Quyển 2 - Chương 67: Phiến phong điểm hỏa
Lý Bố Y
25/03/2013
Hoa Phi Lệ xuất hiện, làm ánh mắt tất cả nam nhân trong sảnh lâm vào say mê. Trong Thủy nguyệt sảnh, vốn đã có hai vị mỹ nữ những cũng không thể che dấu vẻ đẹp của nàng.
Nếu nói, Na Á đẹp, là băng sơn tuyết liên, cao không thể với; Thủy Linh Nhi đẹp, là u lan trong cốc, dịu dàng trầm tĩnh; mà Hoa Phi Lệ đẹp, lại như mẫu đơn nở rộ, trực tiếp làm cho người ta bị kích thích thị giác mãnh liệt. Phần thành thục kia, thật phong tình quyến rũ, có thể khơi mào trong lòng nam nhân những ảo tưởng nhất.
Lưu Vân không nghĩ tới, không ngờ Hoa Phi Lệ sau khi trang điểm lại có thể đẹp tới như vậy. Hắn càng không ngờ, Hoa Lệ Phi xuất hiện ở trong này.
- La Mạn gia tộc Hoa Phi Lệ. tham kiếm hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ.
Hoa Phi Lệ hướng Thế Viêm cùng Na Á hành lễ, rồi chuyển hướng tới mọi người trong phòng
- Thực vinh hạnh có thể gặp mặt các vị.
Trong bữa tiệc lập tức vang lên vài tiếng kinh ngạc, đối với chuyện của Hoa Phi Lệ, rất nhiều người đã sớm nghe thấy. Nhưng là không nghĩ tới có thể nhìn thấy mỹ nữ kiêu ngạo này.
Sau khi mọi người đứng dậy hoàn lễ Thế Viêm nói:
- Hoa Phi Lệ tiểu thư danh truyền đại lục, Thế Viên nghe danh đã lâu. Cùng với các vị ngồi đây cũng giống nhau, đều vì hôm nay có cơ duyên nhìn thấy tiểu thư mà rất vinh hạnh.
“ Không phải lúc ở Sồ Ưng học viện đã gặp mặt rồi sao?” Lưu Vân nghe thấy vấn đề đó, nghi hoặc nhìn Thế Viêm.
- Điện hạ nói quá lời. Phi Lệ chỉ là một nữ nhân, nhiều năm lưu lạc thương trường, mỗi bước đi còn rất khó khăn, còn nhờ điện hạ cùng chư vị giúp đỡ nhiều hơn.
Trong nháy mắt, Hoa Phi Lệ biến thành một nữ tử nhu nhước, làm trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm xúc muốn che chở cho nàng.
“ Thủ đoạn cao mình, thật đúng là cao minh mà. Nữ nhân đúng là mê hoặc chết người không phải đền mạng.” Lưu Vân thở dài, hắn cảm thấy mình biết Hoa Phi Lệ chỉ là một cô gái bướng bỉnh, hôm nay mới nhìn thấy, một nữ nhân cường đại.
- Tiểu thư xin mời ngồi. Nếu có thể giúp, Thế Viêm chắc chắn sẽ hỗ trợ. Quân đội đế quốc đã muốn mua tướng quân lệ do nàng cung cấp, ngay cả phụ hoàng ta với thứ rượu này cũng tán thưởng không thôi.
Trong phòng đã muốn chật kín chỗ, chỉ có bên phải Lưu Vân còn giữ một chỗ ngồi. Nhìn Hoa Phi Lệ hướng tới bên cạnh Lưu Vân đi tới, biểu tình của Thế Viêm biến thành cổ quái.
“ Không ta không muốn hại ngươi, ta cũng không biết ngươi lại mang Linh Nhi tới.”
Bên trái là Thủy Linh Nhi, bên phải là Hoa Phi Lệ, mọi người không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ cực kỳ.
“ Mẹ ơi, nhìn cái gì vậy, còn chảy nước miếng nữa? các ngươi nghĩ ta ngồi đây thoải mái lắm à?” Lưu Vân trong lòng mắng.
Có mỹ nữ làm bạn tuy đúng là chuyện tốt, nhưng nếu là hai mỹ nhân, t́nh huống sẽ trở lên không ổn.
Bởi vậy, sau khi yến hội bắt đầu. Lưu Vân liền cúi đầu ăn vội. Nhưng thật ra Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi sớm quen biết, bắt đầu tán gẫu với nhau, làm Lưu Vân có cảm giác trống không do bị loại ra ngoài.
Thế Viêm nhìn bộ dạng xấu hổ của Lưu Vân không khỏi cười khổ. Dựa theo ý tứ của phụ hoàng, là muốn hắn lợi dụng lần yến hội này, [ phong điểm hỏa] ( ý nương theo gió đốt lên một ngọn lửa) đưa Lưu Vân tiến vào trong quân. Chính là hắn nghĩ muốn thuận tiện cho Lưu Vân một cái nhân tình, mới mời Hoa Phi Lệ tới, hướng mọi người ám chỉ mình duy trì La Mạn gia tộc buôn bán phát triển.
“ Lưới đã mở, còn phải tiếp tục à!” Thế Viêm thầm nghĩ.
- Chắc hôm nay trước khi tới dự tiệc, công tử chưa ăn qua cái gì nhỉ?
Hoa Phi Lệ thấp giọng khẽ nói một câu khiến cho Lưu Vân thiếu chút nữa chết ngẹn vậy. Thủy Linh Nhi nghe vậy cũng nở nụ cười, bởi vì Lưu Vân ăn, quả thật có chút bất nhã.
- Ha hả, không ăn không phải quá lãng phí sao, uổng công của lão bản Thiên Nhiên cư.
Lưu Vân nói.
- Ta còn lạ những món ăn này sao? Còn nhiều lắm đủ để khiến ngươi thành trư đó.
Hoa Phi Lệ nói.
- Theo trí nhớ của ta … ý tứ của ta là, Thiên Nhiên cư hương vị quả nhiên tốt, không ăn sạch chẳng phải lãng phí sao.
Lưu Vân ngượng ngùng nói:
- Ta chỉ vào hòa thượng mắng con lừa ngốc thật phiền mà.
- A, công tử cũng đừng ăn như vậy nữa. Chút nữa ta sẽ thương lượng với chú heo này, hôm nay còn dư cái gì, để lại cho ngươi, được chứ?
Từ khi vào đại sảnh nhìn thấy Thủy Linh Nhi ngồi bên cạnh Lưu Vân, tâm tình Hoa Phi Lệ không được tốt, vì thế cười trào phúng nói.
Lưu Vân cảm thấy, ở giữa hai mỹ nhân lúc này, giả câm giả tiếc là lựa chọn sáng suốt nhất. “ Cho dù nàng nói ta đoạt thức ăn với heo ta cũng chịu …”
Bởi vì người trong bữa tiệc, phần lớn xuất thân từ quân nhân, cho nên đề tài nghị luận, rất nhanh chuyển dời tới vấn đề quân sự. Mà Thế Viêm hỏi han về trận chiến ở Hàn Thành, mọi người yên lặng ngưng thần lắng nghe.
Trận chiến ở Hàn Thành, có ba điểm thực làm người ta chú ý. Nhất là Hắc Ưng dong binh đoàn cùng Chiến Ưng, hai là công chúa dẫn quân đẫm máu kháng địch, ba là trận chiến ở Hàn Thành đã làm cho rất nhiều quan viên thất thế.
Na Á chậm rãi hướng tới mọi người mà kể lại trận chiến Hàn Thành từ đầu tới cuối, sau đó trầm lặng đau đớn nói.
- Trận chiến này, là một trận thảm thiết nhất từ khi ta tiến vào trong quân. Rất nhiều binh lính trẻ tuổi vì cứu ta mà anh dũng hi sinh, không phải bởi vì ta là công chúa, chỉ bởi vì ta là một nữ nhân. Rất nhiều dân chúng bình thường bôn ba trong vòng tử vong để giúp binh lính thủ thành, chỉ vì muốn bảo vệ chính ruộng vườn của mình. Mà Hắc Ưng dong binh đoàn thần bí, lại là một lực lượng cường đại mà ta chưa bao giờ thấy qua.
“ Nếu lúc ấy ta có thể tới sớm hơn một chút, có lẽ thương vong Hàn Thành sẽ không lớn như vậy.” Lưu Vân trong lòng khẽ thở dài.
Nghe xong lời Na Á nói, Hoa Phi Lệ như cười mà không phải cười nhìn Lưu Vân, dường như muốn nói: “ Anh hùng, nghe người khác khen ngợi cảm giác thế nào?”
- Phi Lệ, quảng cáo của nàng cũng không tồi à! Không ngờ làm hoàng đế cùng thái tử tự thân mình đi tuyên truyền.
Lưu Vân tránh ánh mắt của nàng, khẽ cười nói.
- Thì sao, người khác chẳng qua là bán cho ngươi một cái nhân tình thôi. Xem ra ngươi thiếu người càng nhiều, tương lai nếu không có thái độ bán mạng cho người, đều không được.
Hoa Phi Lệ đáp.
- Nhân tình? Xem ra yến hội hôm nay thật có chút ngụ ý rồi.
Lưu Vân cười nói.
Trận chiến ở Hàn Thành tuy rằng tử vong thảm trọng, nhưng cũng sinh ra một vị đế quốc anh hùng cùng một dong binh đoàn truyền kỳ, bởi vậy trở thành kiêu ngạo của đế quốc. Lời nói của Na Á công chúa còn chưa xong, hai người thấp giọng đàm tiếu, tự nhiên làm nhiều người ở đây bất mãn.
- Lưu Vân công tử dường như đối với trận chiến không vừa ý thì phải?
Không ai dự đoán được, Nạp Lan luôn luôn tao nhã lại đột nhiên gây khó dễ cho Lưu Vân.
- Đâu đâu? ~ Lưu Vân cười thầm nghĩ “ trận chiến ấy vốn chính là trận chiến luyện binh của Hắc Ưng, có gì mà phải thổi phồng lên như thần vậy!”
Hoa Phi Lệ ý cười trên mặt càng nhiều “ Tên vô sỉ, ngươi cứ chậm rãi mà giả vờ đi. Còn không biết bao nhiêu người bị con hổ giả heo như ngươi hại chết.”
- Hắn thì biết gì về chiến tranh? Hắn chỉ biết đánh nhau cùng tán gái thôi.
Hưu Tư lạnh lùng cười nói.
- Ta có thể làm ngươi trần truồng, ngươi tin hay không?
Lưu Vân cười tà nói.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười, làm Hưu Tư hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Tuy nói đánh người không làm mất mặt, nhưng Lưu Vân lúc này đối với vị công tử của thừa tướng không một tia hảo cảm. Ngoại trừ cái bề ngoài gọn gàng hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng, là kẻ đáng thương sống trong vòng hào quang của bậc cha chú hắn mà thôi.
“ Một người như vậy, cũng xứng là tình địch của tam đệ sao?”
- Được rồi, mọi người không cần vì việc nhỏ mà phải lưu tâm.
Thấy không khí có chút khẩn trương Thế Viêm liền ra mặt giảng hòa.
- Tiếp theo chúng ta tán gẫu chuyện trong quân đi.
Lưu Vân trầm mặc, hắn đối với những thảo luận như vậy, không có hứng thú.
Lúc này Na Á công chúa đỡ rời khỏi chỗ ngồi, hướng tới Lưu Vân đi đến.
“ Nữ nhân này muốn làm gì?” Thấy Na Á đi tới, Lưu Vân có chút khẩn trương.
Người chưa tới, mùi thơm mê người đã thản nhiên nhẹ nhàng bay tới.
- Lưu Vân công tử, Na Á kính ngươi một ly.
Na Á có chút suy nghĩ nhìn Lưu Vân
- Đầu tiên cảm tạ ngươi đã làm ta mở mắt ra thấy được nhiều chuyện của thế gian.
Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, Na Á nhìn Hoa Phi Lệ nói thêm:
- Tiếp theo là chúc mừng ngươi có một vị hôn thê xinh đẹp như Linh Nhi cô nương đây, hy vọng có thể sớm có ngày uống rượu mừng của các ngươi.
Hoa Phi Lệ nghe vậy, sắc mặt biến thành tái nhợt, trong mặt bịt kín một tầng hơi nước. Lưu Vân còn chưa lên tiếng, Hoa Phi Lệ thấy Thủy Linh Nhi đỏ mặt cúi đầu, lòng nàng rốt cục cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Cảm tình thật sự là một việc rất kỳ quái.
Có chút tình cảm ngươi càng muốn quý trọng nó, được rồi, nó biến mất càng nhanh, càng xa ngươi hơn.
Hoa Phi Lệ đột nhiên thức tỉnh. Nàng lộ vẻ sầu thảm cười cười, nâng chén rượu hướng tới Lưu Vân.
- Lưu Vân công tử, ta cũng chúc phúc cho ngươi!
Răng cắn nát môi, nuốt vào cả rượu cùng máu, nhưng là những kỷ niệm đó, có thể quên được sao?
Lưu Vân nhìn Hoa Phi Lệ, trong lòng nổi lên áy náy mãnh liệt cùng bất.
Bao nhiêu lần, nàng trợ lực giúp hắn.
Bao nhiêu lần, nàng yên lặng an ủi hắn.
Đổi lại, chẳng qua chỉ là một lần tan nát cõi lòng, một lần tuyệt vọng.
Cỏ cây cũng có tình, huống chi là con người? Hoa Phi Lệ đối với hắn rất có tình, trong
lòng hắn cũng rõ ràng, cũng rất nhiều lần, vì tấm lòng của nữ nhân trước mắt mà động.
Mình nói với công chúa một câu, nguyên chỉ muốn giải hận, lại không nghĩ tới báo ứng nhanh như vậy.
- Cảm ơn!~ Lưu Vân nâng chén uống cạn sạch một hơi. Thủy Linh Nhi ở bên cạnh, Lưu Vân không thể có cơ hội giải thích “ Cho dù có thể giải thích, ta có thể nói cái gì chứ?”
Na Á nhìn Hoa Phi Lệ, trong lòng cũng đau khổ. Nàng không rõ Lưu Vân này, dùng phương pháp gì có thể mê hoặc được Hoa Phi Lệ. Tuy rằng quý tộc đế quốc có ba bốn vợ là chuyện thường, nhưng nàng không nghĩ một kỳ nữ như vậy lại rơi vào trong bẫy rập của Lưu Vân. Nàng xem ra, nữ nhân kiêu ngạo như Hoa Phi Lệ, tuyệt không chịu ủy khuất làm tiểu thiếp của người.
Nhưng là, nội tâm của nàng, thật là vì Hoa Phi Lệ sao?
Phát hiện ra ánh mắt Lưu Vân hiện lên tia phẫn nộ cùng đắc ý, Na Á trong lòng cảm thấy thực thống khoái.
- Ta cũng cảm ơn ngươi đã cho ta một giấc mộng đẹp nhất, rồi lại tự tay đánh nát nó.
Sau khi Na Á rời đi, Hoa Phi Lệ mờ mịt đứng rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói bên tai Lưu Vân.
Nếu nói, Na Á đẹp, là băng sơn tuyết liên, cao không thể với; Thủy Linh Nhi đẹp, là u lan trong cốc, dịu dàng trầm tĩnh; mà Hoa Phi Lệ đẹp, lại như mẫu đơn nở rộ, trực tiếp làm cho người ta bị kích thích thị giác mãnh liệt. Phần thành thục kia, thật phong tình quyến rũ, có thể khơi mào trong lòng nam nhân những ảo tưởng nhất.
Lưu Vân không nghĩ tới, không ngờ Hoa Phi Lệ sau khi trang điểm lại có thể đẹp tới như vậy. Hắn càng không ngờ, Hoa Lệ Phi xuất hiện ở trong này.
- La Mạn gia tộc Hoa Phi Lệ. tham kiếm hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ.
Hoa Phi Lệ hướng Thế Viêm cùng Na Á hành lễ, rồi chuyển hướng tới mọi người trong phòng
- Thực vinh hạnh có thể gặp mặt các vị.
Trong bữa tiệc lập tức vang lên vài tiếng kinh ngạc, đối với chuyện của Hoa Phi Lệ, rất nhiều người đã sớm nghe thấy. Nhưng là không nghĩ tới có thể nhìn thấy mỹ nữ kiêu ngạo này.
Sau khi mọi người đứng dậy hoàn lễ Thế Viêm nói:
- Hoa Phi Lệ tiểu thư danh truyền đại lục, Thế Viên nghe danh đã lâu. Cùng với các vị ngồi đây cũng giống nhau, đều vì hôm nay có cơ duyên nhìn thấy tiểu thư mà rất vinh hạnh.
“ Không phải lúc ở Sồ Ưng học viện đã gặp mặt rồi sao?” Lưu Vân nghe thấy vấn đề đó, nghi hoặc nhìn Thế Viêm.
- Điện hạ nói quá lời. Phi Lệ chỉ là một nữ nhân, nhiều năm lưu lạc thương trường, mỗi bước đi còn rất khó khăn, còn nhờ điện hạ cùng chư vị giúp đỡ nhiều hơn.
Trong nháy mắt, Hoa Phi Lệ biến thành một nữ tử nhu nhước, làm trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm xúc muốn che chở cho nàng.
“ Thủ đoạn cao mình, thật đúng là cao minh mà. Nữ nhân đúng là mê hoặc chết người không phải đền mạng.” Lưu Vân thở dài, hắn cảm thấy mình biết Hoa Phi Lệ chỉ là một cô gái bướng bỉnh, hôm nay mới nhìn thấy, một nữ nhân cường đại.
- Tiểu thư xin mời ngồi. Nếu có thể giúp, Thế Viêm chắc chắn sẽ hỗ trợ. Quân đội đế quốc đã muốn mua tướng quân lệ do nàng cung cấp, ngay cả phụ hoàng ta với thứ rượu này cũng tán thưởng không thôi.
Trong phòng đã muốn chật kín chỗ, chỉ có bên phải Lưu Vân còn giữ một chỗ ngồi. Nhìn Hoa Phi Lệ hướng tới bên cạnh Lưu Vân đi tới, biểu tình của Thế Viêm biến thành cổ quái.
“ Không ta không muốn hại ngươi, ta cũng không biết ngươi lại mang Linh Nhi tới.”
Bên trái là Thủy Linh Nhi, bên phải là Hoa Phi Lệ, mọi người không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ cực kỳ.
“ Mẹ ơi, nhìn cái gì vậy, còn chảy nước miếng nữa? các ngươi nghĩ ta ngồi đây thoải mái lắm à?” Lưu Vân trong lòng mắng.
Có mỹ nữ làm bạn tuy đúng là chuyện tốt, nhưng nếu là hai mỹ nhân, t́nh huống sẽ trở lên không ổn.
Bởi vậy, sau khi yến hội bắt đầu. Lưu Vân liền cúi đầu ăn vội. Nhưng thật ra Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi sớm quen biết, bắt đầu tán gẫu với nhau, làm Lưu Vân có cảm giác trống không do bị loại ra ngoài.
Thế Viêm nhìn bộ dạng xấu hổ của Lưu Vân không khỏi cười khổ. Dựa theo ý tứ của phụ hoàng, là muốn hắn lợi dụng lần yến hội này, [ phong điểm hỏa] ( ý nương theo gió đốt lên một ngọn lửa) đưa Lưu Vân tiến vào trong quân. Chính là hắn nghĩ muốn thuận tiện cho Lưu Vân một cái nhân tình, mới mời Hoa Phi Lệ tới, hướng mọi người ám chỉ mình duy trì La Mạn gia tộc buôn bán phát triển.
“ Lưới đã mở, còn phải tiếp tục à!” Thế Viêm thầm nghĩ.
- Chắc hôm nay trước khi tới dự tiệc, công tử chưa ăn qua cái gì nhỉ?
Hoa Phi Lệ thấp giọng khẽ nói một câu khiến cho Lưu Vân thiếu chút nữa chết ngẹn vậy. Thủy Linh Nhi nghe vậy cũng nở nụ cười, bởi vì Lưu Vân ăn, quả thật có chút bất nhã.
- Ha hả, không ăn không phải quá lãng phí sao, uổng công của lão bản Thiên Nhiên cư.
Lưu Vân nói.
- Ta còn lạ những món ăn này sao? Còn nhiều lắm đủ để khiến ngươi thành trư đó.
Hoa Phi Lệ nói.
- Theo trí nhớ của ta … ý tứ của ta là, Thiên Nhiên cư hương vị quả nhiên tốt, không ăn sạch chẳng phải lãng phí sao.
Lưu Vân ngượng ngùng nói:
- Ta chỉ vào hòa thượng mắng con lừa ngốc thật phiền mà.
- A, công tử cũng đừng ăn như vậy nữa. Chút nữa ta sẽ thương lượng với chú heo này, hôm nay còn dư cái gì, để lại cho ngươi, được chứ?
Từ khi vào đại sảnh nhìn thấy Thủy Linh Nhi ngồi bên cạnh Lưu Vân, tâm tình Hoa Phi Lệ không được tốt, vì thế cười trào phúng nói.
Lưu Vân cảm thấy, ở giữa hai mỹ nhân lúc này, giả câm giả tiếc là lựa chọn sáng suốt nhất. “ Cho dù nàng nói ta đoạt thức ăn với heo ta cũng chịu …”
Bởi vì người trong bữa tiệc, phần lớn xuất thân từ quân nhân, cho nên đề tài nghị luận, rất nhanh chuyển dời tới vấn đề quân sự. Mà Thế Viêm hỏi han về trận chiến ở Hàn Thành, mọi người yên lặng ngưng thần lắng nghe.
Trận chiến ở Hàn Thành, có ba điểm thực làm người ta chú ý. Nhất là Hắc Ưng dong binh đoàn cùng Chiến Ưng, hai là công chúa dẫn quân đẫm máu kháng địch, ba là trận chiến ở Hàn Thành đã làm cho rất nhiều quan viên thất thế.
Na Á chậm rãi hướng tới mọi người mà kể lại trận chiến Hàn Thành từ đầu tới cuối, sau đó trầm lặng đau đớn nói.
- Trận chiến này, là một trận thảm thiết nhất từ khi ta tiến vào trong quân. Rất nhiều binh lính trẻ tuổi vì cứu ta mà anh dũng hi sinh, không phải bởi vì ta là công chúa, chỉ bởi vì ta là một nữ nhân. Rất nhiều dân chúng bình thường bôn ba trong vòng tử vong để giúp binh lính thủ thành, chỉ vì muốn bảo vệ chính ruộng vườn của mình. Mà Hắc Ưng dong binh đoàn thần bí, lại là một lực lượng cường đại mà ta chưa bao giờ thấy qua.
“ Nếu lúc ấy ta có thể tới sớm hơn một chút, có lẽ thương vong Hàn Thành sẽ không lớn như vậy.” Lưu Vân trong lòng khẽ thở dài.
Nghe xong lời Na Á nói, Hoa Phi Lệ như cười mà không phải cười nhìn Lưu Vân, dường như muốn nói: “ Anh hùng, nghe người khác khen ngợi cảm giác thế nào?”
- Phi Lệ, quảng cáo của nàng cũng không tồi à! Không ngờ làm hoàng đế cùng thái tử tự thân mình đi tuyên truyền.
Lưu Vân tránh ánh mắt của nàng, khẽ cười nói.
- Thì sao, người khác chẳng qua là bán cho ngươi một cái nhân tình thôi. Xem ra ngươi thiếu người càng nhiều, tương lai nếu không có thái độ bán mạng cho người, đều không được.
Hoa Phi Lệ đáp.
- Nhân tình? Xem ra yến hội hôm nay thật có chút ngụ ý rồi.
Lưu Vân cười nói.
Trận chiến ở Hàn Thành tuy rằng tử vong thảm trọng, nhưng cũng sinh ra một vị đế quốc anh hùng cùng một dong binh đoàn truyền kỳ, bởi vậy trở thành kiêu ngạo của đế quốc. Lời nói của Na Á công chúa còn chưa xong, hai người thấp giọng đàm tiếu, tự nhiên làm nhiều người ở đây bất mãn.
- Lưu Vân công tử dường như đối với trận chiến không vừa ý thì phải?
Không ai dự đoán được, Nạp Lan luôn luôn tao nhã lại đột nhiên gây khó dễ cho Lưu Vân.
- Đâu đâu? ~ Lưu Vân cười thầm nghĩ “ trận chiến ấy vốn chính là trận chiến luyện binh của Hắc Ưng, có gì mà phải thổi phồng lên như thần vậy!”
Hoa Phi Lệ ý cười trên mặt càng nhiều “ Tên vô sỉ, ngươi cứ chậm rãi mà giả vờ đi. Còn không biết bao nhiêu người bị con hổ giả heo như ngươi hại chết.”
- Hắn thì biết gì về chiến tranh? Hắn chỉ biết đánh nhau cùng tán gái thôi.
Hưu Tư lạnh lùng cười nói.
- Ta có thể làm ngươi trần truồng, ngươi tin hay không?
Lưu Vân cười tà nói.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười, làm Hưu Tư hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Tuy nói đánh người không làm mất mặt, nhưng Lưu Vân lúc này đối với vị công tử của thừa tướng không một tia hảo cảm. Ngoại trừ cái bề ngoài gọn gàng hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng, là kẻ đáng thương sống trong vòng hào quang của bậc cha chú hắn mà thôi.
“ Một người như vậy, cũng xứng là tình địch của tam đệ sao?”
- Được rồi, mọi người không cần vì việc nhỏ mà phải lưu tâm.
Thấy không khí có chút khẩn trương Thế Viêm liền ra mặt giảng hòa.
- Tiếp theo chúng ta tán gẫu chuyện trong quân đi.
Lưu Vân trầm mặc, hắn đối với những thảo luận như vậy, không có hứng thú.
Lúc này Na Á công chúa đỡ rời khỏi chỗ ngồi, hướng tới Lưu Vân đi đến.
“ Nữ nhân này muốn làm gì?” Thấy Na Á đi tới, Lưu Vân có chút khẩn trương.
Người chưa tới, mùi thơm mê người đã thản nhiên nhẹ nhàng bay tới.
- Lưu Vân công tử, Na Á kính ngươi một ly.
Na Á có chút suy nghĩ nhìn Lưu Vân
- Đầu tiên cảm tạ ngươi đã làm ta mở mắt ra thấy được nhiều chuyện của thế gian.
Nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, Na Á nhìn Hoa Phi Lệ nói thêm:
- Tiếp theo là chúc mừng ngươi có một vị hôn thê xinh đẹp như Linh Nhi cô nương đây, hy vọng có thể sớm có ngày uống rượu mừng của các ngươi.
Hoa Phi Lệ nghe vậy, sắc mặt biến thành tái nhợt, trong mặt bịt kín một tầng hơi nước. Lưu Vân còn chưa lên tiếng, Hoa Phi Lệ thấy Thủy Linh Nhi đỏ mặt cúi đầu, lòng nàng rốt cục cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Cảm tình thật sự là một việc rất kỳ quái.
Có chút tình cảm ngươi càng muốn quý trọng nó, được rồi, nó biến mất càng nhanh, càng xa ngươi hơn.
Hoa Phi Lệ đột nhiên thức tỉnh. Nàng lộ vẻ sầu thảm cười cười, nâng chén rượu hướng tới Lưu Vân.
- Lưu Vân công tử, ta cũng chúc phúc cho ngươi!
Răng cắn nát môi, nuốt vào cả rượu cùng máu, nhưng là những kỷ niệm đó, có thể quên được sao?
Lưu Vân nhìn Hoa Phi Lệ, trong lòng nổi lên áy náy mãnh liệt cùng bất.
Bao nhiêu lần, nàng trợ lực giúp hắn.
Bao nhiêu lần, nàng yên lặng an ủi hắn.
Đổi lại, chẳng qua chỉ là một lần tan nát cõi lòng, một lần tuyệt vọng.
Cỏ cây cũng có tình, huống chi là con người? Hoa Phi Lệ đối với hắn rất có tình, trong
lòng hắn cũng rõ ràng, cũng rất nhiều lần, vì tấm lòng của nữ nhân trước mắt mà động.
Mình nói với công chúa một câu, nguyên chỉ muốn giải hận, lại không nghĩ tới báo ứng nhanh như vậy.
- Cảm ơn!~ Lưu Vân nâng chén uống cạn sạch một hơi. Thủy Linh Nhi ở bên cạnh, Lưu Vân không thể có cơ hội giải thích “ Cho dù có thể giải thích, ta có thể nói cái gì chứ?”
Na Á nhìn Hoa Phi Lệ, trong lòng cũng đau khổ. Nàng không rõ Lưu Vân này, dùng phương pháp gì có thể mê hoặc được Hoa Phi Lệ. Tuy rằng quý tộc đế quốc có ba bốn vợ là chuyện thường, nhưng nàng không nghĩ một kỳ nữ như vậy lại rơi vào trong bẫy rập của Lưu Vân. Nàng xem ra, nữ nhân kiêu ngạo như Hoa Phi Lệ, tuyệt không chịu ủy khuất làm tiểu thiếp của người.
Nhưng là, nội tâm của nàng, thật là vì Hoa Phi Lệ sao?
Phát hiện ra ánh mắt Lưu Vân hiện lên tia phẫn nộ cùng đắc ý, Na Á trong lòng cảm thấy thực thống khoái.
- Ta cũng cảm ơn ngươi đã cho ta một giấc mộng đẹp nhất, rồi lại tự tay đánh nát nó.
Sau khi Na Á rời đi, Hoa Phi Lệ mờ mịt đứng rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói bên tai Lưu Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.