Dị Giới Quân Đội

Quyển 1 - Chương 33: Lãnh huyết thú huấn (3)

Lý Bố Y

25/03/2013

Sau khi mọi người rời đi, A Lôi cùng lão Tạp được giữ lại.

- Nhị ca, ngươi cảm thấy làm như vậy thật sự tốt chứ? A Lôi nhìn sân huấn luyện làm cho người ta không khỏi sợ hãi này, lo lắng hỏi han.

- Đúng vậy, tiểu vân, có lẽ ngươi thật sự hơi quá tay. Lão Tạp cũng nói.

- Đại thúc, nếu như trên chiến trường, phía sau có truy binh, phía trước lại không có đường chạy, chỉ có ao nước hôi thối, phân nổi lềnh bềnh có thể lặn xuống, ngươi nói bọn họ lựa chọn tử vong hay là nhảy vào đó cầu sinh?

Lưu Vân nhìn sân huấn luyên trước mắt, tâm tình trở nên rất phức tạp.

“Ta làm như vậy đến cùng có đúng hay không? Đối với những thiếu niên này, có phải quá tàn nhẫn hay không?”

- Nhưng mà… … A Lôi tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng nàng cảm thấy những câu hỏi này quá khó để trả lời.

- Ta từng nghe nói qua, động đất khiến cho có nhiều người bị nhốt chung với nhau, dựa vào việc uống nước tiểu của mình mà chịu đựng, kiên trì, cuối cùng được cứu sống. Bọn họ giãy dụa muốn sống, cũng không phải thiếu dũng khí, sợ chết mà là thể hiện sự tôn trọng với tính mạng của mình. Lưu Vân nói.

Thời gian nhàn rỗi trước đây hắn đọc sách và phát hiện Lam Nguyệt đại lục cùng quê nhà giống nhau, cũng thường xuyên có động đất phát sinh, mang đến tai họa thật lớn. Đối với hắn, mỗi một tính mạng đều trân quý. Hắn đối với mỗi học viên, dạy họ học được cách sống dưới bất cứ điều kiện sinh tồn nào.

“Đối với con người mà nói, còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.” Nghĩ tới đây, sự hoang mang trong lòng Lưu Vân nhất thời biến mất.

- Từ xưa đến nay chúng ta ở tinh cầu này, còn có điểu nhân dựa vào đôi cánh của mình mà bay lượn. Điểu nhân không phải chỉ có chống lại bầu trời bao la, thật là khó khăn để tránh rủi ro, nguy hiểm bị ăn thịt. Lam Nguyệt đại lục là nơi chiến loạn, ta sẽ cấp cho bọn họ một đôi cánh để bay lượn!

Lưu Vân trầm mặc nhìn hai người nói. Hắn có thể hiểu được tâm tình của bọn họ. Đối với việc có nên áp dụng huấn luyện như vậy hay không, chính hắn cũng đã từng do dự, suy nghĩ.

Khi các học viên chính thức tiến vào Thú Doanh huấn luyện, Lưu Vân đã nói với các học viện một câu:

“Mỗi người các ngươi đều nhớ kỹ cho ta: Chiến trường không cần kẻ yếu. Thú doanh không tin vào nước mắt, kiên trì sẽ trở nên mạnh mẽ, rời khỏi cũng không phải là hèn nhát, nhưng hãy là một nam nhân!”

Khi huấn luyện bắt đầu, Lưu Vân cảm thấy rất hài lòng. Biểu hiện của mấy trung đội trưởng khiến cho hắn phải nhìn họ bằng con mắt khác.

Tử Văn Thành tùy tiện đi tới, đứng trước Lôi Hệ trung đội, bắt đầu một bài phát biểu đặc sắc.

- Mới vừa rồi mọi người theo ta đi một vòng, cũng đã thấy được mọi thứ chứ? Để mọi người ở đây huấn luyện, ta thực sự cũng không nhẫn tâm! Nơi này không phải là nơi con người có thể ở!

Các đội viên Lôi Hệ trung đội nhất thời bị cảm động. Chẳng lẽ đội trưởng có dũng khí không tuân theo lệnh của đầu nhi?

- Các ngươi đều là huynh đệ của ta, đúng không?

Mọi người ồn ào đáp ‘đúng vậy!’

- Vậy huynh đệ có nạn cùng chịu! Lão tử đã bị đầu nhi hành hạ một tuần ở trong này, hiện tại có phải đến lượt các ngươi không?



Các đội viên Lôi Hệ trung đội toàn bộ trợn tròn mắt.

- Hiện tại huấn luyện bắt đầu, con mẹ nó chứ, ai mà không kiên trì nỏi, khi rời khỏi mỗi người phun cho một ngụm nước bọt, sau này cũng đừng gọi ta là đội trưởng nữa! Tử Văn Thành nói xong, nghiêm mặt lại không nói gì nữa.

Còn Thủy Hàn đem đội viên tới bên cạnh ao phân.

- Còn nhớ rõ đầu nhi đã nói chứ?

Ánh mắt Thủy Hàn đảo qua mọi người. Chúng ta là những người hành tẩu trong đêm tối, học được sự sinh tồn so với bất cứ cái gì đều trọng yếu hơn. Hãy coi nơi này là địa phương duy nhất chúng ta có thể sinh tồn, hiện tại tất cả theo ta đi xuống ẩn nấp.

Thủy Hàn dẫn đầu đi vào trong ao phân, chậm rãi ngồi xuống cho đến khi nước ngập đầu.

- Tất cả mọi người đều là những kẻ chơi đùa với lửa, nếu sợ bị lửa thiêu có phải làm cho người ta cười chết không. Tạp đại thúc, hãy tận lực đem lửa thổi lên, xem các huynh đệ của ta có sợ hay không!

Khi A Húc cùng các đội viên đi tới hỏa chướng khu, lão Tạp đã phát ra vô số đạo tường lửa, hình thành một biển lửa. A Húc trực tiếp dẫn mọi người lao vào biển lửa.

Thiết Liệt, Dương Minh, Uy Kiệt Khắc cũng đều nghĩ cách khích lệ, rồi mang theo đội viên tiến vào huấn luyện. Mấy người Hi Ba trong lúc đó phụ trách phối hợp huấn luyện chuyển đổi.

Mấy người Lưu Vân, Ngải Phật Sâm thì đứng ở bên cạnh A Lôi, bảo nàng cách khống chế uy lực ma pháp như thế nào để tránh làm cho mọi người bị thương.

Lần huấn luyện này, nguyên tắc của Lưu Vân là có thể không cần dùng ma pháp trị liệu thương thế, hay dùng dược vật xử lý. Hắn hy vọng mỗi đội viên đều có thể cảm nhận được cảm giác chân thật nhất đến từ thân thể.

Bị thương có thể trị khỏi, không ai sợ bị thương nữa, cũng sẽ không học được cách làm như thế nào để bảo vệ bản thân mình. Là một gã vũ giả, ra ngoài hành tẩu, lúc nào cũng có thể mang theo thủy hệ ma pháp sư sao?

Nhìn chăm chú vào các đội viên của thổ hệ trung đội đang hỗn chiến trong ao đầm, Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, phi thân tiến lên. Một gã đội viên dễ dàng đánh bại đối thủ, đang muốn rời khỏi ao đầm, bị Lưu Vân đánh một chưởng ngã trên mặt đất.

- Tiểu tử thúi, trên chiến trường, ngươi có thể cùng địch nhân thương lượng sao? Lưu Vân hung dữ nói.

- Không muốn huấn luyện thì cút ra ngoài cho ta! Nếu muốn huấn luyện hãy đem đối thủ đánh cho bất tỉnh đi! Đừng có ở chỗ này dọa người!

Thiết Liệt chứng kiến một màn này, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đi tới, nặng nề đá một cước vào người một đội viên khác.

Một chưởng của Lưu Vân, một cước của Thiết Liệt lập tức sinh ra hiệu quả.

Mới vừa rồi hai người vẫn còn hữu hảo, thoáng cái đã biến thành cừu nhân phóng tới, bắt đầu tàn khốc vật lộn, tay đấm chân đá không chút nương tay. Song phương gầm rú, bị đánh ngã, cả người lấm đầy bùn nước đứng lên, lại xông vào nhau, nắm chặt tay, dùng toàn thân khí lực đánh lên người đối phương.

Một thân ảnh mềm mại đứng ở trước cửa thú doanh, len lén nhìn tất cả trước mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tới giờ cơm tối, trong nhà ăn rất nhanh đã không còn người. Trải qua ngày huấn luyện thứ nhất, dường như chỉ có vài người có thể ăn được một vài thứ. Nhìn bồn cơm thừa rất nhiều, ánh mắt Thủy Linh Nhi rơi xuống trên người Lưu Vân.

- Ngươi vẫn còn an tâm ăn được như vậy hay sao? Ngươi không cảm thấy bọn họ rất đáng thương sao? Tất cả chỉ là một đám thiếu niên!

Thủy Linh Nhi đột nhiên hiểu được Lưu Vân vẫn đáng hận như trước.



Mặc dù Thủy Hàn đã giải thích không ít đối với nàng, nhưng chính mắt nhìn thấy sân huấn luyện cùng tình hình thực tế bữa cơm tối, các học viên khó có thể nuốt trôi xuống, khiến nàng không cách nào hiểu được phương thức huấn luyện gần như ngược đãi này.

Lưu Vân cơm nước xong, đang muốn ra bên ngoài học viện đi dạo, một thanh âm vang lên phía sau hắn.

- Ta muốn cùng ngươi nói mấy câu, có thể được không?

Lưu Vân nhất thời ngẩn người. Trong trí nhớ của hắn, hình như đây là lần đầu tiên Thủy Linh Nhi chủ động tìm hắn nói chuyện.

- Được. Nói đi. Lưu Vân xoay người lại, mỉm cười nhìn nàng.

- Ngươi tại sao lại muốn hành hạ bọn họ như vậy? Thủy Linh Nhi lí nhí hỏi.

- Ta hi vọng bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ta không hy vọng những thiếu niên này bị đào thải trong tương lai, ta muốn cho bọn hắn một tương lai tươi sáng.

Lưu Vân nhẹ nhàng trả lời.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Ở trước mặt cô gái ôn nhu này, Lưu Vân cảm giác được chính mình cũng biến thành một nam nhân lịch sự. Tất cả sự lạnh lùng đều tan rã theo thanh âm ngọt ngào của nàng, chỉ còn lại sự ôn nhu giống nàng.

- Từ khi nào ta lại trở thành một nam nhân lịch sự như vậy? Lưu Vân không khỏi cười khổ.

- Chẳng lẽ không thể dùng phương pháp khác sao? Thủy Linh Nhi lại hỏi.

- Có lẽ còn có phương pháp khác, nhưng hiện tại phương pháp này là phương pháp hữu hiệu nhất. Lưu Vân thở dài nói.

- Bọn họ thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn được, ngươi như thế nào lại nhẫn tâm? Có lẽ ngươi thật sự là một kẻ máu lạnh.

Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nói một câu, nặng nề đánh vào trong lòng Lưu Vân.

- Có lẽ ta thật sự là kẻ như vậy. Nhưng ta làm hết thảy tất cả vì cái gì chứ? Lưu Vân không thèm nhắc lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phương xa.

- Thủy cô nương, ta là kẻ máu lạnh. Nếu như sự máu lạnh của ta có thể làm cho bọn họ hiểu được sự tàn khốc của chiến trường, để cho bọn họ có nhiều hơn một chút hi vọng sinh tồn, ta nguyện cả đời máu lạnh!

Nói xong Lưu Vân bước về phía xa, để lại phía trước Thủy Linh Nhi một bóng lưng cô độc.

Trời chiều kéo dài bóng hắn.

Thảo nguyên tháng 2 rất là tiêu điều. Thủy Linh Nhi cảm giác được thân ảnh cô độc của hắn, làm cho thảo nguyên càng trở nên thê lương.

- Là ngươi sai lầm hay là ta sai lầm? Nếu là ta sai, tha thứ cho ta được không? Bởi vì ta thật sự không hiểu ngươi.

Hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên khuôn mặt cô gái. Nước mắt trong gió, dưới ánh sáng hoàng hôn rực rỡ, hiện ra sắc thái động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook