Quyển 3 - Chương 144: Kết minh.
Lý Bố Y
25/03/2013
- Sứ giả của thú nhân vương quốc Minh Lạc, bái kiến hoàng tử điện hạ.
Minh Lạc đi tới trước tiền điện, xa xa đã thi lễ mới hoàng tử.
- Sứ giả không cần đa lễ.
Thế Viêm mỉm cười gật đầu đáp.
Nhìn thú nhân sứ giả trước điện, trong lòng hắn sợ hãi không thôi, vì thú nhân đặc sứ này mà hoàn toàn đảo ngược lại ấn tượng của mọi người với thú nhân. Hắn làm cho người ta có cảm giác, hoàn toàn không giống như là một thú nhân.
Bộ tộc thú nhân, phần lớn tướng mạo kỳ lạ, cùng giống với các loại dã thú. Trừ hoàng tộc thú nhân ra, đa số đều khác với nhân loại. Thú nhân trẻ tuổi đều có thân thể cường tráng cùng lực lượng thật lớn. Chính vì thế mỗi binh lính thú nhân đều có thể cùng nhân loại kiếm sĩ bình thường chống đỡ. May mắn chính là, ông trời ban cho thú nhân lực lượng đồng thời cũng là cho trí tuệ của bọn họ suy yếu, chính vì thế làm cho số lượng ma pháp sư trong thú nhân rất ít, bảo trì thực lực cân bằng với nhân loại.
Cái gọi là không cùng tộc loài thì tâm nhất định khác nhau. Bởi vì hình thể chênh lệch, thú nhân từ xưa tới nay đều bị xa hội nhân loại xa lánh. Các quốc gia nhân loại trường kỳ chiến loạn không dừng, nhưng khi đối mặt với thú nhân lại biểu hiện đoàn kết phi thường. Từ cấm truyền bá kỹ thuật tới vũ khí, chiến giáp hạn chế lưu thông, tiếp đến đủ loại chế ước buôn bán, quốc gia nhân loại cơ bản làm được hành động nhất trí. Giữa các quốc gia nhân loại tựa như một đại gia đình giàu có, trong nhà đánh nhau tuyệt đối có thể, nhưng tuyệt không để cho người ngoài tới gia đình mình khi dễ đánh vào tận cửa.
- Minh Lạc đặc sứ, hiện giờ ngươi có thể nói rõ ý đồ của mình khi tới đây?
- Hoàng tử điện hạ, Minh Lạc lần này tới quý quốc, mang tới thư tín tự tay Thú Hoàng viết, hy vọng có thể kết làm minh hữu với Hỏa Vân đế quốc!
Minh Lạc nói xong, lấy một phong thư ở trong người ra, đưa tới tay thị vệ.
Hắn nói một câu, nhất thời làm cho chúng đại thần ồ lên một mảnh, nghị luận.
- Cái gì, thú nhân muốn kết minh với chúng ta? Nga, trời ạ, bọn họ cũng nghĩ thật kỳ quái!
-Nhân loại cùng thú nhân làm sao có thể kết làm minh hữu!
- Quốc gia nhân loại, hình như chưa từng có tiền lệ kết minh cùng Thú nhân nha?
Thế Viêm nhìn chúng thần chung quanh, triều đình nhất thời im lặng lại. Mở thư tín của Thú Hoàng cẩn thận đọc xong, Thế Viêm sắc mặt hơi hơi đổi, sau đó lâm vào trong trầm tư.
- Minh Lạc đặc sứ, trong thư cuối cùng Thú Hoàng nói, nếu không kết minh thành công, sẽ phát binh tiến công Hỏa Vân đế quốc, đây là uy hiếp Hỏa Vân đế quốc ta sao?
Thế Viêm lạnh lùng hỏi.
- Hoàng tử điện hạ nói quá lới! kỳ thật thú nhân vương quốc hàng năm xâm nhập biên cảnh quý quốc thực sự là tình thế bắt buộc, bởi vì thú nhân phải dựa vào chiến tranh để nuôi sống chính mình. Ta nghĩ, Thú Hoàng cũng là bị nội tình trong vương quốc bắt buộc, không thể không xuất binh kiếm chút lương thực, làm cho thú nhân có thể miễn cưỡng vượt qua được mùa đông này!
Minh Lạc không chút bối rối bình tĩnh đáp.
- Nói như vậy, quý quốc phát binh lý do là không đủ lương thực? hơn nữa, thời cơ lựa chọn cũng rất khá à!
Thế Viêm cười lạnh nói.
- Hoàng tử điện hạ, người có thể không biết cuộc sống của thú nhân gian nan ra sao. Thú nhân trường kỳ bị nhân loại hạn chế. Thả vào trong vùng núi cằn cỗi, sản vận tương đối mà lương thực lại ít. Mà sức ăn của thú nhân rất lớn, người thường thu hoạch một năm, căn bản chỉ có thể ứng phó được vài tháng. Hàng năm, thú nhân phát động chiến tranh, một mục đích là cướp đoạt lương thực, cái còn lại chính là thông qua chiến tranh mà giảm bớt dân số, giảm bớt áp lực bản thân.
Minh Lạc nói xong, trong mắt toát ra bi thương khắc sâu.
- Thú Hoàng gửi thư bên trong có ba điểm đề nghị. Một là nếu Hỏa Vân đế quốc đồng ý kết mình, Thú Hoàng sẽ sắp xếp binh lực hiệp trợ Hỏa Vân bình ổn phản loạn. Mà Hỏa Vân đế quốc chỉ cần sau chiến tranh có thể trả tiền chiến tranh cùng thuế ruộng; hai là hy vọng sau khi kết minh, Hỏa Vân đế quốc có thể cung cấp cho thú nhân một ít nguyên liệu thiết yếu cho cuộc sống của thú nhân. Bản thân chúng ta sẽ dùng mỏ vàng, quặng sắt tới trao đổi; ba là giúp đỡ thú nhân một ít kỹ thuật nông nghiệp, công nghiệp, trợ giúp thú nhân cải thiện điều kiện cuộc sống, báo đáp lại, thú nhân quốc sẽ cùng Hỏa Vân lập thành đồng minh cùng thủ. Các vị đại thần có ý kiến gì với việc này hay không?
Thế Viêm giơ giơ cao thư tín trong tay, hỏi chúng thần.
Nếu là ở bình thường các đại thần này đã sớm đứng ra phản đối. Bởi vì chống lại thú nhân, là một việc trong tiềm thức của các quốc gia nhân loại rồi. Nhưng lúc này đế quốc đang bị vây trong nội chiến, hơn nữa tình thế không rõ ràng, thú hoàng đưa ra xuất binh hiệp trợ bình ổn phản loạn, trở nên rất mẫn cảm. Chiến sự phương bắc đã bùng nổ, tình hình chiến đấu mới nhất không ai rõ. Nếu đế quốc chiến sự bất lợi, viện trợ tới từ thú nhân vương quốc kia với đế quốc có vẻ cực kỳ trọng yếu.
- Điện hạ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Vị đặc sứ này đột nhiên tới, hơn nữa kết minh lại là chuyện tình trọng đại, trong lúc nhất thời mọi người khó có ý kiến tốt. Ta xem không bằng đặc sứ cứ lui trước xuống, chúng ta sẽ chậm rãi thương nghị việc kết minh này.
Thừa tướng Tạp Tư Lạc thấy mọi người trầm mặc không nói, đành phải đứng ra giảng hòa.
- Xem ra, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Mời đặc sứ Minh lạc lưu lại mấy ngày, chúng ta phải thương nghị chuyện này thêm đã, thế nào? Phong cảnh đế đô, nghĩ khác hẳn với thú nhân vương quốc, đặc sứ có thể du ngoạn vài ngày.
Thế Viêm nhìn Minh Lạc, mỉm cười nói.
- Cám ơn thịnh tình của điện hạ. Minh Lạc cũng đang có ý này, ta sẽ an tâm chờ đợi câu trả lời thuyết phục của quý quốc.
- Đúng rồi, đặc sứ Minh Lạc, ta có vấn đề muốn hỏi, không thấy tiện thì ngươi có thể không trả lời.
Thế Viêm trước khi Minh Lạc ra ngoài đột nhiên hỏi.
- Điện hạ cứ hỏi.
- Ngươi chính là người của thú nhân vương quốc sao?
- Thú nhân vương, kỳ thật chính là người bình thường muốn giãy dụa sống sót. Ta tuy rằng không giống bọn họ, nhưng ta cảm giác ta thích bọn họ, cũng nguyện ý trở thành một người trung thành với bọn họ, bởi vì trên người bọn họ không có rất nhiều khuyết điểm mà nhân loại có, thuần túy mà so sánh với một người. Một người, khi hắn bị thú tính khống chế, mới chân chính là thú nhân, không biết câu trả lời này có vừa lòng điện hạ không?
Minh Lạc dường như cũng không nóng vội chuyện kết minh, đối với hoàng tử an bài rất vừa lòng. Sau đó vài ngày, hắn ngoại trừ du sơn ngoạn thủy chung quanh, còn tiếp nhận không ít lời mời của quý tộc, tham gia rất nhiều yến hội, vũ hội. Người tới từ thú nhân này siêu cấp dễ nhìn, lấy khí chất hoàn mỹ cùng tài lực cường đại, làm cho rất nhiều cô gái quý tộc đế đô lâm vào si mê, cũng là cho rất nhiều phu nhân vô số lần ảo tưởng bị thú nhân ôm tới trên giường mà hung hăng chà đạp. Mà Minh Lạc, đối với các nữ nhân si mê mình hắn biểu hiện cực kỳ thân sĩ, tao nhã, nho nhã lễ độ, xuyên qua trong vạn bụi hoa, nghe thấy hương mà không dính vào y phục. Hắn biểu hiện càng không thèm để ý càng làm cho các nữ nhân quý tộc điên cuồng. Rất nhanh, đế đô nổi lên một cơn gió xoáy “Minh Lạc”, làm cho rất nhiều thanh niên thở dài thói đời ngày nay, “Thú nhân” giữa đường, những chàng đẹp trai ở tại đây bị giảm giá trị nghiêm trọng.
-----------------------------------------------------
- Vân, từ khi bệ hạ tứ hôn, muội không có gặp qua Phi Lệ tỷ tỷ.
Sau 1 phen mây mưa, Thủy Linh Nhi nằm trong lòng ngực Lưu Vân, u buồn nói.
- Linh nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, nàng ta có ý nghĩ của nàng ta, còn ta có nàng như vậy là đủ rồi.
Lưu Vân nghe lời nói của Thủy Linh Nhi, trong lòng cũng có chút chua xót. Mấy ngày nay, không có gặp Hoa Phi Lệ, hắn làm cho mình bận rộn đi không ít, cố ý không nghĩ tới nàng nữa. Tình huống trước mắt hắn không nghĩ ra biện pháp an ủi cô gái này.
- Thật sao? Sao muội cảm thấy có người miệng nói không đúng tâm chứ?
Thủy Linh Nhi vẫn nằm trong lòng Lưu Vân ngửa đầu nghịch ngợm nói đùa.
- Có lẽ vậy, từ lúc ta quen biết nàng ấy, nàng đã vì ta mà trả giá nhiều lắm, ta căn bản không biết phải cảm tạ nàng thế nào.
Lưu Vân thở dài.
- Vân, kỳ thật muội vẫn hận huynh, chưa từng nghĩ tới, huynh có một ngày lại thành người quan trọng nhất với sinh mệnh của muội.
Thủy Linh Nhi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lưu Vân ôn nhu nói.
- Làm một nữ nhân, muội sẽ ghen tị, sẽ ghen, nhưng muội không cách nào làm như vậy được với Hoa Phi Lệ tỷ tỷ, hiện giờ muội lại lo lắng cho tỷ ấy. Ở trên Thiên Nhiên cư, tỷ ấy giáp mặt chống đối với công chúa, khi đó muội chỉ biết, tỷ ấy thậm chí còn tin tưởng huynh hơn cả muội. Ở trên núi, tỷ ấy tới bên người muội, muội nói cho tỷ ấy lời dặn gò cùng kỳ vọng của huynh, vốn muốn đi tìm huynh nhưng lưu lại bên người muội, toàn tâm toàn ý giúp đỡ muội. Trong cuộc sống này, chúng ta sống dựa vào nhau, cổ vũ cho nhau, thậm chí tỷ ấy còn coi muội như huynh, bởi vậy muội có thể cảm giác được thân tình của tỷ ấy giành cho huynh tới mức nào.
- Linh nhi, hiện giờ nàng chính là thê tử do hoàng đế định cho ta, nàng khí độ lớn như thế không sợ ta hoa tâm sao?
Lưu Vân cười khổ nói.
- Hoa tâm? Huynh giờ có thể sao, nếu huynh hoa tâm một chút, Hoa Phi Lệ tỷ tỷ đã không thống khổ như bây giờ? Chẳng qua trừ tỷ ấy ra, cho dù là nữ nhi hoàng đế tới đây, muội cũng không nói chuyện như vậy.
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Thực không hiểu hết được chuyện của nữ nhân các nàng.
“Vân, muội đối với tỷ ấy như vậy kỳ thật cũng bởi vì do huynh. Tỷ ấy yêu huynh thậm chí còn mãnh liệt hơn cả muội, tỷ ấy trả giá cũng vượt xa qua muội, tài cán của tỷ ấy cũng có thể giúp ích nhiều cho huynh. Bởi vì yêu huynh, đối mặt với một nữ nhân như vậy, muội có thể nào cự tuyệt?”
Thủy Linh Nhi nhìn Lưu Vân, trong lòng ê ẩm thầm nghĩ.
- Ngày mai muội liền đi tìm Phi Lệ tỷ tỷ đi, chuyện của tỷ ấy huynh cứ cứ yên tâm tốt lắm.
- Phu nhân, nàng xem đi, đêm đã khuya, chúng ta có nên ngủ sớm một chút không? Sáng mai, hoàng tử muốn triệu kiến ta vào cung thương nghị chuyện kết minh với thú nhân nữa.
Lưu Vân cười cười, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực Thủy Linh Nhi.
- Huynh thật bại hoại, nghe nói thú nhân sứ giả là một nam nhân rất tuấn tú, tới đế đô vài ngày đã có không ít nữ hài tử bị mê điên rồi, huynh không sợ Phi Lệ của huynh bị hắn mê hoặc sao?
Thủy Linh Nhi không chịu nổi kích thích vặn vẹo thân mình, rồi lại như cố ý đón lấy ma trảo của Lưu Vân.
- Tiểu tử kia rất kỳ quái à, đặt trong nhân loại đều là cực phẩm đẹp trai, không biết tại sao thú nhân quốc lại xuất hiện một người như vậy! thú nhân bình thường, với ánh mắt của chúng ta, đều thực rất xấu.
- Nói như vậy, thú nhân rất đáng sợ.
- Có gì đáng sợ? kỳ thật, có nam nhân nào mà cởi hết quần áo phải là thú nhân đâu! Hắc hắc!
Trong phòng vang lên tiếng cười dâm đãng của thú nhân cùng tiếng rên rỉ mê say của một cô gái.
- Nga…huynh…cắn muội đau! Thú nhân…nhẹ chút! Ôi….Ưm…………..
Minh Lạc đi tới trước tiền điện, xa xa đã thi lễ mới hoàng tử.
- Sứ giả không cần đa lễ.
Thế Viêm mỉm cười gật đầu đáp.
Nhìn thú nhân sứ giả trước điện, trong lòng hắn sợ hãi không thôi, vì thú nhân đặc sứ này mà hoàn toàn đảo ngược lại ấn tượng của mọi người với thú nhân. Hắn làm cho người ta có cảm giác, hoàn toàn không giống như là một thú nhân.
Bộ tộc thú nhân, phần lớn tướng mạo kỳ lạ, cùng giống với các loại dã thú. Trừ hoàng tộc thú nhân ra, đa số đều khác với nhân loại. Thú nhân trẻ tuổi đều có thân thể cường tráng cùng lực lượng thật lớn. Chính vì thế mỗi binh lính thú nhân đều có thể cùng nhân loại kiếm sĩ bình thường chống đỡ. May mắn chính là, ông trời ban cho thú nhân lực lượng đồng thời cũng là cho trí tuệ của bọn họ suy yếu, chính vì thế làm cho số lượng ma pháp sư trong thú nhân rất ít, bảo trì thực lực cân bằng với nhân loại.
Cái gọi là không cùng tộc loài thì tâm nhất định khác nhau. Bởi vì hình thể chênh lệch, thú nhân từ xưa tới nay đều bị xa hội nhân loại xa lánh. Các quốc gia nhân loại trường kỳ chiến loạn không dừng, nhưng khi đối mặt với thú nhân lại biểu hiện đoàn kết phi thường. Từ cấm truyền bá kỹ thuật tới vũ khí, chiến giáp hạn chế lưu thông, tiếp đến đủ loại chế ước buôn bán, quốc gia nhân loại cơ bản làm được hành động nhất trí. Giữa các quốc gia nhân loại tựa như một đại gia đình giàu có, trong nhà đánh nhau tuyệt đối có thể, nhưng tuyệt không để cho người ngoài tới gia đình mình khi dễ đánh vào tận cửa.
- Minh Lạc đặc sứ, hiện giờ ngươi có thể nói rõ ý đồ của mình khi tới đây?
- Hoàng tử điện hạ, Minh Lạc lần này tới quý quốc, mang tới thư tín tự tay Thú Hoàng viết, hy vọng có thể kết làm minh hữu với Hỏa Vân đế quốc!
Minh Lạc nói xong, lấy một phong thư ở trong người ra, đưa tới tay thị vệ.
Hắn nói một câu, nhất thời làm cho chúng đại thần ồ lên một mảnh, nghị luận.
- Cái gì, thú nhân muốn kết minh với chúng ta? Nga, trời ạ, bọn họ cũng nghĩ thật kỳ quái!
-Nhân loại cùng thú nhân làm sao có thể kết làm minh hữu!
- Quốc gia nhân loại, hình như chưa từng có tiền lệ kết minh cùng Thú nhân nha?
Thế Viêm nhìn chúng thần chung quanh, triều đình nhất thời im lặng lại. Mở thư tín của Thú Hoàng cẩn thận đọc xong, Thế Viêm sắc mặt hơi hơi đổi, sau đó lâm vào trong trầm tư.
- Minh Lạc đặc sứ, trong thư cuối cùng Thú Hoàng nói, nếu không kết minh thành công, sẽ phát binh tiến công Hỏa Vân đế quốc, đây là uy hiếp Hỏa Vân đế quốc ta sao?
Thế Viêm lạnh lùng hỏi.
- Hoàng tử điện hạ nói quá lới! kỳ thật thú nhân vương quốc hàng năm xâm nhập biên cảnh quý quốc thực sự là tình thế bắt buộc, bởi vì thú nhân phải dựa vào chiến tranh để nuôi sống chính mình. Ta nghĩ, Thú Hoàng cũng là bị nội tình trong vương quốc bắt buộc, không thể không xuất binh kiếm chút lương thực, làm cho thú nhân có thể miễn cưỡng vượt qua được mùa đông này!
Minh Lạc không chút bối rối bình tĩnh đáp.
- Nói như vậy, quý quốc phát binh lý do là không đủ lương thực? hơn nữa, thời cơ lựa chọn cũng rất khá à!
Thế Viêm cười lạnh nói.
- Hoàng tử điện hạ, người có thể không biết cuộc sống của thú nhân gian nan ra sao. Thú nhân trường kỳ bị nhân loại hạn chế. Thả vào trong vùng núi cằn cỗi, sản vận tương đối mà lương thực lại ít. Mà sức ăn của thú nhân rất lớn, người thường thu hoạch một năm, căn bản chỉ có thể ứng phó được vài tháng. Hàng năm, thú nhân phát động chiến tranh, một mục đích là cướp đoạt lương thực, cái còn lại chính là thông qua chiến tranh mà giảm bớt dân số, giảm bớt áp lực bản thân.
Minh Lạc nói xong, trong mắt toát ra bi thương khắc sâu.
- Thú Hoàng gửi thư bên trong có ba điểm đề nghị. Một là nếu Hỏa Vân đế quốc đồng ý kết mình, Thú Hoàng sẽ sắp xếp binh lực hiệp trợ Hỏa Vân bình ổn phản loạn. Mà Hỏa Vân đế quốc chỉ cần sau chiến tranh có thể trả tiền chiến tranh cùng thuế ruộng; hai là hy vọng sau khi kết minh, Hỏa Vân đế quốc có thể cung cấp cho thú nhân một ít nguyên liệu thiết yếu cho cuộc sống của thú nhân. Bản thân chúng ta sẽ dùng mỏ vàng, quặng sắt tới trao đổi; ba là giúp đỡ thú nhân một ít kỹ thuật nông nghiệp, công nghiệp, trợ giúp thú nhân cải thiện điều kiện cuộc sống, báo đáp lại, thú nhân quốc sẽ cùng Hỏa Vân lập thành đồng minh cùng thủ. Các vị đại thần có ý kiến gì với việc này hay không?
Thế Viêm giơ giơ cao thư tín trong tay, hỏi chúng thần.
Nếu là ở bình thường các đại thần này đã sớm đứng ra phản đối. Bởi vì chống lại thú nhân, là một việc trong tiềm thức của các quốc gia nhân loại rồi. Nhưng lúc này đế quốc đang bị vây trong nội chiến, hơn nữa tình thế không rõ ràng, thú hoàng đưa ra xuất binh hiệp trợ bình ổn phản loạn, trở nên rất mẫn cảm. Chiến sự phương bắc đã bùng nổ, tình hình chiến đấu mới nhất không ai rõ. Nếu đế quốc chiến sự bất lợi, viện trợ tới từ thú nhân vương quốc kia với đế quốc có vẻ cực kỳ trọng yếu.
- Điện hạ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Vị đặc sứ này đột nhiên tới, hơn nữa kết minh lại là chuyện tình trọng đại, trong lúc nhất thời mọi người khó có ý kiến tốt. Ta xem không bằng đặc sứ cứ lui trước xuống, chúng ta sẽ chậm rãi thương nghị việc kết minh này.
Thừa tướng Tạp Tư Lạc thấy mọi người trầm mặc không nói, đành phải đứng ra giảng hòa.
- Xem ra, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Mời đặc sứ Minh lạc lưu lại mấy ngày, chúng ta phải thương nghị chuyện này thêm đã, thế nào? Phong cảnh đế đô, nghĩ khác hẳn với thú nhân vương quốc, đặc sứ có thể du ngoạn vài ngày.
Thế Viêm nhìn Minh Lạc, mỉm cười nói.
- Cám ơn thịnh tình của điện hạ. Minh Lạc cũng đang có ý này, ta sẽ an tâm chờ đợi câu trả lời thuyết phục của quý quốc.
- Đúng rồi, đặc sứ Minh Lạc, ta có vấn đề muốn hỏi, không thấy tiện thì ngươi có thể không trả lời.
Thế Viêm trước khi Minh Lạc ra ngoài đột nhiên hỏi.
- Điện hạ cứ hỏi.
- Ngươi chính là người của thú nhân vương quốc sao?
- Thú nhân vương, kỳ thật chính là người bình thường muốn giãy dụa sống sót. Ta tuy rằng không giống bọn họ, nhưng ta cảm giác ta thích bọn họ, cũng nguyện ý trở thành một người trung thành với bọn họ, bởi vì trên người bọn họ không có rất nhiều khuyết điểm mà nhân loại có, thuần túy mà so sánh với một người. Một người, khi hắn bị thú tính khống chế, mới chân chính là thú nhân, không biết câu trả lời này có vừa lòng điện hạ không?
Minh Lạc dường như cũng không nóng vội chuyện kết minh, đối với hoàng tử an bài rất vừa lòng. Sau đó vài ngày, hắn ngoại trừ du sơn ngoạn thủy chung quanh, còn tiếp nhận không ít lời mời của quý tộc, tham gia rất nhiều yến hội, vũ hội. Người tới từ thú nhân này siêu cấp dễ nhìn, lấy khí chất hoàn mỹ cùng tài lực cường đại, làm cho rất nhiều cô gái quý tộc đế đô lâm vào si mê, cũng là cho rất nhiều phu nhân vô số lần ảo tưởng bị thú nhân ôm tới trên giường mà hung hăng chà đạp. Mà Minh Lạc, đối với các nữ nhân si mê mình hắn biểu hiện cực kỳ thân sĩ, tao nhã, nho nhã lễ độ, xuyên qua trong vạn bụi hoa, nghe thấy hương mà không dính vào y phục. Hắn biểu hiện càng không thèm để ý càng làm cho các nữ nhân quý tộc điên cuồng. Rất nhanh, đế đô nổi lên một cơn gió xoáy “Minh Lạc”, làm cho rất nhiều thanh niên thở dài thói đời ngày nay, “Thú nhân” giữa đường, những chàng đẹp trai ở tại đây bị giảm giá trị nghiêm trọng.
-----------------------------------------------------
- Vân, từ khi bệ hạ tứ hôn, muội không có gặp qua Phi Lệ tỷ tỷ.
Sau 1 phen mây mưa, Thủy Linh Nhi nằm trong lòng ngực Lưu Vân, u buồn nói.
- Linh nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, nàng ta có ý nghĩ của nàng ta, còn ta có nàng như vậy là đủ rồi.
Lưu Vân nghe lời nói của Thủy Linh Nhi, trong lòng cũng có chút chua xót. Mấy ngày nay, không có gặp Hoa Phi Lệ, hắn làm cho mình bận rộn đi không ít, cố ý không nghĩ tới nàng nữa. Tình huống trước mắt hắn không nghĩ ra biện pháp an ủi cô gái này.
- Thật sao? Sao muội cảm thấy có người miệng nói không đúng tâm chứ?
Thủy Linh Nhi vẫn nằm trong lòng Lưu Vân ngửa đầu nghịch ngợm nói đùa.
- Có lẽ vậy, từ lúc ta quen biết nàng ấy, nàng đã vì ta mà trả giá nhiều lắm, ta căn bản không biết phải cảm tạ nàng thế nào.
Lưu Vân thở dài.
- Vân, kỳ thật muội vẫn hận huynh, chưa từng nghĩ tới, huynh có một ngày lại thành người quan trọng nhất với sinh mệnh của muội.
Thủy Linh Nhi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lưu Vân ôn nhu nói.
- Làm một nữ nhân, muội sẽ ghen tị, sẽ ghen, nhưng muội không cách nào làm như vậy được với Hoa Phi Lệ tỷ tỷ, hiện giờ muội lại lo lắng cho tỷ ấy. Ở trên Thiên Nhiên cư, tỷ ấy giáp mặt chống đối với công chúa, khi đó muội chỉ biết, tỷ ấy thậm chí còn tin tưởng huynh hơn cả muội. Ở trên núi, tỷ ấy tới bên người muội, muội nói cho tỷ ấy lời dặn gò cùng kỳ vọng của huynh, vốn muốn đi tìm huynh nhưng lưu lại bên người muội, toàn tâm toàn ý giúp đỡ muội. Trong cuộc sống này, chúng ta sống dựa vào nhau, cổ vũ cho nhau, thậm chí tỷ ấy còn coi muội như huynh, bởi vậy muội có thể cảm giác được thân tình của tỷ ấy giành cho huynh tới mức nào.
- Linh nhi, hiện giờ nàng chính là thê tử do hoàng đế định cho ta, nàng khí độ lớn như thế không sợ ta hoa tâm sao?
Lưu Vân cười khổ nói.
- Hoa tâm? Huynh giờ có thể sao, nếu huynh hoa tâm một chút, Hoa Phi Lệ tỷ tỷ đã không thống khổ như bây giờ? Chẳng qua trừ tỷ ấy ra, cho dù là nữ nhi hoàng đế tới đây, muội cũng không nói chuyện như vậy.
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Thực không hiểu hết được chuyện của nữ nhân các nàng.
“Vân, muội đối với tỷ ấy như vậy kỳ thật cũng bởi vì do huynh. Tỷ ấy yêu huynh thậm chí còn mãnh liệt hơn cả muội, tỷ ấy trả giá cũng vượt xa qua muội, tài cán của tỷ ấy cũng có thể giúp ích nhiều cho huynh. Bởi vì yêu huynh, đối mặt với một nữ nhân như vậy, muội có thể nào cự tuyệt?”
Thủy Linh Nhi nhìn Lưu Vân, trong lòng ê ẩm thầm nghĩ.
- Ngày mai muội liền đi tìm Phi Lệ tỷ tỷ đi, chuyện của tỷ ấy huynh cứ cứ yên tâm tốt lắm.
- Phu nhân, nàng xem đi, đêm đã khuya, chúng ta có nên ngủ sớm một chút không? Sáng mai, hoàng tử muốn triệu kiến ta vào cung thương nghị chuyện kết minh với thú nhân nữa.
Lưu Vân cười cười, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực Thủy Linh Nhi.
- Huynh thật bại hoại, nghe nói thú nhân sứ giả là một nam nhân rất tuấn tú, tới đế đô vài ngày đã có không ít nữ hài tử bị mê điên rồi, huynh không sợ Phi Lệ của huynh bị hắn mê hoặc sao?
Thủy Linh Nhi không chịu nổi kích thích vặn vẹo thân mình, rồi lại như cố ý đón lấy ma trảo của Lưu Vân.
- Tiểu tử kia rất kỳ quái à, đặt trong nhân loại đều là cực phẩm đẹp trai, không biết tại sao thú nhân quốc lại xuất hiện một người như vậy! thú nhân bình thường, với ánh mắt của chúng ta, đều thực rất xấu.
- Nói như vậy, thú nhân rất đáng sợ.
- Có gì đáng sợ? kỳ thật, có nam nhân nào mà cởi hết quần áo phải là thú nhân đâu! Hắc hắc!
Trong phòng vang lên tiếng cười dâm đãng của thú nhân cùng tiếng rên rỉ mê say của một cô gái.
- Nga…huynh…cắn muội đau! Thú nhân…nhẹ chút! Ôi….Ưm…………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.