Quyển 3 - Chương 161: Bắt đầu bại vong
Lý Bố Y
25/03/2013
- Hai vị, không ngại chúng ta quấy rầy chứ?
Lúc Ma Tước cùng Hoa Hông hiện ra trước người Hoa Phi Lệ cùng Minh Lạc, Minh Lạc hiển nhiên cũng có chút giật mình.
“Hai người kia, rốt cuộc xuất hiện như thế nào?” Vì phòng ngừa bị người khác quấy rầy, hắn cố ý an bài một ít thị vệ thủ ở bên dưới, hai người này dường như lại từ trên trời giáng xuống.
- Gặp lại chính là hữu duyên, hai vị khách khí rồi.
Minh Lạc trên mặt mang theo ý cười ấm áp,
- Trên bàn có chút trà bánh, mời hai vị cứ tự nhiên.
- Tỷ Tỷ, ta tên là Hoa Hồng, mới tới đế đô không bao lâu, Vừa rồi sợ hãi than tỷ tỷ xinh đẹp, cho nên mạo muội lại đây quấy rầy.
Hoa Hồng đi tới bên người Hoa Phi Lệ cười cười nói.
- Muội muội quá khen, muội so với ta càng trẻ hơn, đẹp hơn!
Hoa Phi Lệ nhìn cô gái xinh đẹp thông minh động lòng người trước mắt, mỉm cười vươn tay về phía nàng
- Hoa Phi Lệ, La Mạn gia tộc, thật cao hứng quen biết muội.
- Oa thì ra tỷ chính là Phi Lệ tỷ tỷ? khó trách khó trách…
Hoa Hồng kích động cầm lấy tay Hoa Phi Lệ, vẻ mặt mê say.
- Vị anh tuấn này là?
Ma Tước ánh mắt nhìn Minh Lạc từ trên xuống dưới, trực tiếp hỏi.
- Vị này chính là đặc sứ của thú nhân Minh Lạc đại nhân.
Hoa Phi Lệ xoay người giới thiệu với Ma Tước.
- Ha ha, thì ra là thú nhân sứ giả a! hạnh ngộ hạnh ngộ!
Ma Tước nói xong, vươn tay với Minh Lạc.
- Khách khí, khách khí!
Minh Lạc với phản ứng của Ma Tước rất vừa lòng, hắn cũng biết mình ở đế đô cũng là nhân vật nổi bật.
- Huynh đệ ngươi thật không phải người a! Hai người chúng ta về sau còn thân thiết nhiều lắm!
Minh Lạc nghe vậy, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Tay vươn ra cũng dừng ở trên không.
- Người thì có gì giỏi, rất dối trá! Thú nhân tốt, mười phần thú tính, mười phần dã tính, chân thật, tự nhiên!
Ma Tước khen ngợi không hết lời, mà Minh Lạc sắc mặt ngày càng khó coi.
- Ma Tước, con rồng chết tiệt này, không được nói lung tung nữa biết chưa?
Hoa Hồng sẵng giọng dọa.
- Hắc hắc. Đệ nhất mỹ nam tử long tộc Ma Tước ra mắt Hoa Phi Lệ tiểu thư! Tiểu thư xinh đẹp vĩnh hằng như sao sáng trên trời, chiếu sáng bầu trời đêm hắc ám!
Ma Tước nghe vậy không hề để ý tới Minh Lạc, xoay người hướng lễ với Hoa Phi Lệ, sau đó ca ngợi. Đối mặt với mỹ nữ, Ma Tước luôn thể hiện thực sự sắc, nhưng lúc này cũng không dám lỗ mãng. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, vị mỹ nữ này dường như có quan hệ thần bí gì đó với cái tên âm hiểm kia, chọc phải hắn chỉ sợ tương lai sẽ rất khó chịu, nếu hắn làm ra bộ sưu tập [bí mật sinh hoạt cá nhân YY của cự long ] gì gì đó thì ‘long mặt’ mất hết toàn bộ, về sau ở trước mặt mỹ nữ cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên.
- Long tộc? ngươi và Kinh Lôi…
Hoa Phi Lệ kinh ngạc hỏi.
- Kinh Lôi là đồng bạn của ta, ta cùng hắn chính là tổ hợp long kỵ sĩ bách chiến bách thắng.
Ma Tước kiêu ngạo nói, dường như quên mất mới bị người ta đánh trọng thương không lâu.
Minh Lạc nghe thấy lời của Ma Tước, ở bên cạnh vụng trộm lau mồ hôi “Nếu là long tộc, ta nhịn ngươi!”
- Vị thú nhân huynh đệ này diện mạo dường như có chút không giống nha! Nếu thú nhân trưởng thành như ngươi vậy, vậy thanh danh của thú nhân vương quốc không phải bị hủy hết sao?
Ma tước cũng không có buông tha hắn. Có chút hứng thú nhìn Minh Lạc đẹp trai, nói tiếp.
- Minh Lạc đặc sứ, ngươi đừng so đó với hắn. Hắn từ trước tới nay đều ăn nói lung tung như vậy…
Hoa Hồng nhìn Minh Lạc áy náy nói.
- Ma Tước, ngươi bớt nói thì chết sao! Bộ dạng người ta anh tuấn cũng có lỗi hả?
Hoa Hồng nói xong nhỏ giọng thì thầm bên tai Ma Tước nói.
- Bộ dạng đẹp trai không trách hắn, nhưng chạy tới nơi nơi khoe khoang, chính là hắn không đúng thôi!
Thanh âm Ma Tước truyền vào đôi tai tinh tường của Minh Lạc, làm cho hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi. Vốn có thể một mình ở chúng với Hoa Phi Lệ thật hay, nhưng không ngờ lại bị hai kẻ dở hơi này làm cho thất bại.
Hoa Phi Lệ nhìn hai người hồ nháp. Trong lòng vốn buồn bực cũng thoáng hơn một chút. Một mình ở đây với Minh Lạc, nàng có chút không được tự nhiên, nay hai người xuất hiện, cũng giảm bớt bất an của nàng.
- Muội muội, có thể cùng ta nói chuyện về Kinh Lôi một chút không? Ta rất ngạc nhiên tại sao hắn đột nhiên trở thành long kỵ sĩ!
- Chủ yếu là ta buồn bực chán nản, muốn đi dạo mà thôi!
Ma Tước tùy tiện nói một câu mơ hồ không rõ đầu đuôi thế nào.
- Ngươi có thể câm miệng được rồi đó!
Hoa Hồng hung hăng trừng mắt nhìn Ma Tước một cái, bắt đầu tán chuyện thân thiết cùng Hoa Phi Lệ. Mà Ma Tước cũng không thèm nhắc lại, bắt đầu chà đạp điểm tâm trên chiếc bàn tinh mỹ.
Minh Lạc nhìn hai nữ nhân thân thiết nói chuyện phiếm, nhìn Ma Tước như lang thôn hổ yết, nhìn lại bữa điểm tâm mình chuẩn bị tỉ mỉ, đột nhiên có một loại ý nghĩ muốn vọt tới đầu tường thành đế đô, trực tiếp nhảy xuống dưới.
Vài ngày công kích thăm dò kết thúc, Ước Sắt Phu trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt, ẩn ẩn sinh ra một loại dự cảm xấu.
Ở trong lịch sử đế quốc, Vân Thành không thể phá là thần thoại lưu truyền mấy trăm năm, mà nay khi hắn một đường đánh tới chân thành hắn mới cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của những lời này, rốt cục cũng hiểu được những lời này với người xâm lấn hữu hiệu, thì đối với hắn cũng vậy. Ngoại trừ Vân Thành phòng thủ cường đại không đề cập tới, quan binh thủ thành dưới sự chỉ huy khích lệ của đích thân hoàng tử Thế Viêm cũng ương ngạnh anh dũng, khiến cho hắn lâm vào khiếp sợ.
Mà đế đô lại áp dụng thủ đoạn vô lại nhằm vào binh lính của hắn, cái này mang tới ảnh hưởng đáng sợ, đối với tâm lý quan binh mãnh liệt đánh sâu vào, phỏng chừng vượt xa phỏng đoán của hắn. Mấy ngày công kích, ngoại trừ biết được sức chiến đầu cường đại của quan quân đế đô làm cho binh lính của mình bị thương vong thảm hại, không có hiệu quả gì. Càng làm cho Ước Sắt Phu đau đầu chính là, trong khi công kích, dân chúng đế đô tự phát đi tới đầu tường, đưa tới đồ ăn nóng hôi hổi cho tướng sĩ thủ thành, hoa quả tươi ngon cùng đồ uống ngon miệng, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, làm cho quản quân ở trong liều cũng dõi mắt trông mong, chân chính cảm nhận được cái gì gọi là băng hỏa nhị trọng thiên.
“ Phản quân thân hữu” ở đầu tường bị tra tấn khóc thảm mấy ngày, tạo thành hiệu quả tâm lý rất ảnh hưởng xấu với binh lính. Biết rõ đây là trò đùa đa dạng của đối phương, nhưng Ước Sắt Phu lại không có cách nào vạch trần, ở tình huống như vậy, hắn ngược lại chỉ có thể dùng lời lẽ an ủi cấp dưới của chính mình mà thôi.
Về phương diện khác, đại quân phía bắc vẫn không có tin tức truyền tới, cái này cũng làm cho Ước Sắt Phu lo lắng, thường thường đêm không thể ngủ. Đối với hắn bây giờ mà nói, một khi chiến sự phương bắc thất bại, hắn lâm vào cục diện cực kỳ nguy hiểm. Hắn cũng từng nghĩ tới, khởi xướng cường công Vân thành, nhưng thiếu sự trợ giúp của đại ma pháp sư cường đại, muốn phá được thành lũy kiên cố nhất của đế quốc chỉ sợ là chuyện khó như lên trời. Hắn từng phái ra một ma đạo sư duy nhất dưới ta khởi xướng một lần công kích duy nhất với Vân thành, nhưng bị ma pháp sư cung đình đế đô dễ dàng cản lại, điều này làm cho việc Ước Sắt Phu quyết định đưa đại lượng ma đạo sư tập trung ở quân phương bắc cảm thấy hối hận vô cùng.
Lúc Ước Sắt Phu chuẩn bị tìm ma pháp sư áo bào tro thần bí kia tìm kiếm trợ giúp của hắn, lại phát hiện hắn đã mất tích, không lưu lại câu nào.
“Tên khốn khiếp! tên lừa đảo… đkm!” Ước Sắt Phu giận mắng.
Với việc pháp sư áo bào tro phản bội rời đi, Ước Sắt Phu cùng phản quân của hắn bởi vậy cũng bắt đầu đi trên con đường bại vong.
Lúc Ma Tước cùng Hoa Hông hiện ra trước người Hoa Phi Lệ cùng Minh Lạc, Minh Lạc hiển nhiên cũng có chút giật mình.
“Hai người kia, rốt cuộc xuất hiện như thế nào?” Vì phòng ngừa bị người khác quấy rầy, hắn cố ý an bài một ít thị vệ thủ ở bên dưới, hai người này dường như lại từ trên trời giáng xuống.
- Gặp lại chính là hữu duyên, hai vị khách khí rồi.
Minh Lạc trên mặt mang theo ý cười ấm áp,
- Trên bàn có chút trà bánh, mời hai vị cứ tự nhiên.
- Tỷ Tỷ, ta tên là Hoa Hồng, mới tới đế đô không bao lâu, Vừa rồi sợ hãi than tỷ tỷ xinh đẹp, cho nên mạo muội lại đây quấy rầy.
Hoa Hồng đi tới bên người Hoa Phi Lệ cười cười nói.
- Muội muội quá khen, muội so với ta càng trẻ hơn, đẹp hơn!
Hoa Phi Lệ nhìn cô gái xinh đẹp thông minh động lòng người trước mắt, mỉm cười vươn tay về phía nàng
- Hoa Phi Lệ, La Mạn gia tộc, thật cao hứng quen biết muội.
- Oa thì ra tỷ chính là Phi Lệ tỷ tỷ? khó trách khó trách…
Hoa Hồng kích động cầm lấy tay Hoa Phi Lệ, vẻ mặt mê say.
- Vị anh tuấn này là?
Ma Tước ánh mắt nhìn Minh Lạc từ trên xuống dưới, trực tiếp hỏi.
- Vị này chính là đặc sứ của thú nhân Minh Lạc đại nhân.
Hoa Phi Lệ xoay người giới thiệu với Ma Tước.
- Ha ha, thì ra là thú nhân sứ giả a! hạnh ngộ hạnh ngộ!
Ma Tước nói xong, vươn tay với Minh Lạc.
- Khách khí, khách khí!
Minh Lạc với phản ứng của Ma Tước rất vừa lòng, hắn cũng biết mình ở đế đô cũng là nhân vật nổi bật.
- Huynh đệ ngươi thật không phải người a! Hai người chúng ta về sau còn thân thiết nhiều lắm!
Minh Lạc nghe vậy, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Tay vươn ra cũng dừng ở trên không.
- Người thì có gì giỏi, rất dối trá! Thú nhân tốt, mười phần thú tính, mười phần dã tính, chân thật, tự nhiên!
Ma Tước khen ngợi không hết lời, mà Minh Lạc sắc mặt ngày càng khó coi.
- Ma Tước, con rồng chết tiệt này, không được nói lung tung nữa biết chưa?
Hoa Hồng sẵng giọng dọa.
- Hắc hắc. Đệ nhất mỹ nam tử long tộc Ma Tước ra mắt Hoa Phi Lệ tiểu thư! Tiểu thư xinh đẹp vĩnh hằng như sao sáng trên trời, chiếu sáng bầu trời đêm hắc ám!
Ma Tước nghe vậy không hề để ý tới Minh Lạc, xoay người hướng lễ với Hoa Phi Lệ, sau đó ca ngợi. Đối mặt với mỹ nữ, Ma Tước luôn thể hiện thực sự sắc, nhưng lúc này cũng không dám lỗ mãng. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, vị mỹ nữ này dường như có quan hệ thần bí gì đó với cái tên âm hiểm kia, chọc phải hắn chỉ sợ tương lai sẽ rất khó chịu, nếu hắn làm ra bộ sưu tập [bí mật sinh hoạt cá nhân YY của cự long ] gì gì đó thì ‘long mặt’ mất hết toàn bộ, về sau ở trước mặt mỹ nữ cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên.
- Long tộc? ngươi và Kinh Lôi…
Hoa Phi Lệ kinh ngạc hỏi.
- Kinh Lôi là đồng bạn của ta, ta cùng hắn chính là tổ hợp long kỵ sĩ bách chiến bách thắng.
Ma Tước kiêu ngạo nói, dường như quên mất mới bị người ta đánh trọng thương không lâu.
Minh Lạc nghe thấy lời của Ma Tước, ở bên cạnh vụng trộm lau mồ hôi “Nếu là long tộc, ta nhịn ngươi!”
- Vị thú nhân huynh đệ này diện mạo dường như có chút không giống nha! Nếu thú nhân trưởng thành như ngươi vậy, vậy thanh danh của thú nhân vương quốc không phải bị hủy hết sao?
Ma tước cũng không có buông tha hắn. Có chút hứng thú nhìn Minh Lạc đẹp trai, nói tiếp.
- Minh Lạc đặc sứ, ngươi đừng so đó với hắn. Hắn từ trước tới nay đều ăn nói lung tung như vậy…
Hoa Hồng nhìn Minh Lạc áy náy nói.
- Ma Tước, ngươi bớt nói thì chết sao! Bộ dạng người ta anh tuấn cũng có lỗi hả?
Hoa Hồng nói xong nhỏ giọng thì thầm bên tai Ma Tước nói.
- Bộ dạng đẹp trai không trách hắn, nhưng chạy tới nơi nơi khoe khoang, chính là hắn không đúng thôi!
Thanh âm Ma Tước truyền vào đôi tai tinh tường của Minh Lạc, làm cho hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi. Vốn có thể một mình ở chúng với Hoa Phi Lệ thật hay, nhưng không ngờ lại bị hai kẻ dở hơi này làm cho thất bại.
Hoa Phi Lệ nhìn hai người hồ nháp. Trong lòng vốn buồn bực cũng thoáng hơn một chút. Một mình ở đây với Minh Lạc, nàng có chút không được tự nhiên, nay hai người xuất hiện, cũng giảm bớt bất an của nàng.
- Muội muội, có thể cùng ta nói chuyện về Kinh Lôi một chút không? Ta rất ngạc nhiên tại sao hắn đột nhiên trở thành long kỵ sĩ!
- Chủ yếu là ta buồn bực chán nản, muốn đi dạo mà thôi!
Ma Tước tùy tiện nói một câu mơ hồ không rõ đầu đuôi thế nào.
- Ngươi có thể câm miệng được rồi đó!
Hoa Hồng hung hăng trừng mắt nhìn Ma Tước một cái, bắt đầu tán chuyện thân thiết cùng Hoa Phi Lệ. Mà Ma Tước cũng không thèm nhắc lại, bắt đầu chà đạp điểm tâm trên chiếc bàn tinh mỹ.
Minh Lạc nhìn hai nữ nhân thân thiết nói chuyện phiếm, nhìn Ma Tước như lang thôn hổ yết, nhìn lại bữa điểm tâm mình chuẩn bị tỉ mỉ, đột nhiên có một loại ý nghĩ muốn vọt tới đầu tường thành đế đô, trực tiếp nhảy xuống dưới.
Vài ngày công kích thăm dò kết thúc, Ước Sắt Phu trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt, ẩn ẩn sinh ra một loại dự cảm xấu.
Ở trong lịch sử đế quốc, Vân Thành không thể phá là thần thoại lưu truyền mấy trăm năm, mà nay khi hắn một đường đánh tới chân thành hắn mới cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của những lời này, rốt cục cũng hiểu được những lời này với người xâm lấn hữu hiệu, thì đối với hắn cũng vậy. Ngoại trừ Vân Thành phòng thủ cường đại không đề cập tới, quan binh thủ thành dưới sự chỉ huy khích lệ của đích thân hoàng tử Thế Viêm cũng ương ngạnh anh dũng, khiến cho hắn lâm vào khiếp sợ.
Mà đế đô lại áp dụng thủ đoạn vô lại nhằm vào binh lính của hắn, cái này mang tới ảnh hưởng đáng sợ, đối với tâm lý quan binh mãnh liệt đánh sâu vào, phỏng chừng vượt xa phỏng đoán của hắn. Mấy ngày công kích, ngoại trừ biết được sức chiến đầu cường đại của quan quân đế đô làm cho binh lính của mình bị thương vong thảm hại, không có hiệu quả gì. Càng làm cho Ước Sắt Phu đau đầu chính là, trong khi công kích, dân chúng đế đô tự phát đi tới đầu tường, đưa tới đồ ăn nóng hôi hổi cho tướng sĩ thủ thành, hoa quả tươi ngon cùng đồ uống ngon miệng, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, làm cho quản quân ở trong liều cũng dõi mắt trông mong, chân chính cảm nhận được cái gì gọi là băng hỏa nhị trọng thiên.
“ Phản quân thân hữu” ở đầu tường bị tra tấn khóc thảm mấy ngày, tạo thành hiệu quả tâm lý rất ảnh hưởng xấu với binh lính. Biết rõ đây là trò đùa đa dạng của đối phương, nhưng Ước Sắt Phu lại không có cách nào vạch trần, ở tình huống như vậy, hắn ngược lại chỉ có thể dùng lời lẽ an ủi cấp dưới của chính mình mà thôi.
Về phương diện khác, đại quân phía bắc vẫn không có tin tức truyền tới, cái này cũng làm cho Ước Sắt Phu lo lắng, thường thường đêm không thể ngủ. Đối với hắn bây giờ mà nói, một khi chiến sự phương bắc thất bại, hắn lâm vào cục diện cực kỳ nguy hiểm. Hắn cũng từng nghĩ tới, khởi xướng cường công Vân thành, nhưng thiếu sự trợ giúp của đại ma pháp sư cường đại, muốn phá được thành lũy kiên cố nhất của đế quốc chỉ sợ là chuyện khó như lên trời. Hắn từng phái ra một ma đạo sư duy nhất dưới ta khởi xướng một lần công kích duy nhất với Vân thành, nhưng bị ma pháp sư cung đình đế đô dễ dàng cản lại, điều này làm cho việc Ước Sắt Phu quyết định đưa đại lượng ma đạo sư tập trung ở quân phương bắc cảm thấy hối hận vô cùng.
Lúc Ước Sắt Phu chuẩn bị tìm ma pháp sư áo bào tro thần bí kia tìm kiếm trợ giúp của hắn, lại phát hiện hắn đã mất tích, không lưu lại câu nào.
“Tên khốn khiếp! tên lừa đảo… đkm!” Ước Sắt Phu giận mắng.
Với việc pháp sư áo bào tro phản bội rời đi, Ước Sắt Phu cùng phản quân của hắn bởi vậy cũng bắt đầu đi trên con đường bại vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.