Quyển 5 - Chương 250: Nhị nữ nhất phu
Lý Bố Y
25/03/2013
Vân thành đế đô.
Lâm Thi Nhã nhìn tin tức tình báo trong tay, tâm tình trầm trọng tới cực điểm, suy nghĩ một lúc lâu cũng không cách nào đưa ra quyết định. Dựa theo trình tự xử lý, phần tình báo này sau khi đến tay nàng sẽ lập tức được xử lý, sau đó phi cáp truyền thư tới tay Lưu Vân.
Nhưng lúc này nàng lại do dự. Tất cả là do tin tức tình báo đến từ Tây Tư này. Cũng có thể là tin tức tình báo cuối cùng được gửi đi từ đội viên “Dạ Phong”. Là một nhân viên tình báo lão làng, nàng đã có thói quen không để tình cảm xen vào công việc nhưng sau khi nhận được tin tức tình báo này nàng lại thiếu chút nữa không kìm được mà rơi nước mắt. Nàng đã bị sự trung thành tuyệt đối và sự can đảm hy sinh của đội viên “Dạ Phong” làm cảm động. Nàng cũng không cách nào tưởng tượng nếu Lưu Vân nhìn thấy tin tức tình báo này thì sẽ có phản ứng gì.
“Nhiệm vụ cơ bản hoàn thành. Thực tế tình hình Tây Tư rất phức tạp, bất cứ hoạt động ứng cứu nào đều có thể tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho chúng ta, làm ảnh hưởng tới thế cục trong tương lai, đề nghị buông bỏ không ứng cứu, thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của các đội viên.”
Cuối cùng Lâm Thi Nhã cũng tỉnh táo lại, cầm bút viết ý kiến của mình ở dưới tin tức tình báo.
“Loài người luôn nặng về tình cảm, trong chiến tranh vô tình lãnh khốc thì đây là một điểm yếu. Muốn thắng chiến tranh phải học cách vứt bỏ tình cảm, đó là sự tàn khốc của chiến tranh.”
Sau khi buông bút, Lâm Thi Nhã lại trầm tư trong chốc lát, một lần nữa cầm bút lên viết xuống một câu.
- Đem tin tức tình báo này cùng vật phẩm nọ, bằng cách nhanh nhất đưa đến Phổ Lí Tắc Lợi thành!
Lâm Thi Nhã xoay người nói với một thủ hạ.
- Ha ha, ta đã tìm đươc rồi! Những địa tinh này tuy xấu xí nhưng những đồ vật của họ lại rất được, tuyệt đối là nhất lưu!
Lưu Vân kêu lên sung sướng, nhất thời khiến Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi xem thường.
- Chuyện gì khiến chàng vui như vậy, ta cùng Linh Nhi muội muội đang tính toán sổ sách lại bị chàng làm loạn hết cả lên!
Hoa Phi Lệ bỏ sổ sách trên tay xuống, đi tới trước người Lưu Vân.
- Hắc hắc, để đó tí nữa tính toán lại cũng được. Mau đến xem lão công nàng tìm được phát hiện mới!
Lưu Vân đưa một tay ôm Hoa Phi Lệ đặt nàng ở trên đùi hắn, hưng phấn nói.
- Linh Nhi muội muội còn đang… chàng…
Hoa Phi Lệ thẹn thùng, giãy dụa, nhỏ giọng nói.
- Đều là vợ chồng cả, cần gì phải xấu hổ!
Mặc dù trong miệng Lưu Vân nói như vậy nhưng trong lòng không thể thừa nhận hắn rất thích bộ dáng hai mắt đẫm lệ của Hoa Phi Lệ, dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng. Cái vẻ kháng cự của nữ nhân luôn mang tới sự hấp dẫn đối với nam nhân hơn cả một nữ nhân toàn thân lõa lồ nằm ở trên giường.
- Linh Nhi, nàng cũng lại đây xem đi.
Lưu Vân đưa tay vẫy Thủy Linh Nhi. Nàng nhu thuận đi tới bên cạnh hắn.
- Địa tinh bộ lạc lưu lại máy móc đào bới, chỉ cần 5 người là có thể phát huy tác dụng.
Lưu Vân chỉ vào một bức đồ hình ở trên sách giải thích với hai nàng.
- Phía trước là mũi khoan, hai bên là trang bị vận chuyển để đem đất đá đổ ra phía sau. Chỉ cần phái người đem đổ đi là được.
- Như vậy vấn đề khó khăn kia đã được giải quyêt?
Hoa Phi Lệ hỏi.
- Tuy nhiên đầu mũi khoan này dường như hơi nhỏ một chút. Đất đá được đào ra chỉ sợ cũng rất nhỏ?
Thủy Linh Nhi khom người cẩn thận nhìn, phát hiện tỉ lệ đầu mũi khoan so với bộ phận chính có chút không thích hợp.
- Đầu mũi khoan này có thể hoạt động, thông qua sự hoạt động mà đem phạm vi đào bới mở rộng. Nguyên lý của nó cùng cái này cũng không sai biệt lắm!
Lưu Vân vừa nói vừa đưa tay chỉ xuống phần dưới cơ thể của mình.
- Hỗn đản!
- Lưu Manh!
Hai nàng bị sự ám chỉ hạ lưu của hắn làm cho khuôn mặt đỏ lựng lên, cùng mở miệng mắng.
- Nó có chỗ đặc thù chính là sau khi gặp phải cự thạch thì có thể thay đổi phương hướng. Điểm ấy ta không bằng nó!
Lưu Vân vô sỉ thở dài nói, hai tay dao động qua lại trên ngực người đẹp.
- Cái chỗ này ta không thể ngồi, để ta tặng cho Linh Nhi muội muội đi!
Hoa Phi Lệ bỏ tay Lưu Vân ra, nhảy xuống, đẩy Thủy Linh Nhi vào lòng Lưu Vân.
- Các ngươi đều khi dễ ta!
Thủy Linh Nhi không thuận theo, sẵng giọng nói. Tuy nhiên thân thể nàng nhanh chóng mềm nhũn dưới sự khiêu khích của Lưu Vân, không có lực phản kháng.
- Phiền toái lớn đã giải quyết xong, đêm nay có thể nghỉ ngơi thoải mái!
Lưu Vân vừa nói vừa ôm lấy Thủy Linh Nhi đi tới trước giường.
- Ngươi làm gì đó, đây là giường của ta!
Hoa Phi Lệ trợn mắt há hốc mồm nhìn thú tính của hắn đang nổi lên, vội hỏi.
- Mau buông ta ra. Ta cùng Phi Lệ tỷ tỷ còn chưa có tính toán xong sổ sách!
Thủy Linh Nhi nghe Hoa Phi Lệ nói, vội vàng cầu khẩn Lưu Vân.
- Linh Nhi thông minh, ngày mai chậm rãi tính toán cũng được. Trước tiên nàng nằm xuống, nhìn ta thu thập Phi nhi!
Lưu Vân đem Thủy Linh Nhi đặt ở trên giường, nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng, kéo chăn đắp lên người nàng, sau đó nhỏ giọng nói vào tai nàng.
- Chàng…. …chàng thật hồ đồ!
Thủy Linh Nhi nói xong, đưa đôi chân trắng muốt ra khẽ đạp Lưu Vân, rồi như bị rắn cắn, rụt chân lại, tiện tay kéo chăn che mặt.
- Ta đến phòng Linh Nhi ngủ, nơi này cho các người!
Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân đang đi về phía mình, bị vẻ mặt mập mờ của hắn làm cho lòng phát hoảng, khẩn trương nói.
- Phi nhi, ngươi biết ta muốn làm chuyện gì không?
Lưu Vân nắm tay nàng, đắc ý hỏi.
- Làm gì?
- Nhị nữ nhất phu cùng ngủ!
Lưu Vân nói xong ôm lấy Hoa Phi Lệ đi tới trước giường.
Sáng sớm khi tỉnh lại, Lưu Vân bò dậy từ dưới hai cánh tay trắng như tuyết của hai nàng. Nhị nữ mặc dù bị hắn làm tỉnh ngủ nhưng không ai mở mắt, cũng không có ý muốn rời giường.
“Mẹ ôi, vũ kỹ có cao tới đâu cũng vô dụng nếu như ở trên giường làm cái loại lao động tổn hao sức lực như thế này!”
Mặc xong quần áo đứng trước giường, hơi chút hoạt động phần dưới cơ thể liền cảm thấy ê ẩm, chân bước cũng có chút liêu xiêu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Một buổi tối này, dục vọng tà ác ẩn dấu ở sâu trong lòng bị kích thích mạnh mẽ, làm cho hắn cùng nhị nữ chinh chiến thật lâu.
Sau khi đặt hai nàng ở trên giường, nhìn cái mông trong trịa vểnh cao, Lưu Vân cảm giác sự tà ác trong lòng mình hoàn toàn được bộc phát, làm cho hắn có khoái cảm trước đây chưa từng có. Hai người phụ nữ, hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, hai loại phong tình động lòng người, hai loại rên rỉ cùng thở dốc làm cho hắn dốc hết toàn lực, đệ đệ ói liên tục, vừa ói xong lại chiến đấu tiếp cho tới khi không ngóc đầu lên được nữa mới thôi.
- Hai vị lão bà, ta quyết định sau này ba người chúng ta ngủ cùng một phòng. Các nàng không phản đối chứ?
Lưu Vân vừa nói xong, hai cái gối từ trên giường đã bay về phía hắn.
- Nữ nhân lúc ở trên giường thì ngọt ngào, một khi xong rồi thì sẽ trở mặt không nhận người.
Lưu Vân nhỏ giọng nói rồi đi ra khỏi phòng, bắt đầu nghiên cứu máy móc đào bới của hắn.
Mấy ngày sau, nhóm máy móc đào bới đầu tiên được đưa đến Tây Đặc trấn. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, máy móc đào bới sau khi được các công tượng vận hành chạy thử bắt đầu chính thức đưa vào sử dụng.
- Chán thật, không có camera để ghi lại thời khắc đáng nhớ này!
Nhìn máy móc cơ giới đầu tiên của đại lục, trong lòng Lưu Vân cảm thấy tiếc.
- Lão đại, ngươi như thế nào làm ra đại gia hỏa này, cảm giác giống như một con chuột đồng phóng to, phốc một cái đã chui sâu vào trong lòng đất.
Mạc Qua đứng ở bên cạnh Lưu Vân hỏi.
- Hắc hắc, không có chút bản lãnh thì làm sao có thể trở thành lão đại của các ngươi! Mạc Qua, ngươi phái hơi ít người đi đổ đất, chỉ sợ là theo không kịp.
Lưu Vân nói.
Dường như chứng minh cho lời Lưu Vân nói, mấy binh lính đi theo sau máy đào
- Nhân thủ không đủ, đất nhiều quá! Gọi thêm nhiều người đến, chúng ta trực tiếp đứng ở đây để truyền tay nhau đổ!
- Lão đại huynh đã giải quyết xong vấn đề này.
Mạc Qua cười khổi nói.
- Ta không cùng ngươi nói chuyện nữa, để ta tự mình đi thử nghiệm cảm giác đào đất!
Mạc Qua đi rồi, Lưu Vân nhìn công trường đang thi công bận rộn, bắt đầu tự hỏi một số vấn đề. Máy móc cơ giới xuất hiện khiến cho hắn rung động mãnh liệt, cũng làm cho hắn cảm nhận sâu sắc lực lượng thật lớn của cuốn sách 1000 năm trước lưu lại. Những tri thức này một khi được vận dụng tại Hỏa Vân sẽ làm cho Hỏa Vân trở thành bá chủ của đại lục. Một khi phổ biến tại đại lục thì sẽ làm cho khoa học kỹ thuật của cả đại lục, trình độ ma pháp, văn hóa bước vào một giai đoạn mới, hoàn toàn thay đổi cuộc sống của dân chúng trên đại lục.
- Nếu như tiêu diệt Huyết thần giáo, đại lục sẽ hình thành thế cục gì đây?
Lúc này đây Lưu Vân đang tự hỏi sau khi chiến tranh kết thúc sẽ đối mặt với vấn đề gì.
- A Tư Mạn sau khi bị tổn thất nặng nề trong chiến tranh, đại lục đệ nhất cường quốc khẳng định sẽ không ngồi yên. Lâm Mị hoàng hậu tuyệt đối không phải là nữ nhân cam tâm khuất phục. Tây Tư vương quốc cơ bản đã bị phế, quyền lực không còn. Hỏa Vân sau khi chiến đấu với Huyết thần giáo không biết còn bao nhiêu lực lượng? Thú nhân… …
Sau khi điểm lại tình hình mỗi quốc gia, nghĩ đến thú nhân, trong lòng Lưu Vân đột nhiên cảm thấy bất an.
- Hải Luân tại sao lại nhắc nhở mình phải coi chừng Minh Lạc chứ? Tương lai thú nhân sẽ đóng vai trò gì?
- Hỏa Vân đế quốc nếu muốn thống nhất đại lục cũng không phải chuyện dễ dàng. Một đế quốc độc tài chỉ sợ cũng không phải là điều dân chúng đại lục muốn. Xem ra ta không chuẩn bị thêm thì giấc mộng đi hưởng tuần trăng mật ở Hoàng kim bờ biển rất khó thực hiện!
Vì chính mình cùng những người ở bên cạnh mình, trong lòng Lưu Vân đột nhiên dâng lên một loại xúc động mãnh liệt: Xây dựng quân đội cường đại nhất đại lục, dùng bạo lực chấm dứt hoàn toàn chiến tranh!
[/QUOTE]
Lâm Thi Nhã nhìn tin tức tình báo trong tay, tâm tình trầm trọng tới cực điểm, suy nghĩ một lúc lâu cũng không cách nào đưa ra quyết định. Dựa theo trình tự xử lý, phần tình báo này sau khi đến tay nàng sẽ lập tức được xử lý, sau đó phi cáp truyền thư tới tay Lưu Vân.
Nhưng lúc này nàng lại do dự. Tất cả là do tin tức tình báo đến từ Tây Tư này. Cũng có thể là tin tức tình báo cuối cùng được gửi đi từ đội viên “Dạ Phong”. Là một nhân viên tình báo lão làng, nàng đã có thói quen không để tình cảm xen vào công việc nhưng sau khi nhận được tin tức tình báo này nàng lại thiếu chút nữa không kìm được mà rơi nước mắt. Nàng đã bị sự trung thành tuyệt đối và sự can đảm hy sinh của đội viên “Dạ Phong” làm cảm động. Nàng cũng không cách nào tưởng tượng nếu Lưu Vân nhìn thấy tin tức tình báo này thì sẽ có phản ứng gì.
“Nhiệm vụ cơ bản hoàn thành. Thực tế tình hình Tây Tư rất phức tạp, bất cứ hoạt động ứng cứu nào đều có thể tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho chúng ta, làm ảnh hưởng tới thế cục trong tương lai, đề nghị buông bỏ không ứng cứu, thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của các đội viên.”
Cuối cùng Lâm Thi Nhã cũng tỉnh táo lại, cầm bút viết ý kiến của mình ở dưới tin tức tình báo.
“Loài người luôn nặng về tình cảm, trong chiến tranh vô tình lãnh khốc thì đây là một điểm yếu. Muốn thắng chiến tranh phải học cách vứt bỏ tình cảm, đó là sự tàn khốc của chiến tranh.”
Sau khi buông bút, Lâm Thi Nhã lại trầm tư trong chốc lát, một lần nữa cầm bút lên viết xuống một câu.
- Đem tin tức tình báo này cùng vật phẩm nọ, bằng cách nhanh nhất đưa đến Phổ Lí Tắc Lợi thành!
Lâm Thi Nhã xoay người nói với một thủ hạ.
- Ha ha, ta đã tìm đươc rồi! Những địa tinh này tuy xấu xí nhưng những đồ vật của họ lại rất được, tuyệt đối là nhất lưu!
Lưu Vân kêu lên sung sướng, nhất thời khiến Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi xem thường.
- Chuyện gì khiến chàng vui như vậy, ta cùng Linh Nhi muội muội đang tính toán sổ sách lại bị chàng làm loạn hết cả lên!
Hoa Phi Lệ bỏ sổ sách trên tay xuống, đi tới trước người Lưu Vân.
- Hắc hắc, để đó tí nữa tính toán lại cũng được. Mau đến xem lão công nàng tìm được phát hiện mới!
Lưu Vân đưa một tay ôm Hoa Phi Lệ đặt nàng ở trên đùi hắn, hưng phấn nói.
- Linh Nhi muội muội còn đang… chàng…
Hoa Phi Lệ thẹn thùng, giãy dụa, nhỏ giọng nói.
- Đều là vợ chồng cả, cần gì phải xấu hổ!
Mặc dù trong miệng Lưu Vân nói như vậy nhưng trong lòng không thể thừa nhận hắn rất thích bộ dáng hai mắt đẫm lệ của Hoa Phi Lệ, dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng. Cái vẻ kháng cự của nữ nhân luôn mang tới sự hấp dẫn đối với nam nhân hơn cả một nữ nhân toàn thân lõa lồ nằm ở trên giường.
- Linh Nhi, nàng cũng lại đây xem đi.
Lưu Vân đưa tay vẫy Thủy Linh Nhi. Nàng nhu thuận đi tới bên cạnh hắn.
- Địa tinh bộ lạc lưu lại máy móc đào bới, chỉ cần 5 người là có thể phát huy tác dụng.
Lưu Vân chỉ vào một bức đồ hình ở trên sách giải thích với hai nàng.
- Phía trước là mũi khoan, hai bên là trang bị vận chuyển để đem đất đá đổ ra phía sau. Chỉ cần phái người đem đổ đi là được.
- Như vậy vấn đề khó khăn kia đã được giải quyêt?
Hoa Phi Lệ hỏi.
- Tuy nhiên đầu mũi khoan này dường như hơi nhỏ một chút. Đất đá được đào ra chỉ sợ cũng rất nhỏ?
Thủy Linh Nhi khom người cẩn thận nhìn, phát hiện tỉ lệ đầu mũi khoan so với bộ phận chính có chút không thích hợp.
- Đầu mũi khoan này có thể hoạt động, thông qua sự hoạt động mà đem phạm vi đào bới mở rộng. Nguyên lý của nó cùng cái này cũng không sai biệt lắm!
Lưu Vân vừa nói vừa đưa tay chỉ xuống phần dưới cơ thể của mình.
- Hỗn đản!
- Lưu Manh!
Hai nàng bị sự ám chỉ hạ lưu của hắn làm cho khuôn mặt đỏ lựng lên, cùng mở miệng mắng.
- Nó có chỗ đặc thù chính là sau khi gặp phải cự thạch thì có thể thay đổi phương hướng. Điểm ấy ta không bằng nó!
Lưu Vân vô sỉ thở dài nói, hai tay dao động qua lại trên ngực người đẹp.
- Cái chỗ này ta không thể ngồi, để ta tặng cho Linh Nhi muội muội đi!
Hoa Phi Lệ bỏ tay Lưu Vân ra, nhảy xuống, đẩy Thủy Linh Nhi vào lòng Lưu Vân.
- Các ngươi đều khi dễ ta!
Thủy Linh Nhi không thuận theo, sẵng giọng nói. Tuy nhiên thân thể nàng nhanh chóng mềm nhũn dưới sự khiêu khích của Lưu Vân, không có lực phản kháng.
- Phiền toái lớn đã giải quyết xong, đêm nay có thể nghỉ ngơi thoải mái!
Lưu Vân vừa nói vừa ôm lấy Thủy Linh Nhi đi tới trước giường.
- Ngươi làm gì đó, đây là giường của ta!
Hoa Phi Lệ trợn mắt há hốc mồm nhìn thú tính của hắn đang nổi lên, vội hỏi.
- Mau buông ta ra. Ta cùng Phi Lệ tỷ tỷ còn chưa có tính toán xong sổ sách!
Thủy Linh Nhi nghe Hoa Phi Lệ nói, vội vàng cầu khẩn Lưu Vân.
- Linh Nhi thông minh, ngày mai chậm rãi tính toán cũng được. Trước tiên nàng nằm xuống, nhìn ta thu thập Phi nhi!
Lưu Vân đem Thủy Linh Nhi đặt ở trên giường, nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng, kéo chăn đắp lên người nàng, sau đó nhỏ giọng nói vào tai nàng.
- Chàng…. …chàng thật hồ đồ!
Thủy Linh Nhi nói xong, đưa đôi chân trắng muốt ra khẽ đạp Lưu Vân, rồi như bị rắn cắn, rụt chân lại, tiện tay kéo chăn che mặt.
- Ta đến phòng Linh Nhi ngủ, nơi này cho các người!
Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân đang đi về phía mình, bị vẻ mặt mập mờ của hắn làm cho lòng phát hoảng, khẩn trương nói.
- Phi nhi, ngươi biết ta muốn làm chuyện gì không?
Lưu Vân nắm tay nàng, đắc ý hỏi.
- Làm gì?
- Nhị nữ nhất phu cùng ngủ!
Lưu Vân nói xong ôm lấy Hoa Phi Lệ đi tới trước giường.
Sáng sớm khi tỉnh lại, Lưu Vân bò dậy từ dưới hai cánh tay trắng như tuyết của hai nàng. Nhị nữ mặc dù bị hắn làm tỉnh ngủ nhưng không ai mở mắt, cũng không có ý muốn rời giường.
“Mẹ ôi, vũ kỹ có cao tới đâu cũng vô dụng nếu như ở trên giường làm cái loại lao động tổn hao sức lực như thế này!”
Mặc xong quần áo đứng trước giường, hơi chút hoạt động phần dưới cơ thể liền cảm thấy ê ẩm, chân bước cũng có chút liêu xiêu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Một buổi tối này, dục vọng tà ác ẩn dấu ở sâu trong lòng bị kích thích mạnh mẽ, làm cho hắn cùng nhị nữ chinh chiến thật lâu.
Sau khi đặt hai nàng ở trên giường, nhìn cái mông trong trịa vểnh cao, Lưu Vân cảm giác sự tà ác trong lòng mình hoàn toàn được bộc phát, làm cho hắn có khoái cảm trước đây chưa từng có. Hai người phụ nữ, hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, hai loại phong tình động lòng người, hai loại rên rỉ cùng thở dốc làm cho hắn dốc hết toàn lực, đệ đệ ói liên tục, vừa ói xong lại chiến đấu tiếp cho tới khi không ngóc đầu lên được nữa mới thôi.
- Hai vị lão bà, ta quyết định sau này ba người chúng ta ngủ cùng một phòng. Các nàng không phản đối chứ?
Lưu Vân vừa nói xong, hai cái gối từ trên giường đã bay về phía hắn.
- Nữ nhân lúc ở trên giường thì ngọt ngào, một khi xong rồi thì sẽ trở mặt không nhận người.
Lưu Vân nhỏ giọng nói rồi đi ra khỏi phòng, bắt đầu nghiên cứu máy móc đào bới của hắn.
Mấy ngày sau, nhóm máy móc đào bới đầu tiên được đưa đến Tây Đặc trấn. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, máy móc đào bới sau khi được các công tượng vận hành chạy thử bắt đầu chính thức đưa vào sử dụng.
- Chán thật, không có camera để ghi lại thời khắc đáng nhớ này!
Nhìn máy móc cơ giới đầu tiên của đại lục, trong lòng Lưu Vân cảm thấy tiếc.
- Lão đại, ngươi như thế nào làm ra đại gia hỏa này, cảm giác giống như một con chuột đồng phóng to, phốc một cái đã chui sâu vào trong lòng đất.
Mạc Qua đứng ở bên cạnh Lưu Vân hỏi.
- Hắc hắc, không có chút bản lãnh thì làm sao có thể trở thành lão đại của các ngươi! Mạc Qua, ngươi phái hơi ít người đi đổ đất, chỉ sợ là theo không kịp.
Lưu Vân nói.
Dường như chứng minh cho lời Lưu Vân nói, mấy binh lính đi theo sau máy đào
- Nhân thủ không đủ, đất nhiều quá! Gọi thêm nhiều người đến, chúng ta trực tiếp đứng ở đây để truyền tay nhau đổ!
- Lão đại huynh đã giải quyết xong vấn đề này.
Mạc Qua cười khổi nói.
- Ta không cùng ngươi nói chuyện nữa, để ta tự mình đi thử nghiệm cảm giác đào đất!
Mạc Qua đi rồi, Lưu Vân nhìn công trường đang thi công bận rộn, bắt đầu tự hỏi một số vấn đề. Máy móc cơ giới xuất hiện khiến cho hắn rung động mãnh liệt, cũng làm cho hắn cảm nhận sâu sắc lực lượng thật lớn của cuốn sách 1000 năm trước lưu lại. Những tri thức này một khi được vận dụng tại Hỏa Vân sẽ làm cho Hỏa Vân trở thành bá chủ của đại lục. Một khi phổ biến tại đại lục thì sẽ làm cho khoa học kỹ thuật của cả đại lục, trình độ ma pháp, văn hóa bước vào một giai đoạn mới, hoàn toàn thay đổi cuộc sống của dân chúng trên đại lục.
- Nếu như tiêu diệt Huyết thần giáo, đại lục sẽ hình thành thế cục gì đây?
Lúc này đây Lưu Vân đang tự hỏi sau khi chiến tranh kết thúc sẽ đối mặt với vấn đề gì.
- A Tư Mạn sau khi bị tổn thất nặng nề trong chiến tranh, đại lục đệ nhất cường quốc khẳng định sẽ không ngồi yên. Lâm Mị hoàng hậu tuyệt đối không phải là nữ nhân cam tâm khuất phục. Tây Tư vương quốc cơ bản đã bị phế, quyền lực không còn. Hỏa Vân sau khi chiến đấu với Huyết thần giáo không biết còn bao nhiêu lực lượng? Thú nhân… …
Sau khi điểm lại tình hình mỗi quốc gia, nghĩ đến thú nhân, trong lòng Lưu Vân đột nhiên cảm thấy bất an.
- Hải Luân tại sao lại nhắc nhở mình phải coi chừng Minh Lạc chứ? Tương lai thú nhân sẽ đóng vai trò gì?
- Hỏa Vân đế quốc nếu muốn thống nhất đại lục cũng không phải chuyện dễ dàng. Một đế quốc độc tài chỉ sợ cũng không phải là điều dân chúng đại lục muốn. Xem ra ta không chuẩn bị thêm thì giấc mộng đi hưởng tuần trăng mật ở Hoàng kim bờ biển rất khó thực hiện!
Vì chính mình cùng những người ở bên cạnh mình, trong lòng Lưu Vân đột nhiên dâng lên một loại xúc động mãnh liệt: Xây dựng quân đội cường đại nhất đại lục, dùng bạo lực chấm dứt hoàn toàn chiến tranh!
[/QUOTE]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.