Quyển 5 - Chương 367: Đế đô đổ máu
Lý Bố Y
25/03/2013
Đêm khuya, Lâm Thi Nhã đi tới hoàng cung.
Trong tay nàng cầm một phần chiến báo đến từ Phổ Lí Tắc Lợi thành, còn có một phong thư Lưu Vân viết cho hoàng tử Thế Viêm.
Vệ sĩ ở cửa hoàng cung cung kính chào nàng theo nghi thức quân đội sau đó nghiêng người tránh ra để nàng đi vào. Sau khi Lưu Vân đảm nhiệm chức vụ quan chỉ huy chiến khu Tây Nam, để tăng cường liên hệ với tiền tuyến, hoàng tử Thế Viêm cho nàng đặc quyền tự do ra vào hoàng cung.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải.
- Lâm tiểu thư, mời đi bên này, điện hạ đang ở thư phòng.
Một gã quan quân Hoàng gia thị vệ đội đi tới trước mặt Lâm Thi Nhã, cung kính nói.
- Làm phiền ngươi dẫn đường!
Lâm Thi Nhã gật đầu đi theo gã quan quân tới thư phòng.
- Nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi!
Hiểu Hiểu đi vào thư phòng đe một mâm điểm tâm cùng một chén canh nóng hổi đặt ở trên bàn, sau đó đi đến phía sau Thế Viêm, ôn nhu nắm lấy bờ vai của hắn rồi nói.
- Không phải ta bảo nàng cứ nghỉ ngơi trước đi sao?
Thế Viêm khép văn kiện trong tay lại, mỉm cười, khẽ véo tay Hiểu Hiểu.
Trên vai truyền đến cảm giác thoải mái. Trong lòng hắn lập tức cảm thấy ngọt ngào.
- Ta cho rằng hoàng tử, hoàng đế nhân loại đều chỉ biết hưởng lạc thú nhân gian, không nghĩ tới có người lại điên cuồng làm việc như vậy. Ngươi xem mấy ngày nay ngươi đã gầy thành cái dạng gì rồi?
Hiểu Hiểu nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt Thế Viêm, khẽ nói.
- Huyết thần giáo chưa diệt, đế quốc đang đợ chấn hưung, ta làm sao có thể yên tâm ngủ được?
Thế Viêm khẽ thở dài.
Hiểu Hiểu cười duyên, kéo Thế Viên tới trước bàn rồi nói:
- Còn có Lưu Vân bá tước, ngươi còn lo lắng sao? Chuyện của đế quốc cứ từ từ giải quyết. Sinh mệnh của tinh linh có tới mấy trăm năm, ngươi có nhiều thời gian. Trước tiên ăn một chút gì đi!
- Từ khi hắn dẫn Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đi tới A Tư Mạn đế quốc, trong lòng ta cảm thấy rất sốt ruột. Ta cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.
Thế Viêm cầm lấy một miếng điểm tâm ở trong đĩa, nhưng không hề muốn ăn chút nào.
- Muộ muội, ngươi có khỏe không?
Hắn đột nhiên nhớ tới Na Á đang ở pháo đài Tây Đặc.
- Điện hạ, Lâm tiểu thư cầu kiến!
Bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm của thị vệ.
- Mời nàng vào đi!
Thế Viêm đặt miếng điểm tâm trong tay xuống, xoay người đi tới trước bàn.
Ma pháp đăng chiếu sáng thư phòng, khiến thư phòng sáng chưng như ban ngày.
Thế Viêm đứng ở trước bàn, nghiêm túc nhìn vào tin chiến báo.
Lâm Thi Nhã đứng ở trước bàn, sắc mặt trầm tĩnh.
Đối với một thủ lĩnh tổ chức tình báo mà nói bất luận dưới tình huống nào nàng cũng phải duy trì bình tĩnh tuyệt đối. Lúc này nàng cần phải duy trì bình tĩnh bởi vì nàng biết tin chiến báo kia có thể mang tới hậu quả nghiêm trọng.
- Đại ca, ngươi đã khiến ta thất vọng rồig!
Thế Viêm bi thương, phẫn nộ ném tin tức chiến báo ở trên mặt bàn. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt phẫn nộ trở nên vô cùng đáng sợ.
- Điện hạ, Huyết thần giáo đột nhiên tập trung lực lượng tinh nhuệ tấn công Phổ Lí Tắc Lợi thành. Không ai có thể ngờ tới điều này.
Lâm Thi Nhã nhìn Thế Viêm, bình tĩnh nói.
- Không!
Thế Viêm giận dữ hét. Hắn đã đáp ứng chiếu cố thật tốt cho Na Á!
Hai hàng nước mắt từ trên mặt Thế Viêm chảy xuống.
- Muội muội, vì sao ngươi lại không nghe lời ca ca nói. Vì cái gì ngươi lại khư khư cố chấp như vậy!
Hắn thì thào, lẩm bẩm.
- Trong chiến tranh, bất luận chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Na Á công chúa chết, Lưu Vân bá tước có trách nhiệm nhưng không thể hoàn toàn trách hắn.
Lâm Thi Nhã nói tiếp.
Lúc nhận được tin chiến báo tâm tình của nàng cũng rất nặng nề. Huyết thần giáo diệt vong đối với Hỏa Vân đế quốc cùng cả Lam Nguyệt đại lục mà nói là một tin tức vui mừng lớn. Nhưng Na Á công chúa chết trận đối với hoàng thất mà nói là một tin dữ không thể tiếp nhận. Lâm Thi Nhã hiểu rõ địa vị của Na Á công chúa tại Hỏa Vân đế quốc, cũng rõ tình cảm của hoàng đế với nữ nhi này, tình cảm của hoàng tử Thế Viêm đối với muội muội này. Chuyện này nếu xử lý không tốt rất có khả năng ảnh hưởng tới quan hệ giữa Lưu Vân bá tước cùng hoàng thất.
- Nếu không phải tại thời điểm mấu chốt hắn ly khai Phổ Lí Tắc Lợi thành thì Na Á cũng sẽ không chết trận tại pháo đài Tây Đặc!
Thế Viêm đẩy Hiểu Hiểu đang muốn an ủi hắn ra, giọng lạnh băng.
Lửa giận của Thế Viêm không khiến Lâm Thi Nhã lùi bước.
Nàng nói một cách gay gắt:
- Điện hạ, Lưu Vân bá tước đi tới A Tư Mạn đế quốc làm đại sự, ngươi đã đồng ý. Đồng thời ngươi còn quên mất một việc! Na Á công chúa ngoại trừ thân phận công chúa hoàng thất thì nàng còn là quân đoàn trưởng Hỏa Phượng quân đoàn! Nàng là một quân nhân. Quân nhân chết ở trên chiến trường là một chuyện rất bình thường!
Thế Viêm ngẩng đầu nhìn Lâm Thi Nhã rồi nói:
- Ý của ngươi là muội muội của ta đáng chết?
- Không. Điện hạ. Ta nghĩ lúc đại quân Huyết thần giáo tiếp cận, Na Á công chúa không quên dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành ở phía sau, cũng không quên quốc gia đã sinh ra và nuôi lớn nàng. Nàng đã thực hiện chức trách của một người quân nhân! Bởi vậy nàng là tấm gương của tất cả các quý tộc, nàng không thẹn với danh hiệu công chúa đế quốc!
Là một nữ nhân, đồng thời là nữ nhân xuất sắc nhất thời đại này. Na Á công chúa chết khiến cho Lâm Thi Nhã cảm thấy đau lòng, cũng khiến nàng vô cùng kính nể.
Thế Viêm suy sụp, ngã ngồi ở trên ghế.
Lâm Thi Nhã cũng không thèm nhắc lại.
Hiểu Hiểu đứng ở phía sau Thế Viêm, bất lực nhìn nam nhân của mình.
Thư phòng rất yên tĩnh, một sự yên tĩnh đáng sợ.
- Ở đây vẫn còn một phong thư Lưu Vân bá tước viết riêng cho người, mời điện hạ xem qua.
Đợi cảm xúc của Thế Viêm hơi bình ổn lại, Lâm Thi Nhã tiến lên, nhẹ nhàng đặt bức thư của Lưu Vân xuống bàn.
- Điện hạ, vô luận như thế nào Huyết thần giáo đã diệt vong, chúng ta giành thắng lợi trong cuộc chiến này! Sau khi chiến tranh kết thúc còn có rất nhiều việc để người xử lý. Xin tha thứ cho ta mạo muội nói một câu: Ngươi không chỉ là huynh trưởng của Na Á công chúa, ngươi còn là hoàng tử chấp chính Hỏa Vân đế quốc!
Lâm Thi Nhã đi một lúc lâu rồi Thế Viêm mới mở bức thư ở trên bàn ra.
Sau khi xem xong khuôn mặt Thế Viêm trở nên âm trầm.
- Hiểu Hiểu, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ta muốn đi gặp phụ hoàng.
Thế Viêm đứng lên, nhẹ nhàng kéo Hiểu Hiểu theo, cầm lấy tin tức chiến báo cùng bức thư Lưu Vân viết cho hắn, xoay người rời khỏi thư phòng.
Sau khi nằm trên giường xem xong tin tức chiến báo, Kiều Trì chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt khẽ co giật.
- Phụ hoàng!
Thế Viêm khẩn trương gọi một tiếng. Hắn sợ phụ thân đang bị bệnh sẽ không thể chịu đựng được sự bi thương khi biết Na Á hy sinh.
Không ngờ Kiều Trì đột nhiên mở mắt nhìn Thế Viêm mỉm cười nói:
- Hoàng nhi, ngươi không cần đau khổ, ngươi nên vì muội muội của ngươi mà kiêu ngạo!
Vị hoàng giả tuổi cao này đã trải qua quá nhiều tang thương huyết lệ trong cuộc đời cho nên hắn chậm rãi đè nén sự đau thương trong lòng xuống.
- Mấy trăm năm trước tổ tiên chúng ta để lại một Vân thành rơi vào tay địch. Vào thời điểm máu của hoàng tộc chảy xuống, tổ huấn của hoàng tộc ra đời. Trong mấy trăm năm, Hỏa Vân đã trải qua vô số lần chiến tranh nhưng vẫn sừng sững không ngã. Đó là bởi vì trong mấy trăm năm đó đã có vô số thành viên hoàng thất hy sinh trên chiến trường vì quốc gia này. Nhưng mà máu của bọn họ đổ xuống là để bảo vệ tôn nghiêm cùng quyền lực của hoàng thất chứ không phải bảo vệ đất đai Hỏa Vân cùng dân chúng sống trên mảnh đất này. Nhưng nữ nhi của ta đã thực hiện một ý nghĩa mới của tổ huấn: Hoàng tộc không chỉ tượng trưng cho hoàng quyền mà còn là người thủ hộ quốc gia cùng dân chúng!
Kiều Trì nói xong, trên khuôn mặt hiện lên sự kiêu ngạo.
- Phụ hoàng, chắc hẳn trong lòng người đã rõ tình cảm của Na Á đối với hắn. Nếu không bởi vì hắn thì Na Á sẽ không chết trận tại pháo đài Tây Đặc!
Thế Viêm tranh luận.
- Pháo đài Tây Đặc đã tranh thủ thời gian cho trận thắng này! Không có Na Á cũng sẽ có người khác! Tướng sĩ đế quốc có thể hy sinh vì nước, nữ nhân hoàng tộc ta lại không thể sao?
Kiều Trì kích động nói, sự kích động khiến hắn không ngừng ho khan.
- Phụ thân, ta không có ý đó. Ta chỉ cảm thấy nếu Lưu Vân đại ca có ở đó, có lẽ Na Á sẽ không gặp phải chuyện không may!
Thế Viêm ảm đạm nói.
- Hài tử Lưu Vân kia tiêu diệt Huyết thần giáo, hóa giải hạo kiếp của đại lục, có thể nói là có công lớn! Nếu ngươi bởi vì cái chết của Na Á mà trong lòng mang sự bất mãn đối với hắn sẽ làm cho quân thần xa cách, sẽ mang đến tổn thất rất lớn cho đế quốc!
Kiều Trì thở dài nói.
- Na Á đã làm tất cả theo ý thích của nó. Đều là do nó cam tâm tình nguyện, chúng ta sao lại lấy ân báo oán chứ? Hiện tại ngươi nên dùng tinh lực ở chuyện khác. Nên công bố tin tức thắng lợi trong cuộc chiến này để trấn an dân chúng, khên thưởng tướng sĩ có công. Ngoài ra sau khi Huyết thần giáo diệt vong tình thế đại lục rất hỗn loạn. Thú nhân cũng đã rục rịch, bước tiếp Hỏa Vân đế quốc nên đi như thế nào ngươi cần phải nghiêm túc suy nghĩ!
Thế Viêm do dự trong chốc lát, rốt cục lấy bức thư Lưu Vân viết cho hắn đưa tới trước mặt Kiều Trì.
- Phụ thân, trong bức thư này Lưu Vân đại ca có nhắc tới vài việc, ta không thể làm chủ, mời người xem qua!
- Nữ nhi à, là phụ thân đã hại ngươi!
Kiều Trì xem xong bức thư, khẽ ngửa mặt thở dài nói.
- Phụ hoàng, người xem…
Thế Viêm dò hỏi.
Sự tình Lưu Vân đề cập trong thư ảnh hưởng thật lớn tới tương lai đế quốc. Thế Viêm rất khó hạ quyết tâm.
- Chuẩn tấu! Bảo hắn bớt thời gian đưa ngoại tôn nữ trở về Vân thành cho ta gặp mặt!
Đế quốc lịch đêm khuya ngày 28 tháng 2 năm 754, hoàng tử Thế Viêm đột nhiên điều động quân đoàn Thành vệ quân lấy tội danh phản quốc thông đồng với địch, bí mật bắt thừa tướng Tư Lạc Đức của đế quốc.
Tuần lễ đế đô lưu huyết bắt đầu mở màn.
Ngày 29 Vân thành đế đô toàn bộ giới nghiêm, Thành vệ quân đoàn tiếp tục hành động bắt hơn 30 quan viên đế quốc có quan hệ chặt chẽ với thừa tướng. Trong đó có mấy vệ đội quý tộc tiến hành phản kháng, tất cả đều bị giết tại chỗ.
Ngày 30, Đệ nhất quân đoàn của đế quốc phụng mệnh rời khỏi đế đô tiến tới đóng tại Nhiệt Á thành, thủ phủ của Bỉ Lợi Á hành tỉnh, tiến hành thủ tiêu võ trang của quý tộc trong thành. Ngươi phải kháng sẽ bị hủy diệt. Nhiệt Á thành cách đế đô có hơn 100 dặm, là thành thị tập trung vây cánh thế lực trung thành của thừa tướng. Đồng thời đệ tam quân của quân đoàn thứ hai tiến hành bố phòng khu vực xung quanh Vân thành.
Ngày 31, quân bộ đế quốc lệnh cho bộ đội ở các hành tỉnh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nghiêm mật giám thị võ trang tư nhân của quý tộc, nếu có dị động lập tức tiêu diệt.
Ngày 1 tháng 3 án thừa tướng tư thông với địch được xét xử. Tư Lạc Đức thừa tướng thừa nhận tội trạng. Tư Lạc Đức cùng 25 quan viên bị phán tử hình, chính ngọ đem ra treo cổ.
Ngày 3 tháng 3 tài chính phó đại thần đưa 25 quan viên lên pháp trường.
Sự kiện xảy ra liên tiếp, cả một đám quan lớn quý tộc bị đưa lên giá treo cổ khiến cho cả quan trường đế đô rối loạn. Trong lúc nhất thời mỗi quan viên, quý tộc đề cảm thấy bất an.
Mọi người ý thức được khỏa đại thụ tại đế quốc, gốc rẽ của quý tộc đã tới lúc bị chặt bỏ.
Trong tay nàng cầm một phần chiến báo đến từ Phổ Lí Tắc Lợi thành, còn có một phong thư Lưu Vân viết cho hoàng tử Thế Viêm.
Vệ sĩ ở cửa hoàng cung cung kính chào nàng theo nghi thức quân đội sau đó nghiêng người tránh ra để nàng đi vào. Sau khi Lưu Vân đảm nhiệm chức vụ quan chỉ huy chiến khu Tây Nam, để tăng cường liên hệ với tiền tuyến, hoàng tử Thế Viêm cho nàng đặc quyền tự do ra vào hoàng cung.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải.
- Lâm tiểu thư, mời đi bên này, điện hạ đang ở thư phòng.
Một gã quan quân Hoàng gia thị vệ đội đi tới trước mặt Lâm Thi Nhã, cung kính nói.
- Làm phiền ngươi dẫn đường!
Lâm Thi Nhã gật đầu đi theo gã quan quân tới thư phòng.
- Nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi!
Hiểu Hiểu đi vào thư phòng đe một mâm điểm tâm cùng một chén canh nóng hổi đặt ở trên bàn, sau đó đi đến phía sau Thế Viêm, ôn nhu nắm lấy bờ vai của hắn rồi nói.
- Không phải ta bảo nàng cứ nghỉ ngơi trước đi sao?
Thế Viêm khép văn kiện trong tay lại, mỉm cười, khẽ véo tay Hiểu Hiểu.
Trên vai truyền đến cảm giác thoải mái. Trong lòng hắn lập tức cảm thấy ngọt ngào.
- Ta cho rằng hoàng tử, hoàng đế nhân loại đều chỉ biết hưởng lạc thú nhân gian, không nghĩ tới có người lại điên cuồng làm việc như vậy. Ngươi xem mấy ngày nay ngươi đã gầy thành cái dạng gì rồi?
Hiểu Hiểu nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt Thế Viêm, khẽ nói.
- Huyết thần giáo chưa diệt, đế quốc đang đợ chấn hưung, ta làm sao có thể yên tâm ngủ được?
Thế Viêm khẽ thở dài.
Hiểu Hiểu cười duyên, kéo Thế Viên tới trước bàn rồi nói:
- Còn có Lưu Vân bá tước, ngươi còn lo lắng sao? Chuyện của đế quốc cứ từ từ giải quyết. Sinh mệnh của tinh linh có tới mấy trăm năm, ngươi có nhiều thời gian. Trước tiên ăn một chút gì đi!
- Từ khi hắn dẫn Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đi tới A Tư Mạn đế quốc, trong lòng ta cảm thấy rất sốt ruột. Ta cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.
Thế Viêm cầm lấy một miếng điểm tâm ở trong đĩa, nhưng không hề muốn ăn chút nào.
- Muộ muội, ngươi có khỏe không?
Hắn đột nhiên nhớ tới Na Á đang ở pháo đài Tây Đặc.
- Điện hạ, Lâm tiểu thư cầu kiến!
Bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm của thị vệ.
- Mời nàng vào đi!
Thế Viêm đặt miếng điểm tâm trong tay xuống, xoay người đi tới trước bàn.
Ma pháp đăng chiếu sáng thư phòng, khiến thư phòng sáng chưng như ban ngày.
Thế Viêm đứng ở trước bàn, nghiêm túc nhìn vào tin chiến báo.
Lâm Thi Nhã đứng ở trước bàn, sắc mặt trầm tĩnh.
Đối với một thủ lĩnh tổ chức tình báo mà nói bất luận dưới tình huống nào nàng cũng phải duy trì bình tĩnh tuyệt đối. Lúc này nàng cần phải duy trì bình tĩnh bởi vì nàng biết tin chiến báo kia có thể mang tới hậu quả nghiêm trọng.
- Đại ca, ngươi đã khiến ta thất vọng rồig!
Thế Viêm bi thương, phẫn nộ ném tin tức chiến báo ở trên mặt bàn. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt phẫn nộ trở nên vô cùng đáng sợ.
- Điện hạ, Huyết thần giáo đột nhiên tập trung lực lượng tinh nhuệ tấn công Phổ Lí Tắc Lợi thành. Không ai có thể ngờ tới điều này.
Lâm Thi Nhã nhìn Thế Viêm, bình tĩnh nói.
- Không!
Thế Viêm giận dữ hét. Hắn đã đáp ứng chiếu cố thật tốt cho Na Á!
Hai hàng nước mắt từ trên mặt Thế Viêm chảy xuống.
- Muội muội, vì sao ngươi lại không nghe lời ca ca nói. Vì cái gì ngươi lại khư khư cố chấp như vậy!
Hắn thì thào, lẩm bẩm.
- Trong chiến tranh, bất luận chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Na Á công chúa chết, Lưu Vân bá tước có trách nhiệm nhưng không thể hoàn toàn trách hắn.
Lâm Thi Nhã nói tiếp.
Lúc nhận được tin chiến báo tâm tình của nàng cũng rất nặng nề. Huyết thần giáo diệt vong đối với Hỏa Vân đế quốc cùng cả Lam Nguyệt đại lục mà nói là một tin tức vui mừng lớn. Nhưng Na Á công chúa chết trận đối với hoàng thất mà nói là một tin dữ không thể tiếp nhận. Lâm Thi Nhã hiểu rõ địa vị của Na Á công chúa tại Hỏa Vân đế quốc, cũng rõ tình cảm của hoàng đế với nữ nhi này, tình cảm của hoàng tử Thế Viêm đối với muội muội này. Chuyện này nếu xử lý không tốt rất có khả năng ảnh hưởng tới quan hệ giữa Lưu Vân bá tước cùng hoàng thất.
- Nếu không phải tại thời điểm mấu chốt hắn ly khai Phổ Lí Tắc Lợi thành thì Na Á cũng sẽ không chết trận tại pháo đài Tây Đặc!
Thế Viêm đẩy Hiểu Hiểu đang muốn an ủi hắn ra, giọng lạnh băng.
Lửa giận của Thế Viêm không khiến Lâm Thi Nhã lùi bước.
Nàng nói một cách gay gắt:
- Điện hạ, Lưu Vân bá tước đi tới A Tư Mạn đế quốc làm đại sự, ngươi đã đồng ý. Đồng thời ngươi còn quên mất một việc! Na Á công chúa ngoại trừ thân phận công chúa hoàng thất thì nàng còn là quân đoàn trưởng Hỏa Phượng quân đoàn! Nàng là một quân nhân. Quân nhân chết ở trên chiến trường là một chuyện rất bình thường!
Thế Viêm ngẩng đầu nhìn Lâm Thi Nhã rồi nói:
- Ý của ngươi là muội muội của ta đáng chết?
- Không. Điện hạ. Ta nghĩ lúc đại quân Huyết thần giáo tiếp cận, Na Á công chúa không quên dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành ở phía sau, cũng không quên quốc gia đã sinh ra và nuôi lớn nàng. Nàng đã thực hiện chức trách của một người quân nhân! Bởi vậy nàng là tấm gương của tất cả các quý tộc, nàng không thẹn với danh hiệu công chúa đế quốc!
Là một nữ nhân, đồng thời là nữ nhân xuất sắc nhất thời đại này. Na Á công chúa chết khiến cho Lâm Thi Nhã cảm thấy đau lòng, cũng khiến nàng vô cùng kính nể.
Thế Viêm suy sụp, ngã ngồi ở trên ghế.
Lâm Thi Nhã cũng không thèm nhắc lại.
Hiểu Hiểu đứng ở phía sau Thế Viêm, bất lực nhìn nam nhân của mình.
Thư phòng rất yên tĩnh, một sự yên tĩnh đáng sợ.
- Ở đây vẫn còn một phong thư Lưu Vân bá tước viết riêng cho người, mời điện hạ xem qua.
Đợi cảm xúc của Thế Viêm hơi bình ổn lại, Lâm Thi Nhã tiến lên, nhẹ nhàng đặt bức thư của Lưu Vân xuống bàn.
- Điện hạ, vô luận như thế nào Huyết thần giáo đã diệt vong, chúng ta giành thắng lợi trong cuộc chiến này! Sau khi chiến tranh kết thúc còn có rất nhiều việc để người xử lý. Xin tha thứ cho ta mạo muội nói một câu: Ngươi không chỉ là huynh trưởng của Na Á công chúa, ngươi còn là hoàng tử chấp chính Hỏa Vân đế quốc!
Lâm Thi Nhã đi một lúc lâu rồi Thế Viêm mới mở bức thư ở trên bàn ra.
Sau khi xem xong khuôn mặt Thế Viêm trở nên âm trầm.
- Hiểu Hiểu, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ta muốn đi gặp phụ hoàng.
Thế Viêm đứng lên, nhẹ nhàng kéo Hiểu Hiểu theo, cầm lấy tin tức chiến báo cùng bức thư Lưu Vân viết cho hắn, xoay người rời khỏi thư phòng.
Sau khi nằm trên giường xem xong tin tức chiến báo, Kiều Trì chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt khẽ co giật.
- Phụ hoàng!
Thế Viêm khẩn trương gọi một tiếng. Hắn sợ phụ thân đang bị bệnh sẽ không thể chịu đựng được sự bi thương khi biết Na Á hy sinh.
Không ngờ Kiều Trì đột nhiên mở mắt nhìn Thế Viêm mỉm cười nói:
- Hoàng nhi, ngươi không cần đau khổ, ngươi nên vì muội muội của ngươi mà kiêu ngạo!
Vị hoàng giả tuổi cao này đã trải qua quá nhiều tang thương huyết lệ trong cuộc đời cho nên hắn chậm rãi đè nén sự đau thương trong lòng xuống.
- Mấy trăm năm trước tổ tiên chúng ta để lại một Vân thành rơi vào tay địch. Vào thời điểm máu của hoàng tộc chảy xuống, tổ huấn của hoàng tộc ra đời. Trong mấy trăm năm, Hỏa Vân đã trải qua vô số lần chiến tranh nhưng vẫn sừng sững không ngã. Đó là bởi vì trong mấy trăm năm đó đã có vô số thành viên hoàng thất hy sinh trên chiến trường vì quốc gia này. Nhưng mà máu của bọn họ đổ xuống là để bảo vệ tôn nghiêm cùng quyền lực của hoàng thất chứ không phải bảo vệ đất đai Hỏa Vân cùng dân chúng sống trên mảnh đất này. Nhưng nữ nhi của ta đã thực hiện một ý nghĩa mới của tổ huấn: Hoàng tộc không chỉ tượng trưng cho hoàng quyền mà còn là người thủ hộ quốc gia cùng dân chúng!
Kiều Trì nói xong, trên khuôn mặt hiện lên sự kiêu ngạo.
- Phụ hoàng, chắc hẳn trong lòng người đã rõ tình cảm của Na Á đối với hắn. Nếu không bởi vì hắn thì Na Á sẽ không chết trận tại pháo đài Tây Đặc!
Thế Viêm tranh luận.
- Pháo đài Tây Đặc đã tranh thủ thời gian cho trận thắng này! Không có Na Á cũng sẽ có người khác! Tướng sĩ đế quốc có thể hy sinh vì nước, nữ nhân hoàng tộc ta lại không thể sao?
Kiều Trì kích động nói, sự kích động khiến hắn không ngừng ho khan.
- Phụ thân, ta không có ý đó. Ta chỉ cảm thấy nếu Lưu Vân đại ca có ở đó, có lẽ Na Á sẽ không gặp phải chuyện không may!
Thế Viêm ảm đạm nói.
- Hài tử Lưu Vân kia tiêu diệt Huyết thần giáo, hóa giải hạo kiếp của đại lục, có thể nói là có công lớn! Nếu ngươi bởi vì cái chết của Na Á mà trong lòng mang sự bất mãn đối với hắn sẽ làm cho quân thần xa cách, sẽ mang đến tổn thất rất lớn cho đế quốc!
Kiều Trì thở dài nói.
- Na Á đã làm tất cả theo ý thích của nó. Đều là do nó cam tâm tình nguyện, chúng ta sao lại lấy ân báo oán chứ? Hiện tại ngươi nên dùng tinh lực ở chuyện khác. Nên công bố tin tức thắng lợi trong cuộc chiến này để trấn an dân chúng, khên thưởng tướng sĩ có công. Ngoài ra sau khi Huyết thần giáo diệt vong tình thế đại lục rất hỗn loạn. Thú nhân cũng đã rục rịch, bước tiếp Hỏa Vân đế quốc nên đi như thế nào ngươi cần phải nghiêm túc suy nghĩ!
Thế Viêm do dự trong chốc lát, rốt cục lấy bức thư Lưu Vân viết cho hắn đưa tới trước mặt Kiều Trì.
- Phụ thân, trong bức thư này Lưu Vân đại ca có nhắc tới vài việc, ta không thể làm chủ, mời người xem qua!
- Nữ nhi à, là phụ thân đã hại ngươi!
Kiều Trì xem xong bức thư, khẽ ngửa mặt thở dài nói.
- Phụ hoàng, người xem…
Thế Viêm dò hỏi.
Sự tình Lưu Vân đề cập trong thư ảnh hưởng thật lớn tới tương lai đế quốc. Thế Viêm rất khó hạ quyết tâm.
- Chuẩn tấu! Bảo hắn bớt thời gian đưa ngoại tôn nữ trở về Vân thành cho ta gặp mặt!
Đế quốc lịch đêm khuya ngày 28 tháng 2 năm 754, hoàng tử Thế Viêm đột nhiên điều động quân đoàn Thành vệ quân lấy tội danh phản quốc thông đồng với địch, bí mật bắt thừa tướng Tư Lạc Đức của đế quốc.
Tuần lễ đế đô lưu huyết bắt đầu mở màn.
Ngày 29 Vân thành đế đô toàn bộ giới nghiêm, Thành vệ quân đoàn tiếp tục hành động bắt hơn 30 quan viên đế quốc có quan hệ chặt chẽ với thừa tướng. Trong đó có mấy vệ đội quý tộc tiến hành phản kháng, tất cả đều bị giết tại chỗ.
Ngày 30, Đệ nhất quân đoàn của đế quốc phụng mệnh rời khỏi đế đô tiến tới đóng tại Nhiệt Á thành, thủ phủ của Bỉ Lợi Á hành tỉnh, tiến hành thủ tiêu võ trang của quý tộc trong thành. Ngươi phải kháng sẽ bị hủy diệt. Nhiệt Á thành cách đế đô có hơn 100 dặm, là thành thị tập trung vây cánh thế lực trung thành của thừa tướng. Đồng thời đệ tam quân của quân đoàn thứ hai tiến hành bố phòng khu vực xung quanh Vân thành.
Ngày 31, quân bộ đế quốc lệnh cho bộ đội ở các hành tỉnh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nghiêm mật giám thị võ trang tư nhân của quý tộc, nếu có dị động lập tức tiêu diệt.
Ngày 1 tháng 3 án thừa tướng tư thông với địch được xét xử. Tư Lạc Đức thừa tướng thừa nhận tội trạng. Tư Lạc Đức cùng 25 quan viên bị phán tử hình, chính ngọ đem ra treo cổ.
Ngày 3 tháng 3 tài chính phó đại thần đưa 25 quan viên lên pháp trường.
Sự kiện xảy ra liên tiếp, cả một đám quan lớn quý tộc bị đưa lên giá treo cổ khiến cho cả quan trường đế đô rối loạn. Trong lúc nhất thời mỗi quan viên, quý tộc đề cảm thấy bất an.
Mọi người ý thức được khỏa đại thụ tại đế quốc, gốc rẽ của quý tộc đã tới lúc bị chặt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.