Dị Giới Quân Đội

Quyển 4 - Chương 236: Nạp Lan tây hành

Lý Bố Y

25/03/2013

- Hài tử, ta vẫn hy vọng ngươi giống như chim, có thể tìm được một vùng trời để tự do bay lượn. Ngươi đã không làm cho ta thất vọng, nhưng mà hiện tại trên lưng ngươi lại mang nhiều phiền não như vậy, ngươi còn có thể vung cánh bay cao sao?

Y Đức Nặc nói.

- Sư phụ, ta hiện tại giống như một người mù không đứng ở nơi tối tăm không tìm được đường để đi. Cho dù những lời ngài dạy vẫn như đèn sáng chiếu rọi trong trái tim ta, nhưng ta cũng không cách nào tìm được lối đi. Cho nên hôm nay ta đến quấy rầy ngài, hy vọng ngài có thể giúp ta.

Nạp Lan ưu thương nói.

- Ngươi không tìm được đường là bởi vì trong lòng của ngươi không có ánh mặt trời, chỉ có tình yêu, quyền lực, công danh cùng dục vọng của bản thân ngươi!

- Hữu dụng hay không tùy vào suy nghĩ của ngươi. Tại sao ngươi lại thua một cách thảm hại, chật vật ở trước mặt Lưu Vân bá tước như vậy?

Nạp Lan nghe vậy lập tức nói:

- Ta cũng đã tự hỏi mình về vấn đề này. Nhưng hôm nay nghe xong những lời này của ngài, ta đột nhiên cảm giác được bản thân mình đã tìm được đáp án. Chỉ sợ không phải là những điều sư phụ muốn nghe.

- Trước tiên nói cho ta nghe coi.

- Hắn xuất thân từ một gia tộc hiển hách, có một phụ thân nắm quyền cao chức trọng ở Hỏa Vân đế quốc. Còn ta xuất thân bình dân. Hắn có la Mạn gia tộc tài lực hùng hậu trợ giúp, mà ta chỉ dựa vào một mình mình phấn đấu. Hắn có vận khí thật tốt, mà vận khí của ta thì lại không bằng hắn. Thời thế tạo anh hùng, chúng ta đều là những nhân vật trong sân khấu đế quốc nhưng quang mang của hắn bộc phát khiến cho tất cả mọi người bị lu mờ, ta cũng không ngoại lệ.

Nạp Lan vừa tự hỏi vừa nói.

- Đủ rồi, hài tử. Ngươi nói cho ta biết ba năm trước đây Lưu Vân bá tước ở đế đô được mọi người gọi là hạng người gì?

- Ba năm trước đây?

Nạp Lan trầm mặc. Ba năm trước đây Lưu Vân chẳng qua là một thiếu niên ăn chơi hư hỏng ở đế đô bị mọi người chán ghét, cuối cùng bị quý tộc đế đô đuổi khối “ung nhọt” này ra khỏi đế đô.

Y Đức Nặc nói:

- Rất nhiều người đều hâm mộ hắn có vận khí tốt nhưng ta cảm giác được người trẻ tuổi này nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết, chậm rãi từ trong đau khổ biến thành cường giả chân chính. Bởi vì cái gọi là vận khí ở trong mắt ta đều là một người có trí tuệ lớn mang tới kỳ ngộ, tuyệt không phải ngẫu nhiên có được, ngươi hiểu chưa?

Nạp Lan gật đầu.

- Quốc gia, quý tộc đều lấy dân chúng làm cơ sở để phát triển. Nhưng bao nhiêu người khi đứng ở đỉnh cao quyền lực đều quên hết những dân chúng đã nâng đỡ bọn họ. Lưu Vân bá tước từng vì dân chúng mà chiến, cuối cùng hắn thu được lòng dân. Ngươi vì một người phụ nữ mà chiến, cuối cùng ngươi ngược lại mất đi nữ nhân này. Ngươi còn nhớ rõ ta đã dạy ngươi phương sách trị quốc, đại kế chấn hưng quốc gia, lúc đó ngươi đã hăng hái nói muốn cho mọi người hưởng một cuộc sống hạnh phúc không?

Y Đức Nặc mỉm cười hỏi, nhưng lại làm cho mặt Nạp Lan nóng lên.

- Sư phụ, ta thừa nhận bản thân đã một lần quên những lời ngài dạy bảo.

- Hài tử, tấm lòng bao la như thế nào, thiên địa rộng lớn bao nhiêu, tự bản thân ngươi chậm rãi nhận thức đi!

Nói xong Y Đức Nắc im lặng. Trong mắt lão Nạp Lan là một hài tử cực kì thông minh, mặc dù tạm thời hắn bị lác mất phương hướng nhưng chỉ nhẹ nhàng chỉ bảo như vậy cũng đủ để hắn tìm được con đường thuộc về mình.

- Sự phụ, ngài nói cho ta biết với thế cục trước mắt ta nên đi tới nơi nào? Tư Lạc Đức thừa tướng đang thúc ép ta, ta không còn thời gian suy nghĩ nữa.

- Đi về phía tây, rời xa trung tâm cơn gió lốc, đi tu thân luyện binh đi! Khi thú nhân thổi lên hồi kèn chiến tranh chính là lúc ngươi thể hiện tài hoa của mình!



Sau Thú nhân đế quốc cùng Hỏa Vân đế quốc kí minh ước, Y Đức Nặc liền chăm chú nghiên cứu tình hình tân chính của thú nhân, kết quả lại phát hiện sự thay đổi đó cho dù là đặt ở quốc gia loài người cũng coi là phát triển rất cao. Dưới sự trợ giúp của tân chính, sự phong tỏa về kỹ thuật của các đế quốc trên đại lục từng bước yếu dần. Thú nhân đế quốc chắc chắn đi lên một con đường cường thịnh. Y Đức Nặc tin tưởng một bộ tộc sùng bái vũ lực cùng giết chóc một khi đã trở nên đủ cường đại tuyệt đối sẽ không cam lòng chịu sự yên tĩnh mà sẽ khơi mào chiến tranh. Cho nên đưa ra một đề nghị cho Nạp Lan.

Y Đức Nặc tuyệt đối không nghĩ tới, khi đệ tử yêu mến của lão bước trên con đường mà lão đã chỉ dẫn, không chỉ không đem lại hy vọng trên con đường của hắn mà ngược lại càng đi càng xa. Tất cả đều là bởi vì sau này phát sinh một việc tạo thành đả kích cực lớn đối với Nạp Lan, làm cho con người hắn hoàn toàn thay đổi.

Đế quốc lịch tháng 5 năm 754, thế cục chính đàn đế đô lần nữa xuất hiện một ngôi sao mới ---- Nạp Lan tướng quân hướng hoàng tử Thế Viêm xin từ chức phó quân vụ đại thần. Hắn sử dụng phương thức trực tiếp, chính thức thể hiện sự quyết lới với thừa tướng Tư Lạc Đức và thế lực quý tộc.

Hoàng tử Thế Viêm sau khi nhìn thấy thư xin từ chức của hắn chỉ thản nhiên nói một cấu:

- Nếu áp lực quá lớn thì hãy ra ngoài thả lỏng một chút đi.

Sau đó đồng ý cho hắn rời đế đô đi tới Hàn thành đảm nhiệm chức vụ thủ thành tướng quân.

- Đại nhân, sau khi Nạp Lan tướng quân xin từ chức, ngươi cảm giác nên an bài ai tiếp nhận vị trí này?

Sau khi Nạp Lan rời đi, hoàng tử Thế Viêm nhìn Tư Lạc Đức, thản nhiên hỏi.

Tư Lạc Đức bị chuyện Nạp Lan từ chức khiến cho tâm phiền ý loạn, đột nhiên lúc này bị hoàng tử Thé Viêm hỏi như vậy, mồ hôi lạnh thấm ra. Bởi vì lão không biết trong thư Nạp Lan từ chức, hắn rốt cuộc đã nói những gì với hoàng tử.

- Chuyện quân đội là do quân vụ bộ lựa chọn người để bổ nhiệm, thần đối với chuyện quân đội không quá quen thuộc.

Tư Lạc Đức khẩn trương nói.

- Tốt lắm, chuyện này giao cho Ước Hàn công tước xử lý đi. Tuy nhiên nhân tuyển cần phải dụng tâm một chút, dù sao quan hệ đế quân quyền là quan hệ đến an nguy của đế quốc.

Thế Viêm nói một câu này trực tiếp tuyên bố Tư Lạc Đức một lần nữa thất bại trong đấu tranh quyền lực.

Nạp Lan rời đi, từ nay về sau cũng là một khối tâm bệnh trong lòng Tư Lạc Đức, làm cho hắn cũng không biết Nạp Lan có cáo mật hay không, cũng không rõ trong lòng hoàng tử đang suy nghĩ cái gì. Trước khi Huyết thần giáo phát động công kích đối với đại lục, Tư Lạc Đức sáng suốt lựa chọn im lặng. Thế lực lấy lão cầm đầu cũng dần dần an tĩnh xuống. Cho nên chính đàn đế đô nhất thời gió êm sóng lặng.

Trước khi Nạp Lan rời khỏi đế đô đi Hàn thành, Lưu Vân đã xử lý xong hết mọi chuyện của học viện chỉ huy quân sự đế quốc, đi tới đại hành sơn. Sau khi hắn tới đại hành sơn biết được một chuyện khiến cho hắn rất giận dữ --- lửa giận của hắn đến từ một phong thơ của Na Á công chúa.

Vừa đến đại hành sơn hắn liền đi tới Hỏa Phượng quân đoàn cầu kiến Na Á công chúa. Công chúa vừa mới ngã bệnh, không có gặp hắn, chỉ sai người đưa cho hắn một phong thư. Trong bức thư này Na Á tổng kết lại mấy lần đối kháng diễn tập giữa Hắc Ưng cùng Hỏa Phượng quân đoàn, cũng chỉ ra một số vấn đề tồn tại trên người Hắc Ưng, hy vọng Lưu Vân để ý.

- Hắc hắc, hơn một tháng không gặp, tất cả mọi người đều có tiền đồ nhỉ?

Nã Luân Đa mang theo Tử Văn Thành, Thiết Liệt, Dương Minh, Uy Kiệt Khắc, bốn vị trung đội trưởng của Hắc Ưng đặc chiến đại đội đứng ở trước mặt Lưu Vân. Lúc này trông bọn họ giống như tân binh, không ai dám thở mạnh. Mỗi một người đều cúi đầu, im lặng thừa nhận lửa giận của Lưu Vân.

- Con mẹ nó, hiện tại có thể bại bởi nữ nhân. Các huynh đệ ngươi luyện tập hay thật!

Lưu Vân giận quá hóa cười.

- Nghe nói có người vì không được làm tù binh của mỹ nữ mà căm giận, bất bình. Thật là nhân tài! Nói cho ta biết là tên chó chết nào?

Mỗi một vị trung đội trưởng Hắc Ưng đặc chiến đại đội đối với việc mỹ nữ không đối xử như nhau đối với tù binh đều kháng nghị, trải qua tương truyền của mọi người hiện tại đã trở thành sự chê cười kinh điển trong đại hành sơn.

- Là ta, lão đại!



Dưới sự giận dữ của Lưu Vân, Tử Văn Thành hai chân run rẩy bước ra, lớn tiếng nói.

- Tốt lắm, động tác bước ra khỏi hàng vẫn giống một quân nhân, vẫn còn lớn tiếng lắm!

Lưu Vân lạnh lùng nói, đi tới trước người Tử Văn Thành.

- Ta làm như thế nào để thưởng cho ngươi đây?

Tử Văn Thành nhất thời cảm thấy lạnh cả người, thanh âm nhất thời thấp xuống vài phần.

- Lão đại, ta cam nguyện tiếp nhận bất cứ sự trừng phạt gì!

- Cởi quần lót ra!

- Vâng!

Tử Văn Thành sau khi cởi quần lót, vội vàng lấy tưng bưng lấy bộ vị yếu hại.

- Đứng thẳng lên!

Tử Văn Thành chậm rãi chỉnh lại tư thế, đồng thời đem hai tay duỗi thẳng theo bắp đùi. Một mảnh đen đen cùng một cái to to đang lắc lư.

Lưu Vân đi lòng vòng quanh Tử Văn Thành hai vòng, sau đó đá một cái lên mông Tử Văn Thành.

- Tiểu điểu vẫn còn, nhưng ngươi còn là nam nhân sao?

- Lão đại, ta sai rồi! Ngươi đừng tức giận, ta không phải nam nhân, ta là điểu nhân!

Tử Văn Thành vừa đứng trên mặt đất vừa nói.

Mấy người Nã Luân Đa nhìn Tử Văn Thành chật vật đứng lên, khuôn mặt không khỏi vặn vẹo. Bọn họ rất muốn cười nhưng cũng không dám cười.

- Các vị cố nhịn rất khổ cực hả?

Lưu Vân không hề để ý tới Tử Văn Thành nữa, quay đầu nhìn vài người khác, vẻ mặt cười xấu xa nói.

- Cứ việc cười đi, ta nghĩ một lúc nữa các ngươi sẽ không ai cười nổi. Tất cả mọi người đều là sĩ quan cao cấp của Hắc Ưng đặc chiến đại đội, lần này Hắc Ưng cùng Hỏa Phượng đánh một trận đẹp như vậy, công lao của các ngươi cũng không phải ít.

- Lão đại, chủ yếu là trách nhiệm của ta… …

Nã Luân Đa vội vàng nói. Là sĩ quan chỉ huy, khi bộ đội gặp thất bại, dũng cảm gánh chịu trách nhiệm là phẩm chất cần thiết.

- Đương nhiên ngươi ta sẽ cẩn thận chiếu cố!

Lưu Vân lạnh lùng cắt đứt lời hắn.

- Hiện tại truyền lệnh cho toàn thể Hắc Ưng đặc chiến đại đội tập hợp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook