Quyển 1 - Chương 38: Ôn nhu ngoài ý muốn
Lý Bố Y
25/03/2013
Sau khi bị Kinh Lôi đấm đá cho một trận thống khoái, Lưu Vân cảm giác toàn thân thư thái dễ chịu. Những tâm tình buồn bực trong lòng hắn từ trước tới nay lúc này đã vơi đi rất nhiều.
Khi trở lại phòng, Lưu Vân nhìn tình hình thực tế trước mắt trong mấy phút đồng hồ. Ma pháp đăng trong phòng đã được người nào đó đốt sáng lên. Trên bàn có một chén thức ăn nóng hổi để ăn khuya, trước giường đặt một chậu nước rửa mặt, chăn mền trên giường đã được mang đi thay.
Lưu Vân vẫn phản đối việc sử dụng người hầu, đối với một quân nhân có thói quen tự mình làm tất cả mọi chuyện mà nói thì đó là một sự lười biếng khiến con người ngày càng lười nhác. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trở về nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn cảm thấy rất ấm áp. Tại Sồ Ưng học viện, người có thể đối với hắn như vậy chỉ có một – đó là Thủy Linh Nhi.
“Trong lòng ngươi không còn oán ta nữa sao?” Trong đầu Lưu Vân trong nháy mắt xuất hiện đủ loại hình ảnh sau khi quen biết Thủy Linh Nhi, hắn đột nhiên rất mong muốn Thủy Linh Nhi có thể không còn hận hắn nữa.
Tâm tình tốt đẹp, Lưu Vân bắt đầu ăn khuya.
- Ngươi có thể tha thứ cho ta không?
Thanh âm ngọt ngào của Thủy Linh Nhi từ phía sau truyền vào trong tai Lưu Vân.
Lưu Vân nhìn lại, thấy Thủy Linh Nhi đang ôm chăn mền, đứng si ngốc ở cửa nhìn hắn.
- Thủy cô nương, đêm rồi, cô còn chưa ngủ sao?
- Ngươi có thể tha thứ cho ta không?
Thủy Linh Nhi lại nhẹ giọng hỏi.
- Tha thứ cho cô? Nhìn căn phòng như thế này, ta cảm tạ cô còn chưa đủ ấy chứ!
Lưu Vân sờ sờ cái mũi, cười ha hả nói.
- Ngày đó ta nói ngươi là máu lạnh.
Thủy Linh Nhi lại nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Lưu Vân lúc ấy, vẻ mặt buồn bã.
“Nha đầu ngốc, ta như thế nào nhẫn tâm trách ngươi chứ? Ta làm những chuyện như vậy, vốn không ai có thể hiểu được.” Lưu Vân thở dài, hắn rốt cuộc phát hiện Thủy Linh Nhi ngoại trừ ôn nhu, nội tâm còn rất yếu đuối, chịu không nổi một chút thương tổn.
- Ngày đó là thái độ của ta không tốt, ta xin lỗi ngươi. Trong thú doanh huấn luyện, ta thực sự là một kẻ máu lạnh, nhưng tương lai ngươi sẽ minh bạch là ta muốn tốt cho bọn họ.
- Chỉ cần trong lòng ngươi không oán trách ta là tốt rồi.
Thủy Linh Nhi đem chăn mền để lên giường của Lưu Vân, lại cẩn thận sắp xếp.
- Khí trời trở lạnh, ngươi coi chừng bản thân.
- Ừ. Thân thể của cô rất yếu, cũng phải tự coi chừng bản thân.
Sự quan tâm của đàn bà đúng là sự an ủi tốt nhất cho nam nhân cô độc. Nếu như ngươi đã từng làm tổn thương nàng, nhưng nàng lại đem sự đau đớn chôn chặt trong đáy lòng, vẫn lặng yên quan tâm ngươi, cái loại cảm động này đã chạm đến tận tâm linh.
- Chén canh nóng hổi này khiến cho ta cảm thấy rất ấm áp, cám ơn cô!
Lưu Vân nhìn Thủy Linh Nhi rồi nói. Lúc này đây, hắn rất muốn đem cô gái trước mặt ôm chặt vào trong lòng.
Thủy Linh Nhi lại đỏ mặt, nhưng nàng cũng không tránh né ánh mắt Lưu Vân.
- Ngươi nếu thích, sau này… … ta sẽ còn làm cho ngươi.
Mất khí lực thật lớn, Thủy Linh Nhi cuối cùng cũng nói xong những lời này.
- Thích, đương nhiên là thích.
Lưu Vân vội vàng gật đầu.
- Đêm đã khuya, ngươi đi ngủ sớm một chút đi.
Thủy Linh Nhi vội vàng rời khỏi phòng Lưu Vân. Giai nhân đã đi xa, nhưng vẫn lưu lại trong phòng mùi thơm cùng sự ấm áp.
Đêm nay, lần đầu tiên Lưu Vân cảm nhận được sự ấm áp từ Thủy Linh Nhu.
Tiểu Tạp mấy ngày nay rất buồn bực. Nguyên nhân chính là khi Lưu Vân trở về cầm theo mấy con chim bồ câu.
Đối với những chú chim bồ câu này, Lưu Vân quyết định chọn một người chuyện phụ trách chúng. Tính đi tính lại trong học viện này chỉ có Tiểu Tạp là tương đối nhàn nhã. Vì vậy việc vô tích sự này liền rơi xuống đầu hắn. Đối với quyết định này, tiểu ma pháp sư kháng nghị mãnh liệt nhưng bị lão Tạp cùng Lưu Vân, hai phiếu tán thành, mạnh mẽ cưỡng ép thông qua.
- Đầu nhi đáng chết, hắn đương nhiên lại để cho ma pháp sư cao quý đi nuôi chim!
- Trời ạ, từ bao giờ ma pháp sư trở nên không đáng giá tiền như vậy!
- Lão Tạp, đây là sự trả thù trơ trẽn! Ta khinh ngươi!
Tiểu Tạp vừa than khóc, vừa đi tới chuồng chim bồ câu, bỏ nước vào bên trong.
- Bình thường chơi đùa hỏa điểu, trong thú doanh chơi đùa nhân điểu, hiện tại chơi với chim thật, ‘Điểu pháp sư’ quả nhiên danh bất hư truyền!
Thanh âm lão Tạp vang lên khiến cho tiểu Tạp vô cùng tức giận.
- Có tin hay không, đêm nay ta sẽ ném một con hỏa điểu vào trong chăn mền của lão, biến lão thành lão đầu điểu chết cháy!
- Như vậy đi, ngươi đem bí mật hỏa điểu kia nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau nghiên cứu, ta sẽ không quấy rầy ngươi nuôi chim.
Lão Tạp không để ý tới uy hiếp của hắn, cười hì hì nói.
“Lão cũng muốn học nuôi chim hả?” Tiểu Tạp khinh bỉ nhìn lão bằng nửa con mắt, sau đó oán hận nói.
- Không có cửa đâu. Cho dù nuôi chim tới già ta cũng không nói cho lão biết.
Dựa vào bí mật ‘Hỏa điểu’, tiểu Tạp đã chiếm được không ít lợi ích từ trên người lão Tạp. Vì vậy hắn thề, lão Tạp không có đưa ra bảo bối trước, hắn tuyệt không có tiết lộ nửa phần. Còn tại sao lão Tạp nóng lòng muốn biết bí mật này, hắn cũng không biết.
- Lão Tạp, Hoa Phi Lệ tiểu thư chuẩn bị quay về thành, lão xem những thứ cần mua, liệt kê ra cho nàng, nhờ nàng tận lực giúp ta mua một ít.
Lưu Vân nói, chấm dứt sự ồn ào của lão Tạp cùng tiểu Tạp.
- Đều đã chuẩn bị tốt, ngươi xem đi.
Lão Tạp lấy từ trên người ra một tờ giấy, đưa cho Lưu Vân.
Sau khi xem hết, Lưu Vân hài lòng gật đầu.
Mấy ngày này hắn một mực tự hỏi về vấn đề phòng hộ ma pháp, lại không ngừng từ Hoa Phi Lệ nghe được một ít tin tức về tài liệu. Hắn sau khi cẩn thận suy nghĩ, thấy rằng phương án của mình có thể làm được, vì vậy nghĩ tới việc nhờ Hoa Phi Lệ hỗ trợ thu thập tài liệu.
Lúc Hoa Phi Lệ rời đi mang theo tờ giấy lão Tạp viết những thứ cần mua cùng một ít quặng sắt. Lúc khởi hành, Lưu Vân đưa nàng tới mục trường, xe ngựa đã sớm chờ ở đó.
- Tiền mấy thứ này, ta có thể vẫn phải nợ nàng.
Trước khi chia tay, Lưu Vân khó khăn nói.
Nghĩ đến việc nhờ nàng mua gì đó lại nợ thêm nàng một khoản tiền lớn, Lưu Vân thật muốn đem mình bán đi để đổi lấy ít tiền. “Xem ra sau khi kết thúc thú doanh huấn luyện, cần phải mang mọi người đến ma thú sâm lâm để săn bắt. Tinh thạch đều là kim tê! Lưu Vân thầm nghĩ.
- Được. Ta là chủ nợ lớn của ngươi. Sau này có việc nhờ ngươi, ngươi không thể từ chối đó!
Nhìn dáng vẻ khó xử của Lưu Vân, Hoa Phi Lệ không khỏi tươi cười.
- Đại tiểu thư, ta rất nghiêm túc. Ngươi đã nói như vậy, sau này có gì sai phái, ta chắc chắn sẽ làm hết sức.
Lưu Vân nghĩ thầm, thế này đúng là đem chính mình đi bán, hy vọng nha đầu kia tương lai không nên tới tìm ta gây phiền toái.
- Ngươi nếu như gọi ta là Phi nhi, ta sẽ miễn cho ngươi toàn bộ mọi khoản nợ.
Khi xoay người lên xe ngựa, Hoa Phi Lệ đột nhiên xoay người nhìn Lưu Vân cười nói.
Lưu Vân ấp úng, nói không nên lời, chỉ đứng tại chỗ gượng cười rồi nói:
- Những thứ kia đối với ta mà nói rất trọng yếu, ngươi hẳn phải tốn nhiều tâm sức.
- Vâng. Tất cả đều như chàng mong muốn.
Hoa Phi Lệ nhẹ giọng đáp.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi mục trường, rốt cuộc dần dần xa.
Khi Lưu Vân xoay người quay lại học viện, rèm cửa sổ xe ngựa được kéo lên. Một đôi mắt sáng như nước nhìn lên người hắn.
Đế đô, hoàng cung.
Kiều Trì ngồi ở trong phòng, thần sắc có chút lo lắng. Một nam tử gầy gò, cung kính đứng trước mặt hắn.
- Lăng Phong, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nội trong 2 tháng phải liên lạc với hoàng tử, bảo vệ hắn bình an quay lại đế đô.
Kiều Trì trầm giọng nói.
- Vâng, bệ hạ. Thần sẽ toàn lực làm, để hoàng tử bình an trở về. Nếu hoàng tử có việc gì, thần xin lấy cái chết tạ tội!
Lăng Phong nói.
- Được, ngươi đi đi!
- Vâng. Thần cáo lui!
Lăng Phong đi rồi, hoàng hậu đi tới phía sau Kiều Trì, nhẹ nhàng ấn vào bả vai hắn.
- Kiều Trì, chàng đừng sốt ruột. Hài nhi của chúng ta đã trải qua nhiều năm dạy dỗ cẩn thận, người bình thường không thể gây thương tổn tới hắn. Cho dù gặp cao thủ chân chính cũng có thể an toàn tháo lui.
Kiều Trì Cửu Thế cầm lấy tay hoàng hậu, thở dài.
- Lam Tuyết à, không phải lòng ta nóng vội, chỉ là bệnh của ta không thể kéo dài nữa. Người khác không biết, nhưng ta rất rõ cơ thể của mình.
- Chàng đừng nói bậy, chàng nếu như có việc gì, ta sẽ như thế nào đây?
Hoàng hậu nghe xong Kiều Trì nói, nước mắt nhất thời chảy xuống.
- Đừng khóc, nàng khóc như vậy, đâu có giống Mai Tuyết kiếm sư năm đó!
Nhìn hoàng hậu rơi lệ, Kiều Trì vội vàng an ủi.
- Ta có ba đứa con, ngoại trừ một đứa đã lấy chồng, hai đứa còn lại đều không an phận. Một đứa thì đi lịch lãm 2 năm chưa về, hiện tại Na Á cũng rời đế đô, chàng cũng quá nuông chiều bọn chúng.
Hoàng hậu lau nước mắt, nhớ tới những hài tử đang ở bên ngoài, không khỏi oán giận nói.
- Hài tử đều đã lớn, bọn chúng có con đường của mình. Đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
Kiều Trì thở dài nói.
- Ta có một dự cảm không rõ ràng, đế quốc đã tới thời buổi rối ren, đại lục cũng đang gặp phải đại loạn. Thân thể ta nếu không thể chịu đựng được, Thế Viêm phải trở lại đế đô, đế quốc mới có thể không loạn.
Song hoàng tử Thế Viêm thật sự có thể bình an trở về sao?
Khi trở lại phòng, Lưu Vân nhìn tình hình thực tế trước mắt trong mấy phút đồng hồ. Ma pháp đăng trong phòng đã được người nào đó đốt sáng lên. Trên bàn có một chén thức ăn nóng hổi để ăn khuya, trước giường đặt một chậu nước rửa mặt, chăn mền trên giường đã được mang đi thay.
Lưu Vân vẫn phản đối việc sử dụng người hầu, đối với một quân nhân có thói quen tự mình làm tất cả mọi chuyện mà nói thì đó là một sự lười biếng khiến con người ngày càng lười nhác. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trở về nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn cảm thấy rất ấm áp. Tại Sồ Ưng học viện, người có thể đối với hắn như vậy chỉ có một – đó là Thủy Linh Nhi.
“Trong lòng ngươi không còn oán ta nữa sao?” Trong đầu Lưu Vân trong nháy mắt xuất hiện đủ loại hình ảnh sau khi quen biết Thủy Linh Nhi, hắn đột nhiên rất mong muốn Thủy Linh Nhi có thể không còn hận hắn nữa.
Tâm tình tốt đẹp, Lưu Vân bắt đầu ăn khuya.
- Ngươi có thể tha thứ cho ta không?
Thanh âm ngọt ngào của Thủy Linh Nhi từ phía sau truyền vào trong tai Lưu Vân.
Lưu Vân nhìn lại, thấy Thủy Linh Nhi đang ôm chăn mền, đứng si ngốc ở cửa nhìn hắn.
- Thủy cô nương, đêm rồi, cô còn chưa ngủ sao?
- Ngươi có thể tha thứ cho ta không?
Thủy Linh Nhi lại nhẹ giọng hỏi.
- Tha thứ cho cô? Nhìn căn phòng như thế này, ta cảm tạ cô còn chưa đủ ấy chứ!
Lưu Vân sờ sờ cái mũi, cười ha hả nói.
- Ngày đó ta nói ngươi là máu lạnh.
Thủy Linh Nhi lại nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Lưu Vân lúc ấy, vẻ mặt buồn bã.
“Nha đầu ngốc, ta như thế nào nhẫn tâm trách ngươi chứ? Ta làm những chuyện như vậy, vốn không ai có thể hiểu được.” Lưu Vân thở dài, hắn rốt cuộc phát hiện Thủy Linh Nhi ngoại trừ ôn nhu, nội tâm còn rất yếu đuối, chịu không nổi một chút thương tổn.
- Ngày đó là thái độ của ta không tốt, ta xin lỗi ngươi. Trong thú doanh huấn luyện, ta thực sự là một kẻ máu lạnh, nhưng tương lai ngươi sẽ minh bạch là ta muốn tốt cho bọn họ.
- Chỉ cần trong lòng ngươi không oán trách ta là tốt rồi.
Thủy Linh Nhi đem chăn mền để lên giường của Lưu Vân, lại cẩn thận sắp xếp.
- Khí trời trở lạnh, ngươi coi chừng bản thân.
- Ừ. Thân thể của cô rất yếu, cũng phải tự coi chừng bản thân.
Sự quan tâm của đàn bà đúng là sự an ủi tốt nhất cho nam nhân cô độc. Nếu như ngươi đã từng làm tổn thương nàng, nhưng nàng lại đem sự đau đớn chôn chặt trong đáy lòng, vẫn lặng yên quan tâm ngươi, cái loại cảm động này đã chạm đến tận tâm linh.
- Chén canh nóng hổi này khiến cho ta cảm thấy rất ấm áp, cám ơn cô!
Lưu Vân nhìn Thủy Linh Nhi rồi nói. Lúc này đây, hắn rất muốn đem cô gái trước mặt ôm chặt vào trong lòng.
Thủy Linh Nhi lại đỏ mặt, nhưng nàng cũng không tránh né ánh mắt Lưu Vân.
- Ngươi nếu thích, sau này… … ta sẽ còn làm cho ngươi.
Mất khí lực thật lớn, Thủy Linh Nhi cuối cùng cũng nói xong những lời này.
- Thích, đương nhiên là thích.
Lưu Vân vội vàng gật đầu.
- Đêm đã khuya, ngươi đi ngủ sớm một chút đi.
Thủy Linh Nhi vội vàng rời khỏi phòng Lưu Vân. Giai nhân đã đi xa, nhưng vẫn lưu lại trong phòng mùi thơm cùng sự ấm áp.
Đêm nay, lần đầu tiên Lưu Vân cảm nhận được sự ấm áp từ Thủy Linh Nhu.
Tiểu Tạp mấy ngày nay rất buồn bực. Nguyên nhân chính là khi Lưu Vân trở về cầm theo mấy con chim bồ câu.
Đối với những chú chim bồ câu này, Lưu Vân quyết định chọn một người chuyện phụ trách chúng. Tính đi tính lại trong học viện này chỉ có Tiểu Tạp là tương đối nhàn nhã. Vì vậy việc vô tích sự này liền rơi xuống đầu hắn. Đối với quyết định này, tiểu ma pháp sư kháng nghị mãnh liệt nhưng bị lão Tạp cùng Lưu Vân, hai phiếu tán thành, mạnh mẽ cưỡng ép thông qua.
- Đầu nhi đáng chết, hắn đương nhiên lại để cho ma pháp sư cao quý đi nuôi chim!
- Trời ạ, từ bao giờ ma pháp sư trở nên không đáng giá tiền như vậy!
- Lão Tạp, đây là sự trả thù trơ trẽn! Ta khinh ngươi!
Tiểu Tạp vừa than khóc, vừa đi tới chuồng chim bồ câu, bỏ nước vào bên trong.
- Bình thường chơi đùa hỏa điểu, trong thú doanh chơi đùa nhân điểu, hiện tại chơi với chim thật, ‘Điểu pháp sư’ quả nhiên danh bất hư truyền!
Thanh âm lão Tạp vang lên khiến cho tiểu Tạp vô cùng tức giận.
- Có tin hay không, đêm nay ta sẽ ném một con hỏa điểu vào trong chăn mền của lão, biến lão thành lão đầu điểu chết cháy!
- Như vậy đi, ngươi đem bí mật hỏa điểu kia nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau nghiên cứu, ta sẽ không quấy rầy ngươi nuôi chim.
Lão Tạp không để ý tới uy hiếp của hắn, cười hì hì nói.
“Lão cũng muốn học nuôi chim hả?” Tiểu Tạp khinh bỉ nhìn lão bằng nửa con mắt, sau đó oán hận nói.
- Không có cửa đâu. Cho dù nuôi chim tới già ta cũng không nói cho lão biết.
Dựa vào bí mật ‘Hỏa điểu’, tiểu Tạp đã chiếm được không ít lợi ích từ trên người lão Tạp. Vì vậy hắn thề, lão Tạp không có đưa ra bảo bối trước, hắn tuyệt không có tiết lộ nửa phần. Còn tại sao lão Tạp nóng lòng muốn biết bí mật này, hắn cũng không biết.
- Lão Tạp, Hoa Phi Lệ tiểu thư chuẩn bị quay về thành, lão xem những thứ cần mua, liệt kê ra cho nàng, nhờ nàng tận lực giúp ta mua một ít.
Lưu Vân nói, chấm dứt sự ồn ào của lão Tạp cùng tiểu Tạp.
- Đều đã chuẩn bị tốt, ngươi xem đi.
Lão Tạp lấy từ trên người ra một tờ giấy, đưa cho Lưu Vân.
Sau khi xem hết, Lưu Vân hài lòng gật đầu.
Mấy ngày này hắn một mực tự hỏi về vấn đề phòng hộ ma pháp, lại không ngừng từ Hoa Phi Lệ nghe được một ít tin tức về tài liệu. Hắn sau khi cẩn thận suy nghĩ, thấy rằng phương án của mình có thể làm được, vì vậy nghĩ tới việc nhờ Hoa Phi Lệ hỗ trợ thu thập tài liệu.
Lúc Hoa Phi Lệ rời đi mang theo tờ giấy lão Tạp viết những thứ cần mua cùng một ít quặng sắt. Lúc khởi hành, Lưu Vân đưa nàng tới mục trường, xe ngựa đã sớm chờ ở đó.
- Tiền mấy thứ này, ta có thể vẫn phải nợ nàng.
Trước khi chia tay, Lưu Vân khó khăn nói.
Nghĩ đến việc nhờ nàng mua gì đó lại nợ thêm nàng một khoản tiền lớn, Lưu Vân thật muốn đem mình bán đi để đổi lấy ít tiền. “Xem ra sau khi kết thúc thú doanh huấn luyện, cần phải mang mọi người đến ma thú sâm lâm để săn bắt. Tinh thạch đều là kim tê! Lưu Vân thầm nghĩ.
- Được. Ta là chủ nợ lớn của ngươi. Sau này có việc nhờ ngươi, ngươi không thể từ chối đó!
Nhìn dáng vẻ khó xử của Lưu Vân, Hoa Phi Lệ không khỏi tươi cười.
- Đại tiểu thư, ta rất nghiêm túc. Ngươi đã nói như vậy, sau này có gì sai phái, ta chắc chắn sẽ làm hết sức.
Lưu Vân nghĩ thầm, thế này đúng là đem chính mình đi bán, hy vọng nha đầu kia tương lai không nên tới tìm ta gây phiền toái.
- Ngươi nếu như gọi ta là Phi nhi, ta sẽ miễn cho ngươi toàn bộ mọi khoản nợ.
Khi xoay người lên xe ngựa, Hoa Phi Lệ đột nhiên xoay người nhìn Lưu Vân cười nói.
Lưu Vân ấp úng, nói không nên lời, chỉ đứng tại chỗ gượng cười rồi nói:
- Những thứ kia đối với ta mà nói rất trọng yếu, ngươi hẳn phải tốn nhiều tâm sức.
- Vâng. Tất cả đều như chàng mong muốn.
Hoa Phi Lệ nhẹ giọng đáp.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi mục trường, rốt cuộc dần dần xa.
Khi Lưu Vân xoay người quay lại học viện, rèm cửa sổ xe ngựa được kéo lên. Một đôi mắt sáng như nước nhìn lên người hắn.
Đế đô, hoàng cung.
Kiều Trì ngồi ở trong phòng, thần sắc có chút lo lắng. Một nam tử gầy gò, cung kính đứng trước mặt hắn.
- Lăng Phong, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nội trong 2 tháng phải liên lạc với hoàng tử, bảo vệ hắn bình an quay lại đế đô.
Kiều Trì trầm giọng nói.
- Vâng, bệ hạ. Thần sẽ toàn lực làm, để hoàng tử bình an trở về. Nếu hoàng tử có việc gì, thần xin lấy cái chết tạ tội!
Lăng Phong nói.
- Được, ngươi đi đi!
- Vâng. Thần cáo lui!
Lăng Phong đi rồi, hoàng hậu đi tới phía sau Kiều Trì, nhẹ nhàng ấn vào bả vai hắn.
- Kiều Trì, chàng đừng sốt ruột. Hài nhi của chúng ta đã trải qua nhiều năm dạy dỗ cẩn thận, người bình thường không thể gây thương tổn tới hắn. Cho dù gặp cao thủ chân chính cũng có thể an toàn tháo lui.
Kiều Trì Cửu Thế cầm lấy tay hoàng hậu, thở dài.
- Lam Tuyết à, không phải lòng ta nóng vội, chỉ là bệnh của ta không thể kéo dài nữa. Người khác không biết, nhưng ta rất rõ cơ thể của mình.
- Chàng đừng nói bậy, chàng nếu như có việc gì, ta sẽ như thế nào đây?
Hoàng hậu nghe xong Kiều Trì nói, nước mắt nhất thời chảy xuống.
- Đừng khóc, nàng khóc như vậy, đâu có giống Mai Tuyết kiếm sư năm đó!
Nhìn hoàng hậu rơi lệ, Kiều Trì vội vàng an ủi.
- Ta có ba đứa con, ngoại trừ một đứa đã lấy chồng, hai đứa còn lại đều không an phận. Một đứa thì đi lịch lãm 2 năm chưa về, hiện tại Na Á cũng rời đế đô, chàng cũng quá nuông chiều bọn chúng.
Hoàng hậu lau nước mắt, nhớ tới những hài tử đang ở bên ngoài, không khỏi oán giận nói.
- Hài tử đều đã lớn, bọn chúng có con đường của mình. Đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
Kiều Trì thở dài nói.
- Ta có một dự cảm không rõ ràng, đế quốc đã tới thời buổi rối ren, đại lục cũng đang gặp phải đại loạn. Thân thể ta nếu không thể chịu đựng được, Thế Viêm phải trở lại đế đô, đế quốc mới có thể không loạn.
Song hoàng tử Thế Viêm thật sự có thể bình an trở về sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.