Chương 76: So tài 2
Khinh Vân Đạm
09/03/2020
Nghe nói tiệm vũ khí Alice sắp so tài trực tiếp với xưởng Rehmann. Dân chúng rất là phấn khích, không thể chờ được muốn được xem tận mắt ngay.
Trưa ngày hôm sau, người dự thi còn chưa tới, mà người xem đã vây chặt quảng trường như nêm cối.
Quần chúng háo hức bàn luận xôn xao.
“Tôi nghĩ xưởng Rehmann sẽ thắng. Dù sao cũng là cửa hàng đã tồn tại hàng chục năm, người làm đông đúc, kỹ năng cao, muốn thua cũng khó lắm.” Một người đưa ra nhận định chắc chắn.
“Thôi đi!” Một cô gái xùy một tiếng, “Xưởng Rehmann cũng không dám khoác lác như thế!”
“Nhưng mà tôi nghe nói, lúc đại nhân Alice tới khiêu chiến, quản lý xưởng ra sức từ chối, không dám ứng chiến.”
“Nếu có lòng tin, sao lại sợ như sợ gấu thế?”
Người lúc trước nói là kẻ trung thành của xưởng Rehmann, nghe vậy mất hứng, “Gì mà dám hay không dám? Người ta chỉ là quản lý, không phải là người chịu trách nhiệm chính, đương nhiên không dám quyết định rồi.”
“Làm tròn bổn phận, đúng quy củ, qua miệng cô thì thành sai? Không lẽ mỗi lần làm việc, cô đều tự quyết định, không thèm hỏi ý kiến của cấp trên hả?”
“Một cái tiệm vũ khí đến chi nhánh cũng chẳng có mà dám đánh đồng với xưởng Rehmann? Có khi người thi đấu cũng gom không đủ chứ đùa!”
“Cửa hàng thực phẩm Alice cũng là cửa tiệm độc nhất trên thị trấn. So với các tiệm khác trong Đế Quốc cũng mạnh hơn nhiều. Từ khi nào mà quy mô cửa tiệm trở thành điều kiện để đánh giá chất lượng sản phẩm vậy? Cô gái thấy buồn cười phản đối.
“Hiện tại khen tiệm vũ khí lên trời đi, chút thua trận tha hồ mất mặt!” Kẻ trung thành phản bác lại.
“Đến lúc đó mà xưởng thua không vậy chắc? Nếu mà thua chẳng phải đập bảng hiệu sao.”
“Đừng tranh cãi nữa.” Một nhà mạo hiểm xen vào nhắc, “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Cả thiếu nữ và kẻ trung thành kia đều im miệng, ngóng trông.
Trên quảng trường, trận đấu hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Alice nghiêm nghị nói, “Trận đầu do bên xưởng đưa ra, vậy lấy vũ khí ra trước đi.”
Jonathan gật đầu, “Đồng ý.”
Một giây sau, quản lý đã bê một hộp tới.
Sau khi mở ra, bên trong là là một thanh kiếm dài màu đen. Thân kiếm sơn đen, mũi kiếm cực kỳ sắc, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.
Lão giả đứng cạnh Alice nhíu mày, dường như xảy ra việc ngoài ý muốn.
Còn thanh niên cạnh lão giả thì hít một hơi lạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, mắt sáng rực.
Những thợ chế tạo khác chỉ tiếc không thể nhào vào cướp lấy thanh kiếm ấy mà xem cho kỹ càng.
Alice hiểu sao bọn họ lại cuồng nhiệt tới như vậy. Thanh kiếm xưởng Rehmann lấy ra do nhiều loại khoáng thạch quý hiếm tạo thành, tuy là đẳng cấp [hi hữu], nhưng vật phẩm sắp đạt cấp [truyền thuyết] rồi.
Những thứ khác không nhắc tới, nhưng việc lợi dụng sơ hở năng lực của xưởng Rehmann đúng là không ai bằng.
May là cô đoán được xưởng Rehmann khó chơi nên đã chuẩn bị trước.
“Đến các người.” Jonathan bình tĩnh bảo.
Lúc nói ra, trong lòng ông ta khẳn định, cuộc tỷ thí này đã thắng chắc rồi.
Trong xưởng Rehmann thợ giỏi vô số, nhưng lại chưa bao giờ chế tạo được trang bị “truyền thuyết]. Chính vì vậy bọn họ tốn rất nhiều nguyên vật liệu để nghiên cứu.
Thoáng chốc đã qua nhiều năm, nhưng thí nghiệm vẫn chưa thành công. Có điều cố gắng không uổng phí, bọn họ đã dần tiến đến cánh cửa ấy, lúc nào cũng có khả năng đột phá giới hạn.
Mà thanh kiếm đen này dường như là tất cả thành quả nghiên cứu của bọn họ, là tinh phẩm đã chế tạo được.
Dưới [truyền thuyết], thanh kiếm này chắc chắn là vô địch, Jonathan thầm nghĩ.
“Vốn định so sánh chất lượng trang bị thông thường, nếu các người đã lấy tiêu chuẩn cao nhất thì ta đành phải bồi tiếp thôi.” Alice vừa nói vừa lấy một con dao găm ở trong nhẫn không gian ra, “Dao găm hợp kim, đẳng cấp [hi hữu], do ta tự chế.”
Lãnh chúa tự mình rèn? Chưa từng nghe nói nha, Jonathan sững sờ. Có điều ông ta bình tĩnh lại rất nhanh, mặc kệ đối thủ là ai, xưởng Rehmann nhất định sẽ thắng.
Sự chú ý của ông ta di chuyển đến con dao găm, hoàn toàn không nhận ra được ánh mắt của đám thợ chế tạo cũng dán chặt lên nó một cách nóng bỏng.
Quản lý tuyên bố, “Trận đấu chính thức bắt đầu.”
Dứt lời, một người cầm dao găm, một người cầm kiếm chém vào nhau.
Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên trên quảng trường. Cùng lúc, trên thanh kiếm đen xuất hiện một ngọn lửa, còn trên dao găm xuất hiện một tầng băng.
Chém 50 lần, bất phân thắng bại
Chém 100 lần, vẫn ngang nhau.
Chém 200 lần, cao thấp khó nói.
…
Jonathan thấy có gì đó không đúng. Thanh kiếm này là kết tinh trí tuệ của cả xưởng Rehmann! Theo lý mà nói đáng lẽ phải chém gãy con dao ngay chứ, sao lại mất công chém qua chém lại lâu như vậy?
Bên kia, Alice mỉm cười, cô bình tĩnh, dường như đã nắm chắc chiến thắng.
Quả nhiên đến lần chém thứ 327, thanh kiếm đen rốt cục cũng bị chém mẻ.
Còn dao găm thì không sứt sẹo gì hết, so với lúc mới lấy ra không có gì khác nhau.
“Anh thua rồi.” Alice tuyên bố.
Cả người Jonathan như bị búa tạ đập trúng, mông lung. Trong đầu chỉ có một câu hỏi, sao lại như vậy?
Cùng thời gian, Alice cũng suy nghĩ, cô tự tay chế tạo ra trang bị [hi hữu], đương nhiên là cao nhất phía dưới [truyền thuyết].
Thực tế, cô rất muốn mang một con dao găm [truyền thuyết] có đặc tính [sắc bén], [sắc bén], [hàn băng] tới thi. Có điều quá gây chú ý nên mới bỏ qua.
“Trận thi đấu đầu tiền, tiệm vũ khí Alice thắng, hiện tại tiếp diễn trận thứ hai.” Quản lý tiếp tục tuyên bố.
Lúc hô, giọng ông ta run run. Cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn mặt người phụ trách.
Trận thứ hai so mức tinh luyện của khoáng thạch. Hai bên cùng phái ra thợ chế tạo, tinh luyện trước mặt tất cả mọi người.
Jonathan bình tình lại, sắc mặt thản nhiên. Ông ta đưa một người thợ chế tạo lên sân khấu, nhỏ giọng dặn dò, “Đừng làm tôi thất vọng.”
Thợ chế tạo nọ ngầm hiểu, dùng ánh mắt trả lời, mình biết phải làm gì.
Ở tiệm vũ khí thì một người đàn ông trung niên lên sân khấu.
Quá trình tinh luyện bắt đầu, hai bên đều dùng cùng một loại quặng thô đá dung nham, cùng một loại dụng cụ, từng người đều bắt đầu bận rộn.
Tuy không hiểu về rèn, nhưng người xem rất hào hứng.
Một người đứng trong đám đó cười đến xốc hông, “Trận đầu xưởng Rehmann thua? Không phải khoe là sản phẩm chất lượng cao sao? Ha ha ha, ta cười chết mất, hôm nay quả không uống công đến xem, nhìn nó không vừa mắt đã lâu rồi!”
Có người thì mất hồn mất vía, tự mình thì thầm, “Sao xưởng lại thua được? Đáng lẽ nên so đấu ba trận, toàn thắng cả ba chứ?”
“Không hổ là đại nhân Alice! Làm đồ ăn thì ngon, mà chế tạo trang bị cũng mạnh hơn hẳn người khác!” Người lên tiếng dĩ nhiên không phải là người tiệm vũ khí, mà là chủ một cửa hàng.
Trong tiếng xôn xao, Jonathan không nói nên lời.
Theo kế hoạch đúng ra, trận đầu chiến thắng, trận thứ hai ngang tay, trận thứ 3 thắng, nhất định thắng lợi cuối cùng sẽ về xưởng Rehmann của họ.
Ai ngờ, vừa bắt đầu đã bất lợi, không hiểu sao có thể thua trận được.
Cho tới giờ, lý do thua Jonathan đã không muốn biết nữa. Điều ông ta muốn hiện tại chính là có thể làm thuận lợi như kế hoạch hay không.
Nếu như không thể giữ kết quả hòa mà thua liền hai trận, như vậy xưởng sẽ không còn cơ hội lật ngược tỉ số naữa.
Còn tại sao lại là hòa, mà không phải là thắng… Jonathan bất đắc dĩ phải thừa nhận, chênh lệch kỹ thuật quá lớn, chỉ có một ngày không cách nào bù đắp được.
Cho nên ông ta đã nghĩ ra một biện pháp – làm như trình độ rèn đều giống nhau, dùng một pháp sư hệ không gian đưa lên sân khấu. Vào lúc bắt đầu rèn, giả vờ gõ gõ vài cái, rồi thả khoáng thạch vào bếp lò, sau khi bị lửa bọc kín, dùng nham thạch thành phẩm đổi với quặng thô là xong.
Thành phẩm thay thế là số đá dung nham của tiệm vũ khí đã làm trước đó. Chọn trong đấy mấy viên đá có chất lượng cao nhất, đưa cho pháp sư không gian.
Còn việc có thể bị phát hiện hay không…
Bị lửa cháy che trước mắt, rất khó phát hiện. Hơn nữa thợ chế tạo (chắc kiêm luôn pháp sư không gian – tác giả không giải thích thêm:D) dùng pháp thuật thất truyền, dùng ma lực mở không gian thứ nguyên, chứa vật phẩm rồi mới tiến hành thay thế.
Pháp thuật dạng này đừng nói người ngoài đã từng thấy qua, ngay cả nghe nói còn chưa từng nghe ấy chứ.
Bởi vậy cho dù có người nghi ngờ, tiến hành lục soát thì cũng chẳng có tác dụng gì, vì có lục soát cũng chẳng tìm ra được cái j hết.
Vì thế cho dù biết là có vấn đề, bọn họ cũng sẽ không tìm được bằng chứng.
Jonathan đã nhiều lần cân nhắc, tự thấy kế hoạch không có vấn đề, giả như hơi chần chừ chút.
Có điều ngoài việc lo nghĩ ra, trong lòng ông ta cũng có chút mong chờ gì đó.
Cùng một người rèn đá dung nham, vì trạng thái tâm lý nên độ tinh khiết của thành phẩm cũng sẽ khác nhau. Mặc dù vì sao đó mà chỉ số sẽ chênh lệnh ít nhiều, nhưng chung quy vẫn là có.
Những viên đá dung nham ông ta chọn lựa tỉ mỉ, phẩm chất khá đều nhau. Mỗi một viên đều có độ tinh khiết khoảng 92%, tương đương với tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu như chế tạo sư của tiệm vũ khí không ở vào trạng thái tốt nhất, thì việc xưởng thắng được trận thứ hai cũng là có khả năng.
Bàn tính trong đầu vang lên sống động, như chuyện sắp thành công. Nhưng ngay từ khi trận đấu bắt đầu, Alice đã dùng tinh thần lực bao trùm khắp mọi ngoc ngách của quảng trường. Bất kể người thi hay người xem, không có bất cứ cử động nhỏ nào thoát khỏi ánh mắt của cô.
Trên đài, thợ chế tạo của xưởng Rehmann vừa mới mở pháp thuật không gian.
Một giây sau, Alice đã phát hiện. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bố trí lĩnh vực cấm ma (pháp) ở ngay cạnh người đó.
Thợ chế tạo chọn đúng thời cơ, đang định thay đổi, thì thấy không mở được không gian thứ nguyên.
Thợ chế tạo, “???”
Thợ chế tạo, “!!!”
Hắn ta không thể tin được, đã thử mấy lần. Cuối cùng cũng tuyệt vọng nhận ra, không phải mất đi không gian thứ nguyên, mà là ma lực toàn thân đều dùng không được.
Ai đã làm gì?
Ai đã động tay động chân?
Có định làm gì hắn không?
Trong lòng tên thợ chế tạo càng lúc càng sợ hãi, người nhũn như con chi chi, đứng thẳng cũng không nổi.
Hắn tự cho rằng mình ăn gian trc mặt mọi người đã to gan lớn mật lắm rồi. Ai mà ngờ được, có người giở trò trước mặt tất cả lại còn bí mật hơn.
Nếu như người ta muốn hạ thủ, chẳng phải đi đời nhà ma rồi sao?!
Nghĩ thế, trong lòng tên thợ chế tạo kia run rẩy, không còn tâm tư thi đấu nữa. Hắn ta cảnh giác, mắt láo liên ngó quanh tìm tòi, rất không tập trung.
Chỉ là Alice muốn ngăn người ta chơi ăn gian, đâu có muốn ám sát chứ. Sau khi xác nhận được dao động của ma pháp đã biến mất, cô bình tĩnh xem trận đấu và đợi kết quả.
Rất nhanh, quá trình tinh luyện đã kết thúc, quản lý tiến hành đo lường.
Tiệm Alice có kết quả là, “Độ tinh khiết 95,3% 94,7% 95,8% 93,1% 93,3% “
Xem hết một lượt, trong lòng ông ta lạnh tanh.
Nhà mình có ý định gì dĩ nhiên ông ta biết, nhưng mà khoáng thạch chọn ra tốt nhất cũng chỉ đạt được độ tinh khiết 92,8% thậm chí so với trình độ kém nhất của tiệm vũ khí cũng không bằng!
Ông ta dự cảm xưởng sẽ thất bại, sâu trong lòng không muốn tiếp tục. Nhưng dù không cam tâm tình nguyện thì vẫn phải làm.
Quản lý chậm rề rề đi đến phía thợ chế tạo nhà mình, rồi bắt đầu kiểm tra, “Độ tinh khiết 82,7% 80,6% 76,5% …”
Khoan đã…! Đây là chuyện gì? 73,1% 71%???
Quản lý không thốt nổi lời nào, ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nhìn thợ chế tạo nhà mình. Như đang chất vấn hắn ta đinh làm trò gì?!
Tên thợ chế tạo quay qua hướng khác, không dám nhìn thẳng vào mắt.
Không dùng được Không gian thứ nguyên làm sao hắn thắng được chứ? Đương nhiên là đành chịu thua trong trận đấu rồi.
Trưa ngày hôm sau, người dự thi còn chưa tới, mà người xem đã vây chặt quảng trường như nêm cối.
Quần chúng háo hức bàn luận xôn xao.
“Tôi nghĩ xưởng Rehmann sẽ thắng. Dù sao cũng là cửa hàng đã tồn tại hàng chục năm, người làm đông đúc, kỹ năng cao, muốn thua cũng khó lắm.” Một người đưa ra nhận định chắc chắn.
“Thôi đi!” Một cô gái xùy một tiếng, “Xưởng Rehmann cũng không dám khoác lác như thế!”
“Nhưng mà tôi nghe nói, lúc đại nhân Alice tới khiêu chiến, quản lý xưởng ra sức từ chối, không dám ứng chiến.”
“Nếu có lòng tin, sao lại sợ như sợ gấu thế?”
Người lúc trước nói là kẻ trung thành của xưởng Rehmann, nghe vậy mất hứng, “Gì mà dám hay không dám? Người ta chỉ là quản lý, không phải là người chịu trách nhiệm chính, đương nhiên không dám quyết định rồi.”
“Làm tròn bổn phận, đúng quy củ, qua miệng cô thì thành sai? Không lẽ mỗi lần làm việc, cô đều tự quyết định, không thèm hỏi ý kiến của cấp trên hả?”
“Một cái tiệm vũ khí đến chi nhánh cũng chẳng có mà dám đánh đồng với xưởng Rehmann? Có khi người thi đấu cũng gom không đủ chứ đùa!”
“Cửa hàng thực phẩm Alice cũng là cửa tiệm độc nhất trên thị trấn. So với các tiệm khác trong Đế Quốc cũng mạnh hơn nhiều. Từ khi nào mà quy mô cửa tiệm trở thành điều kiện để đánh giá chất lượng sản phẩm vậy? Cô gái thấy buồn cười phản đối.
“Hiện tại khen tiệm vũ khí lên trời đi, chút thua trận tha hồ mất mặt!” Kẻ trung thành phản bác lại.
“Đến lúc đó mà xưởng thua không vậy chắc? Nếu mà thua chẳng phải đập bảng hiệu sao.”
“Đừng tranh cãi nữa.” Một nhà mạo hiểm xen vào nhắc, “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Cả thiếu nữ và kẻ trung thành kia đều im miệng, ngóng trông.
Trên quảng trường, trận đấu hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Alice nghiêm nghị nói, “Trận đầu do bên xưởng đưa ra, vậy lấy vũ khí ra trước đi.”
Jonathan gật đầu, “Đồng ý.”
Một giây sau, quản lý đã bê một hộp tới.
Sau khi mở ra, bên trong là là một thanh kiếm dài màu đen. Thân kiếm sơn đen, mũi kiếm cực kỳ sắc, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.
Lão giả đứng cạnh Alice nhíu mày, dường như xảy ra việc ngoài ý muốn.
Còn thanh niên cạnh lão giả thì hít một hơi lạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, mắt sáng rực.
Những thợ chế tạo khác chỉ tiếc không thể nhào vào cướp lấy thanh kiếm ấy mà xem cho kỹ càng.
Alice hiểu sao bọn họ lại cuồng nhiệt tới như vậy. Thanh kiếm xưởng Rehmann lấy ra do nhiều loại khoáng thạch quý hiếm tạo thành, tuy là đẳng cấp [hi hữu], nhưng vật phẩm sắp đạt cấp [truyền thuyết] rồi.
Những thứ khác không nhắc tới, nhưng việc lợi dụng sơ hở năng lực của xưởng Rehmann đúng là không ai bằng.
May là cô đoán được xưởng Rehmann khó chơi nên đã chuẩn bị trước.
“Đến các người.” Jonathan bình tĩnh bảo.
Lúc nói ra, trong lòng ông ta khẳn định, cuộc tỷ thí này đã thắng chắc rồi.
Trong xưởng Rehmann thợ giỏi vô số, nhưng lại chưa bao giờ chế tạo được trang bị “truyền thuyết]. Chính vì vậy bọn họ tốn rất nhiều nguyên vật liệu để nghiên cứu.
Thoáng chốc đã qua nhiều năm, nhưng thí nghiệm vẫn chưa thành công. Có điều cố gắng không uổng phí, bọn họ đã dần tiến đến cánh cửa ấy, lúc nào cũng có khả năng đột phá giới hạn.
Mà thanh kiếm đen này dường như là tất cả thành quả nghiên cứu của bọn họ, là tinh phẩm đã chế tạo được.
Dưới [truyền thuyết], thanh kiếm này chắc chắn là vô địch, Jonathan thầm nghĩ.
“Vốn định so sánh chất lượng trang bị thông thường, nếu các người đã lấy tiêu chuẩn cao nhất thì ta đành phải bồi tiếp thôi.” Alice vừa nói vừa lấy một con dao găm ở trong nhẫn không gian ra, “Dao găm hợp kim, đẳng cấp [hi hữu], do ta tự chế.”
Lãnh chúa tự mình rèn? Chưa từng nghe nói nha, Jonathan sững sờ. Có điều ông ta bình tĩnh lại rất nhanh, mặc kệ đối thủ là ai, xưởng Rehmann nhất định sẽ thắng.
Sự chú ý của ông ta di chuyển đến con dao găm, hoàn toàn không nhận ra được ánh mắt của đám thợ chế tạo cũng dán chặt lên nó một cách nóng bỏng.
Quản lý tuyên bố, “Trận đấu chính thức bắt đầu.”
Dứt lời, một người cầm dao găm, một người cầm kiếm chém vào nhau.
Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên trên quảng trường. Cùng lúc, trên thanh kiếm đen xuất hiện một ngọn lửa, còn trên dao găm xuất hiện một tầng băng.
Chém 50 lần, bất phân thắng bại
Chém 100 lần, vẫn ngang nhau.
Chém 200 lần, cao thấp khó nói.
…
Jonathan thấy có gì đó không đúng. Thanh kiếm này là kết tinh trí tuệ của cả xưởng Rehmann! Theo lý mà nói đáng lẽ phải chém gãy con dao ngay chứ, sao lại mất công chém qua chém lại lâu như vậy?
Bên kia, Alice mỉm cười, cô bình tĩnh, dường như đã nắm chắc chiến thắng.
Quả nhiên đến lần chém thứ 327, thanh kiếm đen rốt cục cũng bị chém mẻ.
Còn dao găm thì không sứt sẹo gì hết, so với lúc mới lấy ra không có gì khác nhau.
“Anh thua rồi.” Alice tuyên bố.
Cả người Jonathan như bị búa tạ đập trúng, mông lung. Trong đầu chỉ có một câu hỏi, sao lại như vậy?
Cùng thời gian, Alice cũng suy nghĩ, cô tự tay chế tạo ra trang bị [hi hữu], đương nhiên là cao nhất phía dưới [truyền thuyết].
Thực tế, cô rất muốn mang một con dao găm [truyền thuyết] có đặc tính [sắc bén], [sắc bén], [hàn băng] tới thi. Có điều quá gây chú ý nên mới bỏ qua.
“Trận thi đấu đầu tiền, tiệm vũ khí Alice thắng, hiện tại tiếp diễn trận thứ hai.” Quản lý tiếp tục tuyên bố.
Lúc hô, giọng ông ta run run. Cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn mặt người phụ trách.
Trận thứ hai so mức tinh luyện của khoáng thạch. Hai bên cùng phái ra thợ chế tạo, tinh luyện trước mặt tất cả mọi người.
Jonathan bình tình lại, sắc mặt thản nhiên. Ông ta đưa một người thợ chế tạo lên sân khấu, nhỏ giọng dặn dò, “Đừng làm tôi thất vọng.”
Thợ chế tạo nọ ngầm hiểu, dùng ánh mắt trả lời, mình biết phải làm gì.
Ở tiệm vũ khí thì một người đàn ông trung niên lên sân khấu.
Quá trình tinh luyện bắt đầu, hai bên đều dùng cùng một loại quặng thô đá dung nham, cùng một loại dụng cụ, từng người đều bắt đầu bận rộn.
Tuy không hiểu về rèn, nhưng người xem rất hào hứng.
Một người đứng trong đám đó cười đến xốc hông, “Trận đầu xưởng Rehmann thua? Không phải khoe là sản phẩm chất lượng cao sao? Ha ha ha, ta cười chết mất, hôm nay quả không uống công đến xem, nhìn nó không vừa mắt đã lâu rồi!”
Có người thì mất hồn mất vía, tự mình thì thầm, “Sao xưởng lại thua được? Đáng lẽ nên so đấu ba trận, toàn thắng cả ba chứ?”
“Không hổ là đại nhân Alice! Làm đồ ăn thì ngon, mà chế tạo trang bị cũng mạnh hơn hẳn người khác!” Người lên tiếng dĩ nhiên không phải là người tiệm vũ khí, mà là chủ một cửa hàng.
Trong tiếng xôn xao, Jonathan không nói nên lời.
Theo kế hoạch đúng ra, trận đầu chiến thắng, trận thứ hai ngang tay, trận thứ 3 thắng, nhất định thắng lợi cuối cùng sẽ về xưởng Rehmann của họ.
Ai ngờ, vừa bắt đầu đã bất lợi, không hiểu sao có thể thua trận được.
Cho tới giờ, lý do thua Jonathan đã không muốn biết nữa. Điều ông ta muốn hiện tại chính là có thể làm thuận lợi như kế hoạch hay không.
Nếu như không thể giữ kết quả hòa mà thua liền hai trận, như vậy xưởng sẽ không còn cơ hội lật ngược tỉ số naữa.
Còn tại sao lại là hòa, mà không phải là thắng… Jonathan bất đắc dĩ phải thừa nhận, chênh lệch kỹ thuật quá lớn, chỉ có một ngày không cách nào bù đắp được.
Cho nên ông ta đã nghĩ ra một biện pháp – làm như trình độ rèn đều giống nhau, dùng một pháp sư hệ không gian đưa lên sân khấu. Vào lúc bắt đầu rèn, giả vờ gõ gõ vài cái, rồi thả khoáng thạch vào bếp lò, sau khi bị lửa bọc kín, dùng nham thạch thành phẩm đổi với quặng thô là xong.
Thành phẩm thay thế là số đá dung nham của tiệm vũ khí đã làm trước đó. Chọn trong đấy mấy viên đá có chất lượng cao nhất, đưa cho pháp sư không gian.
Còn việc có thể bị phát hiện hay không…
Bị lửa cháy che trước mắt, rất khó phát hiện. Hơn nữa thợ chế tạo (chắc kiêm luôn pháp sư không gian – tác giả không giải thích thêm:D) dùng pháp thuật thất truyền, dùng ma lực mở không gian thứ nguyên, chứa vật phẩm rồi mới tiến hành thay thế.
Pháp thuật dạng này đừng nói người ngoài đã từng thấy qua, ngay cả nghe nói còn chưa từng nghe ấy chứ.
Bởi vậy cho dù có người nghi ngờ, tiến hành lục soát thì cũng chẳng có tác dụng gì, vì có lục soát cũng chẳng tìm ra được cái j hết.
Vì thế cho dù biết là có vấn đề, bọn họ cũng sẽ không tìm được bằng chứng.
Jonathan đã nhiều lần cân nhắc, tự thấy kế hoạch không có vấn đề, giả như hơi chần chừ chút.
Có điều ngoài việc lo nghĩ ra, trong lòng ông ta cũng có chút mong chờ gì đó.
Cùng một người rèn đá dung nham, vì trạng thái tâm lý nên độ tinh khiết của thành phẩm cũng sẽ khác nhau. Mặc dù vì sao đó mà chỉ số sẽ chênh lệnh ít nhiều, nhưng chung quy vẫn là có.
Những viên đá dung nham ông ta chọn lựa tỉ mỉ, phẩm chất khá đều nhau. Mỗi một viên đều có độ tinh khiết khoảng 92%, tương đương với tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu như chế tạo sư của tiệm vũ khí không ở vào trạng thái tốt nhất, thì việc xưởng thắng được trận thứ hai cũng là có khả năng.
Bàn tính trong đầu vang lên sống động, như chuyện sắp thành công. Nhưng ngay từ khi trận đấu bắt đầu, Alice đã dùng tinh thần lực bao trùm khắp mọi ngoc ngách của quảng trường. Bất kể người thi hay người xem, không có bất cứ cử động nhỏ nào thoát khỏi ánh mắt của cô.
Trên đài, thợ chế tạo của xưởng Rehmann vừa mới mở pháp thuật không gian.
Một giây sau, Alice đã phát hiện. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bố trí lĩnh vực cấm ma (pháp) ở ngay cạnh người đó.
Thợ chế tạo chọn đúng thời cơ, đang định thay đổi, thì thấy không mở được không gian thứ nguyên.
Thợ chế tạo, “???”
Thợ chế tạo, “!!!”
Hắn ta không thể tin được, đã thử mấy lần. Cuối cùng cũng tuyệt vọng nhận ra, không phải mất đi không gian thứ nguyên, mà là ma lực toàn thân đều dùng không được.
Ai đã làm gì?
Ai đã động tay động chân?
Có định làm gì hắn không?
Trong lòng tên thợ chế tạo càng lúc càng sợ hãi, người nhũn như con chi chi, đứng thẳng cũng không nổi.
Hắn tự cho rằng mình ăn gian trc mặt mọi người đã to gan lớn mật lắm rồi. Ai mà ngờ được, có người giở trò trước mặt tất cả lại còn bí mật hơn.
Nếu như người ta muốn hạ thủ, chẳng phải đi đời nhà ma rồi sao?!
Nghĩ thế, trong lòng tên thợ chế tạo kia run rẩy, không còn tâm tư thi đấu nữa. Hắn ta cảnh giác, mắt láo liên ngó quanh tìm tòi, rất không tập trung.
Chỉ là Alice muốn ngăn người ta chơi ăn gian, đâu có muốn ám sát chứ. Sau khi xác nhận được dao động của ma pháp đã biến mất, cô bình tĩnh xem trận đấu và đợi kết quả.
Rất nhanh, quá trình tinh luyện đã kết thúc, quản lý tiến hành đo lường.
Tiệm Alice có kết quả là, “Độ tinh khiết 95,3% 94,7% 95,8% 93,1% 93,3% “
Xem hết một lượt, trong lòng ông ta lạnh tanh.
Nhà mình có ý định gì dĩ nhiên ông ta biết, nhưng mà khoáng thạch chọn ra tốt nhất cũng chỉ đạt được độ tinh khiết 92,8% thậm chí so với trình độ kém nhất của tiệm vũ khí cũng không bằng!
Ông ta dự cảm xưởng sẽ thất bại, sâu trong lòng không muốn tiếp tục. Nhưng dù không cam tâm tình nguyện thì vẫn phải làm.
Quản lý chậm rề rề đi đến phía thợ chế tạo nhà mình, rồi bắt đầu kiểm tra, “Độ tinh khiết 82,7% 80,6% 76,5% …”
Khoan đã…! Đây là chuyện gì? 73,1% 71%???
Quản lý không thốt nổi lời nào, ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nhìn thợ chế tạo nhà mình. Như đang chất vấn hắn ta đinh làm trò gì?!
Tên thợ chế tạo quay qua hướng khác, không dám nhìn thẳng vào mắt.
Không dùng được Không gian thứ nguyên làm sao hắn thắng được chứ? Đương nhiên là đành chịu thua trong trận đấu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.