Quyển 5 - Chương 297: Lai khách trên biển
Lý Bố Y
25/03/2013
Ngày 15 tháng 11, tại một làng chài tên là Sa Khắc cạnh bờ biển Thú nhân đế quốc đã xảy ra một vụ thảm án.
Sáng sớm, người ở thôn bên cạnh phát hiện mọi người ở làng chài này không có ra biển đánh cá giống như ngày thường mà cả làng chài là sự yên tĩnh.
Một số người lớn gan đã tới trong làng chài xem xét mới phát hiện toàn bộ mọi người trong làng chài đã chết sạch.
Mỗi một người đều bị một đao cắt ngang cuống họng, thủ pháp cực kì sạch sẽ lưu loát, thậm chí ngay cả máu tươi cũng không có chảy ra nhiều.
Thú nhân dân phong luôn thật thà chất phác, rất ít khi phát sinh việc phạm tội.
Tại sao làng chài nhỏ không tranh chấp với đời lại phát sinh thảm án như vậy?
Sau lưng vụ thảm án này rốt cuộc ẩn dấu chuyện gì không muốn người ta biết?
Không ai có thể đưa ra đáp án.
Tin tức vụ thảm án li kì nhanh chóng truyền khắp đế quốc. Bởi vì nơi xảy ra thảm án rất gần với Thần thú thành, thủ đô của Thú nhân đế quốc cho nên đã khiến cho Thú hoàng chú ý. Hắn tự mình hạ lệnh phải điều tra rõ việc này.
Một nhóm quan viên Thú nhân phụng mệnh đi tới làng chài nhỏ, nhưng đều là tay không mà về.
Bọn họ không cách nào phát hiện nửa điểm đầu mối từ hiện trường, cũng không có nghe được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ trong miệng dân chúng. Bởi vì người liên quan tới sự kiện đã chết sạch.
Cuối cùng quan viên thú nhân không thể làm gì khác hơn là đem vụ án hồ đồ này tính lên đầu Huyết thần giáo.
Màn đêm buông xuống, khi đội viên Dạ Phong đem tin tức này báo cho Lâm Phong, Thủy Hàn đang cùng Lâm Thi Đình thảo luận về một ít biến hóa vi diệu gần đây trong quân đội thú nhân.
Hắn cùng Lâm Thi Đinh sau khi đến Thú nhân đế quốc liền thành lập một trung tâm xử lý tin tức tình báo ở Mã Đặc thành cách Thần thú thành hơn một trăm dặm. Tất cả tin tức tình báo đưa đến tay Lưu Vân đều phải qua tay hai người xử lý.
- Việc này phát sinh ở địa phương nào?
Là một người làm công tác tình báo, Thủy Hàn đã dưỡng thành một thói quen tốt: Từ một số việc nhìn qua như không có quan hệ gì tới tin tức tình báo mình cần tìm ra giá trị của tin tức tình báo.
Đối với chuyện li kì như vậy hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
- Phía tây Duy Lạp hành tỉnh có một làng chài tên là Sa Khắc, ba ngày trước phát sinh thảm án.
Đội viên trả lời.
Lúc này Thủy Hàn đang đứng trước bản đò, bắt đầu tìm kiếm vị trí làng chài Sa Khắc trên bản đồ. Bản đồ này căn cứ vào các tin tức tình báo của đội viên mà sửa sang lại rồi chế ra. Độ chính xác của nó thậm chí còn vượt qua bản đồ mà quân đội Thú nhân đế quốc sử dụng.
- Sa Khắc thôn….
Thủy Hàn thì thào trong miệng, lấy tay chỉ lên mặt bản đồ để tìm
- Làm sao vậy, chuyện này có quan hệ cùng chúng ta sao?
Lâm Thi Đình bèn hỏi.
Sau khi rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, tâm tình của nàng vẫn không tốt. Nỗi nhớ Lưu Vân làm cho nàng chỉ có thể thông qua việc xử lý đại lượng tin tức tình báo hàng ngày, dùng công việc quên đi nỗi nhớ.
Thủy Hàn không trả lời câu hỏi của nàng.
- Ở chỗ này.
Thủy Hàn đưa ngón tay chỉ lên một điểm trên bản đồ.
- Gần bờ biển, khoảng cách cách Thần thú thành cũng rất gần. Việc này xem ra không đơn giản!
- Sao? Ngươi không nên nói cho ta biết ngươi nói như vậy là dựa vào trực giác của một nhân viên tình báo.
Lâm Thi Đình trêu hắn.
- Không. Thời điểm ta rời đi lão đại cố ý phân phó ta nhất định phải nhìn thật kỹ bờ biển phía tây Thú nhân đế quốc. Có ngọn gió nào thổi lay ngọn cỏ cũng phải biết rõ. Xem ra hắn đã sớm đoán được một số việc.
Thủy Hàn giải thích.
- Chuyện này giao cho ta điều tra đi!
Vừa nghe nói tới Lưu Vân phân phó, Lâm Thi Đình nhất thời tỉnh táo.
Năm ngày sau Lâm Thi Đình về tới Mã Đặc thành. Cùng trở về với nàng còn có một thiếu niên Thú nhân tầm 15, 16 tuổi.
- Ta đã trở về!
Lâm Thi Đình vừa vào trong đã hướng Thủy Hàn la lớn.
- Chúc mừng!
Thủy Hàn vừa nghe ngữ khí nói chuyện của Lâm Thi Đình là biết chuyến đi này của nàng có thu hoạch.
- Cám ơn!
Lâm Thi Đình cười quyến rũ.
- Tên kia như thế nào lại bảo ngươi phải chú ý bờ biển, thật là không nghĩ ra tại sao.
- Ha ha, coi như là giác quan thứ sáu của nam nhân đi!
Thủy Hàn cười nói.
- Hắn chính là đầu gỗ. Giác quan thứ sáu cái gì !
Lâm Thi Đình thở dài nói.
Thủy Hàn bảo :
- Mau nói vào chính sự đi.
Lâm Thi Đình xoay người hướng về phía cửa nói :
- Dẫn hắn vào đi!
Một đội viên dẫn một thiếu niên 15, 16 tuổi vào phòng.
- Đây là người sống sót duy nhất sau thảm án ở làng chài Sa Khắc. Hắn ở trong núi ba ngày, bị ta tìm được. Có gì ngươi hỏi hắn đi!
Khóe miệng Lâm Thi Đình nhẹ nhàng nhíu lại, chỉ vào thiếu niên thú nhân ở bên cạnh nói.
- Rốt cuộc đúng là chuyên nghiệp. Haha.
Thủy Hàn cười nói.
- Ngươi tên là gì, tiểu tử kia? Có thể nói cho ta biết Sa Khắc thôn đã xảy ra chuyện gì không?
Thủy Hàn đi tới bên cạnh thiếu niên, hòa ái hỏi thăm.
- Ta đã nói cho vị tỷ tỷ này biết. Ta không muốn nghĩ lại những gì đã phát sinh đêm đó.
Thiếu niên vẻ mặt bi thương nói, trong mắt lóe lên cừu hận không hề che đậy.
Thủy Hàn bất đắc dĩ nhún vai, nhìn qua Lâm Thi Đình.
- Được rồi, Tiểu Hổ, ngươi đi theo thúc thúc này nghỉ ngơi cho tốt đi.
Lam Thi Đình ôn nhu nói với thiếu niên.
Lúc thiếu niên rời khỏi cửa, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Thi Đình nói:
- Tỷ tỷ đừng quên ngươi đã nói phải giúp ta báo thù!
Lâm Thi Đình gật đầu.
Sau khi thiếu niên rời đi, Thủy Hàn không chờ được bèn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện xảy ra vào lúc tối muội. Hôm đó phụ thân Tiểu Hổ mang theo hắn cùng một nam nhân khác trong thôn ra biển đánh cá. Lúc hoàng hôn bọn họ quay lại bờ biển, bọn họ thấy được một màn cực kì kinh người: Một chiến thuyền lớn giống như một con quái vật xuất hiện ở trên biển. Chiếc thuyền đó lớn hơn ngư thuyền của bọn họ mấy chục lần.
- Trên biển còn có thuyền lớn như vậy?
Thủy Hàn kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy. Loại thuyền này là cho dù là người đời đời kiếp kiếp đánh cá trên biển cũng chưa từng nhìn thấy, chưa từng gặp qua. Hơn nữa nếu như tất cả đúng như lời hắn thì thuyền lớn như vậy, theo ta được biết tại Lam Nguyệt đại lục chưa bao giờ thấy qua.
Lâm Thi Đình nói tiếp.
- Ngươi nói tiếp đi.
Ánh mắt Thủy Hàn trở nên cực kì ngưng trọng.
- Sau khi trở lại trên bờ, có người tụ tập bên bờ xem náo nhiệt. Phụ thân Tiểu Hổ thì mang theo hắn chuẩn bị về nhà. Bọn họ đi không xa thì nghe thấy từ phía bờ biển truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Người trên thuyền lớn nhảy xuống, bắt đầu giết hại ngư dân. Phụ thân Tiểu Hổ vội vàng chạy về thôn báo tin. Hắn bảo Tiểu Hổ chạy lên núi. Kết quả là toàn bộ mọi người trong thôn chết sạch, chỉ có Tiểu Hổ sống sót.
Thủy Hàn hỏi:
- Hắn có thấy rõ tướng mạo những người đó?
Lâm Thi Đình gật đầu:
- Không phải Thú nhân, tướng mạo giống như nhân tộc của đại lục.
- Không phải Thú nhân….. vậy là ai? Bọn họ từ đâu tới? Tại sao muốn giết những ngư dân bình thường này?
Thủy Hàn chìm vào suy nghĩ.
- Ngươi thấy chuyện này thế nào?
Lâm Thi Đình hỏi.
- Hẳn là không thoát được quan hệ với Minh Lạc.
Nghĩ đến ngày thường lão đại luôn lo lắng về Minh Lạc, Thủy Hàn đoán.
- Nếu là như vậy giết người chính là vì giữ bí mật. Giữ bí mật có nghĩa là có âm mưu cực lớn.
Lâm Thi Đình hỗ trợ phân tích.
- Chuyện này ngươi tìm Tiểu Hổ hỏi rõ lại các chi tiết, sau đó chúng ta lập tức báo cho lão đại biết.
Thủy Hàn trịnh trọng nói.
- Được.
Lâm Thi Đình sáng khoái đồng ý.
Lúc này trong lòng nàng tràn ngập vui sướng bởi vì sau khi xa hắn tới Thú nhân đế quốc, nàng rốt cuộc cũng vì hắn mà đưa tới tin tức tình báo trọng yếu nhất.
Khi hắn chứng kiến tin tức tình báo này nhất định sẽ nhớ tới nàng đang ở phương xa.
Thần thú thành, trong phủ của Minh Lạc.
Bên trong thư phòng chỉ có hai người, Minh Lạc cùng một thanh niên đang đứng đối diện nhau.
Minh Lạc yên lặng nhìn thanh niên, trong mắt không nén được tức giận.
Đây là một nam tử 24 tuổi. Vẻ mặt Minh Lạc lúc nào cũng lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, còn thanh niên này giống như một khối hàn băng vạn năm, vừa giống như một thanh lợi kiếm, trên người tràn ngập sát khí âm lãnh.
- A La Ước, hãy nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm!
“Ba” một tiếng thanh thúy, Minh Lạc vung tay lên, trên mặt nam tử xuất hiện năm ngón tay hồng hồng, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
- Đại ca, ta sai lầm rồi! Ngươi hãy trách phạt ta đi!
Thanh niên biểu hiện bướng bỉnh này không ngờ sau khi ăn một cái tát lại quỳ xuống đất, quỳ gối trước Minh Lạc.
- Ngươi phải nhớ kỹ địa phương này là nơi nào, chúng ta tới đây làm gì! Ta có thể dễ dàng tha thứ cho sự kiêu ngạo của ngươi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc!
Minh Lạc hiển nhiên vẫn còn tức giận, lớn tiếng trách mắng.
- Ta nhớ kỹ. Sau này ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa!
A La Ước đáp.
Trầm mặc một lúc lâu, Minh Lạc mới đỡ tức, hạ thấp giọng hỏi:
- Không có ai lọt lưới chứ?
- Không có.
- Đứng lên đi! Mấy ngày nay ngươi cũng đã khổ cực rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Hãy tha thứ cho đại ca vừa thấy mặt đã mắng ngươi, bởi vì chuyện đã xảy ra làm cho ta không thể không hết sức cẩn thận!
Minh Lạc đưa tay kéo thanh niên, thở dài nói.
- Tại sao?
A La Ước kinh ngạc hỏi.
Trong trí nhớ của hắn, tựa hồ còn không có người nào hoặc chuyện gì có thể làm cho huynh trưởng mình làm việc phải cẩn thận đến thế.
- Tuy nhiên ta rất thích loại cảm giác này. Vì ổn định, ta mới cố ý đem ngươi đến đây.
- Ta thật muốn xem xem người nào đáng để cho đại ca coi trọng đến thế. Độc hạt quét ngang tất cả các địa phương, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
A La Ước kiêu ngạo nói.
- Ngươi nghĩ sai rồi. Ta muốn ngươi tới cũng không phải muốn ám sát hắn. Nếu như muốn giết hắn, tự ta đi làm là được. Đã lâu lắm rồi ta không có đối thủ, ta muốn có một người như vậy xuất hiện, nếu không ta sẽ rất cô đơn tĩnh mịch.
Minh Lạc lắc đầu nói.
- Đại ca, ngươi cần gì phải khổ như vậy?
A La Ước khó hiểu hỏi.
- Chiến tranh là một trò chơi quần thể mà không không phải do vũ kỹ của một cá nhân quyết định. Người này rất hiểu về chiến tranh, đối với cục diện chiến đấu cũng nắm chắc, đối với chỉ huy chiến đấu, vận dụng chiến thuật, huấn luyện quân đội đều có thể nói là nhất lưu. Cho nên ta một mực chú ý hắn, cũng chờ mong tương lai có thể cùng hắn chiến đấu trên chiến trường. Hơn nữa ta muốn trong hoàn cảnh công bình đánh bại hắn!
- Muốn ta làm cái gì?
- Ngươi không cần phải gấp. Trước tiên ngươi phái nhân viên tình báo tìm hiểu tin tức tình báo về hắn cho ta biết. Đồng thời ngươi cũng phải tìm hiểu rõ về đơn vị bộ đội nổi danh ---- Hắc Ưng đặc chiến đại đội. Đó là đối thủ ta chọn cho ngươi.
- Chỉ mong nó sẽ không làm ta thất vọng.
A La Ước tự tin nói.
Sáng sớm, người ở thôn bên cạnh phát hiện mọi người ở làng chài này không có ra biển đánh cá giống như ngày thường mà cả làng chài là sự yên tĩnh.
Một số người lớn gan đã tới trong làng chài xem xét mới phát hiện toàn bộ mọi người trong làng chài đã chết sạch.
Mỗi một người đều bị một đao cắt ngang cuống họng, thủ pháp cực kì sạch sẽ lưu loát, thậm chí ngay cả máu tươi cũng không có chảy ra nhiều.
Thú nhân dân phong luôn thật thà chất phác, rất ít khi phát sinh việc phạm tội.
Tại sao làng chài nhỏ không tranh chấp với đời lại phát sinh thảm án như vậy?
Sau lưng vụ thảm án này rốt cuộc ẩn dấu chuyện gì không muốn người ta biết?
Không ai có thể đưa ra đáp án.
Tin tức vụ thảm án li kì nhanh chóng truyền khắp đế quốc. Bởi vì nơi xảy ra thảm án rất gần với Thần thú thành, thủ đô của Thú nhân đế quốc cho nên đã khiến cho Thú hoàng chú ý. Hắn tự mình hạ lệnh phải điều tra rõ việc này.
Một nhóm quan viên Thú nhân phụng mệnh đi tới làng chài nhỏ, nhưng đều là tay không mà về.
Bọn họ không cách nào phát hiện nửa điểm đầu mối từ hiện trường, cũng không có nghe được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ trong miệng dân chúng. Bởi vì người liên quan tới sự kiện đã chết sạch.
Cuối cùng quan viên thú nhân không thể làm gì khác hơn là đem vụ án hồ đồ này tính lên đầu Huyết thần giáo.
Màn đêm buông xuống, khi đội viên Dạ Phong đem tin tức này báo cho Lâm Phong, Thủy Hàn đang cùng Lâm Thi Đình thảo luận về một ít biến hóa vi diệu gần đây trong quân đội thú nhân.
Hắn cùng Lâm Thi Đinh sau khi đến Thú nhân đế quốc liền thành lập một trung tâm xử lý tin tức tình báo ở Mã Đặc thành cách Thần thú thành hơn một trăm dặm. Tất cả tin tức tình báo đưa đến tay Lưu Vân đều phải qua tay hai người xử lý.
- Việc này phát sinh ở địa phương nào?
Là một người làm công tác tình báo, Thủy Hàn đã dưỡng thành một thói quen tốt: Từ một số việc nhìn qua như không có quan hệ gì tới tin tức tình báo mình cần tìm ra giá trị của tin tức tình báo.
Đối với chuyện li kì như vậy hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
- Phía tây Duy Lạp hành tỉnh có một làng chài tên là Sa Khắc, ba ngày trước phát sinh thảm án.
Đội viên trả lời.
Lúc này Thủy Hàn đang đứng trước bản đò, bắt đầu tìm kiếm vị trí làng chài Sa Khắc trên bản đồ. Bản đồ này căn cứ vào các tin tức tình báo của đội viên mà sửa sang lại rồi chế ra. Độ chính xác của nó thậm chí còn vượt qua bản đồ mà quân đội Thú nhân đế quốc sử dụng.
- Sa Khắc thôn….
Thủy Hàn thì thào trong miệng, lấy tay chỉ lên mặt bản đồ để tìm
- Làm sao vậy, chuyện này có quan hệ cùng chúng ta sao?
Lâm Thi Đình bèn hỏi.
Sau khi rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, tâm tình của nàng vẫn không tốt. Nỗi nhớ Lưu Vân làm cho nàng chỉ có thể thông qua việc xử lý đại lượng tin tức tình báo hàng ngày, dùng công việc quên đi nỗi nhớ.
Thủy Hàn không trả lời câu hỏi của nàng.
- Ở chỗ này.
Thủy Hàn đưa ngón tay chỉ lên một điểm trên bản đồ.
- Gần bờ biển, khoảng cách cách Thần thú thành cũng rất gần. Việc này xem ra không đơn giản!
- Sao? Ngươi không nên nói cho ta biết ngươi nói như vậy là dựa vào trực giác của một nhân viên tình báo.
Lâm Thi Đình trêu hắn.
- Không. Thời điểm ta rời đi lão đại cố ý phân phó ta nhất định phải nhìn thật kỹ bờ biển phía tây Thú nhân đế quốc. Có ngọn gió nào thổi lay ngọn cỏ cũng phải biết rõ. Xem ra hắn đã sớm đoán được một số việc.
Thủy Hàn giải thích.
- Chuyện này giao cho ta điều tra đi!
Vừa nghe nói tới Lưu Vân phân phó, Lâm Thi Đình nhất thời tỉnh táo.
Năm ngày sau Lâm Thi Đình về tới Mã Đặc thành. Cùng trở về với nàng còn có một thiếu niên Thú nhân tầm 15, 16 tuổi.
- Ta đã trở về!
Lâm Thi Đình vừa vào trong đã hướng Thủy Hàn la lớn.
- Chúc mừng!
Thủy Hàn vừa nghe ngữ khí nói chuyện của Lâm Thi Đình là biết chuyến đi này của nàng có thu hoạch.
- Cám ơn!
Lâm Thi Đình cười quyến rũ.
- Tên kia như thế nào lại bảo ngươi phải chú ý bờ biển, thật là không nghĩ ra tại sao.
- Ha ha, coi như là giác quan thứ sáu của nam nhân đi!
Thủy Hàn cười nói.
- Hắn chính là đầu gỗ. Giác quan thứ sáu cái gì !
Lâm Thi Đình thở dài nói.
Thủy Hàn bảo :
- Mau nói vào chính sự đi.
Lâm Thi Đình xoay người hướng về phía cửa nói :
- Dẫn hắn vào đi!
Một đội viên dẫn một thiếu niên 15, 16 tuổi vào phòng.
- Đây là người sống sót duy nhất sau thảm án ở làng chài Sa Khắc. Hắn ở trong núi ba ngày, bị ta tìm được. Có gì ngươi hỏi hắn đi!
Khóe miệng Lâm Thi Đình nhẹ nhàng nhíu lại, chỉ vào thiếu niên thú nhân ở bên cạnh nói.
- Rốt cuộc đúng là chuyên nghiệp. Haha.
Thủy Hàn cười nói.
- Ngươi tên là gì, tiểu tử kia? Có thể nói cho ta biết Sa Khắc thôn đã xảy ra chuyện gì không?
Thủy Hàn đi tới bên cạnh thiếu niên, hòa ái hỏi thăm.
- Ta đã nói cho vị tỷ tỷ này biết. Ta không muốn nghĩ lại những gì đã phát sinh đêm đó.
Thiếu niên vẻ mặt bi thương nói, trong mắt lóe lên cừu hận không hề che đậy.
Thủy Hàn bất đắc dĩ nhún vai, nhìn qua Lâm Thi Đình.
- Được rồi, Tiểu Hổ, ngươi đi theo thúc thúc này nghỉ ngơi cho tốt đi.
Lam Thi Đình ôn nhu nói với thiếu niên.
Lúc thiếu niên rời khỏi cửa, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Thi Đình nói:
- Tỷ tỷ đừng quên ngươi đã nói phải giúp ta báo thù!
Lâm Thi Đình gật đầu.
Sau khi thiếu niên rời đi, Thủy Hàn không chờ được bèn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện xảy ra vào lúc tối muội. Hôm đó phụ thân Tiểu Hổ mang theo hắn cùng một nam nhân khác trong thôn ra biển đánh cá. Lúc hoàng hôn bọn họ quay lại bờ biển, bọn họ thấy được một màn cực kì kinh người: Một chiến thuyền lớn giống như một con quái vật xuất hiện ở trên biển. Chiếc thuyền đó lớn hơn ngư thuyền của bọn họ mấy chục lần.
- Trên biển còn có thuyền lớn như vậy?
Thủy Hàn kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy. Loại thuyền này là cho dù là người đời đời kiếp kiếp đánh cá trên biển cũng chưa từng nhìn thấy, chưa từng gặp qua. Hơn nữa nếu như tất cả đúng như lời hắn thì thuyền lớn như vậy, theo ta được biết tại Lam Nguyệt đại lục chưa bao giờ thấy qua.
Lâm Thi Đình nói tiếp.
- Ngươi nói tiếp đi.
Ánh mắt Thủy Hàn trở nên cực kì ngưng trọng.
- Sau khi trở lại trên bờ, có người tụ tập bên bờ xem náo nhiệt. Phụ thân Tiểu Hổ thì mang theo hắn chuẩn bị về nhà. Bọn họ đi không xa thì nghe thấy từ phía bờ biển truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Người trên thuyền lớn nhảy xuống, bắt đầu giết hại ngư dân. Phụ thân Tiểu Hổ vội vàng chạy về thôn báo tin. Hắn bảo Tiểu Hổ chạy lên núi. Kết quả là toàn bộ mọi người trong thôn chết sạch, chỉ có Tiểu Hổ sống sót.
Thủy Hàn hỏi:
- Hắn có thấy rõ tướng mạo những người đó?
Lâm Thi Đình gật đầu:
- Không phải Thú nhân, tướng mạo giống như nhân tộc của đại lục.
- Không phải Thú nhân….. vậy là ai? Bọn họ từ đâu tới? Tại sao muốn giết những ngư dân bình thường này?
Thủy Hàn chìm vào suy nghĩ.
- Ngươi thấy chuyện này thế nào?
Lâm Thi Đình hỏi.
- Hẳn là không thoát được quan hệ với Minh Lạc.
Nghĩ đến ngày thường lão đại luôn lo lắng về Minh Lạc, Thủy Hàn đoán.
- Nếu là như vậy giết người chính là vì giữ bí mật. Giữ bí mật có nghĩa là có âm mưu cực lớn.
Lâm Thi Đình hỗ trợ phân tích.
- Chuyện này ngươi tìm Tiểu Hổ hỏi rõ lại các chi tiết, sau đó chúng ta lập tức báo cho lão đại biết.
Thủy Hàn trịnh trọng nói.
- Được.
Lâm Thi Đình sáng khoái đồng ý.
Lúc này trong lòng nàng tràn ngập vui sướng bởi vì sau khi xa hắn tới Thú nhân đế quốc, nàng rốt cuộc cũng vì hắn mà đưa tới tin tức tình báo trọng yếu nhất.
Khi hắn chứng kiến tin tức tình báo này nhất định sẽ nhớ tới nàng đang ở phương xa.
Thần thú thành, trong phủ của Minh Lạc.
Bên trong thư phòng chỉ có hai người, Minh Lạc cùng một thanh niên đang đứng đối diện nhau.
Minh Lạc yên lặng nhìn thanh niên, trong mắt không nén được tức giận.
Đây là một nam tử 24 tuổi. Vẻ mặt Minh Lạc lúc nào cũng lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, còn thanh niên này giống như một khối hàn băng vạn năm, vừa giống như một thanh lợi kiếm, trên người tràn ngập sát khí âm lãnh.
- A La Ước, hãy nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm!
“Ba” một tiếng thanh thúy, Minh Lạc vung tay lên, trên mặt nam tử xuất hiện năm ngón tay hồng hồng, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
- Đại ca, ta sai lầm rồi! Ngươi hãy trách phạt ta đi!
Thanh niên biểu hiện bướng bỉnh này không ngờ sau khi ăn một cái tát lại quỳ xuống đất, quỳ gối trước Minh Lạc.
- Ngươi phải nhớ kỹ địa phương này là nơi nào, chúng ta tới đây làm gì! Ta có thể dễ dàng tha thứ cho sự kiêu ngạo của ngươi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc!
Minh Lạc hiển nhiên vẫn còn tức giận, lớn tiếng trách mắng.
- Ta nhớ kỹ. Sau này ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa!
A La Ước đáp.
Trầm mặc một lúc lâu, Minh Lạc mới đỡ tức, hạ thấp giọng hỏi:
- Không có ai lọt lưới chứ?
- Không có.
- Đứng lên đi! Mấy ngày nay ngươi cũng đã khổ cực rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Hãy tha thứ cho đại ca vừa thấy mặt đã mắng ngươi, bởi vì chuyện đã xảy ra làm cho ta không thể không hết sức cẩn thận!
Minh Lạc đưa tay kéo thanh niên, thở dài nói.
- Tại sao?
A La Ước kinh ngạc hỏi.
Trong trí nhớ của hắn, tựa hồ còn không có người nào hoặc chuyện gì có thể làm cho huynh trưởng mình làm việc phải cẩn thận đến thế.
- Tuy nhiên ta rất thích loại cảm giác này. Vì ổn định, ta mới cố ý đem ngươi đến đây.
- Ta thật muốn xem xem người nào đáng để cho đại ca coi trọng đến thế. Độc hạt quét ngang tất cả các địa phương, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
A La Ước kiêu ngạo nói.
- Ngươi nghĩ sai rồi. Ta muốn ngươi tới cũng không phải muốn ám sát hắn. Nếu như muốn giết hắn, tự ta đi làm là được. Đã lâu lắm rồi ta không có đối thủ, ta muốn có một người như vậy xuất hiện, nếu không ta sẽ rất cô đơn tĩnh mịch.
Minh Lạc lắc đầu nói.
- Đại ca, ngươi cần gì phải khổ như vậy?
A La Ước khó hiểu hỏi.
- Chiến tranh là một trò chơi quần thể mà không không phải do vũ kỹ của một cá nhân quyết định. Người này rất hiểu về chiến tranh, đối với cục diện chiến đấu cũng nắm chắc, đối với chỉ huy chiến đấu, vận dụng chiến thuật, huấn luyện quân đội đều có thể nói là nhất lưu. Cho nên ta một mực chú ý hắn, cũng chờ mong tương lai có thể cùng hắn chiến đấu trên chiến trường. Hơn nữa ta muốn trong hoàn cảnh công bình đánh bại hắn!
- Muốn ta làm cái gì?
- Ngươi không cần phải gấp. Trước tiên ngươi phái nhân viên tình báo tìm hiểu tin tức tình báo về hắn cho ta biết. Đồng thời ngươi cũng phải tìm hiểu rõ về đơn vị bộ đội nổi danh ---- Hắc Ưng đặc chiến đại đội. Đó là đối thủ ta chọn cho ngươi.
- Chỉ mong nó sẽ không làm ta thất vọng.
A La Ước tự tin nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.