Dị Giới Quân Đội

Quyển 3 - Chương 178: Nam hạ

Lý Bố Y

25/03/2013

- Phi nhi, phụ thân không có việc gì!

Vừa về đến nhà, vào trong nội đường nhìn thấy Hoa Phi Lệ, Lưu Vân đưa tay ôm lấy nàng quay một vòng rội vội vã đem tin phụ thân đã bình an nói cho nàng.

- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Chàng chậm rãi nói đi, nhìn chàng vội vàng giống như một đứa nhỏ vậy!

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Lưu Vân, Hoa Phi Lệ cười cười, sờ đầu hắn. Nàng cảm giác mặc dù hắn là một người chỉ huy thiên quân vạn mã, trên chiến trường là một nam nhân giết người không nháy mắt, nhưng cũng có lúc trông hắn rất khả ái. Hắn luôn quan tâm tới người thân, tóm lại là Hoa Phi Lệ thấy một mặt đa tình trong nội tâm của hắn.

- Ban ngày ban mặt mà vợ chồng các ngươi coi như không có ai vậy?

Lâm Thi Nhã đang có chuyện muốn tìm Lưu Vân, vừa tiến vào liền nhìn thấy một màn thân mật này, không khỏi cười nói.

- Đại tẩu đừng chê cười ta! Ta có tin tức tốt muốn nói cho đại tẩu biết. Nếu như đại ca nói cho tẩu biết, ta đảm bảo đại tẩu cũng sẽ nhào vào lòng huynh ấy!

Lưu Vân buông Hoa Phi Lệ ra, vừa cười vừa nói.

- Vậy đệ nói mau lên! Ta còn chưa biết nhưng Phi Lệ muội muội đã chui vào lòng ngươi rồi!

Thấy Hoa Phi Lệ thẹn thùng trốn trong lòng Lưu Vân, trong lòng Lâm Thi Nhã dâng lên tình cảm ấm áp. Không khí gia đình ấm áp có thể thay đổi tính tình của một người. Lâm Thi Nhã cũng dần dần học được sự hưởng thụ một phần ấm áp này.

- Ta đã có tin tức của phụ thân. Phụ thân chỉ bị thương, được Lan Đặc kiếm thánh cứu, hiện tại thương thế đã ổn định, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Cho nên tất cả mọi người không cần phải lo lắng!

- Như vậy thật sự tốt quá! Cần phải nghĩ biện pháp thông tri cho đại ca cùng tam đệ, để cho bọn họ không phải bôn ba ở bên ngoài, trong lòng lo lắng.

Lâm Thi Nhã nghe vậy cảm thấy vui mừng khôn xiết.

- Được. Ta đã nói với tam đệ, mặc kệ có tin tức hay không, sau khi đi một vòng đều phải trở về gặp mặt. Ngày mai hắn sẽ trở về, đến lúc đó ta cùng hắn sẽ đi tìm đại ca. Sau đó đi thăm phụ thân. Đại tẩu, chuyện Ám Dạ còn cần tẩu quan tâm nhiều!

- Ngươi yên tâm đi! Mấy ngày trước Thủy Hàn đã hoàn thành việc chuyển giao cho ta. Nghe ngữ khí Thủy Hàn, ta phát hiện mình đã bị các ngươi lừa.

Lâm Thi Nhã là một nữ nhân cực kì thông minh, rất nhanh chóng từ những lời của Thủy Hàn phát hiện mình đã bị Lưu Vân tính kế.

- Đại tẩu, thật sự là không có ai giúp ta. Tẩu hãy thương xót tiểu đệ này đi! Tổ chức này đối với ta, gia tộc ta mà nói thì rất trọng yếu.

Lưu Vân xấu hổ cười cười, giả bộ đáng thương.

- Được rồi. Nếu đã đáp ứng ngươi, ta sẽ không đổi ý. Ngươi cứ yên tâm mang theo Hoa mỹ nhân về nhà, làm chức tổng đốc của ngươi đi! Nhưng ngươi cũng giúp ta một việc, có thể kêu hoàng tử điện hạ điều đại ca ngươi tới gần Vân thành một chút được không?

Lâm Thi Nhã nói đến chỗ này, tựa hồ có vẻ thẹn thùng.

- Chàng nhất định phải giúp tỷ tỷ chuyện này!

Hoa Phi Lệ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phản kích.

- Mỗi buổi tối có Mộc Phong đại ca ở cùng, ngày hôm sau Thi Nhã tỷ tỷ mới an tâm làm việc được!

Hoa Phi Lệ tận lực nhấn mạnh vào hai chữ ‘buổi tối’, nhất thời làm cho mặt Lâm Thi Nhã đỏ bừng.

- Muội muội, muội nói bậy bạ gì đó! Ta cảm giác muội hiện tại giống như bông hoa sau cơn mưa, càng lúc càng đẹp. Sợ là có không ít công lao của nhị đệ đây?

Hai người nhất thời cười đùa. Các nàng biết sau khi rời khỏi đế đô, sợ rằng phải rất lâu sau mới có thể gặp mặt.

“Gia hòa vạn sự hưng!” (1)

Mọi việc trước mắt làm cho Lưu Vân nhớ tới một câu tục ngữ.

Ngày thứ hai Kinh Lôi về tới đế đô, sau đó Lưu Vân liền cùng hắn đi tìm Mộc Phong. Sau khi Mộc Phong gặp hai người, bèn nhanh chóng giao bộ đội của mình cho trợ thủ, ba huynh đệ cao hứng đi thăm phụ thân.

- Kinh Lôi, ngươi tới địa ngục đi! Ta đi theo ngươi mà không có một nữ nhân nào, lại còn bị ba nam nhân đồng thời cưỡi lên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay là ngày đầu tiên từ khi bổn long chào đời mà phải chịu khuất nhục! Vì thế các ngươi phải cố gắng cho ta!

Sau khi ba người trèo lên lưng rồng, Ma Tước chậm rãi bay lên không trung, nhưng âm thanh phẫn nộ cũng vang lên.

- Ma Tước, bay cho tốt, đừng có tức giận! Khi trở lại ta sẽ dạy ngươi vài tuyệt chiêu tán gái, coi như là phí trở ta đi. Được không?

Lưu Vân cười nói.

- Bổn lòng học xong có dùng được không?

Vừa nghe đến tán gái, Ma Tước nhất thời hứng lên.

- Đương nhiên là dùng được. Nếu không ta như thế nào có thể có thể thắng được tiểu tử Minh Lạc kia chứ?



- Nghe cũng được đấy! Dựa vào tướng mạo, phong độ thì ngươi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp tiểu tử đó. Nhưng mà ngươi lại có thể đưa mỹ nhân về nhà! Ha ha, tiểu tử nhà ngươi thật hạnh phúc!

Ma Tước vừa nói, thanh âm liền trở nên dâm đãng, làm cho trong lòng Lưu Vân dâng lên dự cảm xấu.

- Hai ngày nay có phải có nữ nhân nào đã bị ngươi XXX không? Tuy nhiên cái đó cũng bình thường, tiểu tử ngươi đừng có buồn bực! Một khi không chắc chắn thì lại âm thầm, một khi đắc thủ thì lại nóng lòng hơn ai hết! Long tộc từng lưu truyền một câu như thế này:

- Mẫu long nếu vì ngươi mà lưu huyết một lần, cả đời đều chỉ biết rơi lệ cho ngươi! Tiểu tử ngươi thắng lớn rồi! (lưu huyết là chỉ lúc phá ….con gái >.< )

Ma Tước nói làm cho trong lòng Lưu Vân tức giận, nghiến răng kèn kẹt.

- Sắc long, bây giờ đang ở trên nếu không ta đập chết ngươi!

Mà Ma Tước sau đó đã phải trả một giá đắt. Hắn được Lưu Vân dạy cho một trận, trong một đêm trời trong mây tanh, hắn chạy tới dưới cửa sổ nhà Thủy Y Nhiên, hát lên một khúc ca ca ngợi nữ thần trong lòng mình. Lúc nửa đêm tinh linh mỹ nữ bị tiếng kêu kinh khủng đánh thức, cả thời gian nửa đêm còn lại đều dùng để đuổi giết đầu long này. Mà ‘tiếng ca lúc nửa đêm’ cũng được mọi người bàn tán say sưa, chê cười ầm ĩ, làm cho Ma Tước rất nhiều ngày sau vẫn không dám xuất hiện trước mặt mọi người. Hậu quả trực tiếp của chuyện này chính là chỉ cần Lưu Vân nhờ Ma Tước chở thì sẽ may mắn nhận thức được đặc kỹ phi hành hoặc là phát sinh tai nạn trên không.

Dưới sự chỉ điểm của Na Á, ba người Lưu Vân nhanh chóng tìm được chỗ tu luyện của Kiếm Thánh lan Đặc, gặp được cha mình, nhưng Viêm Thiên vẫn đang mê man.

- Các ngươi yên tâm. Thương thế của lão không có vấn đề gì. Vẫn còn hôn mê bởi vì thể lực cùng đấu khí của lão tiêu hao quá nhiều!

Lan Đặc kiếm thánh thấy ánh mắt lo lắng của ba người liền an ủi.

- Cảm tạ đại ân Lan Đặc tiền bối đã cứu mạng phụ thân!

Mộc Phong dẫn hai người hướng Lan Đặc hành đại lễ một lần nữa.

- Bọn nhỏ các ngươi không cần khách khí!

Một đạo kình khí nhẹ nhàng nâng ba người lên.

- Vũ kỹ không có giới hạn quốc gia, nhưng mọi người đều tu luyện vũ kỹ của quốc gia mình. Mặc dù đại lục có quy tắc, võ sĩ cùng ma pháp sư sau khi đạt tới thánh cấp bình thường sẽ không nhúng tay vào chiến tranh đại lục. Nhưng ta vẫn là người của Hỏa Vân đế quốc.

Lan Đặc mỉm cười nói.

- Lan Đặc tiền bối. Ta nghe Na Á nói đánh lén phụ thân chính là một vị ma pháp sư cấp bậc Thánh ma đạo sư?

Lưu Vân bèn hỏi. Hắn đã để cho Lâm Thi Nhã bắt tay vào điều tra tư liệu về các cường giả thánh cấp trên đại lục, hy vọng có thể điều tra ra kẻ hiềm nghi.

- Đây chỉ là phỏng đoán của ta. Tuy nhiên ở trên đại lục cũng không thiếu các cường giả đang âm thầm ẩn thân, cũng không chừng là mấy người chúng ta không biết. Hài tử, cường giả thánh cấp không phải là người ngươi có thể đối phó. Chuyện này phải xử lý thận trọng, không nên nhất thời xúc động mà mang lại cho mình phiền toái lớn!

Lan Đặc hòa ái nhìn Lưu Vân, mỉm cười nói.

- Lưu Vân nhớ kỹ lời tiền bối dặn dò!

Lưu Vân gật đầu.

- Thánh ma đạo sư lại ra tay đánh lén cường giả thánh cấp, xem ra từ nay về sau đại lục khó có thể bình yên được nữa! Ba người các ngươi đều là những cường giả trẻ tuổi, cũng là tương lai của đế quốc, cũng cần phải tăng cường tu luyện võ đạo cho mạnh mẽ hơn! Nếu các ngươi đã tới đây, ta sẽ thử xem thực lực của các ngươi thế nào, rồi chỉ điểm cho các ngươi một chút!

Nghe xong Lan Đặc nói, vẻ mặt của Mộc Phong cùng Kinh Lôi đều thể hiện sự vui mừng cùng ngạc nhiên, chỉ có Lưu Vân có chút xấu hổ.

- Lan Đặc tiền bối, ta không có đấu khí, cũng chỉ biết một ít ma pháp sơ cấp!

Lưu Vân gãi đầu, xấu hổ nói.

- Chuyện của ngươi Na Á đã nói với ta. Hơn nữa còn kể rất chi tiết. Ngươi hãy xuất ra một chiêu thức mạnh nhất cho ta xem đi!

Lan Đặc cười nói.

Sau khi thử thực lực ba người, Lan Đặc đưa ra một đánh giá: Trong ba người, Mộc Phong chiến đấu tốt nhất, Kinh Lôi có thực lực cực mạnh, còn Lưu Vân có lực chiến đấu bộc phát trong nháy mắt đáng sợ nhất, chiêu thức cũng quái dị nhất. Sau khi chỉ điểm cho hai người Mộc Phong cùng Kinh Lôi, Lan Đặc giữ Lưu Vân ở lại.

- Hài tử, có thể nói cho ta biết ngươi tu luyện vũ kỹ gì không? Lại có thể đem vũ kỹ cùng ma pháp dung hợp đến mức hoàn mỹ như vậy, ta chưa bao giờ gặp qua!

Lưu Vân nhất thời do dự.

- Ngươi không tiện nói sao? Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, tu luyện vũ kỹ cùng ma pháp, cuối cùng đều tương thông với nhau. Đây là sau khi ta đạt đến cấp bậc Kiếm thánh mới lĩnh ngộ được. Tất cả đều bắt đầu từ chiêu thức nhưng muốn đạt tới mục đích cuối cùng phải trở về bản chất thực, dung nhập vào tự nhiên mới có thể nắm giữ được lực lượng cực mạnh. Một kiếm thánh chỉ đâm ra một kiếm nhưng một gã kiếm sư không thể ngăn cản được. Tương tự một thánh ma đạo sư phóng xuất ra hỏa cầu, uy lực của nó cũng sẽ rất kinh người.

- Thật sự là thứ ta học rất khó giải thích, sợ lại quấy rầy tiền bối. Ta đồng ý với thuyết pháp của tiền bối. Tất cả vũ kỹ cùng ma pháp không nằm ngoài việc vận dụng lực lượng thân thể cùng bên ngoài. Nếu như đem tự nhiên trở thành một bộ phận của mình, để thân xác cùng tự nhiên câu thông với nhau, từ tự nhiên hiểu được sự tương thông giữa ma pháp cùng vũ kỹ. Hơn nữa ta tu luyện vũ kỹ, bản thân cũng có sự tương tác với ma pháp cho nên phối hợp cảm thấy cũng thuận tay!

Cuối cùng Lưu Vân mang một ít tâm đắc về tu luyện của bản thân để trả lời vấn đề của Lan Đặc kiếm thánh.

- Xem ra ngươi ngẫu nhiên đi lên một con đường tu luyện hoàn toàn mới. Ta thông qua nhiều năm tu luyện, đạt tới thánh cấp mới lĩnh ngộ ra đạo lý này. Mà ngươi ngay từ đầu đã tu luyện theo đạo lý này. Tương lai của ngươi rất sáng lạn! Nhớ kỹ, tâm tình cùng ngoại cảnh có ảnh hưởng rất lớn tới tiềm năng vũ kỹ của người. Ngươi phải không ngừng chiến đấu, không ngừng kích thích tiềm năng của mình mới có thể đột phá lần nữa.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!



Lưu Vân nghe xong Lan Đặc nói, đột nhiên cảm giác bản thân rất ngu ngốc, giống như con thỏ chờ cái cọc tới đâm chết. Mẹ kiếp, ta một mực chờ đợi tới lúc đột phá lần nữa, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc tự mình sáng tạo! Đến lúc sống chết trước mắt, bị người dồn vào tuyệt lộ mới có thể đề cao. Như vậy sớm muộn gì cũng chết!

- Na Á theo ta tu luyện vũ kỹ từ thưở nhỏ. Nó biểu hiện kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng thật ra trong nội tâm nó là một hài tử ôn nhu. Gần đây nó đã thay đổi rất nhiều, ngươi nên chú ý tới nó hơn.

Lan Đặc kiếm thánh đột nhiên nói ra chuyện này làm cho Lưu Vân không hiểu ra làm sao.

- Nàng thay đổi, cuối cùng là thay đổi ở chỗ nào? Với lại chuyện này có liên quan gì tới ta chứ?

Sau khi cáo từ Lan Đặc kiếm thánh, ba người quay lại đế đô. Khi nghe Lưu Vân nói muốn đi tu luyện vũ kỹ để ba tháng sau quyết đấu cùng Bố Lỗ Khắc, Kinh Lôi cùng Ma Tước vô vùng hứng thú.

- Nhị ca, sau khi trở về mỗi ngày ta sẽ cùng huynh đánh nhau! Ta nghĩ hiện tại có thể huynh không phải là đối thủ của ta. Ha ha!

- Việc này giao cho ta, ta là chuyên gia đánh nhau! Vũ kỹ gì ở trước mặt bổn lòng đều vứt đi cả, lực lượng tuyệt đối là mấu chốt quyết định thắng bại! Bổn long dám nói chỉ cần ngươi có thể đánh ngang tay với ta, cho dù chống lại kiếm thánh ngươi cũng không sao!

- Mẹ kiếp, hai người các ngươi hình như hận không thể đánh chết ta hả?

Lưu Vân đột nhiên phát hiện mình thật sự rất yếu, yếu đến mức tiểu đệ hắn cũng dám đánh với hắn.

- Nếu không để đại ca luyện với ngươi?

Mộc Phong cười nói.

- Huynh càng dị thường! Am hiểu phòng thủ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không bị huynh đánh chết cũng bị mệt chết đi được!

Lưu Vân than thở.

Sau khi quay lại đế đô, Lưu Vân tới gặp mặt hoàng tử Thế Viêm, trước khi rời đi đến nói lời từ biệt với hắn.

- Điện hạ, ta đi rồi, ta đề nghị ngươi đem đệ nhất quân đoàn tới vùng phụ cận đế đô, có đại ca bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm hơn.

- Ừ. Cám ơn đại ca đã quan tâm. Ta cũng có quyết định này. Hiện tại đế quốc đang bắt tay vào trùng tu sau chiến tranh, việc bảo đảm an toàn cho Vân thành là rất quan trọng!

Dáng vẻ cảm động của Thế Viêm làm cho Lưu Vân cảm thấy bản thân gần đây luôn gặp chuyện thuận lợi, mặc dù là toàn làm những việc với ý đồ riêng tư nhưng lại mang lại chỗ tốt ngoài ý muốn.

- Vấn đề kinh phí của Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn, ngươi có thể nhanh chóng giải quyết không? Địa phương La Mạn sau khi trải qua trận loạn chiến này, muốn trùng tu cần phải có rất nhiều kim tệ, sợ rằng không gánh được chi phí cho việc xây dựng quân đội. Ngươi xem những quý tộc nghe nói ta phải đi tới La Mạn hành tỉnh thì cao hứng như thế nào. Do đó có thể tưởng tượng được địa phương đó nghèo ra sao!

Thừa dịp này Lưu Vân đưa yêu cầu của mình.

- Được rồi, ta sẽ tận lực chiếu cố ngươi. 300 vạn, thế nào?

- 300 vạn? Hình như hơi ít? Điện hạ, một bộ Hắc Ưng chiến giáp chỉ sợ cũng 5000 kim tệ. Tới đó ta còn phải xây dựng quân doanh, còn mua chiến mã, xây dựng mục trường, còn… …

- Không mặc cả, 500 vạn, được không?

- Được! Tuy nhiên còn phải tính các quân phí bình thường khác!

- Cố gắng đem Hắc Ưng huấn luyện mạnh mẽ lên. Nói thật là ta rất lo lắng chuyện tà giáo kia. Dựa vào kinh nghiệm của chúng ta đối với bọn họ, nếu như lực lượng của bọn họ rất mạnh, sợ là tương lai không có đơn vị quân đội nào có thể chống lại bọn họ!

- Tà giáo, cho dù ở nơi nào cũng không có chỗ đặt chân! Điện hạ yên tâm đi. Ta có kinh nghiệm đối phó với tà giáo!

Lưu Vân cười hắc hắc nói.

“Lão tử kiếp trước là chuyên gia chống tà giáo!”

- Ngươi vẫn phải cẩn thận một chút!

- Được rồi. Đối phó với sự việc dị thường này ta sẽ xuất tuyệt chiêu!

Lưu Vân nặng nề gật đầu.

- Na Á cũng muốn đi La Mạn hành tỉnh, ngươi sau này phải chiếu cố hơn một chút. Bề ngoài là phái người đi giám thị ngươi, nhưng thật ra là xây dựng một lực lượng nhằm chuẩn bị đối phó với biến hóa có thể phát sinh ở Tây Tư. Ta chỉ có một muội muội, hiện tại giao cho ngươi.

- Điện hạ, ngươi như thế nào lại nói chuyện mập mờ như vậy? Ta cũng không muốn làm muội phu của ngươi!

Lưu Vân cười nói.

Đế quốc lịch tháng 1 năm 754, tiếp theo Hỏa Phượng quân đoàn, Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn cũng rời đế đô đi tới La Mạn hành tỉnh. Anh hùng đế quốc, quân đoàn trưởng Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn, tân tổng đốc La Mạn hành tỉnh, Lưu Vân bá tước từng vang vanh trên sân khấu chính trị đế đô từ nay về sau rời khỏi nơi quyền lực trung tâm của đế quốc, bắt đầu nam hạ, mở ra một đoạn nhân sinh mới.

Lịch sử đại lục đã mở ra một trang mới.

“Gia hòa vạn sự hưng!” (1): Gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng thịnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook