Quyển 5 - Chương 282: Lâm chiến
Lý Bố Y
25/03/2013
Vùng núi phía tây bắc Đức Lỗ hành tỉnh thuộc Tây Tư vương quốc. Đây là khu vực núi lớn thuộc phía bắc Ni Tư thành, cách trụ sở của Huyết thần giáo không tới 400 dặm.
Trong khi chờ đợi tin tức tính báo do nhân viên của Ngải Phật Sâm đưa tới, An Đông Ny tổ chức hội nghị cuối cùng trước khi bắt đầu cuộc chiến.
Lần hội nghị này đối với hành động tác chiến của Hắc Ưng Kỵ binh sư mà nói có ý nghĩa rất quan trọng. Bởi vì sau khi tiến vào lãnh thổ Tây Tư, chính mắt nhìn thấy khắp nơi là hành thi, cảnh tượng khắp nơi bi thảm, tâm tình các quan quân dần dần bắt đầu có chút mất khống chế. Bởi vì hơn một nửa số quan quân Kỵ binh sư đều đến từ đội ngũ khinh kỵ binh ban đầu của An Đông Ny trước khi rời khỏi Tây Tư.
Quân đội là cỗ máy chiến tranh của quốc gia. Quân nhân bất quá chỉ là một linh kiện trong bộ máy này. Đối mặt với chiến tranh lúc nào cũng có thể bùng nổ, những quân nhân trẻ tuổi thường phải đối mặt với rất nhiều áp lực, phải đem tình cảm của bản thân vứt đi hoặc chôn chặt trong lòng, biến mình thành một nam nhân gần như là tuyệt tình. Trên chiến trường, đối mặt với sự tử vọng của chiến hữu, đối mặt với máu tươi đầm đìa, đối mặt với từng mảnh nhỏ tàn chi, ngươi có thể không tìm thấy được một chút tình cảm bình thường nào trong mắt những người này.
Nhưng quân nhân cũng có giới hạn của chính mình. Bọn họ có thể khẳng khái đi tìm chết, nhưng không cách nào tha thứ cho việc biến dân chúng phía sau thành vật hy sinh, không cách nào dễ dàng tha thứ cho những kẻ biến mảnh đất của mình thành một đống hoàn tàn.
Các quan quân Hắc Ưng Kỵ binh sư đều ý thức được mình chính là quân nhân Hỏa Vân. Nhưng giờ khắc này, ẩn sâu trong lòng họ là tình cảm đối với cố quốc, làm cho tâm bọn họ bắt đầu nhỏ máu.
Về điều này, cho dù là thống soái thâm trầm như An Đông Ny cũng không có cách lạnh nhạt đối mặt với nó, huống chi đây lại là những thanh niên tràn ngập nhiệt huyết?
Luồng tâm tình này rất nhanh chóng trở nên cuồng bạo, trở thành dục vọng chiến đấu, bắt đầu lan tràn trong ba vạn kỵ binh tinh nhuệ, rất nhanh khiến cho An Đông Ny phải chú ý.
Trong đại trướng, các sĩ quan đã sớm tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng nghị luận với nhau, thổ lộ sự bi phẫn trong lòng. An Đông Ny lẳng lặng ngồi ở trên ghế lắng nghe các sĩ quan nói chuyện với nhau.
- Bẩm tướng quân. Tổ chức phản kháng ở Tây Tư đã tới bên ngoài quân doanh.
Truyền lệnh binh vội vã chạy vào lều lớn, đi tới trước người An Đông Ny bẩm báo.
- Tới nhanh như vậy sao?
An Đông Ny kích động đứng lên.
- Mau mau cho mời!
Ngải Phật Sâm mang theo vài tên thị, vẻ mặt phong trần đi vào trong đại doanh của An Đông Ny.
Hắn xuất hiện làm cho An Đông Ny cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì trong kế hoạch thì hắn cũng không cần tự mình đến đây. Mà các sĩ quan trong trướng, đặc biệt là những người đến từ Tây Tư vội vàng đứng lên.
Từ sau khi Ngải Phật Sâm rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn quay lại Tây Tư, tất cả mọi người đều biết người thanh niên này thuộc dòng dõi vương thất Tây Tư, tương lai sẽ là chủ nhân của Tây Tư.
An Đông Ny đứng dậy đi về phía Ngải Phật Sâm, các sĩ quan cũng tự động theo sát phía sau hắn, ngênh đón Ngải Phật Sâm.
Ngải Phật Sâm nhìn đám người An Đông Ny đang đi về phía hắn, trên mặt có chút tức giận. Sau khi tiến vào sơn khu, hắn liền cảm giác được không khí quỷ dị ở trong Kỵ binh sư.
Hắn đi nhanh về phía trước, hướng An Đông Ny hành quân lễ:
- Ngải Phật Sâm, sĩ quan chỉ huy Hắc Ưng quân đoàn đóng tại Tây Tư dẫn thuộc hạ tới đây phối hợp với tướng quân chấp hành hành động thiên sứ báo thù!
Mặc dù chức vụ ở trong Hắc Ưng quân đoàn của hắn cao hơn so với An Đông Ny. Nhưng trận chiến đấu này lấy Hắc Ưng Kỵ binh sư làm chủ, theo quy ước ẩn ở chiến trường, hắn tạm thời chịu sự lãnh đạo của An Đông Ny.
- Phó quân đoàn trưởng, mời ngồi!
An Đông Ny nhất thời hiểu được hàm ý hành động này của Ngải Phật Sâm, mỉm cười mời Ngải Phật Sâm ngồi.
Hội nghị nhanh chóng diễn ra.
An Đông Ny mời Ngải Phật Sâm lên tiếng trước.
- Trước khi hội nghị bắt đầu, ta chỉ muốn nói một câu. Mấy ngày nay rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn, ta không hề quên mình là một gã quân nhân của Hắc Ưng quân đoàn. Quá khứ là như vậy, tương lai cũng như thế, ta hy vọng các ngươi cũng nhớ kỹ giống như ta!
Ánh mắt Ngải Phật Sâm nghiêm nghị đảo qua một đám sĩ quan đang kích động, giọng nói lạnh như băng.
Ngải Phật Sâm vừa nói xong, An Đông Ny liền tiếp lời:
- Ta cũng nói hai câu. Hắc Ưng Kỵ binh sư chấp hành tác chiến nhiệm vụ trước mắt, một khi thành công sẽ khiếp sợ cả đại lục. Quân đoàn trường từng nói qua, Kỵ binh sư là thiết quyền của Hắc Ưng, một khi đã đánh thì phải làm cho địch nhân hóa thành tro bụi! Đây là lần đầu tiên từ khi Kỵ binh sư được xây dựng tự mình đi thực hiện một nhiệm vụ trọng đại. Ánh mắt cả Hắc Ưng quân đoàn, cả Hỏa Vân đế quốc, cả đại lục đều tập trung trên người chúng ta! Một quân nhân ưu tú phải là một người hoàn thành nhiệm vụ. Ta mong quý vị đem hết các ý niệm hỗn loạn trong đầu vứt đi, khi cờ xí Hắc Ưng bay cao, mọi lo lắng trên đại lục này sẽ tan biến, các ngươi sẽ chứng kiến mảnh đất này, những người dân trên mảnh đất này một lần nữa đứng thẳng lên! Kế tiếp chúng ta họp!
Căn cứ vào tin tức tình báo mới nhất do Ngải Phật Sâm mang đến, kết hợp với bản đồ do các đội viên Dạ Phong cung cấp, các sĩ quan bắt đầu thảo luận. Cuối cùng An Đông Ny cùng Ngải Phật Sâm ra quyết định cho phương án tác chiến:
Hắc Ưng Kỵ binh sư đội thứ nhất gồm 1 vạn 5 nghìn người do An Đông Ny tự mình suất lĩnh đánh thẳng vào trụ sở của Huyết thần giáo ở phía tây Ni Tư thành, cần phải tiêu diệt toàn bộ gần 100 Huyết Y sứ giả, 500 Huyết Ma cùng hành thi bảo vệ trụ sở, phá hủy hoàn toàn tất cả các trang thiết bị trong trụ sở. Một đội khác gồm một vạn người do phó sư trưởng Kiệt Ân suất lĩnh, mai phục phía tây Ni Tư thành, phụ trách phong tỏa tin tức từ Ni Tư thành xin tiếp viện, trước khi chiến đấu ở trụ sở Huyết thần giáo còn chưa chấm dứt thì không được tự tiện rút lui. 5000 người còn lại do Ngải Phật Sâm tạm thời suất lĩnh, làm đội dự bị cho chiến đấu, xử trí các tình huống đột nhiên phát sinh trên chiến trường, tiếp ứng cho hành động tác chiến của hai đơn vị kia. Lộ tuyến đường đi của Kỵ binh sư do tổ chức phản kháng ở Tây Tư phụ trách tiêu diệt các trạm giác, binh trạm, bao gồm cả những binh lính bảo vệ bên ngoài trụ sở Huyết thần giáo. Trước khi công kích diễn ra, các tổ chức phản kháng ở phụ cận Ni Tư thành phát động bạo loạn với quy mô nhỏ, thu hút sự chú ý cùng binh lực địch nhân. Tất cả bộ đội phải hai ngày sau mới đi tới vị trí chiến đấu dự kiến. Chiến đấu đến rạng sáng ngày thứ ba sẽ chính thức triển khai và chấm dứt trước khi trời sáng. Sau đó Hắc Ưng Kỵ binh sư nhanh chóng rút khỏi chiến trường, công việc cản địch ở phía sau do tổ chức phản kháng Tây Tư đảm nhiệm. Đảm bảo sau khi Hắc Ưng Kỵ binh sư rút lui an toàn, tổ chức phản kháng tại Tây Tư sẽ lui lại, Kỵ binh sư phụ trách thu hút truy binh của Huyết thần giáo tới biên giới Thú nhân đế quốc, sau đó quay lại La Mạn hành tỉnh.
Cuối cùng An Đông Ny hướng các sĩ quan hạ một mệnh lệnh tàn khốc:
- Trong trận chiến đấu này nếu như có người bị thương thì hãy để cho bọn họ vĩnh viễn an nghỉ tại mảnh đất mà bọn họ đã từng chiến đấu đi!
Đây là một mệnh lệnh bất đắc dĩ, các sĩ quan bình tĩnh tiếp nhận rồi bắt đầu đi chuẩn bị bố trí.
Sau khi mọi người giải tán, An Đông Ny cùng Ngải Phật Sâm lưu lại trong trướng.
- Ở Tây Tư rất khổ sao?
An Đông Ny từ trên mặt Ngải Phật Sâm nhìn ra điều đó. Hắn lãnh đạo tổ chức phản kháng tại Tây Tư chiến đấu là phải thừa nhận áp lực cực lớn, áp lực này làm Ngải Phật Sâm có vẻ già hơn vài phần.
- Giãy dụa tìm sự sống từ trong địa ngục, ngươi cảm giác có tốt được không?
Ngải Phật Sâm cười khổ nói.
- Hôm nay cám ơn ngươi! Nếu không ta còn muốn tốn nhiều miệng lưỡi nữa.
An Đông Ny bắt đầu chuyển sang cám ơn Ngải Phật Sâm.
- Quân đoàn trưởng đem tất cả giao vào trong tay chúng ta. Chúng ta nhất định phải làm cho hắn cảm thấy tự hào. Đương nhiên tâm tình của các quan quân cũng không có gì đáng chê trách. Ở lại Tây Tư trong một khoảng thời gian dài, chính ta cũng có lúc cảm thấy chua xót mà rơi lệ.
Ngải Phật Sâm thở dài nói.
- Ta cũng từng hướng tới quyền lực và vinh quang. Nhưng hiện tại ta chỉ hy vọng tất cả mọi thứ sớm ngày chấm dứt. Mọi người có thể có một cuộc sống an bình.
- Ngươi là một quý tộc nhưng càng ngày càng bình dân hóa. Đối với dân chúng Tây Tư đang gặp nạn mà nói thì đây là một chuyện tốt.
An Đông Ny cười nói.
- Đúng vậy. Hiện tại ta rất hâm mộ ngươi. Làm chức nghiệp của một quân nhân, suất lĩnh một chi quân đội cường đại không ngừng chiến đấu. Còn ta thì sao chứ? Chỉ sợ là sẽ bị lão đại nhét ở nơi này, sau khi chiến tranh kết thúc thì tới thu thập cái cục diện rối rắm này. Vương thất Tây Tư từng hưởng thụ sự cung phụng của dân chúng, trách nhiệm này ta không thể đổ cho người khác.
- Tiếng kèn lệnh phản công sẽ vang lên trong trận chiến này, có lẽ sóng gió do Huyết thần giáo gây nên sắp kết thúc.
Hai người hàn huyên một lúc ở trong trướng rồi cùng nhau đi ra ngoài đại doanh.
Đêm trong núi rất lạnh, không nghe thấy tiếng chiến mã hý vang. Kỵ binh sư đã ẩn nấp một cách hoàn mỹ.
- Lão đại gần đây như thế nào?
Ngải Phật Sâm nhìn bầu trời, khẽ hỏi.
- Tốt. Chỉ là bộn bề nhiều việc. Sau khi ta rời đi hắn muốn chuẩn bị mở hội nghị các quốc gia trên đại lục.
- Pháo đài Tây Đốn, trụ sở ở Đại Hành Sơn, trang bị vũ khí mới, xem ra tất cả còn chưa tới lúc chấm dứt. Ta còn phải ở Tây Tư thành lập một chi viện quân cường đại cho hắn!
- Hiện tại ngươi mới hiểu sao?
An Đông Ny có chút hả hê nhìn Ngải Phật Sâm.
- Ta tưởng rằng từ lúc Thiếu soái quân xuất hiện ngươi đã ý thức được điều đó chứ!
- Hắn cẩn thận như vậy, chỉ sợ ngươi nhất thời sẽ đánh không xong! Mọi người cũng vậy.
Ngải Phật Sâm mỉm cười nói.
- Đối với ta mà nói có thể đánh trận là tốt rồi. Giấc mộng cả đời ta rất đơn giản, đó là cưỡi một con chiến mã, dẫn theo một đám binh lính tung hoành tứ phương! Lúc này ta muốn đánh một trận, đem tế phẩm quay về La Mạn.
Hai người đều trầm mặc, suy nghĩ về cuộc chiến hai ngày sau.
Trong khi chờ đợi tin tức tính báo do nhân viên của Ngải Phật Sâm đưa tới, An Đông Ny tổ chức hội nghị cuối cùng trước khi bắt đầu cuộc chiến.
Lần hội nghị này đối với hành động tác chiến của Hắc Ưng Kỵ binh sư mà nói có ý nghĩa rất quan trọng. Bởi vì sau khi tiến vào lãnh thổ Tây Tư, chính mắt nhìn thấy khắp nơi là hành thi, cảnh tượng khắp nơi bi thảm, tâm tình các quan quân dần dần bắt đầu có chút mất khống chế. Bởi vì hơn một nửa số quan quân Kỵ binh sư đều đến từ đội ngũ khinh kỵ binh ban đầu của An Đông Ny trước khi rời khỏi Tây Tư.
Quân đội là cỗ máy chiến tranh của quốc gia. Quân nhân bất quá chỉ là một linh kiện trong bộ máy này. Đối mặt với chiến tranh lúc nào cũng có thể bùng nổ, những quân nhân trẻ tuổi thường phải đối mặt với rất nhiều áp lực, phải đem tình cảm của bản thân vứt đi hoặc chôn chặt trong lòng, biến mình thành một nam nhân gần như là tuyệt tình. Trên chiến trường, đối mặt với sự tử vọng của chiến hữu, đối mặt với máu tươi đầm đìa, đối mặt với từng mảnh nhỏ tàn chi, ngươi có thể không tìm thấy được một chút tình cảm bình thường nào trong mắt những người này.
Nhưng quân nhân cũng có giới hạn của chính mình. Bọn họ có thể khẳng khái đi tìm chết, nhưng không cách nào tha thứ cho việc biến dân chúng phía sau thành vật hy sinh, không cách nào dễ dàng tha thứ cho những kẻ biến mảnh đất của mình thành một đống hoàn tàn.
Các quan quân Hắc Ưng Kỵ binh sư đều ý thức được mình chính là quân nhân Hỏa Vân. Nhưng giờ khắc này, ẩn sâu trong lòng họ là tình cảm đối với cố quốc, làm cho tâm bọn họ bắt đầu nhỏ máu.
Về điều này, cho dù là thống soái thâm trầm như An Đông Ny cũng không có cách lạnh nhạt đối mặt với nó, huống chi đây lại là những thanh niên tràn ngập nhiệt huyết?
Luồng tâm tình này rất nhanh chóng trở nên cuồng bạo, trở thành dục vọng chiến đấu, bắt đầu lan tràn trong ba vạn kỵ binh tinh nhuệ, rất nhanh khiến cho An Đông Ny phải chú ý.
Trong đại trướng, các sĩ quan đã sớm tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng nghị luận với nhau, thổ lộ sự bi phẫn trong lòng. An Đông Ny lẳng lặng ngồi ở trên ghế lắng nghe các sĩ quan nói chuyện với nhau.
- Bẩm tướng quân. Tổ chức phản kháng ở Tây Tư đã tới bên ngoài quân doanh.
Truyền lệnh binh vội vã chạy vào lều lớn, đi tới trước người An Đông Ny bẩm báo.
- Tới nhanh như vậy sao?
An Đông Ny kích động đứng lên.
- Mau mau cho mời!
Ngải Phật Sâm mang theo vài tên thị, vẻ mặt phong trần đi vào trong đại doanh của An Đông Ny.
Hắn xuất hiện làm cho An Đông Ny cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì trong kế hoạch thì hắn cũng không cần tự mình đến đây. Mà các sĩ quan trong trướng, đặc biệt là những người đến từ Tây Tư vội vàng đứng lên.
Từ sau khi Ngải Phật Sâm rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn quay lại Tây Tư, tất cả mọi người đều biết người thanh niên này thuộc dòng dõi vương thất Tây Tư, tương lai sẽ là chủ nhân của Tây Tư.
An Đông Ny đứng dậy đi về phía Ngải Phật Sâm, các sĩ quan cũng tự động theo sát phía sau hắn, ngênh đón Ngải Phật Sâm.
Ngải Phật Sâm nhìn đám người An Đông Ny đang đi về phía hắn, trên mặt có chút tức giận. Sau khi tiến vào sơn khu, hắn liền cảm giác được không khí quỷ dị ở trong Kỵ binh sư.
Hắn đi nhanh về phía trước, hướng An Đông Ny hành quân lễ:
- Ngải Phật Sâm, sĩ quan chỉ huy Hắc Ưng quân đoàn đóng tại Tây Tư dẫn thuộc hạ tới đây phối hợp với tướng quân chấp hành hành động thiên sứ báo thù!
Mặc dù chức vụ ở trong Hắc Ưng quân đoàn của hắn cao hơn so với An Đông Ny. Nhưng trận chiến đấu này lấy Hắc Ưng Kỵ binh sư làm chủ, theo quy ước ẩn ở chiến trường, hắn tạm thời chịu sự lãnh đạo của An Đông Ny.
- Phó quân đoàn trưởng, mời ngồi!
An Đông Ny nhất thời hiểu được hàm ý hành động này của Ngải Phật Sâm, mỉm cười mời Ngải Phật Sâm ngồi.
Hội nghị nhanh chóng diễn ra.
An Đông Ny mời Ngải Phật Sâm lên tiếng trước.
- Trước khi hội nghị bắt đầu, ta chỉ muốn nói một câu. Mấy ngày nay rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn, ta không hề quên mình là một gã quân nhân của Hắc Ưng quân đoàn. Quá khứ là như vậy, tương lai cũng như thế, ta hy vọng các ngươi cũng nhớ kỹ giống như ta!
Ánh mắt Ngải Phật Sâm nghiêm nghị đảo qua một đám sĩ quan đang kích động, giọng nói lạnh như băng.
Ngải Phật Sâm vừa nói xong, An Đông Ny liền tiếp lời:
- Ta cũng nói hai câu. Hắc Ưng Kỵ binh sư chấp hành tác chiến nhiệm vụ trước mắt, một khi thành công sẽ khiếp sợ cả đại lục. Quân đoàn trường từng nói qua, Kỵ binh sư là thiết quyền của Hắc Ưng, một khi đã đánh thì phải làm cho địch nhân hóa thành tro bụi! Đây là lần đầu tiên từ khi Kỵ binh sư được xây dựng tự mình đi thực hiện một nhiệm vụ trọng đại. Ánh mắt cả Hắc Ưng quân đoàn, cả Hỏa Vân đế quốc, cả đại lục đều tập trung trên người chúng ta! Một quân nhân ưu tú phải là một người hoàn thành nhiệm vụ. Ta mong quý vị đem hết các ý niệm hỗn loạn trong đầu vứt đi, khi cờ xí Hắc Ưng bay cao, mọi lo lắng trên đại lục này sẽ tan biến, các ngươi sẽ chứng kiến mảnh đất này, những người dân trên mảnh đất này một lần nữa đứng thẳng lên! Kế tiếp chúng ta họp!
Căn cứ vào tin tức tình báo mới nhất do Ngải Phật Sâm mang đến, kết hợp với bản đồ do các đội viên Dạ Phong cung cấp, các sĩ quan bắt đầu thảo luận. Cuối cùng An Đông Ny cùng Ngải Phật Sâm ra quyết định cho phương án tác chiến:
Hắc Ưng Kỵ binh sư đội thứ nhất gồm 1 vạn 5 nghìn người do An Đông Ny tự mình suất lĩnh đánh thẳng vào trụ sở của Huyết thần giáo ở phía tây Ni Tư thành, cần phải tiêu diệt toàn bộ gần 100 Huyết Y sứ giả, 500 Huyết Ma cùng hành thi bảo vệ trụ sở, phá hủy hoàn toàn tất cả các trang thiết bị trong trụ sở. Một đội khác gồm một vạn người do phó sư trưởng Kiệt Ân suất lĩnh, mai phục phía tây Ni Tư thành, phụ trách phong tỏa tin tức từ Ni Tư thành xin tiếp viện, trước khi chiến đấu ở trụ sở Huyết thần giáo còn chưa chấm dứt thì không được tự tiện rút lui. 5000 người còn lại do Ngải Phật Sâm tạm thời suất lĩnh, làm đội dự bị cho chiến đấu, xử trí các tình huống đột nhiên phát sinh trên chiến trường, tiếp ứng cho hành động tác chiến của hai đơn vị kia. Lộ tuyến đường đi của Kỵ binh sư do tổ chức phản kháng ở Tây Tư phụ trách tiêu diệt các trạm giác, binh trạm, bao gồm cả những binh lính bảo vệ bên ngoài trụ sở Huyết thần giáo. Trước khi công kích diễn ra, các tổ chức phản kháng ở phụ cận Ni Tư thành phát động bạo loạn với quy mô nhỏ, thu hút sự chú ý cùng binh lực địch nhân. Tất cả bộ đội phải hai ngày sau mới đi tới vị trí chiến đấu dự kiến. Chiến đấu đến rạng sáng ngày thứ ba sẽ chính thức triển khai và chấm dứt trước khi trời sáng. Sau đó Hắc Ưng Kỵ binh sư nhanh chóng rút khỏi chiến trường, công việc cản địch ở phía sau do tổ chức phản kháng Tây Tư đảm nhiệm. Đảm bảo sau khi Hắc Ưng Kỵ binh sư rút lui an toàn, tổ chức phản kháng tại Tây Tư sẽ lui lại, Kỵ binh sư phụ trách thu hút truy binh của Huyết thần giáo tới biên giới Thú nhân đế quốc, sau đó quay lại La Mạn hành tỉnh.
Cuối cùng An Đông Ny hướng các sĩ quan hạ một mệnh lệnh tàn khốc:
- Trong trận chiến đấu này nếu như có người bị thương thì hãy để cho bọn họ vĩnh viễn an nghỉ tại mảnh đất mà bọn họ đã từng chiến đấu đi!
Đây là một mệnh lệnh bất đắc dĩ, các sĩ quan bình tĩnh tiếp nhận rồi bắt đầu đi chuẩn bị bố trí.
Sau khi mọi người giải tán, An Đông Ny cùng Ngải Phật Sâm lưu lại trong trướng.
- Ở Tây Tư rất khổ sao?
An Đông Ny từ trên mặt Ngải Phật Sâm nhìn ra điều đó. Hắn lãnh đạo tổ chức phản kháng tại Tây Tư chiến đấu là phải thừa nhận áp lực cực lớn, áp lực này làm Ngải Phật Sâm có vẻ già hơn vài phần.
- Giãy dụa tìm sự sống từ trong địa ngục, ngươi cảm giác có tốt được không?
Ngải Phật Sâm cười khổ nói.
- Hôm nay cám ơn ngươi! Nếu không ta còn muốn tốn nhiều miệng lưỡi nữa.
An Đông Ny bắt đầu chuyển sang cám ơn Ngải Phật Sâm.
- Quân đoàn trưởng đem tất cả giao vào trong tay chúng ta. Chúng ta nhất định phải làm cho hắn cảm thấy tự hào. Đương nhiên tâm tình của các quan quân cũng không có gì đáng chê trách. Ở lại Tây Tư trong một khoảng thời gian dài, chính ta cũng có lúc cảm thấy chua xót mà rơi lệ.
Ngải Phật Sâm thở dài nói.
- Ta cũng từng hướng tới quyền lực và vinh quang. Nhưng hiện tại ta chỉ hy vọng tất cả mọi thứ sớm ngày chấm dứt. Mọi người có thể có một cuộc sống an bình.
- Ngươi là một quý tộc nhưng càng ngày càng bình dân hóa. Đối với dân chúng Tây Tư đang gặp nạn mà nói thì đây là một chuyện tốt.
An Đông Ny cười nói.
- Đúng vậy. Hiện tại ta rất hâm mộ ngươi. Làm chức nghiệp của một quân nhân, suất lĩnh một chi quân đội cường đại không ngừng chiến đấu. Còn ta thì sao chứ? Chỉ sợ là sẽ bị lão đại nhét ở nơi này, sau khi chiến tranh kết thúc thì tới thu thập cái cục diện rối rắm này. Vương thất Tây Tư từng hưởng thụ sự cung phụng của dân chúng, trách nhiệm này ta không thể đổ cho người khác.
- Tiếng kèn lệnh phản công sẽ vang lên trong trận chiến này, có lẽ sóng gió do Huyết thần giáo gây nên sắp kết thúc.
Hai người hàn huyên một lúc ở trong trướng rồi cùng nhau đi ra ngoài đại doanh.
Đêm trong núi rất lạnh, không nghe thấy tiếng chiến mã hý vang. Kỵ binh sư đã ẩn nấp một cách hoàn mỹ.
- Lão đại gần đây như thế nào?
Ngải Phật Sâm nhìn bầu trời, khẽ hỏi.
- Tốt. Chỉ là bộn bề nhiều việc. Sau khi ta rời đi hắn muốn chuẩn bị mở hội nghị các quốc gia trên đại lục.
- Pháo đài Tây Đốn, trụ sở ở Đại Hành Sơn, trang bị vũ khí mới, xem ra tất cả còn chưa tới lúc chấm dứt. Ta còn phải ở Tây Tư thành lập một chi viện quân cường đại cho hắn!
- Hiện tại ngươi mới hiểu sao?
An Đông Ny có chút hả hê nhìn Ngải Phật Sâm.
- Ta tưởng rằng từ lúc Thiếu soái quân xuất hiện ngươi đã ý thức được điều đó chứ!
- Hắn cẩn thận như vậy, chỉ sợ ngươi nhất thời sẽ đánh không xong! Mọi người cũng vậy.
Ngải Phật Sâm mỉm cười nói.
- Đối với ta mà nói có thể đánh trận là tốt rồi. Giấc mộng cả đời ta rất đơn giản, đó là cưỡi một con chiến mã, dẫn theo một đám binh lính tung hoành tứ phương! Lúc này ta muốn đánh một trận, đem tế phẩm quay về La Mạn.
Hai người đều trầm mặc, suy nghĩ về cuộc chiến hai ngày sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.