Quyển 3 - Chương 81: Cuộc chiến kì dị
Lý Bố Y
25/03/2013
Bộ đội tiến đến một trấn nhỏ phụ cận Tây Đốn của Mạt Lạp Tạp hành tỉnh. Tam đoàn dừng lại ven đường bên ngoài trấn nhỏ để nghỉ ngơi và hồi phục. Các thành viên bắt đầu bắc nồi, chuẩn bị làm cơm trưa.
Lúc này một đội kị binh từ trong trấn nhỏ chạy tới, tạo nên một đường khói bụi, nhanh chóng vọt vào nơi tam đoàn đang nghỉ ngơi ven đường. Mộ số người đang vội vàng nhóm lửa ven đường đã bị tro bay đầy mặt, lúc này lại bị bụi bay đầy mặt, không khỏi tức giận đứng lên mắng.
- Một đám không có mắt hả?
Nhìn lại vào trong nồi thấy một tầng bụi, mấy thành viên xung quanh cũng lớn tiếng mắng:
- Chỗ nào lại đi ra đơn vị bộ đội như vậy, không cho chúng ta ăn cơm sao?
Mấy kị sĩ ở phía sau quay đầu lại, khinh miệt nhìn mấy người chửi bậy, rồi lại tiếp tục cho ngựa chạy về phía trước.
- Mẹ kiếp, bọn súc sinh.
Mấy thành viên nhảy dựng lên rồi chửi tiếp.
Hán Nặc cùng Tra Lý đang ngồi ở trên mặt đất, thoải mái nói chuyện phiếm, vừa uống đồ uống mới mua từ trấn nhỏ tới. Nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng mắng, hai người đồng thời đứng dậy.
- Tra Lý, đánh cuộc về khí lực không?
Hán Nặc nhìn đội kị binh phía xa xa, cười nói.
- 100 kim tệ!
Tra Lý dùng sức vặn vẹo, khiến cho xương cốt kêu răng rắc.
- Được.
Hai người đồng thời nhảy lên, vọt về phía đội kỵ binh.
Hán Nặc vọt tới trước mặt một gã kỵ binh, người đó vội vàng kéo cương ngựa lại, chiến mã nhất thời hí lên một tiếng dài, hai vó ngựa dựng lên, ngừng lại. Hán Nặc phi thân nhảy lên, hai tay xoay ôm lấy cổ ngựa, đột nhiên dùng sức đem chiến mã cùng kỵ binh quật ngã xuống trên mặt đất.
Tra Lý thì trực tiếp hơn, đón đầu một kỵ binh khác, dùng một quyền đánh trúng đầu ngựa, tạo nên một mảng huyết hoa. Chiến mã đau đớn hí lên một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Hai gã kỵ binh mặt xám như tro, bò lên từ trên mặt đất. Tra Lý cùng Hán Nặc đang tranh luận.
- Hán Nặc, ngươi thua. Ta đây đấm một quyền, con ngựa liền ngã xuống, máu văng tung tóe!
- Tra Lý ngươi đừng tưởng rằng thấy máu là ngươi thắng. Ngươi không biết là cổ của con ngựa kia bị ta văn gẫy sao!
- Các ngươi là bộ đội thuộc đơn vị nào, lại dám lớn gan tập kích vệ đội của sư đoàn trưởng đệ nhị sư đoàn!
Hóa ra hai gã kỵ binh vừa ngã có một gã là quan quân. Hắn nhìn hai người trước mặt, phẫn nộ quát.
Đội kỵ binh cũng dừng lại, đem Hán Nặc cùng Tra Lý vây lại.
- Trời ạ, 100 kim tệ, Hán Nặc ngươi không định không trả ta chứ?
Tra Lý nghe được tiếng hét phẫn nộ nọ, nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, ra vẻ đau khổ nhìn Hán Nặc nói.
- Bên cạnh đang ầm ĩ, ta không nghe được ngươi nói gì!
Hán Nặc cười, xoay người nhìn vị quan quân kia.
- Vị huynh đệ này, chúng ta chỉ giáo dưỡng hai con súc sinh, ngươi cần gì phải xông thẳng vào nơi chúng ta đang nghỉ chứ. Ngươi cũng đừng nói lung tung!
Tên quan quân kia khuôn mặt tím tái, đội kỵ binh đang muốn động thủ nhưng lại phát hiện đã bị vây quanh bởi mấy chục người.
Hán Nặc cùng Tra Lý đồng thời xoay người hô:
- Các huynh đệ, không được xằng bậy, đều là hiểu lầm! Các ngươi, nếu thật sự muốn đánh… … nhớ xuống tay nhè nhẹ, dừng quên mọi người cùng là quân phòng trú.
Mọi người nhất thời xông lên, đem kỵ binh trên lưng ngựa lôi xuống đánh.
- Được rồi, mới vừa rồi hắn nói hắn là vệ đội của sư đoàn trưởng?
- Hình như là vậy! Tuy nhiên chúng ta nên kết thúc trách nhiệm của mình, ta khuyên mọi người không nên đánh nhau!
- Dường như không có nghe thấy. Lại không phải hắn quản chúng ta, sợ gì?
Hai người vừa nói vừa đi tới ven đường nằm xuống nghỉ ngơi.
Lưu Vân cùng Long Vân ở phía xa xa nhìn thấy một màn này, cũng chỉ cười to.
- Phó đoàn trưởng, hai đại đội trưởng này của ngươi là người tài đó!
Lưu Vân nói.
- Cũng có điểm mạnh, như vậy mới có thể trấn áp kẻ dưới tay bọn họ.
Long Vân đắc ý nói.
- Mẹ nó, mỗi lần đều phải giải quyết tốt hậu quả của bọn hắn. Hiện tại ngươi là đoàn trưởng, việc này hẳn phải để ngươi ra mặt chứ?
- Việc nhỏ cũng muốn đoàn trưởng ta ra mặt sao? Ta bận rộn nhiều việc, ta đã hẹn thư ký của ta xoa bóp.
Lưu Vân nói xong liền xoay người đi tìm Thủy Linh Nhi.
Sau đó, Long Vân xuất hiện trước mặt kỵ binh môn, đại biểu tam đoàn làm rõ sự hiểu lầm này, cũng nhờ bọn họ chuyển lời xin lỗi tới vị nhị sư đoàn trưởng chưa từng gặp mặt kia. Sau đó cả đám yên lặng rời đi.
Hoa Phi Lệ khi biết tien Lưu Vân tới tiền tuyến, trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng vẫn hy vọng Lưu Vân trở thành quân nhân ưu tú nhất đại lục. Nhưng khi hắn thật sự tới chiến trường, đi thực hiện cái giấc mộng này thì nàng lại hối hận. Truyện "Dị Giới Quân Đội "
“Ta lúc này nên làm gì đây”
Hoa Phi Lệ đi tới đi lui trong phòng, chân tay luống cuống. Lúc đầu nàng bị công chúa khích tướng, mới dũng cảm đứng ra nói chuyện Lưu Vân, nhưng không nghĩ tới chiến tranh lại đến nhanh như vậy. Hắn lại cứ như vậy mà đi ra tiền tuyến.
“Không được, hắn cái gì cũng không chuẩn bị, nếu xảy ra chuyện, nên làm sao bây giờ?”
Li biệt là phải quên, nhưng li biệt cũng có thể khiến cho người ta nhớ tới điên cuồng. Hoa Phi Lệ thật không ngờ, sau khi Lưu Vân rời đi, tất cả các thắc mắc lo lắng càng ngày càng rõ.
- Vũ Điệp, chung ta lên đường tới La Mạn tỉnh, thông tri cho mấy vị kiếm sư cùng ma pháp sư cùng đi.
Hoa Phi Lệ rời khỏi phòng, phân phó cho một tinh linh cô gái.
- Vâng, tiểu thư.
Cô gái lên tiếng rồi rời đi.
“Mặc kệ ngươi ở đâu, ta đều ở phía sau ngươi, Vân!.” Hoa Phi Lệ suy nghĩ, muốn bay tới ở bên cạnh Lưu Vân.
- Hán Tư tướng quân, Lan Đốn tướng quân hẳn là đã tới vị trí đã định. Phi cáp truyền thư cho nhị vị tướng quân nghỉ ngơi hồi phục, tăng cường cảnh giới, không được chủ động công kích quân đội Hỏa Vân đế quốc. Không có mệnh lệnh của ta, không được phát động công kích!
Khi cách La Lan yếu tắc khoảng hơn 200 dặm, Bố Lố Khắc ra lệnh cho đại quân hạ trại nghỉ ngơi, đồng thời truyền lệnh tới tả lộ và hữu lộ binh đoàn.
Vì vậy bộ đội phòng bị biên giới Hỏa Vân đế quốc rất nhanh chóng thấy được tình hình: Quân đội A Tư Mạn hung hăng đi tới trước biên giới đế quốc, đột nhiên dừng lại. Ban ngày huấn luyện thông thường, ban đêm sau khi an bài tốt các trạm canh gác liền vùi đầu ngủ. Dường như chiến tranh không phải tới với bọn họ, chỉ buồn bực ở bên trong quân doanh, hít thở không khí vùng biên giới.
Hiện tượng kì quái này lại làm cho bộ đội phòng bị biên giới vô cùng khẩn trương, không dám trễ nãi chút nào. Chỉ là quân đội A Tư Mạn đế quốc không công kích, viện quân của Hỏa Vân đế quốc chưa tới, do đó bộ đội phòng thủ biên giới cũng không dám chủ động tấn công.
Rất nhanh, Ước Sắt Phu suất lĩnh ba đường đại quân cũng đến tham gia phòng thủ. Sau khi đại quân tới, Ước Sắt Phu lại ra một mệnh lênh kì quái:
- Tất cả đại quân phòng thủ tại chỗ, gia cố công sự, chuẩn bị công tác chiến đấu, không có lệnh, không được chủ động công kích.
Hai quốc gia, hơn 200 vạn đại quân tụ tập trải dài hơn 1000 dặm biên giới từ đông tới tây, nhưng không ai chủ động công kích. Dưới sự ước thúc của chủ soái, biên giới hai nước bình tình dị thường, ngay cả chuyện ngẫu nhiên va chạm cũng chưa từng phát sinh. Bình tĩnh như vậy, quái dị như thế, giống như một cây cung bị tiễn thủ kéo chặt, nhưng lại không được phép bắn đi.
Lưu Vân ở tam đoàn, hào khí đi tới khu vực phòng thủ ở Tắc phổ trấn, cách pháo đài Lan Lan hơn 200 dặm.
Lúc này một đội kị binh từ trong trấn nhỏ chạy tới, tạo nên một đường khói bụi, nhanh chóng vọt vào nơi tam đoàn đang nghỉ ngơi ven đường. Mộ số người đang vội vàng nhóm lửa ven đường đã bị tro bay đầy mặt, lúc này lại bị bụi bay đầy mặt, không khỏi tức giận đứng lên mắng.
- Một đám không có mắt hả?
Nhìn lại vào trong nồi thấy một tầng bụi, mấy thành viên xung quanh cũng lớn tiếng mắng:
- Chỗ nào lại đi ra đơn vị bộ đội như vậy, không cho chúng ta ăn cơm sao?
Mấy kị sĩ ở phía sau quay đầu lại, khinh miệt nhìn mấy người chửi bậy, rồi lại tiếp tục cho ngựa chạy về phía trước.
- Mẹ kiếp, bọn súc sinh.
Mấy thành viên nhảy dựng lên rồi chửi tiếp.
Hán Nặc cùng Tra Lý đang ngồi ở trên mặt đất, thoải mái nói chuyện phiếm, vừa uống đồ uống mới mua từ trấn nhỏ tới. Nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng mắng, hai người đồng thời đứng dậy.
- Tra Lý, đánh cuộc về khí lực không?
Hán Nặc nhìn đội kị binh phía xa xa, cười nói.
- 100 kim tệ!
Tra Lý dùng sức vặn vẹo, khiến cho xương cốt kêu răng rắc.
- Được.
Hai người đồng thời nhảy lên, vọt về phía đội kỵ binh.
Hán Nặc vọt tới trước mặt một gã kỵ binh, người đó vội vàng kéo cương ngựa lại, chiến mã nhất thời hí lên một tiếng dài, hai vó ngựa dựng lên, ngừng lại. Hán Nặc phi thân nhảy lên, hai tay xoay ôm lấy cổ ngựa, đột nhiên dùng sức đem chiến mã cùng kỵ binh quật ngã xuống trên mặt đất.
Tra Lý thì trực tiếp hơn, đón đầu một kỵ binh khác, dùng một quyền đánh trúng đầu ngựa, tạo nên một mảng huyết hoa. Chiến mã đau đớn hí lên một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Hai gã kỵ binh mặt xám như tro, bò lên từ trên mặt đất. Tra Lý cùng Hán Nặc đang tranh luận.
- Hán Nặc, ngươi thua. Ta đây đấm một quyền, con ngựa liền ngã xuống, máu văng tung tóe!
- Tra Lý ngươi đừng tưởng rằng thấy máu là ngươi thắng. Ngươi không biết là cổ của con ngựa kia bị ta văn gẫy sao!
- Các ngươi là bộ đội thuộc đơn vị nào, lại dám lớn gan tập kích vệ đội của sư đoàn trưởng đệ nhị sư đoàn!
Hóa ra hai gã kỵ binh vừa ngã có một gã là quan quân. Hắn nhìn hai người trước mặt, phẫn nộ quát.
Đội kỵ binh cũng dừng lại, đem Hán Nặc cùng Tra Lý vây lại.
- Trời ạ, 100 kim tệ, Hán Nặc ngươi không định không trả ta chứ?
Tra Lý nghe được tiếng hét phẫn nộ nọ, nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, ra vẻ đau khổ nhìn Hán Nặc nói.
- Bên cạnh đang ầm ĩ, ta không nghe được ngươi nói gì!
Hán Nặc cười, xoay người nhìn vị quan quân kia.
- Vị huynh đệ này, chúng ta chỉ giáo dưỡng hai con súc sinh, ngươi cần gì phải xông thẳng vào nơi chúng ta đang nghỉ chứ. Ngươi cũng đừng nói lung tung!
Tên quan quân kia khuôn mặt tím tái, đội kỵ binh đang muốn động thủ nhưng lại phát hiện đã bị vây quanh bởi mấy chục người.
Hán Nặc cùng Tra Lý đồng thời xoay người hô:
- Các huynh đệ, không được xằng bậy, đều là hiểu lầm! Các ngươi, nếu thật sự muốn đánh… … nhớ xuống tay nhè nhẹ, dừng quên mọi người cùng là quân phòng trú.
Mọi người nhất thời xông lên, đem kỵ binh trên lưng ngựa lôi xuống đánh.
- Được rồi, mới vừa rồi hắn nói hắn là vệ đội của sư đoàn trưởng?
- Hình như là vậy! Tuy nhiên chúng ta nên kết thúc trách nhiệm của mình, ta khuyên mọi người không nên đánh nhau!
- Dường như không có nghe thấy. Lại không phải hắn quản chúng ta, sợ gì?
Hai người vừa nói vừa đi tới ven đường nằm xuống nghỉ ngơi.
Lưu Vân cùng Long Vân ở phía xa xa nhìn thấy một màn này, cũng chỉ cười to.
- Phó đoàn trưởng, hai đại đội trưởng này của ngươi là người tài đó!
Lưu Vân nói.
- Cũng có điểm mạnh, như vậy mới có thể trấn áp kẻ dưới tay bọn họ.
Long Vân đắc ý nói.
- Mẹ nó, mỗi lần đều phải giải quyết tốt hậu quả của bọn hắn. Hiện tại ngươi là đoàn trưởng, việc này hẳn phải để ngươi ra mặt chứ?
- Việc nhỏ cũng muốn đoàn trưởng ta ra mặt sao? Ta bận rộn nhiều việc, ta đã hẹn thư ký của ta xoa bóp.
Lưu Vân nói xong liền xoay người đi tìm Thủy Linh Nhi.
Sau đó, Long Vân xuất hiện trước mặt kỵ binh môn, đại biểu tam đoàn làm rõ sự hiểu lầm này, cũng nhờ bọn họ chuyển lời xin lỗi tới vị nhị sư đoàn trưởng chưa từng gặp mặt kia. Sau đó cả đám yên lặng rời đi.
Hoa Phi Lệ khi biết tien Lưu Vân tới tiền tuyến, trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng vẫn hy vọng Lưu Vân trở thành quân nhân ưu tú nhất đại lục. Nhưng khi hắn thật sự tới chiến trường, đi thực hiện cái giấc mộng này thì nàng lại hối hận. Truyện "Dị Giới Quân Đội "
“Ta lúc này nên làm gì đây”
Hoa Phi Lệ đi tới đi lui trong phòng, chân tay luống cuống. Lúc đầu nàng bị công chúa khích tướng, mới dũng cảm đứng ra nói chuyện Lưu Vân, nhưng không nghĩ tới chiến tranh lại đến nhanh như vậy. Hắn lại cứ như vậy mà đi ra tiền tuyến.
“Không được, hắn cái gì cũng không chuẩn bị, nếu xảy ra chuyện, nên làm sao bây giờ?”
Li biệt là phải quên, nhưng li biệt cũng có thể khiến cho người ta nhớ tới điên cuồng. Hoa Phi Lệ thật không ngờ, sau khi Lưu Vân rời đi, tất cả các thắc mắc lo lắng càng ngày càng rõ.
- Vũ Điệp, chung ta lên đường tới La Mạn tỉnh, thông tri cho mấy vị kiếm sư cùng ma pháp sư cùng đi.
Hoa Phi Lệ rời khỏi phòng, phân phó cho một tinh linh cô gái.
- Vâng, tiểu thư.
Cô gái lên tiếng rồi rời đi.
“Mặc kệ ngươi ở đâu, ta đều ở phía sau ngươi, Vân!.” Hoa Phi Lệ suy nghĩ, muốn bay tới ở bên cạnh Lưu Vân.
- Hán Tư tướng quân, Lan Đốn tướng quân hẳn là đã tới vị trí đã định. Phi cáp truyền thư cho nhị vị tướng quân nghỉ ngơi hồi phục, tăng cường cảnh giới, không được chủ động công kích quân đội Hỏa Vân đế quốc. Không có mệnh lệnh của ta, không được phát động công kích!
Khi cách La Lan yếu tắc khoảng hơn 200 dặm, Bố Lố Khắc ra lệnh cho đại quân hạ trại nghỉ ngơi, đồng thời truyền lệnh tới tả lộ và hữu lộ binh đoàn.
Vì vậy bộ đội phòng bị biên giới Hỏa Vân đế quốc rất nhanh chóng thấy được tình hình: Quân đội A Tư Mạn hung hăng đi tới trước biên giới đế quốc, đột nhiên dừng lại. Ban ngày huấn luyện thông thường, ban đêm sau khi an bài tốt các trạm canh gác liền vùi đầu ngủ. Dường như chiến tranh không phải tới với bọn họ, chỉ buồn bực ở bên trong quân doanh, hít thở không khí vùng biên giới.
Hiện tượng kì quái này lại làm cho bộ đội phòng bị biên giới vô cùng khẩn trương, không dám trễ nãi chút nào. Chỉ là quân đội A Tư Mạn đế quốc không công kích, viện quân của Hỏa Vân đế quốc chưa tới, do đó bộ đội phòng thủ biên giới cũng không dám chủ động tấn công.
Rất nhanh, Ước Sắt Phu suất lĩnh ba đường đại quân cũng đến tham gia phòng thủ. Sau khi đại quân tới, Ước Sắt Phu lại ra một mệnh lênh kì quái:
- Tất cả đại quân phòng thủ tại chỗ, gia cố công sự, chuẩn bị công tác chiến đấu, không có lệnh, không được chủ động công kích.
Hai quốc gia, hơn 200 vạn đại quân tụ tập trải dài hơn 1000 dặm biên giới từ đông tới tây, nhưng không ai chủ động công kích. Dưới sự ước thúc của chủ soái, biên giới hai nước bình tình dị thường, ngay cả chuyện ngẫu nhiên va chạm cũng chưa từng phát sinh. Bình tĩnh như vậy, quái dị như thế, giống như một cây cung bị tiễn thủ kéo chặt, nhưng lại không được phép bắn đi.
Lưu Vân ở tam đoàn, hào khí đi tới khu vực phòng thủ ở Tắc phổ trấn, cách pháo đài Lan Lan hơn 200 dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.