Quyển 5 - Chương 344: Quân kỳ bay trong gió
Lý Bố Y
25/03/2013
Ánh chiều tà đỏ như màu máu, mặt trời đang dần lặn xuống.
Mặt đất toàn một màu đỏ, đó chính là máu tươi thấm xuống chiến trường.
- Động tác mọi người nhanh lên một chút! Cứ chậm như vậy thì hai ngày nữa chúng ta cũng không về tới pháo đài Tây Đặc!
Một quân nhân cụt tay chừng ba mươi tuổi đang đứng ở trên một tảng đát lớn, cao giọng nói vào trong rừng.
Hắn là người sống sót sau trận đánh ở cây cầu Tây Đặc, cũng là sĩ quan chỉ huy cao nhất của đơn vị bộ đội này, phó doanh trưởng Tam doanh. Hiện tại hắn đang dẫn theo đội ngũ gồm 42 người, nhiệm vụ của hắn chính là đưa 42 người này an toàn quay về pháo đài Tây Đặc.
Binh lính dìu nhau, chậm rãi từ trong rừng đi ra. Trong 42 ngưoiừ này, số người bị thương chiếm hơn nửa. Vết thương trên người bọn họ đều do Lạc Phu Tạo nổ mạnh tạo thành.
Sự tàn khốc của chiến tranh vượt xa nhận thức của mọi người.
Đám quan binh bị Huyết Khô Lâu làm bị thương không có tư cách trở thành người bệnh. Bởi vì người bị trúng độc huyết sẽ nhanh chóng biến thành quái vật cho nên tham mưu trưởng Hạ Lạc Đặc đã đưa ra một tử lệnh, trước khi chiến đấu bắt đầu đều có các sĩ quan ra lệnh cho từng người trong đơn vị bộ đội này: quan binh bị trúng độc sẽ cùng địch nhân đồng quy vu tận hoặc để cho chiến hữu dùng một viên đạn tiễn mình.
Chưa người nào nguyện ý chấm dứt tính mạng trong tay chiến hữu, cũng không người nào nguyện ý chết dưới nòng súng của chiến hữu, không muốn chiến hữu áy náy suốt cả cuộc đời. Đa số người bị trúng độc lựa chọn hy sinh trong chiến đấu, còn một bộ phận người may mắn sống sót, sau khi chiến đấu chấm dứt thì lẳng lặng từ biệt mấy người Y Tư, rời khỏi đội ngũ.
Để tránh chạm mặt quân đội Huyết Thần giáo, trong quá trình dẫn bộ đội rút lui, Y Tư không dám quay lại theo đường cũ. Bọn họ chui vào thâm sơn ở gần sông Bội Khoa Tư Hà, sau đó mất mất hai ngày mới từ trong núi đi ra.
Thời gian hai ngày này đối với những binh lính còn sống dài dằng dặc giống như hai năm. Đi trong rừng rậm giống như đi trong một cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại. Chiến đấu ở cây cầu Tây Đặc không chỉ có thôn phệ rất nhiều tính mạng của các quan binh mà còn làm cho những người còn sống bị lạc mất phương hướng.
Bản lĩnh tồn tại, sinh sống ở trong núi khiến cho bọn họ tìm được đủ thực vật cùng nước uống, tình trạng của binh lính coi như còn tốt.
Nhưng khi rời khỏi núi, trên người bọn họ không còn chút bóng dáng hăng hái khi xưa thường thấy của chiến sĩ Hắc Ưng quân đoàn.
Bi thương là một loại lực lượng khiến cho binh lính biến nó trở thành sức mạnh, anh dũng giết địch trên chiến trường nhưng sau khi chiến đấu kết thúc nó lại là mảnh đất màu mỡ gieo giắc sự tuyệt vọng cho đơn vị bộ đội này. Trong lòng mọi người là mây đen bao phủ, trong đó có một vết thương không cách nào lành được, cũng đang không ngừng đổ máu.
Phía chân trời có vài con chim cô độc bay qua, phát ra một tiếng kêu thê lương thật to.
Đó không phải là những con chim không tìm được đường về nhà sao?
Y Tư ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng khẽ thở dài.
Hắn cảm giác được đám binh lính này đã lạc đường. Pháo đài Tây Đặc không còn xa, hắn nhất định mang theo bọn họ còn sống trở về.
Nhưng dù còn sống thì sẽ ra sao đây?
Giấc mộng của bọn họ đã bị trận chiến này đập tan, tâm của bọn họ vĩnh viễn lưu lại trên cây cầu Tây Đặc!
Bọn họ không có bị địch nhân giết chết nhưng sau khi chiến đấu kết thúc bọn họ lại tự mình suy sụp!
Cho dù trong cuộc sống tương lai bọn họ vẫn là một người quân nhân nhưng không còn can đảm để sống, can đảm để chiến đấu.
Y Tư không trách bọn họ. Hắn hiểu rõ nếu không phải trước khi tham mưu trưởng chết đã đem gánh nặng đưa những người này trở về an toàn đặt ở trên vai hắn thì hắn cũng sẽ suy sụp sau trận chiến này.
Quân nhân sinh hoạt dưới bầu trời ở thế giới phồn hoa này. Bộ đội cùng chiến hữu là thế giới thuộc về nam nhân. Mà thế giới của bọn họ đã bị trận kịch chiến đó cướp đi.
Trong lòng Y Tư xuất hiện cảm giác bất lực.
- Buông ta ra. Lão tử không đi!
- Không buông!
- Phải về, cùng nhau trở về!
Từ phía rừng truyền đến tiếng tranh cãi, xuất phát từ những binh lính đi cuối cùng.
Những người phía trước đều quay đầu nhìn lại. Y Tư vội vàng đi tới.
- Biến con mẹ ngươi đi!
Một lão binh sắc mặt tái nhợt đẩy đẩy tân binh ở bên cạnh. Mất đi trọng tâm, hắn té xuống mặt đất.
- Lão tử đã như vậy, không muốn trở về làm gì cho xấu hổ mặt mũi!
Lão binh giãy dụa, từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn chân trái của mình rồi hét lớn với tân binh.
Cái chân đó đã bị một mảnh đạn cắt cụt, lớp băng vải thấm đầy máu.
- Ban Phó, kiên trì đi, ta sẽ cõng ngươi trở về!
Tân binh chạy đến bên cạnh hắn, đưa tay muốn đỡ hắn dậy.
- Ta mệt. Nơi này phong cảnh không tồi, ta muốn ở chỗ này nghỉ ngơi! Đừng ai động vào ta!
Lão binh đẩy hắn ra, nằm xuống mặt đất.
Hai ngày qua, vết thương không ngừng nghiêm trọng, hơn nữa không ngừng hành quân đối với hắn là một sự hành hạ tàn nhẫn. Hắn đau đến mức muốn ngất đi. Khi từ trong núi đi ra, tinh thần đột nhiên yên tĩnh lại, hắn cảm giác mình không thể chống đỡ được nữa.
- Nhất đoàn chết hết rồi, chúng ta đã bại trận thê thảm! Ta cũng đi làm bạn với mọi người thôi!
Lão binh biết mình bị mất máu nghiêm trọng, không thể kéo dài được bao lâu cho nên quyết định không làm liên lụy tới tân binh chiếu cố mình nữa. Hắn lựa chọn yên lặng nằm ở đây chờ chết.
- Trung sĩ, ngươi chuẩn bị đào ngũ ssao?
Y Tư đi tới trước mặt hắn, lớn tiếng hỏi.
- Không, sĩ quan! Chân của ta đã bị chặt đứt, máu ra nhiều! Ta chỉ muốn nghỉ ngơi!
Lão binh nhìn kỹ Y Tư, chậm rãi ngồi dậy, chỉ chỉ vào chân mình.
Y Tư ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra chân hắn.
- Hình như vết thương mưng mủ!
- Đúng vậy. Ta đau đến nỗi muốn ngất đi mấy lần. Sĩ quan đừng giày vò ta nữa, ngươi mang mọi người đi thôi!
Lão binh khẩn cầu nói.
- Trung sĩ, chân đã mất còn có thể nối lại. Nhưng nếu tinh thần suy sụp thì thật sự là xong đời!
Y Tư lạnh lùng nói.
- Ta…
Lão binh tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại chăm chú nhìn Y Tư, cúi đầu.
- Ban Phó, học trưởng, các huynh đệ đều ra đi, trong Ban chỉ còn có hai người chúng ta, ngươi nhẫn tâm bỏ ta một mình sao?
Tân binh túm lấy cánh tay lão binh, nghẹn ngào nói.
Mấy ngày qua, mỗi lần nhớ tới Ban trưởng đã hy sinh, hắn đều len lén rơi lệ. Năm nay hắn mới vào được Hắc Ưng Thiết Nhị sư, trong trại huấn luyện tân binh từng bị Ban trưởng hành hạ cho chết đi sống lại cho nên hắn vẫn âm thầm gọi Ban trưởng là kẻ “Dị thường”. Nhưng hắn không nghĩ tới chính kẻ “Dị thường” này khi Huyết Khô Lâu đánh lén hắn đã không chút do dự chắn trước người hắn. Hắn còn sống nhưn Ban trưởng lại bị Huyết Khô Lâu xé thành mảnh nhỏ.
Tân binh là tương lai của một chi bộ đội.
Trong quá trình bọn họ phát triển đã bị các lão binh vô tình “ngược đãi”. Nhưng trên chiến trường những lão binh hận không thể lột da bọn họ lại lấy tính mạng che chở cho bọn họ.
- Trung sĩ, ngươi là người may mắn. Bởi vì ngươi còn một binh lính.
Y Tư bất lực nhìn tân bình, trầm giọng nói.
- Hắn còn cần ngươi!
- Sĩ quan, không nên ép ta!
Lão binh thấp giọng thở dài nói.
- Khi những quái vật này giết chiến hữu của ta, ta đã chết qua một lần. Ta không muốn sống, sau đó lại bị chúng nó giết một lần nữa!
- Trung sĩ, nói cho ta biết đơn vị của ngươi, chức vụ?
- Báo cáo sĩ quan, ta là Ban phó của nhị doanh!
Theo thói quen, lão binh cố gắng ưỡn ngực lớn tiếng đáp.
- Nói to lên!
- Báo cáo sĩ quan, ta là Ban phó của nhị doanh!
Thanh âm trở nên vang dội.
- Trung sĩ, nếu có người nói cho ta biết binh lính bị thương của Hắc Ưng quân đoàn không cách nào đi tiếp. Ta sẽ cho rằng hắn đang nói chuyện cười! Nếu như ngươi muốn trở thành người thứ nhất trong lịch sử đào ngũ của Thiết nhị sư thì ta đồng ý cho ngươi lưu lại!
Nói xong Y Tư lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn đưa ra lựa chọn.
- Đứng lên Ban phó! Quân đoàn trưởng đã nói qua, Hắc Ưng vĩnh viễn không vứt bỏ một người nào, không xa rời tập thể!
Tân binh chảy nước mắt, ôm lấy bả vai lão binh, muốn kéo hắn đứng dậy.
Lão binh nhìn tân binh, còn mắt đã ươn ướt.
Tiếp theo ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời, đứng dậy.
Hắn không để ý tới lão binh nữa, xoay người bước tới đội ngũ trước mặt.
- Ngẩng cao đầu lên cho ta!
Nhìn một đám binh lính ủ rủ cúi đầu bước đi, hắn lớn tiếng gào lên.
- Ưỡn ngực lên cho giống một nam nhân! Chúng ta không có bại!
Binh lính ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
Bi thương đã khiến cho binh lính mất đi năng lực ngôn ngữ, bọn họ đã có thói quen trầm mặc.
Một ánh mắt truyền lại khiến cho nội tâm bọn họ hoang mang, như tự hỏi Y Tư, cũng như đang tự hỏi chính mình.
Chúng ta không bại trận?
Vậy tại sao tham mưu trưởng đã chết, Doanh trưởng đã chết, sẽ không còn được gặp lại những khuôn mặt quen thuộc nữa?
Đội quân lúc xuất phát với hơn 1000 người, khi trở về chỉ có mấy chục người, đây không phải là bại trận sao?
- Nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Giọng Y Tư khàn khàn cất lên, rồi tiếp tục quát.
- Nhiệm vụ của chúng ta là cầm chân địch nhân 1 ngày để Hỏa Phượng quân đoàn tranh thủ thời gian!
- Quân nhân vì hoàn thành nhiệm vụ có thể trả bất cứ giá nào! Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên chúng ta thắng lợi!
Ánh mắt Y Tư nhìn thoáng qua các binh lính, chậm rãi nói tiếp.
- Đừng nói còn mười mấy người còn sống, chỉ cần còn một người chưa chết là chúng ta đã thắng lợi!
Gió nhẹ nhàng thổi những chiếc lá khô rơi xuống.
Y Tư nói làm cho mây đen đang bao phủ trong lòng các binh lính bắt đầu được xua tan.
Chiến đấu tàn khốc là quái vật đáng sợ, chiến hữu chết đi giống như cơn ác mộng bám theo những chiến sĩ còn sống sót. Nhưng thất bại là sự sỉ nhục là cơn ác mộng làm cho bọn họ không cách nào tỉnh lại được!
Y Tư nói đã làm cho bọn họ thức tỉnh.
- Chết trên chiến trường là vinh quang của người lính. Người còn sống còn phải tiếp tục chiến đấu! Các ngươi hãy nhìn lại bộ dáng của mình, chúng ta cứ như vậy trở về gặp mặt Sư trưởng sao? Kẻ thì nằm trên mặt đất, người thì muốn đào ngũ! Trong lòng các ngươi còn nhớ tới lời hứa khi đứng dưới quân kỳ không?
Nói đến đây, vành mắt Y Tư ửng đỏ.
- Binh lính, Nhất đoàn cùng Trinh sát doanh chỉ còn lại 43 người chúng ta. Nếu các ngươi không kiên cường đứng dậy thì có nghĩa các ngươi đã buông bỏ bản thân mình, buông bỏ đơn vị bộ đội này, cũng vứt bỏ công sức của hơn 1000 binh sĩ đã chiến đấu tới giọt máu cuối cùng ở cầu Tây Đặc!
Một câu nói ngẫu nhiên của một tân binh đã đốt lên một đốm lửa trong lòng Y Tư.
Hắn đột nhiên ý thức được là tham mưu trưởng, hắn không chỉ phải dẫn dắt những binh lính này quay lại pháo đài Tây Đặc mà còn phải làm cho đơn vị bộ đội này một lần nữa tập hợp lại!
Bọn họ là mồi lửa của Nhất đoàn, là tính mạng tiếp theo của tất cả các tướng sĩ đã bỏ mình!
Một chi bộ đội có thể thất bại nhưng không thể không có tinh thần. Nếu như tinh thần bị sa sút sẽ không có cơ hội làm lại. Bọn họ từ chiến trường máu lửa trở về, có trách nhiệm, có nghĩa vụ mang theo đại kỳ Nhất đoàn trở về!
Chiến tranh làm cho những người trẻ tuổi nhanh chóng trưởng thành.
- Nếu ta là tham mưu trưởng, ta nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của một tham mưu trưởng! Ta sẽ cho bọn họ dũng khí, sẽ mang về cho Thiết Nhị sư một chi bộ đội không bao giờ sợ hãi!
Y Tư nhìn những binh lính trước mắt, trong lòng tràn ngập hào tình.
Binh lính nghe xong lời hắn nói dần dần đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
Ánh mắt ảm đạm dần dần biến mất.
Từng ánh mắt tràn ngập khí khái dần dần nhìn về phía Y Tư.
Đó là tiếng lòng của binh lính như muốn hỏi.
- Chúng ta sẽ không buông tha bản thân mình, chúng ta lại càng không vứt bỏ những chiến hữu đã chết đi! Nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào?
- Quân kỳ ở đâu?
Y Tư cao giọng hỏi.
Báo cáo trưởng quan, ở chỗ của ta!
Một gã binh lính cao giọng đáp.
Hắn lấy quân kỳ được gói kỹ lưỡng cất ở trong người mang ra. Hai tay giơ cao lên.
- Mang quân kỳ lên đây!
Hắc Ưng quân kỳ bay cao trong gió.
Y Tư tiếp nhận quân kỳ trong tay bính lính, hai tay giơ lên cao rồi quát to.
- Hắc Ưng quân kỳ, Thiết Nhị sư tập hợp!
Nếu ngươi không có nhập ngũ thì ngươi vĩnh viễn không cách nào hiểu được địa vị của lá quân kỳ trong lòng binh lính.
Một quân kỳ, một quân hồn.
Máu tươi nhiễm trên quân kỳ cũng giống như quân hồn bất khuất!
Nơi nào có quân kỳ thì nơi đó có một đám binh lính thiết huyết!
Chỉ cần còn một người chưa ngã xuống, bọn họ sẽ để cho nó đón gió tung bay trên chiến trường!
Quân kỳ hạ xuống, binh lính bắt đầu sắp xếp đội hình.
Trước đó bọn họ thuộc về những Doanh khác nhau, hienẹ tại dưới quân kỳ, bọn họ một lần nữa hợp thành một tập thể.
- Cõng ta lên, quay trở lại đội ngũ!
Lão binh hét lớn với tân binh đang dìu hắn.
- Rõ! Phó Ban trưởng!
Tân binh nhanh chóng đặt lão binh lên lưng rồi chạy về phía đội ngũ.
Trên mặt hắn tràn đầy nước mắt, khuôn mặt mỉm cười.
- Thiết nhị sư ---- đi tới!
Y Tư rống to một tiếng, đại kỳ vung mạnh lên, chỉ về phía pháo đài Tây Đặc.
Quân kỳ dẫn đường, 43 thành viên quan binh thiết nhị sư một lần nữa bước lên con đường trở về.
Ngày mai, sang năm, tương lai có lẽ sẽ còn nhiều trận chiến đấu đang chờ. Chỉ cần còn sống chúng ta vĩnh viễn là chiến sĩ!
Ánh trời chiều như phủ thêm một vầng kim sắc lên người các chiến sĩ.
- Đã bốn ngày rồi, bọn họ cũng nên sớm trở về!
Sau giờ ngọ, Mạc Qua cùng vài tên sĩ quan Thiết Nhị sư leo lên tường thành pháo đài Tây Đặc.
Dõi mắt nhìn về phía xa, trong lòng Mạc Qua cảm thấy nặng nề.
Sau khi Hạ Lạc Đặc dẫn bộ đội rời đi, vận mệnh đơn vị bộ đội chấp hành nhiệm vụ chặn địch lúc nào cũng ở trong tim hắn.
Theo thời gian dần trôi, hắn dần dần thêm lo lắng.
Khi hắn hồi tưởng lại biểu hiện trước lúc Hạ Lạc Đặc dẫn bộ đội rời đi, trong lòng hắn dần dần dâng lên một dự cảm xấu-----tham mưu trưởng của hắn vĩnh viễn không về được.
Ý niệm này mặc dù chỉ lóe qua trong đầu nhưng làm cho tâm hắn loạn như ma.
- Sư trưởng, ngươi đừng lo lắng, tham mưu trưởng mặc dù không có nhiều kinh nghiệm dẫn binh nhưng Doanh trưởng lại thiện chiến, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, hẳn là sẽ khôgn có vấn đề gì đâu.
Một viên sĩ quan nhìn về phía Mạc Qua đang lo lắng, mở lời an ủi.
- Trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể phát sinh! Bọn họ lần đầu tiên giao thủ với Huyết thần giáo, ta làm sao có thể không lo lắng cho được!
Mạc Qua thở dài nói.
- Không cần lo lắng. Tên Lạc Đốn kia chấp hành nhiệm vụ đi giúp Hỏa Phượng quân đoàn! Hắn là kẻ luôn muốn đoạt công lao của mọi người! Nếu có nguy hiểm thì hắn đã không xung phong đi!
- Cũng có thể!
Mạc Qua gật đầu. Hắn hy vọng chuyện đó là sự thật.
- Sư trưởng, ngươi xem!
Một gã tham mưu đột nhiên chỉ về phía xa xa, hoan hô.
- Bọn họ đã trở về!
Hắc Ưng quân kỳ xuất hiện ở phía xa xa.
Tiếp theo đó là thân ảnh một đám binh lính đập vào mắt mọi người.
Cửa pháo đài mở ra, Mạc Qua dẫn một đám quan quân vui mừng ra khỏi pháo đái, đi tới dải đất trống bằng phẳng ở phía trước.
Đội binh lính ở phía xa càng ngày càng gần.
- Tại sao chỉ có từng ấy người?
Một gã sĩ quan ở bên cạnh nói.
- Không giống trong tưởng tượng. Theo như tin tình báo thì phải là kỵ binh đến mới đúng.
Tên còn lại nhỏ giọng.
Đội ngũ phía trước đi tới cách Mạc Qua hai mươi bước thì dừng lại.
Sĩ quan cầm quân kỳ đi trước giao quân kỳ cho binh lính ở phía sau rồi tiến lên.
Mạc Qua phát hiện tên sĩ quan này chỉ còn một cánh tay, bên tay kia đã bị cụt mất một nửa, băng quấn còn thấm đầy máu. Binh lính phía sau hắn cũng có rất nhiều người bị thương.
Sau mấy khẩu lệnh đơn giản, quan quân tiến về phía trước, nhanh chóng bước về phía Mạc Qua.
Binh linh bên người Mạc Qua lui lại, mở thành một con đường.
Đi tới trước người Mạc Qua, viên sĩ quan cụt tay giơ tay lên, hướng hắn hành quân lễ.
Một thanh âm vang dội vang lên.
- Báo cáo sư trưởng: 43 quan binh của Nhất sư đã hoành thành nhiệm vụ chặn đánh quân đội Huyết thần giáo quay về, mời người kiểm tra! Tân tham mưu trưởng của Nhị sư, phó liên trưởng Y Tư báo cáo!
Thanh âm kiên định, hữu lực tràn ngập sự kiêu ngạo của người chiến thắng trở về.
Mạc Qua không nói gì.
Hắn không thốt nên lời.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Y Tư một lát rồi nhìn xuống binh lính ở phía sau hắn, không có rời đi.
Yên lặng nhìn, hai mắt dần dần bị nước mắt bao quanh.
Tướng quân rơi lệ chỉ vì những binh lính anh dũng của mình!
Tướng quân rơi lệ chì vì không bao giờ nhìn thấy những binh lính của mình có thể trở về!
Mạc Qua thân kinh bách chiến, đứng trước thời khắc bi thương nhất trong cuộc đời----người phụ thân này mong muốn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của những hài tử của mình.
Viên sĩ quan báo cáo cho hắn biết bộ đội của hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Viên sĩ quan cũng báo cáo cho hắn biết vì hoàn thành nhiệm vụ này mà 1257 quan binh đã anh dũng hy sinh!
Hơn nữa toàn bộ sĩ quan chỉ huy bao gồm tham mưu trưởng, doanh trưởng, tất cả các sĩ quan từ cấp phó trở lên đã tử trận! Thanh âm Y Tư vang dội tại không trung, truyền vào trong tai từng người ở đây.
Thân thể của bọn họ dần trở nên lạnh lẽo, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Ánh mặt trời chiếu xuống.
Hắc Ưng quân kỳ không một tiếng động tung bay trong gió.
Y Tư cùng 42 binh sĩ ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng ở trước mặt sư trưởng, cùng đợi lệnh.
Không có bi thương, không có sự uể oải, sau một lần huyết chiến, bọn họ đã đứng dậy, vẫn là những chiến sĩ ương ngạnh của Thiết nhị sư!
Mạc Qua khó khăn bước tới, đi tới phía trước đội ngũ.
Hắn mỉm cười, giơ tay lên, hướng bọn họ hành quân lễ.
- Các binh sĩ, hoan nghênh các ngươi chiến thắng trở về! Ta cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi!
Nước mắt chảy xuống, mái tóc bạc rung rung trong gió.
Ai nói quân nhân lãnh huyết, ai nói quân nhân không rơi lệ?
Lãnh huyết bởi vì tình cảm quá sâu nặng!
Không rơi lệ bởi vì nước mắt rất trân quý!
Mặt đất toàn một màu đỏ, đó chính là máu tươi thấm xuống chiến trường.
- Động tác mọi người nhanh lên một chút! Cứ chậm như vậy thì hai ngày nữa chúng ta cũng không về tới pháo đài Tây Đặc!
Một quân nhân cụt tay chừng ba mươi tuổi đang đứng ở trên một tảng đát lớn, cao giọng nói vào trong rừng.
Hắn là người sống sót sau trận đánh ở cây cầu Tây Đặc, cũng là sĩ quan chỉ huy cao nhất của đơn vị bộ đội này, phó doanh trưởng Tam doanh. Hiện tại hắn đang dẫn theo đội ngũ gồm 42 người, nhiệm vụ của hắn chính là đưa 42 người này an toàn quay về pháo đài Tây Đặc.
Binh lính dìu nhau, chậm rãi từ trong rừng đi ra. Trong 42 ngưoiừ này, số người bị thương chiếm hơn nửa. Vết thương trên người bọn họ đều do Lạc Phu Tạo nổ mạnh tạo thành.
Sự tàn khốc của chiến tranh vượt xa nhận thức của mọi người.
Đám quan binh bị Huyết Khô Lâu làm bị thương không có tư cách trở thành người bệnh. Bởi vì người bị trúng độc huyết sẽ nhanh chóng biến thành quái vật cho nên tham mưu trưởng Hạ Lạc Đặc đã đưa ra một tử lệnh, trước khi chiến đấu bắt đầu đều có các sĩ quan ra lệnh cho từng người trong đơn vị bộ đội này: quan binh bị trúng độc sẽ cùng địch nhân đồng quy vu tận hoặc để cho chiến hữu dùng một viên đạn tiễn mình.
Chưa người nào nguyện ý chấm dứt tính mạng trong tay chiến hữu, cũng không người nào nguyện ý chết dưới nòng súng của chiến hữu, không muốn chiến hữu áy náy suốt cả cuộc đời. Đa số người bị trúng độc lựa chọn hy sinh trong chiến đấu, còn một bộ phận người may mắn sống sót, sau khi chiến đấu chấm dứt thì lẳng lặng từ biệt mấy người Y Tư, rời khỏi đội ngũ.
Để tránh chạm mặt quân đội Huyết Thần giáo, trong quá trình dẫn bộ đội rút lui, Y Tư không dám quay lại theo đường cũ. Bọn họ chui vào thâm sơn ở gần sông Bội Khoa Tư Hà, sau đó mất mất hai ngày mới từ trong núi đi ra.
Thời gian hai ngày này đối với những binh lính còn sống dài dằng dặc giống như hai năm. Đi trong rừng rậm giống như đi trong một cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại. Chiến đấu ở cây cầu Tây Đặc không chỉ có thôn phệ rất nhiều tính mạng của các quan binh mà còn làm cho những người còn sống bị lạc mất phương hướng.
Bản lĩnh tồn tại, sinh sống ở trong núi khiến cho bọn họ tìm được đủ thực vật cùng nước uống, tình trạng của binh lính coi như còn tốt.
Nhưng khi rời khỏi núi, trên người bọn họ không còn chút bóng dáng hăng hái khi xưa thường thấy của chiến sĩ Hắc Ưng quân đoàn.
Bi thương là một loại lực lượng khiến cho binh lính biến nó trở thành sức mạnh, anh dũng giết địch trên chiến trường nhưng sau khi chiến đấu kết thúc nó lại là mảnh đất màu mỡ gieo giắc sự tuyệt vọng cho đơn vị bộ đội này. Trong lòng mọi người là mây đen bao phủ, trong đó có một vết thương không cách nào lành được, cũng đang không ngừng đổ máu.
Phía chân trời có vài con chim cô độc bay qua, phát ra một tiếng kêu thê lương thật to.
Đó không phải là những con chim không tìm được đường về nhà sao?
Y Tư ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng khẽ thở dài.
Hắn cảm giác được đám binh lính này đã lạc đường. Pháo đài Tây Đặc không còn xa, hắn nhất định mang theo bọn họ còn sống trở về.
Nhưng dù còn sống thì sẽ ra sao đây?
Giấc mộng của bọn họ đã bị trận chiến này đập tan, tâm của bọn họ vĩnh viễn lưu lại trên cây cầu Tây Đặc!
Bọn họ không có bị địch nhân giết chết nhưng sau khi chiến đấu kết thúc bọn họ lại tự mình suy sụp!
Cho dù trong cuộc sống tương lai bọn họ vẫn là một người quân nhân nhưng không còn can đảm để sống, can đảm để chiến đấu.
Y Tư không trách bọn họ. Hắn hiểu rõ nếu không phải trước khi tham mưu trưởng chết đã đem gánh nặng đưa những người này trở về an toàn đặt ở trên vai hắn thì hắn cũng sẽ suy sụp sau trận chiến này.
Quân nhân sinh hoạt dưới bầu trời ở thế giới phồn hoa này. Bộ đội cùng chiến hữu là thế giới thuộc về nam nhân. Mà thế giới của bọn họ đã bị trận kịch chiến đó cướp đi.
Trong lòng Y Tư xuất hiện cảm giác bất lực.
- Buông ta ra. Lão tử không đi!
- Không buông!
- Phải về, cùng nhau trở về!
Từ phía rừng truyền đến tiếng tranh cãi, xuất phát từ những binh lính đi cuối cùng.
Những người phía trước đều quay đầu nhìn lại. Y Tư vội vàng đi tới.
- Biến con mẹ ngươi đi!
Một lão binh sắc mặt tái nhợt đẩy đẩy tân binh ở bên cạnh. Mất đi trọng tâm, hắn té xuống mặt đất.
- Lão tử đã như vậy, không muốn trở về làm gì cho xấu hổ mặt mũi!
Lão binh giãy dụa, từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn chân trái của mình rồi hét lớn với tân binh.
Cái chân đó đã bị một mảnh đạn cắt cụt, lớp băng vải thấm đầy máu.
- Ban Phó, kiên trì đi, ta sẽ cõng ngươi trở về!
Tân binh chạy đến bên cạnh hắn, đưa tay muốn đỡ hắn dậy.
- Ta mệt. Nơi này phong cảnh không tồi, ta muốn ở chỗ này nghỉ ngơi! Đừng ai động vào ta!
Lão binh đẩy hắn ra, nằm xuống mặt đất.
Hai ngày qua, vết thương không ngừng nghiêm trọng, hơn nữa không ngừng hành quân đối với hắn là một sự hành hạ tàn nhẫn. Hắn đau đến mức muốn ngất đi. Khi từ trong núi đi ra, tinh thần đột nhiên yên tĩnh lại, hắn cảm giác mình không thể chống đỡ được nữa.
- Nhất đoàn chết hết rồi, chúng ta đã bại trận thê thảm! Ta cũng đi làm bạn với mọi người thôi!
Lão binh biết mình bị mất máu nghiêm trọng, không thể kéo dài được bao lâu cho nên quyết định không làm liên lụy tới tân binh chiếu cố mình nữa. Hắn lựa chọn yên lặng nằm ở đây chờ chết.
- Trung sĩ, ngươi chuẩn bị đào ngũ ssao?
Y Tư đi tới trước mặt hắn, lớn tiếng hỏi.
- Không, sĩ quan! Chân của ta đã bị chặt đứt, máu ra nhiều! Ta chỉ muốn nghỉ ngơi!
Lão binh nhìn kỹ Y Tư, chậm rãi ngồi dậy, chỉ chỉ vào chân mình.
Y Tư ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra chân hắn.
- Hình như vết thương mưng mủ!
- Đúng vậy. Ta đau đến nỗi muốn ngất đi mấy lần. Sĩ quan đừng giày vò ta nữa, ngươi mang mọi người đi thôi!
Lão binh khẩn cầu nói.
- Trung sĩ, chân đã mất còn có thể nối lại. Nhưng nếu tinh thần suy sụp thì thật sự là xong đời!
Y Tư lạnh lùng nói.
- Ta…
Lão binh tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại chăm chú nhìn Y Tư, cúi đầu.
- Ban Phó, học trưởng, các huynh đệ đều ra đi, trong Ban chỉ còn có hai người chúng ta, ngươi nhẫn tâm bỏ ta một mình sao?
Tân binh túm lấy cánh tay lão binh, nghẹn ngào nói.
Mấy ngày qua, mỗi lần nhớ tới Ban trưởng đã hy sinh, hắn đều len lén rơi lệ. Năm nay hắn mới vào được Hắc Ưng Thiết Nhị sư, trong trại huấn luyện tân binh từng bị Ban trưởng hành hạ cho chết đi sống lại cho nên hắn vẫn âm thầm gọi Ban trưởng là kẻ “Dị thường”. Nhưng hắn không nghĩ tới chính kẻ “Dị thường” này khi Huyết Khô Lâu đánh lén hắn đã không chút do dự chắn trước người hắn. Hắn còn sống nhưn Ban trưởng lại bị Huyết Khô Lâu xé thành mảnh nhỏ.
Tân binh là tương lai của một chi bộ đội.
Trong quá trình bọn họ phát triển đã bị các lão binh vô tình “ngược đãi”. Nhưng trên chiến trường những lão binh hận không thể lột da bọn họ lại lấy tính mạng che chở cho bọn họ.
- Trung sĩ, ngươi là người may mắn. Bởi vì ngươi còn một binh lính.
Y Tư bất lực nhìn tân bình, trầm giọng nói.
- Hắn còn cần ngươi!
- Sĩ quan, không nên ép ta!
Lão binh thấp giọng thở dài nói.
- Khi những quái vật này giết chiến hữu của ta, ta đã chết qua một lần. Ta không muốn sống, sau đó lại bị chúng nó giết một lần nữa!
- Trung sĩ, nói cho ta biết đơn vị của ngươi, chức vụ?
- Báo cáo sĩ quan, ta là Ban phó của nhị doanh!
Theo thói quen, lão binh cố gắng ưỡn ngực lớn tiếng đáp.
- Nói to lên!
- Báo cáo sĩ quan, ta là Ban phó của nhị doanh!
Thanh âm trở nên vang dội.
- Trung sĩ, nếu có người nói cho ta biết binh lính bị thương của Hắc Ưng quân đoàn không cách nào đi tiếp. Ta sẽ cho rằng hắn đang nói chuyện cười! Nếu như ngươi muốn trở thành người thứ nhất trong lịch sử đào ngũ của Thiết nhị sư thì ta đồng ý cho ngươi lưu lại!
Nói xong Y Tư lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn đưa ra lựa chọn.
- Đứng lên Ban phó! Quân đoàn trưởng đã nói qua, Hắc Ưng vĩnh viễn không vứt bỏ một người nào, không xa rời tập thể!
Tân binh chảy nước mắt, ôm lấy bả vai lão binh, muốn kéo hắn đứng dậy.
Lão binh nhìn tân binh, còn mắt đã ươn ướt.
Tiếp theo ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời, đứng dậy.
Hắn không để ý tới lão binh nữa, xoay người bước tới đội ngũ trước mặt.
- Ngẩng cao đầu lên cho ta!
Nhìn một đám binh lính ủ rủ cúi đầu bước đi, hắn lớn tiếng gào lên.
- Ưỡn ngực lên cho giống một nam nhân! Chúng ta không có bại!
Binh lính ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
Bi thương đã khiến cho binh lính mất đi năng lực ngôn ngữ, bọn họ đã có thói quen trầm mặc.
Một ánh mắt truyền lại khiến cho nội tâm bọn họ hoang mang, như tự hỏi Y Tư, cũng như đang tự hỏi chính mình.
Chúng ta không bại trận?
Vậy tại sao tham mưu trưởng đã chết, Doanh trưởng đã chết, sẽ không còn được gặp lại những khuôn mặt quen thuộc nữa?
Đội quân lúc xuất phát với hơn 1000 người, khi trở về chỉ có mấy chục người, đây không phải là bại trận sao?
- Nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Giọng Y Tư khàn khàn cất lên, rồi tiếp tục quát.
- Nhiệm vụ của chúng ta là cầm chân địch nhân 1 ngày để Hỏa Phượng quân đoàn tranh thủ thời gian!
- Quân nhân vì hoàn thành nhiệm vụ có thể trả bất cứ giá nào! Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên chúng ta thắng lợi!
Ánh mắt Y Tư nhìn thoáng qua các binh lính, chậm rãi nói tiếp.
- Đừng nói còn mười mấy người còn sống, chỉ cần còn một người chưa chết là chúng ta đã thắng lợi!
Gió nhẹ nhàng thổi những chiếc lá khô rơi xuống.
Y Tư nói làm cho mây đen đang bao phủ trong lòng các binh lính bắt đầu được xua tan.
Chiến đấu tàn khốc là quái vật đáng sợ, chiến hữu chết đi giống như cơn ác mộng bám theo những chiến sĩ còn sống sót. Nhưng thất bại là sự sỉ nhục là cơn ác mộng làm cho bọn họ không cách nào tỉnh lại được!
Y Tư nói đã làm cho bọn họ thức tỉnh.
- Chết trên chiến trường là vinh quang của người lính. Người còn sống còn phải tiếp tục chiến đấu! Các ngươi hãy nhìn lại bộ dáng của mình, chúng ta cứ như vậy trở về gặp mặt Sư trưởng sao? Kẻ thì nằm trên mặt đất, người thì muốn đào ngũ! Trong lòng các ngươi còn nhớ tới lời hứa khi đứng dưới quân kỳ không?
Nói đến đây, vành mắt Y Tư ửng đỏ.
- Binh lính, Nhất đoàn cùng Trinh sát doanh chỉ còn lại 43 người chúng ta. Nếu các ngươi không kiên cường đứng dậy thì có nghĩa các ngươi đã buông bỏ bản thân mình, buông bỏ đơn vị bộ đội này, cũng vứt bỏ công sức của hơn 1000 binh sĩ đã chiến đấu tới giọt máu cuối cùng ở cầu Tây Đặc!
Một câu nói ngẫu nhiên của một tân binh đã đốt lên một đốm lửa trong lòng Y Tư.
Hắn đột nhiên ý thức được là tham mưu trưởng, hắn không chỉ phải dẫn dắt những binh lính này quay lại pháo đài Tây Đặc mà còn phải làm cho đơn vị bộ đội này một lần nữa tập hợp lại!
Bọn họ là mồi lửa của Nhất đoàn, là tính mạng tiếp theo của tất cả các tướng sĩ đã bỏ mình!
Một chi bộ đội có thể thất bại nhưng không thể không có tinh thần. Nếu như tinh thần bị sa sút sẽ không có cơ hội làm lại. Bọn họ từ chiến trường máu lửa trở về, có trách nhiệm, có nghĩa vụ mang theo đại kỳ Nhất đoàn trở về!
Chiến tranh làm cho những người trẻ tuổi nhanh chóng trưởng thành.
- Nếu ta là tham mưu trưởng, ta nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của một tham mưu trưởng! Ta sẽ cho bọn họ dũng khí, sẽ mang về cho Thiết Nhị sư một chi bộ đội không bao giờ sợ hãi!
Y Tư nhìn những binh lính trước mắt, trong lòng tràn ngập hào tình.
Binh lính nghe xong lời hắn nói dần dần đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
Ánh mắt ảm đạm dần dần biến mất.
Từng ánh mắt tràn ngập khí khái dần dần nhìn về phía Y Tư.
Đó là tiếng lòng của binh lính như muốn hỏi.
- Chúng ta sẽ không buông tha bản thân mình, chúng ta lại càng không vứt bỏ những chiến hữu đã chết đi! Nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào?
- Quân kỳ ở đâu?
Y Tư cao giọng hỏi.
Báo cáo trưởng quan, ở chỗ của ta!
Một gã binh lính cao giọng đáp.
Hắn lấy quân kỳ được gói kỹ lưỡng cất ở trong người mang ra. Hai tay giơ cao lên.
- Mang quân kỳ lên đây!
Hắc Ưng quân kỳ bay cao trong gió.
Y Tư tiếp nhận quân kỳ trong tay bính lính, hai tay giơ lên cao rồi quát to.
- Hắc Ưng quân kỳ, Thiết Nhị sư tập hợp!
Nếu ngươi không có nhập ngũ thì ngươi vĩnh viễn không cách nào hiểu được địa vị của lá quân kỳ trong lòng binh lính.
Một quân kỳ, một quân hồn.
Máu tươi nhiễm trên quân kỳ cũng giống như quân hồn bất khuất!
Nơi nào có quân kỳ thì nơi đó có một đám binh lính thiết huyết!
Chỉ cần còn một người chưa ngã xuống, bọn họ sẽ để cho nó đón gió tung bay trên chiến trường!
Quân kỳ hạ xuống, binh lính bắt đầu sắp xếp đội hình.
Trước đó bọn họ thuộc về những Doanh khác nhau, hienẹ tại dưới quân kỳ, bọn họ một lần nữa hợp thành một tập thể.
- Cõng ta lên, quay trở lại đội ngũ!
Lão binh hét lớn với tân binh đang dìu hắn.
- Rõ! Phó Ban trưởng!
Tân binh nhanh chóng đặt lão binh lên lưng rồi chạy về phía đội ngũ.
Trên mặt hắn tràn đầy nước mắt, khuôn mặt mỉm cười.
- Thiết nhị sư ---- đi tới!
Y Tư rống to một tiếng, đại kỳ vung mạnh lên, chỉ về phía pháo đài Tây Đặc.
Quân kỳ dẫn đường, 43 thành viên quan binh thiết nhị sư một lần nữa bước lên con đường trở về.
Ngày mai, sang năm, tương lai có lẽ sẽ còn nhiều trận chiến đấu đang chờ. Chỉ cần còn sống chúng ta vĩnh viễn là chiến sĩ!
Ánh trời chiều như phủ thêm một vầng kim sắc lên người các chiến sĩ.
- Đã bốn ngày rồi, bọn họ cũng nên sớm trở về!
Sau giờ ngọ, Mạc Qua cùng vài tên sĩ quan Thiết Nhị sư leo lên tường thành pháo đài Tây Đặc.
Dõi mắt nhìn về phía xa, trong lòng Mạc Qua cảm thấy nặng nề.
Sau khi Hạ Lạc Đặc dẫn bộ đội rời đi, vận mệnh đơn vị bộ đội chấp hành nhiệm vụ chặn địch lúc nào cũng ở trong tim hắn.
Theo thời gian dần trôi, hắn dần dần thêm lo lắng.
Khi hắn hồi tưởng lại biểu hiện trước lúc Hạ Lạc Đặc dẫn bộ đội rời đi, trong lòng hắn dần dần dâng lên một dự cảm xấu-----tham mưu trưởng của hắn vĩnh viễn không về được.
Ý niệm này mặc dù chỉ lóe qua trong đầu nhưng làm cho tâm hắn loạn như ma.
- Sư trưởng, ngươi đừng lo lắng, tham mưu trưởng mặc dù không có nhiều kinh nghiệm dẫn binh nhưng Doanh trưởng lại thiện chiến, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, hẳn là sẽ khôgn có vấn đề gì đâu.
Một viên sĩ quan nhìn về phía Mạc Qua đang lo lắng, mở lời an ủi.
- Trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể phát sinh! Bọn họ lần đầu tiên giao thủ với Huyết thần giáo, ta làm sao có thể không lo lắng cho được!
Mạc Qua thở dài nói.
- Không cần lo lắng. Tên Lạc Đốn kia chấp hành nhiệm vụ đi giúp Hỏa Phượng quân đoàn! Hắn là kẻ luôn muốn đoạt công lao của mọi người! Nếu có nguy hiểm thì hắn đã không xung phong đi!
- Cũng có thể!
Mạc Qua gật đầu. Hắn hy vọng chuyện đó là sự thật.
- Sư trưởng, ngươi xem!
Một gã tham mưu đột nhiên chỉ về phía xa xa, hoan hô.
- Bọn họ đã trở về!
Hắc Ưng quân kỳ xuất hiện ở phía xa xa.
Tiếp theo đó là thân ảnh một đám binh lính đập vào mắt mọi người.
Cửa pháo đài mở ra, Mạc Qua dẫn một đám quan quân vui mừng ra khỏi pháo đái, đi tới dải đất trống bằng phẳng ở phía trước.
Đội binh lính ở phía xa càng ngày càng gần.
- Tại sao chỉ có từng ấy người?
Một gã sĩ quan ở bên cạnh nói.
- Không giống trong tưởng tượng. Theo như tin tình báo thì phải là kỵ binh đến mới đúng.
Tên còn lại nhỏ giọng.
Đội ngũ phía trước đi tới cách Mạc Qua hai mươi bước thì dừng lại.
Sĩ quan cầm quân kỳ đi trước giao quân kỳ cho binh lính ở phía sau rồi tiến lên.
Mạc Qua phát hiện tên sĩ quan này chỉ còn một cánh tay, bên tay kia đã bị cụt mất một nửa, băng quấn còn thấm đầy máu. Binh lính phía sau hắn cũng có rất nhiều người bị thương.
Sau mấy khẩu lệnh đơn giản, quan quân tiến về phía trước, nhanh chóng bước về phía Mạc Qua.
Binh linh bên người Mạc Qua lui lại, mở thành một con đường.
Đi tới trước người Mạc Qua, viên sĩ quan cụt tay giơ tay lên, hướng hắn hành quân lễ.
Một thanh âm vang dội vang lên.
- Báo cáo sư trưởng: 43 quan binh của Nhất sư đã hoành thành nhiệm vụ chặn đánh quân đội Huyết thần giáo quay về, mời người kiểm tra! Tân tham mưu trưởng của Nhị sư, phó liên trưởng Y Tư báo cáo!
Thanh âm kiên định, hữu lực tràn ngập sự kiêu ngạo của người chiến thắng trở về.
Mạc Qua không nói gì.
Hắn không thốt nên lời.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Y Tư một lát rồi nhìn xuống binh lính ở phía sau hắn, không có rời đi.
Yên lặng nhìn, hai mắt dần dần bị nước mắt bao quanh.
Tướng quân rơi lệ chỉ vì những binh lính anh dũng của mình!
Tướng quân rơi lệ chì vì không bao giờ nhìn thấy những binh lính của mình có thể trở về!
Mạc Qua thân kinh bách chiến, đứng trước thời khắc bi thương nhất trong cuộc đời----người phụ thân này mong muốn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của những hài tử của mình.
Viên sĩ quan báo cáo cho hắn biết bộ đội của hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Viên sĩ quan cũng báo cáo cho hắn biết vì hoàn thành nhiệm vụ này mà 1257 quan binh đã anh dũng hy sinh!
Hơn nữa toàn bộ sĩ quan chỉ huy bao gồm tham mưu trưởng, doanh trưởng, tất cả các sĩ quan từ cấp phó trở lên đã tử trận! Thanh âm Y Tư vang dội tại không trung, truyền vào trong tai từng người ở đây.
Thân thể của bọn họ dần trở nên lạnh lẽo, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Ánh mặt trời chiếu xuống.
Hắc Ưng quân kỳ không một tiếng động tung bay trong gió.
Y Tư cùng 42 binh sĩ ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng ở trước mặt sư trưởng, cùng đợi lệnh.
Không có bi thương, không có sự uể oải, sau một lần huyết chiến, bọn họ đã đứng dậy, vẫn là những chiến sĩ ương ngạnh của Thiết nhị sư!
Mạc Qua khó khăn bước tới, đi tới phía trước đội ngũ.
Hắn mỉm cười, giơ tay lên, hướng bọn họ hành quân lễ.
- Các binh sĩ, hoan nghênh các ngươi chiến thắng trở về! Ta cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi!
Nước mắt chảy xuống, mái tóc bạc rung rung trong gió.
Ai nói quân nhân lãnh huyết, ai nói quân nhân không rơi lệ?
Lãnh huyết bởi vì tình cảm quá sâu nặng!
Không rơi lệ bởi vì nước mắt rất trân quý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.