Quyển 5 - Chương 285: Ôm
Lý Bố Y
25/03/2013
Đế quốc lịch ngày 25 tháng 8 năm 754, hội nghị các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục bế mạc. Cùng lúc hội nghị phát biểu tuyên ngôn của các quốc gia trên đại lục: Tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, đại lục nhất trí thống nhất ý kiến đoàn kết các quốc gia lại cùng chống cự lại sự uy hiếp từ Huyết thần giáo. Tuyên ngôn đồng thời tuyên bố thành lập quân đội liên quân của các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục, thống nhất thành lập cơ cấu chỉ huy, phối hợp với quân đội của các quốc gia cộng đồng tác chiến. Đây là lần đầu tiên trong nghìn năm lịch sử đã qua, các quốc gia trên đại lục chấm dứt sự hỗn chiến, trở thành minh hữu trên chiến trường.
Các chủng tộc trên đại lục vốn là một nắm cát rời, đối với sinh tử tồn vong trước mắt đã bị ép lại thành một khối đoàn kết. Giờ phút này Lam Nguyệt đại lục giống như một đại gia đình, huynh đệ trong nhà mặc dù không ngừng tranh đấu với nhau nhưng nếu thế lực bên ngoài muốn đánh đổ đại gia đình này thì không thể nghi ngờ sẽ lọt và trận đánh hội đồng của những người trong nhà.
Hội nghị phát hành một ít văn kiện nói về việc sau khi chiến tranh với Huyết thần giáo kết thúc thì các quốc gia này sẽ tiến hành tái phân phối lợi ích như thế nào. Điểm này vừa phản ánh sự tham lam của các chủng tộc, quốc gia trên đại lục nhưng từ mặt khác mà nói thì nó cũng thể hiện thái độ lạc quan của quốc gia loài người: Chiến tranh không cần phải vội vàng, trước mắt phải nghiên cứu chuyện phân chia quyền lợi đã. Lưu Vân coi văn kiện đó là bằng chứng đáng ghê tởm nhất của con người. Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Viêm Thiên, Lưu Vân không thể không đại biểu Hỏa Vân đế quốc lưu lại một chút bằng chứng thuộc về mình.
Đối với việc Thú nhân đế quốc cùng A Tư Mạn đế quốc hướng Tây Tư vương quốc đưa ra yêu cầu nhận một phần lãnh thổ của Tây Tư, đại biểu của Tây Tư là Ốc Khắc biểu hiện cực kì cường ngạnh. Hắn chỉ ra Huyết thần giáo mặc dù đến từ Tây Tư nhưng Tây Tư vương quốc là quốc gia chịu sự phá hoại lớn nhất bởi Huyết thần giáo. Huyết thần giáo có căn nguyên từ hơn 1000 năm trước này mặc dù chiếm được sự trợ giúp của quân đội Tây Tư nhưng sau khi Hi Lặc thành công chiếm đoạt ngôi vua thì hắn chưa từng được các quốc gia trên đại lục tán thành. Về phương diện khác thì dân chúng Tây Tư cũng ra sức đấu tranh đối với Huyết thần giáo và đã phải trả một giá đắt. Hiện tại bọn họ vẫn đang bất khuất chống cự lại Huyết thần giáo. Tổ chức phản kháng tại Tây Tư đã làm trì trệ hành động của Huyết thần giáo. Lưu Vân tỏ ra ủng hộ ý kiến của Ốc Khắc, đồng thời nói tốt cho Tây Tư. Hắn còn đưa ra phương án dung hòa như sau: Sau khi Tây Tư kiến quốc sẽ tiến hành bồi thường kinh tế một cách thích hợp đối với Thú nhân đế quốc cùng A Tư Mạn đế quốc.
- Nếu như chỉ nói phét, đến lúc đó còn có bao nhiêu người có thể nhớ kỹ đây?
- Nhưng mà giấy trắng mực đen thì làm sao có thể trốn tránh được?
- Cùng lắm thì đến lúc đó ngươi tìm một chỗ trốn hưởng phúc, làm cho Ngải Phật Sâm đem ngươi biến thành một người bán đứng quốc gia, cự tuyệt thực hiện. Không phải là được sao?
- Yên tâm đi, có ta ở đây không ai dám hỏi Ngải Phật Sâm khoản này!
Lưu Vân nhanh chóng thuyết phục Ốc Khắc đồng ý đem nội dung đó viết vào trong văn kiện. Bởi vì có chỗ dựa là Lưu Vân, A Tư Mạn đế quốc cùng Thú nhân đế quốc cũng bị ép phải nhượng bộ, cuối cùng mọi người đều hoan hỉ vui mừng.
Sau khi tuyên ngôn được phát ra, ánh sáng hòa bình lần đầu tiên chính thức phủ xuống Lam Nguyệt đại lục. Hòa bình thật mong manh và ngắn ngủi. Khi quang mang hòa bình phủ xuống thì bóng mây chiến tranh do Huyết thần giáo mang lại cũng thêm dầy đặc. Nhưng mấy trăm năm qua mọi người đã chịu đủ bi thương do chiến tranh đem lại nên rất chú ý tới hình hình này. Cảm nhận được một loại cảm thụ hoàn toàn mới. Quan phương mỗi nước đều tuyên truyền về hòa bình cho lần đại hội này. Sau khi đại hội thành công rực rỡ thì hết sức tuyên truyền, dường như từ nay về sau các quốc gia trên đại lục thật sự thân như huynh đệ bình thường.
Sự đề phòng nghiêm ngặt ở biên giới biến mất. Trong một buổi sáng sinh cơ bừng bừng, ngươi có thể chứng kiến dân chúng lai vãng tới biên giới hai nước buôn bán. Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi ban trưa ngươi có thể nhìn thấy binh lính bỏ đao, thương xuống, nằm phơi nắng ở hai bên giới tuyến hai quốc gia, cùng nói chuyện phiếm với nhau.
Sự tranh cãi, mâu thuẫn giữa các quốc gia biến mất vào lúc này. Chuyện binh trạm biên cảnh của Thú nhân đế quốc bị tập kích tựa hồ cũng không còn người nào quan tâm, cả đại lục hòa thuận không còn tranh cãi. Thậm chí Lưu Vân cùng Á Lịch Sơn Đại còn nói giỡn với nhau, lúc này nếu mang theo Hắc Ưng đặc chiến đại đội đến đánh chiếm Thú nhân đế quốc thì đây là thời cơ tốt nhất. Bởi vì quan chỉ huy liên quân tâng bốc làm cho lòng dạ cùng khí độ của thú nhân rộng rãi hơn rất nhiều.
Mặc dù thời gian hòa bình nãy cũng không có duy trì bao lâu nhưng đối với Lam Nguyệt đại lục mà nói đã tạo thành ảnh hưởng cực kì sâu sắc. Nó nói cho dân chúng biết chiến tranh cũng không giống như những gì mà người thống trị đã miêu tả, có thể mang tới chỗ tốt cho quốc gia cùng chính mình, mà cuộc sống hòa bình lại thật sự có thể làm cho con người ta say mê. Một ít chuyên gia nghiên cứu sự phát triển của xã hội ở các quốc gia bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại, một ít thanh niên, học viên bắt đầu chạy bôn ba kêu gọi duy trì trạng thái hòa bình này. Lực lượng này nhìn như không quan trọng nhưng dần dần tạo thành ảnh hưởng đối với cả đại lục, thâm nhập vào trong ý nghĩ của dân chúng. Loại biến hóa lặng yên không tiếng động này cũng tạo thành ảnh hưởng lớn đối với quân đội mỗi nước.
Đương nhiên loại biến hóa này làm Lưu Vân bất ngờ. Mặc dù đây là biến hóa rất nhỏ nhưng cũng trợ giúp hắn rất lớn.
Sau giờ ngọ khi hội nghị đại lục chấm dứt, hắn trở lại phủ, đi vào trong hoa viên, chuẩn bị nằm trên chiếc ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, tắm ánh nắng ấm áp để bổ sung năng lượng cho bản thân. Đây là thói quen đã được hình thành từ kiếp trước, gần đây bởi vì bận rộn với công việc mà đã dần dần quên đi thói quen này, nhưng lúc này cảm thấy ung dung thoải mái nên hắn muốn lại tận hưởng thói quen trước đây.
Ngắm nhìn cảnh sắc trong hoa viên, Lưu Vân quăng người về phía chiếc ghế.
- Má của ta ơi!
Cái mông vừa chạm xuống ghế, Lưu Vân liền đứng bắn lên, miệng thì kêu lên đau đớn.
Quay đầu lại chiếc ghế thì thấy ở trên ghế có một tiên nhân cầu thật lớn (cây xương rồng).
- Ai làm vậy ta!
Lưu Vân xoa xoa cái mông, hổn hển hét lớn lên. Đồng thời hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì bộ vị đó của mình không có phát sinh tiếp xúc thân mật với cái tiên nhân cầu kia, nếu không hậu quả thật sự rất khó đoán trước được.
Mặc dù hắn rống lên nhưng không ai đáp lời hắn cả. Lưu Vân không khỏi nhìn lại tiên nhâu cầu kia.
Ở trong phủ này ngoại trừ một số ít thị vệ, người hầu thì hoa viên này ít có người lui tới.
- Linh nhi, Phi Lệ sẽ không nhàm chán như vậy. Là nàng?
Lưu Vân nhất thời cảm giác được đầu của mình rất đau, vô lực rên rỉ nói.
- Trời ạ. Nha đầu kia không phải hết trò để chơi rồi sao? Vừa mới ngoan được vài ngày lại gây ra rối loạn!
Ngoại trừ ma nữ Lâm Thi Đình, Lưu Vân không nghĩ ra có người thứ hai nào có gan để một thứ “Ám khí” như vậy vào chiếc ghế hắn thường xuyên nằm nghỉ ngơi. Mấy ngày trước bởi vì Lưu Vân bận rộn với công việc, Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi phải bảo mãi ma nữ này mới tạm thời không tới làm phiền Lưu Vân. Nhưng hiện tại tất cả lại quay trở về như trước đây.
Lâm Thi Đình cười hì hì đi vào hoa viên, trong tay ôm một bồn hoa. Hơi thở thanh xuân của cô gái này làm cho Lưu Vân cảm giác được giống như trăm hoa đua nở dưới ánh nắng. Bởi vì cuộc sống thoải mái dễ chịu khiến cho khuôn mặt nàng tươi roi rói, vóc người đầy đặn, đủ để dụ dỗ một nam nhân phạm sai lầm.
Hết lần này tới lần khác Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi hoàn toàn không chú ý tới, mặc kệ tiểu yêu tinh này bay tới bay lui bên cạnh hắn. Nhưng Lưu Vân từ trong ánh mắt hai vị lão bà tương lai này đọc được ý tứ của các nàng: “Nam nhân của chúng ta chắc chắn vượt qua khảo nghiệm. Nếu không…”
- Lưu Vân đại ca, ngươi xem tiên nhân cầu của ta đẹp không? Lúc ta đi dạo ở trong thành đã mua nó. Nghe nói nó rất dễ sống. Ta để nó ở trong hoa viên rồi chạy đi tìm bồn hoa.
Lâm Thi Đình cười duyên hỏi. Lưu Vân vẻ mặt đau khổ, dáng vẻ của hắn làm cho nàng rất vui sướng.
Cúi người cầm lấy tiên nhân cầu ở trên ghế vào trong tay, Lưu Vân bình tĩnh nói:
- Là cái này sao? Ta cũng rất tò mò. Nó như thế nào lại chạy tới cái ghế ta hay nằm nghỉ ngơi chứ!
- Chính là nó! Trời ạ. Chỉ mới trong chốc lát không thấy, nó như thế nào lại biến thành như vậy!
Lâm Thi Đình lấy tiên nhân cầu từ trong tay Lưu Vân, chỉ vào những cái gai, đau lòng nói, hoàn toàn không thèm để ý tới Lưu Vân đang tức giận.
- Không có gì, có thể là ta mới cho nó ăn chút thịt!
Nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của Lâm Thi Đình, Lưu Vân mềm lòng, cười nói.
- Nó chỉ cần tưới nước và bón phân, làm sao ăn thịt được!
Lâm Thi Đình ngạc nhiên nhìn, rồi lại thản nhiên cười.
- Nếu như là thịt trên mông đít thì cũng có thể ăn được.
“Phải nghĩ lại biện pháp, nếu không đuổi nàng này đi, sớm muộn gì ta cũng bị nàng hành hạ chết.”
Lưu Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Đình Đình, ngươi hiện tại suốt ngày nhàn rỗi nên cảm thấy buồn bực sao?
- Đương nhiên là buồn bực! Các ngươi đều bận rộn, chỉ có mỗi mình ta suốt ngày nhàn rỗi.
Lâm Thi Đình ngồi xổm trên mặt đất, loay hoay trồng tiên nhân cầu, thuận miệng đáp.
- Ta đã viết một bức thư cho tỷ tỷ ngươi, gần đây có thể nàng sẽ đi tới Thú nhân đế quốc. Ngươi có muốn đi theo chơi không?
Lưu Vân vội hỏi.
Trước lúc hội nghị các quốc gia trên đại lục kết thúc thì Lưu Vân đã có vài lần giao thủ với Minh Lạc, điều này làm cho Lưu Vân càng ngày càng cẩn thận đề phòng với nam tử thần bí đến từ Thú nhân đế quốc này. Hơn nữa hắn phát hiện cho dù mình biểu hiện rất cường thế nhưng Minh Lạc vẫn như cũ, có thể thấy biến mà không sợ hãi. Sau khi đẩy hắn lên vị trí quan chỉ huy liên quân đại lục, Minh Lạc tựa hồ thản nhiên chấp nhận. Lưu Vân rất tin tưởng đây là loại phong độ của một đại tướng, không có thời gian dài bồi dưỡng thì rất khó hình thành. Làm một tướng lĩnh lâu năm trong quân đội, Lưu Vân cảm thấy phía sau Minh Lạc ẩn dấu một lực lượng cực lớn. Đây là nguồn gốc làm cho hắn tin tưởng và có khí độ như vậy. Khi đang tự hỏi nên đối phó với Minh Lạc như thế nào, thực tế thì đối thủ còn có quân bài tẩy trong tay chưa lộ ra, Lưu Vân quyết định áp dụng sách lược uy hiếp, tiết kiệm, và tình báo chiến lược.
Uy hiếp chính là làm cho địch nhân hiểu được: Hắn đang đối diện với một địch thủ cường đại, điên cuồng, cùng hắn khai chiến không phải chuyện đơn giản. Loại không vững tin này đôi khi so với công khai uy hiếp còn có hiệu quả tốt hơn, nó có thể kích thích sự sợ hãi cùng lo âu của con người, làm cho địch nhân không biết khi khai chiến sẽ có hậu quả gì, phải suy nghĩ kĩ rồi mới dám hành đông. Hành động “Thiên sứ báo thù” chính là chiến lược trọng yếu. Trọng quyền của Hắc Ưng Kỵ binh sư tựa hồ có vài phần mùi vị thị uy.
Xây dựng trụ sở tại Đại Hành Sơn là chiến lược tuyệt đối tiết kiệm. Bởi vì còn không rõ thực lực chính thức của Minh Lạc, Lưu Vân lựa chọn tích cực phòng ngự, lấy pháo đài chiến tranh vững chắc nghênh đón chiến tranh có thể tới. Hắn thậm chí vững tin nếu như Minh Lạc là một dòng thác lũ thì Đại Hành Sơn sẽ là nơi ngăn chặn làm thay đổi dòng chảy. Nếu hắn là một con mãnh hổ miệng đầy răng nhọn thì trụ sở ở Đại Hành Sơn cũng đủ để làm hắn rơi vài cái răng.
Điều chính thức làm cho Lưu Vân lo lắng chính là tin tức tình báo. Trong chiến tranh từ xưa tới nay, tin tức tình báo luôn là nhân tố quyết định. Nhưng hắn lại biết quá ít về Minh Lạc. Mặc dù “Dạ Phong” ở Thú nhân đế quốc từng truyền tới tin tức trọng yếu về ma đạo đại pháo nhưng hắn cảm giác được như vậy vẫn còn chưa đủ. Băng sơn mới lộ ra một góc, phải không ngừng gõ, đánh, đào sâu vào trong đó mới có thể biết rõ rốt cuộc trong đó có những gì. Cho nên Lưu Vân gửi thư tới đế đô cho đại tẩu Lâm Thi Nhã, bảo nàng đem trọng tâm việc thu thập tin tức tình báo chuyển hướng tới Thú nhân đế quốc. Đồng thời dùng thủ đoạn “Ám tiễn”, ngầm bắn một mũi tên ra bên ngoài, bảo Quý Phong dẫn các sát thủ tiến vào Thú nhân đế quốc tùy thời chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh. Về phương diện khác hắn cũng phân phó nàng tăng cường công việc thu thập tin tức tình báo từ Thú nhân đế quốc, đồng thời quyết định phái Thủy Hàn đi trước tới Thú nhân đế quốc, tự mình phụ trách công tác sưu tầm tin tức tình báo.
- Dạo chơi? Cùng ai vậy?
Lâm Thi Đình buông bồn hoa xuống, dũ dũ đất trên tay, xoay người hỏi.
- À, gần đây Thủy Hàn có việc muốn đi tới Thú nhân đế quốc, ngươi muốn đi thì đi theo hắn đi!
Lưu Vân cảm thấy có chút chột dạ, nhẹ giọng nói.
- Được. Ta đi đây.
Lâm Thi Đình bình tĩnh nói, cả người tựa hồ quay trở lại thành cô gái ở A Tư Mạn đế quốc trước đây.
- Ta lo lắng Thú nhân đế quốc sẽ có dị biến cho nên bảo Thủy Hàn đi tới đó. Ngươi suốt ngày nhàm chán, coi như là đi giải khuây đi, lúc nào cũng có thể trở về!
Lưu Vân vội vàng giải thích. Hắn phát hiện mình vẫn thích tiểu ma nữ hay gây náo loạn kia chứ không phải là nữ nhân từng được gọi là “Mị Ảnh”.
- Ta nhất định sẽ đi. Ta không thể suốt ngày nhàn rỗi ở bên cạnh ngươi.
Lâm Thi Đình chậm rãi xoay người, lưu lại trước hắn một bóng lưng xinh đẹp.
Lưu Vân nhìn về cô gái trẻ tuổi ở phía trước, đột nhiên cảm giác quyết định của mình rất tàn nhẫn.
- Quên đi, ngươi cứ ở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành đi!
Hắn lắc đầu.
- Ngươi đi, tỷ tỷ của ngươi cũng không yên tâm.
- Ngoại trừ tỷ tỷ của ta, không có người nào tốt hơn ta?
Lưu Vân trầm mặc.
- Thủy Hàn lúc nào thì đi?
- Ngày mốt.
- Ta có thể đưa ra một yêu cầu không?
- Ngươi nói đi.
- Ôm ta một chút, coi như nói lời từ biệt.
Thanh âm Lâm Thi Đình rất nhỏ.
Một người nhẹ nhàng từ phía sau ôm, Lâm Thi Đình vội chạy đi, rời khỏi hoa viên.
“Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
Lưu Vân khổ não lắc đầu.
Ngay lúc này một gã thị vệ đi tới hoa viên nói cho hắn biết Minh Lạc, đại biểu của thú nhân đế quốc tới từ biệt hắn.
- Lúc ở Vân thành từ biệt, ngươi cho ta cùng Phi nhi một phần lễ long trọng. Lúc này ngươi sẽ lưu lại cái gì đây?
Mang theo nghi vấn, Lưu Vân mời Minh Lạc tới hoa viên.
Các chủng tộc trên đại lục vốn là một nắm cát rời, đối với sinh tử tồn vong trước mắt đã bị ép lại thành một khối đoàn kết. Giờ phút này Lam Nguyệt đại lục giống như một đại gia đình, huynh đệ trong nhà mặc dù không ngừng tranh đấu với nhau nhưng nếu thế lực bên ngoài muốn đánh đổ đại gia đình này thì không thể nghi ngờ sẽ lọt và trận đánh hội đồng của những người trong nhà.
Hội nghị phát hành một ít văn kiện nói về việc sau khi chiến tranh với Huyết thần giáo kết thúc thì các quốc gia này sẽ tiến hành tái phân phối lợi ích như thế nào. Điểm này vừa phản ánh sự tham lam của các chủng tộc, quốc gia trên đại lục nhưng từ mặt khác mà nói thì nó cũng thể hiện thái độ lạc quan của quốc gia loài người: Chiến tranh không cần phải vội vàng, trước mắt phải nghiên cứu chuyện phân chia quyền lợi đã. Lưu Vân coi văn kiện đó là bằng chứng đáng ghê tởm nhất của con người. Dưới sự yêu cầu quyết liệt của Viêm Thiên, Lưu Vân không thể không đại biểu Hỏa Vân đế quốc lưu lại một chút bằng chứng thuộc về mình.
Đối với việc Thú nhân đế quốc cùng A Tư Mạn đế quốc hướng Tây Tư vương quốc đưa ra yêu cầu nhận một phần lãnh thổ của Tây Tư, đại biểu của Tây Tư là Ốc Khắc biểu hiện cực kì cường ngạnh. Hắn chỉ ra Huyết thần giáo mặc dù đến từ Tây Tư nhưng Tây Tư vương quốc là quốc gia chịu sự phá hoại lớn nhất bởi Huyết thần giáo. Huyết thần giáo có căn nguyên từ hơn 1000 năm trước này mặc dù chiếm được sự trợ giúp của quân đội Tây Tư nhưng sau khi Hi Lặc thành công chiếm đoạt ngôi vua thì hắn chưa từng được các quốc gia trên đại lục tán thành. Về phương diện khác thì dân chúng Tây Tư cũng ra sức đấu tranh đối với Huyết thần giáo và đã phải trả một giá đắt. Hiện tại bọn họ vẫn đang bất khuất chống cự lại Huyết thần giáo. Tổ chức phản kháng tại Tây Tư đã làm trì trệ hành động của Huyết thần giáo. Lưu Vân tỏ ra ủng hộ ý kiến của Ốc Khắc, đồng thời nói tốt cho Tây Tư. Hắn còn đưa ra phương án dung hòa như sau: Sau khi Tây Tư kiến quốc sẽ tiến hành bồi thường kinh tế một cách thích hợp đối với Thú nhân đế quốc cùng A Tư Mạn đế quốc.
- Nếu như chỉ nói phét, đến lúc đó còn có bao nhiêu người có thể nhớ kỹ đây?
- Nhưng mà giấy trắng mực đen thì làm sao có thể trốn tránh được?
- Cùng lắm thì đến lúc đó ngươi tìm một chỗ trốn hưởng phúc, làm cho Ngải Phật Sâm đem ngươi biến thành một người bán đứng quốc gia, cự tuyệt thực hiện. Không phải là được sao?
- Yên tâm đi, có ta ở đây không ai dám hỏi Ngải Phật Sâm khoản này!
Lưu Vân nhanh chóng thuyết phục Ốc Khắc đồng ý đem nội dung đó viết vào trong văn kiện. Bởi vì có chỗ dựa là Lưu Vân, A Tư Mạn đế quốc cùng Thú nhân đế quốc cũng bị ép phải nhượng bộ, cuối cùng mọi người đều hoan hỉ vui mừng.
Sau khi tuyên ngôn được phát ra, ánh sáng hòa bình lần đầu tiên chính thức phủ xuống Lam Nguyệt đại lục. Hòa bình thật mong manh và ngắn ngủi. Khi quang mang hòa bình phủ xuống thì bóng mây chiến tranh do Huyết thần giáo mang lại cũng thêm dầy đặc. Nhưng mấy trăm năm qua mọi người đã chịu đủ bi thương do chiến tranh đem lại nên rất chú ý tới hình hình này. Cảm nhận được một loại cảm thụ hoàn toàn mới. Quan phương mỗi nước đều tuyên truyền về hòa bình cho lần đại hội này. Sau khi đại hội thành công rực rỡ thì hết sức tuyên truyền, dường như từ nay về sau các quốc gia trên đại lục thật sự thân như huynh đệ bình thường.
Sự đề phòng nghiêm ngặt ở biên giới biến mất. Trong một buổi sáng sinh cơ bừng bừng, ngươi có thể chứng kiến dân chúng lai vãng tới biên giới hai nước buôn bán. Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi ban trưa ngươi có thể nhìn thấy binh lính bỏ đao, thương xuống, nằm phơi nắng ở hai bên giới tuyến hai quốc gia, cùng nói chuyện phiếm với nhau.
Sự tranh cãi, mâu thuẫn giữa các quốc gia biến mất vào lúc này. Chuyện binh trạm biên cảnh của Thú nhân đế quốc bị tập kích tựa hồ cũng không còn người nào quan tâm, cả đại lục hòa thuận không còn tranh cãi. Thậm chí Lưu Vân cùng Á Lịch Sơn Đại còn nói giỡn với nhau, lúc này nếu mang theo Hắc Ưng đặc chiến đại đội đến đánh chiếm Thú nhân đế quốc thì đây là thời cơ tốt nhất. Bởi vì quan chỉ huy liên quân tâng bốc làm cho lòng dạ cùng khí độ của thú nhân rộng rãi hơn rất nhiều.
Mặc dù thời gian hòa bình nãy cũng không có duy trì bao lâu nhưng đối với Lam Nguyệt đại lục mà nói đã tạo thành ảnh hưởng cực kì sâu sắc. Nó nói cho dân chúng biết chiến tranh cũng không giống như những gì mà người thống trị đã miêu tả, có thể mang tới chỗ tốt cho quốc gia cùng chính mình, mà cuộc sống hòa bình lại thật sự có thể làm cho con người ta say mê. Một ít chuyên gia nghiên cứu sự phát triển của xã hội ở các quốc gia bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại, một ít thanh niên, học viên bắt đầu chạy bôn ba kêu gọi duy trì trạng thái hòa bình này. Lực lượng này nhìn như không quan trọng nhưng dần dần tạo thành ảnh hưởng đối với cả đại lục, thâm nhập vào trong ý nghĩ của dân chúng. Loại biến hóa lặng yên không tiếng động này cũng tạo thành ảnh hưởng lớn đối với quân đội mỗi nước.
Đương nhiên loại biến hóa này làm Lưu Vân bất ngờ. Mặc dù đây là biến hóa rất nhỏ nhưng cũng trợ giúp hắn rất lớn.
Sau giờ ngọ khi hội nghị đại lục chấm dứt, hắn trở lại phủ, đi vào trong hoa viên, chuẩn bị nằm trên chiếc ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, tắm ánh nắng ấm áp để bổ sung năng lượng cho bản thân. Đây là thói quen đã được hình thành từ kiếp trước, gần đây bởi vì bận rộn với công việc mà đã dần dần quên đi thói quen này, nhưng lúc này cảm thấy ung dung thoải mái nên hắn muốn lại tận hưởng thói quen trước đây.
Ngắm nhìn cảnh sắc trong hoa viên, Lưu Vân quăng người về phía chiếc ghế.
- Má của ta ơi!
Cái mông vừa chạm xuống ghế, Lưu Vân liền đứng bắn lên, miệng thì kêu lên đau đớn.
Quay đầu lại chiếc ghế thì thấy ở trên ghế có một tiên nhân cầu thật lớn (cây xương rồng).
- Ai làm vậy ta!
Lưu Vân xoa xoa cái mông, hổn hển hét lớn lên. Đồng thời hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì bộ vị đó của mình không có phát sinh tiếp xúc thân mật với cái tiên nhân cầu kia, nếu không hậu quả thật sự rất khó đoán trước được.
Mặc dù hắn rống lên nhưng không ai đáp lời hắn cả. Lưu Vân không khỏi nhìn lại tiên nhâu cầu kia.
Ở trong phủ này ngoại trừ một số ít thị vệ, người hầu thì hoa viên này ít có người lui tới.
- Linh nhi, Phi Lệ sẽ không nhàm chán như vậy. Là nàng?
Lưu Vân nhất thời cảm giác được đầu của mình rất đau, vô lực rên rỉ nói.
- Trời ạ. Nha đầu kia không phải hết trò để chơi rồi sao? Vừa mới ngoan được vài ngày lại gây ra rối loạn!
Ngoại trừ ma nữ Lâm Thi Đình, Lưu Vân không nghĩ ra có người thứ hai nào có gan để một thứ “Ám khí” như vậy vào chiếc ghế hắn thường xuyên nằm nghỉ ngơi. Mấy ngày trước bởi vì Lưu Vân bận rộn với công việc, Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi phải bảo mãi ma nữ này mới tạm thời không tới làm phiền Lưu Vân. Nhưng hiện tại tất cả lại quay trở về như trước đây.
Lâm Thi Đình cười hì hì đi vào hoa viên, trong tay ôm một bồn hoa. Hơi thở thanh xuân của cô gái này làm cho Lưu Vân cảm giác được giống như trăm hoa đua nở dưới ánh nắng. Bởi vì cuộc sống thoải mái dễ chịu khiến cho khuôn mặt nàng tươi roi rói, vóc người đầy đặn, đủ để dụ dỗ một nam nhân phạm sai lầm.
Hết lần này tới lần khác Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi hoàn toàn không chú ý tới, mặc kệ tiểu yêu tinh này bay tới bay lui bên cạnh hắn. Nhưng Lưu Vân từ trong ánh mắt hai vị lão bà tương lai này đọc được ý tứ của các nàng: “Nam nhân của chúng ta chắc chắn vượt qua khảo nghiệm. Nếu không…”
- Lưu Vân đại ca, ngươi xem tiên nhân cầu của ta đẹp không? Lúc ta đi dạo ở trong thành đã mua nó. Nghe nói nó rất dễ sống. Ta để nó ở trong hoa viên rồi chạy đi tìm bồn hoa.
Lâm Thi Đình cười duyên hỏi. Lưu Vân vẻ mặt đau khổ, dáng vẻ của hắn làm cho nàng rất vui sướng.
Cúi người cầm lấy tiên nhân cầu ở trên ghế vào trong tay, Lưu Vân bình tĩnh nói:
- Là cái này sao? Ta cũng rất tò mò. Nó như thế nào lại chạy tới cái ghế ta hay nằm nghỉ ngơi chứ!
- Chính là nó! Trời ạ. Chỉ mới trong chốc lát không thấy, nó như thế nào lại biến thành như vậy!
Lâm Thi Đình lấy tiên nhân cầu từ trong tay Lưu Vân, chỉ vào những cái gai, đau lòng nói, hoàn toàn không thèm để ý tới Lưu Vân đang tức giận.
- Không có gì, có thể là ta mới cho nó ăn chút thịt!
Nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của Lâm Thi Đình, Lưu Vân mềm lòng, cười nói.
- Nó chỉ cần tưới nước và bón phân, làm sao ăn thịt được!
Lâm Thi Đình ngạc nhiên nhìn, rồi lại thản nhiên cười.
- Nếu như là thịt trên mông đít thì cũng có thể ăn được.
“Phải nghĩ lại biện pháp, nếu không đuổi nàng này đi, sớm muộn gì ta cũng bị nàng hành hạ chết.”
Lưu Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Đình Đình, ngươi hiện tại suốt ngày nhàn rỗi nên cảm thấy buồn bực sao?
- Đương nhiên là buồn bực! Các ngươi đều bận rộn, chỉ có mỗi mình ta suốt ngày nhàn rỗi.
Lâm Thi Đình ngồi xổm trên mặt đất, loay hoay trồng tiên nhân cầu, thuận miệng đáp.
- Ta đã viết một bức thư cho tỷ tỷ ngươi, gần đây có thể nàng sẽ đi tới Thú nhân đế quốc. Ngươi có muốn đi theo chơi không?
Lưu Vân vội hỏi.
Trước lúc hội nghị các quốc gia trên đại lục kết thúc thì Lưu Vân đã có vài lần giao thủ với Minh Lạc, điều này làm cho Lưu Vân càng ngày càng cẩn thận đề phòng với nam tử thần bí đến từ Thú nhân đế quốc này. Hơn nữa hắn phát hiện cho dù mình biểu hiện rất cường thế nhưng Minh Lạc vẫn như cũ, có thể thấy biến mà không sợ hãi. Sau khi đẩy hắn lên vị trí quan chỉ huy liên quân đại lục, Minh Lạc tựa hồ thản nhiên chấp nhận. Lưu Vân rất tin tưởng đây là loại phong độ của một đại tướng, không có thời gian dài bồi dưỡng thì rất khó hình thành. Làm một tướng lĩnh lâu năm trong quân đội, Lưu Vân cảm thấy phía sau Minh Lạc ẩn dấu một lực lượng cực lớn. Đây là nguồn gốc làm cho hắn tin tưởng và có khí độ như vậy. Khi đang tự hỏi nên đối phó với Minh Lạc như thế nào, thực tế thì đối thủ còn có quân bài tẩy trong tay chưa lộ ra, Lưu Vân quyết định áp dụng sách lược uy hiếp, tiết kiệm, và tình báo chiến lược.
Uy hiếp chính là làm cho địch nhân hiểu được: Hắn đang đối diện với một địch thủ cường đại, điên cuồng, cùng hắn khai chiến không phải chuyện đơn giản. Loại không vững tin này đôi khi so với công khai uy hiếp còn có hiệu quả tốt hơn, nó có thể kích thích sự sợ hãi cùng lo âu của con người, làm cho địch nhân không biết khi khai chiến sẽ có hậu quả gì, phải suy nghĩ kĩ rồi mới dám hành đông. Hành động “Thiên sứ báo thù” chính là chiến lược trọng yếu. Trọng quyền của Hắc Ưng Kỵ binh sư tựa hồ có vài phần mùi vị thị uy.
Xây dựng trụ sở tại Đại Hành Sơn là chiến lược tuyệt đối tiết kiệm. Bởi vì còn không rõ thực lực chính thức của Minh Lạc, Lưu Vân lựa chọn tích cực phòng ngự, lấy pháo đài chiến tranh vững chắc nghênh đón chiến tranh có thể tới. Hắn thậm chí vững tin nếu như Minh Lạc là một dòng thác lũ thì Đại Hành Sơn sẽ là nơi ngăn chặn làm thay đổi dòng chảy. Nếu hắn là một con mãnh hổ miệng đầy răng nhọn thì trụ sở ở Đại Hành Sơn cũng đủ để làm hắn rơi vài cái răng.
Điều chính thức làm cho Lưu Vân lo lắng chính là tin tức tình báo. Trong chiến tranh từ xưa tới nay, tin tức tình báo luôn là nhân tố quyết định. Nhưng hắn lại biết quá ít về Minh Lạc. Mặc dù “Dạ Phong” ở Thú nhân đế quốc từng truyền tới tin tức trọng yếu về ma đạo đại pháo nhưng hắn cảm giác được như vậy vẫn còn chưa đủ. Băng sơn mới lộ ra một góc, phải không ngừng gõ, đánh, đào sâu vào trong đó mới có thể biết rõ rốt cuộc trong đó có những gì. Cho nên Lưu Vân gửi thư tới đế đô cho đại tẩu Lâm Thi Nhã, bảo nàng đem trọng tâm việc thu thập tin tức tình báo chuyển hướng tới Thú nhân đế quốc. Đồng thời dùng thủ đoạn “Ám tiễn”, ngầm bắn một mũi tên ra bên ngoài, bảo Quý Phong dẫn các sát thủ tiến vào Thú nhân đế quốc tùy thời chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh. Về phương diện khác hắn cũng phân phó nàng tăng cường công việc thu thập tin tức tình báo từ Thú nhân đế quốc, đồng thời quyết định phái Thủy Hàn đi trước tới Thú nhân đế quốc, tự mình phụ trách công tác sưu tầm tin tức tình báo.
- Dạo chơi? Cùng ai vậy?
Lâm Thi Đình buông bồn hoa xuống, dũ dũ đất trên tay, xoay người hỏi.
- À, gần đây Thủy Hàn có việc muốn đi tới Thú nhân đế quốc, ngươi muốn đi thì đi theo hắn đi!
Lưu Vân cảm thấy có chút chột dạ, nhẹ giọng nói.
- Được. Ta đi đây.
Lâm Thi Đình bình tĩnh nói, cả người tựa hồ quay trở lại thành cô gái ở A Tư Mạn đế quốc trước đây.
- Ta lo lắng Thú nhân đế quốc sẽ có dị biến cho nên bảo Thủy Hàn đi tới đó. Ngươi suốt ngày nhàm chán, coi như là đi giải khuây đi, lúc nào cũng có thể trở về!
Lưu Vân vội vàng giải thích. Hắn phát hiện mình vẫn thích tiểu ma nữ hay gây náo loạn kia chứ không phải là nữ nhân từng được gọi là “Mị Ảnh”.
- Ta nhất định sẽ đi. Ta không thể suốt ngày nhàn rỗi ở bên cạnh ngươi.
Lâm Thi Đình chậm rãi xoay người, lưu lại trước hắn một bóng lưng xinh đẹp.
Lưu Vân nhìn về cô gái trẻ tuổi ở phía trước, đột nhiên cảm giác quyết định của mình rất tàn nhẫn.
- Quên đi, ngươi cứ ở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành đi!
Hắn lắc đầu.
- Ngươi đi, tỷ tỷ của ngươi cũng không yên tâm.
- Ngoại trừ tỷ tỷ của ta, không có người nào tốt hơn ta?
Lưu Vân trầm mặc.
- Thủy Hàn lúc nào thì đi?
- Ngày mốt.
- Ta có thể đưa ra một yêu cầu không?
- Ngươi nói đi.
- Ôm ta một chút, coi như nói lời từ biệt.
Thanh âm Lâm Thi Đình rất nhỏ.
Một người nhẹ nhàng từ phía sau ôm, Lâm Thi Đình vội chạy đi, rời khỏi hoa viên.
“Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
Lưu Vân khổ não lắc đầu.
Ngay lúc này một gã thị vệ đi tới hoa viên nói cho hắn biết Minh Lạc, đại biểu của thú nhân đế quốc tới từ biệt hắn.
- Lúc ở Vân thành từ biệt, ngươi cho ta cùng Phi nhi một phần lễ long trọng. Lúc này ngươi sẽ lưu lại cái gì đây?
Mang theo nghi vấn, Lưu Vân mời Minh Lạc tới hoa viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.