Quyển 5 - Chương 248: Pháo đài Tây Đặc
Lý Bố Y
25/03/2013
- Tiểu Á, mấy tháng nay ngươi ở trong học viện làm việc tốt như vậy, danh tiếng ma quỷ lan xa, tại sao lại vội vàng rời đi vậy?
Trên đường đi tới pháo đài Tây Đặc, Lưu Vân nhìn thấy Á Lịch Sơn Đại thần thái bay bổng nên tò mò hỏi.
Á Lịch Sơn Đại sờ sờ tóc nói:
- Lão đại, ngươi xem hiện tại trông ta có vẻ trẻ hơn không?
Nhớ lại lúc Á Lịch Sơn Đại còn ở học viện, trong phòng làm việc có cả đống văn kiện, bộ dáng thiểu não, khuôn mặt xám xịt, Lưu Vân gật đầu nói.
- Sự thật đã chứng minh cuộc sống dạy học và giáo dục không có tốt như tưởng tượng! Đợi tới lúc học viên đệ tử rả ra khắp thiên hạ thì mộ của ta cũng đã sớm xanh cỏ! Ta vẫn thích hợp với cuộc sống trong quân ngũ hơn.
Á Lịch Sơn Đại cảm khái nói.
- Lần này ta cứu ngươi ra khỏi bể khổ, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào?
Sau khi đưa Viêm Thiên đi thăm học viện xong, Lưu Vân lo lắng việc tác chiến của Hắc Ưng nên mời lão tạm thời tiếp nhận công việc học viện, đem tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại đi. Viêm Thiên đối với tình hình học viện cũng rất hài lòng cho nên vui vẻ đồng ý yêu cầu của Lưu Vân. Còn Lan Đặc kiếm thánh dưới sự yêu cầu của Viêm Thiên cũng trở thành giáo viên của học viện.
- Ta nhớ lúc đầu không phải một tay lão đại ngươi đẩy ta vào chỗ nước sôi lửa bỏng này sao?
Á Lịch Sơn Đại cười hắc hắc nói.
- Hơn nữa ngươi còn sảng khoái đồng ý cho ta rời khỏi học viện. Không phải là không nỡ để một nhân tài như ta ở lại đó dưỡng lão sao?
Lưu Vân nghe vậy khinh bỉ nói.
- Cho ngươi rời khỏi học viện là bởi vì ta sự những đệ tử này sớm muộn gì cũng bị ngươi đuổi hết!
- Ta chỉ trung thành chấp hành phương châm quản lý học viện của lão đại huynh --- ít nhưng mà tinh nhuệ.
Á Lịch Sơn Đại nói.
- Tuy nhiên có thể trong thời gian ngắn làm cho thanh danh học viện vang dội như vậy, quả thật cũng có chút ngoài dự liệu của ta.
- Không nhắc lại chuyện học viện nữa. Có cha ta ở đấy, tin tưởng không có vấn đề gì. Hiện tại tham mưu trưởng của ta đã trở về vị trí cũ, hẳn là phải giúp ta lo lắng trận chiến trước mắt nên đánh như thế nào. Đối với cả quân đoàn mà nói, một trận chiến này nếu như chúng ta thua thì sẽ không gượng nổi dậy. Đối với cả Hỏa Vân đế quốc cũng đồng dạng như vậy. Huyết thần giáo không giống như quân đội bình thường, bọn họ dường như lấy việc tiêu diệt tất cả các chủng tộc trên đại lục là mục tiêu cuối cùng. Ta nghĩ không biết có phải đầu óc của người sáng lập ra tà giáo này bị nước vào không!
Lưu Vân thở dài nói.
- Lão đại, chuyện cũng không đến nỗi bi quan như vậy.
Á Lịch Sơn Đại cũng không tán thành quan điểm của Lưu Vân.
- Trong mắt của ta bọn họ chẳng qua là lợi dụng sự kinh khủng tuyệt đối để tạo ra xu thế có lợi nhất cho bọn họ, lấy việc phá hủy đại lục để làm tan rã sự tin tưởng cùng ý chí chống cự của mỗi đế quốc. Bất cứ quyền lực gì đều phải lấy dân chúng làm cơ sở, máu tanh giết chóc chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ của bọn họ vào lúc này mà thôi. Cái mà bọn họ theo đuổi chính là quyền lực tuyệt đối, phá hủy chính quyền hiện có, thành lập chính quyền thuộc về bọn họ.
Nghe xong Á Lịch Sơn Đại nói, Lưu Vân không khỏi lâm vào trầm tư.
Á Lịch Sơn Đại lại nói tiếp:
- Một ngàn năm trước cách làm của bọn chúng đã tạo ra khủng hoảng cho cả đại lục, cuối cùng làm cho các chủng tộc trên đại lục liên hợp lại, cùng bọn chúng chiến đấu sống chết. Song phương đều thương vong thảm trọng. Rất hiển nhiên 1000 năm sau bọn chúng cũng không có tiếp thu bài học này cho nên không thể loại trừ bọn chúng trong lúc tiến công bất lợi sẽ sử dụng thủ đoạn cực đoan như 1000 năm trước.
- 1000 năm trôi qua, thực lực Huyết thần giáo đã khôi phục. Đáng tiếc là các chủng tộc của đại lục cũng không có chuẩn bị tốt. Di sản của nền văn minh 1000 năm trước có rất nhiều vũ khí có thể đối phó với bọn chúng, đáng tiếc là chúng ta không có thời gian để chậm rãi tiêu hóa. Ta sở dĩ xây dựng pháo đài này cũng là để ứng phó với tình huống xấu nhất, lưu lại một cứ điểm cuối cùng.
Lưu Vân nói.
- Ta đã thành công đem ngọn lửa chiến tranh dẫn tới A Tư Mạn đế quốc, đồng thời tại La Mạn hành tỉnh áp dụng thủ đoạn phòng thủ, làm như vậy để tranh thủ thời gian.
- Lão đại huynh nói sai rồi. 1000 năm trước, đối mặt Huyết thần giáo, đại lục không có Hắc Ưng quân đoàn, không có ngươi, cũng không có Á Lịch Sơn Đại ta!
Tuổi trẻ luôn có dũng khí (kiểu như ghé non không sợ cọp). Trong lời nói của Á Lịch Sơn Đại toát ra sự tự tin cường đại, thậm chí làm cho Lưu Vân cũng cảm thấy nhiệt huyết trong lòng đang sôi trào.
- Pháo đài này sẽ không bao giờ sụp đổ!
Lưu Vân kẹp chân vào bụng tuấn mã, lấy tay chỉ về một quần thể kiến trúc to lớn ở phía xa, cao giọng quát.
- Con mẹ nó, ta cũng không biết dưới tay mình lại có nhiều công tượng ưu tú đến như vậy!
Mạc Qua nhìn công trường đang được thi công với khí thế hừng hực, sôi sục ngất trời, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.
- Với tiến độ trước mắt, chỉ cần nửa tháng nữa là có thể xây xong pháo đài này!
- Các cấu trúc nối với Thiên Phong trấn cùng Nặc Duy trấn đã hoàn thành. Sau khi pháo đài Tây Đặc được xây xong, ba trấn có thể hình thành một phòng tuyến hình cung bảo vệ cả phía Tây Nam của La Mạn hành tỉnh. Nhưng mà hiện tại ta rất lo lắng về những giải đất trống tiếp nối ba trấn. Nếu như chỉ đào một ít hào sâu, bố trí một ít bẫy rập, có thể không ngăn được địch nhân đánh sâu vào. Vấn đề này chúng ta cần nghiên cứu thật kỹ.
- Lão đại đem pháo đài Tây Đặc giao cho chúng ta, chúng ta nhất định phải tạo thành một phòng tuyến chắc chắn.
Hán Nặc nhìn pháo đài sắp xây xong, nói ra vấn đề mình lo lắng.
- Hán Nặc tướng quân, vấn đề mà ngươi nói cũng là nan đề mấy ngày nay của ta. Một sĩ quan ở dưới trướng ta cũng đưa ra một đề nghị không tồi, đáng tiếc là khối lượng công trình quá lớn, ta sợ là trong thời gian ngắn không cách nào hoàn thành.
Mạc Qua thở dài nói.
- Theo như bố trí của lão đại, Thiên Phong trấn cùng Nặc Duy trấn sẽ tạo thành hai cứ điểm quan trọng bảo về pháo đài Tây Đặc. Sự tồn tại của hai trấn này có thể cam đoan pháo đài Tây Đặc không trở thành một tòa cô bảo trong chiến tranh, tác dụng của nó không thể xem thường. Nhưng mà muốn trong thời gian ngắn đem ba trấn hợp thành một hệ thống phòng ngự không phải là một chuyện đơn giản.
- Sĩ quan kia đưa cho ngươi đề nghị gì, nói ra cho chúng ta cùng nghe xem. Dù là khó khăn lớn như thế nào, ba sư chúng ta cùng nhau làm, hơn nữa lại có dân chúng trợ giúp, hẳn là không thành vấn đề! Phải biết rằng lúc này tiến độ công trình có thể nhanh như vậy, tất cả đều là công lão của những người này!
Tra Lý nhìn dân chúng đang vội vàng vận chuyển vật tư, cảm khái nói.
- Đề nghị của hắn chính là đào hầm giống như chuột, đem ba trấn nối liền nhau. Các ngươi nghĩ xem cần phải có bao nhiêu nhân lực mới có thể hoàn thành?
Mạc Qua cười nói.
- Ba trấn với chiều dài hơn mười dặm, không có nửa năm thời gian, sợ là không hoàn thành được.
Hán Nặc cười khổ nói.
- Ta thấy đề nghị này không tồi, chờ lão đại tới, có thể lắng nghe ý kiến của hắn. Để bảo vệ tốt dân chúng của La Mạn hành tỉnh, ta nghĩ chúng ta có thể dùng tới tất cả mọi biện pháp.
Tra Lý nói.
Trong cuộc sống quân ngũ của hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy tư vị được dân chúng yêu quý như bây giờ. Quân đội trong mắt dân chúng luôn luôn tượng trưng cho hoàng quyền, là công cụ trong tay quý tộc. Lưu Vân cùng Hắc Ưng xuất hiện đã làm thay đổi cách nhìn của bọn họ. Mộ trận đánh ở Tây Đốn thành, Lưu Vân câm tâm vì dân chúng hy sinh, hình tượng này đã khắc sâu vào trong lòng bình dân Hỏa Vân, không chỉ có làm cho hắn có được danh hiệu chiến thần mà còn làm cho Hắc Ưng được phổ biến rộng rãi, được dân chúng trợ giúp. Rất nhiều lúc Tra Lý thậm chí còn nghĩ ở phía sau một chi quân đội có lực lượng trung kiên như vậy trợ giúp cũng đủ để cho chi quân đội này có can đảm đối mặt với bất cứ địch nhân nào, thắng được bất cứ cuộc chiến nào.
Pháo đài Tây Đặc lấy Tây Đặc trấn làm trung tâm, bốn phía là tường thành cao tới 15 thước. Sau khi tổng thể công trình xây xong, vật tư chiến tranh từ La Mạn hành tỉnh cùng các nơi của đế quốc không ngừng được vận chuyển tới đây. Rất nhiều công tượng cùng binh lính cũng chạy tới đây. Dựa theo yêu cầu của Lưu Vân, tất cả phải đảm bảo ăn mặc đi lại cho mười vạn quân dân trong vòng nửa năm. Cho nên trước khi các công việc chuẩn bị được khẩn trương tiến hành, một tòa quân doanh, binh xưởng, kho hàng, kho vật tư đã được xây dựng nhanh chóng trên trấn. Để phòng ngừa địch nhân hạ độc nguồn nước, Mạc Qua tướng quân phái người đến đào thêm giếng, đồng thời thay đổi dòng chảy của con sông nhỏ ở phía sau tiểu trấn. Một tiểu trấn không ai biết đến trong một đêm trở thành bánh xe chiến xa của cả đế quốc.
Đối với tiến độ của pháo đài Tây Đặc, Lưu Vân rất hài lòng. Nhưng sau khi hắn cùng Á Lịch Sơn Đại tới Tây Đặc trấn, lập tức đưa ra yêu cầu kiến thiết mới cho pháo đài.
- Mọi người xem, đây là sơ đồ hệ thống phòng ngự của ta. Hai ngàn thước trước pháo đài, chỗ tam giác này là công sự phòng ngự thứ nhất, chủ yếu sử dụng các loại bẫy rập. 1200 thước đến 1500 thước, trong đó diện tích 300 thước này sẽ bố trí một loạt các vũ khí phòng ngự mới, khu vực dấu hiệu hình tròn này là các trạm canh gác dùng cho lính canh gác trong việc cảnh báo. Khu vực 300 thước đến 1000 thước này là khu vực ma pháp, tất cả các công kích do ma pháp sư bộ đội hoàn thành. Trong vòng 300 thước còn lại là khu vực công kích của cung tiễn thủ.
Lưu Vân chỉ tay lên bản đồ, giới thiệu cho Á Lịch Sơn Đại cùng ba vị sư trưởng.
- Căn cứ vào sự bố trí này, Mạc Qua tướng quân còn phải xây dựng một loạt trạm canh gác, trên tường thành phải bố trí một ít công sự che chắn cho ma pháp sư cùng cung tiễn thủ lúc công kích. Hán Nặc cùng Tra Lý, hai trấn Thiên Phong cùng Nặc Duy cũng cần phải hoàn thành một số thứ.
- Ta nhắc nhở mọi người một điểm.
Á Lịch Sơn Đại tiếp lời.
- Chúng ta xây dựng pháo đài không phải vì tử thủ mà là muốn một pháo đài không thể phá vỡ, để cho mình có thể thoải mái phóng tay đi công kích địch nhân mà không phải lo lắng hậu phương. Lão đại đã nói ra yêu cầu đối với mọi người, ta thuận tiện bổ sung thêm: sử dụng trí tuệ của bộ hạ các ngươi để cho mọi người cùng suy nghĩ, nghĩ ra trăm phương nghìn kế, mọi loại thủ đoạn có thể để tiêu diệt địch nhân, làm cho pháo đài này không gì có thể phá nổi!
- Lúc này ta có một đề nghị, lão đại.
Mạc Qua nói.
- Trong tay ta có một gã sĩ quan đề nghị đào một địa đạo ở khu vực trống tiếp giáp ba trấn, để tiện cho bộ đội hành động.
- Nói nghe xem.
Lưu Vân nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng ngời
Trên đường đi tới pháo đài Tây Đặc, Lưu Vân nhìn thấy Á Lịch Sơn Đại thần thái bay bổng nên tò mò hỏi.
Á Lịch Sơn Đại sờ sờ tóc nói:
- Lão đại, ngươi xem hiện tại trông ta có vẻ trẻ hơn không?
Nhớ lại lúc Á Lịch Sơn Đại còn ở học viện, trong phòng làm việc có cả đống văn kiện, bộ dáng thiểu não, khuôn mặt xám xịt, Lưu Vân gật đầu nói.
- Sự thật đã chứng minh cuộc sống dạy học và giáo dục không có tốt như tưởng tượng! Đợi tới lúc học viên đệ tử rả ra khắp thiên hạ thì mộ của ta cũng đã sớm xanh cỏ! Ta vẫn thích hợp với cuộc sống trong quân ngũ hơn.
Á Lịch Sơn Đại cảm khái nói.
- Lần này ta cứu ngươi ra khỏi bể khổ, ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào?
Sau khi đưa Viêm Thiên đi thăm học viện xong, Lưu Vân lo lắng việc tác chiến của Hắc Ưng nên mời lão tạm thời tiếp nhận công việc học viện, đem tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại đi. Viêm Thiên đối với tình hình học viện cũng rất hài lòng cho nên vui vẻ đồng ý yêu cầu của Lưu Vân. Còn Lan Đặc kiếm thánh dưới sự yêu cầu của Viêm Thiên cũng trở thành giáo viên của học viện.
- Ta nhớ lúc đầu không phải một tay lão đại ngươi đẩy ta vào chỗ nước sôi lửa bỏng này sao?
Á Lịch Sơn Đại cười hắc hắc nói.
- Hơn nữa ngươi còn sảng khoái đồng ý cho ta rời khỏi học viện. Không phải là không nỡ để một nhân tài như ta ở lại đó dưỡng lão sao?
Lưu Vân nghe vậy khinh bỉ nói.
- Cho ngươi rời khỏi học viện là bởi vì ta sự những đệ tử này sớm muộn gì cũng bị ngươi đuổi hết!
- Ta chỉ trung thành chấp hành phương châm quản lý học viện của lão đại huynh --- ít nhưng mà tinh nhuệ.
Á Lịch Sơn Đại nói.
- Tuy nhiên có thể trong thời gian ngắn làm cho thanh danh học viện vang dội như vậy, quả thật cũng có chút ngoài dự liệu của ta.
- Không nhắc lại chuyện học viện nữa. Có cha ta ở đấy, tin tưởng không có vấn đề gì. Hiện tại tham mưu trưởng của ta đã trở về vị trí cũ, hẳn là phải giúp ta lo lắng trận chiến trước mắt nên đánh như thế nào. Đối với cả quân đoàn mà nói, một trận chiến này nếu như chúng ta thua thì sẽ không gượng nổi dậy. Đối với cả Hỏa Vân đế quốc cũng đồng dạng như vậy. Huyết thần giáo không giống như quân đội bình thường, bọn họ dường như lấy việc tiêu diệt tất cả các chủng tộc trên đại lục là mục tiêu cuối cùng. Ta nghĩ không biết có phải đầu óc của người sáng lập ra tà giáo này bị nước vào không!
Lưu Vân thở dài nói.
- Lão đại, chuyện cũng không đến nỗi bi quan như vậy.
Á Lịch Sơn Đại cũng không tán thành quan điểm của Lưu Vân.
- Trong mắt của ta bọn họ chẳng qua là lợi dụng sự kinh khủng tuyệt đối để tạo ra xu thế có lợi nhất cho bọn họ, lấy việc phá hủy đại lục để làm tan rã sự tin tưởng cùng ý chí chống cự của mỗi đế quốc. Bất cứ quyền lực gì đều phải lấy dân chúng làm cơ sở, máu tanh giết chóc chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ của bọn họ vào lúc này mà thôi. Cái mà bọn họ theo đuổi chính là quyền lực tuyệt đối, phá hủy chính quyền hiện có, thành lập chính quyền thuộc về bọn họ.
Nghe xong Á Lịch Sơn Đại nói, Lưu Vân không khỏi lâm vào trầm tư.
Á Lịch Sơn Đại lại nói tiếp:
- Một ngàn năm trước cách làm của bọn chúng đã tạo ra khủng hoảng cho cả đại lục, cuối cùng làm cho các chủng tộc trên đại lục liên hợp lại, cùng bọn chúng chiến đấu sống chết. Song phương đều thương vong thảm trọng. Rất hiển nhiên 1000 năm sau bọn chúng cũng không có tiếp thu bài học này cho nên không thể loại trừ bọn chúng trong lúc tiến công bất lợi sẽ sử dụng thủ đoạn cực đoan như 1000 năm trước.
- 1000 năm trôi qua, thực lực Huyết thần giáo đã khôi phục. Đáng tiếc là các chủng tộc của đại lục cũng không có chuẩn bị tốt. Di sản của nền văn minh 1000 năm trước có rất nhiều vũ khí có thể đối phó với bọn chúng, đáng tiếc là chúng ta không có thời gian để chậm rãi tiêu hóa. Ta sở dĩ xây dựng pháo đài này cũng là để ứng phó với tình huống xấu nhất, lưu lại một cứ điểm cuối cùng.
Lưu Vân nói.
- Ta đã thành công đem ngọn lửa chiến tranh dẫn tới A Tư Mạn đế quốc, đồng thời tại La Mạn hành tỉnh áp dụng thủ đoạn phòng thủ, làm như vậy để tranh thủ thời gian.
- Lão đại huynh nói sai rồi. 1000 năm trước, đối mặt Huyết thần giáo, đại lục không có Hắc Ưng quân đoàn, không có ngươi, cũng không có Á Lịch Sơn Đại ta!
Tuổi trẻ luôn có dũng khí (kiểu như ghé non không sợ cọp). Trong lời nói của Á Lịch Sơn Đại toát ra sự tự tin cường đại, thậm chí làm cho Lưu Vân cũng cảm thấy nhiệt huyết trong lòng đang sôi trào.
- Pháo đài này sẽ không bao giờ sụp đổ!
Lưu Vân kẹp chân vào bụng tuấn mã, lấy tay chỉ về một quần thể kiến trúc to lớn ở phía xa, cao giọng quát.
- Con mẹ nó, ta cũng không biết dưới tay mình lại có nhiều công tượng ưu tú đến như vậy!
Mạc Qua nhìn công trường đang được thi công với khí thế hừng hực, sôi sục ngất trời, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.
- Với tiến độ trước mắt, chỉ cần nửa tháng nữa là có thể xây xong pháo đài này!
- Các cấu trúc nối với Thiên Phong trấn cùng Nặc Duy trấn đã hoàn thành. Sau khi pháo đài Tây Đặc được xây xong, ba trấn có thể hình thành một phòng tuyến hình cung bảo vệ cả phía Tây Nam của La Mạn hành tỉnh. Nhưng mà hiện tại ta rất lo lắng về những giải đất trống tiếp nối ba trấn. Nếu như chỉ đào một ít hào sâu, bố trí một ít bẫy rập, có thể không ngăn được địch nhân đánh sâu vào. Vấn đề này chúng ta cần nghiên cứu thật kỹ.
- Lão đại đem pháo đài Tây Đặc giao cho chúng ta, chúng ta nhất định phải tạo thành một phòng tuyến chắc chắn.
Hán Nặc nhìn pháo đài sắp xây xong, nói ra vấn đề mình lo lắng.
- Hán Nặc tướng quân, vấn đề mà ngươi nói cũng là nan đề mấy ngày nay của ta. Một sĩ quan ở dưới trướng ta cũng đưa ra một đề nghị không tồi, đáng tiếc là khối lượng công trình quá lớn, ta sợ là trong thời gian ngắn không cách nào hoàn thành.
Mạc Qua thở dài nói.
- Theo như bố trí của lão đại, Thiên Phong trấn cùng Nặc Duy trấn sẽ tạo thành hai cứ điểm quan trọng bảo về pháo đài Tây Đặc. Sự tồn tại của hai trấn này có thể cam đoan pháo đài Tây Đặc không trở thành một tòa cô bảo trong chiến tranh, tác dụng của nó không thể xem thường. Nhưng mà muốn trong thời gian ngắn đem ba trấn hợp thành một hệ thống phòng ngự không phải là một chuyện đơn giản.
- Sĩ quan kia đưa cho ngươi đề nghị gì, nói ra cho chúng ta cùng nghe xem. Dù là khó khăn lớn như thế nào, ba sư chúng ta cùng nhau làm, hơn nữa lại có dân chúng trợ giúp, hẳn là không thành vấn đề! Phải biết rằng lúc này tiến độ công trình có thể nhanh như vậy, tất cả đều là công lão của những người này!
Tra Lý nhìn dân chúng đang vội vàng vận chuyển vật tư, cảm khái nói.
- Đề nghị của hắn chính là đào hầm giống như chuột, đem ba trấn nối liền nhau. Các ngươi nghĩ xem cần phải có bao nhiêu nhân lực mới có thể hoàn thành?
Mạc Qua cười nói.
- Ba trấn với chiều dài hơn mười dặm, không có nửa năm thời gian, sợ là không hoàn thành được.
Hán Nặc cười khổ nói.
- Ta thấy đề nghị này không tồi, chờ lão đại tới, có thể lắng nghe ý kiến của hắn. Để bảo vệ tốt dân chúng của La Mạn hành tỉnh, ta nghĩ chúng ta có thể dùng tới tất cả mọi biện pháp.
Tra Lý nói.
Trong cuộc sống quân ngũ của hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy tư vị được dân chúng yêu quý như bây giờ. Quân đội trong mắt dân chúng luôn luôn tượng trưng cho hoàng quyền, là công cụ trong tay quý tộc. Lưu Vân cùng Hắc Ưng xuất hiện đã làm thay đổi cách nhìn của bọn họ. Mộ trận đánh ở Tây Đốn thành, Lưu Vân câm tâm vì dân chúng hy sinh, hình tượng này đã khắc sâu vào trong lòng bình dân Hỏa Vân, không chỉ có làm cho hắn có được danh hiệu chiến thần mà còn làm cho Hắc Ưng được phổ biến rộng rãi, được dân chúng trợ giúp. Rất nhiều lúc Tra Lý thậm chí còn nghĩ ở phía sau một chi quân đội có lực lượng trung kiên như vậy trợ giúp cũng đủ để cho chi quân đội này có can đảm đối mặt với bất cứ địch nhân nào, thắng được bất cứ cuộc chiến nào.
Pháo đài Tây Đặc lấy Tây Đặc trấn làm trung tâm, bốn phía là tường thành cao tới 15 thước. Sau khi tổng thể công trình xây xong, vật tư chiến tranh từ La Mạn hành tỉnh cùng các nơi của đế quốc không ngừng được vận chuyển tới đây. Rất nhiều công tượng cùng binh lính cũng chạy tới đây. Dựa theo yêu cầu của Lưu Vân, tất cả phải đảm bảo ăn mặc đi lại cho mười vạn quân dân trong vòng nửa năm. Cho nên trước khi các công việc chuẩn bị được khẩn trương tiến hành, một tòa quân doanh, binh xưởng, kho hàng, kho vật tư đã được xây dựng nhanh chóng trên trấn. Để phòng ngừa địch nhân hạ độc nguồn nước, Mạc Qua tướng quân phái người đến đào thêm giếng, đồng thời thay đổi dòng chảy của con sông nhỏ ở phía sau tiểu trấn. Một tiểu trấn không ai biết đến trong một đêm trở thành bánh xe chiến xa của cả đế quốc.
Đối với tiến độ của pháo đài Tây Đặc, Lưu Vân rất hài lòng. Nhưng sau khi hắn cùng Á Lịch Sơn Đại tới Tây Đặc trấn, lập tức đưa ra yêu cầu kiến thiết mới cho pháo đài.
- Mọi người xem, đây là sơ đồ hệ thống phòng ngự của ta. Hai ngàn thước trước pháo đài, chỗ tam giác này là công sự phòng ngự thứ nhất, chủ yếu sử dụng các loại bẫy rập. 1200 thước đến 1500 thước, trong đó diện tích 300 thước này sẽ bố trí một loạt các vũ khí phòng ngự mới, khu vực dấu hiệu hình tròn này là các trạm canh gác dùng cho lính canh gác trong việc cảnh báo. Khu vực 300 thước đến 1000 thước này là khu vực ma pháp, tất cả các công kích do ma pháp sư bộ đội hoàn thành. Trong vòng 300 thước còn lại là khu vực công kích của cung tiễn thủ.
Lưu Vân chỉ tay lên bản đồ, giới thiệu cho Á Lịch Sơn Đại cùng ba vị sư trưởng.
- Căn cứ vào sự bố trí này, Mạc Qua tướng quân còn phải xây dựng một loạt trạm canh gác, trên tường thành phải bố trí một ít công sự che chắn cho ma pháp sư cùng cung tiễn thủ lúc công kích. Hán Nặc cùng Tra Lý, hai trấn Thiên Phong cùng Nặc Duy cũng cần phải hoàn thành một số thứ.
- Ta nhắc nhở mọi người một điểm.
Á Lịch Sơn Đại tiếp lời.
- Chúng ta xây dựng pháo đài không phải vì tử thủ mà là muốn một pháo đài không thể phá vỡ, để cho mình có thể thoải mái phóng tay đi công kích địch nhân mà không phải lo lắng hậu phương. Lão đại đã nói ra yêu cầu đối với mọi người, ta thuận tiện bổ sung thêm: sử dụng trí tuệ của bộ hạ các ngươi để cho mọi người cùng suy nghĩ, nghĩ ra trăm phương nghìn kế, mọi loại thủ đoạn có thể để tiêu diệt địch nhân, làm cho pháo đài này không gì có thể phá nổi!
- Lúc này ta có một đề nghị, lão đại.
Mạc Qua nói.
- Trong tay ta có một gã sĩ quan đề nghị đào một địa đạo ở khu vực trống tiếp giáp ba trấn, để tiện cho bộ đội hành động.
- Nói nghe xem.
Lưu Vân nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng ngời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.