Quyển 4 - Chương 201: Phải có trách nhiệm với ta
Lý Bố Y
25/03/2013
Binh lính nhìn tên huyết ma bị đóng băng này, dần dần hồi phục lại sau sự kinh ngạc. Tất cả xông tới đâm tên huyết ma bị đóng băng. Thanh âm lạo xạo vang lên, huyết ma nhất thời bị hóa thành một khối băng màu đỏ tươi. Binh lính thấy tình hình này đều vui mừng khôn xiết. Hiển nhiên hàn ý cực độ từ băng đã xâm nhập vào cốt tủy huyết ma khiến cho binh lính bình thường công kích cũng thu được hiệu quả như vây.
Sau khi Thủy Y Nhiên uống nguyệt quang nước suối, chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát liền mang theo hận ý mãnh liệt, lần nữa phát động ma pháp công kích. Lúc này nàng lựa chọn một ít thủy hệ cao cấp ma pháp, dựa vào năng lực khống chế ma pháp tinh chuẩn của mình, đem uy lực phát huy tới cực hạn. Từng cây băng đâm về phía huyết ma đang bị vây ở giữa, binh lính cũng phối hợp công kích của nàng, đem từng huyết ma tru sát.
- Khắc Lý Tư Na này không đơn giản, vẫn còn có dư lực phát động một ít ma pháp công kích!
Pháp sư áo bào tro nhìn trên chiến trường đột nhiên xuất hiện biến hóa, bất đắc dĩ thở dài nói. Sau khi hắn phát động một cấm chú, ma lực đã trống rỗng, không nghĩ tới thánh ma đạo sư đến từ A Tư Mạn lại cường đại đến như vậy. Bởi vì nhiều năm nay hắn đem toàn bộ tinh lực nghiên cứu việc cải tiến ma pháp cùng huyết ma, nghiên cứu độc huyết. Cho nên khi thấy Khắc Lý Tư Na lại phát động công kích lần nữa cũng không có nghĩ nhiều. Ngược lại bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình không chuyên tâm tu luyện ma pháp trong thời gian dài nên mới tạo thành khoảng cách với thánh ma đạo sư.
- Rút lui đi!
Nhìn một đội kỵ binh đang vọt tới phía mình, pháp sư áo bào tro quả quyết hạ lệnh rút lui.
Khi Kinh Lôi xuyên qua chiến trường chạy tới chỗ pháp sư áo bào tro thì đã không còn thấy bóng dáng hắn. Bất đắc dĩ, Kinh Lôi đem toàn bộ lửa giận phát tác trên người những huyết ma, đem toàn bộ quái vật đánh nát bấy. Sau đó xoay người đi tới chỗ Thủy Y Nhiên.
Sau khi pháp sư áo bào tro rút lui, Khang Đức tướng quân rốt cuộc cũng dẫn đại quân ra khỏi núi An Đệ Tư, nhằm hướng biên giới A Tư Mạn đi tới. Dưới sự trợ giúp của Thủy Y Nhiên, những người còn lại đột phá phong tỏa biên giới của binh lính Tây Tư, dẫn dắt binh lính biên phòng của A Tư Mạn rời đi, tiến nhập vào lãnh thổ A Tư Mạn, tạm thời thoát khỏi ma trảo của Hi Lặc.
Lúc rời đi, Thủy Y Nhiên bày tỏ thân phận của mình cho Khang Đức tướng quân biết ---- thánh ma đạo sư Khắc Lý Tư Na cũng nói cho hắn biết hoàng hậu A Tư Mạn phái nàng đến cứu bọn họ. Cũng nói cho bọn họ biết cách ứng đối với quân đội A Tư Mạn, như thế nào đưa tin tà giáo xuất hiện tới mọi nơi. Sau đó ba người Thủy Y Nhiên rời khỏi bọn Khang Đức tướng quân.
Sau đó quân đội của Khang Đức tướng quân gặp được quân đội A Tư Mạn đang đến đây truy tìm nhằm tiêu diệt đơn vị bộ đội chạy trối chết này, lão làm theo những lời thánh ma đạo sư trước khi đi giao phó, quả nhiên nhận được hiệu ứng kỳ lạ. Làm cho hoàng hậu và các quan viên A Tư Mạn nhất thời nóng như lửa đốt. Mà pháp sư áo bào tro sau một trận đánh này, nỗi tức giận trong lòng khó tiêu, sau đó không lâu liền hướng đế quốc A Tư Mạn phát động tiến công, tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho đế quốc A Tư Mạn, khiến cả đại lục chấn động. Lực lượng tà giáo lần đầu tiên bại lộ trước mặt mọi người.
Kinh Lôi đem Ma Tước đặt trên cỏ, sau đó chậm rãi đưa tay lên mũi hắn. Thủy Y Nhiên thì ngồi xổm phía trước hắn, khẩn trương nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Kinh Lôi rốt cuộc hướng nàng lắc đầu. Kì thật dọc đường đi, hắn đã không cảm giác trái tim Ma Tước còn đập, trong lòng đã sớm có dự cảm xấu. Giờ khắc này rốt cuộc cũng xác định.
Nước mắt rốt cuộc nhỏ xuống từ chiến sĩ cường đại nhất đại lục này. Mà Thủy Y Nhiên thì nhịn không được khóc rống lên.
- Ma Tước đại ca, ngươi cứ như vậy bỏ lại ta mà đi sao?
Kinh Lôi ngửa mặt lên trời kêu lên đau đớn.
- Chẳng lẽ tổ hợp Long kỵ sĩ cuối cùng của đại lục lại không chạy thoát số mệnh ngàn năm trước sao?
- Đứng lên, chúng ta còn muốn cùng nhau tán gái!
Kinh Lôi cúi đầu, đau đớn nói.
- Tán gái? Lão tử hiện tại đang giận điên lên đây. Ta còn chưa chết mà lại bị các ngươi khóc tế sống thể hả!
Thân hình đang nằm trên cỏ chợt khẽ động, một thanh âm suy yếu truyền vào trong tai hai người.
- Đại ca, ngươi không có chết?
Kinh Lôi kêu lên một tiếng vui mừng. Hắn bị thanh âm quen thuộc làm cho vui mừng cùng sợ hãi không thôi. Cúi đầu nhìn Ma Tước đang nằm trên cỏ đang mở hai mắt ra như một kì tích.
- Khụ khụ, bổn long đâu có dễ dàng chết như vậy. Loại cấm chú này cho dù 10 cái ta cũng tiếp dễ dàng. Đừng quên ta là long tộc quái thai!
Ma Tước lúc này nói chuyện có vẻ cố hết sức, nhưng ngữ khí kiêu ngạo quen thuộc của hắn làm cho Kinh Lôi cùng Thủy Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẻ mặt cháy đen cho nên không nhìn ra bất cứ biểu hiện gì nhưng hai người vẫn cảm giác được hắn đang cười.
- Tại sao mới vừa rồi ta không cảm giác chút hơi thở nào của ngươi?
Thủy Y Nhiên kích động hỏi thăm.
- Dùng sức quá mạnh cho nên nhất thời khí huyết quá… …
Ma Tước vừa nói vừa chớp chớp mắt với Kinh Lôi, ý bảo có chuyện muốn nói với hắn. Thủy Y Nhiên thấy bộ dáng hắn như vậy vội vàng đi tới bên cạnh, len lén lau khô nước mắt.
Kinh Lôi cúi đầu xuống, đưa tai tới gần miệng Ma Tước. Nhưng khi nghe xong Ma Tước nói, thần sắc hắn chợt biến đổi.
Sau khi Ma Tước mệt mỏi nhắm hai mắt lại, Kinh Lôi hít một hơi thật sâu, cúi người bế Ma Tước đứng lên, đi tới bên cạnh Thủy Y Nhiên.
- Thủy trưởng lão, Ma Tước đại ca tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn vẫn đang bị thương rất nặng. Hiện tại ta phải dẫn hắn rời đi tìm một vị lão bằng hữu long tộc để cứu hắn. Cho nên tạm thời không thể trở về nói cho nhị ca biết tình hình ở nơi này, phiền ngươi tự mình đi một chuyến!
- Hắn thật sự không việc gì chứ?
Thủy Y Nhiên cau mày hỏi. Đối mặt với quái thai miễn dịch ma pháp này, Thủy Y Nhiên quả thật không nghĩ ra cách nào để cứu hắn. Nguyệt quang nước suối có thể hóa giải huyết độc, nàng đã cho Ma Tước uống, nhưng vết thương nghiêm trọng trên người hắn thì nàng lại không thể chữa trị tốt được.
- Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu như có thể tìm được người kia thì có thể cứu hắn.
Kinh Lôi nặng nề gật đầu.
- Được rồi! Ta nhờ ngươi!
Ánh mắt Thủy Y Nhiên lưu luyến nhìn Ma Tước trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói. Ma Tước nhắm chặt hai mắt, từ khóe mắt trào ra một giọt nước mắt.
Kinh Lôi ôm Ma Tước, chậm rãi biến mất ở nơi hoang dã. Tinh linh trưởng lão xinh đẹp lẳng lặng đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn hai người rời đi. Khi thân ảnh biến mất ở phía phương xa, Thủy Y Nhiên dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng đuổi theo hướng hai người vừa rời đi.
- Vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không tiếc, ngươi còn định làm gì nữa?
Kinh Lôi ôm Ma Tước thất thểu bước đi ở nơi hoang dã, thân thể lay động, hoàn toàn mất đi phong thái anh dũng lúc ở trên chiến trường. Thế gian này có thể để cho anh hùng ngã xuống nhưng không thể để cho người yêu cùng huynh đệ đau buồn.
- Tiểu tử thúi, thời gian của ta không còn nhiều lắm. Mới vừa rồi cấm chú kia vốn có thể lấy mạng ta nhưng cuối cùng ta cảm giác được trong lòng có chuyện còn chưa buông bỏ được nên mới có vài phút đồng hồ hồi quang phản chiếu! Không rời đi chẳng lẽ để cho nàng đau buồn?
Ma Tước suy yếu nói.
- Ngươi ngay từ đầu đã truy đuổi nàng nhưng cũng không biến thành cái dạng như hiện tại! Vốn tưởng rằng ngươi chỉ trời sinh háo sắc, không nghĩ tới ngươi vì nữ nhân mà ngay cả tính mệnh cũng không tiếc!
- Long tộc sống rất lâu, ngoại trừ chủng tộc của mình ra còn có thể thích ai? Ta vừa nhìn thấy nàng đã thích, sau đó càng ngày càng thích nàng. Cứu nàng chỉ là một loại hành động bản năng. Cảm nhận được tình cảm chân thành, vì nàng mà chết trận. Có thể nói cả đời này của bổn long cũng không có uổng phí!
Ma Tước thở hào hển nói.
- Không phải tinh linh tộc có tính mạng ma pháp sao? Nàng có thể cứu ngươi!
Kinh Lôi đột nhiên dừng bước, mừng rỡ nói với Ma Tước.
- Quên đi. Để cho ta yên tĩnh ra đi, như vậy có thể lưu lại cho nàng một kỉ niệm đẹp. Sau này nếu như nàng hỏi ta thì ngươi nói là ta đã quay về long tộc dưỡng thương đi! Trên đời này chủng tộc có tính mạng lâu dài thường cảm thấy mệt mỏi, trách nhiệm nặng với tính mạng của mình. Thân là một thành viên của long tộc, ta rất minh bạch đạo lý này! Ta không thể vì cứu nàng một lần, khiến cho nàng mất đi một nửa tính mạng của mình để đổi lại?
Ma Tước cười khổ nói.
- Ngươi, hỗn đản long này! Ngươi thật vĩ đại, ngay cả tính mệnh của mình cũng không muốn sao? So với long tộc có tính mạng kéo dài mấy vạn năm thì hai ba ngàn năm tính mạng của tinh linh có là gì? Ngươi có thể chết vì ta, nhưng ngay cả cơ hội cứu ngươi cũng không cho ta!
Phía sau Kinh Lôi đột nhiên truyền đến tiếng khóc ủy khuất. Ma Tước sau khi nghe được, hai mắt nhất thời chuyển động.
Kinh Lôi xoay người lại liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Y Nhiên. Mà Ma Tước ở trong lòng hắn bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
- Thủy trưởng lão, ngươi… …?
- Buông đầu long sắp chết này ra cho ta. Bảo vệ chung quanh ta. Ta muốn làm hắn sống lại để chậm rãi tính sổ với hắn!
Thủy Y Nhiên nhìn Ma Tước trong lòng Kinh Lôi, cắn răng, oán hận nói.
Kinh Lôi đặt Ma Tước ở trên cỏ, sau đó lùi ra bên cạnh. Thủy Y Nhiên chạy vội tới trước người Ma Tước.
- Ngươi thật sự muốn cứu ta?
Khi Thủy Y Nhiên chuẩn bị phóng thích ma pháp, Ma Tước đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt, nhẹ giọng hỏi.
- Không cứu ngươi thì để ngươi làm anh hùng à?
Thủy Y Nhiên lạnh lùng nói.
- Ngươi cứu ta thì phải có trách nhiệm với ta. Ta không muốn sống mà lại không có được tình yêu của ngươi! Trừ khi ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, nếu không ta cự tuyệt để ngươi cứu ta!
Ma Tước nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói.
- Ngươi hẳn rõ dưới tình huống ta phản kháng thì sẽ có hậu quả gì.
Thủy Y Nhiên nghe vậy không khỏi dừng lại. Mới đầu Ma tước làm cho nàng hiểu được hóa ra trên đời thực sự có nam nhân cam tâm chết vì người mình yêu. Hiện tại Ma Tước lại một lần nữa làm cho nàng hiểu được hóa ra nam nhân vì đạt được mục đích đều rất vô sỉ.
- Mạng đã chia cho ngươi một nửa, ngươi muốn như thế nào thì tùy ngươi đi!
Đối mặt với sự vô sỉ của sắc long, dưới tình huống nguy cấp như thế này, Thủy Y Nhiên đỏ mặt, lúng túng nói.
- Được rồi, hiện ta hạnh phúc tới mức có thể ngất đi rồi!
Ma Tước một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Thật lâu sau này, Lưu Vân đánh giá hành vi lúc đó của Ma Tước như sau:
- Trong truyền thuyết xa xôi, từng có một bỉ mông vĩ đại đứng ở nơi cao nhất của thế giới, vì bảo vệ nữ nhân của mình mà dũng cảm đánh bay phi cơ! Mọi người là nam nhân phải dũng cảm như hắn. Thật lâu sau này có một đầu long dâm tà vì bộ ngực đầy đặn của mỹ nữ mà dùng hai tay đỡ cấm chú. Sau đó cũng mượn cơ hội tính mạng của mình nguy hiểm mà uy hiếp mỹ nữ được hắn cứu! Mọi người phát hiện hóa ra là nam nhân thì nên vô sỉ như hắn!
Song Ma Tước tuyệt đối không ngờ mong muốn của hắn bởi vì tính mạng ma pháp trên người long tộc xảy ra biến hóa kì lạ, cuối cùng không thể hưởng. Thủy Y Nhiên mặc dù có trách nhiệm đối với hắn nhưng hắn lại phải nhận hết hành hạ này đến hành hạ khác. Rất nhiều lần hắn âm thầm than thở: Làm người không thể quá vô sĩ, nếu không sẽ bị trời phạt.
Sau khi Thủy Y Nhiên uống nguyệt quang nước suối, chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát liền mang theo hận ý mãnh liệt, lần nữa phát động ma pháp công kích. Lúc này nàng lựa chọn một ít thủy hệ cao cấp ma pháp, dựa vào năng lực khống chế ma pháp tinh chuẩn của mình, đem uy lực phát huy tới cực hạn. Từng cây băng đâm về phía huyết ma đang bị vây ở giữa, binh lính cũng phối hợp công kích của nàng, đem từng huyết ma tru sát.
- Khắc Lý Tư Na này không đơn giản, vẫn còn có dư lực phát động một ít ma pháp công kích!
Pháp sư áo bào tro nhìn trên chiến trường đột nhiên xuất hiện biến hóa, bất đắc dĩ thở dài nói. Sau khi hắn phát động một cấm chú, ma lực đã trống rỗng, không nghĩ tới thánh ma đạo sư đến từ A Tư Mạn lại cường đại đến như vậy. Bởi vì nhiều năm nay hắn đem toàn bộ tinh lực nghiên cứu việc cải tiến ma pháp cùng huyết ma, nghiên cứu độc huyết. Cho nên khi thấy Khắc Lý Tư Na lại phát động công kích lần nữa cũng không có nghĩ nhiều. Ngược lại bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình không chuyên tâm tu luyện ma pháp trong thời gian dài nên mới tạo thành khoảng cách với thánh ma đạo sư.
- Rút lui đi!
Nhìn một đội kỵ binh đang vọt tới phía mình, pháp sư áo bào tro quả quyết hạ lệnh rút lui.
Khi Kinh Lôi xuyên qua chiến trường chạy tới chỗ pháp sư áo bào tro thì đã không còn thấy bóng dáng hắn. Bất đắc dĩ, Kinh Lôi đem toàn bộ lửa giận phát tác trên người những huyết ma, đem toàn bộ quái vật đánh nát bấy. Sau đó xoay người đi tới chỗ Thủy Y Nhiên.
Sau khi pháp sư áo bào tro rút lui, Khang Đức tướng quân rốt cuộc cũng dẫn đại quân ra khỏi núi An Đệ Tư, nhằm hướng biên giới A Tư Mạn đi tới. Dưới sự trợ giúp của Thủy Y Nhiên, những người còn lại đột phá phong tỏa biên giới của binh lính Tây Tư, dẫn dắt binh lính biên phòng của A Tư Mạn rời đi, tiến nhập vào lãnh thổ A Tư Mạn, tạm thời thoát khỏi ma trảo của Hi Lặc.
Lúc rời đi, Thủy Y Nhiên bày tỏ thân phận của mình cho Khang Đức tướng quân biết ---- thánh ma đạo sư Khắc Lý Tư Na cũng nói cho hắn biết hoàng hậu A Tư Mạn phái nàng đến cứu bọn họ. Cũng nói cho bọn họ biết cách ứng đối với quân đội A Tư Mạn, như thế nào đưa tin tà giáo xuất hiện tới mọi nơi. Sau đó ba người Thủy Y Nhiên rời khỏi bọn Khang Đức tướng quân.
Sau đó quân đội của Khang Đức tướng quân gặp được quân đội A Tư Mạn đang đến đây truy tìm nhằm tiêu diệt đơn vị bộ đội chạy trối chết này, lão làm theo những lời thánh ma đạo sư trước khi đi giao phó, quả nhiên nhận được hiệu ứng kỳ lạ. Làm cho hoàng hậu và các quan viên A Tư Mạn nhất thời nóng như lửa đốt. Mà pháp sư áo bào tro sau một trận đánh này, nỗi tức giận trong lòng khó tiêu, sau đó không lâu liền hướng đế quốc A Tư Mạn phát động tiến công, tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho đế quốc A Tư Mạn, khiến cả đại lục chấn động. Lực lượng tà giáo lần đầu tiên bại lộ trước mặt mọi người.
Kinh Lôi đem Ma Tước đặt trên cỏ, sau đó chậm rãi đưa tay lên mũi hắn. Thủy Y Nhiên thì ngồi xổm phía trước hắn, khẩn trương nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Kinh Lôi rốt cuộc hướng nàng lắc đầu. Kì thật dọc đường đi, hắn đã không cảm giác trái tim Ma Tước còn đập, trong lòng đã sớm có dự cảm xấu. Giờ khắc này rốt cuộc cũng xác định.
Nước mắt rốt cuộc nhỏ xuống từ chiến sĩ cường đại nhất đại lục này. Mà Thủy Y Nhiên thì nhịn không được khóc rống lên.
- Ma Tước đại ca, ngươi cứ như vậy bỏ lại ta mà đi sao?
Kinh Lôi ngửa mặt lên trời kêu lên đau đớn.
- Chẳng lẽ tổ hợp Long kỵ sĩ cuối cùng của đại lục lại không chạy thoát số mệnh ngàn năm trước sao?
- Đứng lên, chúng ta còn muốn cùng nhau tán gái!
Kinh Lôi cúi đầu, đau đớn nói.
- Tán gái? Lão tử hiện tại đang giận điên lên đây. Ta còn chưa chết mà lại bị các ngươi khóc tế sống thể hả!
Thân hình đang nằm trên cỏ chợt khẽ động, một thanh âm suy yếu truyền vào trong tai hai người.
- Đại ca, ngươi không có chết?
Kinh Lôi kêu lên một tiếng vui mừng. Hắn bị thanh âm quen thuộc làm cho vui mừng cùng sợ hãi không thôi. Cúi đầu nhìn Ma Tước đang nằm trên cỏ đang mở hai mắt ra như một kì tích.
- Khụ khụ, bổn long đâu có dễ dàng chết như vậy. Loại cấm chú này cho dù 10 cái ta cũng tiếp dễ dàng. Đừng quên ta là long tộc quái thai!
Ma Tước lúc này nói chuyện có vẻ cố hết sức, nhưng ngữ khí kiêu ngạo quen thuộc của hắn làm cho Kinh Lôi cùng Thủy Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẻ mặt cháy đen cho nên không nhìn ra bất cứ biểu hiện gì nhưng hai người vẫn cảm giác được hắn đang cười.
- Tại sao mới vừa rồi ta không cảm giác chút hơi thở nào của ngươi?
Thủy Y Nhiên kích động hỏi thăm.
- Dùng sức quá mạnh cho nên nhất thời khí huyết quá… …
Ma Tước vừa nói vừa chớp chớp mắt với Kinh Lôi, ý bảo có chuyện muốn nói với hắn. Thủy Y Nhiên thấy bộ dáng hắn như vậy vội vàng đi tới bên cạnh, len lén lau khô nước mắt.
Kinh Lôi cúi đầu xuống, đưa tai tới gần miệng Ma Tước. Nhưng khi nghe xong Ma Tước nói, thần sắc hắn chợt biến đổi.
Sau khi Ma Tước mệt mỏi nhắm hai mắt lại, Kinh Lôi hít một hơi thật sâu, cúi người bế Ma Tước đứng lên, đi tới bên cạnh Thủy Y Nhiên.
- Thủy trưởng lão, Ma Tước đại ca tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn vẫn đang bị thương rất nặng. Hiện tại ta phải dẫn hắn rời đi tìm một vị lão bằng hữu long tộc để cứu hắn. Cho nên tạm thời không thể trở về nói cho nhị ca biết tình hình ở nơi này, phiền ngươi tự mình đi một chuyến!
- Hắn thật sự không việc gì chứ?
Thủy Y Nhiên cau mày hỏi. Đối mặt với quái thai miễn dịch ma pháp này, Thủy Y Nhiên quả thật không nghĩ ra cách nào để cứu hắn. Nguyệt quang nước suối có thể hóa giải huyết độc, nàng đã cho Ma Tước uống, nhưng vết thương nghiêm trọng trên người hắn thì nàng lại không thể chữa trị tốt được.
- Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu như có thể tìm được người kia thì có thể cứu hắn.
Kinh Lôi nặng nề gật đầu.
- Được rồi! Ta nhờ ngươi!
Ánh mắt Thủy Y Nhiên lưu luyến nhìn Ma Tước trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói. Ma Tước nhắm chặt hai mắt, từ khóe mắt trào ra một giọt nước mắt.
Kinh Lôi ôm Ma Tước, chậm rãi biến mất ở nơi hoang dã. Tinh linh trưởng lão xinh đẹp lẳng lặng đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn hai người rời đi. Khi thân ảnh biến mất ở phía phương xa, Thủy Y Nhiên dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng đuổi theo hướng hai người vừa rời đi.
- Vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không tiếc, ngươi còn định làm gì nữa?
Kinh Lôi ôm Ma Tước thất thểu bước đi ở nơi hoang dã, thân thể lay động, hoàn toàn mất đi phong thái anh dũng lúc ở trên chiến trường. Thế gian này có thể để cho anh hùng ngã xuống nhưng không thể để cho người yêu cùng huynh đệ đau buồn.
- Tiểu tử thúi, thời gian của ta không còn nhiều lắm. Mới vừa rồi cấm chú kia vốn có thể lấy mạng ta nhưng cuối cùng ta cảm giác được trong lòng có chuyện còn chưa buông bỏ được nên mới có vài phút đồng hồ hồi quang phản chiếu! Không rời đi chẳng lẽ để cho nàng đau buồn?
Ma Tước suy yếu nói.
- Ngươi ngay từ đầu đã truy đuổi nàng nhưng cũng không biến thành cái dạng như hiện tại! Vốn tưởng rằng ngươi chỉ trời sinh háo sắc, không nghĩ tới ngươi vì nữ nhân mà ngay cả tính mệnh cũng không tiếc!
- Long tộc sống rất lâu, ngoại trừ chủng tộc của mình ra còn có thể thích ai? Ta vừa nhìn thấy nàng đã thích, sau đó càng ngày càng thích nàng. Cứu nàng chỉ là một loại hành động bản năng. Cảm nhận được tình cảm chân thành, vì nàng mà chết trận. Có thể nói cả đời này của bổn long cũng không có uổng phí!
Ma Tước thở hào hển nói.
- Không phải tinh linh tộc có tính mạng ma pháp sao? Nàng có thể cứu ngươi!
Kinh Lôi đột nhiên dừng bước, mừng rỡ nói với Ma Tước.
- Quên đi. Để cho ta yên tĩnh ra đi, như vậy có thể lưu lại cho nàng một kỉ niệm đẹp. Sau này nếu như nàng hỏi ta thì ngươi nói là ta đã quay về long tộc dưỡng thương đi! Trên đời này chủng tộc có tính mạng lâu dài thường cảm thấy mệt mỏi, trách nhiệm nặng với tính mạng của mình. Thân là một thành viên của long tộc, ta rất minh bạch đạo lý này! Ta không thể vì cứu nàng một lần, khiến cho nàng mất đi một nửa tính mạng của mình để đổi lại?
Ma Tước cười khổ nói.
- Ngươi, hỗn đản long này! Ngươi thật vĩ đại, ngay cả tính mệnh của mình cũng không muốn sao? So với long tộc có tính mạng kéo dài mấy vạn năm thì hai ba ngàn năm tính mạng của tinh linh có là gì? Ngươi có thể chết vì ta, nhưng ngay cả cơ hội cứu ngươi cũng không cho ta!
Phía sau Kinh Lôi đột nhiên truyền đến tiếng khóc ủy khuất. Ma Tước sau khi nghe được, hai mắt nhất thời chuyển động.
Kinh Lôi xoay người lại liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Y Nhiên. Mà Ma Tước ở trong lòng hắn bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
- Thủy trưởng lão, ngươi… …?
- Buông đầu long sắp chết này ra cho ta. Bảo vệ chung quanh ta. Ta muốn làm hắn sống lại để chậm rãi tính sổ với hắn!
Thủy Y Nhiên nhìn Ma Tước trong lòng Kinh Lôi, cắn răng, oán hận nói.
Kinh Lôi đặt Ma Tước ở trên cỏ, sau đó lùi ra bên cạnh. Thủy Y Nhiên chạy vội tới trước người Ma Tước.
- Ngươi thật sự muốn cứu ta?
Khi Thủy Y Nhiên chuẩn bị phóng thích ma pháp, Ma Tước đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt, nhẹ giọng hỏi.
- Không cứu ngươi thì để ngươi làm anh hùng à?
Thủy Y Nhiên lạnh lùng nói.
- Ngươi cứu ta thì phải có trách nhiệm với ta. Ta không muốn sống mà lại không có được tình yêu của ngươi! Trừ khi ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, nếu không ta cự tuyệt để ngươi cứu ta!
Ma Tước nhìn nàng chăm chú, bình tĩnh nói.
- Ngươi hẳn rõ dưới tình huống ta phản kháng thì sẽ có hậu quả gì.
Thủy Y Nhiên nghe vậy không khỏi dừng lại. Mới đầu Ma tước làm cho nàng hiểu được hóa ra trên đời thực sự có nam nhân cam tâm chết vì người mình yêu. Hiện tại Ma Tước lại một lần nữa làm cho nàng hiểu được hóa ra nam nhân vì đạt được mục đích đều rất vô sỉ.
- Mạng đã chia cho ngươi một nửa, ngươi muốn như thế nào thì tùy ngươi đi!
Đối mặt với sự vô sỉ của sắc long, dưới tình huống nguy cấp như thế này, Thủy Y Nhiên đỏ mặt, lúng túng nói.
- Được rồi, hiện ta hạnh phúc tới mức có thể ngất đi rồi!
Ma Tước một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Thật lâu sau này, Lưu Vân đánh giá hành vi lúc đó của Ma Tước như sau:
- Trong truyền thuyết xa xôi, từng có một bỉ mông vĩ đại đứng ở nơi cao nhất của thế giới, vì bảo vệ nữ nhân của mình mà dũng cảm đánh bay phi cơ! Mọi người là nam nhân phải dũng cảm như hắn. Thật lâu sau này có một đầu long dâm tà vì bộ ngực đầy đặn của mỹ nữ mà dùng hai tay đỡ cấm chú. Sau đó cũng mượn cơ hội tính mạng của mình nguy hiểm mà uy hiếp mỹ nữ được hắn cứu! Mọi người phát hiện hóa ra là nam nhân thì nên vô sỉ như hắn!
Song Ma Tước tuyệt đối không ngờ mong muốn của hắn bởi vì tính mạng ma pháp trên người long tộc xảy ra biến hóa kì lạ, cuối cùng không thể hưởng. Thủy Y Nhiên mặc dù có trách nhiệm đối với hắn nhưng hắn lại phải nhận hết hành hạ này đến hành hạ khác. Rất nhiều lần hắn âm thầm than thở: Làm người không thể quá vô sĩ, nếu không sẽ bị trời phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.