Quyển 4 - Chương 217: Chuyện cũ của Huyết Sắc
Lý Bố Y
25/03/2013
- Cẩn thận một chút. Ngươi cứ như vậy đi tới phía trước sẽ bị kết giới đánh văng ra!
Hải Luân thấy Lưu vân nghênh ngang đi ra phía trước, không khỏi mở miệng nhắc nhở.
Lưu Vân quay đầu nhìn nàng cười nói:
- Ta tình nguyện bị thương, vừa lúc có ngươi chiếu cố ta.
- Không ai thèm quan tâm tới ngươi.
Hải Luân hừ một tiếng,
- Có lẽ chỉ có nhưng bộ xương này mới nguyện ý chiếu cố ngươi.
Giọng nói của Lưu Vân còn chưa có tan biến, Hải Luân liền bị một màn quỷ dị dọa cho sợ ngây người.
Dưới ánh trăng thân hình Lưu Vân đột nhiên biến mất một nửa, dường như bị kết giới thôn phệ.
- Người của ngươi… …Ngươi không sao chứ?
Hải Luân lo lắng hỏi hắn.
- Ngươi nói là cái này?
Lưu Vân lui lại từng bước, thân hình vừa biến mất lại xuất hiện đầy đủ.
Hải Luân không khỏi che miệng nói to:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Rất đơn giản. Bời vì nguyên nhân nào đó cơ thể của ta cso thể xuyên qua cái kết giới này. Kiên nhẫn chờ tin tức tốt lành của ta đi! Nếu bên trong có nhiều tài bảo, ta sẽ chia cho ngươi một nửa!
Lưu Vân bèn nói, sau đó cả người liền biến mất.
Bên trong kết giới thật ra vẫn là một bộ phận của sơn cốc. Chỉ là có kết giới bảo vệ, mấy trăm năm cũng không bị hủy hoại, vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu. Nhưng cảnh sắc ban đầu này lại làm Lưu vân chấn động.
Một tòa cốt sơn nho nhỏ xuất hiện trước tầm mắt Lưu Vân.
Đây là một đầu cự long! Nhìn cốt hài trước mắt dài hơn 20 thước, dựa vào những ghi chép trong sách thì nó có hình thể tương tự Ma Tước. Lưu Vân nhận ra thân phận khi còn sống của bộ cốt sơn, nhất thời hết chỗ để nói.
Năm tháng cùng mưa gió đã đem huyết nhục trên người nói hóa thành tro bụi. Sinh vật cường hãn nhất trong truyền thuyết trên đại lục lẳng lặng nằm trên mặt đất khiến cho Lưu Vân hoang mang cùng kinh ngạc. Thân thể nó tựa hồ không bị bất cứ thương tổn gì. Toàn bộ thân xương hoàn hảo như lúc ban đầu, thân thể hơi co lại, cổ ngả về phía sau, cái đầu vẫn duy trì tư thế đang ngủ.
“Đại gia hỏa này làm sao lại chết ở đây?”
Lần đầu tiên nhìn thấy xương cốt cự long, Lưu Vân không nhịn được đi ra phía trước, cẩn thận nghiên cứu.
“Rầm”, một tiếng vang nhỏ vang lên, Lưu Vân cảm giác dưới chân có đồ vật gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, thấy một vật lóe lên ánh sáng nhạt màu ngân bạch ở dưới chân. Chăm chú nhìn kỹ một chút thì dường như là một bộ chiến giáp. Chiến giáp ôm lấy một bộ khô lâu, từ trang phục của khô lâu mà nhìn thì khi còn sống hẳn là một võ sĩ. Đầu khớp xương của võ giả đã đứt gẫy. Chỗ đứt gẫy dường như có dấu vết long trảo thật lớn. Hiển nhiên là bị cự long vặn gẫy. Mà đầu cự long cũng cách hắn rất gần, dường như chết ở bên cạnh võ sĩ.
Mặc dù con mắt của cự long chỉ còn lại hai hắc động nhưng Lưu Vân vẫn có thể đọc được từ trong đó một sự bi thương không cách nào bị thời gian, không gian làm cho tình cảm thay đổi. Cắm ở bên người võ sĩ không xa là một long thương thật dài cũng chứng thực cảm giác của hắn. Hiễn nhiên bọn họ đã từng là chiến hữu. Cũng là tổ hợp cường đại nhất đại lục ngàn năm trước --- Long kỵ sĩ. Chỉ là bởi vì biến cố ngoài ý muốn nào đó mới phát sinh một màn bi kịch này.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Dự cảm có điềm xấu ở trong lòng Lưu Vân càng ngày càng mạnh, làm cho hắn không khỏi ngửa mặt lên trời hét lớn.
Đáp lại hắn là một tràng tiếng vang, sau đó là sự yên lặng.
- Long huynh, tiền bối. Các ngươi hãy an nghỉ. Ta đi trước!
Lưu Vân cười khổ đem hài cốt võ sĩ đặt gần cự long, để cho một người một rồng thân thiết tựa vào nhau, sau đó tiến về phía trước.
Càng đi sâu vào trong sơn cốc, Lưu Vân càng thấy nhiều hài cốt.
- Các vị đại ca, xem bộ dáng các ngươi đều là cao thủ trong cao thủ, như thế nào cả đời tích góp cũng không lưu lại cho ta một ít thần binh lợi khí chứ? Chết rất sạch sẽ, không lưu lại cho ta một chút nào cả!
Lưu Vân nhìn một thanh đoản đao trong tay, không khỏi thở dài nói. Hắn mới nhặt thanh đao này lên, nhẹ nhàng vung lên nhưng đã bị gãy thành hai đoạn, làm cho giấc mộng thần binh của hắn tan nát. Trên đường đi tới hắn không ngừng nhặt nhạnh, xem xét hài cốt, hy vọng có thể tìm được đầu mối, thuận tiện phát tài nhưng không thu hoạch gì cả.
- Xem ra ngoại trừ một dấu hỏi thật lớn thì các ngươi không lưu lại gì cả!
Lưu Vân quyết định bằng tốc độ nhanh nhất đi qua địa phương này một lần, sau đó rời khỏi sơn cốc. Nếu không Hải Luân đang một mình đứng đợi ở Tử vong sơn cốc sẽ sốt ruột.
Tại nơi sâu nhất trong sơn cốc, Lưu Vân dừng chân ở trước hai bộ xương. Hai người ngồi đối diện. Trong đó một người bị một thanh trường đao đâm vào lồng ngực. Tên còn lại ngồi xếp bằng ở phía trước hắn. Một màn như vậy Lưu Vân đã thấy không ít ở trong sơn cốc, nhưng thứ hấp dẫn hắn là cái rương nhỏ bên cạnh hai người.
- Xem ra cái rương nhỏ này là do hai người khi còn sống mang tới đây! Bên trong chắc hẳn phải có nhiều bảo bối chứ?
Cái rương làm bằng gỗ, nhìn qua rất bình thường, giống như của một người bình thường dùng trong nhà. Thứ duy nhất đặc biệt chính là cái rương này không có một hạt bụi, điều này làm Lưu Vân không hiểu tại sao.
Lưu Vân tiện tay nhặt một thanh trường kiếm ném vào chiếc rương.
Không ai biết trong rốt cục trong rương dấu cái gì. Nếu vừa mở ra, từ bên trong đột nhiên bay ra ám khí hoặc là cái gì đó, không phải là tự tìm chết sao. Lưu Vân cảm thấy nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Trường kiếm vừa tới gần rương liền bị một cỗ lực lượng đẩy bắn ra.
- Ta ngất. Kết giới này chính là một tiểu ma pháp. Như thế nào khắp nơi đều có vậy!
Lưu Vân thầm mắng.
Nếu như Lão Tạp nghe được lời của hắn, khẳng định sẽ gõ vào đầu hắn một cái sau đó chửi cho cái tên thiếu hiểu biết về ma pháp này một trận. Bởi vì với thực lực của Lão Tạp, cho dù có thể miễn cưỡng làm ra một kết giới như vậy nhưng kết giới cũng không thể duy trì được bao lâu.
- Phú quý hiểm trung cầu! (Phú quý được tìm thấy trong nguy hiểm!)
Lưu Vân khẽ cắn môi, đưa tay tới cái rương.
Tay của Lưu Vân không hề bị ngăn trở, xuyên qua kết giới. Đột nhiên cái rương tự động mở ra. Lưu Vân hoảng sợ, vội vùng rụt tay lại, nhìn về phía chiếc rương.
Trong rương không có tài bảo sáng lập lòe như trong tưởng tượng mà chỉ có một tờ giấy. Theo ánh trăng, Lưu Vân lờ mờ nhìn thấy trên tờ giấy dường như viết rất nhiều chữ.
Lưu Vân đưa tay lấy tờ giấy trong rương ra.
- Hài tử, khi ngươi xem được phong thư này có thể đã hơn mười năm, mấy trăm năm sau này rồi, cho phép ta gọi ngươi như vậy. Chính xác mà nói ta không biết ngươi có thể đến nơi này hay không, cũng giống như ta không biết loài người có thể còn có ngày mai hay không.
……
Chiến đấu bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục. Chúng ta nghe rất rõ ràng thanh âm những dũng sĩ loài người rống giận không cam lòng cùng tiếng kêu kinh khủng của hơn mười vạn ác ma. Nhưng tại thời khắc mấu chốt chúng ta lại rời khỏi chiến trường. Không phải bởi vì chúng ta sợ chết mà là trên người chúng ta mang theo hi vọng cuối cùng của loài người.
Thánh ma đạo sư Kiều Y Na đã hy sinh. Vì sự an toàn của chúng ta, nàng đã dùng hết toàn bộ ma lực cùng tính mạng để tạo ra một ma pháp cổ xưa, vĩnh hằng kết giới. Cái kết giới này chỉ có người có thân thể lục hệ ma pháp mới có thể đi xuyên qua. Cho nên chúng ta tạm thời an toàn. Nàng ra đi rất thản nhiên. Chúng ta cũng không bi thương vì nàng, tất cả đã sớm an bài thỏa đáng.
......
Vì kéo dài mồi lửa cho loài người, để cho nền văn minh không bị diệt vong vĩnh viễn, những hy sinh như vậy vẫn đang tiếp tục diễn ra. Sau khi đi vào kết giới, rất nhiều người trong chúng ta mới phát hiện mình đã bị thương. Mà người duy nhất có thể khu trừ độc tố trên người bọn họ là thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ lại lưu lại chiến trường bên ngoài kết giới. Vì không muốn làm tay sai cho ác ma, những người bị thương lựa chọn tự sát. Thậm chí trong đó có Long kỵ sĩ cường đại nhất đại lục ---- Kiệt Tư. Khi độc tố trong cơ thể hắn phát tác, hắn khẩn cầu long tộc đồng bọn vặn gãy cổ hắn. Sau khi hắn chết, đồng bọn của hắn, cự long Bối Khắc Khắc Mỗ với tính mạng dài vạn năm, con gái của tộc trưởng long tộc canh giữ ở bên cạnh thi thể của hắn, sau đó không lâu tan nát cõi lòng mà chết đi.
……
Bên ngoài rốt cuộc cũng an tĩnh. Hẳn là thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ đã phát động chung cực ma pháp của hắn, giết chết những ác ma này. Đương nhiên chúng ta cũng không hy vọng thánh ma đạo sư vĩ đại nhất của loài người có thể còn sống. Nếu như tinh linh nước suối còn đầy đủ, hắn đã không phải cách hy sinh! Hóa ra sau khi dung hợp lục hệ ma pháp lại có thể thành khắc tinh của ác ma. Nếu sớm phát hiện điều này, đại lục có lẽ sẽ không giống như bây giờ!
……
Lại một ngày nữa trôi qua, chúng ta không có đợi được ngươi. Thất vọng cùng bi thương tràn ngập trong lòng mọi người. Chúng ta không chỉ đối mặt với sự thất vọng, bi thương mà còn phải đối mặt với cái chết….
Chỉ có sáu người còn sống. Mỗi một người đều là những tông sư về một mặt nào đó của loài người, cũng là một mồi lửa. Vì tiết kiệm thực vật để mấy người chúng ta có kiên trì được với thời gian lâu hơn, một số người đã tuyệt thực để chết. Có người từng đề nghị phong ấn thi thể bọn họ lại để giữ làm lương thực, có thể sống được lâu hơn. Nhưng ta cự tuyệt. Chúng ta vẫn là người. Nếu làm như vậy thì có khác gì đám ác ma bên ngoài chứ? Chúng ta không ra khỏi kết giới được. Nhưng cho dù là có thể đi ra ngoài, cũng không người nào nguyện ý. Chúng ta không muốn lại tiến vào địa ngục, đối mặt với hải dương máu nọ.
…….
Đồng bạn của ta không chịu được cơn đói hành hạ, đã yêu cầu ta chấm dứt tính mạng của hắn. Ta thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của hắn bởi vì ta biết ta cũng không kiên trì được hai ngày nữa. Chúng ta là một đám người canh gác cô độc, nhưng chờ đợi chúng ta chính là tử thần.
Cho đến chết khi chết, chúng ta vẫn một mực trông ngóng ngươi, trông mong ngươi mang đến hy vọng hồi phục cho loài người.
Hải Luân thấy Lưu vân nghênh ngang đi ra phía trước, không khỏi mở miệng nhắc nhở.
Lưu Vân quay đầu nhìn nàng cười nói:
- Ta tình nguyện bị thương, vừa lúc có ngươi chiếu cố ta.
- Không ai thèm quan tâm tới ngươi.
Hải Luân hừ một tiếng,
- Có lẽ chỉ có nhưng bộ xương này mới nguyện ý chiếu cố ngươi.
Giọng nói của Lưu Vân còn chưa có tan biến, Hải Luân liền bị một màn quỷ dị dọa cho sợ ngây người.
Dưới ánh trăng thân hình Lưu Vân đột nhiên biến mất một nửa, dường như bị kết giới thôn phệ.
- Người của ngươi… …Ngươi không sao chứ?
Hải Luân lo lắng hỏi hắn.
- Ngươi nói là cái này?
Lưu Vân lui lại từng bước, thân hình vừa biến mất lại xuất hiện đầy đủ.
Hải Luân không khỏi che miệng nói to:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Rất đơn giản. Bời vì nguyên nhân nào đó cơ thể của ta cso thể xuyên qua cái kết giới này. Kiên nhẫn chờ tin tức tốt lành của ta đi! Nếu bên trong có nhiều tài bảo, ta sẽ chia cho ngươi một nửa!
Lưu Vân bèn nói, sau đó cả người liền biến mất.
Bên trong kết giới thật ra vẫn là một bộ phận của sơn cốc. Chỉ là có kết giới bảo vệ, mấy trăm năm cũng không bị hủy hoại, vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu. Nhưng cảnh sắc ban đầu này lại làm Lưu vân chấn động.
Một tòa cốt sơn nho nhỏ xuất hiện trước tầm mắt Lưu Vân.
Đây là một đầu cự long! Nhìn cốt hài trước mắt dài hơn 20 thước, dựa vào những ghi chép trong sách thì nó có hình thể tương tự Ma Tước. Lưu Vân nhận ra thân phận khi còn sống của bộ cốt sơn, nhất thời hết chỗ để nói.
Năm tháng cùng mưa gió đã đem huyết nhục trên người nói hóa thành tro bụi. Sinh vật cường hãn nhất trong truyền thuyết trên đại lục lẳng lặng nằm trên mặt đất khiến cho Lưu Vân hoang mang cùng kinh ngạc. Thân thể nó tựa hồ không bị bất cứ thương tổn gì. Toàn bộ thân xương hoàn hảo như lúc ban đầu, thân thể hơi co lại, cổ ngả về phía sau, cái đầu vẫn duy trì tư thế đang ngủ.
“Đại gia hỏa này làm sao lại chết ở đây?”
Lần đầu tiên nhìn thấy xương cốt cự long, Lưu Vân không nhịn được đi ra phía trước, cẩn thận nghiên cứu.
“Rầm”, một tiếng vang nhỏ vang lên, Lưu Vân cảm giác dưới chân có đồ vật gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, thấy một vật lóe lên ánh sáng nhạt màu ngân bạch ở dưới chân. Chăm chú nhìn kỹ một chút thì dường như là một bộ chiến giáp. Chiến giáp ôm lấy một bộ khô lâu, từ trang phục của khô lâu mà nhìn thì khi còn sống hẳn là một võ sĩ. Đầu khớp xương của võ giả đã đứt gẫy. Chỗ đứt gẫy dường như có dấu vết long trảo thật lớn. Hiển nhiên là bị cự long vặn gẫy. Mà đầu cự long cũng cách hắn rất gần, dường như chết ở bên cạnh võ sĩ.
Mặc dù con mắt của cự long chỉ còn lại hai hắc động nhưng Lưu Vân vẫn có thể đọc được từ trong đó một sự bi thương không cách nào bị thời gian, không gian làm cho tình cảm thay đổi. Cắm ở bên người võ sĩ không xa là một long thương thật dài cũng chứng thực cảm giác của hắn. Hiễn nhiên bọn họ đã từng là chiến hữu. Cũng là tổ hợp cường đại nhất đại lục ngàn năm trước --- Long kỵ sĩ. Chỉ là bởi vì biến cố ngoài ý muốn nào đó mới phát sinh một màn bi kịch này.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Dự cảm có điềm xấu ở trong lòng Lưu Vân càng ngày càng mạnh, làm cho hắn không khỏi ngửa mặt lên trời hét lớn.
Đáp lại hắn là một tràng tiếng vang, sau đó là sự yên lặng.
- Long huynh, tiền bối. Các ngươi hãy an nghỉ. Ta đi trước!
Lưu Vân cười khổ đem hài cốt võ sĩ đặt gần cự long, để cho một người một rồng thân thiết tựa vào nhau, sau đó tiến về phía trước.
Càng đi sâu vào trong sơn cốc, Lưu Vân càng thấy nhiều hài cốt.
- Các vị đại ca, xem bộ dáng các ngươi đều là cao thủ trong cao thủ, như thế nào cả đời tích góp cũng không lưu lại cho ta một ít thần binh lợi khí chứ? Chết rất sạch sẽ, không lưu lại cho ta một chút nào cả!
Lưu Vân nhìn một thanh đoản đao trong tay, không khỏi thở dài nói. Hắn mới nhặt thanh đao này lên, nhẹ nhàng vung lên nhưng đã bị gãy thành hai đoạn, làm cho giấc mộng thần binh của hắn tan nát. Trên đường đi tới hắn không ngừng nhặt nhạnh, xem xét hài cốt, hy vọng có thể tìm được đầu mối, thuận tiện phát tài nhưng không thu hoạch gì cả.
- Xem ra ngoại trừ một dấu hỏi thật lớn thì các ngươi không lưu lại gì cả!
Lưu Vân quyết định bằng tốc độ nhanh nhất đi qua địa phương này một lần, sau đó rời khỏi sơn cốc. Nếu không Hải Luân đang một mình đứng đợi ở Tử vong sơn cốc sẽ sốt ruột.
Tại nơi sâu nhất trong sơn cốc, Lưu Vân dừng chân ở trước hai bộ xương. Hai người ngồi đối diện. Trong đó một người bị một thanh trường đao đâm vào lồng ngực. Tên còn lại ngồi xếp bằng ở phía trước hắn. Một màn như vậy Lưu Vân đã thấy không ít ở trong sơn cốc, nhưng thứ hấp dẫn hắn là cái rương nhỏ bên cạnh hai người.
- Xem ra cái rương nhỏ này là do hai người khi còn sống mang tới đây! Bên trong chắc hẳn phải có nhiều bảo bối chứ?
Cái rương làm bằng gỗ, nhìn qua rất bình thường, giống như của một người bình thường dùng trong nhà. Thứ duy nhất đặc biệt chính là cái rương này không có một hạt bụi, điều này làm Lưu Vân không hiểu tại sao.
Lưu Vân tiện tay nhặt một thanh trường kiếm ném vào chiếc rương.
Không ai biết trong rốt cục trong rương dấu cái gì. Nếu vừa mở ra, từ bên trong đột nhiên bay ra ám khí hoặc là cái gì đó, không phải là tự tìm chết sao. Lưu Vân cảm thấy nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Trường kiếm vừa tới gần rương liền bị một cỗ lực lượng đẩy bắn ra.
- Ta ngất. Kết giới này chính là một tiểu ma pháp. Như thế nào khắp nơi đều có vậy!
Lưu Vân thầm mắng.
Nếu như Lão Tạp nghe được lời của hắn, khẳng định sẽ gõ vào đầu hắn một cái sau đó chửi cho cái tên thiếu hiểu biết về ma pháp này một trận. Bởi vì với thực lực của Lão Tạp, cho dù có thể miễn cưỡng làm ra một kết giới như vậy nhưng kết giới cũng không thể duy trì được bao lâu.
- Phú quý hiểm trung cầu! (Phú quý được tìm thấy trong nguy hiểm!)
Lưu Vân khẽ cắn môi, đưa tay tới cái rương.
Tay của Lưu Vân không hề bị ngăn trở, xuyên qua kết giới. Đột nhiên cái rương tự động mở ra. Lưu Vân hoảng sợ, vội vùng rụt tay lại, nhìn về phía chiếc rương.
Trong rương không có tài bảo sáng lập lòe như trong tưởng tượng mà chỉ có một tờ giấy. Theo ánh trăng, Lưu Vân lờ mờ nhìn thấy trên tờ giấy dường như viết rất nhiều chữ.
Lưu Vân đưa tay lấy tờ giấy trong rương ra.
- Hài tử, khi ngươi xem được phong thư này có thể đã hơn mười năm, mấy trăm năm sau này rồi, cho phép ta gọi ngươi như vậy. Chính xác mà nói ta không biết ngươi có thể đến nơi này hay không, cũng giống như ta không biết loài người có thể còn có ngày mai hay không.
……
Chiến đấu bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục. Chúng ta nghe rất rõ ràng thanh âm những dũng sĩ loài người rống giận không cam lòng cùng tiếng kêu kinh khủng của hơn mười vạn ác ma. Nhưng tại thời khắc mấu chốt chúng ta lại rời khỏi chiến trường. Không phải bởi vì chúng ta sợ chết mà là trên người chúng ta mang theo hi vọng cuối cùng của loài người.
Thánh ma đạo sư Kiều Y Na đã hy sinh. Vì sự an toàn của chúng ta, nàng đã dùng hết toàn bộ ma lực cùng tính mạng để tạo ra một ma pháp cổ xưa, vĩnh hằng kết giới. Cái kết giới này chỉ có người có thân thể lục hệ ma pháp mới có thể đi xuyên qua. Cho nên chúng ta tạm thời an toàn. Nàng ra đi rất thản nhiên. Chúng ta cũng không bi thương vì nàng, tất cả đã sớm an bài thỏa đáng.
......
Vì kéo dài mồi lửa cho loài người, để cho nền văn minh không bị diệt vong vĩnh viễn, những hy sinh như vậy vẫn đang tiếp tục diễn ra. Sau khi đi vào kết giới, rất nhiều người trong chúng ta mới phát hiện mình đã bị thương. Mà người duy nhất có thể khu trừ độc tố trên người bọn họ là thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ lại lưu lại chiến trường bên ngoài kết giới. Vì không muốn làm tay sai cho ác ma, những người bị thương lựa chọn tự sát. Thậm chí trong đó có Long kỵ sĩ cường đại nhất đại lục ---- Kiệt Tư. Khi độc tố trong cơ thể hắn phát tác, hắn khẩn cầu long tộc đồng bọn vặn gãy cổ hắn. Sau khi hắn chết, đồng bọn của hắn, cự long Bối Khắc Khắc Mỗ với tính mạng dài vạn năm, con gái của tộc trưởng long tộc canh giữ ở bên cạnh thi thể của hắn, sau đó không lâu tan nát cõi lòng mà chết đi.
……
Bên ngoài rốt cuộc cũng an tĩnh. Hẳn là thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ đã phát động chung cực ma pháp của hắn, giết chết những ác ma này. Đương nhiên chúng ta cũng không hy vọng thánh ma đạo sư vĩ đại nhất của loài người có thể còn sống. Nếu như tinh linh nước suối còn đầy đủ, hắn đã không phải cách hy sinh! Hóa ra sau khi dung hợp lục hệ ma pháp lại có thể thành khắc tinh của ác ma. Nếu sớm phát hiện điều này, đại lục có lẽ sẽ không giống như bây giờ!
……
Lại một ngày nữa trôi qua, chúng ta không có đợi được ngươi. Thất vọng cùng bi thương tràn ngập trong lòng mọi người. Chúng ta không chỉ đối mặt với sự thất vọng, bi thương mà còn phải đối mặt với cái chết….
Chỉ có sáu người còn sống. Mỗi một người đều là những tông sư về một mặt nào đó của loài người, cũng là một mồi lửa. Vì tiết kiệm thực vật để mấy người chúng ta có kiên trì được với thời gian lâu hơn, một số người đã tuyệt thực để chết. Có người từng đề nghị phong ấn thi thể bọn họ lại để giữ làm lương thực, có thể sống được lâu hơn. Nhưng ta cự tuyệt. Chúng ta vẫn là người. Nếu làm như vậy thì có khác gì đám ác ma bên ngoài chứ? Chúng ta không ra khỏi kết giới được. Nhưng cho dù là có thể đi ra ngoài, cũng không người nào nguyện ý. Chúng ta không muốn lại tiến vào địa ngục, đối mặt với hải dương máu nọ.
…….
Đồng bạn của ta không chịu được cơn đói hành hạ, đã yêu cầu ta chấm dứt tính mạng của hắn. Ta thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của hắn bởi vì ta biết ta cũng không kiên trì được hai ngày nữa. Chúng ta là một đám người canh gác cô độc, nhưng chờ đợi chúng ta chính là tử thần.
Cho đến chết khi chết, chúng ta vẫn một mực trông ngóng ngươi, trông mong ngươi mang đến hy vọng hồi phục cho loài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.