- “ Điểu ca, là đang tìm kiếm thứ gì vậy?”-Một giọng nói vang lên bên cạnh Thiết Bối Lôi Ưng.
- “ Tìm lại ngọn thảo dược chứ tìm cái gì hả?”-Thiết Bối Lôi Ưng đang vui nên tùy ý đáp. Rồi bỗng nhiên chợt nhận ra người vừa lên tiếng chính là cái tên vừa trúng lôi thương của nó, chính xác hơn khối thi thể trên mặt đất đang mờ dần và có dấu hiệu biến mất.
- “ Ngươi, ngươi né được?”
- “ Điểu ca hỏi thừa vậy? Không né được sao còn đứng đây nói chuyện cơ chứ.”-Vô Tà nhanh tay đeo lên cho Thiết Bối Lôi Ưng chiếc vòng có xâu lên năm mươi chiếc nhẫn trọng lực.
- “ Ngươi, ngươi làm gì ta?”-Thiết Bối Lôi Ưng lập tức bị trọng lực áp nằm xuống dưới đất, đầy kinh hoảng.
- “ Truy đuổi lão tử hai ngày liền, giờ lão tử nên làm gì ngươi đây nhỉ.”-Vô Tà cười nham hiểm nói, hắn là cố ý nhắc nhở để Thiết Bối Lôi Ưng tung ra một đòn đánh cược kia vào lúc cuối cùng. Theo sau đó liền nhân cơ hội áp sát mà xử lý.
- “ Muốn chém, muốn giết tùy ngươi. Dù sao ta cũng sắp chết rồi.”-Thiết Bối Lôi Ưng hừ lạnh nói.
- “ Ta nghe nói thịt Thiết Bối Lôi Ưng cực kỳ ngon, nhất là cắt sống rồi chế biến luôn.”-Vô Tà chẹp chẹp miệng, từ trong nạp giới lấy ra một bộ nồi niêu, dao kéo.
- “ Ngươi, ngươi. Có giỏi thì cho ta một cái chết thống khoái đi.”-Thiết Bối Lôi Ưng cố câu giờ để tự bạo nhưng lại cảm giác Đấu Khí trong người trì trệ không thông, muốn tự bạo cũng không được.
- “ Hè hè, tuổi gì trước mặt ta mà tự bạo được hả?”-Vô Tà cười nói, hắn bắt đầu mài dao xoèn xoẹt. Đơn thuần chỉ muốn hù doạ chút thôi, chứ mục đích chính vẫn là thu lấy Thiết Bối Lôi Ưng làm toạ kỵ, tốc độ của Lôi Ưng phải nói là loại cực nhanh nếu thu phục được liền có thể di chuyển tiện lợi hơn rất nhiều.
- “ Thấy ngươi cũng tội nghiệp, thôi thì ta cho ngươi một cơ hội.”-Vô Tà đầy vẻ thương tiếc vỗ vỗ con dao sắc lẻm lên mỏ Thiết Bối Lôi Ưng.
- “ Không cần!”-Thiết Bối Lôi Ưng vẫn không hề có chút van cầu mà đầy lạnh lùng.
- “ Chưa chi đã từ chối rồi.”-Vô Tà cười cười-“ Ta thấy ngươi thọ nguyên vẫn còn sao lại nói gần chết cơ chứ?”
- “ Ta ước chiến với đối thủ, thực lực hắn mạnh hơn ta.”-Lôi Ưng tùy ý đáp vẫn không thèm để ý đến Vô Tà.
- “ Thâm cừu đại hận?”
- “ Đúng, giống như ngươi và ta.”
- “ Ừm, ta giúp ngươi chiến thắng thì sao? Ta thiếu một toạ kỵ.”-Vô Tà cười như ác quỷ dụ dỗ kẻ ngây thơ-“ Trăm năm thôi, ngươi ma thú trăm năm chỉ cái chớp mắt. Haizzz, chứ thâm cừu đại hận cứ chết đi mà không báo thật khó chịu nha.”
- “ Ngươi giúp ta báo thù? Nếu ngươi thật sự giúp ta báo thù bảo ta làm toạ kỵ cho ngươi cả đời cũng được.”-Thiết Bối Lôi Ưng đôi mắt loé lên nhìn thẳng về phía Vô Tà.
- “ Ta Đấu Sư dưới sự truy sát của ngươi, Lục Giai ma thú vẫn không bị bắt lại, điều này chứng minh được rồi chứ.”-Vô Tà đầy kiêu ngạo nói.
- “ Được. Chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, ta thần phục ngươi thề chết không đổi.”-Thiết Bối Lôi Ưng mở miệng lập tức thề.
- “ Trước mắt ta không thể tin được ngươi. Đưa ra một tia linh hồn nào, tiểu điểu.”-Vô Tà cười cười cắn nát đầu ngón tay lấy máu mà ghi một bản giao ước.
Thiết Bối Lôi Ưng biết một khi nó giao ra một tia linh hồn liền trọn đời làm nô, điều này khiến nó đắn đo không quyết định. Cuối cùng vì đánh cuộc vào việc Vô Tà giúp nó trả thù liền kêu lên một tiếng đưa ra một tia linh hồn lực nhập vào bản giao kèo.
- “ Tốt rồi.”-Vô Tà cười cười thu lại chuỗi trọng lực nhẫn trên người Thiết Bối Lôi Ưng. Thoát khỏi trọng lực đè ép Lôi Ưng lập tức bay lên thẳng trời cao thảm thụ cảm giác thoải mái.
- “ Được rồi, ngươi nói đi, sẽ giúp ta báo thù thế nào?”-Thiết Bối Lôi Ưng sau khi bay lượn vài vòng liền hạ xuống trước mặt Vô Tà.
- “ Ngươi thu nhỏ lại được không?”-Vô Tà đánh giá độ to của Lôi Ưng thấy không có chiếc lò nào đủ chứa nó cả liền hỏi.
- “ Được!”-Thiết Bối Lôi Ưng lập tức thu nhỏ thân hình lại chỉ còn tương đương với chim ưng ở Địa Cầu mà thôi.
- “ Chui vào lò đi, ta giúp ngươi luyện qua một lần, đảm bảo còn tốt hơn cả dùng ngọn thảo dược kia.”-Vô Tà lấy ra một chiếc đan đỉnh đặt xuống dưới đất.
Sau khi nghĩ kỹ lưỡng, Vô Tà liền dùng hai viên Thanh Liên Địa Tâm đan mà tạo thàn nhiều tầng kết giới, chứ nếu không động tĩnh truyền đi liền lúc đó gặp rắc rối không đáng, thực lực của Thiết Bối Lôi Ưng cũng chỉ cỡ bằng Thanh Liên mà thôi nên hắn cũng không quá đề phòng.
Vô Tà đang vận dụng tất cả tốc độ từ lúc biết bò đến giờ mà điên cuồng bay, song dực sau lưng vận dụng hết khả năng mà vung vẩy.
- “Mẹ nó, con chim nhỏ này tính truy đuổi tới bao giờ đây cơ chứ, chẳng phải chỉ là một cọng thảo dược thôi sao?”-Vô Tà nhìn Thiết Bối Lôi Ưng đang điên cuồng đuổi theo hắn mà mở miệng mắng, con chim này liền truy sát hắn cả hai ngày rồi.
- “Anh lấy đi ngọn thảo dược để tiến hóa lên Thất Giai của nó, nó không điên cuồng truy sát sao được.”-Cơ Diễm cười nói.
- “Đan em luyện tốt chưa?”-Vô Tà không để ý tới Thiết Bối Lôi Ưng sau lưng nữa.
- “May mắn liền một lần là thành công, tiêu tốn mất hai viên Thanh Liên Địa Tâm hỏa.”-Cơ Diễm gật đầu nói.
- “Thanh Liên Địa Tâm hỏa đan thì sau này liên tục có nguồn cung cấp rồi tiếc nuối làm gì?”-Vô Tà nhún vai nói, thời gian thành thục của Thanh Liên trong Vô Hạn Giới cũng sắp đến rồi-“Mà sao không lấy một cơ thể khác mà tự luyện ra chẳng phải như vậy liền tốn thời gian sao?”
- “Nhiều thứ rắc rối lắm. Mặc dù linh hồn là thứ điều khiển cơ thể nhưng liệu một khi nhập vào một thân xác đã trải qua biết bao nhiêu sự kiện rồi liệu sẽ vẫn như cũ mà không thay đổi chút nào? Trí nhớ, tính cách được lưu trữ trong bộ não, lúc nhập vào linh hồn bị ảnh hưởng hay không là một vấn đề đáng cân nhắc.”-Cơ Diễm chậm rãi giải thích, nàng là một Đan Đế nên những vấn đề này nàng đã nghiên cứu rất nhiều, mười người thì có đến sáu người tính cách thay đổi chỉ có bốn người thành công mà thôi. Chỉ có bốn thành là giữ nguyên tính cách nên nàng không dám thử với Uyển Nhi.
- “Có chuyện này sao? Bốn người thành công kia có đặc điểm chung gì không?”-Vô Tà cũng rất tò mò.
- “Luyện dược sư. Linh hồn lực đủ mạnh mẽ mới có thể làm được điều đó, Ngũ phẩm trở lên mới được.”-Cơ Diễm không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn.
- “Nếu đó là ta thì có thành công không?”
- “Dù linh hồn lực của anh không đủ mạnh nhưng chắc chắn vẫn là mười thành là thành công không bị thay đổi tính cách.”-Cơ Diễm chắc chắn nói.
- “Do công pháp của anh, thứ anh tu luyện không đơn thuần là cơ thể mà chính là cả linh hồn. Bằng chứng là anh nuốt luôn cả linh hồn trong Vô Hạn Giới kia bằng linh hồn của anh chứ không phải bằng cơ thể, mọi thứ anh đều có thể cắn nuốt vậy thì chút trí nhớ chút tính cách còn xót lại của khối cơ thể sao có thể làm khó được anh. Có thể nói anh là một người bất tử khi mà có thể đoạt xá không để lại bất cứ di chứng nào.”
- “Mà viên đan này anh nhìn thế nào cũng đâu có ra nhân hình? Liệu phải để Uyển Nhi nhập vào mới có thể hả?”
- “Đúng vậy, sau khi linh hồn nàng nhập vào, anh dùng đấu khí bắt đầu nuôi dưỡng. Sau một năm được nuôi dưỡng bằng đấu khí nàng liền có thể phá kén mà ra, hình thành nhân hình. Chỉ là muốn để nàng lấy lại thực lực ban đầu phải đợi thêm mấy năm nữa mới có thể.”-Cơ Diễm nhắc nhở trước.
- “Hè hè hè, được.”-Vô Tà thấy trước khung cảnh bắt nạt Uyển Nhi trước mặt rồi, đợi lúc nàng lấy lại thực lực thì hắn đã mạnh hơn rồi, nghĩ cảm giác vỗ lên mông Uyển Nhi trả thù nàng lần đầu đẩy ngược hắn mà cảm thấy sướng rơn người.
- “Anh thật là.”-Dao Tuyết như đọc được suy nghĩ của hắn mà thở dài lắc đầu.
- “Thật là đẹp trai phải không?”-Vô Tà cười ha hả ngắt lời Dao Tuyết-“Ta biết điều đó rồi không cần khen đâu.”
- “Tên nhân loại khốn khiếp!”-Thấy tên nhân loại trước mặt không để ý đến chuyện đang bị truy đuổi, Thiết Bối Lôi Ưng liền trở nên phẫn nộ.
- “Này, con chim ngốc kia. Ngươi không để ý ngươi đang dần tiến vào phạm vi của nội viện Già Nam học viện sao?”-Vô Tà đầy tốt bụng nhắc nhở-“Trần đời này đếu thấy ai tốt bụng như ta cả. Hahahah!”
Tiếng cười gian xỏa của Vô Tà vang vọng của một mảnh thâm sơn.
- “Tên nhân loại gian xảo đi chết đi!”-Thiết Bối Lôi Ưng liền chợt để ý đến điều đó mà càng trở nên phẫn nộ há miệng phun ra một ngọn lôi thương, đây là toàn lực của nó rồi không hề bảo lưu lại nữa, là Lôi ưng muốn đánh cuộc lần cuối vào đòn này trước khi không cam lòng rời đi buông tha cho Vô Tà nhưng nó biết không có bao nhiêu khả năng đòn đánh này sẽ đánh trúng.
Thế nhưng, mũi lôi thương lại có thể đánh trúng xuyên thấu qua người Vô Tà, hắn hét thảm một tiếng phun ra một ngụm máu tươi rồi từ trên không rơi xuống dưới đất.
- “ Hừ, hừ, tên nhân loại gian xảo nhà ngươi cuối cùng cũng chết!”-Thiết Bối Lôi Ưng mừng rỡ tiến nhanh tới xác Vô Tà rơi trên mặt đất mà bắt đầu lục lọi ngọn thảo dược của mình.
- “ Điểu ca, là đang tìm kiếm thứ gì vậy?”-Một giọng nói vang lên bên cạnh Thiết Bối Lôi Ưng.
- “ Tìm lại ngọn thảo dược chứ tìm cái gì hả?”-Thiết Bối Lôi Ưng đang vui nên tùy ý đáp. Rồi bỗng nhiên chợt nhận ra người vừa lên tiếng chính là cái tên vừa trúng lôi thương của nó, chính xác hơn khối thi thể trên mặt đất đang mờ dần và có dấu hiệu biến mất.
- “ Ngươi, ngươi né được?”
- “ Điểu ca hỏi thừa vậy? Không né được sao còn đứng đây nói chuyện cơ chứ.”-Vô Tà nhanh tay đeo lên cho Thiết Bối Lôi Ưng chiếc vòng có xâu lên năm mươi chiếc nhẫn trọng lực.
- “ Ngươi, ngươi làm gì ta?”-Thiết Bối Lôi Ưng lập tức bị trọng lực áp nằm xuống dưới đất, đầy kinh hoảng.
- “ Truy đuổi lão tử hai ngày liền, giờ lão tử nên làm gì ngươi đây nhỉ.”-Vô Tà cười nham hiểm nói, hắn là cố ý nhắc nhở để Thiết Bối Lôi Ưng tung ra một đòn đánh cược kia vào lúc cuối cùng. Theo sau đó liền nhân cơ hội áp sát mà xử lý.
- “ Muốn chém, muốn giết tùy ngươi. Dù sao ta cũng sắp chết rồi.”-Thiết Bối Lôi Ưng hừ lạnh nói.
- “ Ta nghe nói thịt Thiết Bối Lôi Ưng cực kỳ ngon, nhất là cắt sống rồi chế biến luôn.”-Vô Tà chẹp chẹp miệng, từ trong nạp giới lấy ra một bộ nồi niêu, dao kéo.
- “ Ngươi, ngươi. Có giỏi thì cho ta một cái chết thống khoái đi.”-Thiết Bối Lôi Ưng cố câu giờ để tự bạo nhưng lại cảm giác Đấu Khí trong người trì trệ không thông, muốn tự bạo cũng không được.
- “ Hè hè, tuổi gì trước mặt ta mà tự bạo được hả?”-Vô Tà cười nói, hắn bắt đầu mài dao xoèn xoẹt. Đơn thuần chỉ muốn hù doạ chút thôi, chứ mục đích chính vẫn là thu lấy Thiết Bối Lôi Ưng làm toạ kỵ, tốc độ của Lôi Ưng phải nói là loại cực nhanh nếu thu phục được liền có thể di chuyển tiện lợi hơn rất nhiều.
- “ Thấy ngươi cũng tội nghiệp, thôi thì ta cho ngươi một cơ hội.”-Vô Tà đầy vẻ thương tiếc vỗ vỗ con dao sắc lẻm lên mỏ Thiết Bối Lôi Ưng.
- “ Không cần!”-Thiết Bối Lôi Ưng vẫn không hề có chút van cầu mà đầy lạnh lùng.
- “ Chưa chi đã từ chối rồi.”-Vô Tà cười cười-“ Ta thấy ngươi thọ nguyên vẫn còn sao lại nói gần chết cơ chứ?”
- “ Ta ước chiến với đối thủ, thực lực hắn mạnh hơn ta.”-Lôi Ưng tùy ý đáp vẫn không thèm để ý đến Vô Tà.
- “ Thâm cừu đại hận?”
- “ Đúng, giống như ngươi và ta.”
- “ Ừm, ta giúp ngươi chiến thắng thì sao? Ta thiếu một toạ kỵ.”-Vô Tà cười như ác quỷ dụ dỗ kẻ ngây thơ-“ Trăm năm thôi, ngươi ma thú trăm năm chỉ cái chớp mắt. Haizzz, chứ thâm cừu đại hận cứ chết đi mà không báo thật khó chịu nha.”
- “ Ngươi giúp ta báo thù? Nếu ngươi thật sự giúp ta báo thù bảo ta làm toạ kỵ cho ngươi cả đời cũng được.”-Thiết Bối Lôi Ưng đôi mắt loé lên nhìn thẳng về phía Vô Tà.
- “ Ta Đấu Sư dưới sự truy sát của ngươi, Lục Giai ma thú vẫn không bị bắt lại, điều này chứng minh được rồi chứ.”-Vô Tà đầy kiêu ngạo nói.
- “ Được. Chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, ta thần phục ngươi thề chết không đổi.”-Thiết Bối Lôi Ưng mở miệng lập tức thề.
- “ Trước mắt ta không thể tin được ngươi. Đưa ra một tia linh hồn nào, tiểu điểu.”-Vô Tà cười cười cắn nát đầu ngón tay lấy máu mà ghi một bản giao ước.
Thiết Bối Lôi Ưng biết một khi nó giao ra một tia linh hồn liền trọn đời làm nô, điều này khiến nó đắn đo không quyết định. Cuối cùng vì đánh cuộc vào việc Vô Tà giúp nó trả thù liền kêu lên một tiếng đưa ra một tia linh hồn lực nhập vào bản giao kèo.
- “ Tốt rồi.”-Vô Tà cười cười thu lại chuỗi trọng lực nhẫn trên người Thiết Bối Lôi Ưng. Thoát khỏi trọng lực đè ép Lôi Ưng lập tức bay lên thẳng trời cao thảm thụ cảm giác thoải mái.
- “ Được rồi, ngươi nói đi, sẽ giúp ta báo thù thế nào?”-Thiết Bối Lôi Ưng sau khi bay lượn vài vòng liền hạ xuống trước mặt Vô Tà.
- “ Ngươi thu nhỏ lại được không?”-Vô Tà đánh giá độ to của Lôi Ưng thấy không có chiếc lò nào đủ chứa nó cả liền hỏi.
- “ Được!”-Thiết Bối Lôi Ưng lập tức thu nhỏ thân hình lại chỉ còn tương đương với chim ưng ở Địa Cầu mà thôi.
- “ Chui vào lò đi, ta giúp ngươi luyện qua một lần, đảm bảo còn tốt hơn cả dùng ngọn thảo dược kia.”-Vô Tà lấy ra một chiếc đan đỉnh đặt xuống dưới đất.
Sau khi nghĩ kỹ lưỡng, Vô Tà liền dùng hai viên Thanh Liên Địa Tâm đan mà tạo thàn nhiều tầng kết giới, chứ nếu không động tĩnh truyền đi liền lúc đó gặp rắc rối không đáng, thực lực của Thiết Bối Lôi Ưng cũng chỉ cỡ bằng Thanh Liên mà thôi nên hắn cũng không quá đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.