Chương 74: Tiệm vũ khí 6
Khinh Vân Đạm
07/03/2020
“Độ khó quá cao nên không làm được sao?” Mãi không thấy Matthew trả lời, David dò hỏi.
Không trả lời thẳng, Matthew chỉ nói, “Đúng là tinh luyện đá dung nham rất khó.”
“Nhưng xưởng Rehmann làm được mà.” David lầm bầm ra tiếng vừa đủ nghe.
Đường cũ, tuyệt đối là ngựa quen đường cũ rồi. Abigail đã biết khách hàng này sẽ làm như thế nào.
Nếu không đồng ý thì anh ta sẽ rêu rao “Tiệm vũ khí Alice không bằng xưởng Rehmann.”
Nếu như đồng ý, tinh luyện đá dung nham cực khó, nhất định là có khả năng thất bại.
Cho dù thành công, sự việc cũng chưa dừng ở đấy. Đến khi giao ra khoáng thạch có mức tinh luyện tốt, khách hàng tự nhiên giống như làm xiếc, lấy ra một đống đá khác báo là xưởng Rehmann tinh luyện được.
So sánh hai bên, mức độ tinh luyện của xưởng Rehmann cao hơn hẳn, vì vậy có thể dẫm lên dầu đối thủ mà quảng cáo.
Từ khi nói ra câu “Có thể tinh luyện” là đã đi lên con đường chết.
Sở dĩ Abigail quá hiểu tình huống này bởi anh ta đã từng bị lừa qua rồi. Bởi vậy, chỉ cần nghe câu hỏi của David là đã có dự cảm không lành, muốn ngăn cản sự việc có thể xảy ra.
Đáng tiếc vẫn không kịp, rốt cục Matthew đã rơi trúng bẫy.
Bên cạnh, đối thoại vẫn tiếp tục.
Mang trên mình danh dự của cửa hàng, Matthew không thể không nói, “Tiệm vũ khí cũng có thể làm được.”
“Vậy thì tốt quá!” David mừng rỡ, “Cái này giao cho các người.”
Matthew, “…”
Cậu qua quay sang Abigail nhờ hỗ trợ.
Còn Abigail chỉ đứng đực tại chỗ.
Đối phó hợp lý thì thoát được đường chết, hóa giải nguy cơ? Vậy thì để cậu ta ngồi trên ghế đẩu này học tập cao thủ xử lý xem sao.
Thấy đồng nghiệp thờ ơ lạnh lùng, Matthew đành phải tự thân vận động, “Tinh luyện đá dung nham độ khó rất cao, giá tiền thực hiện so với các loại khoáng thạch khác cũng cao hơn nhiều.”
“Không sao, tôi hiểu mà.” David đồng ý ngay.
“Còn về thời hạn giao”Matthew đang thầm tính toán xem nên báo bao nhiêu thời gian.
“Không cần gấp, cứ từ từ mà làm.” David chủ động đề nghị, “Mười ngày đủ không?”
Khoáng vật bình thường tinh luyện chỉ cần 3 ngày, giờ để 10 ngày thể nào cũng kịp.
Matthew không thể không gật đầu, “Đủ rồi.”
Trong lòng có chút suy nghĩ, liền nhắc, “Đá dung nham khoáng vật ma pháp, cần phải thu chút tiền đặt cọc.”
“Được mà.” Vừa nói David vừa bỏ tiền trong túi ra.
Matthew tự nhiên cảm thấy không đúng. Đối phương quá phối hợp! Mặc kệ cậu ta đưa yêu cầu gì, tất cả đều đồng ý rất thoải mái, giống như muốn tống khứ mớ khoáng thạch này cho tiệm vũ khí bằng được vậy.
Khách tìm tới cửa, không có lý do chính đáng, từ chối thế nào? Dĩ nhiên là không thể rồi.
Chỉ một lúc sau, hai người đã ký hợp đồng.
Trước khi đi, David báo lại, “Tôi sẽ ở khách sạn trên thị trấn, chút nữa sẽ mang khoáng thạch tới.”
“Vâng.” Matthew đáp lời.
Abigail oán thán, xử lý tốt quá ha, từ đầu đến cuối đều bị dắt mũi đi không à.
Trở lại tiệm, Matthew bất an, “Không hiểu sao, tôi có cảm giác, cái người tên David kia có chút kỳ quái.”
“Xưởng Rehmann phái tới đấy.” Abigail khẳng định.
“Cái gì cơ?” Matthew trừng mắt, “Vậy sao không cảnh báo tôi!”
Abigail lạnh nhạt bảo. “Lúc con dao cong kia mò tới, cậu nhắc tôi sao.”
“Hai việc sao giống nhau được? Vụ con dao cong đó tôi cũng không giúp được gì cả!”
“Giống nhau.” Abigail gật gù, “Ngay từ khi cậu trả lời, “Có thể giúp” là tôi muốn cũng chẳng giúp được nữa rồi.”
Bất kể nói cái gì cũng đều sai, chung quy lại đều bị ép buộc đồng ý làm việc.
Matthew thở hổn hển, cũng không biết phải làm sao để giải quyết.
“Xem ra cả hai ta mấy nay đều không may mắn, hẹn một ngày nào đó cùng nhau đi đổi tên đi?” Abigail vừa đề nghị giả lả, vừa xé quyển trục ma pháp.
Một giây sau, Alice đã xuất hiện trong tiệm, “Chuyện gì?”
“Xưởng Rehmann lại ra tay.” Abigail kể tóm tắt lại quá trình mình đã gặp một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Alice rất kỳ lạ. Rốt cục cô đã hiểu rõ, cái quan niệm chất lượng sản phẩm xưởng Rehmann cao hơn các tiệm khác rất nhiều là từ đâu mà ra.
Thực lực ba phần thì đến bảy phần là thủ đoạn.
“Việc này chỉ trách tôi.” Không biết là Matthew đang tự trách hay là muốn giải thích, “Người xưởng Rehmann phái tới quấy rối lẫn trong khách hàng bình thường, rất khó để phân biệt.”
Abigail liếc mắt. Trước đó cậu ta không cẩn thận dính bẫy, nhiều lần Matthew châm chọc, ám chỉ rằng cậu ta không cảnh giác, không biết tùy cơ ứng biến nên mới trúng kế.
Đến khi chính bản thân mình dính bẫy thì tự nhiên biến thành, “Không thể trách quân ta không đủ tỉnh táo, chỉ trách quân địch quá xảo quyệt.”
Đúng là không biết xấu hổ.
Giữa nhân công mùi thuốc súng bay nồng nặc, Alice vờ như không thấy.
Suy nghĩ một chút, cô hỏi, “Xưởng Rehmann có thể tinh luyện đá dung nham đến mức nào?”
“85,1%.” Abigail biết rõ hiểu rộng, “Vừa đủ vượt qua 85%.”
Cứ mỗi 5% là đã xem như một ranh giới, tinh luyện qua được 85%, xem như khoáng thạch đạt được phẩm chất trung thượng (hơi cao).
“Hóa ra là tính như vậy.” Alice khẽ gõ nhẹ lên bàn, trầm ngâm.
Matthew lo lắng, nghĩ kế, “Nếu không tìm lý do gì đó từ chối đi?”
Abigail cười thành tiếng, “Từ chối? Lấy lý do gì để từ chối? Từ khi tên đó bước vào cửa hỏi có thể hỗ trợ không. Cậu đồng ý một cái là đã chặt đứt đường lui rồi.”
Matthew á khẩu.
Cậu ta không thể không thừa nhận, đó quả là kế hoạch tốt. Một bước lại tính một bước, làm cho người ta không có đường lùi.
Muốn phá kết cục ấy, quả là rất khó.
Lúc này Alice thản nhiên nói, “Tinh luyện đá dung nham vượt qua độ tinh khiết của xưởng Rehmann không phải là được sao?”
Abigail, “…”
Tinh luyện đá dung nham, việc này đâu có dễ như thế?
Matthew, “…”
Có phải là không nghĩ được gì khác, nên mới vậy không?
Ánh mắt của hai tên nhân công dại ra, Alice khoát tay, “Được rồi, ta sẽ xử lý việc này, các cậu làm việc tiếp đi.”
Biết được xưởng Rehmann giở trò, Alice làm hai việc.
Việc đầu tiên, cô lấy nguyên vật liệu trong nhẫn không gian ra vẽ ma pháp trận lên lò luyện.
Việc thứ hai, cô triệu tập toàn bộ thợ chế tạo trong cửa hàng, trước mặt mọi người làm mẫu tinh luyện đá dung nham sao cho chính xác, hiệu quả.
Cả đám thợ chế tạo nhìn mà há mồm trợn mắt.
“Đại nhân Alice không phải pháp sư toàn năng sao? Sao còn có thể chế luyện được vậy?”
“Độ nóng của lò hình như khác khác! So với bình thường cao hơn nhiều!”
“Nhìn mau! Đá dung nham sau khi tinh luyện, có màu đỏ rực tinh khiết kìa!”
Quặng thô đá dung nham có màu đỏ thẫm, xen lẫn là các tạp chất khoáng khác có màu đen. Cái gọi là tinh luyện, thực ra chính là quá trình loại bỏ các tạp chất.
Loại bỏ được càng nhiều tạp chất, đá dung nham càng có màu đỏ tươi. Mà đá tinh khiết có màu đỏ rực, đó chính là tinh luyện đến mức cao nhất, trả lại màu sắc vốn có của đá dung nham.
“Sau khi tinh luyện xong, thành phẩm chắc chắn có độ tinh khiết ngoài 98%.” Một vị lão giả nói.
“Hít hà…” mấy người khác hít một hơi lạnh.
Không ai nghi ngờ vị lão giả nhìn lầm. Bởi vị này từ nhỏ đã theo đại sư rèn sắt, kinh nghiệm rèn cực kỳ phong phú, đôi mắt sắc bén, có khi chuẩn không kém cạnh gì với {thuật giám định} cao cấp.
“Trình độ cô chủ cao như vậy rồi, còn thuê chúng ta làm gì?” Có người nghĩ không ra hỏi.
“Có khi là do bận việc của lãnh chúa, nên không có thời gian rèn?” Một người đoán.
“Bất kể vì cái gì, chỉ cần quan sát thật kỹ mỗi động tác của ngài ấy, vậy tất cả đều có lợi.” Vị lão giả trầm giọng nhắc.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, chuyên tâm chăm chú không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Chưa tới 10 phút, quá trình tinh luyện đã xong.
Alice quăng {thuật giám định} vào, vẻ mặt không hài lòng chút nào, “Độ tinh khiết 99,1%… Quá lâu không tinh luyện, tay có chút cứng rồi.”
Độ tinh khiết 99% mà tay còn cứng??? Nhóm thợ chế tạo cảm thấy mình không thể không hoài nghi nhân sinh.
Alice nhướng mày, hỏi, “Tất cả đều thấy rõ chứ?”
Nhóm thợ chế tạo trịnh trọng gật đầu.
“Nhớ kỹ trình tự thao tác rồi?”
Lại tiếp tục gật dầu.
“Căn cứ vào đấy mà làm, có thể tinh luyện đá nham thạch trên 90% chứ?”
Lời vừa ra, tất cả thợ chế tạo đều ra sức lắc đầu. Mà cả lão giả cũng không dám cam đoan, mình nhất định sẽ làm được.
Alice bất đắc dĩ, “Được rồi, đều tới thử tay nghề xem nào. Trong quá trình chỗ nào sai ta sẽ chỉ.”
Cô chủ tự mình chỉ dạy? Không kịp phản ứng, nhóm thợ chế tạo đều cười như điên.
Đúng 10 ngày sau, David tới, “Đá dung nham đâu? Đã tinh luyện xong chưa?”
Alice vẫy tay, lập tức có người khiêng rương khoáng thạch ra, “Đây, tất cả đều ở bên trong.”
“Tốt quá.” David vui mừng, “Tôi có thể cầm xem không?”
“Tất nhiên rồi.” Alice thoải mái trả lời.
David cầm một cục khoáng thạch xem xét một chút, sau đó đổi một cục khác. Nhìn một chút, lại đổi.
Chỉ một lúc sau, hắn đã ngừng động tác lại, trầm tư.
Đến rồi! Abigail nghĩ thầm, tiếp theo nên giả vờ như nuối tiếc, rồi cảm thán, rằng không nên tìm tiệm vũ khí tinh luyện. Chỉ cần xưởng Rehmann ra tay, độ tinh khiết chắc chắn đạt tới 85%!
Vì để dụ hắn ta sập bẫy, bà chủ còn cố tình để lên trên bề mặt mấy cục đá độ tinh khiết 90 – 92% là một tầng những cục khoảng 81%, làm cho người ta tưởng độ tinh luyện không cao.
Bởi như thế, khi David tiến hành so sánh xưởng với tiệm vũ khí, mới có thể làm cho bên kia nhận được “tin vui”.
Ai dè tự nhiên, một lát sau David lại thò tay xuống tít dưới đáy hòm moi khoáng thạch lên.
Abigail, “!!!”
Lộ rồi.
Quả nhiên, David nhìn lướt qua đá dung nham trong tay, ánh mắt sáng rực, “Khoáng thạch được tinh luyện tốt quá.”
Còn việc tốt chỗ nào, cái nào tốt, anh ta không hề nói tới.
Tình huống có thay đổi.
Alice suy nghĩ thật nhanh, hiện tại cần thay đổi kế sách tác chiến, cất cao giọng nói, “Vị khách này có ánh mắt thật tinh tường. Cửa hàng chúng tôi vừa mới cải tiến kỹ thuật, phần lớn đá dung nham ở đây đều có độ tinh khiết trên 90%.”
“Nghe nói xưởng Rehmann tinh luyện cũng chỉ được đến 85%, chọn chúng tôi là quá đúng rồi!”
“Không ngờ nha! Còn sống mà có thể gặp được một tiệm vũ khí có kỹ thuật rèn còn trên cả xưởng Rehmann đó.”
Nếu người này đã sống chết không muốn nhắc đến xưởng Rehmann thì để cô nhắc.Không cần phải khiêm tốn, cứ thế mà khoe khoang rồi tiện thể nhẫm Rehmann một hai cái, cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là bị hạ thấp.
Sắc mặt David có chút khựng lại rất nhỏ, nhưng bình tĩnh rất nhanh. Anh ta ho nhẹ một tiếng, cười nói, “Tôi không ghé xưởng Rehmann tinh luyện, nên cũng không có gì khen ngợi. Nói chung đá dung nham tinh luyện được tốt như vậy thì cám ơn.”
Nói xong, thanh toán thù lao rồi ôm rương đồ rời khỏi.
“Phát hiện ra khoáng thạch chúng ta tinh luyện ra có độ tinh khiết cao liền ngậm miệng không đề cập đến xưởng Rehmann, giống như khách hàng bình thường vậy.” Abigail kinh ngạc, đúng là quá khó đối phó rồi.”
“Khó trách xưởng Rehmann có thể chèn ép được toàn bộ đối thủ cạnh tranh, mở chi nhánh ở lần lượt từng nơi hẻo lánh của Để Quốc.” Matthew thở dài.
Alice nhắc nhẹ, “Con dao cong bị lấy mất, đối phương cũng đề cao cảnh giác rồi.”
Nên mới phải kiểm tra thật kỹ, sợ bị dính bẫy.
Không trả lời thẳng, Matthew chỉ nói, “Đúng là tinh luyện đá dung nham rất khó.”
“Nhưng xưởng Rehmann làm được mà.” David lầm bầm ra tiếng vừa đủ nghe.
Đường cũ, tuyệt đối là ngựa quen đường cũ rồi. Abigail đã biết khách hàng này sẽ làm như thế nào.
Nếu không đồng ý thì anh ta sẽ rêu rao “Tiệm vũ khí Alice không bằng xưởng Rehmann.”
Nếu như đồng ý, tinh luyện đá dung nham cực khó, nhất định là có khả năng thất bại.
Cho dù thành công, sự việc cũng chưa dừng ở đấy. Đến khi giao ra khoáng thạch có mức tinh luyện tốt, khách hàng tự nhiên giống như làm xiếc, lấy ra một đống đá khác báo là xưởng Rehmann tinh luyện được.
So sánh hai bên, mức độ tinh luyện của xưởng Rehmann cao hơn hẳn, vì vậy có thể dẫm lên dầu đối thủ mà quảng cáo.
Từ khi nói ra câu “Có thể tinh luyện” là đã đi lên con đường chết.
Sở dĩ Abigail quá hiểu tình huống này bởi anh ta đã từng bị lừa qua rồi. Bởi vậy, chỉ cần nghe câu hỏi của David là đã có dự cảm không lành, muốn ngăn cản sự việc có thể xảy ra.
Đáng tiếc vẫn không kịp, rốt cục Matthew đã rơi trúng bẫy.
Bên cạnh, đối thoại vẫn tiếp tục.
Mang trên mình danh dự của cửa hàng, Matthew không thể không nói, “Tiệm vũ khí cũng có thể làm được.”
“Vậy thì tốt quá!” David mừng rỡ, “Cái này giao cho các người.”
Matthew, “…”
Cậu qua quay sang Abigail nhờ hỗ trợ.
Còn Abigail chỉ đứng đực tại chỗ.
Đối phó hợp lý thì thoát được đường chết, hóa giải nguy cơ? Vậy thì để cậu ta ngồi trên ghế đẩu này học tập cao thủ xử lý xem sao.
Thấy đồng nghiệp thờ ơ lạnh lùng, Matthew đành phải tự thân vận động, “Tinh luyện đá dung nham độ khó rất cao, giá tiền thực hiện so với các loại khoáng thạch khác cũng cao hơn nhiều.”
“Không sao, tôi hiểu mà.” David đồng ý ngay.
“Còn về thời hạn giao”Matthew đang thầm tính toán xem nên báo bao nhiêu thời gian.
“Không cần gấp, cứ từ từ mà làm.” David chủ động đề nghị, “Mười ngày đủ không?”
Khoáng vật bình thường tinh luyện chỉ cần 3 ngày, giờ để 10 ngày thể nào cũng kịp.
Matthew không thể không gật đầu, “Đủ rồi.”
Trong lòng có chút suy nghĩ, liền nhắc, “Đá dung nham khoáng vật ma pháp, cần phải thu chút tiền đặt cọc.”
“Được mà.” Vừa nói David vừa bỏ tiền trong túi ra.
Matthew tự nhiên cảm thấy không đúng. Đối phương quá phối hợp! Mặc kệ cậu ta đưa yêu cầu gì, tất cả đều đồng ý rất thoải mái, giống như muốn tống khứ mớ khoáng thạch này cho tiệm vũ khí bằng được vậy.
Khách tìm tới cửa, không có lý do chính đáng, từ chối thế nào? Dĩ nhiên là không thể rồi.
Chỉ một lúc sau, hai người đã ký hợp đồng.
Trước khi đi, David báo lại, “Tôi sẽ ở khách sạn trên thị trấn, chút nữa sẽ mang khoáng thạch tới.”
“Vâng.” Matthew đáp lời.
Abigail oán thán, xử lý tốt quá ha, từ đầu đến cuối đều bị dắt mũi đi không à.
Trở lại tiệm, Matthew bất an, “Không hiểu sao, tôi có cảm giác, cái người tên David kia có chút kỳ quái.”
“Xưởng Rehmann phái tới đấy.” Abigail khẳng định.
“Cái gì cơ?” Matthew trừng mắt, “Vậy sao không cảnh báo tôi!”
Abigail lạnh nhạt bảo. “Lúc con dao cong kia mò tới, cậu nhắc tôi sao.”
“Hai việc sao giống nhau được? Vụ con dao cong đó tôi cũng không giúp được gì cả!”
“Giống nhau.” Abigail gật gù, “Ngay từ khi cậu trả lời, “Có thể giúp” là tôi muốn cũng chẳng giúp được nữa rồi.”
Bất kể nói cái gì cũng đều sai, chung quy lại đều bị ép buộc đồng ý làm việc.
Matthew thở hổn hển, cũng không biết phải làm sao để giải quyết.
“Xem ra cả hai ta mấy nay đều không may mắn, hẹn một ngày nào đó cùng nhau đi đổi tên đi?” Abigail vừa đề nghị giả lả, vừa xé quyển trục ma pháp.
Một giây sau, Alice đã xuất hiện trong tiệm, “Chuyện gì?”
“Xưởng Rehmann lại ra tay.” Abigail kể tóm tắt lại quá trình mình đã gặp một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Alice rất kỳ lạ. Rốt cục cô đã hiểu rõ, cái quan niệm chất lượng sản phẩm xưởng Rehmann cao hơn các tiệm khác rất nhiều là từ đâu mà ra.
Thực lực ba phần thì đến bảy phần là thủ đoạn.
“Việc này chỉ trách tôi.” Không biết là Matthew đang tự trách hay là muốn giải thích, “Người xưởng Rehmann phái tới quấy rối lẫn trong khách hàng bình thường, rất khó để phân biệt.”
Abigail liếc mắt. Trước đó cậu ta không cẩn thận dính bẫy, nhiều lần Matthew châm chọc, ám chỉ rằng cậu ta không cảnh giác, không biết tùy cơ ứng biến nên mới trúng kế.
Đến khi chính bản thân mình dính bẫy thì tự nhiên biến thành, “Không thể trách quân ta không đủ tỉnh táo, chỉ trách quân địch quá xảo quyệt.”
Đúng là không biết xấu hổ.
Giữa nhân công mùi thuốc súng bay nồng nặc, Alice vờ như không thấy.
Suy nghĩ một chút, cô hỏi, “Xưởng Rehmann có thể tinh luyện đá dung nham đến mức nào?”
“85,1%.” Abigail biết rõ hiểu rộng, “Vừa đủ vượt qua 85%.”
Cứ mỗi 5% là đã xem như một ranh giới, tinh luyện qua được 85%, xem như khoáng thạch đạt được phẩm chất trung thượng (hơi cao).
“Hóa ra là tính như vậy.” Alice khẽ gõ nhẹ lên bàn, trầm ngâm.
Matthew lo lắng, nghĩ kế, “Nếu không tìm lý do gì đó từ chối đi?”
Abigail cười thành tiếng, “Từ chối? Lấy lý do gì để từ chối? Từ khi tên đó bước vào cửa hỏi có thể hỗ trợ không. Cậu đồng ý một cái là đã chặt đứt đường lui rồi.”
Matthew á khẩu.
Cậu ta không thể không thừa nhận, đó quả là kế hoạch tốt. Một bước lại tính một bước, làm cho người ta không có đường lùi.
Muốn phá kết cục ấy, quả là rất khó.
Lúc này Alice thản nhiên nói, “Tinh luyện đá dung nham vượt qua độ tinh khiết của xưởng Rehmann không phải là được sao?”
Abigail, “…”
Tinh luyện đá dung nham, việc này đâu có dễ như thế?
Matthew, “…”
Có phải là không nghĩ được gì khác, nên mới vậy không?
Ánh mắt của hai tên nhân công dại ra, Alice khoát tay, “Được rồi, ta sẽ xử lý việc này, các cậu làm việc tiếp đi.”
Biết được xưởng Rehmann giở trò, Alice làm hai việc.
Việc đầu tiên, cô lấy nguyên vật liệu trong nhẫn không gian ra vẽ ma pháp trận lên lò luyện.
Việc thứ hai, cô triệu tập toàn bộ thợ chế tạo trong cửa hàng, trước mặt mọi người làm mẫu tinh luyện đá dung nham sao cho chính xác, hiệu quả.
Cả đám thợ chế tạo nhìn mà há mồm trợn mắt.
“Đại nhân Alice không phải pháp sư toàn năng sao? Sao còn có thể chế luyện được vậy?”
“Độ nóng của lò hình như khác khác! So với bình thường cao hơn nhiều!”
“Nhìn mau! Đá dung nham sau khi tinh luyện, có màu đỏ rực tinh khiết kìa!”
Quặng thô đá dung nham có màu đỏ thẫm, xen lẫn là các tạp chất khoáng khác có màu đen. Cái gọi là tinh luyện, thực ra chính là quá trình loại bỏ các tạp chất.
Loại bỏ được càng nhiều tạp chất, đá dung nham càng có màu đỏ tươi. Mà đá tinh khiết có màu đỏ rực, đó chính là tinh luyện đến mức cao nhất, trả lại màu sắc vốn có của đá dung nham.
“Sau khi tinh luyện xong, thành phẩm chắc chắn có độ tinh khiết ngoài 98%.” Một vị lão giả nói.
“Hít hà…” mấy người khác hít một hơi lạnh.
Không ai nghi ngờ vị lão giả nhìn lầm. Bởi vị này từ nhỏ đã theo đại sư rèn sắt, kinh nghiệm rèn cực kỳ phong phú, đôi mắt sắc bén, có khi chuẩn không kém cạnh gì với {thuật giám định} cao cấp.
“Trình độ cô chủ cao như vậy rồi, còn thuê chúng ta làm gì?” Có người nghĩ không ra hỏi.
“Có khi là do bận việc của lãnh chúa, nên không có thời gian rèn?” Một người đoán.
“Bất kể vì cái gì, chỉ cần quan sát thật kỹ mỗi động tác của ngài ấy, vậy tất cả đều có lợi.” Vị lão giả trầm giọng nhắc.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, chuyên tâm chăm chú không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Chưa tới 10 phút, quá trình tinh luyện đã xong.
Alice quăng {thuật giám định} vào, vẻ mặt không hài lòng chút nào, “Độ tinh khiết 99,1%… Quá lâu không tinh luyện, tay có chút cứng rồi.”
Độ tinh khiết 99% mà tay còn cứng??? Nhóm thợ chế tạo cảm thấy mình không thể không hoài nghi nhân sinh.
Alice nhướng mày, hỏi, “Tất cả đều thấy rõ chứ?”
Nhóm thợ chế tạo trịnh trọng gật đầu.
“Nhớ kỹ trình tự thao tác rồi?”
Lại tiếp tục gật dầu.
“Căn cứ vào đấy mà làm, có thể tinh luyện đá nham thạch trên 90% chứ?”
Lời vừa ra, tất cả thợ chế tạo đều ra sức lắc đầu. Mà cả lão giả cũng không dám cam đoan, mình nhất định sẽ làm được.
Alice bất đắc dĩ, “Được rồi, đều tới thử tay nghề xem nào. Trong quá trình chỗ nào sai ta sẽ chỉ.”
Cô chủ tự mình chỉ dạy? Không kịp phản ứng, nhóm thợ chế tạo đều cười như điên.
Đúng 10 ngày sau, David tới, “Đá dung nham đâu? Đã tinh luyện xong chưa?”
Alice vẫy tay, lập tức có người khiêng rương khoáng thạch ra, “Đây, tất cả đều ở bên trong.”
“Tốt quá.” David vui mừng, “Tôi có thể cầm xem không?”
“Tất nhiên rồi.” Alice thoải mái trả lời.
David cầm một cục khoáng thạch xem xét một chút, sau đó đổi một cục khác. Nhìn một chút, lại đổi.
Chỉ một lúc sau, hắn đã ngừng động tác lại, trầm tư.
Đến rồi! Abigail nghĩ thầm, tiếp theo nên giả vờ như nuối tiếc, rồi cảm thán, rằng không nên tìm tiệm vũ khí tinh luyện. Chỉ cần xưởng Rehmann ra tay, độ tinh khiết chắc chắn đạt tới 85%!
Vì để dụ hắn ta sập bẫy, bà chủ còn cố tình để lên trên bề mặt mấy cục đá độ tinh khiết 90 – 92% là một tầng những cục khoảng 81%, làm cho người ta tưởng độ tinh luyện không cao.
Bởi như thế, khi David tiến hành so sánh xưởng với tiệm vũ khí, mới có thể làm cho bên kia nhận được “tin vui”.
Ai dè tự nhiên, một lát sau David lại thò tay xuống tít dưới đáy hòm moi khoáng thạch lên.
Abigail, “!!!”
Lộ rồi.
Quả nhiên, David nhìn lướt qua đá dung nham trong tay, ánh mắt sáng rực, “Khoáng thạch được tinh luyện tốt quá.”
Còn việc tốt chỗ nào, cái nào tốt, anh ta không hề nói tới.
Tình huống có thay đổi.
Alice suy nghĩ thật nhanh, hiện tại cần thay đổi kế sách tác chiến, cất cao giọng nói, “Vị khách này có ánh mắt thật tinh tường. Cửa hàng chúng tôi vừa mới cải tiến kỹ thuật, phần lớn đá dung nham ở đây đều có độ tinh khiết trên 90%.”
“Nghe nói xưởng Rehmann tinh luyện cũng chỉ được đến 85%, chọn chúng tôi là quá đúng rồi!”
“Không ngờ nha! Còn sống mà có thể gặp được một tiệm vũ khí có kỹ thuật rèn còn trên cả xưởng Rehmann đó.”
Nếu người này đã sống chết không muốn nhắc đến xưởng Rehmann thì để cô nhắc.Không cần phải khiêm tốn, cứ thế mà khoe khoang rồi tiện thể nhẫm Rehmann một hai cái, cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là bị hạ thấp.
Sắc mặt David có chút khựng lại rất nhỏ, nhưng bình tĩnh rất nhanh. Anh ta ho nhẹ một tiếng, cười nói, “Tôi không ghé xưởng Rehmann tinh luyện, nên cũng không có gì khen ngợi. Nói chung đá dung nham tinh luyện được tốt như vậy thì cám ơn.”
Nói xong, thanh toán thù lao rồi ôm rương đồ rời khỏi.
“Phát hiện ra khoáng thạch chúng ta tinh luyện ra có độ tinh khiết cao liền ngậm miệng không đề cập đến xưởng Rehmann, giống như khách hàng bình thường vậy.” Abigail kinh ngạc, đúng là quá khó đối phó rồi.”
“Khó trách xưởng Rehmann có thể chèn ép được toàn bộ đối thủ cạnh tranh, mở chi nhánh ở lần lượt từng nơi hẻo lánh của Để Quốc.” Matthew thở dài.
Alice nhắc nhẹ, “Con dao cong bị lấy mất, đối phương cũng đề cao cảnh giác rồi.”
Nên mới phải kiểm tra thật kỹ, sợ bị dính bẫy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.