Quyển 3 - Chương 99: Bắt cóc
Lý Bố Y
25/03/2013
- Nặc Lạp, ngươi đi kiểm tra chung quanh, bảo mọi người buổi tối nhớ để ý cận thận cho ta. Phía đông gần đây không lúc nào thái bình, có một đoàn đạo tặc lợi hại tung hoành suốt.
- Vâng, lão gia.
Quản gia Nặc Lạp vâng dạ rời đi.
An Đức Liệt vừa nói vừa đem thân hình mập mạp ngồi xuống chiếc ghế, bưng cốc nước trái cây bênh cạnh lên, híp mắt uống.
An Đức Liệt lúc trước là quan tài chính của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, sau khi nghỉ hưu thì về dưỡng lão ở Ngõa Lí trấn, cách Nạp Đạt thành của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh hơn một trăm dặm.
Vị quan tài chính này khi còn đương chức đã đục khoét, vơ vét, cướp đoạt tiền tài một cách trắng trợn, khiến cho dân chúng Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh khổ không kể xiết. Mặc dù đây là sự thật mà mọi người đều biết nhưng bởi vì gia tộc của hắn tại Hải Lam thành của A Tư Mạn đế quốc có thế lực rất lớn, cho nên không ai động được đến hắn. Hắn thân thể béo mập, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều nói:
- Cáp Đạt Nhĩ gầy, An Đức Liệt béo.
- An Đức Liệt lão gia, chào ngài!
Bên ngoài cửa truyền đến thanh âm một người làm cho An Đức Liệt đang nằm trên ghế bị giật mình, thân thể run lên, cốc nước hoa quả đổ hết lên người lão. Lão đứng dậy, xoay người nhìn ra phía cửa.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc chiến y màu đen đang đứng ở trước cửa, hứng thú nhìn hắn. Ánh mắt tự như liệp ưng đang đói thấy được một con thỏ làm cho trái tim An Đức Liệt lạnh giá. Phía sau hắn có bốn thanh niên đang đứng, mặt không chút tình cảm, trong tay họ đều là trường đao sáng ngời.
- Người đâu tới đây!
An Đức Liệt thấy tình thế không ổn, lập tức kêu lên.
- An Đức Liệt lão gia, biểu hiện của ngươi làm cho ta rất thất vọng, một quý tộc chính thức dưới bất kì tình huống nào đều phải bảo trì phong độ của mình.
Thanh niên nhìn lão hô hoán một cách coi thường, mỉm cười nói.
An Đức Liệt kêu lên vài tiếng, thấy không ai tiến vào thì dần tỉnh táo lại. Rất rõ ràng, bọn hộ vệ của mình đều bị bọn họ giải quyết .
- Nói rõ ý đồ của các ngươi đi, ta sẽ thỏa mãn các ngươi.
An Đức Liệt bất đắc dĩ nói.
- À, kì thật cũng không có gì, chúng ta tìm đến lão gia xin ít tiền xài thôi.
Thanh niên nhẹ giọng nói.
- Muốn bao nhiêu tiền?
- Ba trăm vạn kim tệ, hơn nữa phải đổi thành kim phiếu !
- Ba trăm vạn kim tệ? Trời ạ, ta không có, các ngươi đem ta bán cũng không có! Đối với một người tham tiền tài mà nói muốn hắn đưa tiền ra chính là một chuyện thống khổ. An Đức Liệt chính là một người như vậy, bắt lão đưa ra ba trăm vạn, lão thấy còn không bằng trực tiếp giết lão đi.
- Lão gia có đề nghị tốt lắm!
Thanh niên cười nói, rồi xoay người hướng về người đứng phía sau nói.
- Trói lại mang đi!
Nặc Lạp được cứu tỉnh lại trước khi nhóm người này rời đi.
- Nói cho phu nhân lão gia nhà ngươi biết lão gia nhà các ngươi được chúng ta mang đi. Muốn giữ mạng lão, ngày mai chuẩn bị ba trăm vạn kim phiếu, đưa đến chân núi cách phía nam Ngõa Lí trấn năm dặm.
Đầu lĩnh thanh niên trước khi rời đi đã để lại câu nói này, hai thủ hạ liền khiêng An Đức Liệt rời đi.
- Mẹ kiếp , đầu heo này thật nặng.
- Đây là đầu kim trư, đương nhiên nặng rồi!
Đi ra khỏi tiểu trấn, Uy Kiệt Khắc nghe thủ hạ nói chuyện với nhau, không khỏi bật cười.
Đường đường là Hắc Ưng, không thể ngờ phải đi bắt cóc tống tiền mà kiếm sống, đầu nhi thật sự là nghèo tới phát điên rồi.
Nhưng Uy Kiệt Khắc có lẽ vẫn thích loại cảm giác này.
Một vài ngày sau trận đánh ở Kì Mục trấn đã phát sinh một màn này ở bên trong Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh của A Tư Mạn đế quốc.
Sau một trận thắng ở Kì Mục trấn, tinh thần của Hắc Ưng cùng quan binh Tam đoàn đều vui vẻ, sĩ khí tăng vọt. Một trận đánh nhẹ nhàng này đã xua tan sự phiền muộn, buồn rầu, bi quan trong lòng mỗi người từ bấy lâu nay. Đồng thời còn làm mọi người trở nên hăng hái. Sau khi rời khỏi tiểu trấn, Hắc Ưng đi vào A Lạp Khắc hành tỉnh, phía tây nam của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, cũng giống như lần trước, tiến vào một ngọn núi.
Trong khi chờ đợi thời cơ chiến đấu xuất hiện, những lúc rảnh rỗi Lưu Vân ra lệnh cho Hắc Ưng chia làm mấy tổ, tập kích những quý tộc xung quanh Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, điên cuồng dọa dẫm, vơ vét tài sản. Bởi vì Hắc Ưng lui tới nhanh như gió, tuyệt đối không cùng quan binh va chạm, làm việc linh hoạt, dứt khoát, gọn gẽ, đối với những kẻ phản kháng thì tàn nhẫn lạnh lùng, cho nên nhanh chóng tạo nên một không khí khủng bố tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, khiến cho các quý tộc đều cảm thấy sự nguy hiểm. Quân đội đóng tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh mặc dù nhiều lần giăng lưới vây bắt nhưng đều mất công trở về, nên đành phải hướng về Hải Lam Thành ở đế đô cầu viện.
Khi Lâm Mị hoàng hậu trở lại tẩm cung, tâm tình thật không tốt. Trong hai ngày này, đầu tiên nàng nhận được tin tức truyền tới từ A Lạp Khắc hành tỉnh, Kì Mục trấn bị tập kích, hơn một ngàn quan binh chết trận, toàn bộ vật tư trên trấn đều bị hủy. Tiếp theo đó lại nhận được công văn cầu viện của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh.
- Toàn bộ quân đội đồn trú ở những chỗ này đều là những kẻ ăn hại. Hơn một ngàn binh lính đồn trú cũng không tiêu diệt được quân địch, lại còn để cho bọn chúng càng ngày càng càn rỡ. Hắc Ưng này thật sự làm cho người ta đau đầu!
Bạch y nữ tử vừa đi vào liền nghe được những lời than phiền của Lâm Mị.
- Tỷ tỷ, Hắc Ưng đó còn chưa có bắt được sao?
- Còn chưa bắt được.
Lâm Mị lắc đầu.
- Hắc Ưng này rất khó đối phó, binh lính địa phương thật sự vô dụng. Chính vì vậy ta mới tìm muội nhờ đưa ra chủ ý. Như thế nào cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục chạy trốn.
- Không phải quân đội của tỷ vô dụng, mà là thủ lĩnh của Hắc Ưng quá thông minh.
Bạch y nữ tử tươi cười, đi tới trước bàn, mở tấm bản đồ trên bàn ra.
- Tư tưởng của hắn rất đặc biệt, bộ đội cũng rất tinh nhuệ. Một trận đánh ở Kì Mục Trấn, hắn dẫn theo mấy trăm người tiến hơn ngàn dặm, thẳng tiến sâu vào trong lãnh thổ đế quốc. Không có tướng lãnh có trí tuệ tuyệt cao, không có binh lính tinh nhuệ, loại hành động này đúng là tự mình đi chịu chết. Nhưng bọn hắn đã thành công, lại còn thông qua trận chiến này đem tới hy vọng tìm thấy một con đường sống cho binh lính.
- Đúng vậy, muội xem những công văn này mà coi, hiện tại hắn mang theo thủ hạ đi giết người, cướp bóc ở chung quanh, hoàn toàn là nhằm thị uy với ta!
Lâm Mị cau mày, đem những công văn để trên bàn đưa cho nàng.
- Hắn đang muốn ép tỷ điều binh, nhằm giảm sức ép cho tiền tuyến, chờ khi truy binh đến hắn sẽ lập tức chạy mất.
Bạch y nữ tử xem xong tài liệu, vừa cười vừa nói.
- Muội muội, có biện pháp chứ?”
- Muội muốn tự mình đi xem một chút.
Trầm mặc một hồi lâu, bạch y nữ tử đột nhiên nói.
Mấy ngày nay, cuộc sống của Hắc Ưng rất thoải mái. Lên núi làm thổ phỉ, uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, kiếm được nhiều tiền, dùng đại đao giết người khiến cho những thủ hạ của Lưu Vân dần dần trưởng thành hơn. Lúc đầu Hắc Ưng còn có chút ngây ngô, chậm rãi biến thành liệp ưng lãnh khốc, tùy thời có thể liệp sát con mồi.
Nhưng tâm tình của Lưu Vân càng ngày càng nặng nề. Hành động mấy ngày này tại lãnh thổ A Tư Mạn, một là nhằm lấy lại sĩ khí cho binh lính, hai là để thu hút binh lực địch nhân. Nhưng Hắc Ưng khó có thể ở lại lãnh thổ địch trong thời gian dài, nếu không sớm muộn dì cũng sẽ bị tiêu diệt. Cho nên hắn vừa tìm kiếm mục tiêu, vừa suy nghĩ về đường lui. Qua mấy trận chiến vừa qua, hắn phát hiện quân đội A Tư Mạn hoàn toàn không thích ứng đối với phương thức tác chiến của hắn, cho nên hắn có vài phần hy vọng.
- Có lẽ, chỉ có ở phía Tây mới có thể tìm được một ít sinh cơ.
Nhìn bản đồ nghiên cứu hồi lâu, Lưu Vân thở dài nói.
- Đầu nhi, hôm nay thu hoạch lớn!
A Húc đi về phía hắn, hưng phấn hô to. Tử Văn Thành cùng mấy đội trưởng ở phía sau hắn đang cao hứng tranh luận.
- Vậy sao?
- Haha, bắt được một con sâu mập người A Tư Mạn. Bán ba trăm vạn kim tệ!
Khuôn mặt Uy Kiệt Khắc rạng rỡ.
- Trời ạ, tiểu Uy vận khí thật tốt! Ta mới đi gõ được có 50 vạn. Ta cũng muốn kiếm được nhiều như vậy!
Tử Văn Thành có vẻ bất bình nói.
- Đầu heo nhà ngươi có thể nghĩ ra ý kiến gì hay?
A Húc cười nhạo nói.
- Được rồi, phân chia đi!
Lưu Vân cười ha hả nói.
Nhin đống kim phiếu trước mặt, trong lòng mọi người dâng lên ý niệm trong đầu: “Ta muốn sống trở về làm tài chủ!”
Thủ phủ Á Lan thành của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh.
Mấy thương nhân đang tụ tập trong một cửa hàng của La Mạn gia tộc, bàn luận về việc gần đây có một số quý tộc bị bắt cóc.
Một con chim bồ câu trắng từ phía hậu viện của La Mạn gia tộc bay lên, hướng phía bắc bay đi.
- Đầu nhi còn sống!
Một người trẻ tuổi đứng ở trong viện, trong mắt cơ hồ có lệ quang chớp động.
- Vâng, lão gia.
Quản gia Nặc Lạp vâng dạ rời đi.
An Đức Liệt vừa nói vừa đem thân hình mập mạp ngồi xuống chiếc ghế, bưng cốc nước trái cây bênh cạnh lên, híp mắt uống.
An Đức Liệt lúc trước là quan tài chính của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, sau khi nghỉ hưu thì về dưỡng lão ở Ngõa Lí trấn, cách Nạp Đạt thành của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh hơn một trăm dặm.
Vị quan tài chính này khi còn đương chức đã đục khoét, vơ vét, cướp đoạt tiền tài một cách trắng trợn, khiến cho dân chúng Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh khổ không kể xiết. Mặc dù đây là sự thật mà mọi người đều biết nhưng bởi vì gia tộc của hắn tại Hải Lam thành của A Tư Mạn đế quốc có thế lực rất lớn, cho nên không ai động được đến hắn. Hắn thân thể béo mập, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều nói:
- Cáp Đạt Nhĩ gầy, An Đức Liệt béo.
- An Đức Liệt lão gia, chào ngài!
Bên ngoài cửa truyền đến thanh âm một người làm cho An Đức Liệt đang nằm trên ghế bị giật mình, thân thể run lên, cốc nước hoa quả đổ hết lên người lão. Lão đứng dậy, xoay người nhìn ra phía cửa.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc chiến y màu đen đang đứng ở trước cửa, hứng thú nhìn hắn. Ánh mắt tự như liệp ưng đang đói thấy được một con thỏ làm cho trái tim An Đức Liệt lạnh giá. Phía sau hắn có bốn thanh niên đang đứng, mặt không chút tình cảm, trong tay họ đều là trường đao sáng ngời.
- Người đâu tới đây!
An Đức Liệt thấy tình thế không ổn, lập tức kêu lên.
- An Đức Liệt lão gia, biểu hiện của ngươi làm cho ta rất thất vọng, một quý tộc chính thức dưới bất kì tình huống nào đều phải bảo trì phong độ của mình.
Thanh niên nhìn lão hô hoán một cách coi thường, mỉm cười nói.
An Đức Liệt kêu lên vài tiếng, thấy không ai tiến vào thì dần tỉnh táo lại. Rất rõ ràng, bọn hộ vệ của mình đều bị bọn họ giải quyết .
- Nói rõ ý đồ của các ngươi đi, ta sẽ thỏa mãn các ngươi.
An Đức Liệt bất đắc dĩ nói.
- À, kì thật cũng không có gì, chúng ta tìm đến lão gia xin ít tiền xài thôi.
Thanh niên nhẹ giọng nói.
- Muốn bao nhiêu tiền?
- Ba trăm vạn kim tệ, hơn nữa phải đổi thành kim phiếu !
- Ba trăm vạn kim tệ? Trời ạ, ta không có, các ngươi đem ta bán cũng không có! Đối với một người tham tiền tài mà nói muốn hắn đưa tiền ra chính là một chuyện thống khổ. An Đức Liệt chính là một người như vậy, bắt lão đưa ra ba trăm vạn, lão thấy còn không bằng trực tiếp giết lão đi.
- Lão gia có đề nghị tốt lắm!
Thanh niên cười nói, rồi xoay người hướng về người đứng phía sau nói.
- Trói lại mang đi!
Nặc Lạp được cứu tỉnh lại trước khi nhóm người này rời đi.
- Nói cho phu nhân lão gia nhà ngươi biết lão gia nhà các ngươi được chúng ta mang đi. Muốn giữ mạng lão, ngày mai chuẩn bị ba trăm vạn kim phiếu, đưa đến chân núi cách phía nam Ngõa Lí trấn năm dặm.
Đầu lĩnh thanh niên trước khi rời đi đã để lại câu nói này, hai thủ hạ liền khiêng An Đức Liệt rời đi.
- Mẹ kiếp , đầu heo này thật nặng.
- Đây là đầu kim trư, đương nhiên nặng rồi!
Đi ra khỏi tiểu trấn, Uy Kiệt Khắc nghe thủ hạ nói chuyện với nhau, không khỏi bật cười.
Đường đường là Hắc Ưng, không thể ngờ phải đi bắt cóc tống tiền mà kiếm sống, đầu nhi thật sự là nghèo tới phát điên rồi.
Nhưng Uy Kiệt Khắc có lẽ vẫn thích loại cảm giác này.
Một vài ngày sau trận đánh ở Kì Mục trấn đã phát sinh một màn này ở bên trong Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh của A Tư Mạn đế quốc.
Sau một trận thắng ở Kì Mục trấn, tinh thần của Hắc Ưng cùng quan binh Tam đoàn đều vui vẻ, sĩ khí tăng vọt. Một trận đánh nhẹ nhàng này đã xua tan sự phiền muộn, buồn rầu, bi quan trong lòng mỗi người từ bấy lâu nay. Đồng thời còn làm mọi người trở nên hăng hái. Sau khi rời khỏi tiểu trấn, Hắc Ưng đi vào A Lạp Khắc hành tỉnh, phía tây nam của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, cũng giống như lần trước, tiến vào một ngọn núi.
Trong khi chờ đợi thời cơ chiến đấu xuất hiện, những lúc rảnh rỗi Lưu Vân ra lệnh cho Hắc Ưng chia làm mấy tổ, tập kích những quý tộc xung quanh Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, điên cuồng dọa dẫm, vơ vét tài sản. Bởi vì Hắc Ưng lui tới nhanh như gió, tuyệt đối không cùng quan binh va chạm, làm việc linh hoạt, dứt khoát, gọn gẽ, đối với những kẻ phản kháng thì tàn nhẫn lạnh lùng, cho nên nhanh chóng tạo nên một không khí khủng bố tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh, khiến cho các quý tộc đều cảm thấy sự nguy hiểm. Quân đội đóng tại Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh mặc dù nhiều lần giăng lưới vây bắt nhưng đều mất công trở về, nên đành phải hướng về Hải Lam Thành ở đế đô cầu viện.
Khi Lâm Mị hoàng hậu trở lại tẩm cung, tâm tình thật không tốt. Trong hai ngày này, đầu tiên nàng nhận được tin tức truyền tới từ A Lạp Khắc hành tỉnh, Kì Mục trấn bị tập kích, hơn một ngàn quan binh chết trận, toàn bộ vật tư trên trấn đều bị hủy. Tiếp theo đó lại nhận được công văn cầu viện của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh.
- Toàn bộ quân đội đồn trú ở những chỗ này đều là những kẻ ăn hại. Hơn một ngàn binh lính đồn trú cũng không tiêu diệt được quân địch, lại còn để cho bọn chúng càng ngày càng càn rỡ. Hắc Ưng này thật sự làm cho người ta đau đầu!
Bạch y nữ tử vừa đi vào liền nghe được những lời than phiền của Lâm Mị.
- Tỷ tỷ, Hắc Ưng đó còn chưa có bắt được sao?
- Còn chưa bắt được.
Lâm Mị lắc đầu.
- Hắc Ưng này rất khó đối phó, binh lính địa phương thật sự vô dụng. Chính vì vậy ta mới tìm muội nhờ đưa ra chủ ý. Như thế nào cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục chạy trốn.
- Không phải quân đội của tỷ vô dụng, mà là thủ lĩnh của Hắc Ưng quá thông minh.
Bạch y nữ tử tươi cười, đi tới trước bàn, mở tấm bản đồ trên bàn ra.
- Tư tưởng của hắn rất đặc biệt, bộ đội cũng rất tinh nhuệ. Một trận đánh ở Kì Mục Trấn, hắn dẫn theo mấy trăm người tiến hơn ngàn dặm, thẳng tiến sâu vào trong lãnh thổ đế quốc. Không có tướng lãnh có trí tuệ tuyệt cao, không có binh lính tinh nhuệ, loại hành động này đúng là tự mình đi chịu chết. Nhưng bọn hắn đã thành công, lại còn thông qua trận chiến này đem tới hy vọng tìm thấy một con đường sống cho binh lính.
- Đúng vậy, muội xem những công văn này mà coi, hiện tại hắn mang theo thủ hạ đi giết người, cướp bóc ở chung quanh, hoàn toàn là nhằm thị uy với ta!
Lâm Mị cau mày, đem những công văn để trên bàn đưa cho nàng.
- Hắn đang muốn ép tỷ điều binh, nhằm giảm sức ép cho tiền tuyến, chờ khi truy binh đến hắn sẽ lập tức chạy mất.
Bạch y nữ tử xem xong tài liệu, vừa cười vừa nói.
- Muội muội, có biện pháp chứ?”
- Muội muốn tự mình đi xem một chút.
Trầm mặc một hồi lâu, bạch y nữ tử đột nhiên nói.
Mấy ngày nay, cuộc sống của Hắc Ưng rất thoải mái. Lên núi làm thổ phỉ, uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, kiếm được nhiều tiền, dùng đại đao giết người khiến cho những thủ hạ của Lưu Vân dần dần trưởng thành hơn. Lúc đầu Hắc Ưng còn có chút ngây ngô, chậm rãi biến thành liệp ưng lãnh khốc, tùy thời có thể liệp sát con mồi.
Nhưng tâm tình của Lưu Vân càng ngày càng nặng nề. Hành động mấy ngày này tại lãnh thổ A Tư Mạn, một là nhằm lấy lại sĩ khí cho binh lính, hai là để thu hút binh lực địch nhân. Nhưng Hắc Ưng khó có thể ở lại lãnh thổ địch trong thời gian dài, nếu không sớm muộn dì cũng sẽ bị tiêu diệt. Cho nên hắn vừa tìm kiếm mục tiêu, vừa suy nghĩ về đường lui. Qua mấy trận chiến vừa qua, hắn phát hiện quân đội A Tư Mạn hoàn toàn không thích ứng đối với phương thức tác chiến của hắn, cho nên hắn có vài phần hy vọng.
- Có lẽ, chỉ có ở phía Tây mới có thể tìm được một ít sinh cơ.
Nhìn bản đồ nghiên cứu hồi lâu, Lưu Vân thở dài nói.
- Đầu nhi, hôm nay thu hoạch lớn!
A Húc đi về phía hắn, hưng phấn hô to. Tử Văn Thành cùng mấy đội trưởng ở phía sau hắn đang cao hứng tranh luận.
- Vậy sao?
- Haha, bắt được một con sâu mập người A Tư Mạn. Bán ba trăm vạn kim tệ!
Khuôn mặt Uy Kiệt Khắc rạng rỡ.
- Trời ạ, tiểu Uy vận khí thật tốt! Ta mới đi gõ được có 50 vạn. Ta cũng muốn kiếm được nhiều như vậy!
Tử Văn Thành có vẻ bất bình nói.
- Đầu heo nhà ngươi có thể nghĩ ra ý kiến gì hay?
A Húc cười nhạo nói.
- Được rồi, phân chia đi!
Lưu Vân cười ha hả nói.
Nhin đống kim phiếu trước mặt, trong lòng mọi người dâng lên ý niệm trong đầu: “Ta muốn sống trở về làm tài chủ!”
Thủ phủ Á Lan thành của Cáp Đạt Nhĩ hành tỉnh.
Mấy thương nhân đang tụ tập trong một cửa hàng của La Mạn gia tộc, bàn luận về việc gần đây có một số quý tộc bị bắt cóc.
Một con chim bồ câu trắng từ phía hậu viện của La Mạn gia tộc bay lên, hướng phía bắc bay đi.
- Đầu nhi còn sống!
Một người trẻ tuổi đứng ở trong viện, trong mắt cơ hồ có lệ quang chớp động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.