Chương 5
Mèo Con Ki Bo
10/05/2016
Câu mở đầu nghe có vẻ nhàm chán nhỉ.
Đếm một chút, từ lúc hôn mê cho đến khi tỉnh dậy thì ta đã ở đây được tầm nửa tháng rồi. Mà khoan nói về nơi này đi, nói một chút về ta của trước kia đã.
Ta đã từng cho rằng, game là tất cả cuộc sống của ta, là ánh sáng xua tan đi cái thực tại đầy tăm tối mịt mờ của cuộc đời ta. Cũng giống như mấy cô nàng cuồng truyện ngôn tình, ảo tưởng rằng có một ngày soái ca sẽ từ trong những trang sách bước ra, biến mình thành nàng Lọ Lem hạnh phúc nhất, ta có một ước ao, ta có một khát khao đầy cháy bỏng, đó là…
.
.
.
Làm bá chủ thế giới.
.
.
Ha ha, đùa thôi.
Không buồn cười à ?
Ta nghĩ mình cũng rất có khiếu hài hước mà.
Các người có bao giờ từng nghĩ rằng, sẽ thật tuyệt sao nếu thế giới này là một trò chơi chưa ? Ta đã không dưới 1 nghìn lần từng nghĩ như vậy.
Nếu trên đầu mỗi người đều hiện lên cấp độ cùng danh hiệu của họ, có thể nâng cao bất kì chỉ số nào mà ngươi muốn, làm nhiệm vụ người khác giao có thể nhận được tiền, kinh nghiệm cùng vật phẩm, thì chẳng phải rất tuyệt sao ?
Ta giúp các người tưởng tượng một chút.
Trường học là phó bản, chia theo từng cấp độ, trong đó, giáo viên là NCP( nhân vật không có người chơi), bài tập là quái, bài kiểm tra là Boss. Giáo viên có nhiệm vụ hướng dẫn cách đánh từng loại quái, đánh quái tùy loại sẽ rơi ra vật phẩm khác nhau, quái cấp càng cao thì vật phẩm càng giá trị, thậm chí còn có thể nhận được chỉ số " int " (chỉ số thông minh), chỉ cần chinh phục được tất cả các tầng trong phó bản là có thể tốt nghiệp rồi. Sao ? Kích thích chứ ?
Cũng tương tự với tìm bạn trai hay kết hôn, ngươi có thể biết được độ hảo cảm cùng độ thân mật của ngươi cùng đối tượng, như vậy là có thể tránh xa Gấu chó, giảm thiểu tệ nạn xã hội cũng như tỉ lệ tự tử vì tình, quả thật chính là một con đường đầy sán lạn.
Thật không ngờ, ông trời dường như nghe được tiếng lòng bi thống của ta, khi ta xuyên qua, quả nhiên cho mơ ước của ta thành hiện thực.
Ta đáng lẽ nên mừng như điên mà cảm tạ ông ta mới phải, bất quá có chút trục trặc, dường như người duy nhất có năng lực này là ta.
Haizz, cũng thật vừa vặn là nó lại giúp ta biết một vài thứ không nên biết.
Chi tiết hơn, như là bí mật của Mắt Quả Dưa kia chẳng hạn.
Đếm một chút, từ lúc hôn mê cho đến khi tỉnh dậy thì ta đã ở đây được tầm nửa tháng rồi. Mà khoan nói về nơi này đi, nói một chút về ta của trước kia đã.
Ta đã từng cho rằng, game là tất cả cuộc sống của ta, là ánh sáng xua tan đi cái thực tại đầy tăm tối mịt mờ của cuộc đời ta. Cũng giống như mấy cô nàng cuồng truyện ngôn tình, ảo tưởng rằng có một ngày soái ca sẽ từ trong những trang sách bước ra, biến mình thành nàng Lọ Lem hạnh phúc nhất, ta có một ước ao, ta có một khát khao đầy cháy bỏng, đó là…
.
.
.
Làm bá chủ thế giới.
.
.
Ha ha, đùa thôi.
Không buồn cười à ?
Ta nghĩ mình cũng rất có khiếu hài hước mà.
Các người có bao giờ từng nghĩ rằng, sẽ thật tuyệt sao nếu thế giới này là một trò chơi chưa ? Ta đã không dưới 1 nghìn lần từng nghĩ như vậy.
Nếu trên đầu mỗi người đều hiện lên cấp độ cùng danh hiệu của họ, có thể nâng cao bất kì chỉ số nào mà ngươi muốn, làm nhiệm vụ người khác giao có thể nhận được tiền, kinh nghiệm cùng vật phẩm, thì chẳng phải rất tuyệt sao ?
Ta giúp các người tưởng tượng một chút.
Trường học là phó bản, chia theo từng cấp độ, trong đó, giáo viên là NCP( nhân vật không có người chơi), bài tập là quái, bài kiểm tra là Boss. Giáo viên có nhiệm vụ hướng dẫn cách đánh từng loại quái, đánh quái tùy loại sẽ rơi ra vật phẩm khác nhau, quái cấp càng cao thì vật phẩm càng giá trị, thậm chí còn có thể nhận được chỉ số " int " (chỉ số thông minh), chỉ cần chinh phục được tất cả các tầng trong phó bản là có thể tốt nghiệp rồi. Sao ? Kích thích chứ ?
Cũng tương tự với tìm bạn trai hay kết hôn, ngươi có thể biết được độ hảo cảm cùng độ thân mật của ngươi cùng đối tượng, như vậy là có thể tránh xa Gấu chó, giảm thiểu tệ nạn xã hội cũng như tỉ lệ tự tử vì tình, quả thật chính là một con đường đầy sán lạn.
Thật không ngờ, ông trời dường như nghe được tiếng lòng bi thống của ta, khi ta xuyên qua, quả nhiên cho mơ ước của ta thành hiện thực.
Ta đáng lẽ nên mừng như điên mà cảm tạ ông ta mới phải, bất quá có chút trục trặc, dường như người duy nhất có năng lực này là ta.
Haizz, cũng thật vừa vặn là nó lại giúp ta biết một vài thứ không nên biết.
Chi tiết hơn, như là bí mật của Mắt Quả Dưa kia chẳng hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.