Quyển 3 - Chương 123: Cảm giác ấm áp.
Lý Bố Y
25/03/2013
Thủy Y Nhiên vẫn đứng ở chân núi nhìn Hắc Ưng đội viên đang tiến hành huấn luyện ma pháp, trong lòng tràn ngập rung động. Tinh Linh tộc là đứa con cưng của nữ thần tự nhiên, đối với việc vận dụng ma pháp và năng lực cải tiến ma pháp vượt xa các chủng tộc khác. Nhưng phương pháp sử dụng ma pháp trước mắt thì nàng chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
- Có thể nghĩ cách đem sơ cấp ma pháp sử dụng như vậy, thật sự là thiên tài! Loài người có thể chất thích hợp để tu luyện ma pháp cũng không nhiều, như thế nào lại có nhiều sơ cấp ma pháp sư như vậy chứ?
Thủy Y Nhiên thở dài nói.
Nàng không biết, có thể nghĩ ra cách luyện tập ma pháp như vậy, không chỉ là thiên tài, hơn nữa còn phải là tài chủ. Lưu Vân từng vì những ma tinh thạch này mà phải đưa người đi giết ma thú. Còn nhu cầu tinh thạch để huấn luyện nhóm đội viên này đều do Hoa Phi Lệ mua tới.
- Cám ơn ngươi đã đánh giá cao như vậy, nhưng Lão đại của chúng ta nói là bởi vì hắn không mời nổi ma pháp sư nên mới nghĩ ra biện pháp này. Cái này gọi là nghèo thì có biện pháp của người nghèo. Nhưng hiện tại xem ra tiền dùng để mua tinh thạch cũng đủ để mời không ít ma pháp sư. Hắn trở về nếu biết được, nhất định sẽ rất đau lòng.
Nã Luân Đa ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
- Hắn đã sáng lập ra một con đường ma pháp hoàn toàn mới, cũng làm cho sơ cấp ma pháp vẫn bị coi là yếu có diện mạo mới. Kì thật nhiều năm qua ta vẫn cho rằng sơ cấp ma pháp này hoàn toàn không được trọng dụng, hiện tại ta mới hiểu được, ma pháp mặc kệ là cao hay thấp, mấu chốt là vận dụng như thế nào.
Thủy Y Nhiên khẽ cười nói.
“Hỏa Vũ à, ta thật sự bội phục ngươi. Tùy tiện lừa dối như vậy lại tìm ra một thiên tài. Xem ra, lúc đầu ngươi để cho hắn học được cách lợi dụng thể chất dung hợp lục hệ ma pháp cũng là một quyết định sáng suốt.”
- Lão đại của chúng ta không giống với người bình thường. Ngươi lúc này mới thấy một ít, chờ tới lúc hắn trở lại, còn có thể có nhiều chuyện làm người khác giật mình.
- Thật sao? Tại Tinh Linh sâm lâm, hắn đã gây cho ta nhiều kinh ngạc ngoài ý muốn. Có thể làm cho Hỏa Vũ trưởng lão vốn xảo trá cũng phải đau đầu đã cho thấy sự lợi hại của hắn. hiện tại càng làm cho người ta chờ mong! Ngươi xem, thiểm điện thuật vừa rồi cùng tập trung công kích một chỗ, ta đoán cho dù là ma đạo sư cũng chưa chắc đã tiếp được.
Thủy Y Nhiên chỉ về phía đội viên Lôi hệ ở phía xa nói.
- Bọn họ còn chưa hoàn toàn thành thục, bây giờ còn chưa thể dùng. Lão đại yêu cầu trong một lần tập trung công kích, tất cả thiểm điện thuật phải đánh trúng cùng một điểm trên mục tiêu mới tính là đạt yêu cầu.
Nã Luân Đa cười nói.
… ….
Thủy Y Nhiên sửng sốt. Cường độ công kích như vậy đối với đa số người mà nói đã đủ để giết người rồi.
- Đúng vậy, Lão đại cũng nghĩ đến việc dùng chiêu này để đánh lén!
Nã Luân Đa gật đầu. Mặc dù đang đứng trước mặt mỹ nữ cũng không kiêng nể phá hư hình tượng của Lưu Vân.
- Lão đại, người này vừa nãy ở bên ngoài sân huấn luyện của chúng ta!
Một binh lính đi tới, đi theo phía sau là Mạc Qua đang gượng cười.
- Huynh đệ, đừng có nói khó nghe như vậy! Mọi nguời đều là huynh đệ. Ta đang tham quan học tập. Haha, tham quan học tập!
- Mạc Qua tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nã Luân Đa nhìn Mạc Qua không khỏi cảm thấy đau đầu, không thể không hỏi.
- Không có gì. Không có gì! Con người của ta không chịu ngồi yên, thích đi chung quanh dạo chơi. Ta nói cho các huynh đệ nghe, Tam đoàn của các ngươi thật là có tiền. Những ma pháp sư mặc dù đều là sơ cấp ma pháp sư. Nhưng mấy trăm người như vậy thì cũng quá khoa trương?
Mạc Qua cười hắc hắc nói.
Mạc Qua muốn ở lại Tam đoàn, công chúa cũng đồng ý. Nhưng lại bị Tam đoàn phản đối. Song vị sư trưởng nhị sư lúc này giống như kẻ đầu đường xó chợ, ầm ĩ không chịu.
Đại Hành Sơn thuộc đế quốc, cùng lắm thì ta ở chỗ này làm một nông dân, xem ai có thể đuổi ta đi! Tam đoàn các ngươi không phải nói cái gì mà hỗ trợ quân đội, yêu thương dân chúng sao? Ta đem lương thực cho các ngươi, được chứ?
Bất đắc dĩ, Long Vân phải chuẩn bị cho hắn một căn phòng, để cho vị sư trưởng đại nhân này ở. Mục đích lưu lại của Mạc Qua là muốn gặp đoàn trưởng của Tam đoàn, hy vọng có thể thuyết phục hắn gia nhập nhị sư. Dù sao đơn vị bộ đội này sớm muộn gì cũng phải xây dựng lại. Tiếp theo hắn cũng muốn hiểu rõ hơn về Tam đoàn. Bởi vì biểu hiện của Tam đoàn ở trước mặt công chúa rất hợp với tính cách của hắn, chinh phục hắn, làm cho hắn thấy hứng thú.
Không lâu sau Mạc Qua bắt đầu đi dạo chung quanh. Sau khi thấy được sự huấn luyện của Hắc Ưng thì hắn giống như người nghiện, mỗi ngày đều lén lút đi theo.
- Binh lính của ta đang huấn luyện, Mạc Qua tướng quân có thể không trở lại quấy rầy bọn họ được không?
Nã Luân Đa nghiêm mặt nói.
- Tuyệt đối sẽ không quấy rầy, ta đứng ở rất xa nhìn xem.
Mạc Qua nghiêm trang nói.
Nã Luân Đa thật sự không còn gì để nói.
Xem ra, cuối cùng cũng có người có da mặt còn dầy hơn Lão đại.
Bất quá, Mạc Qua cuối cùng vẫn bị Nã Luân Đa đuổi đi. Con người rắn rỏi kiên cường này không có tức giận chút nào, lập tức chạy đi làm phiền Long Vân. Thật ra Mạc Qua càng ngày càng đỏ mắt vì sự giàu có của Tam đoàn, suốt ngày tính toán làm như thế nào mới có thể đem Tam đoàn sát nhập vào nhị sư. Hắn không nghĩ tới lúc gặp Lưu Vân hắn lại bị tính kế ngược lại.
Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ đang ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy từ trong cốc truyền đến từng đợt hoan hô. Trong lòng hai người lập tức nóng lên, đứng dậy chạy ra ngoài phòng, còn chưa chạy ra tới cửa đã nghe được thanh âm rống to rung trời.
- Đoàn trưởng đã trở về! Đoàn trưởng đã trở về!”
Niềm vui sướng thật lớn trong nháy mắt tràn vào trong lòng hai cô gái. Hai người vui mừng chạy vội ra ngoài, hướng về phía cốc khẩu chạy đi.
Hạnh phúc lớn nhất của con người, chờ đợi lớn nhất trong lòng trong phút chốc biến thành sự thật. Nếu như ai từng đau khổ chờ đợi người yêu không trở về, đột nhiên lúc này người yêu lại về với mình. Như vậy người đó có thể cảm nhận được cái gì gọi là khoảnh khắc vĩnh hằng.
Binh lính phát hiện hai cô gái từ phía xa chạy tới đều nghiêng người tránh đường.
Khoảng cách nghìn vạn dặm đã gần kề trong gang tấc. Lúc này hai người đã dừng lại, khuôn mặt ngọc nhẹ nhàng chảy xuống những giọt nước mắt sung sướng. Thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bước tới, sự nhớ nhung, lo lắng như băng tuyết tan rã.
Nhìn Thủy Linh Nhi chạy nhanh tới, trong lòng Lưu Vân sinh ra một cảm giác bừng tỉnh. Từng có một cô gái, mỗi khi hắn về nhà, đều dựa cửa ngóng hắn. Sau đó cũng có một cô gái nói với hắn sẽ chờ hắn trở về. Cảm giác quen thuộc như vậy làm cho hắn đắm chìm trong sự ấm áp cùng cảm động.
“Linh nhi, ta đã trở về!”
Dưới ánh mắt của hàng nghìn người, Lưu Vân chạy nhanh đến bên Thủy Linh Nhi.
Hoa Phi Lệ chạy đến cách Lưu Vân mười thước thì dừng lại.
Lưu Vân giang hai tay, ôm Thủy Linh Nhi vào lòng.
- Vân, thiếp rất nhớ chàng!
Khi Thủy Linh Nhi ôm chặt hai tay của mình, Lưu Vân thấy rõ sự nhớ nhung mãnh liệt cùng tình cảm thắm thiết của nàng với mình.
- Phi Lệ tỷ tỷ cũng đang chờ huynh.
Thủy Linh Nhi nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Lưu Vân rơi xuống trên người Hoa Phi Lệ. Lúc này nước mắt của Hoa Phi Lệ cũng rơi xuống nhiều hơn. Chờ đợi hắn vô số ngày đêm, vì hắn mà buồn bã, đau thương vô số lần. Nhưng đến khi hắn trở về, cái lồng ngực ấm áp kia cũng không thuộc về nàng. Nếu như nói nước mắt lúc ban đầu là sự vui sướng, thì hiện tại lại có thêm vài phần chua xót.
Linh nhi nói ngươi đã chờ ta? Đồng thời đối mặt với hai người con gái, Lưu Vân luôn cảm thấy khó xử như vậy. Nhất là khi đối mặt với Hoa Phi Lệ, hắn cảm giác mọi suy nghĩ đều rối tung lên.
- Ta chờ ngươi làm gì?
Hoa Phi Lệ đưa tay lau nước mắt.
- Choáng...... Vậy tại sao nàng khóc?
- Ta đang thương tâm, tên hỗn đản nhà ngươi sao không chết đi cho rồi!
Nghe Lưu Vân hỏi có chút ngây ngô, Hoa Phi Lệ cắn môi oán hận mắng, sau đó xoay người chạy vội về phía phòng.
- Chuyện này là vì sao đây?
Lưu Vân buồn bực đứng ở giữa sân.
- Có thể nghĩ cách đem sơ cấp ma pháp sử dụng như vậy, thật sự là thiên tài! Loài người có thể chất thích hợp để tu luyện ma pháp cũng không nhiều, như thế nào lại có nhiều sơ cấp ma pháp sư như vậy chứ?
Thủy Y Nhiên thở dài nói.
Nàng không biết, có thể nghĩ ra cách luyện tập ma pháp như vậy, không chỉ là thiên tài, hơn nữa còn phải là tài chủ. Lưu Vân từng vì những ma tinh thạch này mà phải đưa người đi giết ma thú. Còn nhu cầu tinh thạch để huấn luyện nhóm đội viên này đều do Hoa Phi Lệ mua tới.
- Cám ơn ngươi đã đánh giá cao như vậy, nhưng Lão đại của chúng ta nói là bởi vì hắn không mời nổi ma pháp sư nên mới nghĩ ra biện pháp này. Cái này gọi là nghèo thì có biện pháp của người nghèo. Nhưng hiện tại xem ra tiền dùng để mua tinh thạch cũng đủ để mời không ít ma pháp sư. Hắn trở về nếu biết được, nhất định sẽ rất đau lòng.
Nã Luân Đa ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
- Hắn đã sáng lập ra một con đường ma pháp hoàn toàn mới, cũng làm cho sơ cấp ma pháp vẫn bị coi là yếu có diện mạo mới. Kì thật nhiều năm qua ta vẫn cho rằng sơ cấp ma pháp này hoàn toàn không được trọng dụng, hiện tại ta mới hiểu được, ma pháp mặc kệ là cao hay thấp, mấu chốt là vận dụng như thế nào.
Thủy Y Nhiên khẽ cười nói.
“Hỏa Vũ à, ta thật sự bội phục ngươi. Tùy tiện lừa dối như vậy lại tìm ra một thiên tài. Xem ra, lúc đầu ngươi để cho hắn học được cách lợi dụng thể chất dung hợp lục hệ ma pháp cũng là một quyết định sáng suốt.”
- Lão đại của chúng ta không giống với người bình thường. Ngươi lúc này mới thấy một ít, chờ tới lúc hắn trở lại, còn có thể có nhiều chuyện làm người khác giật mình.
- Thật sao? Tại Tinh Linh sâm lâm, hắn đã gây cho ta nhiều kinh ngạc ngoài ý muốn. Có thể làm cho Hỏa Vũ trưởng lão vốn xảo trá cũng phải đau đầu đã cho thấy sự lợi hại của hắn. hiện tại càng làm cho người ta chờ mong! Ngươi xem, thiểm điện thuật vừa rồi cùng tập trung công kích một chỗ, ta đoán cho dù là ma đạo sư cũng chưa chắc đã tiếp được.
Thủy Y Nhiên chỉ về phía đội viên Lôi hệ ở phía xa nói.
- Bọn họ còn chưa hoàn toàn thành thục, bây giờ còn chưa thể dùng. Lão đại yêu cầu trong một lần tập trung công kích, tất cả thiểm điện thuật phải đánh trúng cùng một điểm trên mục tiêu mới tính là đạt yêu cầu.
Nã Luân Đa cười nói.
… ….
Thủy Y Nhiên sửng sốt. Cường độ công kích như vậy đối với đa số người mà nói đã đủ để giết người rồi.
- Đúng vậy, Lão đại cũng nghĩ đến việc dùng chiêu này để đánh lén!
Nã Luân Đa gật đầu. Mặc dù đang đứng trước mặt mỹ nữ cũng không kiêng nể phá hư hình tượng của Lưu Vân.
- Lão đại, người này vừa nãy ở bên ngoài sân huấn luyện của chúng ta!
Một binh lính đi tới, đi theo phía sau là Mạc Qua đang gượng cười.
- Huynh đệ, đừng có nói khó nghe như vậy! Mọi nguời đều là huynh đệ. Ta đang tham quan học tập. Haha, tham quan học tập!
- Mạc Qua tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nã Luân Đa nhìn Mạc Qua không khỏi cảm thấy đau đầu, không thể không hỏi.
- Không có gì. Không có gì! Con người của ta không chịu ngồi yên, thích đi chung quanh dạo chơi. Ta nói cho các huynh đệ nghe, Tam đoàn của các ngươi thật là có tiền. Những ma pháp sư mặc dù đều là sơ cấp ma pháp sư. Nhưng mấy trăm người như vậy thì cũng quá khoa trương?
Mạc Qua cười hắc hắc nói.
Mạc Qua muốn ở lại Tam đoàn, công chúa cũng đồng ý. Nhưng lại bị Tam đoàn phản đối. Song vị sư trưởng nhị sư lúc này giống như kẻ đầu đường xó chợ, ầm ĩ không chịu.
Đại Hành Sơn thuộc đế quốc, cùng lắm thì ta ở chỗ này làm một nông dân, xem ai có thể đuổi ta đi! Tam đoàn các ngươi không phải nói cái gì mà hỗ trợ quân đội, yêu thương dân chúng sao? Ta đem lương thực cho các ngươi, được chứ?
Bất đắc dĩ, Long Vân phải chuẩn bị cho hắn một căn phòng, để cho vị sư trưởng đại nhân này ở. Mục đích lưu lại của Mạc Qua là muốn gặp đoàn trưởng của Tam đoàn, hy vọng có thể thuyết phục hắn gia nhập nhị sư. Dù sao đơn vị bộ đội này sớm muộn gì cũng phải xây dựng lại. Tiếp theo hắn cũng muốn hiểu rõ hơn về Tam đoàn. Bởi vì biểu hiện của Tam đoàn ở trước mặt công chúa rất hợp với tính cách của hắn, chinh phục hắn, làm cho hắn thấy hứng thú.
Không lâu sau Mạc Qua bắt đầu đi dạo chung quanh. Sau khi thấy được sự huấn luyện của Hắc Ưng thì hắn giống như người nghiện, mỗi ngày đều lén lút đi theo.
- Binh lính của ta đang huấn luyện, Mạc Qua tướng quân có thể không trở lại quấy rầy bọn họ được không?
Nã Luân Đa nghiêm mặt nói.
- Tuyệt đối sẽ không quấy rầy, ta đứng ở rất xa nhìn xem.
Mạc Qua nghiêm trang nói.
Nã Luân Đa thật sự không còn gì để nói.
Xem ra, cuối cùng cũng có người có da mặt còn dầy hơn Lão đại.
Bất quá, Mạc Qua cuối cùng vẫn bị Nã Luân Đa đuổi đi. Con người rắn rỏi kiên cường này không có tức giận chút nào, lập tức chạy đi làm phiền Long Vân. Thật ra Mạc Qua càng ngày càng đỏ mắt vì sự giàu có của Tam đoàn, suốt ngày tính toán làm như thế nào mới có thể đem Tam đoàn sát nhập vào nhị sư. Hắn không nghĩ tới lúc gặp Lưu Vân hắn lại bị tính kế ngược lại.
Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ đang ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy từ trong cốc truyền đến từng đợt hoan hô. Trong lòng hai người lập tức nóng lên, đứng dậy chạy ra ngoài phòng, còn chưa chạy ra tới cửa đã nghe được thanh âm rống to rung trời.
- Đoàn trưởng đã trở về! Đoàn trưởng đã trở về!”
Niềm vui sướng thật lớn trong nháy mắt tràn vào trong lòng hai cô gái. Hai người vui mừng chạy vội ra ngoài, hướng về phía cốc khẩu chạy đi.
Hạnh phúc lớn nhất của con người, chờ đợi lớn nhất trong lòng trong phút chốc biến thành sự thật. Nếu như ai từng đau khổ chờ đợi người yêu không trở về, đột nhiên lúc này người yêu lại về với mình. Như vậy người đó có thể cảm nhận được cái gì gọi là khoảnh khắc vĩnh hằng.
Binh lính phát hiện hai cô gái từ phía xa chạy tới đều nghiêng người tránh đường.
Khoảng cách nghìn vạn dặm đã gần kề trong gang tấc. Lúc này hai người đã dừng lại, khuôn mặt ngọc nhẹ nhàng chảy xuống những giọt nước mắt sung sướng. Thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bước tới, sự nhớ nhung, lo lắng như băng tuyết tan rã.
Nhìn Thủy Linh Nhi chạy nhanh tới, trong lòng Lưu Vân sinh ra một cảm giác bừng tỉnh. Từng có một cô gái, mỗi khi hắn về nhà, đều dựa cửa ngóng hắn. Sau đó cũng có một cô gái nói với hắn sẽ chờ hắn trở về. Cảm giác quen thuộc như vậy làm cho hắn đắm chìm trong sự ấm áp cùng cảm động.
“Linh nhi, ta đã trở về!”
Dưới ánh mắt của hàng nghìn người, Lưu Vân chạy nhanh đến bên Thủy Linh Nhi.
Hoa Phi Lệ chạy đến cách Lưu Vân mười thước thì dừng lại.
Lưu Vân giang hai tay, ôm Thủy Linh Nhi vào lòng.
- Vân, thiếp rất nhớ chàng!
Khi Thủy Linh Nhi ôm chặt hai tay của mình, Lưu Vân thấy rõ sự nhớ nhung mãnh liệt cùng tình cảm thắm thiết của nàng với mình.
- Phi Lệ tỷ tỷ cũng đang chờ huynh.
Thủy Linh Nhi nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Lưu Vân rơi xuống trên người Hoa Phi Lệ. Lúc này nước mắt của Hoa Phi Lệ cũng rơi xuống nhiều hơn. Chờ đợi hắn vô số ngày đêm, vì hắn mà buồn bã, đau thương vô số lần. Nhưng đến khi hắn trở về, cái lồng ngực ấm áp kia cũng không thuộc về nàng. Nếu như nói nước mắt lúc ban đầu là sự vui sướng, thì hiện tại lại có thêm vài phần chua xót.
Linh nhi nói ngươi đã chờ ta? Đồng thời đối mặt với hai người con gái, Lưu Vân luôn cảm thấy khó xử như vậy. Nhất là khi đối mặt với Hoa Phi Lệ, hắn cảm giác mọi suy nghĩ đều rối tung lên.
- Ta chờ ngươi làm gì?
Hoa Phi Lệ đưa tay lau nước mắt.
- Choáng...... Vậy tại sao nàng khóc?
- Ta đang thương tâm, tên hỗn đản nhà ngươi sao không chết đi cho rồi!
Nghe Lưu Vân hỏi có chút ngây ngô, Hoa Phi Lệ cắn môi oán hận mắng, sau đó xoay người chạy vội về phía phòng.
- Chuyện này là vì sao đây?
Lưu Vân buồn bực đứng ở giữa sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.