Quyển 4 - Chương 227: Khúc nhạc li biệt
Lý Bố Y
25/03/2013
Đế quốc lịch ngày 1 tháng 4 năm 754, đại biểu đế quốc A Tư Mạn, thừa tướng A Đạo Phu cùng đặc sứ Hỏa Vân đế quốc, Lưu Vân bá tước kí hiệp nghị hòa bình tại thủ đô A Tư Mạn, đánh dấu việc hai đại đế quốc chấm dứt trạng thái chiến tranh, chào đón ánh rạng đông của hòa bình mà dân chúng hai đế quốc đã chờ đợi từ lâu.
Trong lịch sử Lam Nguyệt đại lục, đây là một văn kiện cực kì đặc biệt.
Trong văn kiện này cũng không có nhiều nội dung mang tính thực chất lắm, cũng không có các vấn đề đàm phàn bồi thường cho chiến tranh, mà chỉ là tờ giấy xác định trên phương diện chính trị rằng hai đế quốc tiến vào thời kì hòa bình. Thông qua phần văn kiện này đế quốc A Tư Mạn đang chịu nhục bởi Lưu Vân đột nhiên quật khởi, lấy lại được thể diện sau khi kết thúc chiến tranh, còn Hỏa Vân đế quốc thì tránh được việc sau khi chiến tranh kết thúc lại phải một lần nữa đối mặt với sự uy hiếp của đối thủ cường đại, tranh thủ được thời gian quý giá để phát triển.
Trong mắt dân chúng hai đế quốc, phần văn kiện này còn chứa đựng sắc thái chủ nghĩa lạng mãn nồng đậm, thậm chí về sau còn bị gọi là ‘hiệp nghị tình nhân’. Bởi vì mọi người từ đủ loại con đường biết được trong thời gian trước khi ký kết hiệp nghị, nữ nhân nổi danh nhất trong lịch sử A Tư Mạn --- Lâm Mị hoàng hậu cùng đặc sứ nghị hòa của Hỏa Vân đế quốc là Lưu Vân bá tước đã xảy ra một số chuyện không muốn người khác biết. Có một lời đồn đãi cho rằng khi Lâm Mị hoàng hậu còn sống, mặc dù từng có rất nhiều nam nhân nhưng chỉ có Hắc Ưng quân đoàn trưởng Lưu Vân đến từ Hỏa Vân đế quốc kia mới chính thức là tình nhân mà nàng ái mộ yêu thương. Đối với lời đồn đãi này, dân chúng hai đế quốc rất tán thành. Dân chúng A Tư Mạn cho rằng chỉ có vị anh hùng danh chấn đại lục này mới xứng đôi với hoàng hậu cao quý của bọn họ. Còn dân chúng Hỏa Vân đế quốc thì cho rằng hoàng hậu xinh đẹp này xuất hiện sẽ tăng thêm một vầng hào quang trên người chiến thần của đế quốc mình.
Đối với Lam Nguyệt đại lục mà nói thì phần văn kiện này đặc thù ở chỗ sau khi ký văn kiện không lâu, đại lục đã xảy ra biến hóa trọng đại, khiến cho hiệp định hòa bình nhìn qua tưởng chừng chỉ là ứng phó cho đủ lại thành một đồng minh chiến tranh kiên cường nhất trên đại lục.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới trực tiếp đề cao ảnh hưởng sâu sắc của văn kiện kia chỉ là một cái cớ mà một kẻ vô sỉ nào đó tìm cách biện minh cho hành vi của mình.
Một buổi sáng sớm nào đó của tháng 3, lão Tạp, Phỉ Lệ Ti cùng Hải Luân vội vã chạy vào tẩm cung của Lâm Mị hoàng hậu, lo lắng không thôi cho an nguy của Lưu Vân thì ba ngươi phát hiện: Hắn cùng Lâm Mị hoàng hậu đang ngồi trước bàn ăn, trên mặt bàn đầy những món ngon vật lạ. Mà trên mặt Lâm Mị hoàng hậu thì xuân phong phơi phới, dường như mới từ trong giấc mộng xuân ngọt ngào tỉnh lại.
Đối mặt với ánh mắt phun lửa của ba người, Lưu Vân bá tước xấu hổ biện bạch rằng hắn đang cùng hoàng hậu thương nghị các thủ tục liên quan tới việc hòa đàm, cũng chuẩn bị tới ký hiệp định hòa bình cho hai đế quốc. Dường như để chứng minh lời Lưu Vân nói, Lâm Mị hoàng hậu liền triệu kiến thừa tướng A Đạo Phu, sau đó vài ngày A Đạo Phu cùng Lưu Vân tiến hành thương lượng, bàn bạc, rồi nhanh chóng ký vào hiệp định hòa bình này.
- Điều ước của hiệp định này cũng chỉ là trò đùa thôi!
Sau khi Lưu Vân từ hoàng cung trở về, đem hiệp nghị A Đạo Phu đưa tới vứt lên bàn, nhìn Thủy Linh Nhi đang xem rồi nói.
Thủy Linh Nhi khép quyển sách trên tay lại.
- Mặc kệ như thế nào thì nhiệm vụ của chàng cũng đã xong. Chúng ta nên sớm rời nơi này trở về La Mạn hành tỉnh đi. Phi Lệ tỷ tỷ cùng rất nhiều người cũng đang nhớ chàng!
Mấy ngày này ở lại A Tư Mạn, Thủy Linh Nhi luông phải lo lắng đề phòng. Lúc đầu là Lưu Vân bị ám sát, sau đó lại mất tích, quả thực thiếu nữ này bị sợ hãi cả về thể xác và tinh thần đề liên quan tới Lưu Vân, làm cho nàng không lúc nào không hy vọng sớm trở về La Mạn hành tỉnh, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh êm đềm.
- Thật ra nếu như không phải vì nàng ta cũng chẳng muốn đảm đương cái chức vụ đặc sứ nghị hòa này làm gì. Hiện tại mọi việc đã tốt đẹp, nàng cũng bình an vô sự. Tạp đại thúc cũng đã trở về. Lão cùng Phỉ Lệ Ti a di có một kết cục tốt đẹp. Hơn nữa Kinh Lôi cùng Thủy trưởng lão cũng bình an trở về. Chúng ta cũng nên rời đi.
Lưu Vân đi tới bên cạnh Thủy Linh Nhi, ôm nàng vào lòng.
- Đúng vậy. Không chỉ có như thế, bên cạnh chàng còn có thêm một đại mỹ nữ.
Thủy Linh Nhi dựa vào lòng hắn, chua xót nói.
- Nàng nói là Lâm Thi Đình? Ta với nàng hoàn toàn không có gì cả. Nàng ta vừa nhìn thấy ta thì khuôn mặt đã lạnh lùng rồi.
Lưu Vân nhún vai nói.
Để cho Lâm Thi Đình đi theo Lưu Vân rời khỏi A Tư Mạn đế quốc là kết quả thương lượng giữa Lâm Phong cùng Lưu Vân. Mặc dù Lâm Phong biết bản thân vị nhị tỷ này của mình cũng không thích Lưu Vân nhưng còn hơn ở lại bên cạnh Lâm Mị làm một ‘Mị Ảnh’. Hơn nữa một khi trở lại Hỏa Vân đế quốc thì đã có đại tỷ Lâm Thi Nhã chiếu cố cho nàng. Như vậy Lâm Phong cũng có thể phóng tay mở rộng sự nghiệp của bản thân.
- Chàng không biết một người phụ nữ hận một người nam nhân, bình thường chính là dấu hiệu báo trước nàng thích hắn sao?
Thủy Linh Nhi không buông tha, tiếp tục hỏi.
- Được rồi, hảo Linh nhi của ta. Sau khi về nước, lão công của nàng còn có nhiều chuyện phải lo lắng, nàng cũng đừng có ăn dấm chua như vậy nữa, biết không?
Lưu Vân vuốt mũi Thủy Linh Nhi, mỉm cười nói.
- Ta đâu có ghen, là do chàng hoa tâm thôi. Hiện tại tất cả mọi người đang bàn tán xem chàng cùng vị hoàng hậu A Tư Mạn xinh đẹp kia đã có chuyện phong lưu gì đó! Ta nghĩ sau khi trở về ta cần phải cùng Phi Lệ tỷ tỷ thảo luận về vấn đề này.
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Không phải là nàng có chủ tâm làm cho mọi chuyện thêm loạn sao, Linh Nhi?
Lưu Vân vẻ mặt đau khổ hỏi, trong lòng không khỏi nhớ tới nữ nhân nóng bỏng nhiệt tình trong hoàng cung kia. Sau một đêm phong lưu với Lâm Mị, hắn từng tự nói với bản thân, chuyện lúc đó giữa hắn và nàng bất quá chỉ là một tao ngộ ngẫu nhiên trên đường đời mà thôi. Nhưng mà đoạn tao ngộ này lại in sâu trong đầu hắn, không cách nào xóa đi. Bởi vì phương pháp của Lâm Mị mặc dù có chút cực đoan nhưng sau khi hiểu rõ nàng, Lưu Vân cảm giác nàng giống như một con thiêu thân vì theo đuổi ánh sáng trong nháy mắt mà không sợ bị lửa thiêu đốt thành tro bụi.
- Nhìn chàng cuống lên kìa. Ta chỉ đùa ngươi một chút thôi. Chàng mạo hiểm đi tới A Tư Mạn vì ta, ta làm sao có thể so đó chuyện này chứ? Tuy nhiên chuyện của Tạp đại thúc ta không giúp được chàng, chàng phải tự mình nghĩ biện pháp.
Thủy Linh Nhi ôn nhu nói. Phu quân là trên hết. Tất cả những nữ nhân thông minh đều làm cho nam nhân cảm giác rằng mình chính là ông trời của nàng. Thủy Linh Nhi chính là một nữ nhân thông minh như vậy.
Khi Lưu Vân đi tới phòng lão Tạp, vị lão ma đạo sư đang bị một đứa bé cưỡi trên lưng, quơ quơ bàn tay nhỏ bé của nó rút râu lão.
- Xú lão đầu, ta đã cảnh cáo ngươi không nên cầm cái chỗ kia của ta mà nói giỡn !
- Được rồi, được rồi. Ta không nói !
Lão Tạp bụm mặt xin tha.
Hắn thật không ngờ đầu bạo long này sau khi biến thành một đứa bé vẫn có lực sát thương siêu cường, cho nến mới nhất thời cao hứng cầm cái ‘tú hoa châm’ kia của hắn mà trêu đùa. Kết quả là bị trả thù điên cuồng.
- Lần sau ngươi còn dám trêu bổn long như vậy, ta sẽ đem lông mao trên người ngươi rút hết. Để xem lúc đó trông ngươi ra sao!
Ma Tước cười tà ác, đưa bàn tay nhỏ bé chỉ xuống phía dưới người lão Tạp.
- Ma Tước, nếu có lần sau nhớ bảo ta đến xem. Tuy nhiên ngươi cũng phải nhớ một điểm, bé là bé. Dù sao cũng không có tốt!
Lưu Vân nhìn một già một trẻ trên mặt đất, cười xấu xa nói.
Lúc Ma Tước cùng Kinh Lôi vừa về, hắn cũng bị tiểu tử đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ. Mặc dù hắn tự bảo mình là Ma Tước, đồng thời Kinh Lôi cùng Thủy Y Nhiên cũng chứng thực lời của hắn nhưng mọi người vẫn không tin một đại hán bưu hãn lại biến thành một tiểu đồng vài tuổi như vậy. Sau lại chứng kiến hắn biến thân cũng không thay đổi sắc tính mọi người mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này. Sau đó ‘Sắc đồng’ vài tuổi này cùng ‘Mê Nhĩ Bản’ cự long liền trở thành trò đùa của mọi người.
- Tiểu tử Lưu Vân ngươi bớt nói lời châm chọc đi. Bổn long thành như vậy cũng là bởi vì giúp ngươi làm việc. Ngươi phải đưa ra bồi thường tương ứng, nếu không ta sẽ không để ngươi yên.
Ma Tước buông lão tạp ra, đứng dậy nhìn Lưu Vân, phẫn nộ uy hiếp.
Một hài tử vài tuổi uy hiếp, nhìn qua giống như đang làm nũng.
- Được rồi. Ta sẽ mang tất cả các chiêu tán gái dạy cho ngươi. Để ngươi đi tán các cô trẻ tuổi. Như vậy được chưa?
Lưu Vân cố nhịn cười nói.
- Như vậy còn chưa đủ! Xem ra sự uy hiếp của bổn long đối với ngươi còn chưa đủ. Xem ra ngươi chưa đủ thành ý với bổn long. Nước phù sa không chảy xuống ruộng người ngoài. Tinh linh tộc Thủy Y Nhiên kia coi như là ta giao cho ngươi. Có gì phiên toái bổn long sẽ giúp ngươi đối phó, như thế nào?
Ma Tước hài lòng gật đầu, xoa bung, đắc ý cười nói.
- Cái này thì tự ngươi giữ lại đi!
Lưu Vân vừa nghe vậy vội vàng nói.
- Ta giữ thì cũng có dùng được đâu? Chờ tới lúc bổn long trưởng thành thì nàng đã sớm biến thành lão thái bà! Việc này cứ như ta nói. Ta đi dạo một vòng trên phố cái!
Ma Tước nói xong nhảy xuống, rời khỏi căn phòng.
- Thật sự là sắc tính không thay đổi. Cầm kẹo đi lừa gạt nụ hôn đầu tiên của người ta!
Lưu Vân cười khổ lắc đầu nói.
- Đáng sợ nhất là thân thể của tiểu hài tử nhưng lại có lối suy nghĩ của người trưởng thành. Sau này có ối người phải đau đầu vì tiểu tử này!
Lão Tạp đứng lên, phủi bụi trên người, thở dài nói.
- Phỉ Lệ Ti a di đâu?
Lưu Vân hỏi.
- Nàng cùng Thủy trưởng lão nói chuyện phiếm.
Lão Tạp đáp.
- Chuyện nơi này cơ bản đã kết thúc, ta chuẩn bị ngày mai lên đường về nước. Nàng sẽ đi cùng chúng ta chứ?
- Đương nhiên. Bây giờ nàng còn có thể rời ta được sao?
Lão Tạp đắc ý cười nói, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên sự vui sướng.
- Xem ra chiêu tán gái mà ta dạy đại thúc thật sự có hiệu quả!
Lưu Vân cười mập mờ nói.
- Ta còn có một phần đại lễ muốn tặng lão.
Lưu Vân vừa nói vừa lấy từ trong người ra quyển bút ký của lục hệ thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ, đưa tới trước người lão Tạp.
Lão Tạp tiếp nhận bút ký, ánh mắt nhất thời bị nét chữ phía trên hấp dẫn, trong lòng mừng rỡ như điên.
Lão run rẩy mở quyển bút ký ra, vừa lật xem vài tờ liền khép lại, sau đó đưa tay ôm chặt lấy quyển bút ký ở trước ngực, ngẩng đầu kích động hỏi :
- Đây là sự thật?
- Là sự thật. Về phần như thế nào mà ta có được quyển bút ký này, trên đường trở về ta sẽ chậm rãi nói cho lão biết. Chúc mừng lão, đại thúc. Cánh cửa của lục hệ thánh ma đạo sư đang mở rộng chờ đón lão!
Lưu Vân gật đầu cười nói.
Đế quốc lịch ngày 2 tháng 4 năm 754, Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi, lão Tạp, Phỉ Lệ Ti, Kinh Lôi cùng lên đường rời khỏi Hải Lam thành quay lại Hỏa Vân đế quốc sau khi kết thúc hành trình nghị hòa. Lâm Thi Đình được Lâm Mị hoàng hậu cho phép, cũng theo hắn đi tới Hỏa Vân đế quốc.
Bên ngoài Hải Lam thành, thừa tướng A Đạo Phu của A Tư Mạn suất lĩnh quan viên đến tiễn đưa Lưu Vân. Ngoại trừ các quan viên còn có Lâm Phong cùng Hải Luân cũng xuất hiện trong đám người đưa tiễn.
- Bá tước đại nhân, lúc này nhiệm vụ nghị hòa ở A Tư Mạn hoàn thành, ngươi cũng thu hoạch không ít!
A Đạo Phu đi tới trước người Lưu Vân, giọng nói có vẻ cô đơn. Hắn cũng nghe được chút chuyện về Lâm Mị hoàng hậu cùng vị bá tước đại nhân này. Mà buổi sáng sớm nọ hoàng hậu triệu kiến lại càng chứng minh một ít phỏng đoán trong lòng hắn.
- Thừa tướng đại nhân nói đùa!
Lưu Vân mỉm cười nhìn nam tử anh tuấn trước mặt.
- Có lẽ ta hận ngươi bởi vì ngươi chiếm được trái tim nàng nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định cảm tạ ngươi. Bởi vì ngươi làm cho trên khuôn mặt nàng xuất hiện nụ cười, nụ cười xuất phát từ nội tậm sung sướng.
A Đạo Phu nhẹ giọng nói.
Những năm gần đây si tâm nỗ lực, dường như tất cả đều bị một đêm của Lưu Vân phá tan. Trong lòng A Đạo Phu quả thật rất hận nam nhân này. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình nỗ lực nhiều năm như vậy, làm tất cả mọi việc vì nàng. Mặc dù hạnh phúc bây giờ của nàng là do người khác đem lại nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng cười vui vẻ là đủ.
- Thừa tướng đại nhân chân thành trợ giúp nàng, ai cũng biết! Hiện tại ta không thể giúp nàng nhưng ngươi thì có thể. Ta không làm được gì cho nàng nhưng ngươi có thể làm rất nhiều điều vì nàng! Tương lai thay đổi thế nào cũng không ai có thể biết rõ, cần phải cố gắng lên!
Sự si tình của A Đạo Phu làm Lưu Vân cảm động, nhịn không được bèn mở miệng an ủi. Mặc dù hoành đao đoạt ái xong mà lại nói như vậy thì nghe có chút dối trá nhưng Lưu Vân vẫn muốn lưu lại một chút hy vọng cho nam nhân này.
Nghe Lưu Vân nói xong, A Đạo Phu không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn.
- Tin tưởng ta, tương lai nàng còn cần ngươi trợ giúp!
Lưu Vân khẳng định gật đầu nói tiếp.
- Nếu thật sự là như vậy, cho dù vì nàng mà phải chết ta cũng nguyện ý!
A Đạo Phu cười khổ nói, rồi đưa tay về phía Lưu Vân.
- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!
Hai nam nhân nắm chặt tay nhau, sau đó rời đi.
- Nhị tỷ tự bảo trọng bản thân. Khi gặp đại tỷ nhớ thay ta vấn an tỷ ấy, nói cho tỷ ấy biết ta sẽ trở thành sự kiêu ngạo của tỷ ấy!
Lâm Phong kéo tay Lâm Thi Đình, một câu nói này làm cho ánh mắt nàng hồng lên.
- Đệ đệ, ta đi rồi, ngươi phải tự mình cẩn thận mọi việc. Nghìn vạn lần không nên cậy mạnh. Chúng ta muốn đệ có cuộc sống yên ổn, không hy vọng đệ gặp chuyện gì không hay.
Nhìn mười tên đội viên hộ vệ tinh thần tỉnh táo bên cạnh Lâm Phong, Lâm Thi Đình lo lắng nói. Những người này mặc dù là những kẻ được tuyển lựa chọn lọc từ các Hắc Ưng đội viên, cũng là lễ vật sư phụ đưa cho đồ đệ. Mặc dù biết tam đệ mình cùng nam nhân kia ở cùng một chỗ, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không yên bình, nàng không nhịn được dặn dò.
- Nhị tỷ yên tâm. Ngoài bọn họ ra ta còn có người của mình. Tin tức của ta ở chỗ này lúc nào cũng truyền tới tay sư phụ.
Lâm Phong chỉ vào mấy Hắc Ưng hộ vệ bên cạnh mình.
Lưu Vân cùng A Đạo Phu sau khi nói lời từ biệt, Hải Luân đi tới trước mặt hắn. Cái khăn che mặt che đi dung nhan của nàng, cũng không ai biết tâm tình hiện tại của nàng ra sao.
Nhưng nàng chỉ nói một câu khiến Lưu Vân nhận thấy sự u buồn của nàng.
- Rốt cuộc cũng phải li biệt.
- Đúng vậy, nhưng khúc nhạc li biệt này có lẽ là khúc nhạc dạo đầu cho lúc gặp lại.
Lưu Vân miễn cưỡng cười nói.
- Hy vọng sẽ có ngày đó.
Hải Luân ôn nhu nói.
- Chỉ cần trong lòng có hy vọng thì sẽ có ngày đó. Thanh niên này rất có tiền đồ, sở học uyên bác, nhờ ngươi chiếu cố cho hắn.
Lưu Vân vừa nói vừa chỉ vào Lâm Phong.
- Nghe nói đó là đồ đệ của ngươi?
- Hắn nhất định phải bái sư, ta cũng không cự tuyệt được.
- Ta sẽ tận tâm.
- A Tư Mạn có lẽ sẽ gặp phải một hồi chiến tranh đáng sợ. Ngươi phải bảo trọng nhiều hơn.
- Ngươi lo lắng cho ta?
Hải Luân thấp giọng hỏi.
- Có lẽ là vậy! Từ lúc bắt ta phải nhảy sông thì ngươi đã thiếu nợ ta. Tương lại ngươi phải trả cho ta!
Lưu Vân cười nói. Hắn cảm giác được lúc mình kéo cái khăn che mặt của nàng xuống, ở trong lòng đã xuất hiện một giấc mộng không cách nào thực hiện được. Mỗi một ngày đều muốn nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ như mộng ảo nọ.
“Nam nhân lòng dạ hẹp hòi!”
Hải Luân cảm giác được từ sau khi để cho hắn nắm tay dắt đi, nam nhân này rất dễ làm cho nàng đỏ mặt.
- Phong thư này là nàng đưa cho ngươi.
Cuối cùng Hải Luân nói.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Hải Lam thành.
Lưu Vân mở bức thư ra.
- Một đêm phong tình, cả đời ghi nhớ! Kiếp này vô duyên, hẹn kiếp sau sẽ yêu chàng!
Trên bức thư mang theo một mùi thơm. Lưu Vân biết đó là mùi vị của Lâm Mị
Trong lịch sử Lam Nguyệt đại lục, đây là một văn kiện cực kì đặc biệt.
Trong văn kiện này cũng không có nhiều nội dung mang tính thực chất lắm, cũng không có các vấn đề đàm phàn bồi thường cho chiến tranh, mà chỉ là tờ giấy xác định trên phương diện chính trị rằng hai đế quốc tiến vào thời kì hòa bình. Thông qua phần văn kiện này đế quốc A Tư Mạn đang chịu nhục bởi Lưu Vân đột nhiên quật khởi, lấy lại được thể diện sau khi kết thúc chiến tranh, còn Hỏa Vân đế quốc thì tránh được việc sau khi chiến tranh kết thúc lại phải một lần nữa đối mặt với sự uy hiếp của đối thủ cường đại, tranh thủ được thời gian quý giá để phát triển.
Trong mắt dân chúng hai đế quốc, phần văn kiện này còn chứa đựng sắc thái chủ nghĩa lạng mãn nồng đậm, thậm chí về sau còn bị gọi là ‘hiệp nghị tình nhân’. Bởi vì mọi người từ đủ loại con đường biết được trong thời gian trước khi ký kết hiệp nghị, nữ nhân nổi danh nhất trong lịch sử A Tư Mạn --- Lâm Mị hoàng hậu cùng đặc sứ nghị hòa của Hỏa Vân đế quốc là Lưu Vân bá tước đã xảy ra một số chuyện không muốn người khác biết. Có một lời đồn đãi cho rằng khi Lâm Mị hoàng hậu còn sống, mặc dù từng có rất nhiều nam nhân nhưng chỉ có Hắc Ưng quân đoàn trưởng Lưu Vân đến từ Hỏa Vân đế quốc kia mới chính thức là tình nhân mà nàng ái mộ yêu thương. Đối với lời đồn đãi này, dân chúng hai đế quốc rất tán thành. Dân chúng A Tư Mạn cho rằng chỉ có vị anh hùng danh chấn đại lục này mới xứng đôi với hoàng hậu cao quý của bọn họ. Còn dân chúng Hỏa Vân đế quốc thì cho rằng hoàng hậu xinh đẹp này xuất hiện sẽ tăng thêm một vầng hào quang trên người chiến thần của đế quốc mình.
Đối với Lam Nguyệt đại lục mà nói thì phần văn kiện này đặc thù ở chỗ sau khi ký văn kiện không lâu, đại lục đã xảy ra biến hóa trọng đại, khiến cho hiệp định hòa bình nhìn qua tưởng chừng chỉ là ứng phó cho đủ lại thành một đồng minh chiến tranh kiên cường nhất trên đại lục.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới trực tiếp đề cao ảnh hưởng sâu sắc của văn kiện kia chỉ là một cái cớ mà một kẻ vô sỉ nào đó tìm cách biện minh cho hành vi của mình.
Một buổi sáng sớm nào đó của tháng 3, lão Tạp, Phỉ Lệ Ti cùng Hải Luân vội vã chạy vào tẩm cung của Lâm Mị hoàng hậu, lo lắng không thôi cho an nguy của Lưu Vân thì ba ngươi phát hiện: Hắn cùng Lâm Mị hoàng hậu đang ngồi trước bàn ăn, trên mặt bàn đầy những món ngon vật lạ. Mà trên mặt Lâm Mị hoàng hậu thì xuân phong phơi phới, dường như mới từ trong giấc mộng xuân ngọt ngào tỉnh lại.
Đối mặt với ánh mắt phun lửa của ba người, Lưu Vân bá tước xấu hổ biện bạch rằng hắn đang cùng hoàng hậu thương nghị các thủ tục liên quan tới việc hòa đàm, cũng chuẩn bị tới ký hiệp định hòa bình cho hai đế quốc. Dường như để chứng minh lời Lưu Vân nói, Lâm Mị hoàng hậu liền triệu kiến thừa tướng A Đạo Phu, sau đó vài ngày A Đạo Phu cùng Lưu Vân tiến hành thương lượng, bàn bạc, rồi nhanh chóng ký vào hiệp định hòa bình này.
- Điều ước của hiệp định này cũng chỉ là trò đùa thôi!
Sau khi Lưu Vân từ hoàng cung trở về, đem hiệp nghị A Đạo Phu đưa tới vứt lên bàn, nhìn Thủy Linh Nhi đang xem rồi nói.
Thủy Linh Nhi khép quyển sách trên tay lại.
- Mặc kệ như thế nào thì nhiệm vụ của chàng cũng đã xong. Chúng ta nên sớm rời nơi này trở về La Mạn hành tỉnh đi. Phi Lệ tỷ tỷ cùng rất nhiều người cũng đang nhớ chàng!
Mấy ngày này ở lại A Tư Mạn, Thủy Linh Nhi luông phải lo lắng đề phòng. Lúc đầu là Lưu Vân bị ám sát, sau đó lại mất tích, quả thực thiếu nữ này bị sợ hãi cả về thể xác và tinh thần đề liên quan tới Lưu Vân, làm cho nàng không lúc nào không hy vọng sớm trở về La Mạn hành tỉnh, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh êm đềm.
- Thật ra nếu như không phải vì nàng ta cũng chẳng muốn đảm đương cái chức vụ đặc sứ nghị hòa này làm gì. Hiện tại mọi việc đã tốt đẹp, nàng cũng bình an vô sự. Tạp đại thúc cũng đã trở về. Lão cùng Phỉ Lệ Ti a di có một kết cục tốt đẹp. Hơn nữa Kinh Lôi cùng Thủy trưởng lão cũng bình an trở về. Chúng ta cũng nên rời đi.
Lưu Vân đi tới bên cạnh Thủy Linh Nhi, ôm nàng vào lòng.
- Đúng vậy. Không chỉ có như thế, bên cạnh chàng còn có thêm một đại mỹ nữ.
Thủy Linh Nhi dựa vào lòng hắn, chua xót nói.
- Nàng nói là Lâm Thi Đình? Ta với nàng hoàn toàn không có gì cả. Nàng ta vừa nhìn thấy ta thì khuôn mặt đã lạnh lùng rồi.
Lưu Vân nhún vai nói.
Để cho Lâm Thi Đình đi theo Lưu Vân rời khỏi A Tư Mạn đế quốc là kết quả thương lượng giữa Lâm Phong cùng Lưu Vân. Mặc dù Lâm Phong biết bản thân vị nhị tỷ này của mình cũng không thích Lưu Vân nhưng còn hơn ở lại bên cạnh Lâm Mị làm một ‘Mị Ảnh’. Hơn nữa một khi trở lại Hỏa Vân đế quốc thì đã có đại tỷ Lâm Thi Nhã chiếu cố cho nàng. Như vậy Lâm Phong cũng có thể phóng tay mở rộng sự nghiệp của bản thân.
- Chàng không biết một người phụ nữ hận một người nam nhân, bình thường chính là dấu hiệu báo trước nàng thích hắn sao?
Thủy Linh Nhi không buông tha, tiếp tục hỏi.
- Được rồi, hảo Linh nhi của ta. Sau khi về nước, lão công của nàng còn có nhiều chuyện phải lo lắng, nàng cũng đừng có ăn dấm chua như vậy nữa, biết không?
Lưu Vân vuốt mũi Thủy Linh Nhi, mỉm cười nói.
- Ta đâu có ghen, là do chàng hoa tâm thôi. Hiện tại tất cả mọi người đang bàn tán xem chàng cùng vị hoàng hậu A Tư Mạn xinh đẹp kia đã có chuyện phong lưu gì đó! Ta nghĩ sau khi trở về ta cần phải cùng Phi Lệ tỷ tỷ thảo luận về vấn đề này.
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Không phải là nàng có chủ tâm làm cho mọi chuyện thêm loạn sao, Linh Nhi?
Lưu Vân vẻ mặt đau khổ hỏi, trong lòng không khỏi nhớ tới nữ nhân nóng bỏng nhiệt tình trong hoàng cung kia. Sau một đêm phong lưu với Lâm Mị, hắn từng tự nói với bản thân, chuyện lúc đó giữa hắn và nàng bất quá chỉ là một tao ngộ ngẫu nhiên trên đường đời mà thôi. Nhưng mà đoạn tao ngộ này lại in sâu trong đầu hắn, không cách nào xóa đi. Bởi vì phương pháp của Lâm Mị mặc dù có chút cực đoan nhưng sau khi hiểu rõ nàng, Lưu Vân cảm giác nàng giống như một con thiêu thân vì theo đuổi ánh sáng trong nháy mắt mà không sợ bị lửa thiêu đốt thành tro bụi.
- Nhìn chàng cuống lên kìa. Ta chỉ đùa ngươi một chút thôi. Chàng mạo hiểm đi tới A Tư Mạn vì ta, ta làm sao có thể so đó chuyện này chứ? Tuy nhiên chuyện của Tạp đại thúc ta không giúp được chàng, chàng phải tự mình nghĩ biện pháp.
Thủy Linh Nhi ôn nhu nói. Phu quân là trên hết. Tất cả những nữ nhân thông minh đều làm cho nam nhân cảm giác rằng mình chính là ông trời của nàng. Thủy Linh Nhi chính là một nữ nhân thông minh như vậy.
Khi Lưu Vân đi tới phòng lão Tạp, vị lão ma đạo sư đang bị một đứa bé cưỡi trên lưng, quơ quơ bàn tay nhỏ bé của nó rút râu lão.
- Xú lão đầu, ta đã cảnh cáo ngươi không nên cầm cái chỗ kia của ta mà nói giỡn !
- Được rồi, được rồi. Ta không nói !
Lão Tạp bụm mặt xin tha.
Hắn thật không ngờ đầu bạo long này sau khi biến thành một đứa bé vẫn có lực sát thương siêu cường, cho nến mới nhất thời cao hứng cầm cái ‘tú hoa châm’ kia của hắn mà trêu đùa. Kết quả là bị trả thù điên cuồng.
- Lần sau ngươi còn dám trêu bổn long như vậy, ta sẽ đem lông mao trên người ngươi rút hết. Để xem lúc đó trông ngươi ra sao!
Ma Tước cười tà ác, đưa bàn tay nhỏ bé chỉ xuống phía dưới người lão Tạp.
- Ma Tước, nếu có lần sau nhớ bảo ta đến xem. Tuy nhiên ngươi cũng phải nhớ một điểm, bé là bé. Dù sao cũng không có tốt!
Lưu Vân nhìn một già một trẻ trên mặt đất, cười xấu xa nói.
Lúc Ma Tước cùng Kinh Lôi vừa về, hắn cũng bị tiểu tử đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ. Mặc dù hắn tự bảo mình là Ma Tước, đồng thời Kinh Lôi cùng Thủy Y Nhiên cũng chứng thực lời của hắn nhưng mọi người vẫn không tin một đại hán bưu hãn lại biến thành một tiểu đồng vài tuổi như vậy. Sau lại chứng kiến hắn biến thân cũng không thay đổi sắc tính mọi người mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này. Sau đó ‘Sắc đồng’ vài tuổi này cùng ‘Mê Nhĩ Bản’ cự long liền trở thành trò đùa của mọi người.
- Tiểu tử Lưu Vân ngươi bớt nói lời châm chọc đi. Bổn long thành như vậy cũng là bởi vì giúp ngươi làm việc. Ngươi phải đưa ra bồi thường tương ứng, nếu không ta sẽ không để ngươi yên.
Ma Tước buông lão tạp ra, đứng dậy nhìn Lưu Vân, phẫn nộ uy hiếp.
Một hài tử vài tuổi uy hiếp, nhìn qua giống như đang làm nũng.
- Được rồi. Ta sẽ mang tất cả các chiêu tán gái dạy cho ngươi. Để ngươi đi tán các cô trẻ tuổi. Như vậy được chưa?
Lưu Vân cố nhịn cười nói.
- Như vậy còn chưa đủ! Xem ra sự uy hiếp của bổn long đối với ngươi còn chưa đủ. Xem ra ngươi chưa đủ thành ý với bổn long. Nước phù sa không chảy xuống ruộng người ngoài. Tinh linh tộc Thủy Y Nhiên kia coi như là ta giao cho ngươi. Có gì phiên toái bổn long sẽ giúp ngươi đối phó, như thế nào?
Ma Tước hài lòng gật đầu, xoa bung, đắc ý cười nói.
- Cái này thì tự ngươi giữ lại đi!
Lưu Vân vừa nghe vậy vội vàng nói.
- Ta giữ thì cũng có dùng được đâu? Chờ tới lúc bổn long trưởng thành thì nàng đã sớm biến thành lão thái bà! Việc này cứ như ta nói. Ta đi dạo một vòng trên phố cái!
Ma Tước nói xong nhảy xuống, rời khỏi căn phòng.
- Thật sự là sắc tính không thay đổi. Cầm kẹo đi lừa gạt nụ hôn đầu tiên của người ta!
Lưu Vân cười khổ lắc đầu nói.
- Đáng sợ nhất là thân thể của tiểu hài tử nhưng lại có lối suy nghĩ của người trưởng thành. Sau này có ối người phải đau đầu vì tiểu tử này!
Lão Tạp đứng lên, phủi bụi trên người, thở dài nói.
- Phỉ Lệ Ti a di đâu?
Lưu Vân hỏi.
- Nàng cùng Thủy trưởng lão nói chuyện phiếm.
Lão Tạp đáp.
- Chuyện nơi này cơ bản đã kết thúc, ta chuẩn bị ngày mai lên đường về nước. Nàng sẽ đi cùng chúng ta chứ?
- Đương nhiên. Bây giờ nàng còn có thể rời ta được sao?
Lão Tạp đắc ý cười nói, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên sự vui sướng.
- Xem ra chiêu tán gái mà ta dạy đại thúc thật sự có hiệu quả!
Lưu Vân cười mập mờ nói.
- Ta còn có một phần đại lễ muốn tặng lão.
Lưu Vân vừa nói vừa lấy từ trong người ra quyển bút ký của lục hệ thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ, đưa tới trước người lão Tạp.
Lão Tạp tiếp nhận bút ký, ánh mắt nhất thời bị nét chữ phía trên hấp dẫn, trong lòng mừng rỡ như điên.
Lão run rẩy mở quyển bút ký ra, vừa lật xem vài tờ liền khép lại, sau đó đưa tay ôm chặt lấy quyển bút ký ở trước ngực, ngẩng đầu kích động hỏi :
- Đây là sự thật?
- Là sự thật. Về phần như thế nào mà ta có được quyển bút ký này, trên đường trở về ta sẽ chậm rãi nói cho lão biết. Chúc mừng lão, đại thúc. Cánh cửa của lục hệ thánh ma đạo sư đang mở rộng chờ đón lão!
Lưu Vân gật đầu cười nói.
Đế quốc lịch ngày 2 tháng 4 năm 754, Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi, lão Tạp, Phỉ Lệ Ti, Kinh Lôi cùng lên đường rời khỏi Hải Lam thành quay lại Hỏa Vân đế quốc sau khi kết thúc hành trình nghị hòa. Lâm Thi Đình được Lâm Mị hoàng hậu cho phép, cũng theo hắn đi tới Hỏa Vân đế quốc.
Bên ngoài Hải Lam thành, thừa tướng A Đạo Phu của A Tư Mạn suất lĩnh quan viên đến tiễn đưa Lưu Vân. Ngoại trừ các quan viên còn có Lâm Phong cùng Hải Luân cũng xuất hiện trong đám người đưa tiễn.
- Bá tước đại nhân, lúc này nhiệm vụ nghị hòa ở A Tư Mạn hoàn thành, ngươi cũng thu hoạch không ít!
A Đạo Phu đi tới trước người Lưu Vân, giọng nói có vẻ cô đơn. Hắn cũng nghe được chút chuyện về Lâm Mị hoàng hậu cùng vị bá tước đại nhân này. Mà buổi sáng sớm nọ hoàng hậu triệu kiến lại càng chứng minh một ít phỏng đoán trong lòng hắn.
- Thừa tướng đại nhân nói đùa!
Lưu Vân mỉm cười nhìn nam tử anh tuấn trước mặt.
- Có lẽ ta hận ngươi bởi vì ngươi chiếm được trái tim nàng nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định cảm tạ ngươi. Bởi vì ngươi làm cho trên khuôn mặt nàng xuất hiện nụ cười, nụ cười xuất phát từ nội tậm sung sướng.
A Đạo Phu nhẹ giọng nói.
Những năm gần đây si tâm nỗ lực, dường như tất cả đều bị một đêm của Lưu Vân phá tan. Trong lòng A Đạo Phu quả thật rất hận nam nhân này. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình nỗ lực nhiều năm như vậy, làm tất cả mọi việc vì nàng. Mặc dù hạnh phúc bây giờ của nàng là do người khác đem lại nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng cười vui vẻ là đủ.
- Thừa tướng đại nhân chân thành trợ giúp nàng, ai cũng biết! Hiện tại ta không thể giúp nàng nhưng ngươi thì có thể. Ta không làm được gì cho nàng nhưng ngươi có thể làm rất nhiều điều vì nàng! Tương lai thay đổi thế nào cũng không ai có thể biết rõ, cần phải cố gắng lên!
Sự si tình của A Đạo Phu làm Lưu Vân cảm động, nhịn không được bèn mở miệng an ủi. Mặc dù hoành đao đoạt ái xong mà lại nói như vậy thì nghe có chút dối trá nhưng Lưu Vân vẫn muốn lưu lại một chút hy vọng cho nam nhân này.
Nghe Lưu Vân nói xong, A Đạo Phu không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn.
- Tin tưởng ta, tương lai nàng còn cần ngươi trợ giúp!
Lưu Vân khẳng định gật đầu nói tiếp.
- Nếu thật sự là như vậy, cho dù vì nàng mà phải chết ta cũng nguyện ý!
A Đạo Phu cười khổ nói, rồi đưa tay về phía Lưu Vân.
- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!
Hai nam nhân nắm chặt tay nhau, sau đó rời đi.
- Nhị tỷ tự bảo trọng bản thân. Khi gặp đại tỷ nhớ thay ta vấn an tỷ ấy, nói cho tỷ ấy biết ta sẽ trở thành sự kiêu ngạo của tỷ ấy!
Lâm Phong kéo tay Lâm Thi Đình, một câu nói này làm cho ánh mắt nàng hồng lên.
- Đệ đệ, ta đi rồi, ngươi phải tự mình cẩn thận mọi việc. Nghìn vạn lần không nên cậy mạnh. Chúng ta muốn đệ có cuộc sống yên ổn, không hy vọng đệ gặp chuyện gì không hay.
Nhìn mười tên đội viên hộ vệ tinh thần tỉnh táo bên cạnh Lâm Phong, Lâm Thi Đình lo lắng nói. Những người này mặc dù là những kẻ được tuyển lựa chọn lọc từ các Hắc Ưng đội viên, cũng là lễ vật sư phụ đưa cho đồ đệ. Mặc dù biết tam đệ mình cùng nam nhân kia ở cùng một chỗ, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không yên bình, nàng không nhịn được dặn dò.
- Nhị tỷ yên tâm. Ngoài bọn họ ra ta còn có người của mình. Tin tức của ta ở chỗ này lúc nào cũng truyền tới tay sư phụ.
Lâm Phong chỉ vào mấy Hắc Ưng hộ vệ bên cạnh mình.
Lưu Vân cùng A Đạo Phu sau khi nói lời từ biệt, Hải Luân đi tới trước mặt hắn. Cái khăn che mặt che đi dung nhan của nàng, cũng không ai biết tâm tình hiện tại của nàng ra sao.
Nhưng nàng chỉ nói một câu khiến Lưu Vân nhận thấy sự u buồn của nàng.
- Rốt cuộc cũng phải li biệt.
- Đúng vậy, nhưng khúc nhạc li biệt này có lẽ là khúc nhạc dạo đầu cho lúc gặp lại.
Lưu Vân miễn cưỡng cười nói.
- Hy vọng sẽ có ngày đó.
Hải Luân ôn nhu nói.
- Chỉ cần trong lòng có hy vọng thì sẽ có ngày đó. Thanh niên này rất có tiền đồ, sở học uyên bác, nhờ ngươi chiếu cố cho hắn.
Lưu Vân vừa nói vừa chỉ vào Lâm Phong.
- Nghe nói đó là đồ đệ của ngươi?
- Hắn nhất định phải bái sư, ta cũng không cự tuyệt được.
- Ta sẽ tận tâm.
- A Tư Mạn có lẽ sẽ gặp phải một hồi chiến tranh đáng sợ. Ngươi phải bảo trọng nhiều hơn.
- Ngươi lo lắng cho ta?
Hải Luân thấp giọng hỏi.
- Có lẽ là vậy! Từ lúc bắt ta phải nhảy sông thì ngươi đã thiếu nợ ta. Tương lại ngươi phải trả cho ta!
Lưu Vân cười nói. Hắn cảm giác được lúc mình kéo cái khăn che mặt của nàng xuống, ở trong lòng đã xuất hiện một giấc mộng không cách nào thực hiện được. Mỗi một ngày đều muốn nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ như mộng ảo nọ.
“Nam nhân lòng dạ hẹp hòi!”
Hải Luân cảm giác được từ sau khi để cho hắn nắm tay dắt đi, nam nhân này rất dễ làm cho nàng đỏ mặt.
- Phong thư này là nàng đưa cho ngươi.
Cuối cùng Hải Luân nói.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Hải Lam thành.
Lưu Vân mở bức thư ra.
- Một đêm phong tình, cả đời ghi nhớ! Kiếp này vô duyên, hẹn kiếp sau sẽ yêu chàng!
Trên bức thư mang theo một mùi thơm. Lưu Vân biết đó là mùi vị của Lâm Mị
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.