Quyển 5 - Chương 313: Khách đến từ Hỏa Vân
Lý Bố Y
25/03/2013
- Đó là đại bản doanh của Lưu Vân. Chẳng lẽ Huyết thần giáo có điều cố kị đối với hắn?
- Ngươi nói rất đúng. Hỏa Vân cùng Tây Tư tiếp giáp La Mạn hành tỉnh, đó chính là phạm vi thế lực của Lưu Vân.
- Cái đó và cuộc chiến này có quan hệ gì chứ?
A La Ước hỏi tiếp.
- Theo lý giải của ta, Huyết thần giáo là một tà giáo có lịch sử ngàn năm. Thực lực của bọn họ có lẽ không phải chỉ như ở trước mắt chúng ta nhìn thấy. Bọn họ không tiến công Lưu Vân cũng không phải là bởi vì không muốn mà chỉ là chưa tới lúc. Mấy ngày này Huyết thần giáo ở các nơi điên cuồng phản kích, có lẽ là dấu hiệu báo trước điều này. Tây Tư cùng Hỏa Vân yên tĩnh, yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ! Ta tin tưởng Lưu Vân bá tước đại nhân chắc hẳn cũng chú ý tới điểm này. Cuộc sống nhàn nhã của hắn sắp chấm dứt rồi!
A La Ước cười.
- Như thế xem ra chúng ta có thể nhân lúc bọn họ lưỡng bại câu thương mà làm ngư ông đắc lợi!
Minh Lạc thở dài nói.
- Nhưng ta thật sự hy vọng hắn có thể thành công xông qua một cửa này. Có như vậy mới xứng làm đối thủ của ta. Lưu Vân bá tước, ngươi nghìn vạn lần đừng làm ta thất vọng!
Ngay lúc này, một gã thị vệ vội vàng đi vào bên trong phòng.
- Báo cáo đại nhân, có khách từ Hỏa Vân đế quốc cầu kiến!
Minh Lạc nhìn A La Ước nói.
- Chúng ta đoán một xem là người nào tới?
Trên mặt A La Ước lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
- Ở nơi nào cũng không thiếu những kẻ nhu nhược như loại người này!
Hưu Tư đứng ở trong đại sảnh, lo lắng chờ đợi Minh Lạc đến. Từ lúc phụ thân của hắn bị bệnh, không hề quan tâm tới việc chính sự nữa thì hắn cũng dựa theo chỉ thị của phụ thân, giao ra quân quyền, rời khỏi quân đội. Mặc dù trong lòng hắn vạn phần không muốn nhưng hắn biết cuộc sống tốt đẹp của hắn cùng gia tộc của hắn đã đến lúc kết thúc. Từ ngày hắn ở trên đường làm nhục Lưu Vân, có lẽ tất cả đều đã được định trước.
Quyền lực mang đến cho con người đủ loại chỗ tốt, một khi mất đi sẽ mang đến sự mất mát không gì sánh được.
May mắn chính là Hưu Tư có một phụ thân ở giới chính khác được xưng là Bất Đảo Ông (lật không đổ). Vị thừa tướng đế quốc này sau khi chăm chú đánh giá các thế lực trên lục địa, rốt cuộc đã đưa ánh mắt hướng tới Thú nhân đế quốc.
Tư Lạc Đức từng có giấc mộng Huyết thần giáo có thể hoàn thành hành động vĩ đại, thống nhất đại lục, lúc đó chính mình cũng được chia sẻ một phần vinh quang. Nhưng chiến sự nơi tiền tuyến phát triển lại làm cho hắn dần dần cảm thấy thất vọng. Huyết thần giáo mặc dù cực thịnh nhất thời nhưng sự phản kích của mỗi nước càng ngày càng sắc bén. Ngàn năm trước Huyết thần giáo bất quá cũng chỉ liều mạng lưỡng bại câu thương với các chủng tộc trên đại lục. Ngàn năm sau, Huyết thần giáo còn chưa khôi phục lại thực lực như ngày xưa, nhưng loài người đã đủ cường đại, thậm chí còn xuất hiện loại quái thai như Lưu Vân và Minh Lạc.
Tư Lạc Đức không hề xem trọng tương lai của Huyết thần giáo nữa. Mà Huyết thần giáo tựa hồ cũng không có chú ý tới quân cơ này nữa. Bởi vì Lưu Vân là một người không có dã tâm, Tư Lạc Đức khó có thể lựa chọn một người như vậy làm đồng bọn. Nhưng Minh Lạc vốn vẫn thâm tàng bất lộ lại khơi dậy hứng thú cực lớn của Tư Lạc Đức.
Hắn dựa vào khứu giác linh mẫn của một lão hồ ly, ngửi thấy mùi vị không tầm thường trên người người thanh niên này.
Vì vậy Hưu Tư theo chỉ thị của hắn đi tới Thú nhân đế quốc.
- Hưu Tư công tử, xin lỗi vì để ngươi phải đợi lâu! Không nghĩ tới hôm nay khách quý từ nghìn dặm xa xôi tới đây, Minh Lạc không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội!
Minh Lạc đi vào phòng khách, mỉm cười hướng Hưu Tư tạ lỗi.
- Đại nhân khách khí rồi!
Hưu Tư vội vàng đứng dậy đáp lễ.
- Từ biệt ở Vân thành, phong thái của đại nhân vẫn in sâu trong đầu ta, Hưu Tư thường mong có cơ hội được gặp lại đại nhân. Lần này vì sinh ý của gia tộc đi tới quý quốc, cho nên mạo muội cầu kiến đại nhân!
- Chúng ta không cần phải khách khí. Ngươi ở xa tới là khách. Không ngại thì ở lại phủ ta mấy ngày, để cho ta được tận tình địa chủ!
- Lần này ta đến đây, chịu sự sai bảo của gia phụ, cũng có chút sự tình muốn thương lượng cùng đại nhân. Đành phải quấy rầy đại nhân rồi!
Hưu Tư sảng khoái đồng ý.
Hắn đột nhiên cảm giác được có quan hệ với một người thông minh như Minh Lạc là chuyện rất tốt. Bởi vì trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đối phương đều có thể hiểu được. Như vậy có một sự ăn ý không cần phải nhiều lời phiền phức.
Mấy ngày sau Hưu Tư rời khỏi phủ Minh Lạc.
Trước khi hắn rời đi đã mang tới cho Minh Lạc một tin tức trọng yếu: Lưu Vân đã dẫn Hắc Ưng xâm nhập biên giới A Tư Mạn.
- Đại ca. Người như vậy thật đáng ghét, vậy mà đại ca lại có thể ở cùng hắn xưng huynh gọi đệ giống như bạn tốt lâu năm rồi vậy. Ta thật sự là phục các ngươi!
Khi bóng lưng Hưu Tư biến mất ở cửa, A La Ước thở dài nói.
- Ngươi không muốn một con chó cắn ngươi thì ngươi phải tươi cười với nó. Biết chưa?
Minh Lạc cười nói.
- Tuy nhiên hắn mang đến tin tức tình báo về Lưu Vân, tin này thật hữu dụng.
A La Ước nói.
- Ngươi đã quyết định rồi?
Minh Lạc hỏi.
- Đúng vậy. Đây là cơ hội tuyệt hảo để ta đấu với Hắc Ưng!
A La Ước nặng nề gật đầu.
- Cứ như vậy đi! Đây là lần đầu tiên ngươi đấu với hắn, đừng quá để ý thắng thua. Sau này còn nhiều cơ hội.
Minh Lạc dặn dò.
- Được rồi. Nếu như không có cách nào đánh bại Hắc Ưng, lúc ngươi rời đi, không ngại giúp ta đưa cho hắn một kiện lễ vật.
Minh Lạc nhìn ra cửa, đột nhiên nói.
A La Ước gật đầu, bước ra khỏi cửa lớn.
Huyết thần giáo có động tĩnh lạ ở bên trong Tây Tư cũng khiến cho Ngải Phật Sâm cảnh giác. Biểu hiện đơn giản nhất chính là Tây Tư Hộc quốc quân thương vọng ngày một gia tăng. Đây chỉ là một chi quân đội do dân chúng bình thường tổ chức thành Tây Tư Hộ quốc quân, bởi vì thiếu hụt huấn luyện, trang bị cũng kém cho nên lực chiến đấu không mạnh. Cái giúp bọn họ chống đỡ chính là tinh thần không muốn mất nước, diệt tộ. Trên chiến trường bọn họ tuy thuận buồm xuôi gió nhưng nếu gặp phải địch nhân ương ngạnh phản kích thì tình huống sẽ không tốt. Một chi quân độ như vậy lại mồi lửa của Tây Tư vương quốc, cũng là chỗ dựa của Ngải Phật Sâm.
Ban đêm, Ngải Phật Sâm đang ở trong một cái lều sáng rực. Quan quân chủ yếu của Hộ quốc quân đều tập trung ở nơi này nghiên cứu hành động tác chiến tiếp theo.
- Kiệt Y đại thúc, trước tiên thúc nói tình hình chiến sự cho mọi người đi!
Ngải Phật Sâm hướng lão binh Kiệt Y nói. Bởi vì Kiệt Y quen thuộc tình thế Tây Tư, đồng thời có kinh nghiệm tác chiến phong phú cho nên Ngải Phật Sâm an bài lão phụ trách công việc trinh sát tình báo của Hộ quốc quân.
- Được.
Kiệt Y lấy ống điếu trong miện ra, gõ nhẹ ở trên bàn rồi đứng lên nói.
- Mười ngày gần đây Huyết thần giáo giống như chó điên, bắt đầu cắn người lung tung. Mặc dù chủ lực của bọn chúng đã được điều tới chiến trường A Tư Mạn nhưng đám ở lại này cũng không co đầu rụt cổ như trước mà lại tích cực hoạt động. Hễ địa phương nào có bọn chúng xuất hiện, quân đội của chúng ta cùng dân chúng bình thường sẽ có nhiều thương vong hơn. Nhưng bọn họ tác chiến tựa hồ không có bất cứ mục đích gì. Chỉ là giết nhiều người thôi. Mặt khác phía Bắc Bộ Tây Tư, quân viễn chinh của Thú nhân đế quốc cùng Hắc Ưng kỵ sĩ cũng gặp phải phiền toái. Ta cân nhắc tình thế lúc này cho thấy bọn chúng đang hồi quang phản chiếu trước khi chết.
- Tình thế trở nên càng ngày càng phức tạp. Nếu như thương vong của Hộ quốc quân có thể đổi lấy sự diệt vong của tà giáo thì những hy sinh đó đều đáng giá. Nhưng mà ta lo lắng Huyết thần giáo có thể còn có động tác khác.
Tâm tình Ngải Phật Sâm nặng nề. Hắn phải cẩn thận với từng bước đi ở Tây Tư, giống như đang bước đi trên tấm băng mỏng. Hơn nữa hắn không thể phụ lòng mong đợi của Lưu Vân. Về phương diện khác hắn không thể để cho sự tích góp của mình bị mất hết, không thể chịu tổn thất thảm trọng thêm nữa.
- Ta sẽ dẫn người chú ý sát sao hướng đi của Huyết thần giáo. Lúc nào có tình huống mới sẽ báo cáo ngươi ngay. Lúc này cục diện đang hỗn loạn, ta đề nghị Hộ quốc quân tạm thời phòng thủ để giảm bớt tổn thất của chúng ta.
Kiệt Y hút điếu thuốc, sau đó đưa ra cách nhìn của mình.
- Ta đồng ý với đề nghị của Kiệt đại thúc.
Ốc Khắc tiếp lời.
- Thế công của Hộ quốc quân có thể tạm thời chậm lại, bình tĩnh xem biến hóa của cuộc chiến. Đại ca, ngươi có thể lợi dụng khoảng thời gian này gặp mặt Hi Lặc, xem xem thái độ của hắn thế nào nhằm tranh thủ quân đội ở trong tay hắn.
- Nhưng mà hắn là nguyên nhân gây ra cuộc chiến này. Chúng ta có thể bỏ qua cho hắn sao?
Một gã sĩ quan lớn tiếng hỏi.
- Đúng vậy. Dã tâm của hắn không chỉ phá hủy quốc gia mà còn hại chết không ít dân chúng vô tội!
Một sĩ quan khác nói tiếp.
- Ta cũng biết điều đó. Ta càng hận không thể tự tay làm thịt cái đồ tạp chủng này!
Ngải Phật Sâm cao giọng nói, nhất thời áp xuống tiếng nghị luận của các tướng quân.
- Với thế cục trước mắt, chúng ta cần tranh thủ hắn. Đó là biện pháp tốt nhất để giảm bớt thương vong. Hắn đã đến bước đường cùng, chẳng lẽ chúng ta cứ buộc hắn phải đi theo Huyết thần giáo sao? Để sớm chấm dứt chiến tranh, chúng ta không còn lựa chọn nào khác tốt hơn!
- Khắc Lị Á, ngươi phụ trách liên lạc cùng quân vụ đại thần thủ hạ của hắn, an bài cho ta gặp mặt hắn.
Khắc Lị Á gật đầu.
- Các vị, tiếp theo các ngươi phải suất lĩnh bộ đội của các ngươi tạm thời tránh mũi nhọn của Huyết thần giáo, bảo tồn thực lực của mình. Ta có cảm giác chiến tranh sắp chấm dứt. Mọi người nên chuẩn bị tốt mọi thứ trước khi chiến tranh chấm dứt!
- Rõ!
Mọi người cùng đồng thành.
Bọn họ vốn đi trong đêm tối với sự mê mang trong thời gian dài cho nên rất khát vọng ánh sáng của bình minh.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ngải Phật Sâm giữ Ốc Khắc lại.
- Ốc Khắc, gần đây đầu nhi bên kia không có truyền tới tin tức gì. Ngươi tự mình đi một chuyến tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, đem tình huống bên này kể lại chi tiết cho hắn biết, rồi hỏi ý kiến của hắn.
Nhìn vẻ mặt đen sạm của Ngải Phậ Sâm, Ốc Khắc nói.
- Chẳng lẽ đại ca có tâm sự gì?
Ngải Phật Sâm lắc đầu.
- Ta có thể có tâm sự gì đây. Đương nhiên là lo lắng biến hóa của cuộc chiến. Mấy ngày này Huyết thần giáo có nhiều động tĩnh khác lạ làm cho trong lòng ta cảm thấy có gì đó không đúng. Cho nên mới muốn ngươi tự mình đi một chuyến. Ta nghĩ đầu nhi nhất định thấy mọi chuyện rõ ràng hơn chúng ta.
- Được rồi.
Ốc Khắc gật đầu.
- Huyết thần giáo lợi hại như vậy, lần này ngươi đi nhớ mang theo nhiều người, chú ý an toàn. Nếu như gặp được An Đông Ny thì thuận tiện đề tỉnh hắn một tiếng.
Màn đêm buông xuống, Ốc Khắc dẫn theo 2000 bộ đội tinh nhuệ của Hộ quốc quân xuất phát.
Nhìn Ốc Khắc biến mất trong màn đêm, Ngải Phật Sâm âm thầm cầu khẩn Ốc Khắc sớm bình an trở về, mang theo chỉ thị của Lưu Vân.
________________________________________
- Ngươi nói rất đúng. Hỏa Vân cùng Tây Tư tiếp giáp La Mạn hành tỉnh, đó chính là phạm vi thế lực của Lưu Vân.
- Cái đó và cuộc chiến này có quan hệ gì chứ?
A La Ước hỏi tiếp.
- Theo lý giải của ta, Huyết thần giáo là một tà giáo có lịch sử ngàn năm. Thực lực của bọn họ có lẽ không phải chỉ như ở trước mắt chúng ta nhìn thấy. Bọn họ không tiến công Lưu Vân cũng không phải là bởi vì không muốn mà chỉ là chưa tới lúc. Mấy ngày này Huyết thần giáo ở các nơi điên cuồng phản kích, có lẽ là dấu hiệu báo trước điều này. Tây Tư cùng Hỏa Vân yên tĩnh, yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ! Ta tin tưởng Lưu Vân bá tước đại nhân chắc hẳn cũng chú ý tới điểm này. Cuộc sống nhàn nhã của hắn sắp chấm dứt rồi!
A La Ước cười.
- Như thế xem ra chúng ta có thể nhân lúc bọn họ lưỡng bại câu thương mà làm ngư ông đắc lợi!
Minh Lạc thở dài nói.
- Nhưng ta thật sự hy vọng hắn có thể thành công xông qua một cửa này. Có như vậy mới xứng làm đối thủ của ta. Lưu Vân bá tước, ngươi nghìn vạn lần đừng làm ta thất vọng!
Ngay lúc này, một gã thị vệ vội vàng đi vào bên trong phòng.
- Báo cáo đại nhân, có khách từ Hỏa Vân đế quốc cầu kiến!
Minh Lạc nhìn A La Ước nói.
- Chúng ta đoán một xem là người nào tới?
Trên mặt A La Ước lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
- Ở nơi nào cũng không thiếu những kẻ nhu nhược như loại người này!
Hưu Tư đứng ở trong đại sảnh, lo lắng chờ đợi Minh Lạc đến. Từ lúc phụ thân của hắn bị bệnh, không hề quan tâm tới việc chính sự nữa thì hắn cũng dựa theo chỉ thị của phụ thân, giao ra quân quyền, rời khỏi quân đội. Mặc dù trong lòng hắn vạn phần không muốn nhưng hắn biết cuộc sống tốt đẹp của hắn cùng gia tộc của hắn đã đến lúc kết thúc. Từ ngày hắn ở trên đường làm nhục Lưu Vân, có lẽ tất cả đều đã được định trước.
Quyền lực mang đến cho con người đủ loại chỗ tốt, một khi mất đi sẽ mang đến sự mất mát không gì sánh được.
May mắn chính là Hưu Tư có một phụ thân ở giới chính khác được xưng là Bất Đảo Ông (lật không đổ). Vị thừa tướng đế quốc này sau khi chăm chú đánh giá các thế lực trên lục địa, rốt cuộc đã đưa ánh mắt hướng tới Thú nhân đế quốc.
Tư Lạc Đức từng có giấc mộng Huyết thần giáo có thể hoàn thành hành động vĩ đại, thống nhất đại lục, lúc đó chính mình cũng được chia sẻ một phần vinh quang. Nhưng chiến sự nơi tiền tuyến phát triển lại làm cho hắn dần dần cảm thấy thất vọng. Huyết thần giáo mặc dù cực thịnh nhất thời nhưng sự phản kích của mỗi nước càng ngày càng sắc bén. Ngàn năm trước Huyết thần giáo bất quá cũng chỉ liều mạng lưỡng bại câu thương với các chủng tộc trên đại lục. Ngàn năm sau, Huyết thần giáo còn chưa khôi phục lại thực lực như ngày xưa, nhưng loài người đã đủ cường đại, thậm chí còn xuất hiện loại quái thai như Lưu Vân và Minh Lạc.
Tư Lạc Đức không hề xem trọng tương lai của Huyết thần giáo nữa. Mà Huyết thần giáo tựa hồ cũng không có chú ý tới quân cơ này nữa. Bởi vì Lưu Vân là một người không có dã tâm, Tư Lạc Đức khó có thể lựa chọn một người như vậy làm đồng bọn. Nhưng Minh Lạc vốn vẫn thâm tàng bất lộ lại khơi dậy hứng thú cực lớn của Tư Lạc Đức.
Hắn dựa vào khứu giác linh mẫn của một lão hồ ly, ngửi thấy mùi vị không tầm thường trên người người thanh niên này.
Vì vậy Hưu Tư theo chỉ thị của hắn đi tới Thú nhân đế quốc.
- Hưu Tư công tử, xin lỗi vì để ngươi phải đợi lâu! Không nghĩ tới hôm nay khách quý từ nghìn dặm xa xôi tới đây, Minh Lạc không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội!
Minh Lạc đi vào phòng khách, mỉm cười hướng Hưu Tư tạ lỗi.
- Đại nhân khách khí rồi!
Hưu Tư vội vàng đứng dậy đáp lễ.
- Từ biệt ở Vân thành, phong thái của đại nhân vẫn in sâu trong đầu ta, Hưu Tư thường mong có cơ hội được gặp lại đại nhân. Lần này vì sinh ý của gia tộc đi tới quý quốc, cho nên mạo muội cầu kiến đại nhân!
- Chúng ta không cần phải khách khí. Ngươi ở xa tới là khách. Không ngại thì ở lại phủ ta mấy ngày, để cho ta được tận tình địa chủ!
- Lần này ta đến đây, chịu sự sai bảo của gia phụ, cũng có chút sự tình muốn thương lượng cùng đại nhân. Đành phải quấy rầy đại nhân rồi!
Hưu Tư sảng khoái đồng ý.
Hắn đột nhiên cảm giác được có quan hệ với một người thông minh như Minh Lạc là chuyện rất tốt. Bởi vì trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đối phương đều có thể hiểu được. Như vậy có một sự ăn ý không cần phải nhiều lời phiền phức.
Mấy ngày sau Hưu Tư rời khỏi phủ Minh Lạc.
Trước khi hắn rời đi đã mang tới cho Minh Lạc một tin tức trọng yếu: Lưu Vân đã dẫn Hắc Ưng xâm nhập biên giới A Tư Mạn.
- Đại ca. Người như vậy thật đáng ghét, vậy mà đại ca lại có thể ở cùng hắn xưng huynh gọi đệ giống như bạn tốt lâu năm rồi vậy. Ta thật sự là phục các ngươi!
Khi bóng lưng Hưu Tư biến mất ở cửa, A La Ước thở dài nói.
- Ngươi không muốn một con chó cắn ngươi thì ngươi phải tươi cười với nó. Biết chưa?
Minh Lạc cười nói.
- Tuy nhiên hắn mang đến tin tức tình báo về Lưu Vân, tin này thật hữu dụng.
A La Ước nói.
- Ngươi đã quyết định rồi?
Minh Lạc hỏi.
- Đúng vậy. Đây là cơ hội tuyệt hảo để ta đấu với Hắc Ưng!
A La Ước nặng nề gật đầu.
- Cứ như vậy đi! Đây là lần đầu tiên ngươi đấu với hắn, đừng quá để ý thắng thua. Sau này còn nhiều cơ hội.
Minh Lạc dặn dò.
- Được rồi. Nếu như không có cách nào đánh bại Hắc Ưng, lúc ngươi rời đi, không ngại giúp ta đưa cho hắn một kiện lễ vật.
Minh Lạc nhìn ra cửa, đột nhiên nói.
A La Ước gật đầu, bước ra khỏi cửa lớn.
Huyết thần giáo có động tĩnh lạ ở bên trong Tây Tư cũng khiến cho Ngải Phật Sâm cảnh giác. Biểu hiện đơn giản nhất chính là Tây Tư Hộc quốc quân thương vọng ngày một gia tăng. Đây chỉ là một chi quân đội do dân chúng bình thường tổ chức thành Tây Tư Hộ quốc quân, bởi vì thiếu hụt huấn luyện, trang bị cũng kém cho nên lực chiến đấu không mạnh. Cái giúp bọn họ chống đỡ chính là tinh thần không muốn mất nước, diệt tộ. Trên chiến trường bọn họ tuy thuận buồm xuôi gió nhưng nếu gặp phải địch nhân ương ngạnh phản kích thì tình huống sẽ không tốt. Một chi quân độ như vậy lại mồi lửa của Tây Tư vương quốc, cũng là chỗ dựa của Ngải Phật Sâm.
Ban đêm, Ngải Phật Sâm đang ở trong một cái lều sáng rực. Quan quân chủ yếu của Hộ quốc quân đều tập trung ở nơi này nghiên cứu hành động tác chiến tiếp theo.
- Kiệt Y đại thúc, trước tiên thúc nói tình hình chiến sự cho mọi người đi!
Ngải Phật Sâm hướng lão binh Kiệt Y nói. Bởi vì Kiệt Y quen thuộc tình thế Tây Tư, đồng thời có kinh nghiệm tác chiến phong phú cho nên Ngải Phật Sâm an bài lão phụ trách công việc trinh sát tình báo của Hộ quốc quân.
- Được.
Kiệt Y lấy ống điếu trong miện ra, gõ nhẹ ở trên bàn rồi đứng lên nói.
- Mười ngày gần đây Huyết thần giáo giống như chó điên, bắt đầu cắn người lung tung. Mặc dù chủ lực của bọn chúng đã được điều tới chiến trường A Tư Mạn nhưng đám ở lại này cũng không co đầu rụt cổ như trước mà lại tích cực hoạt động. Hễ địa phương nào có bọn chúng xuất hiện, quân đội của chúng ta cùng dân chúng bình thường sẽ có nhiều thương vong hơn. Nhưng bọn họ tác chiến tựa hồ không có bất cứ mục đích gì. Chỉ là giết nhiều người thôi. Mặt khác phía Bắc Bộ Tây Tư, quân viễn chinh của Thú nhân đế quốc cùng Hắc Ưng kỵ sĩ cũng gặp phải phiền toái. Ta cân nhắc tình thế lúc này cho thấy bọn chúng đang hồi quang phản chiếu trước khi chết.
- Tình thế trở nên càng ngày càng phức tạp. Nếu như thương vong của Hộ quốc quân có thể đổi lấy sự diệt vong của tà giáo thì những hy sinh đó đều đáng giá. Nhưng mà ta lo lắng Huyết thần giáo có thể còn có động tác khác.
Tâm tình Ngải Phật Sâm nặng nề. Hắn phải cẩn thận với từng bước đi ở Tây Tư, giống như đang bước đi trên tấm băng mỏng. Hơn nữa hắn không thể phụ lòng mong đợi của Lưu Vân. Về phương diện khác hắn không thể để cho sự tích góp của mình bị mất hết, không thể chịu tổn thất thảm trọng thêm nữa.
- Ta sẽ dẫn người chú ý sát sao hướng đi của Huyết thần giáo. Lúc nào có tình huống mới sẽ báo cáo ngươi ngay. Lúc này cục diện đang hỗn loạn, ta đề nghị Hộ quốc quân tạm thời phòng thủ để giảm bớt tổn thất của chúng ta.
Kiệt Y hút điếu thuốc, sau đó đưa ra cách nhìn của mình.
- Ta đồng ý với đề nghị của Kiệt đại thúc.
Ốc Khắc tiếp lời.
- Thế công của Hộ quốc quân có thể tạm thời chậm lại, bình tĩnh xem biến hóa của cuộc chiến. Đại ca, ngươi có thể lợi dụng khoảng thời gian này gặp mặt Hi Lặc, xem xem thái độ của hắn thế nào nhằm tranh thủ quân đội ở trong tay hắn.
- Nhưng mà hắn là nguyên nhân gây ra cuộc chiến này. Chúng ta có thể bỏ qua cho hắn sao?
Một gã sĩ quan lớn tiếng hỏi.
- Đúng vậy. Dã tâm của hắn không chỉ phá hủy quốc gia mà còn hại chết không ít dân chúng vô tội!
Một sĩ quan khác nói tiếp.
- Ta cũng biết điều đó. Ta càng hận không thể tự tay làm thịt cái đồ tạp chủng này!
Ngải Phật Sâm cao giọng nói, nhất thời áp xuống tiếng nghị luận của các tướng quân.
- Với thế cục trước mắt, chúng ta cần tranh thủ hắn. Đó là biện pháp tốt nhất để giảm bớt thương vong. Hắn đã đến bước đường cùng, chẳng lẽ chúng ta cứ buộc hắn phải đi theo Huyết thần giáo sao? Để sớm chấm dứt chiến tranh, chúng ta không còn lựa chọn nào khác tốt hơn!
- Khắc Lị Á, ngươi phụ trách liên lạc cùng quân vụ đại thần thủ hạ của hắn, an bài cho ta gặp mặt hắn.
Khắc Lị Á gật đầu.
- Các vị, tiếp theo các ngươi phải suất lĩnh bộ đội của các ngươi tạm thời tránh mũi nhọn của Huyết thần giáo, bảo tồn thực lực của mình. Ta có cảm giác chiến tranh sắp chấm dứt. Mọi người nên chuẩn bị tốt mọi thứ trước khi chiến tranh chấm dứt!
- Rõ!
Mọi người cùng đồng thành.
Bọn họ vốn đi trong đêm tối với sự mê mang trong thời gian dài cho nên rất khát vọng ánh sáng của bình minh.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ngải Phật Sâm giữ Ốc Khắc lại.
- Ốc Khắc, gần đây đầu nhi bên kia không có truyền tới tin tức gì. Ngươi tự mình đi một chuyến tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, đem tình huống bên này kể lại chi tiết cho hắn biết, rồi hỏi ý kiến của hắn.
Nhìn vẻ mặt đen sạm của Ngải Phậ Sâm, Ốc Khắc nói.
- Chẳng lẽ đại ca có tâm sự gì?
Ngải Phật Sâm lắc đầu.
- Ta có thể có tâm sự gì đây. Đương nhiên là lo lắng biến hóa của cuộc chiến. Mấy ngày này Huyết thần giáo có nhiều động tĩnh khác lạ làm cho trong lòng ta cảm thấy có gì đó không đúng. Cho nên mới muốn ngươi tự mình đi một chuyến. Ta nghĩ đầu nhi nhất định thấy mọi chuyện rõ ràng hơn chúng ta.
- Được rồi.
Ốc Khắc gật đầu.
- Huyết thần giáo lợi hại như vậy, lần này ngươi đi nhớ mang theo nhiều người, chú ý an toàn. Nếu như gặp được An Đông Ny thì thuận tiện đề tỉnh hắn một tiếng.
Màn đêm buông xuống, Ốc Khắc dẫn theo 2000 bộ đội tinh nhuệ của Hộ quốc quân xuất phát.
Nhìn Ốc Khắc biến mất trong màn đêm, Ngải Phật Sâm âm thầm cầu khẩn Ốc Khắc sớm bình an trở về, mang theo chỉ thị của Lưu Vân.
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.