Dị Giới Quân Đội

Quyển 2 - Chương 56: Tình mê linh nhi

Lý Bố Y

25/03/2013

Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên mặt Lưu Vân, rồi bưng bát canh giã rượu trên bàn đưa tới miệng hắn.

Cơn cuồng hoan ban đêm, Thủy Linh Nhi cũng uống mấy chén rượu, khuôn mặt nóng bừng lên. Mặc dù hắn uống say, cái gì cũng không biết nhưng trong lòng Thủy Linh Nhi vẫn thẹn thùng, tim đập ‘thình thịch’ không thôi.

Không kể tới lần trước Lưu Vân bị thương, nàng lần đầu tiên ở gần hắn như vậy, gần đến mức có thể cảm giác được trong hô hấp có cả mùi rượu.

Lưu Vân tựa hồ cũng không muốn uống, nhíu mày quay đầu đi, bát canh liền đổ xuống ngực hắn. Thủy Linh Nhi vội vàng dùng khăn lau.

Sau khi lau xong, ánh mắt nàng không khỏi nhìn xuống khuôn mặt Lưu Vân. Nhìn khuôn mặt già giặn hơn so với tuổi của hắn, lại biết được những chuyện xảy ra sau khi hắn trở về, Thủy Linh Nhi không khỏi thất thần.

Khi biết được tin hắn lúc còn bé trúng phải thuật nguyền rủa, nàng căn bản không tin. Nàng nghĩ là Lưu Vân lừa gạt nàng để xin nàng tha thứ. Nhưng hơn một năm nay ở bên cạnh hắn, nhìn những hành động của hắn, nàng đã tin. Nàng thậm chí còn đồng tình với hắn, nam nhân bản thân mang tiếng xấu, trong lòng chỉ có sự cô độc cùng lẻ loi.

Buổi hoàng hôn, thấy vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, ánh mắt xa vắng đứng một mình bên dòng sông nhỏ, nàng cảm thấy hoang mang nghi hoặc, lâu dần cảm thấy đau lòng.

Thủy Linh Nhi cắn răng, xoay người đem chén canh đặt lên bàn, đi tới trước giường, nhẹ nhàng cởi quần áo Lưu Vân, vừa cởi áo Lưu Vân ra, liền xoay người lại cầm lấy chiếc khăn, đỏ mặt đi tới.

Đang mơ màng, Lưu Vân cảm giác từ trên người truyền đến một sự ấm áp, trong ngực hắn cùng bụng dưới đúng lúc này lại dao dộng. Khát vọng ở tận sau trong thân thể giống như bị gió xuân thổi qua mặt nước, dưới sự nhẹ nhàng như vậy, không kiềm chế được mà bạo phát. Bộ vị nào đó dưới thân thể dường như muốn mau chóng thoát ra khỏi sự trói buộc của vải vóc, tìm kiếm nơi mà nó có thể dương oai, sau đó tận tình cày cấy.

- A… …

Lưu Vân phát ra âm thanh kìm nén, tiếng rên rỉ thoải mái, chậm rãi mở mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ, mùi hương nữ nhân mê người lập tức mở ra cánh cửa dục vọng.

- Linh nhi!

Một tiếng kêu nhẹ, thân hình mềm mại xinh đẹp của Thủy Linh Nhi liền bị Lưu Vân kéo vào trong lòng.

Thủy Linh Nhi run rẩy, mở to đôi mắt long lanh ngấn nước, thương cảm nhìn Lưu Vân, hai cánh tay trắng như ngọc vô lực để trên ngực Lưu Vân, giãy dụa trong suy nghĩ muốn đứng dậy rời đi.

Hai cánh tay mềm yếu như không có xương trên ngực nhẹ nhàng chuyển động, giống như trêu chọc khiến cho khí huyết Lưu Vân dâng lên, hai tay ôm chặt lấy Thủy Linh Nhi, hận không thể đem toàn bộ thân thể của nàng hòa tan vào bản thân mình.

Lưu Vân hơi nghiêng người, chậm rãi để Thủy Linh Nhi nằm xuống giường.



Thủy Linh Nhi thở hổn hển, ngực nhấp nhô lên xuống, trong nội tâm đấu tranh cùng hoảng hốt, khẽ kêu một tiếng.

- Không nên… …

Nhưng thanh âm phản kháng yếu ớt đó không phải giống như một sự đồng tình, cổ vũ, một sự chờ mong sao?

Trong đêm tối, tiếng thở dốc nặng nề, ngượng ngùng rên nhẹ, mùi mồ hôi cùng hương thơm của nữ nhân hòa quyện cùng một chỗ đã đánh thức dục vọng nguyên thủy nhất của con người, không khí bao chùm trên chiếc giường lớn êm ái.

Xiêm y của Thủy Linh Nhi, từng món một từ trên tay Lưu Vân rơi xuống.

Xiêm y nọ giống như đám mây bị thổi qua, mang đi tất cả trói buộc, để lại một thân hình đẹp trắng như ngọc.

Nước mắt Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng chảy xuống từng món xiêm y.

Nước mặt đó giống như dòng sông nhỏ chảy xuôi, mang đi tất cả phiền não, chỉ để lại sự say sưa, phóng đãng.

Lưu Vân nhìn người ngọc trước mắt, trong lòng có loại cảm giác giống như khi còn nhỏ đứng ở bãi sông, bóc từng bẹ rau cải trắng, bóc từng bẹ từng bẹ cải non, cuối cùng hiện ra lớp loi cải trong cùng, vừa non vừa trắng, và hiện tại đang chờ đợi để cởi bỏ lớp áo ngoài của nàng để thưởng thức.

Khi đôi môi của hắn nhẹ nhàng hôn tới khóe mắt nàng thì thân hình nóng bỏng của hắn cũng chậm rãi tiếp xúc với thân thể mềm mại lõa lồ của nàng. Đúng lúc này Thủy Linh Nhi cảm giác trời đất thay đổi, thân thể cũng rã rời, tê dại.

Giống như là bản năng, cánh tay Thủy Linh Nhi cũng nhẹ nhàng quấn trên cổ Lưu Vân, môi cùng môi trong một khắc này đã hợp lại cùng nhau.

Chiếc lưỡi thơm tho mềm mại dưới sự xâm nhập của Lưu Vân, chỉ hơi do dự một chút rồi cũng quấn lấy lưỡi hắn. Khi rời môi, Thủy Linh Nhi giống như con cá mắc cạn, thở hổn hển, đôi mắt đẹp lưu chuyển, si ngốc nhìn nam tử trước mắt.

- A!

Trong khi Thủy Linh Nhi duyên dáng rên lớn, cái miệng rộng của Lưu Vân rời đôi môi hôn xuống cổ nàng, trong nháy mắt đã chiếm lĩnh bộ ngực đầy đặn của Thủy Linh Nhi, tựa như đứa trẻ mút lấy nụ hoa kiêu hãnh. Dưới sự kích thích mạnh mẽ của Lưu Vân, Thủy Linh Nhi không chịu đựng nổi, khẽ giãy dụa thân thể, giống như van xin nhiều hơn nữa.

Cánh tay trắng như ngọc từ cổ Lưu Vân di chuyển xuống trước ngực, tựa hồ muốn khôi phục lại đất đai trắng bóc đã bị mất.

Lưu Vân dùng một tay khóa hai tay Thủy Linh Nhi lại, vững vàng ấn ở đầu giường, môi cùng tay kia khua khoắng không ngừng. Hắn thậm chí còn suy nghĩ, khi Linh nhi làm bánh bao, cảm giác lúc nhào nặn có giống cảm giác của hắn bây giờ không.

- Ư… …

Khuôn mặt Thủy Linh Nhi ửng hồng, rốt cuộc không khống chế nổi phản ứng của thân thể, hừ nhẹ một tiếng, làm cho tà hỏa của Lưu Vân bốc cao.



Sau khi cảm xúc mãnh liệt như những con sóng lớn qua đi, Lưu Vân thành công trên mọi mặt trận, thành công chiếm được thiên đường của một người đàn ông. Thủy Linh Nhi nức nở khóc, cơ thể khẽ cong lại, tạo thành một đường vòng cung tuyệt mỹ. Chiếc eo nhỏ nhắn, bộ ngực nọ, đôi mông căng tròn vểnh cao, để lại ấn kí trong lòng người đàn ông.

Nuốt nước miếng xuống, Lưu Vân quỳ giữa hai bắt đùi trắng nõn của Thủy Linh Nhi, dùng lực ở đầu gối, đem hai chân nàng tách ra.

Khẽ cắn vào vành tai của Thủy Linh Nhi, khiến toàn thân nàng run rẩy, Lưu Vân nhẹ giọng nói:

- Linh nhi, ta muốn nàng.

- Ta sợ!

Thanh âm Thủy Linh Nhi thấp đến mức không thể nghe thấy, nhưng làm cho Lưu Vân tỉnh táo lại một chút.

- Linh nhi, tối nay ta sẽ thương nàng.

Lưu Vân không có vội vàng, nhẹ nhàng hôn nàng. “Hắn” từng để lại trong lòng nàng một bóng ma khó có thể tiêu diệt, làm cho hắn chỉ có thể nhẹ nhàng từ tốn.

Thân thể chậm rãi cọ xát với nhau, Lưu Vân cảm giác được sự ẩm ướt cùng ấm áp, làm cho toàn thân hắn dâng lên cảm giác lâng như mất hồn, khát vọng càng lúc càng dâng cao.

Đúng lúc Thủy Linh Nhi gần như hôn mê này, Lưu Vân rốt cuộc cũng công công thành, cảm giác sung sướng nhất thời làm cho hắn hoàn toàn quên hết tất cả, gầm nhẹ một tiếng như dã thú.

- Vân!

Thủy Linh Nhi giống như thiên gia bị bắn trúng, kêu lên một tiếng, thân thể đột nhiên nhổm lên, trong nháy mắt toàn thân trở nên cứng ngắc, sau đó vô lực ngã xuống giường.

Lưu Vân không có chuyển động, cúi người hôn lên môi Thủy Linh Nhi, một nụ hôn thật sâu, thật cuồng nhiệt. Một lúc lâu sau, cái lưỡi linh hoạt bắt đầu ngượng ngùng đáp lại, lúc đó hắn mới bắt đầu chuyển động, sau đó chậm rãi tăng tốc.

Dưới ánh sáng của ma pháp đăng, hai cánh tay trắng như ngọc lại một lần nữa quấn lấy cổ Lưu Vân, hai bắp đùi trắng như tuyết, dưới ánh đèn, những giọt mồ hôi trên lưng Lưu Vân sáng lên, như chứng minh sự khổ cực của chủ nhân nó.

Ngoài cửa sổ, những ngôi sao như đang cười.

Trong gió đêm mơ hồ truyền lại những tiếng rên rỉ.

Đây là một đêm mưa gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook