Quyển 4 - Chương 232: Trở lại La Mạn
Lý Bố Y
25/03/2013
- Phụ thân, người cho rằng hắn sẽ xử trí những kẻ này như thế nào?
Sau khi Thế Viêm rời khỏi thư phòng liền đi tới phòng của Kiều Trì Cửu Thế. Đột nhiên làm khó thừa tướng, hắn tin tưởng lão gia hỏa bất đảo ông này lần này cảm nhận được uy hiếp thật lớn cho nên sẽ có dũng khí tráng sĩ đoạn cổ tay. Tuy nhiên đối với lời Lưu Vân đã nói ở trong thư là phải lấy thủ đoạn lôi đình trấn áp những quý tộc này, dọn sạch những chướng ngại sau này trên đường, trong lòng hắn vẫn chưa quyết định.
- Đương nhiên là phải giết!
Kiều Trì nhìn hắn mỉm cười rồi nói.
- Tiểu Vân nói rất đúng, thời kì phi thường cần phải dùng thủ đoạn lôi đình. Nếu là bắt hổ thì phải đem lão hổ trấn trụ. Ngươi để Tư Lạc Đức đi xử lý chuyện này, chiêu thức này rất hay. Ta tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng cho ngươi một đáp án hài lòng.
- Trước mắt, địch nhân lớn nhất của chúng ta là Huyết thần giáo. Nhi thần hy vọng làm như vậy có thể tạm thời ổn định thế cục của đế đô, để tranh thủ chút thời gian cho chiến tranh. Nếu không phải như thế ngay cả hắn nhi thần cũng bắt. Lưu Vân đại ca đã nói ‘nắm đao kiếm trong tay sẽ nắm được chính quyền’, điều đó thật đúng. Nhi thần nắm quân đội ở trong tay, Tư Lạc Đức cùng người bên cạnh hắn không thể làm ra cái gì sóng gió.
Thế Viêm chậm rãi nói. Sau khi có được tin tức chuẩn xác về Huyết thần giáo, hắn đột nhiên thay đổi, cả người tràn ngập sát khí. Tinh linh cô gái vì cứu hắn mà phải hy sinh, chuyện cũ đau buồn lại hiện lên trong trí nhớ hắn, hắn biết đã tới lúc vì nàng báo thù rồi.
- Lưu hắn lại có chỗ tốt.Viêm nhi người đừng xem thường lực lượng của những quý tộc này. Bọn họ tồn tại ở đế quốc đã mấy trăm năm, bọn họ có ảnh hưởng không nhỏ đối với đế quốc, không phải một sớm một chiều là có thể tiêu diệt được, nghìn vạn lần không nên gấp gáp. Tư Lạc Đức hiện tại đối với quý tộc đế quốc mà nói giống như một cây đại thụ che trời. Chỉ cần hắn không ngã, những quý tộc này sẽ có hy vọng, không phản kháng mãnh liệt. Chỉ là trong lòng ta rất hoang mang, Tư Lạc Đức là người thông minh, tại sao hắn lại mạo hiểm lớn như vậy, không nên lấy mạng tiểu Vân mới tốt chứ?
Kiều Trì cau mày hỏi.
- Nhi thần cũng không rõ điểm này. Lúc này phái hắn đến A Tư Mạn chấp hành nhiệm vụ nghị hòa, thật ra là vì hắn muốn đi cứu Linh Nhi tỷ tỷ, không nghĩ tới thiếu chút nữa thì đưa hắn vào cạm bẫy. May mắn là đại ca có thể hóa giải nguy hiểm này, nếu không nhi thần đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.
Nhớ tới chuyến đi đầy hung hiểm này của Lưu Vân, trong lòng Thế Viêm không khỏi có chút sợ hãi mỗi khi nghĩ lại. Trong mắt hắn, Lưu Vân là trụ cột mới của đế quốc, rất nhiều hy vọng đều ký thác trên người hắn.
Kiều Trì nghe Thế Viêm nói xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
- Nhìn thấy các ngươi hôm nay, ta dường như thấy lại thời còn trẻ của mình với Viêm Thiên bá phụ của ngươi. Thế Viêm à, ngươi hiện tại đã có khí phách của một đế vương rồi. Tiểu tử này là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho Hỏa Vân đế quốc chúng ta, các ngươi nhất định phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này. Đem lại cho đế quốc này, đại lục này một hy vọng mới. Ta nghĩ sau khi hắn trở lại La Mạn hành tỉnh nhất định sẽ bắt tay vào ứng phó với việc Huyết thần giáo lúc nào cũng có thể phát động công kích. Ngươi nên bảo vệ vững chứac phía sau cho hắn.
- Nhi thần hiểu rồi, phụ thân.
Thế Viêm gật đầu.
- Căn cứ vào sự kiến thiết của Lưu Vân đại ca, nhi thần đã điều đệ nhị quân đoàn tới phòng ngự Lí Tư thành. Điều đệ tam quân đoàn đến phía nam bộ Ba Đặc Á hành tỉnh phòng ngự, cùng Hắc Ưng độc lập quân đoàn, Hỏa phượng độc lập quân đoàn lấy La Mạn hành tỉnh cùng Ba Đặc Á hành tỉnh tạo thành một đạo phòng tuyến chắc chắn. Đồng thời Lưu Vân đại ca cũng kiến thiết một doanh trại phòng ngự ở biên giới Tây Tư vương quốc. Theo tin tức tình báo truyền lại nhi thần có thể cảm giác được mặc dù phải đối mặt với tà giáo mang lại sự uy hiếp thật lớn nhưng đại ca cũng có vẻ không sốt ruột lắm. Nhi thần nghĩ trong lòng hắn nhất định đã có biện pháp ứng phó. Lúcn ày hắn đã sớm phái người tới Tây Tư, đem mối họa này hướng tới A Tư Mạn đế quốc. Điều này đã nói rõ tất cả.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Viêm Thiên triệu kiến mấy người, thừa tướng Tư Lạc Đức đã đưa cho hắn câu trả lời.
- Điện hạ, đêm qua thần cùng thống lĩnh thành vệ quân thống lĩnh quân đội suốt đêm đuổi bắt nghi phạm phản quốc. Tài chính phó đại thần cùng 15 kẻ liên quan không một ai lọt lưới, hiện đã bị nhốt vào trong lao chờ xử trí. Người nhà của những kẻ bị bắt do thành vệ quân phái người trông giữ. Đối với đại án nghiêm trọng này đã làm ảnh hưởng tới mặt mũi đế quốc, thần không thể trốn tránh trách nhiệm, xin điện hạ giáng tội!
Đêm qua hành động của thành vệ quân đã kinh động không ít người. Cho nên sáng sớm nay đám quan viên tụ tập một chỗ thảo luận chuyện phát sinh đêm qua, đưa ra các loại dự đoán. Lúc lâm triều lại thiếu một số đại thần càng làm cho đám quan viên trong lòng bất an. Lúc này nghe xong thừa tướng nói, mọi người đều khiếp sợ không thôi.
- Xem sắc mặt thừa tướng đại nhân uể oải, mệt mỏi, đêm qua đã khổ cực ngươi rồi! Mặc dù ngươi có trách nhiệm trong chuyện này nhưng chỉ là nhất thời sơ sẩy thôi. Những kẻ phản quốc này thì ngươi cho người tới thẩm tra xử lý, nhanh chóng kết thúc vụ án. Về phần thân nhân của những kẻ phản quốc, nếu không biết chuyện này thì sẽ không truy cứu.
Thế Viêm trầm giọng nói.
Đế quốc lịch ngày 20 tháng 4 năm 754. Một cơn gió lốc đã trôi qua, đế đô lại khôi phục lại sự yên bình vốn có, nhưng vụ án này lại có ảnh hưởng rất lớn đối với chính đàn đế quốc.
Đó là dấu hiệu cho thấy quý tộc Hỏa Vân từ nay về sau sẽ đi xuống dốc.
Trong trận hạo kiếp này lấy thừa tướng Tư Lạc Đức cầm đầu, thế lực quý tộc đế đô đã bị đả kích trầm trọng. Mà trong trận này Tư Lạc Đứng sắm vai một nhân vật đặc thù làm cho rất nhiều quý tộc vốn vây quanh hắn bắt đầu dao động. Thế lực mới lấy Lưu Vân bá tước cầm đầu thu được toàn thắng trong trận này, danh vọng của bá tước được đẩy lên cao. Đồng thời Ước Hàn công tước sau vụ án phản quốc đã quang minh chính đại tiến hành thanh tẩy thế lực quý tộc trong quân đội, tiến thêm một bước làm suy yếu ảnh hưởng của quý tộc đối với quân đội, tăng cường để hoàng tử Thế Viêm nắm giữ quân đội trong tay.
Lưu Vân vừa mới về tới Phổ Lí Tắc Lợi thành đã nhận được thư của Thế Viêm.
- Lưu Vân đại ca, ban đầu là muốn ngươi đi cứu Linh Nhi đại tẩu thì nhân tiện làm việc này, không nghĩ tới lại thành bức ngươi đi liều mạng. Toàn bộ bọn rác rưởi nọ đã bị ta đưa lên đoạn đầu đài, cũng thuận tiện thể hiện một chút khí phách vương giả, giết thật là thoải mái! Đầu lão hồ ly kia tạm thời theo lời ngươi nói, còn chưa có động đến, tạm giữ lại chờ sau này ngươi trở về thu thập. Đệ nhị đệ tam quân đoàn đã được phái đi theo yêu cầu của ngươi, tất cả những chuyện ngươi muốn làm ta đều thực hiện. Việc cải tiến cùng sản xuất trang bị vũ khí cho quân đội đã được đẩy nhanh tốc độ hơn so với ngươi yêu cầu. Kẻ lúc trước định hại ta đã hiện thân, cũng sắp tới lúc ta báo thù rồi. Chiến sự sắp tới, muội muội bảo bối kia của ta còn phải nhờ ngươi chiếu cố. Có thứ gì tốt nhớ cấp cho Hỏa Phượng quân đoàn một ít, tất cả do ta tài trợ. Chuyện Huyết thần giáo cũng cần phải nhắc nhở nàng, để cho Hỏa Phượng quân đoàn của nàng chuẩn bị cho tốt… …
- Giết hết? Món nợ lớn này lại được tính trên đầu của ta rồi.
Lưu Vân nhìn thư tín trong tay, không khỏi lắc đầu cười khổ nói.
- Chàng sợ cái gì? Những kẻ này muốn hại chàng, giết nhiều một chút cũng không giải được mối hận trong lòng.
Hoa Phi Lệ cười duyên nói, nhìn người yêu đi xa trở về, trong mắt nàng là niềm hạnh phúc cùng vui sướng.
- Phi nhi, nàng quá coi thường ảnh hưởng của chuyện này. Đây là tội phản quốc, tội danh này không hề nhẹ tí nào. Cứ ép tới các quý tộc sẽ không thở nổi, điều này cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa ta cùng bọn họ không cách nào vãn hồi, xem như chính thức quyết liệt. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, để sau này làm việc không phải dè dặt, bó tay bó chân.
Lưu Vân cười nói.
- Như thế nào ta cảm giác sau khi chàng đi ra ngoài dạo một vòng trở về lại trở nên dối trá hơn chứ? Rõ ràng trong lòng rất cao hứng lại còn ra vẻ khổ sở trước mặt ta?
- Thật sao?
- Đương nhiên. Chàng vẫn thấy những quý tộc này không thuận mắt, trong lòng đã sớm hận không thể thu thập toàn bộ bọn họ. Hiện tại lại ở chỗ này giở trò mèo khóc chuột. Ta nghĩ nguyên nhân chàng thở dài chỉ là bởi vì chàng cảm giác được mình chính là người bị hại, món nợ này không nên ghi lên trên đầu chàng. Bọn họ hẳn là nên bồi thường cho chàng, đúng không?
- Nàng thật hiểu ta, Phi nhi.
Lưu Vân ôm lấy Hoa Phi Lệ, cười lớn.
- Tuy nhiên chàng quả thật biết dối trá.
Hoa Phi Lệ cắn nhẹ vành tai Lưu Vân, thấp giọng nói.
- Tại sao?
Lưu Vân buông Hoa Phi Lệ ra, hôn lên mặt nàng rồi hỏi.
-Chàng dẫn theo một đại mỹ nữ như vậy trở về, trời biết chàng có tư tâm gì. Lại còn nói với ta là giúp đại tẩu tìm lại muội muội thất lạc!
Giọng nói Hoa Phi Lệ mười phần ghen tuông.
Ánh mắt Lưu Vân chuyển động, nói:
- Nàng nói là Linh Nhi sao? Ta đi cứu nàng ấy nhưng mà lão bà đại nhân đã đồng ý rồi còn gì! Linh Nhi cũng không như nàng nghĩ đâu. Lúc đầu ta theo đuổi nàng, Linh Nhi một mực cổ vũ ta! Ta có thể đem nàng ôm lên giường có thể nói có không ít công lao của Linh Nhi!
Hoa Phi Lệ bị hắn nói làm cho khuôn mặt đỏ bừng, đưa nắm tay nhỏ đánh vào người hắn.
- Chàng biết ta nói ai lại còn cố ý nói như vậy! Hỗn đản, ta không cho chàng khi dễ ta!
- Không phải Linh Nhi? Ta đâu có mang theo mỹ nữ nào trở về! Trong mắt ta chỉ có nàng cùng Linh Nhi mới xứng là mỹ nữ.
Lưu Vân nói xong, trong lòng không khỏi nhớ lại lúc bị Lâm Thi Đình hành hạ trong nhà lao A Tư Mạn, nhớ lúc dùng lời nói đùa giỡn nàng.
“Cô nàng nọ quả thật cũng là một đại mỹ nữ!”
Một bộ hắc y bó sát người làm nổi bật đường cong tuyệt mỹ, khuôn mặt tức giân càng thêm xinh đẹp không khỏi hiện lên trong đầu Lưu Vân.
- Hừ, chàng đừng có mà đánh trống lảng nữa! Chàng chuẩn bị an bài Lâm Thi Đình như thế nào?
Nữ nhân đối với nữ nhân có thể uy hiếp tới mình trời sinh địch ý, làm cho Hoa Phi Lệ không khỏi ăn dấm chua.
- Nàng ta? Đây chính là muội muội của đại tẩu, đương nhiên là đưa tới cho đại tẩu.
Lưu Vân quả quyết nói.
- Thông minh như vậy sao?
Hoa Phi Lệ kinh ngạc nói.
- Vậy đêm nay chàng muốn ta thưởng cho chàng như thế nào đây?
Ban đêm, Lưu Vân bởi vì quyết định này của mình mà được Hoa Phi Lệ thưởng cho vô số lần, cho đến khi toàn thân mỹ nhân không còn chút sức lực nào nằm ở trên giường mới thôi. Mặc dù hắn cùng Lâm Thi Đình không có gì với nhau nhưng có thể có một cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng mà ngày thứ hai lại gặp phải phiền toái.
Khi Lưu Vân muốn đưa Lâm Thi Đình thì tới Vân thành lại bị Lâm Thi Đình kiên quyết phản đối.
- Ta không đi, ta phải ở lại bên cạnh chàng! Đừng nghĩ tới việc vứt bỏ ta!
Lâm Thi Đình tức giận nói.
Một câu nói này của Lâm Thi Đình làm cho vẻ mặt của những người ở đây nhất thời trở nên cực kì đặc sắc.
Sau khi Thế Viêm rời khỏi thư phòng liền đi tới phòng của Kiều Trì Cửu Thế. Đột nhiên làm khó thừa tướng, hắn tin tưởng lão gia hỏa bất đảo ông này lần này cảm nhận được uy hiếp thật lớn cho nên sẽ có dũng khí tráng sĩ đoạn cổ tay. Tuy nhiên đối với lời Lưu Vân đã nói ở trong thư là phải lấy thủ đoạn lôi đình trấn áp những quý tộc này, dọn sạch những chướng ngại sau này trên đường, trong lòng hắn vẫn chưa quyết định.
- Đương nhiên là phải giết!
Kiều Trì nhìn hắn mỉm cười rồi nói.
- Tiểu Vân nói rất đúng, thời kì phi thường cần phải dùng thủ đoạn lôi đình. Nếu là bắt hổ thì phải đem lão hổ trấn trụ. Ngươi để Tư Lạc Đức đi xử lý chuyện này, chiêu thức này rất hay. Ta tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng cho ngươi một đáp án hài lòng.
- Trước mắt, địch nhân lớn nhất của chúng ta là Huyết thần giáo. Nhi thần hy vọng làm như vậy có thể tạm thời ổn định thế cục của đế đô, để tranh thủ chút thời gian cho chiến tranh. Nếu không phải như thế ngay cả hắn nhi thần cũng bắt. Lưu Vân đại ca đã nói ‘nắm đao kiếm trong tay sẽ nắm được chính quyền’, điều đó thật đúng. Nhi thần nắm quân đội ở trong tay, Tư Lạc Đức cùng người bên cạnh hắn không thể làm ra cái gì sóng gió.
Thế Viêm chậm rãi nói. Sau khi có được tin tức chuẩn xác về Huyết thần giáo, hắn đột nhiên thay đổi, cả người tràn ngập sát khí. Tinh linh cô gái vì cứu hắn mà phải hy sinh, chuyện cũ đau buồn lại hiện lên trong trí nhớ hắn, hắn biết đã tới lúc vì nàng báo thù rồi.
- Lưu hắn lại có chỗ tốt.Viêm nhi người đừng xem thường lực lượng của những quý tộc này. Bọn họ tồn tại ở đế quốc đã mấy trăm năm, bọn họ có ảnh hưởng không nhỏ đối với đế quốc, không phải một sớm một chiều là có thể tiêu diệt được, nghìn vạn lần không nên gấp gáp. Tư Lạc Đức hiện tại đối với quý tộc đế quốc mà nói giống như một cây đại thụ che trời. Chỉ cần hắn không ngã, những quý tộc này sẽ có hy vọng, không phản kháng mãnh liệt. Chỉ là trong lòng ta rất hoang mang, Tư Lạc Đức là người thông minh, tại sao hắn lại mạo hiểm lớn như vậy, không nên lấy mạng tiểu Vân mới tốt chứ?
Kiều Trì cau mày hỏi.
- Nhi thần cũng không rõ điểm này. Lúc này phái hắn đến A Tư Mạn chấp hành nhiệm vụ nghị hòa, thật ra là vì hắn muốn đi cứu Linh Nhi tỷ tỷ, không nghĩ tới thiếu chút nữa thì đưa hắn vào cạm bẫy. May mắn là đại ca có thể hóa giải nguy hiểm này, nếu không nhi thần đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.
Nhớ tới chuyến đi đầy hung hiểm này của Lưu Vân, trong lòng Thế Viêm không khỏi có chút sợ hãi mỗi khi nghĩ lại. Trong mắt hắn, Lưu Vân là trụ cột mới của đế quốc, rất nhiều hy vọng đều ký thác trên người hắn.
Kiều Trì nghe Thế Viêm nói xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
- Nhìn thấy các ngươi hôm nay, ta dường như thấy lại thời còn trẻ của mình với Viêm Thiên bá phụ của ngươi. Thế Viêm à, ngươi hiện tại đã có khí phách của một đế vương rồi. Tiểu tử này là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho Hỏa Vân đế quốc chúng ta, các ngươi nhất định phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này. Đem lại cho đế quốc này, đại lục này một hy vọng mới. Ta nghĩ sau khi hắn trở lại La Mạn hành tỉnh nhất định sẽ bắt tay vào ứng phó với việc Huyết thần giáo lúc nào cũng có thể phát động công kích. Ngươi nên bảo vệ vững chứac phía sau cho hắn.
- Nhi thần hiểu rồi, phụ thân.
Thế Viêm gật đầu.
- Căn cứ vào sự kiến thiết của Lưu Vân đại ca, nhi thần đã điều đệ nhị quân đoàn tới phòng ngự Lí Tư thành. Điều đệ tam quân đoàn đến phía nam bộ Ba Đặc Á hành tỉnh phòng ngự, cùng Hắc Ưng độc lập quân đoàn, Hỏa phượng độc lập quân đoàn lấy La Mạn hành tỉnh cùng Ba Đặc Á hành tỉnh tạo thành một đạo phòng tuyến chắc chắn. Đồng thời Lưu Vân đại ca cũng kiến thiết một doanh trại phòng ngự ở biên giới Tây Tư vương quốc. Theo tin tức tình báo truyền lại nhi thần có thể cảm giác được mặc dù phải đối mặt với tà giáo mang lại sự uy hiếp thật lớn nhưng đại ca cũng có vẻ không sốt ruột lắm. Nhi thần nghĩ trong lòng hắn nhất định đã có biện pháp ứng phó. Lúcn ày hắn đã sớm phái người tới Tây Tư, đem mối họa này hướng tới A Tư Mạn đế quốc. Điều này đã nói rõ tất cả.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Viêm Thiên triệu kiến mấy người, thừa tướng Tư Lạc Đức đã đưa cho hắn câu trả lời.
- Điện hạ, đêm qua thần cùng thống lĩnh thành vệ quân thống lĩnh quân đội suốt đêm đuổi bắt nghi phạm phản quốc. Tài chính phó đại thần cùng 15 kẻ liên quan không một ai lọt lưới, hiện đã bị nhốt vào trong lao chờ xử trí. Người nhà của những kẻ bị bắt do thành vệ quân phái người trông giữ. Đối với đại án nghiêm trọng này đã làm ảnh hưởng tới mặt mũi đế quốc, thần không thể trốn tránh trách nhiệm, xin điện hạ giáng tội!
Đêm qua hành động của thành vệ quân đã kinh động không ít người. Cho nên sáng sớm nay đám quan viên tụ tập một chỗ thảo luận chuyện phát sinh đêm qua, đưa ra các loại dự đoán. Lúc lâm triều lại thiếu một số đại thần càng làm cho đám quan viên trong lòng bất an. Lúc này nghe xong thừa tướng nói, mọi người đều khiếp sợ không thôi.
- Xem sắc mặt thừa tướng đại nhân uể oải, mệt mỏi, đêm qua đã khổ cực ngươi rồi! Mặc dù ngươi có trách nhiệm trong chuyện này nhưng chỉ là nhất thời sơ sẩy thôi. Những kẻ phản quốc này thì ngươi cho người tới thẩm tra xử lý, nhanh chóng kết thúc vụ án. Về phần thân nhân của những kẻ phản quốc, nếu không biết chuyện này thì sẽ không truy cứu.
Thế Viêm trầm giọng nói.
Đế quốc lịch ngày 20 tháng 4 năm 754. Một cơn gió lốc đã trôi qua, đế đô lại khôi phục lại sự yên bình vốn có, nhưng vụ án này lại có ảnh hưởng rất lớn đối với chính đàn đế quốc.
Đó là dấu hiệu cho thấy quý tộc Hỏa Vân từ nay về sau sẽ đi xuống dốc.
Trong trận hạo kiếp này lấy thừa tướng Tư Lạc Đức cầm đầu, thế lực quý tộc đế đô đã bị đả kích trầm trọng. Mà trong trận này Tư Lạc Đứng sắm vai một nhân vật đặc thù làm cho rất nhiều quý tộc vốn vây quanh hắn bắt đầu dao động. Thế lực mới lấy Lưu Vân bá tước cầm đầu thu được toàn thắng trong trận này, danh vọng của bá tước được đẩy lên cao. Đồng thời Ước Hàn công tước sau vụ án phản quốc đã quang minh chính đại tiến hành thanh tẩy thế lực quý tộc trong quân đội, tiến thêm một bước làm suy yếu ảnh hưởng của quý tộc đối với quân đội, tăng cường để hoàng tử Thế Viêm nắm giữ quân đội trong tay.
Lưu Vân vừa mới về tới Phổ Lí Tắc Lợi thành đã nhận được thư của Thế Viêm.
- Lưu Vân đại ca, ban đầu là muốn ngươi đi cứu Linh Nhi đại tẩu thì nhân tiện làm việc này, không nghĩ tới lại thành bức ngươi đi liều mạng. Toàn bộ bọn rác rưởi nọ đã bị ta đưa lên đoạn đầu đài, cũng thuận tiện thể hiện một chút khí phách vương giả, giết thật là thoải mái! Đầu lão hồ ly kia tạm thời theo lời ngươi nói, còn chưa có động đến, tạm giữ lại chờ sau này ngươi trở về thu thập. Đệ nhị đệ tam quân đoàn đã được phái đi theo yêu cầu của ngươi, tất cả những chuyện ngươi muốn làm ta đều thực hiện. Việc cải tiến cùng sản xuất trang bị vũ khí cho quân đội đã được đẩy nhanh tốc độ hơn so với ngươi yêu cầu. Kẻ lúc trước định hại ta đã hiện thân, cũng sắp tới lúc ta báo thù rồi. Chiến sự sắp tới, muội muội bảo bối kia của ta còn phải nhờ ngươi chiếu cố. Có thứ gì tốt nhớ cấp cho Hỏa Phượng quân đoàn một ít, tất cả do ta tài trợ. Chuyện Huyết thần giáo cũng cần phải nhắc nhở nàng, để cho Hỏa Phượng quân đoàn của nàng chuẩn bị cho tốt… …
- Giết hết? Món nợ lớn này lại được tính trên đầu của ta rồi.
Lưu Vân nhìn thư tín trong tay, không khỏi lắc đầu cười khổ nói.
- Chàng sợ cái gì? Những kẻ này muốn hại chàng, giết nhiều một chút cũng không giải được mối hận trong lòng.
Hoa Phi Lệ cười duyên nói, nhìn người yêu đi xa trở về, trong mắt nàng là niềm hạnh phúc cùng vui sướng.
- Phi nhi, nàng quá coi thường ảnh hưởng của chuyện này. Đây là tội phản quốc, tội danh này không hề nhẹ tí nào. Cứ ép tới các quý tộc sẽ không thở nổi, điều này cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa ta cùng bọn họ không cách nào vãn hồi, xem như chính thức quyết liệt. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, để sau này làm việc không phải dè dặt, bó tay bó chân.
Lưu Vân cười nói.
- Như thế nào ta cảm giác sau khi chàng đi ra ngoài dạo một vòng trở về lại trở nên dối trá hơn chứ? Rõ ràng trong lòng rất cao hứng lại còn ra vẻ khổ sở trước mặt ta?
- Thật sao?
- Đương nhiên. Chàng vẫn thấy những quý tộc này không thuận mắt, trong lòng đã sớm hận không thể thu thập toàn bộ bọn họ. Hiện tại lại ở chỗ này giở trò mèo khóc chuột. Ta nghĩ nguyên nhân chàng thở dài chỉ là bởi vì chàng cảm giác được mình chính là người bị hại, món nợ này không nên ghi lên trên đầu chàng. Bọn họ hẳn là nên bồi thường cho chàng, đúng không?
- Nàng thật hiểu ta, Phi nhi.
Lưu Vân ôm lấy Hoa Phi Lệ, cười lớn.
- Tuy nhiên chàng quả thật biết dối trá.
Hoa Phi Lệ cắn nhẹ vành tai Lưu Vân, thấp giọng nói.
- Tại sao?
Lưu Vân buông Hoa Phi Lệ ra, hôn lên mặt nàng rồi hỏi.
-Chàng dẫn theo một đại mỹ nữ như vậy trở về, trời biết chàng có tư tâm gì. Lại còn nói với ta là giúp đại tẩu tìm lại muội muội thất lạc!
Giọng nói Hoa Phi Lệ mười phần ghen tuông.
Ánh mắt Lưu Vân chuyển động, nói:
- Nàng nói là Linh Nhi sao? Ta đi cứu nàng ấy nhưng mà lão bà đại nhân đã đồng ý rồi còn gì! Linh Nhi cũng không như nàng nghĩ đâu. Lúc đầu ta theo đuổi nàng, Linh Nhi một mực cổ vũ ta! Ta có thể đem nàng ôm lên giường có thể nói có không ít công lao của Linh Nhi!
Hoa Phi Lệ bị hắn nói làm cho khuôn mặt đỏ bừng, đưa nắm tay nhỏ đánh vào người hắn.
- Chàng biết ta nói ai lại còn cố ý nói như vậy! Hỗn đản, ta không cho chàng khi dễ ta!
- Không phải Linh Nhi? Ta đâu có mang theo mỹ nữ nào trở về! Trong mắt ta chỉ có nàng cùng Linh Nhi mới xứng là mỹ nữ.
Lưu Vân nói xong, trong lòng không khỏi nhớ lại lúc bị Lâm Thi Đình hành hạ trong nhà lao A Tư Mạn, nhớ lúc dùng lời nói đùa giỡn nàng.
“Cô nàng nọ quả thật cũng là một đại mỹ nữ!”
Một bộ hắc y bó sát người làm nổi bật đường cong tuyệt mỹ, khuôn mặt tức giân càng thêm xinh đẹp không khỏi hiện lên trong đầu Lưu Vân.
- Hừ, chàng đừng có mà đánh trống lảng nữa! Chàng chuẩn bị an bài Lâm Thi Đình như thế nào?
Nữ nhân đối với nữ nhân có thể uy hiếp tới mình trời sinh địch ý, làm cho Hoa Phi Lệ không khỏi ăn dấm chua.
- Nàng ta? Đây chính là muội muội của đại tẩu, đương nhiên là đưa tới cho đại tẩu.
Lưu Vân quả quyết nói.
- Thông minh như vậy sao?
Hoa Phi Lệ kinh ngạc nói.
- Vậy đêm nay chàng muốn ta thưởng cho chàng như thế nào đây?
Ban đêm, Lưu Vân bởi vì quyết định này của mình mà được Hoa Phi Lệ thưởng cho vô số lần, cho đến khi toàn thân mỹ nhân không còn chút sức lực nào nằm ở trên giường mới thôi. Mặc dù hắn cùng Lâm Thi Đình không có gì với nhau nhưng có thể có một cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng mà ngày thứ hai lại gặp phải phiền toái.
Khi Lưu Vân muốn đưa Lâm Thi Đình thì tới Vân thành lại bị Lâm Thi Đình kiên quyết phản đối.
- Ta không đi, ta phải ở lại bên cạnh chàng! Đừng nghĩ tới việc vứt bỏ ta!
Lâm Thi Đình tức giận nói.
Một câu nói này của Lâm Thi Đình làm cho vẻ mặt của những người ở đây nhất thời trở nên cực kì đặc sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.