Quyển 2 - Chương 69: Hoa Phi Lệ rời đi
Lý Bố Y
25/03/2013
Sư đoàn trưởng sư đoàn ba của quân đoàn năm Long Vân cảm giác không tốt, một mình ngồi uống rượu ở tổng bộ.
Khi quay về đế đô nghỉ ngơi, hắn tìm tới Ngọc Nhi - hồng bài của Thiên Hương Lâu, lấy một vạn kim tệ đổi lấy một đêm xuân. Không ngờ vừa mới cởi sạch quần áo lại gặp phải hiến binh tới kiểm tra phòng.
Việc này đối với một quan quân chức cấp đoàn mà nói, vốn là có thể từ việc lớn coi như là nhỏ, chỉ cần giữ lại mặt mũi là không có trở ngại gì. Cho nên, lúc ấy Long Vân vội vàng mặc quần áo, đi tới trước mặt đội quan quân vụng trộm đưa cho bọn họ một túi kim tệ.
- Nếu ngươi không muốn thêm một tội danh hối lộ nữa thì mời cầm lại tiền.
Quan quân lạnh lùng nói:
- Bây giờ mời ngươi đưa ra giấy chứng nhận.
Nhìn bộ dạng của đội quan quân hiến binh này, Long Vân biết lần này là đá vào một tấm sắt rồi. Bình thường, hiến binh tuần tra đế đô, cho dù là quân quân cấp thấp nhất, đều cho dàn xếp. Đều là ở trong quân, nhóm hiến binh cũng biết trong quân nhân không dễ dàng gì, lấy chút lợi ích cũng không mất gì.
- Long Vân, sư đoàn trưởng sư đoàn ba của quân đoàn năm. Tốt lắm, mang đi!
Quan quân xem xong giấy chứng nhận, phân phó tay hiến binh cấp dưới nói.
“ Xem khẩu khí này, dường là hướng tới ta gây sự thì phải? Ta đắc tội với thần tiên nào nhỉ?”
Rất nhanh, Long Vân bị đưa tới phòng quân vụ của đế đô. Sau một phen điều tra, bị giáng chức, hủy bỏ nghỉ ngơi, đuổi về đoàn ba.
- Mẹ nó, dân chúng đi mua cười, thì kêu là đi trộm mỡ; tài tử đi thanh lâu, kêu là phong lưu; quan lớn triệu kỹ nữ, thì kêu là xã gia; lão tử muốn hồng bài, thì bị kêu là phạm sai lầm. Đáng tiếc nhất là còn chưa có kịp làm gì! Lại bị giáng chức, thế này, thực là đkm mà!
Long Vân vừa thở dài, vừa tu ừng ực từng ngụm rượu.
- Đoàn trưởng!~ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
- Vào đi!
Đẩy cửa mà vào, là phó đoàn trưởng của đoàn ba Huyễn Nhận. Huyễn Nhận làm người ta có cảm giác lạnh như băng, cả người giống như tùy thời cơ đều có thể dùng đao nhuốm máu.
- Đoàn trưởng, uống rượu giải sầu sao?
- đkm Đừng gọi ta là đoàn trưởng nữa, ta bị giáng chức rồi, phó đoàn trưởng tìm ta có việc gì?
- Ta cũng không phải là phó đoàn trưởng nữa, ta là đội trưởng đại đội một.
Huyễn Nhận nói.
- Ta bị giáng chức, dkm? Ngươi làm sao cũng bị giáng chức thế?
Long Vân đánh hũ rượu, phẫn nộ quát.
- Bởi vì hiện tại ngươi là phó đoàn trưởng, vị trí của ta là để cho ngươi rồi.
- Ha ha, anh không ra anh, em không ra em! Ta đây là lần thứ mấy bị giáng chức rồi?
Long Vân sau khi phản ứng, cao giọng cười nói, dường như không coi chuyện giáng chức là gì.
- Lần thứ năm, ta cảm thấy được, lúc này là bị thế là vì có người khác thế chỗ.
- Ngươi cảm thấy, có người có thể ngồi yên ổn ở vị trí này sao?
Long Vân cười lớn nói.
Huyễn Nhận lắc đầu. Hắn nghĩ tới Long Vân bốn lần trước sau khi bị giáng chức, đoàn trưởng mới cuối cùng thế nào cũng chán nản mà bỏ của chạy lấy người.
- Đoàn Ba, vĩnh viễn là của ta định đoạt. Chỉ cần ta còn sống thì sẽ không khác đi. Cho dù là hoàng tử cũng cút đi cho ta nhờ!
- Ta đến là muốn hỏi, ngươi muốn hân hoan chào đón đoàn trưởng mới hay là hết thảy vẫn để như cũ?
- Đương nhiên như cũ. Các huynh đệ, đều là đã theo ta bao lâu, không vào lúc đánh phá, đương nhiên phải có ngày thoải mái chút chứ. Rượu cùng hát, được phép đánh bạc, gái cứ ngâm, huấn luyện tới khi ai cũng đừng tiêu chảy là được.
Long Vân nói.
- Vâng!
- đkm, lão tử không có việc gì chạy tới đế đô đi dạo làm gì, nữ nhân nào mà chẳng giống nhau? Tìm kỹ nữ còn muốn cao cấp, thật mất mặt à. Ai! Một vạn kim tệ như múc nước đổ đi, xem ra phải tìm mấy con dê béo để hạ thủ rồi.
Huyễn Nhận đi rồi, Long Vân một mình than thở.
- Truyền Lệnh Quan!
- Có!~ một tham mưu chạy vào phòng.
- Đi, chúng ta sẽ tìm vài con dê béo ở gần nơi đóng quân tới đây!
- Vâng!
…………….
Tên đầu sỏ dạy cho Long Vân một bài học là Lưu Vân, lúc này cũng đang lâm vào phiền não. Sau đêm yến tiệc tại tửu lâu ngày hôm đó, Hoa Phi Lệ để lại cho hắn một phong thơ, liền rời khỏi đế đô.
“ Vân…
Phi Nhi đi rồi, mang theo từng hồi ức kỷ niệm về chàng.
Khi gặp lại, trong lòng ta có chàng; khi hiểu nhau, chàng lại muốn cô ấy. Ta sợ yêu thương chàng, cho nên ta phải lựa chọn rời đi.
Chàng là một đóa vân di chuyển khắp chân trời, ngẫu nhiên phản chiếu hình ảnh xuống lòng hồ, khơi dậy ba nhiêu gợi sóng. Chàng đang muốn trở thành hùng ưng giương cánh giữa trời, ta không muốn vì chút tình cảm của mình mà ràng buộc đôi cánh của chàng. Cho nên, ta nghĩ vẫn nên vì nhau mà lưu lại một chút không gian tự do, làm cho chúng ta có thể hô hấp thoải mái một chút.
Hợp tác buôn bán cùng chàng, ta vẫn tiếp tục tiến hành. Lôi Lạc đại thúc sẽ ở lại đế đô, lúc nào cần hỗ trợ, chàng có thể trực tiếp tìm thúc ấy. Chàng một tay bồi dưỡng ra Hắc Ưng, ta cũng chứng kiến nó trưởng thành, xin hãy cho phép ta giúp chàng, giúp chiếc cánh của nó càng bay lượn hơn. Nếu chàng muốn hỏi nguyên nhân, đó là: Đối với chàng, Phi Nhi vĩnh viễn không phải là người keo kiệt, nếu có một ngày có thể gặp Ưng đánh lên trời cao, Phi Nhi sẽ rưng rưng nước mắt cười.
Chúng ta vốn kiêu ngạo như nhau, người cô độc. Trên con đường sống cuộc sống cô độc, chúng là làm bạn, Phi Nhi vĩnh viễn là người tri kỷ của chàng.
Hoa theo mây di chuyển, hoa chuyển hoa lạc. Thế gian vạn vất đều có khi động tình, duy có khi tâm như sát đá, bất kể ta cầu xin thế nào, chàng cũng không ban lại cho ta chút vui vẻ đã mất đi. Nhưng ta tin tưởng, chân tình sẽ như đóa hoa mai nở rộ, băng tuyết lạnh lùng cũng khó nén nổi hương thơm của chàng.
Hoa nhi nguyện từng khai nở bên cạnh chàng, rời đi lúc này, còn có thể lưu lại một chút hương thơm phảng phát của chàng.
Đó thuộc về những hồi ức của chúng ta.
Nhớ kỹ chàng đã từng đáp ứng chuyện của ta, đừng là cho ta thất vọng. Quan trường hiểm ác, chàng phải bảo trọng!”
Trên giấy viết thư, mang theo mùi thơm ngát thản nhiên, làm Lưu Vân không kìm nổi hiện lên những hồi ức cùng Hoa Phi Lệ. Nhiều nước mắt, dường như nàng ánh mắt rưng rưng nước của nàng đang nhìn làm Lưu Vân buồn bã tang thương.
“ Phi Nhi.” Hắn không khỏi lại nghĩ tới, bao nhiêu lần mềm giọng tương cầu, chỉ vì muốn hắn gọi nàng một tiếng Phi Nhi, nhưng hiện tại nàng lại không nghe được nữa rồi.
Thủy Linh Nhi đi vào phòng, Lưu Vân đang đứng lặng người trước cửa sổ.
- Phi Nhi tỷ tỷ đi rồi sao?
Thủy Linh Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Ừ! ~ Lưu Vân gật đầu.
- Bởi vì thiếp sao?
Lưu Vân lắc đầu.
- Nếu chàng cảm thấy trong lòng đau khổ thì đi tìm nàng quay về đây đi.
Thủy Linh Nhi nhẹ cắn môi, cố gắng chịu không tuôn trào nước mắt nói.
- Linh Nhi a, ta biết trong lòng nàng đang ghe, cần gì phải nhẫn nhịn.
Lưu Vân cười khổ nói.
- Ta nếu đi thực, chỉ sợ người đau khổ, không chỉ là một người.
Thủy Linh Nhi đứng không hé môi.
- Ta chỉ là cảm thấy thiếu nàng nhiều lắm, lại quên mất bên người mình còn có một bình dấm chua nhỏ này.
Lưu Vân cười, nhẹ nhàng ôm Thủy Linh Nhi vào lòng.
- Hôn lễ đại ca đã gần, chúng ta cũng đi hỗ trợ chút đi.
Thủy Linh Nhi nói.
Hoa Phi Lệ rời đi, làm Lưu Vân nhất thời rất nhiều cảm xúc, nhưng nghĩ tới hôn lễ đại ca sắp tới, hắn lập tức tỉnh ra rất nhiều.
- Đúng vậy, hôn lễ đại ca sắp tới, thực làm người chờ mong à!
Lưu Vân nói.
“ Lâm Thi Nhã, rốt cuộc cô là dạng ngươi nào? Buổi hôn lễ này, đem lại cho chúng ta chuyện gì?” Lưu Vân thầm nghĩ.
…………
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi đế đô thành, Hoa Phi Lệ là lệ rơi khắp mặt.
Nữ nhân từng có đại danh từ kiêu ngạo, thật không thể ngờ, sẽ có một ngày khi rời khỏi đế đô, lại bi thương vì một nam nhân tới như vậy. Nàng càng không ngờ, một lầm ngẫu nhiên gặp gỡ bất ngờ, không ngờ làm nội tâm nàng phủ đầy bụi trần.
Ly biệt, có lẽ là vì gặp nhau lần nữa, nhưng là đến lúc đó, hết thảy có lẽ đều thay đổi rồi. Hoa Phi Lệ không phải là kẻ yếu, nhưng đối mặt với cô gái như Thủy Linh Nhi, nàng ngay cả dũng khí cạnh tranh cũng không có. Nàng sao có thể làm thương tổn người hắn đã hứa hẹn bảo vệ cả đời đây?
- Phi Nhi!~ ngoài xe ngựa, đột nhiên truyền tới tiếng hô của Lôi Lạc.
“ Chẳng lẽ chàng tới tiễn ta sao?”
Hoa Phi Lệ vội vàng nhô đầu ra ngoái nhìn lại phía sau.
Xa xa, Lôi Lạc mang theo một đám người, vội vàng phóng ngựa chạy tới. Nhưng, nàng phát hiện không có thân ảnh Lưu Vân trong đó.
“ Ta còn trông mong cái gì chứ?” Hoa Phi Lệ khẽ thở dài.
Lôi Lạc tới trước xe ngựa, đằng sau là một đám thiếu nữ.
- Phi Nhi, mười cô gái tinh linh này về sau sẽ là thị vệ tùy tùng cạnh ngươi. Hắn nói, có các nàng bên cạnh ngươi, hắn mới yên tâm.
Hoa Phi Lệ tâm thần trấn động, ngoái đầu lại ngưng nhìn đế đô lẩm bẩm nói:
- Chàng vẫn còn lo lắng cho ta sao.
Khi quay về đế đô nghỉ ngơi, hắn tìm tới Ngọc Nhi - hồng bài của Thiên Hương Lâu, lấy một vạn kim tệ đổi lấy một đêm xuân. Không ngờ vừa mới cởi sạch quần áo lại gặp phải hiến binh tới kiểm tra phòng.
Việc này đối với một quan quân chức cấp đoàn mà nói, vốn là có thể từ việc lớn coi như là nhỏ, chỉ cần giữ lại mặt mũi là không có trở ngại gì. Cho nên, lúc ấy Long Vân vội vàng mặc quần áo, đi tới trước mặt đội quan quân vụng trộm đưa cho bọn họ một túi kim tệ.
- Nếu ngươi không muốn thêm một tội danh hối lộ nữa thì mời cầm lại tiền.
Quan quân lạnh lùng nói:
- Bây giờ mời ngươi đưa ra giấy chứng nhận.
Nhìn bộ dạng của đội quan quân hiến binh này, Long Vân biết lần này là đá vào một tấm sắt rồi. Bình thường, hiến binh tuần tra đế đô, cho dù là quân quân cấp thấp nhất, đều cho dàn xếp. Đều là ở trong quân, nhóm hiến binh cũng biết trong quân nhân không dễ dàng gì, lấy chút lợi ích cũng không mất gì.
- Long Vân, sư đoàn trưởng sư đoàn ba của quân đoàn năm. Tốt lắm, mang đi!
Quan quân xem xong giấy chứng nhận, phân phó tay hiến binh cấp dưới nói.
“ Xem khẩu khí này, dường là hướng tới ta gây sự thì phải? Ta đắc tội với thần tiên nào nhỉ?”
Rất nhanh, Long Vân bị đưa tới phòng quân vụ của đế đô. Sau một phen điều tra, bị giáng chức, hủy bỏ nghỉ ngơi, đuổi về đoàn ba.
- Mẹ nó, dân chúng đi mua cười, thì kêu là đi trộm mỡ; tài tử đi thanh lâu, kêu là phong lưu; quan lớn triệu kỹ nữ, thì kêu là xã gia; lão tử muốn hồng bài, thì bị kêu là phạm sai lầm. Đáng tiếc nhất là còn chưa có kịp làm gì! Lại bị giáng chức, thế này, thực là đkm mà!
Long Vân vừa thở dài, vừa tu ừng ực từng ngụm rượu.
- Đoàn trưởng!~ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
- Vào đi!
Đẩy cửa mà vào, là phó đoàn trưởng của đoàn ba Huyễn Nhận. Huyễn Nhận làm người ta có cảm giác lạnh như băng, cả người giống như tùy thời cơ đều có thể dùng đao nhuốm máu.
- Đoàn trưởng, uống rượu giải sầu sao?
- đkm Đừng gọi ta là đoàn trưởng nữa, ta bị giáng chức rồi, phó đoàn trưởng tìm ta có việc gì?
- Ta cũng không phải là phó đoàn trưởng nữa, ta là đội trưởng đại đội một.
Huyễn Nhận nói.
- Ta bị giáng chức, dkm? Ngươi làm sao cũng bị giáng chức thế?
Long Vân đánh hũ rượu, phẫn nộ quát.
- Bởi vì hiện tại ngươi là phó đoàn trưởng, vị trí của ta là để cho ngươi rồi.
- Ha ha, anh không ra anh, em không ra em! Ta đây là lần thứ mấy bị giáng chức rồi?
Long Vân sau khi phản ứng, cao giọng cười nói, dường như không coi chuyện giáng chức là gì.
- Lần thứ năm, ta cảm thấy được, lúc này là bị thế là vì có người khác thế chỗ.
- Ngươi cảm thấy, có người có thể ngồi yên ổn ở vị trí này sao?
Long Vân cười lớn nói.
Huyễn Nhận lắc đầu. Hắn nghĩ tới Long Vân bốn lần trước sau khi bị giáng chức, đoàn trưởng mới cuối cùng thế nào cũng chán nản mà bỏ của chạy lấy người.
- Đoàn Ba, vĩnh viễn là của ta định đoạt. Chỉ cần ta còn sống thì sẽ không khác đi. Cho dù là hoàng tử cũng cút đi cho ta nhờ!
- Ta đến là muốn hỏi, ngươi muốn hân hoan chào đón đoàn trưởng mới hay là hết thảy vẫn để như cũ?
- Đương nhiên như cũ. Các huynh đệ, đều là đã theo ta bao lâu, không vào lúc đánh phá, đương nhiên phải có ngày thoải mái chút chứ. Rượu cùng hát, được phép đánh bạc, gái cứ ngâm, huấn luyện tới khi ai cũng đừng tiêu chảy là được.
Long Vân nói.
- Vâng!
- đkm, lão tử không có việc gì chạy tới đế đô đi dạo làm gì, nữ nhân nào mà chẳng giống nhau? Tìm kỹ nữ còn muốn cao cấp, thật mất mặt à. Ai! Một vạn kim tệ như múc nước đổ đi, xem ra phải tìm mấy con dê béo để hạ thủ rồi.
Huyễn Nhận đi rồi, Long Vân một mình than thở.
- Truyền Lệnh Quan!
- Có!~ một tham mưu chạy vào phòng.
- Đi, chúng ta sẽ tìm vài con dê béo ở gần nơi đóng quân tới đây!
- Vâng!
…………….
Tên đầu sỏ dạy cho Long Vân một bài học là Lưu Vân, lúc này cũng đang lâm vào phiền não. Sau đêm yến tiệc tại tửu lâu ngày hôm đó, Hoa Phi Lệ để lại cho hắn một phong thơ, liền rời khỏi đế đô.
“ Vân…
Phi Nhi đi rồi, mang theo từng hồi ức kỷ niệm về chàng.
Khi gặp lại, trong lòng ta có chàng; khi hiểu nhau, chàng lại muốn cô ấy. Ta sợ yêu thương chàng, cho nên ta phải lựa chọn rời đi.
Chàng là một đóa vân di chuyển khắp chân trời, ngẫu nhiên phản chiếu hình ảnh xuống lòng hồ, khơi dậy ba nhiêu gợi sóng. Chàng đang muốn trở thành hùng ưng giương cánh giữa trời, ta không muốn vì chút tình cảm của mình mà ràng buộc đôi cánh của chàng. Cho nên, ta nghĩ vẫn nên vì nhau mà lưu lại một chút không gian tự do, làm cho chúng ta có thể hô hấp thoải mái một chút.
Hợp tác buôn bán cùng chàng, ta vẫn tiếp tục tiến hành. Lôi Lạc đại thúc sẽ ở lại đế đô, lúc nào cần hỗ trợ, chàng có thể trực tiếp tìm thúc ấy. Chàng một tay bồi dưỡng ra Hắc Ưng, ta cũng chứng kiến nó trưởng thành, xin hãy cho phép ta giúp chàng, giúp chiếc cánh của nó càng bay lượn hơn. Nếu chàng muốn hỏi nguyên nhân, đó là: Đối với chàng, Phi Nhi vĩnh viễn không phải là người keo kiệt, nếu có một ngày có thể gặp Ưng đánh lên trời cao, Phi Nhi sẽ rưng rưng nước mắt cười.
Chúng ta vốn kiêu ngạo như nhau, người cô độc. Trên con đường sống cuộc sống cô độc, chúng là làm bạn, Phi Nhi vĩnh viễn là người tri kỷ của chàng.
Hoa theo mây di chuyển, hoa chuyển hoa lạc. Thế gian vạn vất đều có khi động tình, duy có khi tâm như sát đá, bất kể ta cầu xin thế nào, chàng cũng không ban lại cho ta chút vui vẻ đã mất đi. Nhưng ta tin tưởng, chân tình sẽ như đóa hoa mai nở rộ, băng tuyết lạnh lùng cũng khó nén nổi hương thơm của chàng.
Hoa nhi nguyện từng khai nở bên cạnh chàng, rời đi lúc này, còn có thể lưu lại một chút hương thơm phảng phát của chàng.
Đó thuộc về những hồi ức của chúng ta.
Nhớ kỹ chàng đã từng đáp ứng chuyện của ta, đừng là cho ta thất vọng. Quan trường hiểm ác, chàng phải bảo trọng!”
Trên giấy viết thư, mang theo mùi thơm ngát thản nhiên, làm Lưu Vân không kìm nổi hiện lên những hồi ức cùng Hoa Phi Lệ. Nhiều nước mắt, dường như nàng ánh mắt rưng rưng nước của nàng đang nhìn làm Lưu Vân buồn bã tang thương.
“ Phi Nhi.” Hắn không khỏi lại nghĩ tới, bao nhiêu lần mềm giọng tương cầu, chỉ vì muốn hắn gọi nàng một tiếng Phi Nhi, nhưng hiện tại nàng lại không nghe được nữa rồi.
Thủy Linh Nhi đi vào phòng, Lưu Vân đang đứng lặng người trước cửa sổ.
- Phi Nhi tỷ tỷ đi rồi sao?
Thủy Linh Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Ừ! ~ Lưu Vân gật đầu.
- Bởi vì thiếp sao?
Lưu Vân lắc đầu.
- Nếu chàng cảm thấy trong lòng đau khổ thì đi tìm nàng quay về đây đi.
Thủy Linh Nhi nhẹ cắn môi, cố gắng chịu không tuôn trào nước mắt nói.
- Linh Nhi a, ta biết trong lòng nàng đang ghe, cần gì phải nhẫn nhịn.
Lưu Vân cười khổ nói.
- Ta nếu đi thực, chỉ sợ người đau khổ, không chỉ là một người.
Thủy Linh Nhi đứng không hé môi.
- Ta chỉ là cảm thấy thiếu nàng nhiều lắm, lại quên mất bên người mình còn có một bình dấm chua nhỏ này.
Lưu Vân cười, nhẹ nhàng ôm Thủy Linh Nhi vào lòng.
- Hôn lễ đại ca đã gần, chúng ta cũng đi hỗ trợ chút đi.
Thủy Linh Nhi nói.
Hoa Phi Lệ rời đi, làm Lưu Vân nhất thời rất nhiều cảm xúc, nhưng nghĩ tới hôn lễ đại ca sắp tới, hắn lập tức tỉnh ra rất nhiều.
- Đúng vậy, hôn lễ đại ca sắp tới, thực làm người chờ mong à!
Lưu Vân nói.
“ Lâm Thi Nhã, rốt cuộc cô là dạng ngươi nào? Buổi hôn lễ này, đem lại cho chúng ta chuyện gì?” Lưu Vân thầm nghĩ.
…………
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi đế đô thành, Hoa Phi Lệ là lệ rơi khắp mặt.
Nữ nhân từng có đại danh từ kiêu ngạo, thật không thể ngờ, sẽ có một ngày khi rời khỏi đế đô, lại bi thương vì một nam nhân tới như vậy. Nàng càng không ngờ, một lầm ngẫu nhiên gặp gỡ bất ngờ, không ngờ làm nội tâm nàng phủ đầy bụi trần.
Ly biệt, có lẽ là vì gặp nhau lần nữa, nhưng là đến lúc đó, hết thảy có lẽ đều thay đổi rồi. Hoa Phi Lệ không phải là kẻ yếu, nhưng đối mặt với cô gái như Thủy Linh Nhi, nàng ngay cả dũng khí cạnh tranh cũng không có. Nàng sao có thể làm thương tổn người hắn đã hứa hẹn bảo vệ cả đời đây?
- Phi Nhi!~ ngoài xe ngựa, đột nhiên truyền tới tiếng hô của Lôi Lạc.
“ Chẳng lẽ chàng tới tiễn ta sao?”
Hoa Phi Lệ vội vàng nhô đầu ra ngoái nhìn lại phía sau.
Xa xa, Lôi Lạc mang theo một đám người, vội vàng phóng ngựa chạy tới. Nhưng, nàng phát hiện không có thân ảnh Lưu Vân trong đó.
“ Ta còn trông mong cái gì chứ?” Hoa Phi Lệ khẽ thở dài.
Lôi Lạc tới trước xe ngựa, đằng sau là một đám thiếu nữ.
- Phi Nhi, mười cô gái tinh linh này về sau sẽ là thị vệ tùy tùng cạnh ngươi. Hắn nói, có các nàng bên cạnh ngươi, hắn mới yên tâm.
Hoa Phi Lệ tâm thần trấn động, ngoái đầu lại ngưng nhìn đế đô lẩm bẩm nói:
- Chàng vẫn còn lo lắng cho ta sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.