Dị Giới Quân Đội

Quyển 4 - Chương 214: Tuyệt sắc Hải Luân

Lý Bố Y

25/03/2013

- Cơ Đức đại thúc không phải ra biển đánh cá sao. Sao lại vừa đi đã trở về vậy?

Khi Cơ Đức kích động quay trở lại Lạc Sa thôn, hàng xóm không khỏi tò mò hỏi thăm. Bình thường Cơ Đức ra biển, phải đến lúc mặt trời lặn mới có thể trở về.

- Mã Đinh, cảm tạ hải thần đã đưa tới một phần đại lễ cho Lạc Sa thôn chúng ta! Ta thấy một con cá thật lớn trên bãi cát ở bờ biển nên vội trở về gọi mọi người cùng đi bắt nó kéo lên bờ!

Cơ Đức hưng phấn đáp.

“Đại thúc mới sáng sớm mà đã uống nhiều rượu như vậy.”

Mã Đức mỉm cười không hề để ý tới lão, tiếp tục phơi lưới đánh cá.

- Mã Đinh, mau giúp ta gọi mọi người. Ở bờ biển thật sự có cá lớn!

Cơ Đức thấy Mã Đinh nói xong một câu liền im lặng không hề lên tiếng nữa, cho nên lo lắng nói.

- Con cá đó to như thế nào?

Mã Đinh buồn bực hỏi.

- So với con cá một năm trước ta bắt được còn lớn hơn!

Cơ Đức đưa tay ra dấu, vẻ mặt hưng phấn nói.

“Xem ra đại thúc thực sự uống quá nhiều rượu.”

Mã Đinh ngừng tay, đi ra sân. Hắn quyết định đi nói cho lão bà của Cơ Đức biết đại thúc đã uống trộm quá nhiều rượu. Hôm nay không thể để cho lão ra biển.

- Tiểu tử, ta không có uống rượu!

Mã Đinh vừa mới đi ra sân, Cơ Đức liền túm lấy hắn.

- Không tin ngươi đi theo ta xem một chút!

Nói xong Cơ Đức túm hắn kéo ra hướng bờ biển.

Lạc sa thôn là một tiểu ngư thôn ở Khắc Lạp Y hành tỉnh thuộc A Tư Mạn. Mọi người ở nơi này lấy việc đánh bắt cá làm nghề sinh sống, cuộc sống rất yên bình. Nhưng sáng sớm ngày hôm nay cả thôn ồn ào sôi nổi hẳn lên. Bởi vì cách bờ biển không xa xuất hiện một con cá vô cùng lớn. Khi mọi người chạy tới bờ biển, một vị lão nhân đã kêu lên loại cá này tên gọi là --- Lam kình. Theo lời lão nhân thì loại cá này bình thường sẽ không xuất hiện gần bờ biển. Hơn nữa người đánh cá nào nhìn thấy nó thì đều lập tức chạy trốn. Bởi vì loại cá này tính tình tàn bạo, hơn nữa lại thích ăn thịt. Thân hình của nó có thể dễ dàng làm lật một thuyền đánh cả nhỏ. Chỉ là tất cả mọi người không rõ vì sao sinh vật cường đại như vậy lại mất hết khí lực nằm ở trên bờ cát.

Đám thôn dân cũng không có suy nghĩ nhiều, coi nó trở thành đại lễ do Hải thần đưa tới. Sau khi cảm tạ Hải thần thiện lương, đám thôn dân tập hợp tất cả thanh niên và trung niên của thôn lại, sau lại dùng tới tất cả ngựa mới có thể kéo con cá to khủng khiếp này lên bờ.

Phơi nắng dưới ánh mặt trời một hồi lâu, lam kình rốt cuộc cũng chết đi. Đám thôn dân bắt đầu động thủ chia xẻ phần đại lễ ngoài ý muốn này.

- Đại thúc, ta nên bắt đầu hạ đao từ chỗ nào đây?

Mã Đinh khó khăn bò lên trên lưng cá, nhìn thân hình to lớn của lam kình, nhíu mày nhăn mặt hỏi.

- Tùy tiện tìm một chỗ khoét ra một cái lỗ là được. Sau đó cắt thịt phân chia cho mọi người!

Cơ Đức cười đắc ý nói. Chỗ cá này cũng đủ cho toàn bộ mấy trăm người trong thôn ăn trong mấy tháng. Phần công lao này đủ để làm mọi người cảm kích lão.

- Đừng nóng vội động thủ, không nên lãng phí máu huyết!

Hơn mười cô gái mang theo thùng gỗ vội vàng chạy về phía bờ biển. Trong đó một người vừa chạy vừa hô.



Sau một hồi xử lý, thi thể của lam kình biến thành những khối thịt cá thật lớn chất vào trong nhà các thôn dân. Lúc hoàng hôn, mấy thanh niên người đầy vết máu bắt đầu rửa sạch nội tạng lam kình.

- Trời ạ, trong bụng cá sẽ không còn có bảo bối gì chứ?

Mã Đinh phát hiện trong bụng lam kình có vật gì đó lóe lên quang mang nhiều màu, không khỏi kích động kêu lên.

Trải qua một phen cố gắng, Mã Đinh rốt cuộc tìm được nơi phát ra quang mang, nhưng chỉ thoáng nhìn một cái, khuôn mặt hắn thay đổi.

- Trong bụng cá có người! Thân thể hắn lại còn tự phát sáng!

Một thanh niên nằm im lặng trong bụng cá, giống như một người bình thường ngủ say, trên người mơ hồ có quang mang lưu động.

“Ta đã đến thiên đường sao?”

Khi Lưu Vân mở mắt ra, cảm giác giống như một người ngủ say với hương vị ngọt ngào. Nhưng trong đầu vẫn còn lưu lại một màn lúc mình ngất đi, trở thành mồi trong bụng cá, cho nên tưởng rằng mình đã chết.

“Nàng là thiên sứ sao? Nhưng tại sao lại muốn che mặt. Chẳng lẽ ta bị chết uất ức nên ngay cả tư cách thấy thiên sứ cũng không có?”

Khi mở mắt ra thì trước mắt Lưu Vân xuất hiện thân ảnh một nữ tử mang theo một cái khăn che mặt. Trong lòng Lưu Vân không khỏi bốc hỏa: Người khác nhảy xuống biển đều có mỹ nữ cứu giúp. Nhưng ta đường đường là một Hắc Ưng quân đoàn trưởng, một nhân vật phong vân của đại lục lại bị một con cá ăn tươi nuốt sống! May mắn lên thiên đường lại bị thiên sứ phân biệt đối xử.

“Lão tử phải xem!”

Cảm giác thân thể có thể cử động, Lưu Vân đột nhiên vươn tay kéo tấm lụa mỏng trên mặt thiên sứ xuống.

- Thiên sứ thật sự đẹp quá!

Nhìn nữ tử trước mắt, một lúc sau Lưu Vân mới thất thần nói.

Ngoại trừ thiên sứ trên bầu trời, còn có ai có thể so sánh vẻ đẹp với nàng? Lưu Vân đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, trong đó có những nữ nhân hắn yêu mến, vẻ xinh đẹp của các nàng làm cho người ta sung sướng, đắm say. Có thể nói là tuyệt sắc giai nhân nhưng nữ nhân trước mặt này, hắn chỉ cần liếc qua một cái, tâm linh đã cảm nhận sự chấn động thật sâu. Bởi vì dung nhan này chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng của mọi người. Bởi vì chỉ có ảo tưởng mới có thể làm cho người ta xinh đẹp tới cực hạn. Tiểu mỹ nhân đứng ở trước mặt hắn, cho dù tất cả khoa học kỹ thuật điện não kiếp trước tập trung lại cũng không thể tạo ra mỹ nhân siêu việt như vậy.

- Nếu như ta là hoàng đế của thiên hạ, ta nhất định nguyện ý vì nàng mà buông bỏ giang sơn của ta. Nếu như ta là thương nhân giàu có nhất thiên hạ, ta nhất định nguyện ý buông bỏ tất cả vì nàng.

- Xem ra có thể nhìn thấy thiên sứ như vậy, ta chết cũng không còn oán hận!

Giờ khắc này Lưu Vân thậm chí quên cả Hoa Phi Lệ, Thủy Linh Nhi. Trước mắt hắn chỉ có nữ nhân này. Cho dù chỉ nhìn nàng một cái rồi chết cũng đáng giá.

Nữ tử đang kiểm tra vết thương trên người Lưu Vân không ngờ Lưu Vân lại đột nhiên hành động như vậy. Khi khăn che mặt bị nắm lấy, nàng cũng thất thần. Mà ngón tay Lưu Vân nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng làm cho nàng cảm thấy rất ngượng ngùng.

- Ta không phải thiên sứ, ngươi cũng còn sống.

Nữ tử nhìn cái khăn che mặt trong tay Lưu Vân, im lặng một lát rồi bất đắc dĩ thở dài nói. Thanh âm vui vẻ giống như chim hót vang lên bên tai Lưu Vân.

- Ta còn sống?

Lưu Vân kinh ngạc hỏi.

- Ngươi tự mình xem một chút đi?

Hắn ngẩng đầu nhìn thân thể của mình một chút, rồi lại nhìn bốn phía, sau đó lại nâng tay véo lên mặt mình hai cái, rốt cuộc cũng tin lời nữ nhân này nói.

- Thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, trước tiên hãy nghỉ ngơi cho tốt đi!

Nữ tử vừa nói vừa nhặt cái khăn che mặt lên, một lần nữa bịt mặt lại rồi xoay người đi ra phía cửa phòng.

Dung nhan xinh đẹp biến mất nhưng Lưu Vân biết cả đời này mình sẽ không thể nào quên.



- Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?

Khi thân hình của nữ tử này chuẩn bị biến mất khỏi cửa phòng, Lưu Vân đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

- Hãy gọi ta là Hải Luân.

- Hải Luân… …Hải Luân…

Sau khi nữ tử rời đi, Lưu Vân nằm ở trên giường nhìn nóc nhà, thì thào lẩm bẩm. Hắn đột nhiên nhớ tới truyền thuyết trong tây phương, tuyệt thế vưu vật từng làm cho hai đế vương đánh nhau tới ngươi chết ta sống, làm cho hai quốc gia bị diệt vong hình như cũng tên là Hải Luân.

“Hải Luân. Ngươi cũng có năng lực như vậy. Mặc dù bị cá nuốt nhưng cuối cùng vẫn có mỹ nữ cứu ta. Hơn nữa không phải là mỹ nữ bình thường! Ha ha, hạnh phúc, thật là hạnh phúc!”

Lưu Vân nghĩ tới đây, không khỏi cười to. Mị lực của nữ nhân nọ thật là cường đại. Thậm chí Lưu Vân tin tưởng nếu như nàng không che mặt mà đi ra ngoài sẽ khiến thôn này loạn cả lên.

“Chỉ là ta ngất xỉu. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta làm sao lại được cứu?”

Lưu Vân thật sự không nghĩ ra ở trong tuyệt cảnh như thế bản thân hắn lại có thể được cứu thoát. Hiện tại hắn cảm giác tình trạng thân thể cũng không đến nỗi nào. Ngoại trừ trên người bủn rủn vô lực thì hình như không có vấn đề khác.

“Độc huyết!”

Nghĩ đến bản thân mình từng bị độc huyết đám đại hán kia phun ra làm bị thương, Lưu Vân không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, cởi quần áo mình ra sau đó sờ loạn một hồi. Không có sự đau đớn như dự liệu, cũng không có vết thương do độc huyết phát tác, thân thể của hắn giống như chưa từng chịu qua thương tổn nào.

“Chẳng lẽ nàng chữa khỏi hết thương thế cho ta?”

Lưu Vân lại mơ màng không rõ.

Thật ra Lưu Vân cũng không biết vết thương của hắn sở dĩ hoàn toàn biến mất bởi vì ma vũ kỹ do hắn tu luyện phát huy tác dụng sau khi hắn hôn mê. Lam kình nuốt hắn vào miệng rồi định cắn hắn. Chỉ là nó không nghĩ tới miếng mồi ngon lại khó xơi đến thế, nhất thời bị siêu cường chiến giáp Hắc Ưng làm cho gẫy vài cái răng, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau nuốt Lưu Vân xuống.

Lưu Vân vốn đã bất tỉnh, lại bị nó nuốt vào trong bụng, thân thể của hắn hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới. Sau đó khí công Lưu Vân tu luyện phát huy năng lực kì diệu của nó. Khí công tự động vận chuyển, cắt đứt bất cứ liên lạc nào giữa Lưu Vân và bên ngoài, thậm chí ngay cả hô hấp cũng tạm thời đình chỉ, làm cho thân thể Lưu Vân trở thành một tiểu thiên địa tạm thời bị phong bế. Lục hệ ma pháp dưới sự dẫn dắt của kình khí hình thành ngũ thải quang mang bao phủ khắp người Lưu Vân, cũng thành công loại bỏ độc huyết trong cơ thể hắn. Nguyệt quang nước suối sở dĩ có thể khắc chế độc huyết bởi vì nó là do lục hệ nguyên tố dung hợp tạo thành.

Lam kình tham ăn không ngờ con mồi này không chỉ khó xơi mà lại còn khó tiêu hóa đến vậy. Tuy nhiên nếu như hắn lẳng lặng nán lại, có thể cuối cùng sẽ rời khỏi thân thể lam kình theo đường bài tiết. Đáng tiếc chính là con mồi lại không an tĩnh, ở trong dạ dầy nó lăn qua lăn lại, đấm đá lung tung. Khi lam kình bị hắn làm cho kiệt sức, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn bơi tới gần bờ cát nghỉ ngơi. Sáng ngày thứ hai, trong lúc hấp hối nó bị Cơ Đức đại thúc phát hiện. Dưới cơ duyên xảo hợp, Lưu Vân thành công tránh được một kiếp.

Bởi vì thể lực tiêu hao nghiêm trọng, hơn nữa thân thể từng thụ thương nặng. Lưu Vân mặc dù nóng lòng chuyện Hải Lam thành, lo lắng cho an nguy của đám người Thủy Linh Nhi cùng Thủy Hàn nhưng cũng phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng tại Lạc Sa thôn.

Ngày thứ hai người chiếu cố Lưu Vân đổi là Mã Đinh.

- Mã Đinh đại ca, ta muốn thấy người cứu ta.

Khi Mã Đinh rời khỏi, Lưu Vân nói với hắn. Hai ngày tỉnh lại mà không gặp nữ tử đó, Lưu Vân cảm thấy trong lòng trống vắng.

- Hắn cứu ngươi thật ra cũng là trùng hợp. Ngươi không cần phải để ý như vậy.

Mã Đinh cười nói.

- Tuy nhiên nếu như ngươi muốn gặp hắn thì ta sẽ nói cho hắn biết.

- Tiểu tử, nghe nói ngươi muốn gặp ta?

Cơ Đức người đầy mùi rượu đi đến, vừa cười vừa nói với hắn.

- Việc nhỏ, ngươi không cần để ý trong lòng! Chúng ta đã thu được một con cá lớn như vậy. Lễ vật ngươi mang lại cho chúng ta cũng không tồi!

Lưu Vân nhìn thấy Cơ Đức, nhất thời trợn tròn mắt. Mỹ nữ xinh đẹp như thế nào lại biến thành tửu quỷ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook