Quyển 5 - Chương 340: Rừng rậm thư sát (3)
Lý Bố Y
25/03/2013
Từ trước tới nay mọi người vẫn rất hoang mang, ở trên chiến trường, Hắc Ưng đặc chiến đại đội dường như không việc gì không làm được. Nhưng cuối cùng bọn hắn am hiểu nhất cái gì? Ta có thể khẳng định cho ngươi biết đó là “rút lui”! Không có vòng vo gì cả, đó chính là rút lui! Nhớ kỹ là rút lui chứ không phải bại lui, lại càng không phải chạy trốn! Mỗi một lần chúng ta rút lui đều để chuẩn bị tốt cho cuộc chiến sau đó.
Trích trong Lai Ân hồi ức lục ---- Chiến đấu trong rừng rậm.
- Ta ngất mất, chạy trốn nhanh thế. Cuối cùng cũng chạy thoát!
Lai Ân lảo đảo lủi vào trong rừng, cúi người thở hổn hển. Trận chiến lúc trước đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, một chút sức lực cuối cùng của hắn cũng bị tiêu hao hết khi bỏ chạy. Sở dĩ phải chạy trốn nhanh như vậy bởi vì hắn có một dự cảm: Cảnh tượng ma pháp vừa rồi tuyệt đối là điềm báo trước sẽ phát sinh ma pháp nổ mạnh kịch liệt.
- Lão đại, ngươi là người chậm nhất!
Cách đó không xa truyền đến những tiếng cười.
Lai Ân ngẩng đầu nhìn vài tên tinh linh xạ thủ đứng ở phía trước mặt đang cười xấu xa nhìn hắn.
- Bọn không có lương tâm, không quan tâm gì tới ta cả!
Lai Ân đưa tay lên, chỉ về phía mấy tên tinh linh rồi mắng.
- Điều thứ nhất để sinh tồn trên chiến trường của Hắc Ưng là: lúc chạy trối chết thì dù cho trời sập cũng mặc kệ, chỉ cần còn sống là được!
- Đừng có nói nữa. Vừa rồi lão tử cũng không có để ý tới ngươi. Ha ha, huề nhau! Lại đây đỡ ta!
Lai Ân cười mắng.
- Lão đại, ngươi nói đầu nhi có việc gì không?
Một gã đội viên vừa kéo Lai Ân vừa hỏi.
- Đương nhiên không có việc gì rồi. Đầu nhi là ai chứ?
Lai Ân tức giận mắng.
- Lúc này đầu nhi bị mấy chục ma pháp cao cấp công kích! Tràng diện nọ nhất định rất đồ sộ!
- Đúng vậy. Mấy chục cái ma pháp cao cấp, đâu chỉ đồ sộ mà phải nói là rất thảm thiết!
- Lão đại, ngươi chắc chắn đầu nhi không việc gì chứ?
Một gã đội viên lại hỏi.
- Điều này… cái này hơi khó!
Lai Ân thở dài, thần bí vẫy mấy người lại rồi nói.
- Lại đây ta nói cho các ngươi một việc!
Mấy cái đầu chụm lại.
- Ta nói cho các ngươi biết, cảnh tượng ma pháp kì quái lúc vừa rồi có thể là điềm báo trước sẽ phát sinh ma pháp nổ mạnh!
- Ma pháp nổ mạnh? Oa, may mà chúng ta chạy nhanh nên trốn thoát! Nếu lưu lại xem cuộc chiến, phỏng chừng chúng ta xong đời!
- Ai, thương cảm cho đầu nhi!
- Đúng vậy. Chỉ mong đầu nhi sớm được đầu thai sang kiếp sau!
- Trời thương ghen ti anh tài! Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Hóa đau thương thành lực lượng, vì đầu nhi báo thù!
- Ta ngất. Các ngươi đúng là một lũ lòng lang dạ sói!
Lai Ân cười mắng.
- Tuy nhiên khó có thể chứng kiến một lần đầu nhi xuất thủ, bỏ lỡ thật đáng tiếc!
Một đám người cười cười nói nói, dự định đi tới khu vực phục kích.
- Các ngươi đừng ép ta! Lão tử không muốn giết người tiếp!
Dưới ánh trăng, Lưu Vân rống to một tiếng, ngạo nghễ đứng yên giữa sân, nguyệt đao chỉ xéo lên trời, trên thân đao hàn quang lập lòe.
Một tiếng rống to này là cho toàn bộ miêu nhân đang vây công hắn ngẩn người, không người nào tiếp tục hướng Lưu Vân công kích.
- Hắn đã giết vài người?
- Chúng ta đã bắt được một tên đánh lén.
- Vậy hắn tên gì?
- Không biết!
Mấy miêu nhân binh sĩ nhỏ giọng thì thầm.
- Lưu Vân bá tước, ta không ngại giết ngươi!
Điạch An trào phúng đi tới.
Lưu Vân hiện thân phát động lôi đình nhất kích, sau đó lại tự báo tên tuổi, quả thật đã hù dọa vị thủ lĩnh miêu nhân. Hắn thật không ngờ người sáng lập Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, chiến thần trong truyền thuyết lại đơn độc mạo hiểm như vậy. Nhưng ngay lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có thể kiên cường chiến đấu đến cùng. Sau khi chiến đấu diễn ra không lâu, hắn kinh ngạc phát hiện thực lực của vị cường giả trong truyền thuyết cũng không có mạnh như mọi người tưởng tượng. Vài chiêu thức ma pháp hoa lệ đó nếu dùng để đánh lén thì hiệu quả không tồi nhưng nếu muốn giết nhiều miêu nhân đang ở trong rừng rậm thì sẽ rất khó. Đánh tới hiện tại, mới chỉ có mấy tên binh lính của hắn bị thương nhưng cũng không phải là thương tích trí mạng.
Lúc này trong lòng Địch An tràn ngập vui mừng cùng sợ hãi-----nếu như hắn thành công giết được con cá lớn ngoài ý muốn này thì hắn sẽ thành danh bởi trận đánh này.
- Hảo. ngươi không dám….
Lưu Vân đang muốn kích động Địch An thì đột nhiên đúng lúc này hắn giống như bị cái gì kích thích, đứng yên tại chỗ.
Gió nhẹ thổi qua, trên mông truyền đến một cảm giác khoan khoái----đó là cảm giác phát sinh khi tiếp xúc thân mật với thiên nhiên.
Lấy tay sờ ra sau thì thấy lành lạnh.
Lưu Vân đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi hình như bị lôi điện thuật của mấy tên kia đồng thời công kích lên chỗ đó.
- Vết rách này khá lớn!
Lưu Vân nóng mặt.
- Bá tước đại nhân, ngươi còn đang chờ gì?
Địch An cười nói.
- Hảo. Trước tiên ta lấy tính mạng của ngươi!
Lưu Vân hừ lạnh nói.
Một mảnh thanh quang đột nhiên sáng lên, bao quanh người Lưu Vân.
Miêu nhân binh sĩ cũng động.
Bọn họ ẩn trên mặt đất, trên thân cây, trong bụi cỏ. Trong phút chốc toàn bộ đã biến mất sạch sẽ. Đây là chiến thuật Địch An sử dụng để đối phó với đấu pháp của Lưu Vân. Một khi Lưu Vân phát động ma pháp, mọi người sẽ tránh né, đợi khi ma pháp tan đi sẽ dùng ma đạo thương phát động công kích ma pháp.
Địch An đứng một mình ở giữa.
Hắn không có trốn bởi vì tốc độ của hắn nhanh hơn so với bất cứ miêu nhân nào.
Hắn muốn kéo dài cho tới phút cuối cùng khi Lưu Vân phát động ma pháp công kích.
- Yến phản!
Thân thể Lưu Vân nhanh chóng bay lên không trung, hóa thành một đoàn thanh quang đánh về phía Địch An.
Địch An cười lạnh, nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình như thiểm điện biến mất trong rừng cây.
Thanh quang đang phi về phía hắn đột nhiên dừng lại trong không trung rồi lấy tốc độ nhanh hớn bắn về phía rừng cây.
- Ngu ngốc!
Khi Địch An nghe thấy câu đó thì Lưu Vân cũng biến mất trong rừng cây đối diện.
- Cứ như vậy mà chạy?
Địch An buồn bực. Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ gặp một cao thủ bỏ chạy nhanh như vậy.
- Còn đứng đó làm gì, đuổi theo cho ta! Hắn chạy không xa đâu!
Địch An nhìn những thủ hạ đang đứng ngây ngốc rồi hét lớn.
Khi nhận được tin tức chiến báo mới nhất của Địch An, A La Ước cười lớn.
- Truyền Dạ Ma tới gặp ta.
- Rõ!
Một lát sau Dạ Ma xuất hiện trong trướng A La Ước.
- Cơ hội của ngươi đã tới, Dạ Ma.
- Xin đại nhân phân phó!
Dạ Ma cung kính nói.
- Địch An đang cuốn lấy Lưu Vân bá tước, thủ lĩnh của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội ở trong rừng rậm. Ngươi lập tức xuất phát, phát động công kích nơi cắm trại của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội!
- Rõ!
- Nếu ngươi thắng lợi trở về thì đây là một công lớn. Nàng sẽ thuộc về ngươi!
A La Ước mỉm cười chỉ về mỹ nhân trắng như ngọc đang nude trên giường.
- Không dám. Thỉnh đại nhân tận tình hưởng dụng!
Dạ Ma cũng không liếc mắt nhìn nữ nhân lấy một cái, xoay người rời đi.
Trong bóng đêm, mấy trăm Dực nhân im lặng bay về phía doanh trại của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội.
Một tia chớp đột nhiên xuất hiện phía chân trời.
Lính trinh sát ngẩng đầu nhin quanh nhưng lại phát hiện tia chớp đang rơi thẳng xuống đỉnh đầu mình.
Tiếng thét chói tai từ trạm canh gác vang lên.
- Ầm ầm…
Một tiếng vang thật lớn----trạm canh gác đã bị đánh đen thui.
Trạm canh gác biến mất, lính trinh sát cũng biến mất.
- Đội thứ nhất công kích! Đội thứ hai chuẩn bị!
Dạ Ma hài lòng nhìn kiệt tác của mình, đáp xuống khu doanh trại của Hắc Ưng.
Hơn trăm Dực nhân dùng sức lay động đôi cánh tạo thành từng đợt cuồng phong, đáp xuống doanh trại Hắc Ưng.
- Muốn sống thì quỳ xuống cầu xin ta đi! Ha ha!
Nhìn những binh lính đang kinh hoàng từ trong trướng chui ra, khẩn trương nhìn xung quanh, Dạ Ma đang ở trên bầu trời phá lên cười đắc ý.
Hắn tin tưởng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội sẽ bị công kích bất ngờ này tiêu diệt hoàn toàn. Đừng nói là Lam Nguyệt đại lục lạc hậu này, đưa mắt nhìn cả Tư Thản Tinh đại lục thì chi Dực nhân quân đội của hắn là độc nhất vô nhị. Không một chi quân đội nào có thể đề phòng bọn họ đánh lén!
Dực nhân binh sĩ chấp hành nhiệm vụ công kích đều dùng hỏa hệ ma đạo thương.
Hơn trăm người cùng bắn, thoải mái đem doanh trại Hắc Ưng hóa thành biển lửa. Một tòa doanh trại bị thiêu cháy, binh lính từ bên trong vội vàng chạy ra nhưng lại bị lửa vây tứ phía, không tìm được đường thoát ra, chỉ có thể điên cuồng chạy trốn trong biển lửa, bị lửa đốt cháy kêu lên những tiếng kêu thảm thiết.
Ma pháp hỏa diễm tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Khu doanh trướng có khá nhiều vật có nhưng chỉ có lều vải nhanh chóng bị hỏa thiêu. Hỏa thế yếu dần.
- Nhị đội công kích!
- Tam đội giám sát chiến trường, không để một người nào chạy thoát! Sau khi chiến đấu kết thúc thì tìm kiếm chiến trường, tìm bắt tù binh còn sống sót!
Dạ Ma nói xong liền mang theo đội Dực nhân thứ hai phóng xuống khu doanh trại.
Thiết Liệt vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tử Văn Thành ở cách đó vài thước.
Hắn nằm trên mặt đất, hai mắt mở to nhìn bầu trời, không nói tiếng nào, nước mắt rơi xuống khuôn mặt tràn đầy bụi bặm.
- Không xong, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Trong lòng Thiết Liệt căng thẳng, vội vàng bò tới bên cạnh hắn hỏi.
- Đại đầu tử, xảy ra chuyện gì?
- Ta… ta….
Đau thương dường như làm Tử Văn Thành nói không nên lời.
- Thật ra ngươi gặp phải chuyện gì? Làm gì mà giống như mắc bệnh động kinh vậy!
Thiết Liệt nắm lấy tay hắn, dùng sức lắc lắc.
- Tiền của ta….. túi tiền….quên ở trong lều!
- Con mie nó chứ…
Thiết Liệt cảm thấy dở khóc dở cười, xoay người nằm ngửa trên mặt đất, nghiên cứu Dực nhân ở trên bầu trời.
- Tiền của ta…
Tử Văn Thành đau khổ kêu lên.
- Được rồi. Kim tệ bị thiêu cũng chẳng sao, tí nữa lại đi tìm!
- Vấn đề là ta ngại kim tệ quá nặng nên đã đổi hết thành kim phiếu!
Quang mang ma pháp nhiều màu không ngừng chiếu sáng trên bầu trời, không ngừng có Hắc Ưng đội viên bị ma pháp đánh trúng, cả doanh trại chỉ có tiếng kêu khóc gào thét.
Không lâu sau, thanh âm dần dần biến mất. Từ trên bầu trời nhìn xuống thấy cả khu doanh trại cháy đen một mảng, thi thể nằm rải rác, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Một đội Dực nhân bay dọc theo khu doanh trại, sau khi lượn một vòng thì bay tới trước người Dạ Ma.
- Báo cáo đầu lĩnh, toàn bộ địch nhân đã bị tiêu diệt!
Một gã sĩ quan Dực nhân hưng phấn nói.
- Không có người sống?
Dạ Ma nhíu mày hỏi.
- Hiện giờ cũng chưa rõ, phải đợi thu dọn chiến trường mới biết được!
- Có người chạy thoát không?
- Không người nào chạy thoát!
- Tốt. Bắt đầu thu dọn chiến trường! Cố tìm tù binh còn sống!
- Rõ!
Trích trong Lai Ân hồi ức lục ---- Chiến đấu trong rừng rậm.
- Ta ngất mất, chạy trốn nhanh thế. Cuối cùng cũng chạy thoát!
Lai Ân lảo đảo lủi vào trong rừng, cúi người thở hổn hển. Trận chiến lúc trước đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, một chút sức lực cuối cùng của hắn cũng bị tiêu hao hết khi bỏ chạy. Sở dĩ phải chạy trốn nhanh như vậy bởi vì hắn có một dự cảm: Cảnh tượng ma pháp vừa rồi tuyệt đối là điềm báo trước sẽ phát sinh ma pháp nổ mạnh kịch liệt.
- Lão đại, ngươi là người chậm nhất!
Cách đó không xa truyền đến những tiếng cười.
Lai Ân ngẩng đầu nhìn vài tên tinh linh xạ thủ đứng ở phía trước mặt đang cười xấu xa nhìn hắn.
- Bọn không có lương tâm, không quan tâm gì tới ta cả!
Lai Ân đưa tay lên, chỉ về phía mấy tên tinh linh rồi mắng.
- Điều thứ nhất để sinh tồn trên chiến trường của Hắc Ưng là: lúc chạy trối chết thì dù cho trời sập cũng mặc kệ, chỉ cần còn sống là được!
- Đừng có nói nữa. Vừa rồi lão tử cũng không có để ý tới ngươi. Ha ha, huề nhau! Lại đây đỡ ta!
Lai Ân cười mắng.
- Lão đại, ngươi nói đầu nhi có việc gì không?
Một gã đội viên vừa kéo Lai Ân vừa hỏi.
- Đương nhiên không có việc gì rồi. Đầu nhi là ai chứ?
Lai Ân tức giận mắng.
- Lúc này đầu nhi bị mấy chục ma pháp cao cấp công kích! Tràng diện nọ nhất định rất đồ sộ!
- Đúng vậy. Mấy chục cái ma pháp cao cấp, đâu chỉ đồ sộ mà phải nói là rất thảm thiết!
- Lão đại, ngươi chắc chắn đầu nhi không việc gì chứ?
Một gã đội viên lại hỏi.
- Điều này… cái này hơi khó!
Lai Ân thở dài, thần bí vẫy mấy người lại rồi nói.
- Lại đây ta nói cho các ngươi một việc!
Mấy cái đầu chụm lại.
- Ta nói cho các ngươi biết, cảnh tượng ma pháp kì quái lúc vừa rồi có thể là điềm báo trước sẽ phát sinh ma pháp nổ mạnh!
- Ma pháp nổ mạnh? Oa, may mà chúng ta chạy nhanh nên trốn thoát! Nếu lưu lại xem cuộc chiến, phỏng chừng chúng ta xong đời!
- Ai, thương cảm cho đầu nhi!
- Đúng vậy. Chỉ mong đầu nhi sớm được đầu thai sang kiếp sau!
- Trời thương ghen ti anh tài! Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Hóa đau thương thành lực lượng, vì đầu nhi báo thù!
- Ta ngất. Các ngươi đúng là một lũ lòng lang dạ sói!
Lai Ân cười mắng.
- Tuy nhiên khó có thể chứng kiến một lần đầu nhi xuất thủ, bỏ lỡ thật đáng tiếc!
Một đám người cười cười nói nói, dự định đi tới khu vực phục kích.
- Các ngươi đừng ép ta! Lão tử không muốn giết người tiếp!
Dưới ánh trăng, Lưu Vân rống to một tiếng, ngạo nghễ đứng yên giữa sân, nguyệt đao chỉ xéo lên trời, trên thân đao hàn quang lập lòe.
Một tiếng rống to này là cho toàn bộ miêu nhân đang vây công hắn ngẩn người, không người nào tiếp tục hướng Lưu Vân công kích.
- Hắn đã giết vài người?
- Chúng ta đã bắt được một tên đánh lén.
- Vậy hắn tên gì?
- Không biết!
Mấy miêu nhân binh sĩ nhỏ giọng thì thầm.
- Lưu Vân bá tước, ta không ngại giết ngươi!
Điạch An trào phúng đi tới.
Lưu Vân hiện thân phát động lôi đình nhất kích, sau đó lại tự báo tên tuổi, quả thật đã hù dọa vị thủ lĩnh miêu nhân. Hắn thật không ngờ người sáng lập Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, chiến thần trong truyền thuyết lại đơn độc mạo hiểm như vậy. Nhưng ngay lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có thể kiên cường chiến đấu đến cùng. Sau khi chiến đấu diễn ra không lâu, hắn kinh ngạc phát hiện thực lực của vị cường giả trong truyền thuyết cũng không có mạnh như mọi người tưởng tượng. Vài chiêu thức ma pháp hoa lệ đó nếu dùng để đánh lén thì hiệu quả không tồi nhưng nếu muốn giết nhiều miêu nhân đang ở trong rừng rậm thì sẽ rất khó. Đánh tới hiện tại, mới chỉ có mấy tên binh lính của hắn bị thương nhưng cũng không phải là thương tích trí mạng.
Lúc này trong lòng Địch An tràn ngập vui mừng cùng sợ hãi-----nếu như hắn thành công giết được con cá lớn ngoài ý muốn này thì hắn sẽ thành danh bởi trận đánh này.
- Hảo. ngươi không dám….
Lưu Vân đang muốn kích động Địch An thì đột nhiên đúng lúc này hắn giống như bị cái gì kích thích, đứng yên tại chỗ.
Gió nhẹ thổi qua, trên mông truyền đến một cảm giác khoan khoái----đó là cảm giác phát sinh khi tiếp xúc thân mật với thiên nhiên.
Lấy tay sờ ra sau thì thấy lành lạnh.
Lưu Vân đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi hình như bị lôi điện thuật của mấy tên kia đồng thời công kích lên chỗ đó.
- Vết rách này khá lớn!
Lưu Vân nóng mặt.
- Bá tước đại nhân, ngươi còn đang chờ gì?
Địch An cười nói.
- Hảo. Trước tiên ta lấy tính mạng của ngươi!
Lưu Vân hừ lạnh nói.
Một mảnh thanh quang đột nhiên sáng lên, bao quanh người Lưu Vân.
Miêu nhân binh sĩ cũng động.
Bọn họ ẩn trên mặt đất, trên thân cây, trong bụi cỏ. Trong phút chốc toàn bộ đã biến mất sạch sẽ. Đây là chiến thuật Địch An sử dụng để đối phó với đấu pháp của Lưu Vân. Một khi Lưu Vân phát động ma pháp, mọi người sẽ tránh né, đợi khi ma pháp tan đi sẽ dùng ma đạo thương phát động công kích ma pháp.
Địch An đứng một mình ở giữa.
Hắn không có trốn bởi vì tốc độ của hắn nhanh hơn so với bất cứ miêu nhân nào.
Hắn muốn kéo dài cho tới phút cuối cùng khi Lưu Vân phát động ma pháp công kích.
- Yến phản!
Thân thể Lưu Vân nhanh chóng bay lên không trung, hóa thành một đoàn thanh quang đánh về phía Địch An.
Địch An cười lạnh, nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình như thiểm điện biến mất trong rừng cây.
Thanh quang đang phi về phía hắn đột nhiên dừng lại trong không trung rồi lấy tốc độ nhanh hớn bắn về phía rừng cây.
- Ngu ngốc!
Khi Địch An nghe thấy câu đó thì Lưu Vân cũng biến mất trong rừng cây đối diện.
- Cứ như vậy mà chạy?
Địch An buồn bực. Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa bao giờ gặp một cao thủ bỏ chạy nhanh như vậy.
- Còn đứng đó làm gì, đuổi theo cho ta! Hắn chạy không xa đâu!
Địch An nhìn những thủ hạ đang đứng ngây ngốc rồi hét lớn.
Khi nhận được tin tức chiến báo mới nhất của Địch An, A La Ước cười lớn.
- Truyền Dạ Ma tới gặp ta.
- Rõ!
Một lát sau Dạ Ma xuất hiện trong trướng A La Ước.
- Cơ hội của ngươi đã tới, Dạ Ma.
- Xin đại nhân phân phó!
Dạ Ma cung kính nói.
- Địch An đang cuốn lấy Lưu Vân bá tước, thủ lĩnh của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội ở trong rừng rậm. Ngươi lập tức xuất phát, phát động công kích nơi cắm trại của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội!
- Rõ!
- Nếu ngươi thắng lợi trở về thì đây là một công lớn. Nàng sẽ thuộc về ngươi!
A La Ước mỉm cười chỉ về mỹ nhân trắng như ngọc đang nude trên giường.
- Không dám. Thỉnh đại nhân tận tình hưởng dụng!
Dạ Ma cũng không liếc mắt nhìn nữ nhân lấy một cái, xoay người rời đi.
Trong bóng đêm, mấy trăm Dực nhân im lặng bay về phía doanh trại của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội.
Một tia chớp đột nhiên xuất hiện phía chân trời.
Lính trinh sát ngẩng đầu nhin quanh nhưng lại phát hiện tia chớp đang rơi thẳng xuống đỉnh đầu mình.
Tiếng thét chói tai từ trạm canh gác vang lên.
- Ầm ầm…
Một tiếng vang thật lớn----trạm canh gác đã bị đánh đen thui.
Trạm canh gác biến mất, lính trinh sát cũng biến mất.
- Đội thứ nhất công kích! Đội thứ hai chuẩn bị!
Dạ Ma hài lòng nhìn kiệt tác của mình, đáp xuống khu doanh trại của Hắc Ưng.
Hơn trăm Dực nhân dùng sức lay động đôi cánh tạo thành từng đợt cuồng phong, đáp xuống doanh trại Hắc Ưng.
- Muốn sống thì quỳ xuống cầu xin ta đi! Ha ha!
Nhìn những binh lính đang kinh hoàng từ trong trướng chui ra, khẩn trương nhìn xung quanh, Dạ Ma đang ở trên bầu trời phá lên cười đắc ý.
Hắn tin tưởng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội sẽ bị công kích bất ngờ này tiêu diệt hoàn toàn. Đừng nói là Lam Nguyệt đại lục lạc hậu này, đưa mắt nhìn cả Tư Thản Tinh đại lục thì chi Dực nhân quân đội của hắn là độc nhất vô nhị. Không một chi quân đội nào có thể đề phòng bọn họ đánh lén!
Dực nhân binh sĩ chấp hành nhiệm vụ công kích đều dùng hỏa hệ ma đạo thương.
Hơn trăm người cùng bắn, thoải mái đem doanh trại Hắc Ưng hóa thành biển lửa. Một tòa doanh trại bị thiêu cháy, binh lính từ bên trong vội vàng chạy ra nhưng lại bị lửa vây tứ phía, không tìm được đường thoát ra, chỉ có thể điên cuồng chạy trốn trong biển lửa, bị lửa đốt cháy kêu lên những tiếng kêu thảm thiết.
Ma pháp hỏa diễm tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Khu doanh trướng có khá nhiều vật có nhưng chỉ có lều vải nhanh chóng bị hỏa thiêu. Hỏa thế yếu dần.
- Nhị đội công kích!
- Tam đội giám sát chiến trường, không để một người nào chạy thoát! Sau khi chiến đấu kết thúc thì tìm kiếm chiến trường, tìm bắt tù binh còn sống sót!
Dạ Ma nói xong liền mang theo đội Dực nhân thứ hai phóng xuống khu doanh trại.
Thiết Liệt vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tử Văn Thành ở cách đó vài thước.
Hắn nằm trên mặt đất, hai mắt mở to nhìn bầu trời, không nói tiếng nào, nước mắt rơi xuống khuôn mặt tràn đầy bụi bặm.
- Không xong, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Trong lòng Thiết Liệt căng thẳng, vội vàng bò tới bên cạnh hắn hỏi.
- Đại đầu tử, xảy ra chuyện gì?
- Ta… ta….
Đau thương dường như làm Tử Văn Thành nói không nên lời.
- Thật ra ngươi gặp phải chuyện gì? Làm gì mà giống như mắc bệnh động kinh vậy!
Thiết Liệt nắm lấy tay hắn, dùng sức lắc lắc.
- Tiền của ta….. túi tiền….quên ở trong lều!
- Con mie nó chứ…
Thiết Liệt cảm thấy dở khóc dở cười, xoay người nằm ngửa trên mặt đất, nghiên cứu Dực nhân ở trên bầu trời.
- Tiền của ta…
Tử Văn Thành đau khổ kêu lên.
- Được rồi. Kim tệ bị thiêu cũng chẳng sao, tí nữa lại đi tìm!
- Vấn đề là ta ngại kim tệ quá nặng nên đã đổi hết thành kim phiếu!
Quang mang ma pháp nhiều màu không ngừng chiếu sáng trên bầu trời, không ngừng có Hắc Ưng đội viên bị ma pháp đánh trúng, cả doanh trại chỉ có tiếng kêu khóc gào thét.
Không lâu sau, thanh âm dần dần biến mất. Từ trên bầu trời nhìn xuống thấy cả khu doanh trại cháy đen một mảng, thi thể nằm rải rác, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Một đội Dực nhân bay dọc theo khu doanh trại, sau khi lượn một vòng thì bay tới trước người Dạ Ma.
- Báo cáo đầu lĩnh, toàn bộ địch nhân đã bị tiêu diệt!
Một gã sĩ quan Dực nhân hưng phấn nói.
- Không có người sống?
Dạ Ma nhíu mày hỏi.
- Hiện giờ cũng chưa rõ, phải đợi thu dọn chiến trường mới biết được!
- Có người chạy thoát không?
- Không người nào chạy thoát!
- Tốt. Bắt đầu thu dọn chiến trường! Cố tìm tù binh còn sống!
- Rõ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.