Quyển 4 - Chương 219: Hải Luân dặn dò
Lý Bố Y
25/03/2013
Sau khi ra khỏi tử vong sơn cốc, Lưu Vân đem mấy cái rương lên xe ngựa, mang theo cả chiến giáp trên người Long kỵ sĩ đã chết, cùng Hải Luân đi tới Hải Lam thành. Dọc đường đi hai ngươi đều yên lặng theo đuổi tâm sự của mình, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương.
Sau một chuyến tới tử vong sơn cốc, Lưu Vân không thể không tin bản thân mình mang theo sứ mạng trong truyền thuyết, tương lại phải đối đầu với Huyết thần giáo. Sau khi tra cứu lịch sử 1000 năm trước, Lưu Vân xác định được một việc: Cho dù nền văn minh lúc đó có thành tựu nhất định nhưng vẫn đang dừng lại ở thời kỳ vũ khí lạnh. Điều này khiến cho hắn đang nắm trong tay quân bài tẩy ---hỏa dược--- không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng tin tưởng mình có thể sáng tạo kỳ tích.
Chỉ là lực lượng trong tay có hạn, hắn không thể vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế, tự hỏi làm như thế nào mới có thể tìm được nhiều đồng minh hơn. Nếu như chỉ trông cậy vào một mình hắn để đối phó với Huyết thần giáo, khẳng định sẽ gặp phải tổn thất thảm trọng, hậu quả không phải hắn có thể tiếp nhận. Từ tinh thần không chết không thôi, hắn muốn tìm được tấm lá chắn hoặc ngọn thương mà bản thân có thể sử dụng.
“Nếu như kế giá họa giang đông mà thành công, Lâm Mị hoàng hậu tất nhiên sẽ vướng vào vũng lầy này. Hơn nữa có sự trợ giúp của Hải Luân, A Tư Mạn muốn không sa lầy vào vũng bùn này là điều không thể. Bước tiếp theo là làm như thế nào để cũng đem thú nhân kéo xuống nước? Huyết thần giáo là công địch của cả đại lục, tất cả mọi người nếu muốn sống đều phải cố gắng, không thể để một người đi bán mạng!”
Còn có nữ nhân thần bí trước mắt, cũng không biết trên người nàng có nhiều ít bao nhiêu bí mật. Có đôi khi ta thậm chí đang suy nghĩ nàng có phải là người của đại lục này hay không? Nhưng có thể xác định một chút là bất luận về tâm trí hay mưu lược thì cô gái này không hề có địch ý với hắn, mà lại có sự ăn ý. Mặc dù trực giác Lưu Vân cho rằng bọn họ thuộc về loại người của hai thế giới khác nhau nhưng cho dù là hai đường thẳng song song không hề gặp nhau thì cũng có một điểm chung nào đó.
“Cần thời gian bao lâu ta mới có thể quên được những điều đã xảy ra? Có lẽ ta vĩnh viễn không thể quên được.”
Lưu Vân hìn Hải Luân một chút, trong lòng thở dài nói. Đưa mắt nhìn về cô gái trước mắt, nội tâm hắn vô cùng bình tĩnh, không sinh ra chút tạp niệm nào cả. Có lẽ đối với nam nhân mà nói điều tốt đẹp chở ở sâu trong trí nhớ mới có thể trở thành vĩnh hằng. Hải Luân là một nữ nhân có sắc thái truyền kỳ, đối với Lưu Vân mà nói có lẽ nàng cũng chỉ là một truyền kỳ, ngẫu nhiên gặp rồi lại vội vã chia tay.
Chỉ là nghĩ tới người A Tư Mạn chỉ vì trận chiến này mà phải trả giá, trong lòng Lưu Vân cảm thấy có chút trầm trọng. Có thể tưởng tượng một khi Huyết thần giáo tấn công A Tư Mạn một cách quy mô, rút lui đầu tiên có lẽ là các quý tộc quyền quý, cuối cùng chỉ có dân chúng ở dưới tầng chót của xã hội chịu khổ.
- Hải Luân tiểu thư, ta có thể thương lượng với ngươi một việc được không?
Linh quang trong đầu Lưu Vân đột nhiên lóe lên, trầm mặc hỏi Hải Luân.
- Bá tước đại nhân có gì phân phó?
Hải Luân ôn nhu đáp.
- Ngươi nói thử xem Huyết thần giáo vì sao trở thành một hồi hạo kiếp ở 1000 năm trước?
- Hẳn là tốc độ lây bệnh đáng sợ của độc huyết?
Theo như bút ký nói thì nó có thể làm cho một thành thị với 10 vạn người trong một đêm biến thành tòa thành chết.
- Tất nhiên theo như bút ký ghi lại thì một khi động vật hay con người bị nhiễm độc huyết thì rất khó tránh khỏi kiếp nạn. Huyết thần giáo đúng là nhờ vào việc giết chóc bình dân mà đạt được công cụ chiến tranh rẻ mạt. Tương lai nếu như gặp phải thì chúng ta phải đối phó như thế nào đây?
Hải Luân suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Lưu Vân cười nói:
- Ta cự tuyệt trả lời vấn đề của ngươi. Ta cảm thấy có âm mưu ở trong này.
- Ta như thế nào lại trở thành kẻ gian trá chứ?
Lưu Vân xấu hổ cười nói.
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ta đến bây giờ còn không rõ lúc đầu ngươi nhảy sông, sau đó ngươi làm như thế nào mà bình yên chạy thoát.
Hải Luân nhớ tới một màn bi tráng lúc Lưu Vân dẫn theo binh lính nhảy xuống sông, không khỏi thở dài nói.
- Nếu không phải bị ngươi bức đến bước đường cùng, ta cần gì phải dùng biện pháp cực đoan như thế chứ? Tất cả tại vì lực lượng của ta không đủ mạnh cho nên phải nghĩ biện pháp chạy trốn cho tốt. Nhảy sông thật sự là bi thảm!
- Nam nhân không so đo chuyện cũ với nữ nhân. Lang nhân bị ngươi đánh tan tác như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa cảm thấy giải tỏa sao? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, trong lòng của ngươi đang có chủ ý gì?
Vài ngày ở chung với Lưu Vân, Hải Luân nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Vân nghe vậy nghiêm mặt nói:
- Chiến tranh với Huyết thần giáo là một trường chiến tranh đặc thù mà cả đại lục phải đối mặt. Dân chúng trong chiến tranh thường bị coi là cỏ rác, những kẻ cầm quyền đều không để ý tới sự sống chết của bọn họ. Nhưng ở trong trận chiến này việc bảo vệ an toàn cho dân chúng phải đặt lên hàng đầu. Cứu được một người, lực lượng của địch nhân sẽ giảm bớt đi một phần. Nếu như A Tư Mạn bị công kích, ta hy vọng ngươi có thể để cho Lâm Mị hoàng hậu hiểu được điểm này.
- Ngoại trừ điều này, ta nghĩ ngươi hẳn phải có đề nghị cụ thể cho nàng chứ?
Hải Luân hỏi.
- Hơn nữa sau khi ta nghe ngươi nói những lời này, ta đột nhiên có dự cảm A Tư Mạn nhất định lọt vào công kích của Huyết thần giáo. Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra chứ?
- Có lẽ cái miệng ta là mồm quạ đen. Mọi người ở bên cạnh ta thường nói ta đi tới nơi nào thì ở nơi đó sẽ có chiến tranh.
Lưu Vân vội vàng nói lấp liếm. Hắn không thể không thừa nhận Hải Luân thật sự là một nữ tử nhạy cảm, chỉ từ mấy lời nói của hắn mà đã phát hiện dấu vết.
- Hình như ngươi vẫn chưa tin tưởng ta. Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra. Nếu là để cứu nhiều người, ta sẽ cố hết sức giúp đõ.
- Một khi chiến sự bộc phát, nhất định phải để dân chúng chạy trước, để lại quân đội cùng quý tộc có võ trang, lợi dụng thành trì, tận lực tiêu diệt lực lượng Huyết thần giáo, ngăn chặn bước tiến của bọn họ.
Lưu Vân rốt cuộc nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
- Để cho A Tư Mạn cùng Huyết thần giáo ngươi sống ta chết, sau đó ngươi tới thu thập tàn cuộc?
Hải Luân cau mày hỏi.
- Trận chiến này tuyệt đối không có dễ dàng kết thúc như vậy, ta muốn có thời gian chuẩn bị. Hy sinh là điều không tránh khỏi, ta nghĩ Lâm Mị hoàng hậu hẳn là sẽ không để ý việc cho quý tộc đi chết thay chứ?
Lưu Vân cười nói.
- Ngươi cười rất tà ác. Khó trách các quý tộc lại hận tới mức muốn lấy mạng ngươi. Trong mắt ngươi, quả thật bọn họ không quan trọng bằng một người dân bình thường. Tuy nhiên ta lại rất đồng ý với chuyện ngươi làm, cho nên ta sẽ cố hết sức để giúp ngươi.
Hải Luân nói.
- Cám ơn. Ta hy vọng ngươi tạm thời giữ bí mật chuyện tử vong sơn cốc. Nếu không ta sợ là khó có thể rời khỏi A Tư Mạn.
- Ngươi tin ta, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng.
Hải Luân mỉm cười gật đầu.
Tới Hải Lam thành cũng là lúc hai người chia tay.
Lúc Lưu Vân rời đi, trong lòng mang theo một câu hỏi không hiểu vì sao. Bởi vì Hải Luân đột nhiên nói một câu:
- Tận lực tăng vũ kỹ của ngươi lên, phải cẩn thận với Minh Lạc! Cũng cần cẩn thận với hoàng hậu!
Lưu Vân hỏi nàng tại sao nhưng nàng lại không chịu nói.
Hải Luân đứng một mình tại chỗ, nhìn xe ngựa dần xa, đôi mắt đẹp không khỏi mơ màng. Nam nhân này đột nhiên xuất hiện làm cho trọng trách trên vai nàng nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ tương lai còn có thể phát sinh rất nhiều việc, nhưng nàng sẽ không phải đối mặt một mình.
- Lưu Vân bá tước, chỉ mong ngươi sớm cường đại hơn! Ta rất chờ mong nhiều kỳ tích xuất hiện từ ngươi!
Trên núi đại hành, Ốc Tư Lạc Phu đang buồn bực suốt mấy ngày nay. Tiểu Tạp kia dường như bám dính lấy hắn, suốt ngày làm những thứ cổ quái gì đó rồi bắt hắn giúp đỡ, đem hắn hành hạ tới mức sắp phát điên lên rồi.
Quá trưa, nhìn thấy tiểu Tạp đang lắc lư đi tới Hậu cần bộ tìm mình, Ốc Tư Lạc Phu nhất thời tức giận.
- Tiểu Tạp, ta đã nói rồi mà, hai ngày này đừng có tới làm phiền ta. Ta có rất nhiều việc phải làm! Sản xuất Hắc Ưng chiến giáp, chế tạo binh khí đã làm ta rất mệt! Ta là quan viên của Hậu cần bộ, cũng không thể suốt ngày cùng ngươi bát nháo được!
- Bát nháo, hồ đồ?
Tiểu Tạp hừ mũi coi thường rồi rống lên, đem thiết cầu tung tung trong tay.
- Lạc Phu huynh đệ, tới ngày nào đó ngươi thấy sự lợi hại này, ngươi sẽ biết là ta không có hồ đồ.
- Ngươi thuyết phục làm cho ta theo yêu cầu của ngươi xếp đặt thiết cầu này, khiến cho ta ba ngày ba đêm không ngủ! Hiện tại rất khó đáp ứng sản lượng của ngươi. Ngươi lại muốn làm gì nữa?
- Ngươi cầm nó tới làm gì?
- Tạm thời giữ bí mật. Được rồi, Lạc Phu huynh đệ, nếu ngươi đã nói như vậy thì lúc sản xuất thiết cầu ta sẽ cho tên của ngươi lên đó. Ta cam đoan ngươi sẽ dương danh đại lục trong thời gian không xa!
Tiểu Tạp đắc ý nói rồi xoay người rời đi.
Sau đó không lâu Ốc Lạc Tư Phu liền nghe được từ trong căn cứ huấn luyện chuyên dụng của Tiểu Tạp truyền đến những tiếng nổ. Hỏa hệ trung đội bắt đầu huấn luyện.
- Được rồi, ta cũng không thể làm không công cho tiểu tử nhà ngươi. Ta sẽ khắc tên của ta lên đó xem sao.
Do dự mãi rồi Ốc Lạc Tư Phu cũng quyết định khắc tên mình lên trên mặt thiết cầu.
Quả thật không lâu sau này, tên của Ốc Lạc Tư Phu quả nhiên vang vọng cả Lam Nguyệt đại lục, trở thành một tồn tại đáng sợ.
Sau một chuyến tới tử vong sơn cốc, Lưu Vân không thể không tin bản thân mình mang theo sứ mạng trong truyền thuyết, tương lại phải đối đầu với Huyết thần giáo. Sau khi tra cứu lịch sử 1000 năm trước, Lưu Vân xác định được một việc: Cho dù nền văn minh lúc đó có thành tựu nhất định nhưng vẫn đang dừng lại ở thời kỳ vũ khí lạnh. Điều này khiến cho hắn đang nắm trong tay quân bài tẩy ---hỏa dược--- không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng tin tưởng mình có thể sáng tạo kỳ tích.
Chỉ là lực lượng trong tay có hạn, hắn không thể vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế, tự hỏi làm như thế nào mới có thể tìm được nhiều đồng minh hơn. Nếu như chỉ trông cậy vào một mình hắn để đối phó với Huyết thần giáo, khẳng định sẽ gặp phải tổn thất thảm trọng, hậu quả không phải hắn có thể tiếp nhận. Từ tinh thần không chết không thôi, hắn muốn tìm được tấm lá chắn hoặc ngọn thương mà bản thân có thể sử dụng.
“Nếu như kế giá họa giang đông mà thành công, Lâm Mị hoàng hậu tất nhiên sẽ vướng vào vũng lầy này. Hơn nữa có sự trợ giúp của Hải Luân, A Tư Mạn muốn không sa lầy vào vũng bùn này là điều không thể. Bước tiếp theo là làm như thế nào để cũng đem thú nhân kéo xuống nước? Huyết thần giáo là công địch của cả đại lục, tất cả mọi người nếu muốn sống đều phải cố gắng, không thể để một người đi bán mạng!”
Còn có nữ nhân thần bí trước mắt, cũng không biết trên người nàng có nhiều ít bao nhiêu bí mật. Có đôi khi ta thậm chí đang suy nghĩ nàng có phải là người của đại lục này hay không? Nhưng có thể xác định một chút là bất luận về tâm trí hay mưu lược thì cô gái này không hề có địch ý với hắn, mà lại có sự ăn ý. Mặc dù trực giác Lưu Vân cho rằng bọn họ thuộc về loại người của hai thế giới khác nhau nhưng cho dù là hai đường thẳng song song không hề gặp nhau thì cũng có một điểm chung nào đó.
“Cần thời gian bao lâu ta mới có thể quên được những điều đã xảy ra? Có lẽ ta vĩnh viễn không thể quên được.”
Lưu Vân hìn Hải Luân một chút, trong lòng thở dài nói. Đưa mắt nhìn về cô gái trước mắt, nội tâm hắn vô cùng bình tĩnh, không sinh ra chút tạp niệm nào cả. Có lẽ đối với nam nhân mà nói điều tốt đẹp chở ở sâu trong trí nhớ mới có thể trở thành vĩnh hằng. Hải Luân là một nữ nhân có sắc thái truyền kỳ, đối với Lưu Vân mà nói có lẽ nàng cũng chỉ là một truyền kỳ, ngẫu nhiên gặp rồi lại vội vã chia tay.
Chỉ là nghĩ tới người A Tư Mạn chỉ vì trận chiến này mà phải trả giá, trong lòng Lưu Vân cảm thấy có chút trầm trọng. Có thể tưởng tượng một khi Huyết thần giáo tấn công A Tư Mạn một cách quy mô, rút lui đầu tiên có lẽ là các quý tộc quyền quý, cuối cùng chỉ có dân chúng ở dưới tầng chót của xã hội chịu khổ.
- Hải Luân tiểu thư, ta có thể thương lượng với ngươi một việc được không?
Linh quang trong đầu Lưu Vân đột nhiên lóe lên, trầm mặc hỏi Hải Luân.
- Bá tước đại nhân có gì phân phó?
Hải Luân ôn nhu đáp.
- Ngươi nói thử xem Huyết thần giáo vì sao trở thành một hồi hạo kiếp ở 1000 năm trước?
- Hẳn là tốc độ lây bệnh đáng sợ của độc huyết?
Theo như bút ký nói thì nó có thể làm cho một thành thị với 10 vạn người trong một đêm biến thành tòa thành chết.
- Tất nhiên theo như bút ký ghi lại thì một khi động vật hay con người bị nhiễm độc huyết thì rất khó tránh khỏi kiếp nạn. Huyết thần giáo đúng là nhờ vào việc giết chóc bình dân mà đạt được công cụ chiến tranh rẻ mạt. Tương lai nếu như gặp phải thì chúng ta phải đối phó như thế nào đây?
Hải Luân suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Lưu Vân cười nói:
- Ta cự tuyệt trả lời vấn đề của ngươi. Ta cảm thấy có âm mưu ở trong này.
- Ta như thế nào lại trở thành kẻ gian trá chứ?
Lưu Vân xấu hổ cười nói.
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ta đến bây giờ còn không rõ lúc đầu ngươi nhảy sông, sau đó ngươi làm như thế nào mà bình yên chạy thoát.
Hải Luân nhớ tới một màn bi tráng lúc Lưu Vân dẫn theo binh lính nhảy xuống sông, không khỏi thở dài nói.
- Nếu không phải bị ngươi bức đến bước đường cùng, ta cần gì phải dùng biện pháp cực đoan như thế chứ? Tất cả tại vì lực lượng của ta không đủ mạnh cho nên phải nghĩ biện pháp chạy trốn cho tốt. Nhảy sông thật sự là bi thảm!
- Nam nhân không so đo chuyện cũ với nữ nhân. Lang nhân bị ngươi đánh tan tác như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa cảm thấy giải tỏa sao? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, trong lòng của ngươi đang có chủ ý gì?
Vài ngày ở chung với Lưu Vân, Hải Luân nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Vân nghe vậy nghiêm mặt nói:
- Chiến tranh với Huyết thần giáo là một trường chiến tranh đặc thù mà cả đại lục phải đối mặt. Dân chúng trong chiến tranh thường bị coi là cỏ rác, những kẻ cầm quyền đều không để ý tới sự sống chết của bọn họ. Nhưng ở trong trận chiến này việc bảo vệ an toàn cho dân chúng phải đặt lên hàng đầu. Cứu được một người, lực lượng của địch nhân sẽ giảm bớt đi một phần. Nếu như A Tư Mạn bị công kích, ta hy vọng ngươi có thể để cho Lâm Mị hoàng hậu hiểu được điểm này.
- Ngoại trừ điều này, ta nghĩ ngươi hẳn phải có đề nghị cụ thể cho nàng chứ?
Hải Luân hỏi.
- Hơn nữa sau khi ta nghe ngươi nói những lời này, ta đột nhiên có dự cảm A Tư Mạn nhất định lọt vào công kích của Huyết thần giáo. Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra chứ?
- Có lẽ cái miệng ta là mồm quạ đen. Mọi người ở bên cạnh ta thường nói ta đi tới nơi nào thì ở nơi đó sẽ có chiến tranh.
Lưu Vân vội vàng nói lấp liếm. Hắn không thể không thừa nhận Hải Luân thật sự là một nữ tử nhạy cảm, chỉ từ mấy lời nói của hắn mà đã phát hiện dấu vết.
- Hình như ngươi vẫn chưa tin tưởng ta. Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra. Nếu là để cứu nhiều người, ta sẽ cố hết sức giúp đõ.
- Một khi chiến sự bộc phát, nhất định phải để dân chúng chạy trước, để lại quân đội cùng quý tộc có võ trang, lợi dụng thành trì, tận lực tiêu diệt lực lượng Huyết thần giáo, ngăn chặn bước tiến của bọn họ.
Lưu Vân rốt cuộc nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
- Để cho A Tư Mạn cùng Huyết thần giáo ngươi sống ta chết, sau đó ngươi tới thu thập tàn cuộc?
Hải Luân cau mày hỏi.
- Trận chiến này tuyệt đối không có dễ dàng kết thúc như vậy, ta muốn có thời gian chuẩn bị. Hy sinh là điều không tránh khỏi, ta nghĩ Lâm Mị hoàng hậu hẳn là sẽ không để ý việc cho quý tộc đi chết thay chứ?
Lưu Vân cười nói.
- Ngươi cười rất tà ác. Khó trách các quý tộc lại hận tới mức muốn lấy mạng ngươi. Trong mắt ngươi, quả thật bọn họ không quan trọng bằng một người dân bình thường. Tuy nhiên ta lại rất đồng ý với chuyện ngươi làm, cho nên ta sẽ cố hết sức để giúp ngươi.
Hải Luân nói.
- Cám ơn. Ta hy vọng ngươi tạm thời giữ bí mật chuyện tử vong sơn cốc. Nếu không ta sợ là khó có thể rời khỏi A Tư Mạn.
- Ngươi tin ta, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng.
Hải Luân mỉm cười gật đầu.
Tới Hải Lam thành cũng là lúc hai người chia tay.
Lúc Lưu Vân rời đi, trong lòng mang theo một câu hỏi không hiểu vì sao. Bởi vì Hải Luân đột nhiên nói một câu:
- Tận lực tăng vũ kỹ của ngươi lên, phải cẩn thận với Minh Lạc! Cũng cần cẩn thận với hoàng hậu!
Lưu Vân hỏi nàng tại sao nhưng nàng lại không chịu nói.
Hải Luân đứng một mình tại chỗ, nhìn xe ngựa dần xa, đôi mắt đẹp không khỏi mơ màng. Nam nhân này đột nhiên xuất hiện làm cho trọng trách trên vai nàng nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ tương lai còn có thể phát sinh rất nhiều việc, nhưng nàng sẽ không phải đối mặt một mình.
- Lưu Vân bá tước, chỉ mong ngươi sớm cường đại hơn! Ta rất chờ mong nhiều kỳ tích xuất hiện từ ngươi!
Trên núi đại hành, Ốc Tư Lạc Phu đang buồn bực suốt mấy ngày nay. Tiểu Tạp kia dường như bám dính lấy hắn, suốt ngày làm những thứ cổ quái gì đó rồi bắt hắn giúp đỡ, đem hắn hành hạ tới mức sắp phát điên lên rồi.
Quá trưa, nhìn thấy tiểu Tạp đang lắc lư đi tới Hậu cần bộ tìm mình, Ốc Tư Lạc Phu nhất thời tức giận.
- Tiểu Tạp, ta đã nói rồi mà, hai ngày này đừng có tới làm phiền ta. Ta có rất nhiều việc phải làm! Sản xuất Hắc Ưng chiến giáp, chế tạo binh khí đã làm ta rất mệt! Ta là quan viên của Hậu cần bộ, cũng không thể suốt ngày cùng ngươi bát nháo được!
- Bát nháo, hồ đồ?
Tiểu Tạp hừ mũi coi thường rồi rống lên, đem thiết cầu tung tung trong tay.
- Lạc Phu huynh đệ, tới ngày nào đó ngươi thấy sự lợi hại này, ngươi sẽ biết là ta không có hồ đồ.
- Ngươi thuyết phục làm cho ta theo yêu cầu của ngươi xếp đặt thiết cầu này, khiến cho ta ba ngày ba đêm không ngủ! Hiện tại rất khó đáp ứng sản lượng của ngươi. Ngươi lại muốn làm gì nữa?
- Ngươi cầm nó tới làm gì?
- Tạm thời giữ bí mật. Được rồi, Lạc Phu huynh đệ, nếu ngươi đã nói như vậy thì lúc sản xuất thiết cầu ta sẽ cho tên của ngươi lên đó. Ta cam đoan ngươi sẽ dương danh đại lục trong thời gian không xa!
Tiểu Tạp đắc ý nói rồi xoay người rời đi.
Sau đó không lâu Ốc Lạc Tư Phu liền nghe được từ trong căn cứ huấn luyện chuyên dụng của Tiểu Tạp truyền đến những tiếng nổ. Hỏa hệ trung đội bắt đầu huấn luyện.
- Được rồi, ta cũng không thể làm không công cho tiểu tử nhà ngươi. Ta sẽ khắc tên của ta lên đó xem sao.
Do dự mãi rồi Ốc Lạc Tư Phu cũng quyết định khắc tên mình lên trên mặt thiết cầu.
Quả thật không lâu sau này, tên của Ốc Lạc Tư Phu quả nhiên vang vọng cả Lam Nguyệt đại lục, trở thành một tồn tại đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.