Quyển 3 - Chương 199: Lặng yên biến hóa
Lý Bố Y
25/03/2013
Ban đêm, ở một làng chài phía tây bắc Thú nhân đế quốc, khắp nơi tràn ngập không khí vui sướng, hạnh phúc giống như đang ăn tết. Các thú nhân đốt đống lửa trên bờ cát rồi nhảy múa xung quanh, vừa múa vừa hát, hưởng thụ ban đêm tươi đẹp. Trên đống lửa, thịt trâu thịt dê cùng thịt cá nướng chín, vàng óng vẫn đang xèo xèo mỡ. Các thú nhân thỉnh thoảng dùng đao cắt một miếng thịt nướng, đưa tới tay khách. Lẫn trong đám thú nhân ở đây là 30 người khách tướng mạo cùng phục sức không giống nhau, dường như là đến từ quốc gia loài người. Đêm nay bọn họ là nhân vật chính của bữa tiệc.
Làng chài nho nhỏ này bình thường có rất ít người đến, cho nên lúc hoàng hôn các thú nhân rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những người khách không mới này đến. Thôn trưởng của làng chài này, một người đức cao vọng trọng, Kiều Sâm đã hỏi lai lịch những người này và biết được bọn họ chạy thoát khỏi chiến loạn từ Tây Tư vương quốc tới. Tất cả đều là những ngư dân sinh sống bên bờ biển, vì tránh né ngọn lửa chiến tranh mà âm thầm trốn tới đây. Bởi vì thú nhân vương quốc đã tuyên bố giao hảo cùng quốc gia loài người. Hơn nữa tất cả mọi người đều là những người sống dựa vào biển cho nên các thú nhân biểu hiện rất hữu hảo đối với những khách nhân đã phải trải qua đủ loại nguy hiểm mới tới được thú nhân đế quốc, bỏ ra những thực vật ngon nhất để khoản đãi những người khách này.
- Thang Mỗ huynh đệ, dáng vẻ của người xem ra không giống người sinh sống dựa vào đánh bắt? Nam nhân trải qua nhiều năm sóng gió không có mấy người có nước da trắng như ngươi.
Trải qua mấy tuần rượu, Kiều Sâm lão nhân đứng lên hỏi người thanh niên bên cạnh.
- Đúng vậy. Trong nhóm người chúng ta có mấy người không phải là người đánh cá. Có một số tinh thông công tượng cũng đi theo tới nơi này tìm đường sống. Ta chỉ phụ trách bảo vệ những người này vượt biển chạy trốn. Nhưng ta không phải là dong binh, chỉ là đồng tình với bọn họ nên mới trợ giúp. Thôn trưởng à, lão không biết tình hình ở Tây Tư tồi tệ tới mức nào đâu. Ngay cả dân chúng sinh hoạt ở nơi xa xôi cũng rất khó khăn! Nghe nói thú nhân đế quốc đang thực hiện tân chính, chúng ta đã nghĩ tới việc tới nơi này trốn tránh. Đêm nay thực sự rất cảm tạ sự khoản đãi nhiệt tình của thôn trưởng, làm cho chúng ta cảm nhận được sự ấm áp của gia đình! Không nghĩ tới thú nhân lại thiện lương và hiếu khách như vậy.
Thanh niên vừa giải thích vừa không ngừng cám ơn Kiều Sâm.
- Huynh đệ không cần khách sáo! Các ngươi có thể tới thú nhân đế quốc là đã coi trọng thú nhân rồi. Cũng là do thú hoàng anh minh sáng suốt. Phải biết rằng trong quá khứ, loài người cho dù có khổ sở như thế nào cũng sẽ không bao giờ tới thú nhân đế quốc. Bọn họ không chỉ không muốn thú nhân học tập tri thức của loài người mà còn rất sợ chúng ta!
Kiều Sâm thở dài nói.
- Có một số việc không cách nào thấy tận mắt, mọi người cũng chỉ có thể tưởng tượng qua những lời đồn. Không có bao nhiêu người sẽ cẩn thận suy xét xem chân tướng là cái gì. Nếu như không phải gặp gỡ mọi người, ta cũng không nghĩ tới thú nhân lại đối đãi với loài người một cách hiếu khách và thân thiện như vậy. Dĩ nhiên đã tới đây chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp thú nhân. Bởi vì ta phát hiện thú nhân đế quốc so với nhiều quốc gia nhân loại thì vĩ đại hơn nhiều lắm! Chúng ta đã có duyên gặp nhau, xin mời cùng cạn chén!
Thang Mỗ bưng bát rượu lên đụng vào bát của Kiều Sâm, cao giọng cười nói.
- Thang Mỗ huynh đệ, ngươi có học vũ kỹ, có phải đêm nay cũng nên thể hiện một chút cho chúng ta coi chứ?
Thú nhân vốn thượng võ, cũng tôn trọng cường giả. Kiều Sâm cũng không ngoại lệ.
- Được. Vậy xin mời thôn trưởng chọn mấy vị thú nhân dũng sĩ. Ta sẽ mang vài tên huynh đệ trợ hứng yến hội!
Thang Mỗ nâng chén rượu uống cạn rồi cười sang sảng nói.
Thôn đan chọn ra mấy thú nhân trẻ tuổi, nhưng nhanh chóng bại dưới tay mấy người của Thang Mỗ. Thang Mỗ căn bản không phải ra tay nhưng thủ hạ của hắn rất cường đại, đủ để cho mọi người nhìn hắn bằng con mắt khác. Bọn họ không có đấu khí, cũng không có dùng ma pháp, trực tiếp dùng thú nhân dũng sĩ so sánh lực lượng, đánh bại thú nhân vốn xưng hùng về lực lượng.
- Mấy kẻ dưới tay của ngươi thật là mạnh! Mỗi người đều là nhất lưu chiến sĩ!
Cảm phục lực lượng cường đại của bọn người Thang Mỗ, Kiều Sâm đánh giá Thang Mỗ cao hơn rất nhiều.
- Thông trưởng quá khen, người của ta đều là rèn luyện từ cuộc sống dong binh mà ra. Là những chiến sĩ có kinh nghiệm chiến trận nên mới may mắn thắng được. Những người mà các ngươi chọn ra đều là ngư dân bình thường, từ điểm này có thể nhìn ra thú nhân rất cường đại!
Thang Mỗ cười nói vài câu. Trên thực tế hắn căn bản không có để ý tới trận tỉ thí này.
Sau khi Kiều Sâm rời đi, kẻ tùy tung từng đi theo Minh Lạc đi tới bên cạnh Thang Mỗ. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Đại nhân, người cần gì phải thân cận với những thú nhân này chứ?
- Chủ nhân muốn chúng ta giúp bọn hắn một số thứ. Ha ha, Y Vạn, chủ nhân thật sự quyết định làm như vậy hả?
Thang Mỗ cười nói.
- Tất nhiên, đại nhân. Ta đi theo bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, lần này việc hắn làm thật sự làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Ta căn bản không rõ.
Kẻ tùy tùng được gọi là Y Vạn vội vàng gật đầu.
- Chủ nhân là kỳ tài ngút trời, ai có thể hiểu được ý nghĩ trong đầu hắn chứ? Chúng ta làm tốt phận sự của mình là được. Có lẽ cuộc sống trong quá khứ của hắn quá vô vị buồn tẻ cho nên hắn muốn tìm kiếm một ít kích thích mới!
Thang Mỗ nói đến đây, trong ánh mắt tràn ngập sự sùng bái cùng kính ngưỡng.
- Đúng vậy. Có thể làm hộ vệ của hắn, ta cảm thấy đó là vinh quang lớn nhất trong cả cuộc đời ta! Đại nhân, những người thực sự thích hợp với yêu cầu của chủ nhân?
Y Vạn hỏi.
- Còn phải hỏi sao? Chúng ta đã bao giờ làm hỏng chuyện hắn giao chưa?
Thang Mỗ cười nói.
- Thế còn những thứ cần thiết khác?
Y Vạn vẫn cẩn thận hỏi, sợ còn có chỗ sai lầm.
- Đã được chuẩn bị cẩn thận theo sự phân phó của chủ nhân. Xem ra chủ nhân muốn ở chỗ này chơi đùa, may mắn là ta đã đuổi kịp và ở lại bên hắn. Những người ở quốc gia này thật sự thuần phác, đơn giản, khó trách chủ nhân lại thích những người này! Chỉ là không biết tình thế trước mắt có thể bảo trì bao lâu đây?
Thang Mỗ nhìn đám người đang nhảy múa ca hát, nói một câu đầy thâm ý.
Mấy ngày sau nhóm người này tới đô thành của thú nhân đế quốc, đi tới phủ của Minh Lạc. Minh Lạc sau khi thương lượng với mấy người cầm đầu, liền an bài bọn họ tới đại quân thú nhân nhậm chức. Những người còn lại thì được phân công tới các loại ngành sản xuất khác, trợ giúp thú nhân áp dụng các loại kế hoạch thúc đẩy sản xuất. Tây Tư phát sinh dị biến, tà giáo dần dần xuất hiện, phía tây bắc thú nhân đế quốc cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Chỉ là ánh mắt mọi người đều đang chăm chú nhìn vào Tây Tư, ít có người nhớ tới nơi hoang dã này. Cho đến khi ngọn lửa chiến tranh ở Tây Tư lan gần đến thú nhân đế quốc.
Làng chài nho nhỏ này bình thường có rất ít người đến, cho nên lúc hoàng hôn các thú nhân rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những người khách không mới này đến. Thôn trưởng của làng chài này, một người đức cao vọng trọng, Kiều Sâm đã hỏi lai lịch những người này và biết được bọn họ chạy thoát khỏi chiến loạn từ Tây Tư vương quốc tới. Tất cả đều là những ngư dân sinh sống bên bờ biển, vì tránh né ngọn lửa chiến tranh mà âm thầm trốn tới đây. Bởi vì thú nhân vương quốc đã tuyên bố giao hảo cùng quốc gia loài người. Hơn nữa tất cả mọi người đều là những người sống dựa vào biển cho nên các thú nhân biểu hiện rất hữu hảo đối với những khách nhân đã phải trải qua đủ loại nguy hiểm mới tới được thú nhân đế quốc, bỏ ra những thực vật ngon nhất để khoản đãi những người khách này.
- Thang Mỗ huynh đệ, dáng vẻ của người xem ra không giống người sinh sống dựa vào đánh bắt? Nam nhân trải qua nhiều năm sóng gió không có mấy người có nước da trắng như ngươi.
Trải qua mấy tuần rượu, Kiều Sâm lão nhân đứng lên hỏi người thanh niên bên cạnh.
- Đúng vậy. Trong nhóm người chúng ta có mấy người không phải là người đánh cá. Có một số tinh thông công tượng cũng đi theo tới nơi này tìm đường sống. Ta chỉ phụ trách bảo vệ những người này vượt biển chạy trốn. Nhưng ta không phải là dong binh, chỉ là đồng tình với bọn họ nên mới trợ giúp. Thôn trưởng à, lão không biết tình hình ở Tây Tư tồi tệ tới mức nào đâu. Ngay cả dân chúng sinh hoạt ở nơi xa xôi cũng rất khó khăn! Nghe nói thú nhân đế quốc đang thực hiện tân chính, chúng ta đã nghĩ tới việc tới nơi này trốn tránh. Đêm nay thực sự rất cảm tạ sự khoản đãi nhiệt tình của thôn trưởng, làm cho chúng ta cảm nhận được sự ấm áp của gia đình! Không nghĩ tới thú nhân lại thiện lương và hiếu khách như vậy.
Thanh niên vừa giải thích vừa không ngừng cám ơn Kiều Sâm.
- Huynh đệ không cần khách sáo! Các ngươi có thể tới thú nhân đế quốc là đã coi trọng thú nhân rồi. Cũng là do thú hoàng anh minh sáng suốt. Phải biết rằng trong quá khứ, loài người cho dù có khổ sở như thế nào cũng sẽ không bao giờ tới thú nhân đế quốc. Bọn họ không chỉ không muốn thú nhân học tập tri thức của loài người mà còn rất sợ chúng ta!
Kiều Sâm thở dài nói.
- Có một số việc không cách nào thấy tận mắt, mọi người cũng chỉ có thể tưởng tượng qua những lời đồn. Không có bao nhiêu người sẽ cẩn thận suy xét xem chân tướng là cái gì. Nếu như không phải gặp gỡ mọi người, ta cũng không nghĩ tới thú nhân lại đối đãi với loài người một cách hiếu khách và thân thiện như vậy. Dĩ nhiên đã tới đây chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp thú nhân. Bởi vì ta phát hiện thú nhân đế quốc so với nhiều quốc gia nhân loại thì vĩ đại hơn nhiều lắm! Chúng ta đã có duyên gặp nhau, xin mời cùng cạn chén!
Thang Mỗ bưng bát rượu lên đụng vào bát của Kiều Sâm, cao giọng cười nói.
- Thang Mỗ huynh đệ, ngươi có học vũ kỹ, có phải đêm nay cũng nên thể hiện một chút cho chúng ta coi chứ?
Thú nhân vốn thượng võ, cũng tôn trọng cường giả. Kiều Sâm cũng không ngoại lệ.
- Được. Vậy xin mời thôn trưởng chọn mấy vị thú nhân dũng sĩ. Ta sẽ mang vài tên huynh đệ trợ hứng yến hội!
Thang Mỗ nâng chén rượu uống cạn rồi cười sang sảng nói.
Thôn đan chọn ra mấy thú nhân trẻ tuổi, nhưng nhanh chóng bại dưới tay mấy người của Thang Mỗ. Thang Mỗ căn bản không phải ra tay nhưng thủ hạ của hắn rất cường đại, đủ để cho mọi người nhìn hắn bằng con mắt khác. Bọn họ không có đấu khí, cũng không có dùng ma pháp, trực tiếp dùng thú nhân dũng sĩ so sánh lực lượng, đánh bại thú nhân vốn xưng hùng về lực lượng.
- Mấy kẻ dưới tay của ngươi thật là mạnh! Mỗi người đều là nhất lưu chiến sĩ!
Cảm phục lực lượng cường đại của bọn người Thang Mỗ, Kiều Sâm đánh giá Thang Mỗ cao hơn rất nhiều.
- Thông trưởng quá khen, người của ta đều là rèn luyện từ cuộc sống dong binh mà ra. Là những chiến sĩ có kinh nghiệm chiến trận nên mới may mắn thắng được. Những người mà các ngươi chọn ra đều là ngư dân bình thường, từ điểm này có thể nhìn ra thú nhân rất cường đại!
Thang Mỗ cười nói vài câu. Trên thực tế hắn căn bản không có để ý tới trận tỉ thí này.
Sau khi Kiều Sâm rời đi, kẻ tùy tung từng đi theo Minh Lạc đi tới bên cạnh Thang Mỗ. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Đại nhân, người cần gì phải thân cận với những thú nhân này chứ?
- Chủ nhân muốn chúng ta giúp bọn hắn một số thứ. Ha ha, Y Vạn, chủ nhân thật sự quyết định làm như vậy hả?
Thang Mỗ cười nói.
- Tất nhiên, đại nhân. Ta đi theo bên cạnh chủ nhân lâu như vậy, lần này việc hắn làm thật sự làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Ta căn bản không rõ.
Kẻ tùy tùng được gọi là Y Vạn vội vàng gật đầu.
- Chủ nhân là kỳ tài ngút trời, ai có thể hiểu được ý nghĩ trong đầu hắn chứ? Chúng ta làm tốt phận sự của mình là được. Có lẽ cuộc sống trong quá khứ của hắn quá vô vị buồn tẻ cho nên hắn muốn tìm kiếm một ít kích thích mới!
Thang Mỗ nói đến đây, trong ánh mắt tràn ngập sự sùng bái cùng kính ngưỡng.
- Đúng vậy. Có thể làm hộ vệ của hắn, ta cảm thấy đó là vinh quang lớn nhất trong cả cuộc đời ta! Đại nhân, những người thực sự thích hợp với yêu cầu của chủ nhân?
Y Vạn hỏi.
- Còn phải hỏi sao? Chúng ta đã bao giờ làm hỏng chuyện hắn giao chưa?
Thang Mỗ cười nói.
- Thế còn những thứ cần thiết khác?
Y Vạn vẫn cẩn thận hỏi, sợ còn có chỗ sai lầm.
- Đã được chuẩn bị cẩn thận theo sự phân phó của chủ nhân. Xem ra chủ nhân muốn ở chỗ này chơi đùa, may mắn là ta đã đuổi kịp và ở lại bên hắn. Những người ở quốc gia này thật sự thuần phác, đơn giản, khó trách chủ nhân lại thích những người này! Chỉ là không biết tình thế trước mắt có thể bảo trì bao lâu đây?
Thang Mỗ nhìn đám người đang nhảy múa ca hát, nói một câu đầy thâm ý.
Mấy ngày sau nhóm người này tới đô thành của thú nhân đế quốc, đi tới phủ của Minh Lạc. Minh Lạc sau khi thương lượng với mấy người cầm đầu, liền an bài bọn họ tới đại quân thú nhân nhậm chức. Những người còn lại thì được phân công tới các loại ngành sản xuất khác, trợ giúp thú nhân áp dụng các loại kế hoạch thúc đẩy sản xuất. Tây Tư phát sinh dị biến, tà giáo dần dần xuất hiện, phía tây bắc thú nhân đế quốc cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Chỉ là ánh mắt mọi người đều đang chăm chú nhìn vào Tây Tư, ít có người nhớ tới nơi hoang dã này. Cho đến khi ngọn lửa chiến tranh ở Tây Tư lan gần đến thú nhân đế quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.