Quyển 3 - Chương 125: Chỉnh biên trước trận chiến
Lý Bố Y
25/03/2013
- Nhị ca, huynh đang làm cái gì thế? Oa, nhiều tiền như vậy!
A Lôi tiến vào khi Lưu Vân đang ngồi cười đắc ý với một bó lớn kim phiếu bên cạnh.
- Hắc hắc, nhị ca của muội làm thổ phỉ vài ngày ở A Tư Mạn đế quốc, thu vào cũng khả quan! Nhìn xem, năm trăm vạn kim tệ, ta chưa từng giàu có như vậy! Có cơ hội thì còn phải đi một hai lần nữa.
Lưu Vân đắc ý giơ kim phiếu trong tay lên.
- Làm thổ phỉ? Nhị ca, huynh nhất định đã làm không ít chuyện xấu!
A Lôi đi tới, đoạt lấy kim phiếu từ trong tay Lưu Vân, cười hì hì nói.
- Cũng không có gì, chính là bắt cóc, cướp của, tống tiền, nếu không thì cũng quang minh chính đại cướp đoạt. Dù sao cũng là địch nhân! Nhưng ta phải thanh minh, chuyện này đều là các tiểu tử Hắc Ưng làm. Ta chỉ phụ trách lấy tiền thôi. Nhị ca là ai, sao có thể ra mặt làm chuyện thế này!
- Ở phía sau gây tội ác, huynh so với bọn họ càng âm hiểm hơn!
A Lôi nói.
- Đây là làm suy yếu thực lực kinh tế của A Tư Mạn, vì đế quốc mà cống hiến, yêu nước thì không cần nói tới phương pháp gì, muội muội thân ái của ta.
Lưu Vân vội giải thích cho hành động của mình.
- Tốt lắm tốt lắm, muội không trách huynh, có tiền là tốt rồi! Muội còn lo lắng huynh còn phải mượn người khác, thậm chí có thể phải bán thân, hiện tại nhìn thì có thể miễn cưỡng coi là đủ!
A Lôi cười nói.
- Đây chính là năm trăm vạn đó! Ta bất quá chỉ thiếu Phi Lệ tiểu thư mấy chục vạn. Hơn nữa chế tạo chiến giáp cùng vũ khí cũng chỉ hai trăm vạn thôi. Ta sẽ đưa cho nàng.
Lưu Vân nói với vẻ không so đo.
- Hai trăm vạn? Muội tính cho huynh nghe này! Vì hỏi thăm tin tức của huynh, Phi Lệ tỷ tỷ cho Thủy Hàn một trăm vạn. Sau lại vì trả thù người A Tư Mạn vũ nhục huynh, đồng thời cũng để báo thù cho huynh, tỷ ấy đã ra giá cao cho các thích khách để triển khai ám sát đại quy mô đối với quan viên A Tư Mạn. Muội chỉ tính sơ sơ là giết hơn ba mươi người. Ước chừng ba trăm vạn kim tệ đi. Còn có ma tinh thạch, hậu cần tiếp tế cho Tam đoàn cũng chừng năm trăm vạn tất cả. Cũng vừa đủ.
A Lôi nói không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới miệng của Lưu Vân đã biến thành chữ O thật to.
- A, chết thật, nàng cũng dùng nhiều tiền quá!
Qua hồi lâu, Lưu Vân rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Đau khổ nhìn kim phiếu trong tay a Lôi. Trong mắt hắn đám kim phiếu này, đột nhiên mọc cánh bay đi.
- Người ta cũng vì quan tâm đến huynh. Làm tất cả những chuyện này cũng không phải là vì huynh sao?
A Lôi trêu ghẹo.
- Tiền này phải trả, nhưng phần nhân tình này xem huynh làm sao trả?
- Thật là quá xúc động. Nữ nhân này bây giờ vẫn còn là nhà cung cấp độc quyền cho ta.
Lưu Vân làm bộ không nghe thấy A Lôi nói, tiếp tục oán giận nói.
- Nhị ca, trong lòng huynh nhất định rất cảm động đúng không? Mau nghĩ biện pháp trả nợ đi! Muội đi tìm Thủy Y Nhiên tỷ tỷ học ma pháp đây.
A Lôi nói xong, đem kim phiếu trong tay trả lại hắn rồi xoay người rời đi.
- Ngươi đã đối xử với ta như vậy, ta nên đối đãi với ngươi như thế nào đây, Phi Lệ?
A Lôi đi rồi, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
Đúng như lời A Lôi, hắn lúc này rất cảm động. Từ khi bắt đầu biết Hoa Phi Lệ, nữ nhân này chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của hắn. Không chỉ có như thế, nàng vẫn luôn yên lặng làm việc vì hắn. Không cần bất cứ hồi báo gì.
Lưu Vân nhớ kỹ, nàng chỉ cầu hắn hai sự tình. Một là muốn hắn gọi nàng một tiếng ‘Phi nhi’, một việc khác là muốn hắn trở thành quân nhân ưu tú nhất đại lục.
Sau khi từ biệt ở Thiên Nhiên cư, Hoa Phi Lệ buồn bã rời đi. Trước khi đi để lại cho Lưu Vân một phong thơ làm cho trong lòng hăn cũng cảm thấy bồi hồi. Lúc này gặp lại, hắn cũng có không ít lời muốn nói với nàng, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa hắn đã có Thủy Linh Nhi.
Thu hồi kim phiếu, Lưu Vân vội chạy đi tìm Hoa Phi Lệ, nhưng khi vừa vào phòng nhìn thấy nàng, đầu óc của hắn lại trống rỗng.
- Phi lệ, mấy ngày nay, cám ơn cô.
- Cám ơn ta để làm gì? Ai đó ra ngoài du lịch, ta không đành lòng thấy Linh Nhi muội muội vất vả, mới giúp nàng một ít công việc.
Hoa Phi Lệ vừa thấy Lưu Vân, trong lòng liền như có lửa đốt.
- Còn có ma pháp sư, ma tinh thạch......
- Ta từng nói sẽ giúp cho Hắc Ưng đôi cánh, đó là do ta đầu tư.
Hoa Phi Lệ thản nhiên nói.
….….
Lưu Vân nhìn cô gái trước mắt, không khỏi nhớ tới lúc trước đã từng có thời gian vui vẻ ở bên nàng, nhất thời có chút ngây dại.
Hoa Phi Lệ cảm thấy mặt nóng lên khi bị Lưu Vân nhìn như vậy, rốt cuộc phát tác :
- Không có việc gì ngươi đừng đến làm phiền ta.
- Phi nhi, ngươi cầm số tiền này đi!
Lưu Vân lấy kim phiếu từ trong áo ra, đặt ở trên bàn, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
- Được rồi, khi thích khách trở về nhận tiền, ngươi nghĩ biện pháp giữ bọn họ giúp ta.
Đi tới cửa, Lưu Vân xoay người nói một câu, sau đó vội vã rời đi.
- Được, ta giữ bọn họ lại để bọn họ giết ngươi, tên hỗn đản này.
Nói tới đây Hoa Phi Lệ không nhịn được nở một nụ cười, hai tiếng ‘Phi nhi’ này làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng lại nhớ tới cái đêm mưa đó, Lưu Vân nhìn thấy toàn thân nàng ướt đẫm nước mưa, lộ ra bộ dạng háo sắc.
- Khi đó ngươi có chút háo sắc, nhưng chúng ta còn có thể nói cười. Ta cũng thích cảm giác thoải mái tự nhiên, chân thật đó.
Sau khi Lưu Vân rời khỏi phòng Hoa Phi Lệ, lập tức đi tìm Mạc Qua, cùng hắn đi tới sân huấn luyện của Hắc Ưng.
Mạc Qua cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng hắn cũng cùng với Lưu Vân đường đường chính chính đi thăm nơi huấn luyện Hắc Ưng.
Xem ra vị đoàn trưởng trẻ tuổi này khá nghiêm tuc đối với sư trưởng ta đây.
- Mạc tướng quân, ngài cảm giác được đơn vị bộ đội này của ta như thế nào?
Lưu Vân nhìn hai mắt sáng rỡ của Mạc Qua, cười hỏi.
Nếu như Mạc Qua không phải đang chăm chú xem Hắc Ưng huấn luyện, hắn nhất định có thể nhìn ra trong nụ cười của Lưu Vân có chứa đựng âm mưu.
- Nói thật, ta có chút đỏ mắt vì thèm. Sau trận đánh ở Nặc Y trấn, nhị sư của ta bị ma đạo sư công kích, khiến cho quân số từ ba vạn người chỉ còn lại có ba nghìn người.
Mạc Qua thở dài nói.
- Nghe nói nhị sư của ngài cũng rất lợi hại, bị ma đạo sư công kích? Lấy ba vạn người ngăn hơn mười vạn đại quân, Mạc tướng quân cũng có phong thái danh tướng!
Những lời nói của Lưu Vân làm cho Mạc Qua dương dương tự đắc.
- Dưới tình huống đó ta có thể làm gì được? Chiến tranh phải có người chết, muốn hoàn thành nhiệm vụ phải cố gắng rất lớn. Đáng tiếc ta xuất thân thấp kém, nhị sư mặc dù có thể đánh đấm, nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, không có ma pháp sư, chỉ có thể cho binh lính liều mạng.
Mạc Qua bèn nói, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn có thể được như hôm nay, kì thật cũng là dựa vào lão đội trưởng chiếu cố, nếu không một quân nhân xuất thân bình dân, trong các phái hệ quân đội của đế quốc rất khó có tiền đồ.
- Đúng vậy, nếu ngài là một quý tộc, nhị sư của ngài cũng không có tình trạng như hôm nay.
- Đúng. Muốn có mấy ma pháp sư rất khó khăn, ma đạo sư lại càng là nằm mơ. Mọi người trong quân đoàn đều mắng ta tham tiền, nói ta ăn bớt. Đối với ta từng ngân tệ đều dùng để lo cho quân đội của mình? Ta chỉ muốn mang một chi quân đội thật giỏi, đánh vài trận thật hoành tráng, có như vậy mới không uống mấy chụ năm binh nghiệp của mình.
- Ma đạo sư? Chỗ của ta cũng không có nhiều, hình như chỉ có ba người thôi!
Lưu Vân nói một câu sơ sài làm cho Mạc Qua nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Mới có ba người! Một quân đoàn của đế quốc cũng chỉ có hai đến ba ma đạo sư, trời ạ, ngươi lúc này mới là một tiểu đoàn.
Mạc Qua không biết Lưu Vân đang cố khoe khoang để kích thích hắn, hay thật sự cảm thấy ba người là quá ít.
- Mạc tướng quân, ngài đang làm gì?
Nhìn Mạc Qua đang khom lưng đánh giá chung quanh, Lưu Vân không khỏi nhịn được hỏi.
- Nghe Lưu Vân đoàn trưởng nói, ta muốn tìm một tảng đá xinh đẹp, đâm đầu chết chết quách cho rồi!
Mạc Qua ngẩng đầu, nhìn Lưu Vân cười khổ nói.
- Mạc tướng quân, ta biết ý đồ của ngài tới Tam đoàn. Chúng ta thương lượng một chút được không?
Nghe Long Vân giới thiệu, vừa rồi lại hàn huyên trong chốc lát, Lưu Vân cảm giác được Mạc Qua là một người thẳng thắn, cũng là người có thể trợ giúp tốt cho chiến tranh của đế quốc, đặc biệt là so với mình cũng biết dùng tiền.
- Hả? Thương lượng cái gì. Nói sơ một chút xem!
Mạc Qua vốn đã buông tha ý đồ hợp nhất với Tam đoàn, nhưng vừa nghe Lưu Vân nói xong, lại kích động hỏi.
- Nếu như ngài nguyện ý, ta muốn hợp nhất với ngài cùng ba nghìn người của ngài.
Mạc Qua cảm giác được đây là một chuyện cười hay nhất mà hắn từng nghe qua. Một tiểu đoàn đưa ra lời hợp nhất cùng một sư đoàn. Thực sự là một chuyện đùa hay nhất trong lịch sử quân đội đế quốc! Mà Mạc Qua hắn cũng vì chuyện này mà lưu danh thiên cổ.
- Lưu Vân tử tước, ngươi đừng có nói đùa với ta.
- Ta không nói giỡn, ta cho ngài một cơ hội đàm phán công bằng.
Một lão hoạt đầu cùng một tiểu hoạt đầu ngồi xuống bên ngoài sân huấn luyện Hắc Ưng, bắt đầu gian khổ đàm phán. Kết quả lần đàm phán này là Mạc Qua đem bộ hạ của mình gia nhập quân đội của Lưu Vân, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình.
Hai ngày sau khi nhiệt náo một trận ở La Mạn hành tỉnh, Lão Tạp mang theo tiểu Tạp đi tới Đại Hành Sơn.
Thực tế thì hiện tại quân số của Tam đoàn rất hỗn tạp, Lưu Vân quyết định tiến hành sắp xếp lại biên chế một lần nữa đối với Tam đoàn. Sau đó dựa vào bộ khung này mà phát triển.
Lần biên chế này tăng thêm Xạ thủ doanh và Thiết kỵ doanh. Xạ thủ doanh do130 tinh linh xạ thủ hợp thành, do tinh linh xạ thủ Lai Ân làm doanh trưởng, tinh linh xạ thủ Ni Đức Nhĩ làm phó doanh trưởng. Thiết kỵ doanh do ba nghìn kỵ binh tạo thành, An Đông Ni làm doanh trưởng.
Quân đội đế quốc vốn có ban tham mưu, Lưu Vân thiết lập ban tham mưu cho Tam đoàn do Ngải Phật Sâm làm tham mưu trưởng của Tam đoàn. Ốc Khắc làm phó tham mưu trưởng, đồng thời cũng chọn trong toàn bộ quan quân của Tam đoàn ra 5 vị tham mưu nữa. Tất cả các ma pháp sư được Lưu Vân tập trung lại do Lão Tạp phụ trách, trở thành một đơn vị độc lập.
Khi chỉnh biên chấm dứt, Lưu Vân chuẩn bị đem Tam đoàn quay về về đệ ngũ quân đoàn thì kế hoạch “Đoạn tí hành động” của công chúa cũng tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Lúc này trung lộ, hữu lộ quân của A Tư Mạn đã hoàn thành thế hợp vây Tây Đốn thành. Đám mây chiến tranh cũng bao phủ trên bầu trời của La Mạn cùng Mạt LạpTư hành tỉnh.
Lịch sử thường vì một chuyện nhỏ mà thay đổi. Ai cũng không ngờ một cái nho nhỏ ngoài ý muốn đã đem Lưu Vân cùng Tam đoàn cuốn vào trận đại chiến này, cuối cùng làm cho trận chiến này xảy ra biến hóa hoàn toàn khác với hướng đi ban đầu của nó.
Lưu Vân cùng Thiết quân bởi vì đánh một trận này mà vang danh đại lục. Một binh chủng hoàn toàn mới xuất hiện trên vũ đài chiến tranh của đại lục, trở thành cơn ác mộng tồn tại trong lòng các binh lính.
A Lôi tiến vào khi Lưu Vân đang ngồi cười đắc ý với một bó lớn kim phiếu bên cạnh.
- Hắc hắc, nhị ca của muội làm thổ phỉ vài ngày ở A Tư Mạn đế quốc, thu vào cũng khả quan! Nhìn xem, năm trăm vạn kim tệ, ta chưa từng giàu có như vậy! Có cơ hội thì còn phải đi một hai lần nữa.
Lưu Vân đắc ý giơ kim phiếu trong tay lên.
- Làm thổ phỉ? Nhị ca, huynh nhất định đã làm không ít chuyện xấu!
A Lôi đi tới, đoạt lấy kim phiếu từ trong tay Lưu Vân, cười hì hì nói.
- Cũng không có gì, chính là bắt cóc, cướp của, tống tiền, nếu không thì cũng quang minh chính đại cướp đoạt. Dù sao cũng là địch nhân! Nhưng ta phải thanh minh, chuyện này đều là các tiểu tử Hắc Ưng làm. Ta chỉ phụ trách lấy tiền thôi. Nhị ca là ai, sao có thể ra mặt làm chuyện thế này!
- Ở phía sau gây tội ác, huynh so với bọn họ càng âm hiểm hơn!
A Lôi nói.
- Đây là làm suy yếu thực lực kinh tế của A Tư Mạn, vì đế quốc mà cống hiến, yêu nước thì không cần nói tới phương pháp gì, muội muội thân ái của ta.
Lưu Vân vội giải thích cho hành động của mình.
- Tốt lắm tốt lắm, muội không trách huynh, có tiền là tốt rồi! Muội còn lo lắng huynh còn phải mượn người khác, thậm chí có thể phải bán thân, hiện tại nhìn thì có thể miễn cưỡng coi là đủ!
A Lôi cười nói.
- Đây chính là năm trăm vạn đó! Ta bất quá chỉ thiếu Phi Lệ tiểu thư mấy chục vạn. Hơn nữa chế tạo chiến giáp cùng vũ khí cũng chỉ hai trăm vạn thôi. Ta sẽ đưa cho nàng.
Lưu Vân nói với vẻ không so đo.
- Hai trăm vạn? Muội tính cho huynh nghe này! Vì hỏi thăm tin tức của huynh, Phi Lệ tỷ tỷ cho Thủy Hàn một trăm vạn. Sau lại vì trả thù người A Tư Mạn vũ nhục huynh, đồng thời cũng để báo thù cho huynh, tỷ ấy đã ra giá cao cho các thích khách để triển khai ám sát đại quy mô đối với quan viên A Tư Mạn. Muội chỉ tính sơ sơ là giết hơn ba mươi người. Ước chừng ba trăm vạn kim tệ đi. Còn có ma tinh thạch, hậu cần tiếp tế cho Tam đoàn cũng chừng năm trăm vạn tất cả. Cũng vừa đủ.
A Lôi nói không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới miệng của Lưu Vân đã biến thành chữ O thật to.
- A, chết thật, nàng cũng dùng nhiều tiền quá!
Qua hồi lâu, Lưu Vân rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Đau khổ nhìn kim phiếu trong tay a Lôi. Trong mắt hắn đám kim phiếu này, đột nhiên mọc cánh bay đi.
- Người ta cũng vì quan tâm đến huynh. Làm tất cả những chuyện này cũng không phải là vì huynh sao?
A Lôi trêu ghẹo.
- Tiền này phải trả, nhưng phần nhân tình này xem huynh làm sao trả?
- Thật là quá xúc động. Nữ nhân này bây giờ vẫn còn là nhà cung cấp độc quyền cho ta.
Lưu Vân làm bộ không nghe thấy A Lôi nói, tiếp tục oán giận nói.
- Nhị ca, trong lòng huynh nhất định rất cảm động đúng không? Mau nghĩ biện pháp trả nợ đi! Muội đi tìm Thủy Y Nhiên tỷ tỷ học ma pháp đây.
A Lôi nói xong, đem kim phiếu trong tay trả lại hắn rồi xoay người rời đi.
- Ngươi đã đối xử với ta như vậy, ta nên đối đãi với ngươi như thế nào đây, Phi Lệ?
A Lôi đi rồi, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
Đúng như lời A Lôi, hắn lúc này rất cảm động. Từ khi bắt đầu biết Hoa Phi Lệ, nữ nhân này chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của hắn. Không chỉ có như thế, nàng vẫn luôn yên lặng làm việc vì hắn. Không cần bất cứ hồi báo gì.
Lưu Vân nhớ kỹ, nàng chỉ cầu hắn hai sự tình. Một là muốn hắn gọi nàng một tiếng ‘Phi nhi’, một việc khác là muốn hắn trở thành quân nhân ưu tú nhất đại lục.
Sau khi từ biệt ở Thiên Nhiên cư, Hoa Phi Lệ buồn bã rời đi. Trước khi đi để lại cho Lưu Vân một phong thơ làm cho trong lòng hăn cũng cảm thấy bồi hồi. Lúc này gặp lại, hắn cũng có không ít lời muốn nói với nàng, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa hắn đã có Thủy Linh Nhi.
Thu hồi kim phiếu, Lưu Vân vội chạy đi tìm Hoa Phi Lệ, nhưng khi vừa vào phòng nhìn thấy nàng, đầu óc của hắn lại trống rỗng.
- Phi lệ, mấy ngày nay, cám ơn cô.
- Cám ơn ta để làm gì? Ai đó ra ngoài du lịch, ta không đành lòng thấy Linh Nhi muội muội vất vả, mới giúp nàng một ít công việc.
Hoa Phi Lệ vừa thấy Lưu Vân, trong lòng liền như có lửa đốt.
- Còn có ma pháp sư, ma tinh thạch......
- Ta từng nói sẽ giúp cho Hắc Ưng đôi cánh, đó là do ta đầu tư.
Hoa Phi Lệ thản nhiên nói.
….….
Lưu Vân nhìn cô gái trước mắt, không khỏi nhớ tới lúc trước đã từng có thời gian vui vẻ ở bên nàng, nhất thời có chút ngây dại.
Hoa Phi Lệ cảm thấy mặt nóng lên khi bị Lưu Vân nhìn như vậy, rốt cuộc phát tác :
- Không có việc gì ngươi đừng đến làm phiền ta.
- Phi nhi, ngươi cầm số tiền này đi!
Lưu Vân lấy kim phiếu từ trong áo ra, đặt ở trên bàn, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
- Được rồi, khi thích khách trở về nhận tiền, ngươi nghĩ biện pháp giữ bọn họ giúp ta.
Đi tới cửa, Lưu Vân xoay người nói một câu, sau đó vội vã rời đi.
- Được, ta giữ bọn họ lại để bọn họ giết ngươi, tên hỗn đản này.
Nói tới đây Hoa Phi Lệ không nhịn được nở một nụ cười, hai tiếng ‘Phi nhi’ này làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nàng lại nhớ tới cái đêm mưa đó, Lưu Vân nhìn thấy toàn thân nàng ướt đẫm nước mưa, lộ ra bộ dạng háo sắc.
- Khi đó ngươi có chút háo sắc, nhưng chúng ta còn có thể nói cười. Ta cũng thích cảm giác thoải mái tự nhiên, chân thật đó.
Sau khi Lưu Vân rời khỏi phòng Hoa Phi Lệ, lập tức đi tìm Mạc Qua, cùng hắn đi tới sân huấn luyện của Hắc Ưng.
Mạc Qua cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng hắn cũng cùng với Lưu Vân đường đường chính chính đi thăm nơi huấn luyện Hắc Ưng.
Xem ra vị đoàn trưởng trẻ tuổi này khá nghiêm tuc đối với sư trưởng ta đây.
- Mạc tướng quân, ngài cảm giác được đơn vị bộ đội này của ta như thế nào?
Lưu Vân nhìn hai mắt sáng rỡ của Mạc Qua, cười hỏi.
Nếu như Mạc Qua không phải đang chăm chú xem Hắc Ưng huấn luyện, hắn nhất định có thể nhìn ra trong nụ cười của Lưu Vân có chứa đựng âm mưu.
- Nói thật, ta có chút đỏ mắt vì thèm. Sau trận đánh ở Nặc Y trấn, nhị sư của ta bị ma đạo sư công kích, khiến cho quân số từ ba vạn người chỉ còn lại có ba nghìn người.
Mạc Qua thở dài nói.
- Nghe nói nhị sư của ngài cũng rất lợi hại, bị ma đạo sư công kích? Lấy ba vạn người ngăn hơn mười vạn đại quân, Mạc tướng quân cũng có phong thái danh tướng!
Những lời nói của Lưu Vân làm cho Mạc Qua dương dương tự đắc.
- Dưới tình huống đó ta có thể làm gì được? Chiến tranh phải có người chết, muốn hoàn thành nhiệm vụ phải cố gắng rất lớn. Đáng tiếc ta xuất thân thấp kém, nhị sư mặc dù có thể đánh đấm, nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, không có ma pháp sư, chỉ có thể cho binh lính liều mạng.
Mạc Qua bèn nói, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn có thể được như hôm nay, kì thật cũng là dựa vào lão đội trưởng chiếu cố, nếu không một quân nhân xuất thân bình dân, trong các phái hệ quân đội của đế quốc rất khó có tiền đồ.
- Đúng vậy, nếu ngài là một quý tộc, nhị sư của ngài cũng không có tình trạng như hôm nay.
- Đúng. Muốn có mấy ma pháp sư rất khó khăn, ma đạo sư lại càng là nằm mơ. Mọi người trong quân đoàn đều mắng ta tham tiền, nói ta ăn bớt. Đối với ta từng ngân tệ đều dùng để lo cho quân đội của mình? Ta chỉ muốn mang một chi quân đội thật giỏi, đánh vài trận thật hoành tráng, có như vậy mới không uống mấy chụ năm binh nghiệp của mình.
- Ma đạo sư? Chỗ của ta cũng không có nhiều, hình như chỉ có ba người thôi!
Lưu Vân nói một câu sơ sài làm cho Mạc Qua nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Mới có ba người! Một quân đoàn của đế quốc cũng chỉ có hai đến ba ma đạo sư, trời ạ, ngươi lúc này mới là một tiểu đoàn.
Mạc Qua không biết Lưu Vân đang cố khoe khoang để kích thích hắn, hay thật sự cảm thấy ba người là quá ít.
- Mạc tướng quân, ngài đang làm gì?
Nhìn Mạc Qua đang khom lưng đánh giá chung quanh, Lưu Vân không khỏi nhịn được hỏi.
- Nghe Lưu Vân đoàn trưởng nói, ta muốn tìm một tảng đá xinh đẹp, đâm đầu chết chết quách cho rồi!
Mạc Qua ngẩng đầu, nhìn Lưu Vân cười khổ nói.
- Mạc tướng quân, ta biết ý đồ của ngài tới Tam đoàn. Chúng ta thương lượng một chút được không?
Nghe Long Vân giới thiệu, vừa rồi lại hàn huyên trong chốc lát, Lưu Vân cảm giác được Mạc Qua là một người thẳng thắn, cũng là người có thể trợ giúp tốt cho chiến tranh của đế quốc, đặc biệt là so với mình cũng biết dùng tiền.
- Hả? Thương lượng cái gì. Nói sơ một chút xem!
Mạc Qua vốn đã buông tha ý đồ hợp nhất với Tam đoàn, nhưng vừa nghe Lưu Vân nói xong, lại kích động hỏi.
- Nếu như ngài nguyện ý, ta muốn hợp nhất với ngài cùng ba nghìn người của ngài.
Mạc Qua cảm giác được đây là một chuyện cười hay nhất mà hắn từng nghe qua. Một tiểu đoàn đưa ra lời hợp nhất cùng một sư đoàn. Thực sự là một chuyện đùa hay nhất trong lịch sử quân đội đế quốc! Mà Mạc Qua hắn cũng vì chuyện này mà lưu danh thiên cổ.
- Lưu Vân tử tước, ngươi đừng có nói đùa với ta.
- Ta không nói giỡn, ta cho ngài một cơ hội đàm phán công bằng.
Một lão hoạt đầu cùng một tiểu hoạt đầu ngồi xuống bên ngoài sân huấn luyện Hắc Ưng, bắt đầu gian khổ đàm phán. Kết quả lần đàm phán này là Mạc Qua đem bộ hạ của mình gia nhập quân đội của Lưu Vân, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình.
Hai ngày sau khi nhiệt náo một trận ở La Mạn hành tỉnh, Lão Tạp mang theo tiểu Tạp đi tới Đại Hành Sơn.
Thực tế thì hiện tại quân số của Tam đoàn rất hỗn tạp, Lưu Vân quyết định tiến hành sắp xếp lại biên chế một lần nữa đối với Tam đoàn. Sau đó dựa vào bộ khung này mà phát triển.
Lần biên chế này tăng thêm Xạ thủ doanh và Thiết kỵ doanh. Xạ thủ doanh do130 tinh linh xạ thủ hợp thành, do tinh linh xạ thủ Lai Ân làm doanh trưởng, tinh linh xạ thủ Ni Đức Nhĩ làm phó doanh trưởng. Thiết kỵ doanh do ba nghìn kỵ binh tạo thành, An Đông Ni làm doanh trưởng.
Quân đội đế quốc vốn có ban tham mưu, Lưu Vân thiết lập ban tham mưu cho Tam đoàn do Ngải Phật Sâm làm tham mưu trưởng của Tam đoàn. Ốc Khắc làm phó tham mưu trưởng, đồng thời cũng chọn trong toàn bộ quan quân của Tam đoàn ra 5 vị tham mưu nữa. Tất cả các ma pháp sư được Lưu Vân tập trung lại do Lão Tạp phụ trách, trở thành một đơn vị độc lập.
Khi chỉnh biên chấm dứt, Lưu Vân chuẩn bị đem Tam đoàn quay về về đệ ngũ quân đoàn thì kế hoạch “Đoạn tí hành động” của công chúa cũng tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Lúc này trung lộ, hữu lộ quân của A Tư Mạn đã hoàn thành thế hợp vây Tây Đốn thành. Đám mây chiến tranh cũng bao phủ trên bầu trời của La Mạn cùng Mạt LạpTư hành tỉnh.
Lịch sử thường vì một chuyện nhỏ mà thay đổi. Ai cũng không ngờ một cái nho nhỏ ngoài ý muốn đã đem Lưu Vân cùng Tam đoàn cuốn vào trận đại chiến này, cuối cùng làm cho trận chiến này xảy ra biến hóa hoàn toàn khác với hướng đi ban đầu của nó.
Lưu Vân cùng Thiết quân bởi vì đánh một trận này mà vang danh đại lục. Một binh chủng hoàn toàn mới xuất hiện trên vũ đài chiến tranh của đại lục, trở thành cơn ác mộng tồn tại trong lòng các binh lính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.