Dị Giới Quân Đội

Quyển 5 - Chương 301: Ma Tước sính uy

Lý Bố Y

25/03/2013

Địa điểm tỉ thí là sân huấn luyện của Hỏa hệ trung đội ở trong núi.

Trên đường đi ra sân huấn luyện, Lưu Vân gọi Kinh Lội lại, thì thầm bên tai hắn một lúc.

Kinh Lôi lập tức nhanh chóng rời đi.

Oanh!

Mọi người vừa mới tiến vào sân huấn luyện liền nghe được một tiếng nổ mạnh rung trời.

Trong tiếng nổ, một đoàn khói dầy đặc bao quanh một tòa núi nhỏ dựng đứng, hỏa quang bốc lên tận trời. Nửa đỉnh núi bị khói lửa thổi bay, hóa thành vô số cự thạch bắn lên không trung. Luồng khí nóng rực lan tỏa về phía mọi người, trong đó ẩn chứa lực lượng kinh người, khiến cho ma pháp sư không thể không sử dụng ma pháp thuẫn để chống lại.

- Đây là….

Khắc Lý Tư Na không khỏi hoang mang nhìn về phía Lưu Vân.

- Đó là binh lính đang tiến hành huấn luyện hàng ngày, khiến mọi người hoảng hốt! Ta lập tức bảo bọn họ dừng lại!

Lưu Vân cuống quít hướng mọi người bồi tội.

Lời nói đơn giản của Lưu Vân lại làm cho những cường giả của Lam Nguyệt đại lục thêm áp lực.

- Binh lính huấn luyện lại giống như phát ra cấm chú, đây là quân đội gì?

Lôi Y Mạn vội hỏi.

- Ta thấy hẳn là hắn đang thị uy chúng ta!

Khắc Lý Tư Na thấp giọng nói.

- Một tiếng nổ vang như vậy mất biết bao nhiêu là ma phấn! Đem ma phấn phung phí giống như bắn phóa hoa cho người khác xem, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra chủ ý lãng phí như vậy!

Ở cách sân huấn luyện không xa, Ốc Tư Lạc Phu nhìn khói đặc còn chưa tan hết, đau lòng nói.

Kinh Lôi bèn nói:

- Hắn còn thiếu tiền sao? Sớm muộn gì cũng phải kiếm lại từ trên người những lão già này! Những người đó là một chi quân đội cường đại.

- Xem ra hẳn là hắn không định bỏ qua một người? Những người đó thật đáng thương!

Ốc Tư Lạc Phu thở dài nói.

- Đừng cảm thán, chúng ta nhanh lên một chút, không thể bỏ lỡ trò hay được!

Trước lúc quyết đấu bắt đầu, Lưu Vân đứng ra nói chuyện.

- Nếu đây là một hồi luận bàn nhằm trợ giúp việc tu luyện vũ kĩ cùng ma pháp, chúng ta điểm tới là dừng. Vẫn thỉnh các tiền bối hạ thủ lưu tình với mấy thanh niên này!

- Ta nếu tính là người trẻ tuổi thì những tên này ngay cả trẻ con cũng không được ấy chứ.

Ma Tước cười nói.

- Chắc là hắn nói ba người chúng ta.

Tửu Quỷ đổ rượu vào mồm, mỉm cười nói.

Trận đầu tự nhiên là do Ma Tước đánh với Lôi Y Mạn.

Dưới ánh mắt chăm chú của Thủy Y Nhiên, Ma Tước dứt khoát kéo áo lên, xích lõa nửa người, đi tới giữa sân.

Lôi Y Mạn thì mang theo một chiến phủ mà Thú nhân thường dùng, đi vào giữa sân.

Chiến phủ này nhìn qua rất bình thường, so với thứ Thú nhân binh lính thường dùng thì lớn hơn một chút, nhưng ở thân búa phát ra ánh sáng, hiển nhiên là do thường xuyên được người cầm mà tạo thành hiệu quả này.

- Chiến phủ này theo ta từ khi ta bảy tuổi. Cho tới hôm nay đã có hơn 60 năm.

Lôi Y Mạn mặc dù lửa giận trong lòng khó tiêu nhưng hắn vẫn duy trì phong độ vũ giả, hướng Ma Tước nhắc nhở.

Cho dù chỉ là một kiện vũ khí bình thường nhưng nếu vũ giả dùng thời gian cả đời mình để tôi luyện thì cũng để khiến nó trở nên thần kỳ, làm cho nó trở thành thần binh lợi khí.

Ma Tước giơ nắm tay của mình lên, quơ quơ phía trước, sau đó bắt trước giọng Lôi Y Mạn nói:

- Hai nắm đấm này từ khi ta sinh ra đã làm bạn với ta cho tới bây giờ, đến bây giờ đã có…. Bao nhiêu năm thì ta cũng không nhớ rõ. Ngươi cũng coi chừng.

- Ha ha ha!

Lôi Y Mạn thật sự bị làm tức điên lên.

Đối mặt với một thánh giai cường giả sử dụng binh khí, đối thủ lại dám sử dụng quyền đầu để đón đỡ.

Hắn cũng không rõ ràng đến tột cùng tên này là ngu xuẩn hay là cố ý vũ nhục mình.

Ma Tước cười lạnh lùng, thân thể bay lên trên trời, ở trên không trung, sau đó một quyền hướng mặt đất đánh tới.

- Ầm ầm long!



Mặt đất phát ra tiếng rền rĩ, phảng phất như có nghìn vạn thiết kỵ đang dẫm lên.

Trong lúc nhất thời núi rung đất chuyển, một quyền thật bá đạo!

Những thánh giai cường giả phía sau Lôi Y Mạn đều giật mình. Bọn họ kinh ngạc phát hiện mặt đất bị Ma Tước đánh trúng không có bụi đất cùng đá vụn bắn tung tóe, hiển nhiên lực khống chế của người này đã vượt qua cực hạn của loài người.

- La Lạp, ngươi có thể làm được không?

Khắc Lý Tư Na nhẹ giọng hỏi kiếm thánh La Lạp đang ngẩn người ra.

- Đấu khí vận đến cực hạn, hẳn là có thể. Nhưng mà người này lại không có chút đấu khí nào, ta không làm được!

La Lạp có chút thất vọng nói.

- Có lẽ người này trời sinh thần lực? Lôi Y Mạn thích va chạm cứng rắn, đối phương xem ra cũng là người như vậy. Đây là trận ác chiến!

Khắc Lý Tư Mạn thở dài nói.

- Ngu ngốc giống Thú nhân!

Lưu Vân đã đánh giá như thế về Ma Tước.

Lôi Y Mạn cũng bị một kích này của Ma Tước dọa ngây người.

“Trời ạ, không có đấu khí mà lại mạnh mẽ như vậy sao?”

Thú nhân kiếm thánh trong lúc khiếp sợ cũng không có lưu ý tới tình huống của mặt đất. Trực giác cho rằng đối phượng là một tuyển thủ có lực lượng cường đại. Đại chiến đang ở trước mắt cho nên hắn rất nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

Cho dù như vậy thì vô hình trung khí thế của hắn đã giảm đi rất nhiều.

Một đạo quang mang màu vàng đột nhiên bộc phát trên người Lôi Y Mạn, nương theo quang mang mà sinh ra chiến ý mãnh liệt.

- Đến đây đi!

Ma Tước một quyền chạm đất, lộn người đứng vững vàng trên mặt đất, đưa tay vẫy vẫy Lôi Y Mạn.

Lôi Y Mạn không nói một lời, chiếc búa xẹt qua phía chân trời một nửa vòng tròn.

Chiến phủ nặng nề ở trong tay hắn lại nhẹ như một chiếc lông mao bình thường, ở trong không trung chỉ thấy một đạo ánh sáng hiện lên, côn kích đã tới.

Lôi Y Mạn cùng chiến phủ trong nháy mắt bạo phát, dùng tốc độ cao đánh tới Ma Tước.

Lúc thân thể đang phi hành trong không trung, chiến phủ chém ra một đường không hề hoa lệ, đấu khí phát ra vù vù.

Những người đứng xem, đặt biệt là những người bên cạnh Lưu Vân rốt cuộc cũng may mắn nhìn thấy công kích cường đại của kiếm thánh.

- Ta ngất, ngươi xem không khí cũng bị bổ ra! Chỉ đơn giản vung lên mà uy lực cường đại nhưu vậy!

Mã Thí kinh hô.

Ở trên không trung với tộc độ phi hành cao, chiến phủ ma sát mạnh mẽ với không khí, trên chiến phủ mơ hồ có hồng quang lóe ra, hơn nữa một búa đơn giản với đấu khí không hề hoa lệ, nhìn qua giống như đem không gian chia thành hai nửa.

- Lôi Y Mạn rất thông minh, vừa lên đã dùng ngay tuyệt kỹ Phá thiên trảm thành danh của hắn! Như vậy chỉ từ khí thế sẽ không hề kém đối phương!

Lạc Tang ở bên cạnh gật đầu tán thưởng.

- Không lạc quan như vậy đâu.

La Lạp lắc đầu nói.

- Đối phương không cần đấu khí cũng làm ra loại thanh thế này, ai biết hắn còn có tuyệt chiêu gì nữa chứ!

Một màn phát sinh tiếp theo làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đối với công kích mạnh mẽ hung tợn của Lôi Y Mạn, Ma Tước vẫn ung dung vỗ vỗ tay, sau đó một quyền đánh ra tranh hơn thua.

- Cho dù ngươi có là sắt ta cũng muốn đem ngươi bổ ra!

Lôi Y Mạn thúc dục đấu khí trong cơ thể, phi hành với tốc độ nhanh hơn.

Oanh một tiếng, nắm tay của Ma Tước oanh kích trúng đấu khí.

Đấu khí uy lực thật lớn không có lưu lại vết thương nào ở tay hắn, ngược lại sau khi cùng tay hắn tiếp xúc lại biến thành một điểm quang mang từ từ biến mất tại không trung.

- Trong tương lai danh tiếng của người này sẽ rất nổi!

Tửu Quỷ đoạt lấy ít hoa quả khô từ tay mã Thí, bỏ vào miện, vừa nhai vừa thở dài nói.

- Thắng bại không cần lo lắng, hắn kiểu gì cũng bị đánh! Chẳng nhẽ bị đánh cũng có thể nổi danh?

Tham Tiền khó hiểu hỏi.

- Hắn có thể cứng đối cứng cùng Ma Tước lão đại đánh một trận cũng là chuyện không bình thường!

Tửu Quỷ giải thích.

Mã Thí nói tiếp:



- Chính xác. Chúng ta không thể dùng ánh mắt rồng vĩ đại mà nhìn loài người đáng thương cảm. Bọn họ tu luyện tới mức có thể cùng cự long chống lại đã là cực hạn. Gặp phải lão đại, dám đánh một trận đã là giỏi rồi.

Lúc ba người đang nói chuyện phiếm thì tình huống cuộc chiến lại xảy biến hóa.

Sau khi đấu khí tan hết, Ma Tước đã bay lên không trung, hai tay nắm được chiến phủ của Lôi Y Mạn.

Hai nam nhân cường tráng giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp lại.

Trên không trung xuất hiện một màn tức cười.

Lôi Y Mạn trông như hai tay đang cầm chiến phủ cung kính đưa tới tay Ma Tước.

Ma Tước thì dùng hai tay tiếp lấy, khuôn mặt tươi cười tựa hồ muốn nói:

- Huynh đệ cần gì phải khách khí như vậy chứ?

“Đây còn là người sao?”

Thân thể Lôi Y Mạn vẫn trôi nổi ở không trung, ánh mắt, vẻ mặt thể hiện sự ngạc nhiên không thể tin được.

Trong kinh nghiệm chiến đấu cả đời hắn, cho dù có người đánh bại hắn nhưng cũng chưa từng có người có dũng khí đón đỡ Phá Thiên Trảm của hắn.

Nhưng địch nhân trước mắt lại làm được một cách hết sức dễ dàng.

- Bạn thân, búa này tặng ta hả?

Ma Tước nói một câu làm Lôi Y Mạn thiếu chút nữa là hộc máu.

Lôi Y Mạn thu hồi vũ khí, nhưng chiến phủ tựa như mọc rễ ở trong tay Ma Tước. Hắn đành phải buông cán búa ra, quay lại mặt đất.

- Chất lượng thật là tồi!

Ma Tước nhẹ nhàng cầm chiến phủ trong tay ném đi, trước khi chiến phủ rơi xuống, hai đấm nặng nề của hắn đã kích trên thân chiến phủ. Chiến phủ được chế tạo từ tinh thiết nhất thời hóa thành bột biến mất trong không khí.

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Mắt thấy binh khí thành danh bị hủy, Lôi Y Mạn tức giận, hai mắt đỏ hồng, vừa rơi xuống mặt đất đã nhào tới đánh Ma Tước.

- Ngu ngốc!

Tửu Quỷ mắng.

- Anh hùng!

Tham Tiền khen.

- Vô cùng thê thảm!

Mã Thí đưa hai tay che mắt.

Chứng kiến Lôi Y Mạn dùng bàn tay trần hướng mình chạy tới, Ma Tước nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Kinh Lôi cùng Lưu Vân từng bị hắn chà đạp hành hạ cho chết đi sống lại, từ sau khi thân thể hồi phục lại như cũ thì lâu rồi chưa có hoạt động cho dãn gân cốt!

Hai người một lần nữa không hề dùng kỹ xảo hoa lệ mà ngạnh sinh đối chọi một quyền trực tiếp, kình khí mạnh mẽ khiến cho đất đá lấy phạm vi hai người làm trung tâm hướng ra tứ phía nổ tung.

Người xem bên ngoài cách đó mấy chục thước cũng có thể cảm nhận được dư âm lực lượng cuồng bạo nọ.

- Lôi Y Mạn này thật sự là một tay đấm tốt!

Lưu Vân khen.

Vũ kỹ của kiếm thánh Thú nhân cực kì giống công phu ngoại gia của kiếp trước. Luyện đến cực hạn dĩ nhiên có uy lực kinh khủng chống lại cự long.

Chỉ thấy trên chiến trường đất đá bay tán loạn, thân ảnh hai người lần lượt tung bay, quyền cước tấn công không ngừng, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

- Thật đã nghiền!

- Thống khoái!

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, thân hình hai người như thiểm điện nhảy tách ra, cùng hét lớn.

Cao thủ luôn cô đơn tĩnh mịch. Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời bọn họ chính là có một đối thủ tầm cỡ.

- Xuất phát từ sự tôn trọng đối với ngươi, ta sẽ sử dụng năng lực đặc thù của Thú nhân ---- Thú huyết sôi trào, hãy coi chừng!

Lôi Y Mạn mặc dù thô lỗ táo bạo nhưng vẫn không mất đi phong độ của một người quân tử, trước khi phát động công kích không quên đề tỉnh đối thủ của mình.

Thú huyết sôi trào là năng lực đặc thù mà rất ít cường giả trong Thú nhân có thể lĩnh ngộ được. Không chỉ cần phải chăm chỉ khắc khổ tu luyện mà càng cần vận khí nhiều hơn. Rất nhiều Thú nhân vũ giả cả đời chăm chú tu luyện cho đến lúc chết cũng không thể đạt được loại kỹ năng này.

Nhưng mà Lôi Y Mạn tuyệt đối không ngờ, mới vừa rồi chiến đấu, đối thủ khó tìm của hắn là Ma Tước vẫn còn lưu thủ.

- Được. Ta cũng cho ngươi kiến thức lực lượng chân chính của ta!

Ma Tước ngang nhiên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook