Quyển 2 - Chương 65: Mỹ tửu, mỹ nhân túy lương thần
Lý Bố Y
25/03/2013
Một bầu rượu, một người buồn.
Một tháng trăng, một ngày sao.
Lưu Vân ngồi ở trong lương đình(chòi nghỉ mát) hoa viên, thưởng thức ánh trăng, quyết tâm sắp xếp lại tâm tình của mình.
Chuyện trước kia, tựa như một ngôi sao trong ngân hàn, tuy rằng khi thì lóng lánh, nhýng lại rất xa xôi. Cuộc sống tại Lam Nguyệt ðại lục, lại nhý trãng sáng trời quang, rõ ràng mà chân thật. Tình cảm ôm ấp xa xưa, cứ ban đêm lại càng mãnh liệt, nay đã trở thành vĩnh hằng trong lòng. Nhớ lại, ngoại trừ làm một nam nhân kiên cường sống tại thế giới này thì hắn không còn lựa chọn nào khác.
“ Trên người Lâm Thi Nhã rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Cô ta hẳn là thật tâm yêu thương đại ca, nhưng vì sao lại làm lòng ta sinh ra cảm giác quái dị như vậy?”
“ Thích khách kia, chẳng lẽ là do cô ta thuê sao?”
“ Bàn tay khống chế ám sát Thế Viêm, chẳng lẽ thật sự ở đế đô? Đám huyết y nhân thần bí này nữa, hang ổ của bọn chúng cuối cùng ở nơi nào?”
“ Huyết độc bá đạo, Dịch Lộ Hoa Vũ thần bí, xem ra trong tổ chức này nhân tài cũng không ít à! Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”
Gió nhẹ nhàng phất qua mang tới khí lạnh rùng mình.
- Trời lạnh như vậy, đi ra ngoài cũng không biết phải mặc thêm quần áo vào.
Một tấm áo choàng thật dày, đắp lên người Lưu Vân, thanh âm của Thủy Linh Nhi cũng vang lên.
- Linh Nhi, nàng còn chưa ngủ sao?
- Ừ! ~ Thủy Linh Nhi chuyển tới trước người Lưu Vân, lấy chén rượu trong tay hắn ra, vì hắn uống hết.
Mỹ nhân, mỹ tửu, khả nhâm quân phẩm.
Ngọc bôi, ngọc thủ, canh thiêm phong tình.
( tạm dich:
Người đẹp, rượu ngon, còn gì hơn được
Chén ngọc, tay ngọc, càng thêm phong tình.)
Lưu Vân mỉm cười nhìn Thủy Linh Nhi, đột nhiên tâm tình tốt: cuộc sống như vậy quả thực cũng không tồi.
Trong lòng hiện lên một cảnh tượng, Lưu Vân nâng chén rượu uống cạn ly, đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại, kéo nàng ngồi vào trong lòng.
- A! ~ Lưu Vân hôn môi nàng, chậm rãi đưa rượu trong miệng mình thổi vào trong miệng nàng.
Rượu nho ngọt ngào, mang theo một dòng hơi ấm, tiến vào trong yết hầu Thủy Linh Nhi, rồi di chuyển vào trong lòng nàng, Thủy Linh Nhi hai tay ôm chặt thắt lưng Lưu Vân, mắt hé mở, mặt cười đỏ bừng, dịu dàng đáp ứng.
Thật lâu sau, môi rời môi, Thủy Linh Nhi thở hổn hển, đầu chôn sâu vào trong lòng ngực hắn.
- Linh Nhi, nếu ta nói cho nàng, ta là người từ thế giới bên kia tới, nàng có tin không?
Mặt nhẹ nhàng cọ vào tóc Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nhẹ giọng nói.
Thủy Linh Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lưu Vân thật lâu rồi sau đó gật đầu.
Lưu Vân trầm mặc.
- Chàng đang suy nghĩ điều gì?
- Nàng? ~ Lưu Vân kinh ngạc nhìn Linh Nhi.
- Ừ! Ta biết trong lòng chàng luôn nhớ.
Thủy Linh Nhị nhẹ giọng nói.
- Ta cùng nàng không có khả năng gặp nhau. Nàng đối với ta mà nói, tựa như một ngôi sao, xa xôi, xa xôi.
Lưu Vân thở dài, càng ôm chặt Thủy Linh Nhi hơn.
- Không cần phải khổ sở, được không? Linh Nhi thực ngu dốt, không biết phải an ủi chàng thế nào.
Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Lưu Vân, Thủy Linh Nhi ngẩng đầu lên nói.
- Nhưng khi chàng khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở vì chàng, trong lòng chàng đau khổ, ta cũng sẽ cảm thấy đau khổ. Nàng không thể cùng chàng, ta sẽ ở bên cạnh chàng, bởi vì ta biết, nàng sẽ không đành lòng nhìn chàng trở thành một người cô đơn, tịch mịch.
Trên cánh đồng hoang vu, dường như không có dấu hiệu của sinh mệnh, sau một cơn mưa xuân, đột nhiên những mầm sống mới bắt đầu. Sinh mệnh đã héo tàn dưới nền đất, rốt cục đã sống lại. Đối với Lưu Vân mà nói, Thủy Linh Nhi là một cơn mưa xuân tuyệt vời.
Ôm ngang lấy Thủy Linh Nhi, nhấc bình rượu lên, Lưu Vân chạy nhanh vào phòng.
………….
- Vân, ta còn chuyện muốn nói với chàng.
Thanh âm của Thủy Linh Nhi đột nhiên cất lên.
- Linh nhi, thoải mái không?
- Ừ!
Rượu nho thơm say lòng người, rót từ trong bình ra từng chút từng chút mông, dừng ở trên cao nguyên trắng như tuyết, rồi sau đó chảy trong thung lũng thành một dòng chảy màu đỏ tươi.
Ngọc sơn không che được, dù sao dòng chảy cũng hướng về đông. Dòng chảy nhẹ nhành chậm rãi chảy qua thung lũng, chảy vào trong miệng.
Chất rượu, như giai nhân.
Hương rượu vốn làm say mê lòng người, nhưng phần miệng nhẵn nhụi mềm mại , bóng loáng kia lại càng làm mất hồn người.
Dưới ánh đèn vẻ trắng nõn cùng đỏ tươi hiện lên làm mê hoặc ánh mắt người, một tia run rẩy rất nhỏ, một tiếng cúi đầu yêu kiều, dường như có thể thiêu đốt linh hồn, làm cho đầu óc Lưu Vân trở nên trống rỗng, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy, khát vọng bay lên, khát vọng trút xuống.
Được hắn tưới nước tận tình, hai nụ hoa kiều diễm ở trước ngực nàng chậm rãi thức tỉnh, nở rộ.
Thiên địa đã hỗn độn, thế giới đã ngủ say.
Tối nay, vẻ mỹ lệ của ta vì chàng mà nở rộ.
- Đau! ~ Lưu Vân khẽ cắn nụ hoa đang nở rộ đó, hơi hơi kéo, lại lướt nhẹ phía dưới nàng, làm cho Thủy Linh Nhi nổi lên cảm giác sung sướng cùng thống khổ, dường như tiếng than vãn của một bông hoa bị ngắt.
…..
Tung hoàng ngang dọc hơn mười phút, Lưu Vân rời khỏi thân thể Thủy Linh Nhi, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, làm nàng quỳ sát trên giường.
Thủy Linh Nhi lúc này thân thể đã nhuyễn như bùn, đành phải tùy hắn “dày vò”.
Cặp mông cao thẳng, eo nhỏ nhắn trầm thấp.
Thân thể Thủy Linh Nhi, bày ra một đường cong nổi bật, giống như một cầu vồng màu hồng cong cong, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác phạm tội; nếu có thể làm cho cầu vồng nháy múa, liền có thể quay về địa ngục trăm ngàn năm cũng được!
Trong tiếng thở dốc ồ ồ, Lưu Vân lại động thân.
Thủy Linh Nhi cùng hắn đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
……
Nhào nắn vật mềm mại trước ngực Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nói nhỏ vào tai nàng, liền nằm xuống đưa nàng phủ lên người mình. Tựa như nữ kỵ sĩ sa đọa, Thủy Linh Nhi hai tay vô lực xoa xoa trước ngực hắn, vẻ mặt đầy ngượng ngùng cùng mê sau, ngây ngô vặn vẹo vùng eo.
Nữ nhân như nước. Thủy Linh Nhi lại như nước suối nóng gắt gao vờn quanh Lưu Vân.
Lưu Vân nhẹ nhàng vung tay lên, một cơn gió hất mái tóc dài của Thủy Linh Nhi tung bay trong gió, tự như tiên tử -- thì ra ma pháp còn có thể sử dụng như vậy.
Gió mát thổi tới, tiên nhạc nổi lên, tiên tử trầm luân, Lưu Vân như nhập tiên cảnh.
……
“ Ma pháp trợ hứng, lão tử có thể là người đầu tiên trên Lam Nguyệt đại lục này làm như vậy, ha ha.” Lưu Vân trong lòng sảng khoái.
“ Xôn xao” một tiếng, chiếc trướng bị gió thổi rơi trên giường, một màn sử dụng ma pháp vô sỉ nhất, hạ lưu nhất Lam Nguyệt đại lục, rốt cục đã xong.
……
Đế đô. Trong thân vương phủ
- Thân vương điện hạ, người nói, chuyện lần này, có phải là Viêm Thiên cố ý thị uy với chúng ta?
Từ khí ám sát Thế Viêm hoàng tử thất bại, bệnh đa nghi của Tư Đức Lạc ngày càng nặng.
- Việc lâm triều? thừa tướng đại nhân, ngươi cứ thoải mái đi!
Ước Sắt Phu đứng ở trước cửa sổ, đùa nghịch một chậu cây hoa cúc trước mặt.
- Ta chỉ cảm thấy có chút quái dị, vì sao đứa con vô dụng của Viêm Thiên, cũng dám đánh Hưu Tư trước cửa thành.
- Kẻ sĩ ba ngày không gặp sẽ khác, đừng nhìn bằng cặp mắt như xưa nữa! Chuyện của Lưu Vân ta nghe qua một ít, người này gần đây có biến hóa rất lớn, ngươi phải chú ý một chút.
Ước Hàn cười nói.
- Đừng cho Khải Đức Gia xuất hiện một thanh niên tuấn tài, việc này đối với chúng ta không tốt.
- Lão gia hỏa Viêm Thiên kia, có uy vọng trong quân rất cao, giống như tòa thái sơn đè nặng xuống vậy.
Tư Đức Lạc tức giận nói.
- Có một số việc có muốn cũng không tới. Chúng ta cứ yên lặng chờ sự biến đi. A Tư Mạn đối với Hỏa Vân như hổ dình mồi, Thú nhân quốc cũng đã có động thái, hướng của Tây Tư cũng khó định, Hỏa Vân tình trạng không được lạc quan cho lắm. Trong tay ta nắm sáu mươi vạn đại quân của đế quốc, ai dám động tới ta?
Ước Hàn trong giọng nói toát ra một tia cuồng ngạo.
- Xem ra, chúng ta phải kéo được tên tiểu tử Nạp Lan kia, tiểu tử này rất nổi bật, dường như cũng được hoàng đế ân sủng. Ngươi không phải nói cần phải chú ý tới Khải Đức Gia Lưu Vân kia sao, ta đề nghị đỡ đầu Nạp Lan, đả kịch thế lực của Khải Đức Gia. Nạp Lan không có gia thế, bối cảnh, ta nghĩ hắn với trợ giúp của chúng ta, sẽ không cự tuyệt.
- Kế này thật thâm diệu.
Hai người nhìn nhau cười.
Một tháng trăng, một ngày sao.
Lưu Vân ngồi ở trong lương đình(chòi nghỉ mát) hoa viên, thưởng thức ánh trăng, quyết tâm sắp xếp lại tâm tình của mình.
Chuyện trước kia, tựa như một ngôi sao trong ngân hàn, tuy rằng khi thì lóng lánh, nhýng lại rất xa xôi. Cuộc sống tại Lam Nguyệt ðại lục, lại nhý trãng sáng trời quang, rõ ràng mà chân thật. Tình cảm ôm ấp xa xưa, cứ ban đêm lại càng mãnh liệt, nay đã trở thành vĩnh hằng trong lòng. Nhớ lại, ngoại trừ làm một nam nhân kiên cường sống tại thế giới này thì hắn không còn lựa chọn nào khác.
“ Trên người Lâm Thi Nhã rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Cô ta hẳn là thật tâm yêu thương đại ca, nhưng vì sao lại làm lòng ta sinh ra cảm giác quái dị như vậy?”
“ Thích khách kia, chẳng lẽ là do cô ta thuê sao?”
“ Bàn tay khống chế ám sát Thế Viêm, chẳng lẽ thật sự ở đế đô? Đám huyết y nhân thần bí này nữa, hang ổ của bọn chúng cuối cùng ở nơi nào?”
“ Huyết độc bá đạo, Dịch Lộ Hoa Vũ thần bí, xem ra trong tổ chức này nhân tài cũng không ít à! Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”
Gió nhẹ nhàng phất qua mang tới khí lạnh rùng mình.
- Trời lạnh như vậy, đi ra ngoài cũng không biết phải mặc thêm quần áo vào.
Một tấm áo choàng thật dày, đắp lên người Lưu Vân, thanh âm của Thủy Linh Nhi cũng vang lên.
- Linh Nhi, nàng còn chưa ngủ sao?
- Ừ! ~ Thủy Linh Nhi chuyển tới trước người Lưu Vân, lấy chén rượu trong tay hắn ra, vì hắn uống hết.
Mỹ nhân, mỹ tửu, khả nhâm quân phẩm.
Ngọc bôi, ngọc thủ, canh thiêm phong tình.
( tạm dich:
Người đẹp, rượu ngon, còn gì hơn được
Chén ngọc, tay ngọc, càng thêm phong tình.)
Lưu Vân mỉm cười nhìn Thủy Linh Nhi, đột nhiên tâm tình tốt: cuộc sống như vậy quả thực cũng không tồi.
Trong lòng hiện lên một cảnh tượng, Lưu Vân nâng chén rượu uống cạn ly, đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại, kéo nàng ngồi vào trong lòng.
- A! ~ Lưu Vân hôn môi nàng, chậm rãi đưa rượu trong miệng mình thổi vào trong miệng nàng.
Rượu nho ngọt ngào, mang theo một dòng hơi ấm, tiến vào trong yết hầu Thủy Linh Nhi, rồi di chuyển vào trong lòng nàng, Thủy Linh Nhi hai tay ôm chặt thắt lưng Lưu Vân, mắt hé mở, mặt cười đỏ bừng, dịu dàng đáp ứng.
Thật lâu sau, môi rời môi, Thủy Linh Nhi thở hổn hển, đầu chôn sâu vào trong lòng ngực hắn.
- Linh Nhi, nếu ta nói cho nàng, ta là người từ thế giới bên kia tới, nàng có tin không?
Mặt nhẹ nhàng cọ vào tóc Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nhẹ giọng nói.
Thủy Linh Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lưu Vân thật lâu rồi sau đó gật đầu.
Lưu Vân trầm mặc.
- Chàng đang suy nghĩ điều gì?
- Nàng? ~ Lưu Vân kinh ngạc nhìn Linh Nhi.
- Ừ! Ta biết trong lòng chàng luôn nhớ.
Thủy Linh Nhị nhẹ giọng nói.
- Ta cùng nàng không có khả năng gặp nhau. Nàng đối với ta mà nói, tựa như một ngôi sao, xa xôi, xa xôi.
Lưu Vân thở dài, càng ôm chặt Thủy Linh Nhi hơn.
- Không cần phải khổ sở, được không? Linh Nhi thực ngu dốt, không biết phải an ủi chàng thế nào.
Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Lưu Vân, Thủy Linh Nhi ngẩng đầu lên nói.
- Nhưng khi chàng khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở vì chàng, trong lòng chàng đau khổ, ta cũng sẽ cảm thấy đau khổ. Nàng không thể cùng chàng, ta sẽ ở bên cạnh chàng, bởi vì ta biết, nàng sẽ không đành lòng nhìn chàng trở thành một người cô đơn, tịch mịch.
Trên cánh đồng hoang vu, dường như không có dấu hiệu của sinh mệnh, sau một cơn mưa xuân, đột nhiên những mầm sống mới bắt đầu. Sinh mệnh đã héo tàn dưới nền đất, rốt cục đã sống lại. Đối với Lưu Vân mà nói, Thủy Linh Nhi là một cơn mưa xuân tuyệt vời.
Ôm ngang lấy Thủy Linh Nhi, nhấc bình rượu lên, Lưu Vân chạy nhanh vào phòng.
………….
- Vân, ta còn chuyện muốn nói với chàng.
Thanh âm của Thủy Linh Nhi đột nhiên cất lên.
- Linh nhi, thoải mái không?
- Ừ!
Rượu nho thơm say lòng người, rót từ trong bình ra từng chút từng chút mông, dừng ở trên cao nguyên trắng như tuyết, rồi sau đó chảy trong thung lũng thành một dòng chảy màu đỏ tươi.
Ngọc sơn không che được, dù sao dòng chảy cũng hướng về đông. Dòng chảy nhẹ nhành chậm rãi chảy qua thung lũng, chảy vào trong miệng.
Chất rượu, như giai nhân.
Hương rượu vốn làm say mê lòng người, nhưng phần miệng nhẵn nhụi mềm mại , bóng loáng kia lại càng làm mất hồn người.
Dưới ánh đèn vẻ trắng nõn cùng đỏ tươi hiện lên làm mê hoặc ánh mắt người, một tia run rẩy rất nhỏ, một tiếng cúi đầu yêu kiều, dường như có thể thiêu đốt linh hồn, làm cho đầu óc Lưu Vân trở nên trống rỗng, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy, khát vọng bay lên, khát vọng trút xuống.
Được hắn tưới nước tận tình, hai nụ hoa kiều diễm ở trước ngực nàng chậm rãi thức tỉnh, nở rộ.
Thiên địa đã hỗn độn, thế giới đã ngủ say.
Tối nay, vẻ mỹ lệ của ta vì chàng mà nở rộ.
- Đau! ~ Lưu Vân khẽ cắn nụ hoa đang nở rộ đó, hơi hơi kéo, lại lướt nhẹ phía dưới nàng, làm cho Thủy Linh Nhi nổi lên cảm giác sung sướng cùng thống khổ, dường như tiếng than vãn của một bông hoa bị ngắt.
…..
Tung hoàng ngang dọc hơn mười phút, Lưu Vân rời khỏi thân thể Thủy Linh Nhi, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, làm nàng quỳ sát trên giường.
Thủy Linh Nhi lúc này thân thể đã nhuyễn như bùn, đành phải tùy hắn “dày vò”.
Cặp mông cao thẳng, eo nhỏ nhắn trầm thấp.
Thân thể Thủy Linh Nhi, bày ra một đường cong nổi bật, giống như một cầu vồng màu hồng cong cong, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác phạm tội; nếu có thể làm cho cầu vồng nháy múa, liền có thể quay về địa ngục trăm ngàn năm cũng được!
Trong tiếng thở dốc ồ ồ, Lưu Vân lại động thân.
Thủy Linh Nhi cùng hắn đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
……
Nhào nắn vật mềm mại trước ngực Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nói nhỏ vào tai nàng, liền nằm xuống đưa nàng phủ lên người mình. Tựa như nữ kỵ sĩ sa đọa, Thủy Linh Nhi hai tay vô lực xoa xoa trước ngực hắn, vẻ mặt đầy ngượng ngùng cùng mê sau, ngây ngô vặn vẹo vùng eo.
Nữ nhân như nước. Thủy Linh Nhi lại như nước suối nóng gắt gao vờn quanh Lưu Vân.
Lưu Vân nhẹ nhàng vung tay lên, một cơn gió hất mái tóc dài của Thủy Linh Nhi tung bay trong gió, tự như tiên tử -- thì ra ma pháp còn có thể sử dụng như vậy.
Gió mát thổi tới, tiên nhạc nổi lên, tiên tử trầm luân, Lưu Vân như nhập tiên cảnh.
……
“ Ma pháp trợ hứng, lão tử có thể là người đầu tiên trên Lam Nguyệt đại lục này làm như vậy, ha ha.” Lưu Vân trong lòng sảng khoái.
“ Xôn xao” một tiếng, chiếc trướng bị gió thổi rơi trên giường, một màn sử dụng ma pháp vô sỉ nhất, hạ lưu nhất Lam Nguyệt đại lục, rốt cục đã xong.
……
Đế đô. Trong thân vương phủ
- Thân vương điện hạ, người nói, chuyện lần này, có phải là Viêm Thiên cố ý thị uy với chúng ta?
Từ khí ám sát Thế Viêm hoàng tử thất bại, bệnh đa nghi của Tư Đức Lạc ngày càng nặng.
- Việc lâm triều? thừa tướng đại nhân, ngươi cứ thoải mái đi!
Ước Sắt Phu đứng ở trước cửa sổ, đùa nghịch một chậu cây hoa cúc trước mặt.
- Ta chỉ cảm thấy có chút quái dị, vì sao đứa con vô dụng của Viêm Thiên, cũng dám đánh Hưu Tư trước cửa thành.
- Kẻ sĩ ba ngày không gặp sẽ khác, đừng nhìn bằng cặp mắt như xưa nữa! Chuyện của Lưu Vân ta nghe qua một ít, người này gần đây có biến hóa rất lớn, ngươi phải chú ý một chút.
Ước Hàn cười nói.
- Đừng cho Khải Đức Gia xuất hiện một thanh niên tuấn tài, việc này đối với chúng ta không tốt.
- Lão gia hỏa Viêm Thiên kia, có uy vọng trong quân rất cao, giống như tòa thái sơn đè nặng xuống vậy.
Tư Đức Lạc tức giận nói.
- Có một số việc có muốn cũng không tới. Chúng ta cứ yên lặng chờ sự biến đi. A Tư Mạn đối với Hỏa Vân như hổ dình mồi, Thú nhân quốc cũng đã có động thái, hướng của Tây Tư cũng khó định, Hỏa Vân tình trạng không được lạc quan cho lắm. Trong tay ta nắm sáu mươi vạn đại quân của đế quốc, ai dám động tới ta?
Ước Hàn trong giọng nói toát ra một tia cuồng ngạo.
- Xem ra, chúng ta phải kéo được tên tiểu tử Nạp Lan kia, tiểu tử này rất nổi bật, dường như cũng được hoàng đế ân sủng. Ngươi không phải nói cần phải chú ý tới Khải Đức Gia Lưu Vân kia sao, ta đề nghị đỡ đầu Nạp Lan, đả kịch thế lực của Khải Đức Gia. Nạp Lan không có gia thế, bối cảnh, ta nghĩ hắn với trợ giúp của chúng ta, sẽ không cự tuyệt.
- Kế này thật thâm diệu.
Hai người nhìn nhau cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.