Quyển 5 - Chương 319: Tử sĩ A Tư Mạn
Lý Bố Y
25/03/2013
- Xem ra ma pháp giống như là điện vậy, làm cho văn minh của Tư Thản Đinh đại lục có được sự phát triển lớn mạnh, từ một mặt nào đó mà nói thì gần giống với cuộc sống lúc trước của ta.
Nghe Hải Luân nói tới những thứ mới lạ như ma pháp ảnh viện, ma pháp truyền tống trận, ma pháp ngân hàng, trong lòng Lưu Vân không khỏi nghĩ tới quá khứ.
- Trên Tư Thản Đinh đại lục còn rất nhiều chủng tộc đặc thù giống như Miêu tộc! Chẳng hạn như Băng nhân tộc, Thiên Vũ tộc, Sa nhân tộc, Ám ma tộc…mỗi loại chủng tộc đều có năng lực đặc thù riêng của mình. Các chủng tộc ở Lam Nguyệt đại lục đã bị chiến tranh hủy diệt gần hết, kế tiếp có lẽ đến Tư Thản Đinh đại lục.
Hải Luân khẽ thở dài.
- Loài người sẽ luôn trên đường đi tới trước, không ngừng mang hòn đá đập bể chân mình, sợ rằng mình bước đi quá thuận lợi!
Lưu Vân cảm khái nói.
- Mà giác ngộ của loài người thường được thức tỉnh bằng tính mạng của rất nhiều người.
- Đúng vậy. Hãy xem tất cả những gì phát sinh ngày hôm nay của Lam Nguyệt đại lục đều không phải do chính người của đại lục này tạo thành sao? Huyết thần giáo cũng là một loại quái vật do dã tâm của con người tạo nên. Nếu như không có nền văn minh của 1000 năm trước, cuộc sống của dân chúng trên Lam Nguyệt đại lục có lẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. Dã tâm của Khoa Tư Lâm đế quốc cũng sẽ phá hủy Tư Thản Tinh đại lục.
Trầm mặc một hồi lâu, Lưu Vân từ từ nói.
- Nếu có cơ hội, ta muốn tự mình đến Tư Thản Tinh đại lục xem một chút.
Sự tưởng niệm đối với hoàn cảnh cuộc sống kiếp trước làm cho hắn đột nhiên nảy sinh xúc động mãnh liệt, nghĩ tới cảm giác hiện đại kia, hắn rất muốn đi tới thế giới đó xem một chút.
Hải Luân nghe xong Lưu Vân nói, trong mắt không khỏi hiện lên ánh sáng động lòng người.
- Tại sao ngươi có ý nghĩ như vậy?
- Bởi vì ngươi miêu tả rất mê người! Tư Thản Tinh đại lục đối với ta mà nói thì hấp dẫn giống như nữ nhân đang động dục.
- Lưu manh!
Hải Luân mắng hắn.
Nhưng những lời của Lưu Vân lại làm cho trong lòng nàng dâng lên hy vọng. Nàng không muốn đem Lưu Vân cuốn vào phiền toái của mình nhưng về phương diện khác nàng lại mong muốn Lưu Vân có thể trợ giúp nàng.
- Nhưng mà đó là địa bàn của Minh Lạc.
Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói.
- Trước tiên ta phải đọ sức với hắn, đánh thắng hắn ở nơi này thì ta mới dám đi! Bằng không tới Tư Thản Đinh đại lục hắn rồi chẳng coi ta như món thịt kho tàu mà xơi tái sao? Còn có Đột Hạt nữa chứ. Hehe!
- Mặc dù ngươi rất vô sỉ, rất thô lỗ, rất vô lại nhưng ta cảm giác được ngươi so với hắn thì mạnh mẽ, cường đại hơn.
Hải Luân cười nói.
- Hải Luân tiểu thư, đây là ngươi khích lệ ta hay là chế giễu ta đấy?
- Thật ra Lưu Vân bá tước là nam nhân đặc biệt nhất mà ta gặp được. Ta rất thích cảm giác cùng ngươi nói chuyện nhưng nếu nói chuyện tiếp thì trời sáng mất rồi.
Hải Luân ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng đã lên rất cao.
Nàng cảm thấy mình phải rời đi. Lưu Vân giống như một khối từ thạch (khối đá có lực hút giống nam châm), tràn ngập lực hấp dẫn đối với nàng, loại cảm giác này làm cho nàng có chút sợ hãi.
- Được rồi, đi thôi. Minh Lạc đã lộ ra bộ mặt thật, đêm nay ta sẽ trở về nằm ở trên giường, cân nhắc xem nên làm thế nào để thu thập hắn. Hắn thích kích thích, ta sẽ chơi đùa khiến cho hắn có cảm giác đó!
Lưu Vân duỗi lưng, lười biếng nói.
Tay vừa đưa xuống, vừa lúc đụng phải đầu ngón tay lạnh lẽo của Hải Luân.
- Như thế nào lại lạnh như vậy?
Lưu Vân đột nhiên ý thức mình đã phạm một sai lầm.
Hắn vội vàng cởi áo khoác, choàng lên người Hải Luân.
- Xin lỗi. Mải nói tán gẫu với ngươi nên không để ý.
- Không nghĩ tới cũng có lúc ngươi có phong độ quý tộc như vậy.
Hải Luân nhẹ giọng nói. Nàng hơi giật mình đứng yên tại chỗ, để mặc Lưu Vân choàng cái áo khoác lên người nàng.
- Đương nhiên rồi. Bây giờ tốt hơn một chút rồi chứ?
- Ừ.
- Chúng ta trở về thôi!
Lưu Vân vỗ nhẹ lên bả vai Hải Luân, sau đó xoay người lên lưng ngựa.
Hải Luân cũng xoay người lên ngựa.
Tiếng vó ngựa vang lên trong sự yên lặng của thảo nguyên.
Phóng ngựa phi nhanh, gió đêm lạnh lùng quất vào mặt làm cho khóe mắt Hải Luân ươn ướt, nhưng không cách nào làm mất đi tình cảm ấm áp trên người nàng.
Hải Luân biết khoảnh khắc ấm áp lúc Lưu Vân khoác chiếc áo khoác lên người nàng, có lẽ sẽ làm cho nàng cả đời cũng khó có thể quên được.
- Thống lĩnh đại nhân, tại sao không để chúng ta tham chiến ?
Vừa bước vào cửa phòng, Nạp Tháp Lợi đã cao giọng hỏi.
- Thống lĩnh đại nhân, mỗi một binh lính Lang quân đề khát vọng được chiến đấu! Chúng ta muốn báo thù!
Tâm tình Mai Cách cũng rất kích động.
- Hai vị tướng quân, mời ngồi.
Hải Luân thản nhiên nói.
Mới sáng sớm, hai gã phó thống lĩnh Lang quân đã chạy tới gặp nàng. Hiển nhiên là bởi vì Kiều Y Tư đã ra lệnh cho Lang quâng tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục.
- Lúc này là lúc nào rồi, ta làm sao mà ngồi yên được!
Nạp Tháp Lợi bực tức ngồi xuống.
- Sau trận đánh phá vòng vây ở Uy Ni thành, trong lòng từ tướng lãnh cho tới binh lính của Lang quân đều ôm hận! Bọn họ nói tất cả đều sống sót từ trong huyết nhục thông đạo đi ra, nếu như không thể báo thù cho người đã chết thì còn sống như thế này cũng chỉ là sự sỉ nhục. Không xứng đáng làm nam nhân! Chiến đấu sắp bắt đầu mà Lang quân lại bị gạt bỏ ra bên ngoài! Thống lĩnh đại nhân, ngươi không thể mặc kệ như vậy được!
- Nạp Tháp Lợi tướng quân, Mai Cách tướng quân, trận chiến này không phải các ngươi có thể ứng phó được!
Hải Luân bình tĩnh nói.
- Hắc Ưng đã cùng chúng ta giao thủ qua, ta tin tưởng các ngươi cũng đã rõ thực lực của bọn họ.
- Ta thừa nhận Hắc Ưng cùng Lang quân có sự chênh lệch nhưng thêm một người là thêm một phần lực lượng! Chẳng lẽ Lưu Vân bá tước chuẩn bị dùng 3000 người của hắn tiêu diệt toàn bộ Huyết Ma?
- Đúng vậy. Ta sẽ dùng 3000 người này tiêu diệt toàn bộ Huyết thần giáo!
Khi Hải Luân mang theo hai vị phó thống lĩnh đi tới quânh doanh của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội tìm Lưu Vân. Lưu Vân đã nói như vậy với Nạp Tháp Lợi cùng Mai Cách.
- Ta cũng biết một chút về tình huống lúc phá vòng vây ở Uy Ni thành. Ta có thể hiểu được tâm tình các ngươi. Nhưng mà ta không thể chỉ huy một chi bộ đội mà ta không quen thuộc đi chiến đấu, như vậy chỉ mang tới phiền toái. Cho nên ta hy vọng hai vị tướng quân có thể hiểu được.
- Bá tước đại nhân. Ngươi cũng là quân nhân, hẳn ngươi hiểu được sự thống khổ mà chúng ta đang phải chịu đựng!
Nạp Tháp Lợi vừa nói, hai vành mắt nhất thời ửng đỏ.
- Lúc rút lui, ta từng nói cho binh lính của ta biết chúng ta còn sống để tiếp tục chiến đấu! Cho nên bọn họ cùng ta lựa chọn khuất nhục mà sống sót, từ bỏ dân chúng Uy Ni thành để tìm đường sống. Nếu như chúng ta đã tới Á Đinh thành, chiến đấu chuẩn bị bắt đầu, ta làm sao có thể để cho bọn họ trơ mắt nhìn các ngươi chiến đấu, còn bản thân mình thì lại tiếp tục ở trong quân doanh nghỉ ngơi và hồi phục?
- Ngày hôm qua Nanh Sói đã được vận chuyển tới, bọn họ có thể sử dụng.
Hải Luân cũng hỗ trợ nói đỡ vào.
Lang quân là một chi quân đội có huyết tính, nàng không muốn để cho bọn họ vĩnh viễn phải sống trong bóng mà của lần phá vòng vây tại Uy Ni thành.
Lưu Vân nhìn hai nam nhi trước mặt. Quả thật lời của Nạp Tháp Lợi đã làm hắn xúc động. Đối với quân nhân mà nói, sự thống khổ nhất không phải là cái chết mà là còn sống nhưng không bảo vệ được dân chúng phía sau. Hiện tại Lang quân giống như một đầu lang bị thương, có khát vọng tắm máu mãnh liệt. Nếu như loại khát vọng này không thể được thỏa mãn, từ nay về sau bọn họ rất có thể sẽ mất đi lang tính.
- Ta muốn binh lính tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Lang quân các ngươi có thể làm được không?
Lưu Vân trầm giọng hỏi.
- Được! Chỉ cần được tham chiến, cho dù ngươi có chém rụng đầu ta ta cũng không có nhăn mày chút nào!
Nạp Tháp Lợi và Mai Cách cùng nói.
- Ta cũng muốn được một lần làm tiểu binh của ngươi. Lang quân do ta phụ trách, nghe theo mệnh lệnh của ngươi mà làm việc!
Hải Luân cười nói. Nàng hy vọng có thể cùng Lưu Vân sóng vai chiến đấu để hiểu hơn về nam nhân này.
- Chiến tranh không dành cho phụ nữ, ngươi chưa nghe qua câu này sao?
Lưu Vân nhìn Hải Luân, tức giận nói.
- Đã nghe qua. Ta còn nghe qua một câu nói: Trên chiến trường không có phân biệt nam nữ, chỉ phân chia địch ta.
Hải Luân cao giọng nói.
- Được rồi, Lang quân giao cho ngươi chỉ huy. Nếu xảy ra vấn đề, cẩn thận ta thi hành quân pháp xử lý!
Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
- Rõ!
Hải Luân cao hứng đáp.
Hai ngày sau đó, Á Đinh thành bị không khí chiến tranh bao phủ.
Lâm Mị hoàng hậu ra lệnh toàn bộ Á Đinh thành giới nghiêm, tiến vào thời kì chiến tranh.
Hải Luân bắt đầu tổ chức cho binh sĩ Lang quân luyện tập với Nanh Sói, tiến hành huấn luyện cuối cùng trước trận chiến.
Hai chuyến vật tư của Thiếu Soái quân đã được vận chuyển tới Á Đinh thành, cũng nhanh chóng do Nã Luân Đa tiếp nhận, phân phối tới các trung đội của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. Trong hai chuyến vật tư này có rất nhiều Lạc Phu Tạo, 500 chiến giáp có thể phòng ngự huyết độc, 1000 hỏa thương, 5000 phát đạn. 2000 ma tiễn, gần 2000 miếng ma tinh thạch các loại. Trước đó Trung tâm nghiên cứu viễn chình hỏa lực của Học viện chỉ huy quân sự đã đã dùng thủ ma tiễn, không lâu sau đó mới bắt đầu phê duyệt sản xuất với khối lượng lớn. Ưu điểm của nó nằm ở chỗ chỉ cần dùng cung tên cùng nỗ bình thường là có thể phóng ra. So với hỏa thương thì sử dụng đơn giản hơn. Nhưng khuyết điểm nằm ở chỗ chịu ảnh hưởng của uy lực cung tiễn và trình độ xạ kích. Tuy nhiên đối với Xạ thủ doanh toàn là tinh linh thần xạ thủ mà nói thì nó căn bản không tồn tại vấn đề này. Hơn nữa trước khi Thiếu Soái quân đưa tới một nhóm vật tư, Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đã chế tạo được 5000 quả Lạc Phu Tạo.
- Thích thật! Lúc này mới đã nghiền!
Tử Văn Thành nhìn rất nhiều Lạc Phu Tạo, cười đến nỗi trên mặt nở hoa. Thứ này có uy lực cực lớn làm cho hắn vô cùng thích thú nhưng hắn vẫn không có cơ hội sử dụng thoải mái cho nên trong lòng vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.
- Lúc này Long phó quân đoàn trưởng chắc phải muốn thổ huyết! Ông ta không biết sẽ đau lòng như thế nào đây!
Trong lòng Dương Minh cùng tràn ngập sự vui mừng.
- Ta thì thích hỏa thương. Nhẹ nhàng nhắm vào bắn sau đó pằng một tiếng, nhìn đầu quái vật bị vỡ nát, cảm giác đó mới thích!
Thiết Liệt nắm hỏa thương trong tay, ôm vào trong lòng.
- Con mẹ nó, ai trong số các ngươi mà dám lãng phí một viên đạn thì ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!
Lưu Vân mới bị Long Vân cho xạc một trận xong, nhìn mấy thuộc hạ của mình, buồn bực nói.
Chiến tranh là cái máy đốt tiền, hắn đã sớm biết rõ điều đó. Nhưng mà hiện tại thiêu đốt tất cả tiền của mình, chuẩn xác mà nói là tiền của mình và các lão bà thì Lưu Vân vẫn cảm thấy da thịt đau nhức.
- Đầu nhi, ngươi yên tâm. Ta cam đoan một viên đạn sẽ giết chết một Huyết Ma!
Thiết Liệt cười lớn nói.
Tử Văn Thành nói.
- Ngươi một viên đạn một người, còn ta chỉ cần vung tay lên một cái là đảm bảo có cả một đám!
Nã Luân Đa đi tới trước mặt Lưu Vân:
- Đầu nhi, đạn dược cùng hỏa thương đã theo yêu cầu của ngươi phát xuống. Ta cũng đem trung đội có chiến giáp phòng ngự huyết độc toàn bộ tập trung lại đây. Bản đồ của Hách Đạt cũng đã đánh dấu rõ.
Lưu Vân gật đầu nói.
- Tốt. Vậy đêm nay triệu tập hội nghị trước khi khai chiến. Kinh Lôi cùng Ma Tước giám thị chặt chẽ quân đội Huyết thần giáo. Dự định ba ngày sau địch nhân sẽ tới địa điểm phục kích của chúng ta.
Buổi chiều, Á Đinh thành lại nghênh đón một niềm vui mới. Thủ quân coi giữ Uy Ni thành dưới sự dẫn đầu của Thủ thành tướng quân Lý Tra Đức, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ dân chúng rút lui đã dùng khoái mã chạy tới Á Đinh thành. Chỉ là đội ngũ 5000 người, khi tới Á Đinh thành chỉ còn không tới 1000 người.
Không có thành viên nào bị thương, tất cả những người bị thương đều lựa chọn chết trận. Bọn họ khong muốn còn sống mà biến thành hành thi.
Dân chúng Á Đinh thành nhiệt liệt vỗ tay chào đón những anh hùng trở về từ chiến trường.
Lâm Mị tự mình tiếp kiến Lý Tra Đức, cũng hạ lệnh phong thưởng cho hắn cùng binh lính của hắn.
Nhưng mà Lý Tra Đức cự tuyệt bất cứ mọi sự phong thưởng của hoàng hậu.
- Bệ hạ, làm Thủ thành tướng quân của Uy Ni thành, ta không có mặt mũi nào đón nhận sự phong thưởng của quốc gia. Đế quốc đem Uy Ni thành, nơi được xưng là Hải Lam chi thuẫn giao cho ta nhưng ta lại làm cho nó rơi vào trong tay của Huyết thần giáo.
Lâm Mị an ủi.
- Lý Tra Đức tướng quân, Uy Ni thành bị chiếm đóng không phải do ngươi. Người ra lệnh buông bỏ thành thị là ta. Ở trước mặt quân đội Huyết thần giáo, phòng ngự chắc chắn của tòa thành đó cũng không có tác dụng gì. Ngươi bảo vệ được một bộ phận dân chúng phá vây thoát đi là đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Ngươi cùng binh lính của ngươi đều rất anh dũng!
Lý Tra Đức quả quyết lắc đầu nói.
- Bệ hạ, ta cùng binh lính trở lại Á Đinh thành là hy vọng có thể có cơ họi cùng Huyết thần giáo liều chết đánh một trận! Nếu như không phải có tín niệm này chống đỡ chúng ta, sợ rằng không có người nào còn có dũng khí sống sót. Trong lịch sử Uy Ni thành, chỉ có dân chúng cùng với binh lính và tướng quân cùng nhau chết trận chứ không có kẻ nhu nhược ham sống sợ chết! Khi người hạ lệnh bỏ thành, là một quân nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu Lưu Vân bá tước sắp xuất binh chiến đấu với Huyết thần giáo, thỉnh ban cho ta cơ hội lên chiến trường lần nữa!
Lý Tra Đức nói xong bèn quỳ xuống, không đứng dậy nữa.
- Lý Tra Đức tướng quân, trận chiến này do Lưu Vân bá tước toàn quyền phụ trách. Ta không cách nào đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!
Lâm Mị nhìn Lý Tra Đức rồi nói.
Bộ dáng hiện tại của Lý Tra Đức làm cho nàng cảm thấy có chút lo lắng bởi vì trong cặp mắt kia của hắn chỉ có tử khí mà không có nửa điểm sinh khí.
Trong doanh trại Hắc Ưng quân đoàn, Lưu Vân đang ngồi ở đại trướng cùng Nã Luân Đa nghiên cứu bản đồ, đưa ra phương án tác chiến.
Lúc này bên ngoài doanh trại truyền đến thanh âm ồn ào làm cho Lưu Vân không khỏi nhíu mày.
- Đâu nhi, bên ngoài doanh trại có một đám quân nhân A Tư Mạn yêu cầu gặp ngươi!
Tử Văn Thành hấp tấp chạy vào trong trướng.
- Tình huống như thế nào?
Lưu Vân hỏi.
- Không rõ ràng lắm. Những người này hình như đều là binh lính sống sót trong cuộc chiến phá vòng vây ở Uy Ni thành, hôm nay mới quay lại Á Đinh thành.
- Đi ra ngoài xem sao, đầu nhi!
Nã Luân Đa nói.
Lưu Vân gật đầu, cùng Nã Luân Đa đi ra khỏi doanh trướng.
Bên ngoài quân doanh, gần 1000 quân nhân quần áo lam lũ xếp thành một phương trận thật lớn.
Khi Lưu Vân nhìn thấy những quân nhân này, trong lòng không khỏi thất kinh. Trên mặt những quân nhân này không có sự bi thương, đau khổ, thậm chí khôgn có bất cứ thứ gì thuộc về tình cảm loài người, chỉ có sự mờ mịt, chết lặng, giống như cùng đúc từ một khuôn mẫu ra.
Đứng ở trước mặt Lưu Vân là một đám người sống nhưng tâm của bọn hắn đã sớm chết rồi.
- Đầu nhi của chúng ta đã tới. Có chuyện gì thì ngươi nói với hắn đi!
Binh lính gác cửa doanh trại chỉ về phía Lưu Vân, rồi nói với trung niên quan quân đang đứng thẳng ở phía trước.
Lý Tra Đức nhanh chóng bước lên, hướng Lưu Vân hành quân lễ A Tư Mạn rồi nói:
- Bá tước đại nhân, xin thứ lỗi vì ta đã mạo muội quấy rầy. Ta là Thủ thành Lý Tra Đức của Uy Ni thành.
Lưu Vân đưa tay hoàn lễ.
- Tướng quân khách khí rồi. Có chuyện gì xin mời nói.
Đối với những quân nhân mới từ trên chiến trường trở về này, trong lòng Lưu Vân thấy rất tôn trọng bọn họ. Đặc biệt là bọn họ đã thành công bảo vệ rất nhiều dân chúng phá vòng vây. Hắn cảm thấy rất vui mừng vì trên Lam Nguyệt đại lục quân đội chỉ là công cụ duy trì, bảo vệ lợi ích của quý tộc cùng hoàng thất. Tất cả những gì quân nhân Uy Ni thành làm là chi quân đội đầu tiên trên đại lục tự giác đứng ra bảo vệ dân chúng bình thường.
- Xin ngài cho phép ta suất lĩnh bộ hạ của ta tham gia chiến đấu tiêu diệt Huyết thần giáo!
Lý Tra Đức cao giọng nói.
- Lại thêm phiền toái tới!
Trong lòng Lưu Vân không khỏi thở dài. Vừa mới giải quyết xong chuyện của Lang quân thì phiền toái mới lại xuất hiện.
- Tướng quân, ta nghĩ hiện tại ngươi cùng binh lính của ngươi cần phải nghỉ ngơi.
Lưu Vân nói.
- Huyết thần giáo giao cho chúng ta đi!
- Đại nhân, xin hãy đáp ứng yêu cầu của ta!
Lý Tra Đức đau khổ nói. Đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên.
- Trên ngàn vạn dân chúng ở trước mắt chúng ta bị quái vật xé nát thành từng mảnh, chúng ta dẫm trên huyết nhục mà đi tới. Ta là Thủ thành tướng quân của Uy Ni thành, ở phía sau ta là binh lính giữ thành, nhưng chúng ta lại trơ mắt nhìn một màn bi thảm nhất phát sinh trước mắt chúng ta mà không có làm gì. Thành thị bị chiếm đóng, vô số dân chúng chết, nhưng những quân nhân như chúng ta lại vẫn còn sống! Đại nhân, cho chúng ta cơ hội rửa sạch sự sỉ nhục này đi!
- Tướng quân, ngươi cảm thấy bộ đội của ngươi còn năng lực chiến đấu sao?
Lưu Vân ôn tồn nói.
- Các ngươi may mắn còn sống, các ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt. Lưu được thanh sơn, lo gì không có củi đốt. Dân chúng cùng quốc gia của các ngươi còn cần các ngươi!
- Không. Chúng ta muốn oanh oanh liệt liệt chết đi trong chiến đấu!
Lý Tra Đức điên cuồng quát.
- Xin đại nhân thành toàn!
Binh lính phía sau Lý Tra Đức cũng hô to rồi quỳ xuống.
Lưu Vân nhìn tình cảnh trước mắt, không nhịn được lắc đầu thở dài một tiếng.
Là một lão binh, hắn có thể hiểu được tâm tình của Lý Tra Đức và những binh lính phía sau hắn. Một trận chiến thảm khốc sẽ là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại của quân nhân. Những binh lính may mắn sống sót từ trong ác chiến, bản thân mỗi một người thật ra đã chịu trọng thương---chiến tranh khiến tâm linh bị thương. Vết thương thân thể dễ chữa khỏi nhưng về thương trong lòng lại vẫn còn chảy máu. Thời gian có thể chữa khỏi mọi vết thương nhưng lại mất đi hiệu quả đối với những người còn sống sót trên chiến trường. Trải qua năm tháng, chỉ có thể đem những người này vứt vào cơn ác mộng, để cho bọn họ ở vô tận luân hồi một lần nữa trải qua những tràng máu tanh trên chiến trường.
Thấy Lưu Vân không nói lời nào, Lý Tra Đức đứng lên, xoay người đi về phía binh lính của mình.
- Đại nhân, ở trên chiến trường hắn đã tận mắt trông thấy hài tử 2 tuổi của hắn bị Huyết Ma kéo thành hai nửa!
Lý Tra Đức kéo một gã binh lính đang quỳ gối phía trước đứng dậy rồi nói.
- Hắn tận mắt nhìn thấy vị hôn thê của mình bị quái vật cắn đứt cánh tay, sau đó lấy trái tim ở ngực nàng cho vào miệng ăn!
- Phụ thân của hắn trong lúc bộ đội phá vỡ vòng vây đã thay hắn đón đỡ công kích của Huyết Ma, đã chết trong lòng hắn!
Một đám binh lính bị Lý Tra Đức kéo đứng lên.
Nhưng những người này đều đứng im tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không một chút biến hóa. Phảng phất như lời của hắn là đang nói đến một câu chuyện xưa, không có quan hệ gì tới mình cả.
- Bá tước đại nhân, binh lính phía sau ta đều là binh lính của Uy Ni thành! Xin hãy ban cho chúng ta vinh dự được đánh một trận đi!
Lý Tra Đức lại đi tới trước người Lưu Vân, quỳ một gối xuống mặt đất, thanh âm cầu khẩn.
- Tướng quân. Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi đi chịu chết! Nếu như tử vong không có bất cứ ý nghĩa gì thì ta tình nguyện cho các ngươi thống khổ nhưng còn sống!
Trong lòng Lưu Vân cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn cự tuyệt yêu cầu của Lý Tra Đức.
- Nếu như đại nhân không thể thành toàn cho chúng ta, chúng ta tình nguyện tự vẫn!
Lý Tra Đức tuyệt vọng, quả quyết rút trường kiếm bên hông ra để ngang trước cổ mình.
- Trong cuộc đời bá tước đại nhân đã từng tạo ra vô số truyền thuyết. Ta nghĩ nếu như ngươi nguyện ý, nhất định sẽ không để chúng ta chịu chết một cách vô ích! Giúp chúng ta đi. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ đau khổ sống sót như những hành thi sao?
Gần 1000 binh sĩ phía sau hắn cũng yên lặng lấy vũ khí ra, để lên cổ.
Ngay lúc này, ở phía xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kiều Y Tư mang theo nhân mã chạy đến, vây quanh những quân nhân này.
- Buông vũ khím trở lại quân doanh của các ngươi đi!
Kiều Y Tư ở trên lưng ngựa, cao giọng quát.
Lý Tra Đức cùng binh lính của hắn dường như không có nghe thấy Kiều Y Tư nói. Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Lưu Vân.
Kiều Y Tư phẫn nộ nói.
- Nếu như các ngươi vẫn là quân nhân A Tư Mạn thì hãy phục tùng mệnh lệnh!
Lưu Vân vẻ mặt nặng nề, nhìn Kiều Y Tư, khoát tay nói.
- Kiều Y Tư tướng quân, ra lệnh cho binh lính của ngươi rời đi, nơi này giao cho ta xử lý!
- Đại nhân…
Kiều Y Tư do dự.
- Còn cần ta nhắc lại sao?
Lưu Vân lạnh lùng nói.
Kiều Y Tư mang theo binh lính rời đi.
- Các ngươi thật sự không sợ chết?
Lưu Vân nhìn những quân nhân A Tư Mạn trước mặt này, cao giọng hỏi. Những người này đã có ý niệm quyết tử làm cho trong đầu hắn nảy sinh một ý niệm điên cuồng.
- Không sợ!
Mọi người cùng kêu lên.
- Tử Văn Thành, cho ta hai quả Lạc Phu Tạo!
Lưu Vân quát.
Tử Văn Thành nhanh chóng chạy đến mang theo hai quả Lạc Phu Tạo đưa cho Lưu Vân.
Lưu Vân cầm lấy, đi tới bên cạnh vài bước, sau đó vung tay ném Lạc Phu Tạo vào một cái bao cát.
Oanh một tiếng thật lớn, hỏa quang cùng khói bốc lên, đất đá bay đầy trời.
Sau khi khói tan hết, bao cát biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.
Lưu Vân đi tới trước mặt đám lính, trong tay cầm một quả Lạc Phu tạo đưa lên nói.
- Loại vũ khí này gọi là Lạc Phu Tạo. Là thứ ta dùng để đối phó Huyết thần gáo. Nó có thể phát nổ khiến cho đầu khớp xương của địch nhân cũng không còn lại chút nào!
Lưu Vân nói tới đây, chỉ vào cái chốt trên Lạc Phu Tạo nói.
- Trên này có chốt an toàn, chỉ cần kéo mạnh sẽ nổ. Ai không sợ chết thì tiến lên đây, đem quả Lạc Phu Tạo này đeo lên lưng mình, sau đó rút chốt an toàn!
- Ta tới!
Lý Tra Đức đang muốn đứng dậy tiến lên thì một gã binh lính trẻ tuổi ở gần nhất đã lao lên, cầm lấy Lạc Phu Tạo trên tay Lưu Vân, sau đó nhanh nhẹn cột ngang hông mình rồi kéo chốt an toàn!
- Đầu nhi….
Nã Luân Đa đang muốn nói thì Lưu Vân đưa tay ngăn hắn lại.
- Bình tình mà xem.
Một luồng khói xanh bốc lên.
Gã lính ngửa mặt nhìn bầu trời, trong ánh mắt hiện lên sự thanh thản, giải thoát.
Hắn biết sau một khắc nữa hắn sẽ được giải thoát, sự thống khổ cùng những cơn ác mộng sẽ không thể hành hạ hắn nữa. Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hắn, đợi tiếng nổ mạnh vang lên.
Khói xanh nhanh chóng tan hết, nhưng tiếng nổ mạnh không có xảy ra như mọi người tưởng tượng.
- Đây là chuyện gì?
Lạc Phu Tạo đột nhiên không nổ làm cho Nã Luân Đa rất hoang mang.
Lưu Vân cười, giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng buông ra.
Ma phấn từ trong tay của hắn rơi xuống.
- Trở về đi. Ta đáp ứng các ngươi!
Lưu Vân nói với thanh niên.
- Các ngươi hãy thu vũ khí trong tay lại. Vũ khí trong tay quân nhân chỉ hướng về phía địch nhân chứ không phải bản thân mình!
Lý Tra Đức đứng lên, hắn cùng binh lính của hắn đều thu vũ khí lại.
- Lý Tra Đức tướng quân, 8h đêm nay tham gia hội nghị tác chiến của ta. Những người khác quay lại doanh trại nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị tinh thần giết địch!
- Rõ. Đại nhân!
Lý Tra Đức lớn tiếng đáp.
- Rõ!
Các binh lính cũng ầm ầm đáp ứng.
- Bọn ngươi kia đúng là không sợ chết!
Sau khi Lý Tra Đức cùng binh lính rời đi, Nã Luân Đa khẽ thở dài.
- Đầu nhi huynh đáp ứng bọn họ?
- Ta không có cách nào cự tuyệt.
Lưu Vân thở dài nói.
- Bọn họ đã rơi vào ác mộng, không ai cứu được nữa. Tử vong là phương thức giải thoát duy nhất.
- Ngươi chuẩn bị an bài bọn họ như thế nào?
Nã Luân Đa hỏi.
- Đem bọn họ trở thành tử sĩ tiêu diệt Huyết thần giáo.
________________________________________
Nghe Hải Luân nói tới những thứ mới lạ như ma pháp ảnh viện, ma pháp truyền tống trận, ma pháp ngân hàng, trong lòng Lưu Vân không khỏi nghĩ tới quá khứ.
- Trên Tư Thản Đinh đại lục còn rất nhiều chủng tộc đặc thù giống như Miêu tộc! Chẳng hạn như Băng nhân tộc, Thiên Vũ tộc, Sa nhân tộc, Ám ma tộc…mỗi loại chủng tộc đều có năng lực đặc thù riêng của mình. Các chủng tộc ở Lam Nguyệt đại lục đã bị chiến tranh hủy diệt gần hết, kế tiếp có lẽ đến Tư Thản Đinh đại lục.
Hải Luân khẽ thở dài.
- Loài người sẽ luôn trên đường đi tới trước, không ngừng mang hòn đá đập bể chân mình, sợ rằng mình bước đi quá thuận lợi!
Lưu Vân cảm khái nói.
- Mà giác ngộ của loài người thường được thức tỉnh bằng tính mạng của rất nhiều người.
- Đúng vậy. Hãy xem tất cả những gì phát sinh ngày hôm nay của Lam Nguyệt đại lục đều không phải do chính người của đại lục này tạo thành sao? Huyết thần giáo cũng là một loại quái vật do dã tâm của con người tạo nên. Nếu như không có nền văn minh của 1000 năm trước, cuộc sống của dân chúng trên Lam Nguyệt đại lục có lẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. Dã tâm của Khoa Tư Lâm đế quốc cũng sẽ phá hủy Tư Thản Tinh đại lục.
Trầm mặc một hồi lâu, Lưu Vân từ từ nói.
- Nếu có cơ hội, ta muốn tự mình đến Tư Thản Tinh đại lục xem một chút.
Sự tưởng niệm đối với hoàn cảnh cuộc sống kiếp trước làm cho hắn đột nhiên nảy sinh xúc động mãnh liệt, nghĩ tới cảm giác hiện đại kia, hắn rất muốn đi tới thế giới đó xem một chút.
Hải Luân nghe xong Lưu Vân nói, trong mắt không khỏi hiện lên ánh sáng động lòng người.
- Tại sao ngươi có ý nghĩ như vậy?
- Bởi vì ngươi miêu tả rất mê người! Tư Thản Tinh đại lục đối với ta mà nói thì hấp dẫn giống như nữ nhân đang động dục.
- Lưu manh!
Hải Luân mắng hắn.
Nhưng những lời của Lưu Vân lại làm cho trong lòng nàng dâng lên hy vọng. Nàng không muốn đem Lưu Vân cuốn vào phiền toái của mình nhưng về phương diện khác nàng lại mong muốn Lưu Vân có thể trợ giúp nàng.
- Nhưng mà đó là địa bàn của Minh Lạc.
Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói.
- Trước tiên ta phải đọ sức với hắn, đánh thắng hắn ở nơi này thì ta mới dám đi! Bằng không tới Tư Thản Đinh đại lục hắn rồi chẳng coi ta như món thịt kho tàu mà xơi tái sao? Còn có Đột Hạt nữa chứ. Hehe!
- Mặc dù ngươi rất vô sỉ, rất thô lỗ, rất vô lại nhưng ta cảm giác được ngươi so với hắn thì mạnh mẽ, cường đại hơn.
Hải Luân cười nói.
- Hải Luân tiểu thư, đây là ngươi khích lệ ta hay là chế giễu ta đấy?
- Thật ra Lưu Vân bá tước là nam nhân đặc biệt nhất mà ta gặp được. Ta rất thích cảm giác cùng ngươi nói chuyện nhưng nếu nói chuyện tiếp thì trời sáng mất rồi.
Hải Luân ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng đã lên rất cao.
Nàng cảm thấy mình phải rời đi. Lưu Vân giống như một khối từ thạch (khối đá có lực hút giống nam châm), tràn ngập lực hấp dẫn đối với nàng, loại cảm giác này làm cho nàng có chút sợ hãi.
- Được rồi, đi thôi. Minh Lạc đã lộ ra bộ mặt thật, đêm nay ta sẽ trở về nằm ở trên giường, cân nhắc xem nên làm thế nào để thu thập hắn. Hắn thích kích thích, ta sẽ chơi đùa khiến cho hắn có cảm giác đó!
Lưu Vân duỗi lưng, lười biếng nói.
Tay vừa đưa xuống, vừa lúc đụng phải đầu ngón tay lạnh lẽo của Hải Luân.
- Như thế nào lại lạnh như vậy?
Lưu Vân đột nhiên ý thức mình đã phạm một sai lầm.
Hắn vội vàng cởi áo khoác, choàng lên người Hải Luân.
- Xin lỗi. Mải nói tán gẫu với ngươi nên không để ý.
- Không nghĩ tới cũng có lúc ngươi có phong độ quý tộc như vậy.
Hải Luân nhẹ giọng nói. Nàng hơi giật mình đứng yên tại chỗ, để mặc Lưu Vân choàng cái áo khoác lên người nàng.
- Đương nhiên rồi. Bây giờ tốt hơn một chút rồi chứ?
- Ừ.
- Chúng ta trở về thôi!
Lưu Vân vỗ nhẹ lên bả vai Hải Luân, sau đó xoay người lên lưng ngựa.
Hải Luân cũng xoay người lên ngựa.
Tiếng vó ngựa vang lên trong sự yên lặng của thảo nguyên.
Phóng ngựa phi nhanh, gió đêm lạnh lùng quất vào mặt làm cho khóe mắt Hải Luân ươn ướt, nhưng không cách nào làm mất đi tình cảm ấm áp trên người nàng.
Hải Luân biết khoảnh khắc ấm áp lúc Lưu Vân khoác chiếc áo khoác lên người nàng, có lẽ sẽ làm cho nàng cả đời cũng khó có thể quên được.
- Thống lĩnh đại nhân, tại sao không để chúng ta tham chiến ?
Vừa bước vào cửa phòng, Nạp Tháp Lợi đã cao giọng hỏi.
- Thống lĩnh đại nhân, mỗi một binh lính Lang quân đề khát vọng được chiến đấu! Chúng ta muốn báo thù!
Tâm tình Mai Cách cũng rất kích động.
- Hai vị tướng quân, mời ngồi.
Hải Luân thản nhiên nói.
Mới sáng sớm, hai gã phó thống lĩnh Lang quân đã chạy tới gặp nàng. Hiển nhiên là bởi vì Kiều Y Tư đã ra lệnh cho Lang quâng tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục.
- Lúc này là lúc nào rồi, ta làm sao mà ngồi yên được!
Nạp Tháp Lợi bực tức ngồi xuống.
- Sau trận đánh phá vòng vây ở Uy Ni thành, trong lòng từ tướng lãnh cho tới binh lính của Lang quân đều ôm hận! Bọn họ nói tất cả đều sống sót từ trong huyết nhục thông đạo đi ra, nếu như không thể báo thù cho người đã chết thì còn sống như thế này cũng chỉ là sự sỉ nhục. Không xứng đáng làm nam nhân! Chiến đấu sắp bắt đầu mà Lang quân lại bị gạt bỏ ra bên ngoài! Thống lĩnh đại nhân, ngươi không thể mặc kệ như vậy được!
- Nạp Tháp Lợi tướng quân, Mai Cách tướng quân, trận chiến này không phải các ngươi có thể ứng phó được!
Hải Luân bình tĩnh nói.
- Hắc Ưng đã cùng chúng ta giao thủ qua, ta tin tưởng các ngươi cũng đã rõ thực lực của bọn họ.
- Ta thừa nhận Hắc Ưng cùng Lang quân có sự chênh lệch nhưng thêm một người là thêm một phần lực lượng! Chẳng lẽ Lưu Vân bá tước chuẩn bị dùng 3000 người của hắn tiêu diệt toàn bộ Huyết Ma?
- Đúng vậy. Ta sẽ dùng 3000 người này tiêu diệt toàn bộ Huyết thần giáo!
Khi Hải Luân mang theo hai vị phó thống lĩnh đi tới quânh doanh của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội tìm Lưu Vân. Lưu Vân đã nói như vậy với Nạp Tháp Lợi cùng Mai Cách.
- Ta cũng biết một chút về tình huống lúc phá vòng vây ở Uy Ni thành. Ta có thể hiểu được tâm tình các ngươi. Nhưng mà ta không thể chỉ huy một chi bộ đội mà ta không quen thuộc đi chiến đấu, như vậy chỉ mang tới phiền toái. Cho nên ta hy vọng hai vị tướng quân có thể hiểu được.
- Bá tước đại nhân. Ngươi cũng là quân nhân, hẳn ngươi hiểu được sự thống khổ mà chúng ta đang phải chịu đựng!
Nạp Tháp Lợi vừa nói, hai vành mắt nhất thời ửng đỏ.
- Lúc rút lui, ta từng nói cho binh lính của ta biết chúng ta còn sống để tiếp tục chiến đấu! Cho nên bọn họ cùng ta lựa chọn khuất nhục mà sống sót, từ bỏ dân chúng Uy Ni thành để tìm đường sống. Nếu như chúng ta đã tới Á Đinh thành, chiến đấu chuẩn bị bắt đầu, ta làm sao có thể để cho bọn họ trơ mắt nhìn các ngươi chiến đấu, còn bản thân mình thì lại tiếp tục ở trong quân doanh nghỉ ngơi và hồi phục?
- Ngày hôm qua Nanh Sói đã được vận chuyển tới, bọn họ có thể sử dụng.
Hải Luân cũng hỗ trợ nói đỡ vào.
Lang quân là một chi quân đội có huyết tính, nàng không muốn để cho bọn họ vĩnh viễn phải sống trong bóng mà của lần phá vòng vây tại Uy Ni thành.
Lưu Vân nhìn hai nam nhi trước mặt. Quả thật lời của Nạp Tháp Lợi đã làm hắn xúc động. Đối với quân nhân mà nói, sự thống khổ nhất không phải là cái chết mà là còn sống nhưng không bảo vệ được dân chúng phía sau. Hiện tại Lang quân giống như một đầu lang bị thương, có khát vọng tắm máu mãnh liệt. Nếu như loại khát vọng này không thể được thỏa mãn, từ nay về sau bọn họ rất có thể sẽ mất đi lang tính.
- Ta muốn binh lính tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Lang quân các ngươi có thể làm được không?
Lưu Vân trầm giọng hỏi.
- Được! Chỉ cần được tham chiến, cho dù ngươi có chém rụng đầu ta ta cũng không có nhăn mày chút nào!
Nạp Tháp Lợi và Mai Cách cùng nói.
- Ta cũng muốn được một lần làm tiểu binh của ngươi. Lang quân do ta phụ trách, nghe theo mệnh lệnh của ngươi mà làm việc!
Hải Luân cười nói. Nàng hy vọng có thể cùng Lưu Vân sóng vai chiến đấu để hiểu hơn về nam nhân này.
- Chiến tranh không dành cho phụ nữ, ngươi chưa nghe qua câu này sao?
Lưu Vân nhìn Hải Luân, tức giận nói.
- Đã nghe qua. Ta còn nghe qua một câu nói: Trên chiến trường không có phân biệt nam nữ, chỉ phân chia địch ta.
Hải Luân cao giọng nói.
- Được rồi, Lang quân giao cho ngươi chỉ huy. Nếu xảy ra vấn đề, cẩn thận ta thi hành quân pháp xử lý!
Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
- Rõ!
Hải Luân cao hứng đáp.
Hai ngày sau đó, Á Đinh thành bị không khí chiến tranh bao phủ.
Lâm Mị hoàng hậu ra lệnh toàn bộ Á Đinh thành giới nghiêm, tiến vào thời kì chiến tranh.
Hải Luân bắt đầu tổ chức cho binh sĩ Lang quân luyện tập với Nanh Sói, tiến hành huấn luyện cuối cùng trước trận chiến.
Hai chuyến vật tư của Thiếu Soái quân đã được vận chuyển tới Á Đinh thành, cũng nhanh chóng do Nã Luân Đa tiếp nhận, phân phối tới các trung đội của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. Trong hai chuyến vật tư này có rất nhiều Lạc Phu Tạo, 500 chiến giáp có thể phòng ngự huyết độc, 1000 hỏa thương, 5000 phát đạn. 2000 ma tiễn, gần 2000 miếng ma tinh thạch các loại. Trước đó Trung tâm nghiên cứu viễn chình hỏa lực của Học viện chỉ huy quân sự đã đã dùng thủ ma tiễn, không lâu sau đó mới bắt đầu phê duyệt sản xuất với khối lượng lớn. Ưu điểm của nó nằm ở chỗ chỉ cần dùng cung tên cùng nỗ bình thường là có thể phóng ra. So với hỏa thương thì sử dụng đơn giản hơn. Nhưng khuyết điểm nằm ở chỗ chịu ảnh hưởng của uy lực cung tiễn và trình độ xạ kích. Tuy nhiên đối với Xạ thủ doanh toàn là tinh linh thần xạ thủ mà nói thì nó căn bản không tồn tại vấn đề này. Hơn nữa trước khi Thiếu Soái quân đưa tới một nhóm vật tư, Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đã chế tạo được 5000 quả Lạc Phu Tạo.
- Thích thật! Lúc này mới đã nghiền!
Tử Văn Thành nhìn rất nhiều Lạc Phu Tạo, cười đến nỗi trên mặt nở hoa. Thứ này có uy lực cực lớn làm cho hắn vô cùng thích thú nhưng hắn vẫn không có cơ hội sử dụng thoải mái cho nên trong lòng vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.
- Lúc này Long phó quân đoàn trưởng chắc phải muốn thổ huyết! Ông ta không biết sẽ đau lòng như thế nào đây!
Trong lòng Dương Minh cùng tràn ngập sự vui mừng.
- Ta thì thích hỏa thương. Nhẹ nhàng nhắm vào bắn sau đó pằng một tiếng, nhìn đầu quái vật bị vỡ nát, cảm giác đó mới thích!
Thiết Liệt nắm hỏa thương trong tay, ôm vào trong lòng.
- Con mẹ nó, ai trong số các ngươi mà dám lãng phí một viên đạn thì ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!
Lưu Vân mới bị Long Vân cho xạc một trận xong, nhìn mấy thuộc hạ của mình, buồn bực nói.
Chiến tranh là cái máy đốt tiền, hắn đã sớm biết rõ điều đó. Nhưng mà hiện tại thiêu đốt tất cả tiền của mình, chuẩn xác mà nói là tiền của mình và các lão bà thì Lưu Vân vẫn cảm thấy da thịt đau nhức.
- Đầu nhi, ngươi yên tâm. Ta cam đoan một viên đạn sẽ giết chết một Huyết Ma!
Thiết Liệt cười lớn nói.
Tử Văn Thành nói.
- Ngươi một viên đạn một người, còn ta chỉ cần vung tay lên một cái là đảm bảo có cả một đám!
Nã Luân Đa đi tới trước mặt Lưu Vân:
- Đầu nhi, đạn dược cùng hỏa thương đã theo yêu cầu của ngươi phát xuống. Ta cũng đem trung đội có chiến giáp phòng ngự huyết độc toàn bộ tập trung lại đây. Bản đồ của Hách Đạt cũng đã đánh dấu rõ.
Lưu Vân gật đầu nói.
- Tốt. Vậy đêm nay triệu tập hội nghị trước khi khai chiến. Kinh Lôi cùng Ma Tước giám thị chặt chẽ quân đội Huyết thần giáo. Dự định ba ngày sau địch nhân sẽ tới địa điểm phục kích của chúng ta.
Buổi chiều, Á Đinh thành lại nghênh đón một niềm vui mới. Thủ quân coi giữ Uy Ni thành dưới sự dẫn đầu của Thủ thành tướng quân Lý Tra Đức, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ dân chúng rút lui đã dùng khoái mã chạy tới Á Đinh thành. Chỉ là đội ngũ 5000 người, khi tới Á Đinh thành chỉ còn không tới 1000 người.
Không có thành viên nào bị thương, tất cả những người bị thương đều lựa chọn chết trận. Bọn họ khong muốn còn sống mà biến thành hành thi.
Dân chúng Á Đinh thành nhiệt liệt vỗ tay chào đón những anh hùng trở về từ chiến trường.
Lâm Mị tự mình tiếp kiến Lý Tra Đức, cũng hạ lệnh phong thưởng cho hắn cùng binh lính của hắn.
Nhưng mà Lý Tra Đức cự tuyệt bất cứ mọi sự phong thưởng của hoàng hậu.
- Bệ hạ, làm Thủ thành tướng quân của Uy Ni thành, ta không có mặt mũi nào đón nhận sự phong thưởng của quốc gia. Đế quốc đem Uy Ni thành, nơi được xưng là Hải Lam chi thuẫn giao cho ta nhưng ta lại làm cho nó rơi vào trong tay của Huyết thần giáo.
Lâm Mị an ủi.
- Lý Tra Đức tướng quân, Uy Ni thành bị chiếm đóng không phải do ngươi. Người ra lệnh buông bỏ thành thị là ta. Ở trước mặt quân đội Huyết thần giáo, phòng ngự chắc chắn của tòa thành đó cũng không có tác dụng gì. Ngươi bảo vệ được một bộ phận dân chúng phá vây thoát đi là đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Ngươi cùng binh lính của ngươi đều rất anh dũng!
Lý Tra Đức quả quyết lắc đầu nói.
- Bệ hạ, ta cùng binh lính trở lại Á Đinh thành là hy vọng có thể có cơ họi cùng Huyết thần giáo liều chết đánh một trận! Nếu như không phải có tín niệm này chống đỡ chúng ta, sợ rằng không có người nào còn có dũng khí sống sót. Trong lịch sử Uy Ni thành, chỉ có dân chúng cùng với binh lính và tướng quân cùng nhau chết trận chứ không có kẻ nhu nhược ham sống sợ chết! Khi người hạ lệnh bỏ thành, là một quân nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu Lưu Vân bá tước sắp xuất binh chiến đấu với Huyết thần giáo, thỉnh ban cho ta cơ hội lên chiến trường lần nữa!
Lý Tra Đức nói xong bèn quỳ xuống, không đứng dậy nữa.
- Lý Tra Đức tướng quân, trận chiến này do Lưu Vân bá tước toàn quyền phụ trách. Ta không cách nào đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!
Lâm Mị nhìn Lý Tra Đức rồi nói.
Bộ dáng hiện tại của Lý Tra Đức làm cho nàng cảm thấy có chút lo lắng bởi vì trong cặp mắt kia của hắn chỉ có tử khí mà không có nửa điểm sinh khí.
Trong doanh trại Hắc Ưng quân đoàn, Lưu Vân đang ngồi ở đại trướng cùng Nã Luân Đa nghiên cứu bản đồ, đưa ra phương án tác chiến.
Lúc này bên ngoài doanh trại truyền đến thanh âm ồn ào làm cho Lưu Vân không khỏi nhíu mày.
- Đâu nhi, bên ngoài doanh trại có một đám quân nhân A Tư Mạn yêu cầu gặp ngươi!
Tử Văn Thành hấp tấp chạy vào trong trướng.
- Tình huống như thế nào?
Lưu Vân hỏi.
- Không rõ ràng lắm. Những người này hình như đều là binh lính sống sót trong cuộc chiến phá vòng vây ở Uy Ni thành, hôm nay mới quay lại Á Đinh thành.
- Đi ra ngoài xem sao, đầu nhi!
Nã Luân Đa nói.
Lưu Vân gật đầu, cùng Nã Luân Đa đi ra khỏi doanh trướng.
Bên ngoài quân doanh, gần 1000 quân nhân quần áo lam lũ xếp thành một phương trận thật lớn.
Khi Lưu Vân nhìn thấy những quân nhân này, trong lòng không khỏi thất kinh. Trên mặt những quân nhân này không có sự bi thương, đau khổ, thậm chí khôgn có bất cứ thứ gì thuộc về tình cảm loài người, chỉ có sự mờ mịt, chết lặng, giống như cùng đúc từ một khuôn mẫu ra.
Đứng ở trước mặt Lưu Vân là một đám người sống nhưng tâm của bọn hắn đã sớm chết rồi.
- Đầu nhi của chúng ta đã tới. Có chuyện gì thì ngươi nói với hắn đi!
Binh lính gác cửa doanh trại chỉ về phía Lưu Vân, rồi nói với trung niên quan quân đang đứng thẳng ở phía trước.
Lý Tra Đức nhanh chóng bước lên, hướng Lưu Vân hành quân lễ A Tư Mạn rồi nói:
- Bá tước đại nhân, xin thứ lỗi vì ta đã mạo muội quấy rầy. Ta là Thủ thành Lý Tra Đức của Uy Ni thành.
Lưu Vân đưa tay hoàn lễ.
- Tướng quân khách khí rồi. Có chuyện gì xin mời nói.
Đối với những quân nhân mới từ trên chiến trường trở về này, trong lòng Lưu Vân thấy rất tôn trọng bọn họ. Đặc biệt là bọn họ đã thành công bảo vệ rất nhiều dân chúng phá vòng vây. Hắn cảm thấy rất vui mừng vì trên Lam Nguyệt đại lục quân đội chỉ là công cụ duy trì, bảo vệ lợi ích của quý tộc cùng hoàng thất. Tất cả những gì quân nhân Uy Ni thành làm là chi quân đội đầu tiên trên đại lục tự giác đứng ra bảo vệ dân chúng bình thường.
- Xin ngài cho phép ta suất lĩnh bộ hạ của ta tham gia chiến đấu tiêu diệt Huyết thần giáo!
Lý Tra Đức cao giọng nói.
- Lại thêm phiền toái tới!
Trong lòng Lưu Vân không khỏi thở dài. Vừa mới giải quyết xong chuyện của Lang quân thì phiền toái mới lại xuất hiện.
- Tướng quân, ta nghĩ hiện tại ngươi cùng binh lính của ngươi cần phải nghỉ ngơi.
Lưu Vân nói.
- Huyết thần giáo giao cho chúng ta đi!
- Đại nhân, xin hãy đáp ứng yêu cầu của ta!
Lý Tra Đức đau khổ nói. Đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên.
- Trên ngàn vạn dân chúng ở trước mắt chúng ta bị quái vật xé nát thành từng mảnh, chúng ta dẫm trên huyết nhục mà đi tới. Ta là Thủ thành tướng quân của Uy Ni thành, ở phía sau ta là binh lính giữ thành, nhưng chúng ta lại trơ mắt nhìn một màn bi thảm nhất phát sinh trước mắt chúng ta mà không có làm gì. Thành thị bị chiếm đóng, vô số dân chúng chết, nhưng những quân nhân như chúng ta lại vẫn còn sống! Đại nhân, cho chúng ta cơ hội rửa sạch sự sỉ nhục này đi!
- Tướng quân, ngươi cảm thấy bộ đội của ngươi còn năng lực chiến đấu sao?
Lưu Vân ôn tồn nói.
- Các ngươi may mắn còn sống, các ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt. Lưu được thanh sơn, lo gì không có củi đốt. Dân chúng cùng quốc gia của các ngươi còn cần các ngươi!
- Không. Chúng ta muốn oanh oanh liệt liệt chết đi trong chiến đấu!
Lý Tra Đức điên cuồng quát.
- Xin đại nhân thành toàn!
Binh lính phía sau Lý Tra Đức cũng hô to rồi quỳ xuống.
Lưu Vân nhìn tình cảnh trước mắt, không nhịn được lắc đầu thở dài một tiếng.
Là một lão binh, hắn có thể hiểu được tâm tình của Lý Tra Đức và những binh lính phía sau hắn. Một trận chiến thảm khốc sẽ là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại của quân nhân. Những binh lính may mắn sống sót từ trong ác chiến, bản thân mỗi một người thật ra đã chịu trọng thương---chiến tranh khiến tâm linh bị thương. Vết thương thân thể dễ chữa khỏi nhưng về thương trong lòng lại vẫn còn chảy máu. Thời gian có thể chữa khỏi mọi vết thương nhưng lại mất đi hiệu quả đối với những người còn sống sót trên chiến trường. Trải qua năm tháng, chỉ có thể đem những người này vứt vào cơn ác mộng, để cho bọn họ ở vô tận luân hồi một lần nữa trải qua những tràng máu tanh trên chiến trường.
Thấy Lưu Vân không nói lời nào, Lý Tra Đức đứng lên, xoay người đi về phía binh lính của mình.
- Đại nhân, ở trên chiến trường hắn đã tận mắt trông thấy hài tử 2 tuổi của hắn bị Huyết Ma kéo thành hai nửa!
Lý Tra Đức kéo một gã binh lính đang quỳ gối phía trước đứng dậy rồi nói.
- Hắn tận mắt nhìn thấy vị hôn thê của mình bị quái vật cắn đứt cánh tay, sau đó lấy trái tim ở ngực nàng cho vào miệng ăn!
- Phụ thân của hắn trong lúc bộ đội phá vỡ vòng vây đã thay hắn đón đỡ công kích của Huyết Ma, đã chết trong lòng hắn!
Một đám binh lính bị Lý Tra Đức kéo đứng lên.
Nhưng những người này đều đứng im tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không một chút biến hóa. Phảng phất như lời của hắn là đang nói đến một câu chuyện xưa, không có quan hệ gì tới mình cả.
- Bá tước đại nhân, binh lính phía sau ta đều là binh lính của Uy Ni thành! Xin hãy ban cho chúng ta vinh dự được đánh một trận đi!
Lý Tra Đức lại đi tới trước người Lưu Vân, quỳ một gối xuống mặt đất, thanh âm cầu khẩn.
- Tướng quân. Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi đi chịu chết! Nếu như tử vong không có bất cứ ý nghĩa gì thì ta tình nguyện cho các ngươi thống khổ nhưng còn sống!
Trong lòng Lưu Vân cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn cự tuyệt yêu cầu của Lý Tra Đức.
- Nếu như đại nhân không thể thành toàn cho chúng ta, chúng ta tình nguyện tự vẫn!
Lý Tra Đức tuyệt vọng, quả quyết rút trường kiếm bên hông ra để ngang trước cổ mình.
- Trong cuộc đời bá tước đại nhân đã từng tạo ra vô số truyền thuyết. Ta nghĩ nếu như ngươi nguyện ý, nhất định sẽ không để chúng ta chịu chết một cách vô ích! Giúp chúng ta đi. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ đau khổ sống sót như những hành thi sao?
Gần 1000 binh sĩ phía sau hắn cũng yên lặng lấy vũ khí ra, để lên cổ.
Ngay lúc này, ở phía xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kiều Y Tư mang theo nhân mã chạy đến, vây quanh những quân nhân này.
- Buông vũ khím trở lại quân doanh của các ngươi đi!
Kiều Y Tư ở trên lưng ngựa, cao giọng quát.
Lý Tra Đức cùng binh lính của hắn dường như không có nghe thấy Kiều Y Tư nói. Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Lưu Vân.
Kiều Y Tư phẫn nộ nói.
- Nếu như các ngươi vẫn là quân nhân A Tư Mạn thì hãy phục tùng mệnh lệnh!
Lưu Vân vẻ mặt nặng nề, nhìn Kiều Y Tư, khoát tay nói.
- Kiều Y Tư tướng quân, ra lệnh cho binh lính của ngươi rời đi, nơi này giao cho ta xử lý!
- Đại nhân…
Kiều Y Tư do dự.
- Còn cần ta nhắc lại sao?
Lưu Vân lạnh lùng nói.
Kiều Y Tư mang theo binh lính rời đi.
- Các ngươi thật sự không sợ chết?
Lưu Vân nhìn những quân nhân A Tư Mạn trước mặt này, cao giọng hỏi. Những người này đã có ý niệm quyết tử làm cho trong đầu hắn nảy sinh một ý niệm điên cuồng.
- Không sợ!
Mọi người cùng kêu lên.
- Tử Văn Thành, cho ta hai quả Lạc Phu Tạo!
Lưu Vân quát.
Tử Văn Thành nhanh chóng chạy đến mang theo hai quả Lạc Phu Tạo đưa cho Lưu Vân.
Lưu Vân cầm lấy, đi tới bên cạnh vài bước, sau đó vung tay ném Lạc Phu Tạo vào một cái bao cát.
Oanh một tiếng thật lớn, hỏa quang cùng khói bốc lên, đất đá bay đầy trời.
Sau khi khói tan hết, bao cát biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.
Lưu Vân đi tới trước mặt đám lính, trong tay cầm một quả Lạc Phu tạo đưa lên nói.
- Loại vũ khí này gọi là Lạc Phu Tạo. Là thứ ta dùng để đối phó Huyết thần gáo. Nó có thể phát nổ khiến cho đầu khớp xương của địch nhân cũng không còn lại chút nào!
Lưu Vân nói tới đây, chỉ vào cái chốt trên Lạc Phu Tạo nói.
- Trên này có chốt an toàn, chỉ cần kéo mạnh sẽ nổ. Ai không sợ chết thì tiến lên đây, đem quả Lạc Phu Tạo này đeo lên lưng mình, sau đó rút chốt an toàn!
- Ta tới!
Lý Tra Đức đang muốn đứng dậy tiến lên thì một gã binh lính trẻ tuổi ở gần nhất đã lao lên, cầm lấy Lạc Phu Tạo trên tay Lưu Vân, sau đó nhanh nhẹn cột ngang hông mình rồi kéo chốt an toàn!
- Đầu nhi….
Nã Luân Đa đang muốn nói thì Lưu Vân đưa tay ngăn hắn lại.
- Bình tình mà xem.
Một luồng khói xanh bốc lên.
Gã lính ngửa mặt nhìn bầu trời, trong ánh mắt hiện lên sự thanh thản, giải thoát.
Hắn biết sau một khắc nữa hắn sẽ được giải thoát, sự thống khổ cùng những cơn ác mộng sẽ không thể hành hạ hắn nữa. Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hắn, đợi tiếng nổ mạnh vang lên.
Khói xanh nhanh chóng tan hết, nhưng tiếng nổ mạnh không có xảy ra như mọi người tưởng tượng.
- Đây là chuyện gì?
Lạc Phu Tạo đột nhiên không nổ làm cho Nã Luân Đa rất hoang mang.
Lưu Vân cười, giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng buông ra.
Ma phấn từ trong tay của hắn rơi xuống.
- Trở về đi. Ta đáp ứng các ngươi!
Lưu Vân nói với thanh niên.
- Các ngươi hãy thu vũ khí trong tay lại. Vũ khí trong tay quân nhân chỉ hướng về phía địch nhân chứ không phải bản thân mình!
Lý Tra Đức đứng lên, hắn cùng binh lính của hắn đều thu vũ khí lại.
- Lý Tra Đức tướng quân, 8h đêm nay tham gia hội nghị tác chiến của ta. Những người khác quay lại doanh trại nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị tinh thần giết địch!
- Rõ. Đại nhân!
Lý Tra Đức lớn tiếng đáp.
- Rõ!
Các binh lính cũng ầm ầm đáp ứng.
- Bọn ngươi kia đúng là không sợ chết!
Sau khi Lý Tra Đức cùng binh lính rời đi, Nã Luân Đa khẽ thở dài.
- Đầu nhi huynh đáp ứng bọn họ?
- Ta không có cách nào cự tuyệt.
Lưu Vân thở dài nói.
- Bọn họ đã rơi vào ác mộng, không ai cứu được nữa. Tử vong là phương thức giải thoát duy nhất.
- Ngươi chuẩn bị an bài bọn họ như thế nào?
Nã Luân Đa hỏi.
- Đem bọn họ trở thành tử sĩ tiêu diệt Huyết thần giáo.
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.