Quyển 3 - Chương 95: Vong mệnh
Lý Bố Y
25/03/2013
- Ta rốt cuộc biết, sau lưng mỗi nam nhân thành công đều có một đôi chân thành công.
Tử Văn Thành khi nhận được lệnh nghỉ ngơi liền đặt mông ngồi trên mặt cát ở bờ sông, cảm khái nói.
- Ngươi nói người có vẻ như gấu là nam nhân thành công ! Ngươi phải nói, người có thể còn sống mệnh, đều có song thiết cước.
Thiết Liệt cởi giầy xoa chân, một bên cười mắng.
- Ngươi nói mấy ngày này, chúng ta đi bao nhiêu dặm đường ?
Tử Văn Thành đầu nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời, thì thào nói.
- Ta cũng không minh bạch, phải có hơn ngàn dặm chứ. Cách quốc gia chúng ta càng ngày càng xa !
Thiết Liệt vừa nói, đi tới bờ sông, vốc nước sông, ùng ục ùng ục vốc lên.
- Động Tích, hai người này không phải là người nhu nhược của Hỏa Vân chứ, bắt đầu nhớ nhà?
A Húc cười, hướng hai người đã đi tới.
- Hắc, ta chỉ là đang nghĩ khi chúng ta về nước nghênh đón chúng ta có phải hay không tiên hoa cùng tiếng vỗ tay hay không ? Không nghĩ qua đều thành anh hùng a!
Tử Văn Thành cười nói.
- Ngươi nha, cũng đừng làm mộng đẹp, vẫn là trước còn sống trở về lại nói đi sao . Không chừng chúng ta hiện tại đã bị coi như người mất tích . Hiện tại binh hoang mã loạn, ai sẽ biết chuyện tại Tắc Phổ trấn phát sinh ?
A Húc mặc dù trong miệng nói như vậy , nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ như Tử Văn Thành. Quân nhân trẻ tuổi đối với vinh dự và khát vọng lớn hơn sợ hãi tử vong . Sau 17 ngày phá vòng vây, Hắc ưng đã tại A Tư Mạn đế quốc cảnh nội ở lại gần một tháng .
Lúc mới phá vòng vây, Lưu Vân lãnh đội tại phụ cận quốc cảnh trong thời gian ngắn dừng lại, chuẩn bị tìm cơ hội phản hồi Hỏa Vân đế quốc, nhưng vẫn không đợi được cơ hội. nhưng không ngờ tất cả biên cảnh quân đội A Tư Mạn, đều nhận được lệnh có nội dung đại khái giống nhau : Có một chi quân chừng hai ngàn người của Hỏa Vân quân đội tiến nhập đế quốc cảnh nội, tất cả biên cảnh quân đội, phải toàn lực phong tỏa. Chỗ nào đơn vị quân đội để cho địch nhân trốn về Hỏa Vân đế quốc, toàn thể quan quân bị miễn chức. Từ đó lính biên phòng tại biên cảnh A Tư Mạn đế quốc đã bày ra thiên la địa võng, cũng phái ra đại lượng trinh, chung quanh tìm tòi hành tung đơn vị Hỏa Vân quân đội này .
Thống soái Bố Lỗ Khắc tướng quân của A Tư Mạn đại quân, khi tin biết được sư đoàn 3 phá vòng vây , đem tả lộ quân sư trưởng sư đoàn 1 Duy Cơ mắng cho cẩu huyết lâm đầu, ra lệnh hắn phải lập công chuộc tội, thoát ly chiến trường, toàn lực vây bắt tàn binh của sư đoàn 3, cần phải đánh chết Lưu Vân Khải Đức. Đồng thời, hắn đem tin tức truyền lại đế đô Hải Lam thành, thỉnh Lâm Mị hoàng hậu hạ lệnh quân đội trong quốc nội tăng cường đề phòng.
Sau mấy lần tao ngộ chiến đấu, Lưu Vân bị ép bỏ đi ý định đem quân phản hồi Hỏa Vân. Bởi vì có hai người cái cao thủ cấp kiếm sư nên Hắc ưng không xuất hiện thương vong, nhưng quan binh đi theo tam đoàn, còn lại gần một trăm người, có hai trăm người chết trận. Mặc dù thương vong trầm trọng, nhưng Lưu Vân cảm giác rất may mắn, bởi vì không gặp phải kỵ binh của địch nhân . Hắc Ưng giỏi nhất công phu là chạy trối chết cùng năng lực siêu cường chạy trốn, làm cho bộ binh địch nhân chỉ có theo ở phía sau ăn tro bụi . Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của địch nhân cùng ánh mắt hâm mộ của binh lính sư đoàn 3, Hắc ưng đội viên rốt cuộc phát hiện, nguyên lai đại ca dạy công phu chạy trối chết, dĩ nhiên dùng được như thế.
Trên chiến trường, thậm chí xuất hiện một màn buồn cười. Một người đội trưởng bộ binh, tự mình dẫn ba nghìn người truy kích Hắc ưng mấy ngày, luôn phát hiện khi tới sau Hắc ưng thì lại rất nhanh bị thoát khỏi.
Ngày thứ hai, nói lại chuyện chuyện xưa. Sau khi Hắc ưng lần nữa chạy thoát, hắn tức giận đến nhảy dựng lên mắng to:
- Mẹ kiếp , lão tử không đuổi theo! Một đám hạt bụi, chạy trốn so với con thỏ còn nhanh! Các ngươi như vậy tính cái điểu quân nhân gì!
Một hắc ưng đội viên chạy thoát tại cuối cùng sau khi nghe được, xa xa trùng ngón giữa hắn dựng lên.
- Xì! Ngươi mang nhiều người như vậy, lão tử không chạy, chẳng lẽ xông lên đi vây quanh ngươi a!
Đội viên cao giọng mắng xong, xoay người giống như một làn khói chạy thoát không lưu lại ảnh.
Mệnh mặc dù được bảo vệ, nhưng tâm tình đám quan binh dần dần trở nên sa sút, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần quân đội . Dưới tình huống này, thì phải dựa vào công tác tư tưởng để giải quyết vấn đề. Lưu Vân quyết định rời đi biên cảnh, mang Hắc ưng cùng quan binh sư đoàn 3 thẳng xuyên sâu vào trong A Tư Mạn, hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm trong đầu quan binh cấp bách về nước, đem quân đội đi vào chỗ chết tìm chổ sống.
Hy vọng không còn, sẽ làm người bi quan và tuyệt vọng, nhưng lại có thể kích khởi mọi người tất cả dũng khí cùng đấu chí. Khi Duy Cơ suất lĩnh kỵ binh của sư đoàn 1 xuất hiện, lưu vân đưa mọi người dựa theo đường nhỏ, sơn đạo mà đi tới, ban ngày nằm trốn đêm đi, trong vòng mười ngày mạnh mẽ hành quân đi năm trăm dặm, thoát khỏi địch nhân tầng tầng chặn giết, tiến nhập A Tư Mạn đế quốc - Bác Mạt Nhĩ tỉnh. Bác Mạt Nhĩ tỉnh là phía tây của A Tư Mạn, cùng Tây Tư vương quốc tiếp giáp, cảnh nội có nhiều núi non, đồi núi, dễ dàng cho quân đội ẩn giấu. Tới rồi Bác Mạt Nhĩ tỉnh, Lưu Vân liền mang theo đám quan binh một đường tiến vào tỉnh nam bộ Đề Tư sơn mạch , cho quân đội tiến hành nghỉ ngơi ngắn và hồi phục.
Lúc này, Lưu Vân nằm trên một tảng đá lớn ở giữa sườn núi , nhìn về phía tây ở dưới trời chiều, lẳng lặng tự hỏi. Mấy ngày nay có rất nhiều nghi vấn vẫn lởn vỡn trong lòng hắn. “Cuối cùng kế hoạch của ta phạm phải sai lầm nào ?” Lưu Vân nhớ rõ từng chi tiết trong kế hoạch lúc đầu .
Từ khi tại tửu lâu gặp phải Quý Phong, hắn biết ngay Quý Phong yêu nữ sát thủ kia là ai, sau đó liên tưởng đến Lâm Thi Nhã thần bí, trong lòng sinh ra một tia hoài nghi. Sau khi Quý Phong bị ám sát thất bại, hắn phái Thủy Hàn theo dõi Lâm Thi Nhã, rốt cuộc phát hiện Lâm Thi Nhã cùng Quý Phong có liên lạc. Lưu Vân tìm được Quý Phong, lấy tính mạng Lâm Thi Nhã ra uy hiếp, bức bách Quý Phong nói ra bí mật của Lâm Thi Nhã : thân phận thật của nàng, là kẻ dưới tay của Lâm Mị hoàng hậu ảnh Tử vệ đội thủ lĩnh Mị ảnh. Tiếp cận Mộc Phong Mục , là vì ám sát Viêm Thiên. Sau đó Quý Phong lại nói cho hắn, Lâm Thi Nhã quyết định tại tiệc cưới cùng ngày động thủ, hạ độc giết Viêm Thiên.
Lưu Vân đem chuyện này nói cho phụ thân Viêm Thiên, cũng nhân cơ hội này làm cho Viêm Thiên giả chết, lui ra phía sau dụ cho A Tư Mạn phát binh, sau đó mượn cơ hội suy yếu thực lực Ước Sắt Phu thân vương . Đồng thời, bởi vì thừa tướng và Ước Sắt Phu thân vương giao hảo, Lưu Vân đề nghị do ông ta tự mình xử lý tang lễ, nếu như hắn chứng thật Viêm Thiên đã chết, càng có thể làm cho Ước Sắt Phu tin tưởng. Hoàng đế đồng ý kế hoạch của hắn, vì vậy Viêm Thiên tại tiệc cưới giả bộ bị trúng độc bỏ mình, lui vào phía sau. Viêm Thiên lại lợi sử dụng việc công lực mình vừa mới đột phá đến cảnh giới kiếm thánh, dễ dàng giả chết đã lừa gạt thừa tướng.
Bởi vì Lưu Vân phát hiện Lâm Thi Nhã quả thật đối với Mộc Phong có cảm tình, liền nhờ Viêm Thiên đạo diễn một màn tiệc cưới , hy vọng lấy thủ hạ của Lâm Mị hoàng hậu là sát thủ số một làm thành con dâu của Khải Đức. Đồng thời, Lưu Vân cũng mượn cơ hội này để tha chết cho Lâm Thi Nhã, hoàn thành hứa hẹn đối với Quý Phong. Ở trong kế hoạch này , Lâm Mị hoàng hậu, Ước Sắt Phu thân vương, Quý Phong, Lâm Thi Nhã, Tư Đức Lạc, thậm chí là Kiều Trì hoàng đế, Viêm Thiên, mọi người đều thành quân cờ trong tay Lưu Vân .
“Xem ra, ta sai ở chỗ cho thừa tướng đến chủ trì tang lễ! Hưu Tư biển ta, ta biển Hưu Tư, người sáng suốt cũng biết Hỏa Vân hai nhà bất hòa, lấy sủng hạnh của hoàng đế đối với Khải Đức gia tộc, sao lại làm như vậy !” Sau khi Lưu Vân đem tất cả chi tiết đều tinh tế cân nhắc lại một lần nữa, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia linh quang, tìm được sơ hở trong kế hoạch .
“Chắc là A Tư Mạn đế quốc có người hiểu rõ kế hoạch của ta, lấy chuyện này bức bách Ước Sắt Phu, hai kẻ gian đúng lúc này đạt thành hiệp nghị. Kế một tên bắn hai chim, nguyên bổn tiến hành rất thuận lợi, nhưng tại thời điểm mấu chốt lại bị người phản một kích, ta thật là xem thường người trong thiên hạ.” Nghĩ đến bình tĩnh kì quái trước trận chiến, Lưu Vân đột nhiên hiểu được, không khỏi cười khổ.
Lại lẳng lặng suy tư chỉ trong chốc lát, Lưu Vân hạ sơn, đem Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng mấy vị đội trưởng hắc ưng triệu tập đến, bố trí kế hoạch tiếp theo.
- Nếu làm khách đi Tới A Tư Mạn đế quốc giàu có, sao chúng ta không cướp bóc một hồi !
Trên mặt đất mở ra một bức bản đồ, Lưu Vân cười nói,
- Nếu bọn họ quyết tâm không cho chúng ta trở về, chúng ta hảo lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại đi sao ! Mọi người cảm giác được như thế nào ?
- Đại ca, ngươi cười thật tà ác!
A Húc cười nói,
- Nhưng xin ngươi tin tưởng, chúng ta nhất định so với ngươi còn tà ác hơn !
- Cái gì khác ta làm không được, nhưng giả trang cường đạo là sở trường của ta a!
Tử Văn Thành mừng rỡ khua tay múa chân.
- Mẹ ôi, mấy ngày nay bị bọn khốn đó đuổi đi như khuyển gặp tang gia, cũng nên phát tiết hết ra tức giận!
Thiết Liệt hắc hắc cười nói.
- Đại ca, bước tiếp theo có kế hoạch gì ?
Ngải Phật Sâm hưng phấn hỏi.
- Không kế hoạch gì cả, ta chỉ có ít người a, chỉ cướp bóc bắt cóc, xảo trá lặc tác vân vân là được. Lão tử nghèo sợ, khó được tìm được một cái cơ hội như vậy, muốn làm đến tràn họng mới đi!
Lưu vân tà ác cười nói.
- Quân đội nghỉ ngơi và hồi phục hoàn toàn, cho ta tập hợp lực lượng, trước tiên ở nơi này hung hăng làm một phát!
Ngón tay Lưu Vân nhẹ nhàng chỉ hướng về phía trên bản đồ , một cái điểm nhỏ -- Kì Mục trấn.
“ Muốn mạng của ta, không dễ dàng như vậy! Tập hợp lực lượng, đánh cho chúng tan tác, luôn luôn gắng sức, nghìn dặm đem giết ! Ha ha!” Lưu Vân nghĩ tới đó trong lòng không khỏi thích thú.
Mọi người, cũng do vậy mà cười. Từ khi vào Sồ Ưng học viện tới nay bọn họ vẫn một mực học tập như thế nào để làm chuyện xấu, hiện tại rốt cuộc có cơ hội thi triển . Đồng thời, tại A Tư Mạn đế đô Hải Lam thành, một âm mưu nhằm vào Lưu Vân cùng thủ hạ của hắn đã hình thành.
Tử Văn Thành khi nhận được lệnh nghỉ ngơi liền đặt mông ngồi trên mặt cát ở bờ sông, cảm khái nói.
- Ngươi nói người có vẻ như gấu là nam nhân thành công ! Ngươi phải nói, người có thể còn sống mệnh, đều có song thiết cước.
Thiết Liệt cởi giầy xoa chân, một bên cười mắng.
- Ngươi nói mấy ngày này, chúng ta đi bao nhiêu dặm đường ?
Tử Văn Thành đầu nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời, thì thào nói.
- Ta cũng không minh bạch, phải có hơn ngàn dặm chứ. Cách quốc gia chúng ta càng ngày càng xa !
Thiết Liệt vừa nói, đi tới bờ sông, vốc nước sông, ùng ục ùng ục vốc lên.
- Động Tích, hai người này không phải là người nhu nhược của Hỏa Vân chứ, bắt đầu nhớ nhà?
A Húc cười, hướng hai người đã đi tới.
- Hắc, ta chỉ là đang nghĩ khi chúng ta về nước nghênh đón chúng ta có phải hay không tiên hoa cùng tiếng vỗ tay hay không ? Không nghĩ qua đều thành anh hùng a!
Tử Văn Thành cười nói.
- Ngươi nha, cũng đừng làm mộng đẹp, vẫn là trước còn sống trở về lại nói đi sao . Không chừng chúng ta hiện tại đã bị coi như người mất tích . Hiện tại binh hoang mã loạn, ai sẽ biết chuyện tại Tắc Phổ trấn phát sinh ?
A Húc mặc dù trong miệng nói như vậy , nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ như Tử Văn Thành. Quân nhân trẻ tuổi đối với vinh dự và khát vọng lớn hơn sợ hãi tử vong . Sau 17 ngày phá vòng vây, Hắc ưng đã tại A Tư Mạn đế quốc cảnh nội ở lại gần một tháng .
Lúc mới phá vòng vây, Lưu Vân lãnh đội tại phụ cận quốc cảnh trong thời gian ngắn dừng lại, chuẩn bị tìm cơ hội phản hồi Hỏa Vân đế quốc, nhưng vẫn không đợi được cơ hội. nhưng không ngờ tất cả biên cảnh quân đội A Tư Mạn, đều nhận được lệnh có nội dung đại khái giống nhau : Có một chi quân chừng hai ngàn người của Hỏa Vân quân đội tiến nhập đế quốc cảnh nội, tất cả biên cảnh quân đội, phải toàn lực phong tỏa. Chỗ nào đơn vị quân đội để cho địch nhân trốn về Hỏa Vân đế quốc, toàn thể quan quân bị miễn chức. Từ đó lính biên phòng tại biên cảnh A Tư Mạn đế quốc đã bày ra thiên la địa võng, cũng phái ra đại lượng trinh, chung quanh tìm tòi hành tung đơn vị Hỏa Vân quân đội này .
Thống soái Bố Lỗ Khắc tướng quân của A Tư Mạn đại quân, khi tin biết được sư đoàn 3 phá vòng vây , đem tả lộ quân sư trưởng sư đoàn 1 Duy Cơ mắng cho cẩu huyết lâm đầu, ra lệnh hắn phải lập công chuộc tội, thoát ly chiến trường, toàn lực vây bắt tàn binh của sư đoàn 3, cần phải đánh chết Lưu Vân Khải Đức. Đồng thời, hắn đem tin tức truyền lại đế đô Hải Lam thành, thỉnh Lâm Mị hoàng hậu hạ lệnh quân đội trong quốc nội tăng cường đề phòng.
Sau mấy lần tao ngộ chiến đấu, Lưu Vân bị ép bỏ đi ý định đem quân phản hồi Hỏa Vân. Bởi vì có hai người cái cao thủ cấp kiếm sư nên Hắc ưng không xuất hiện thương vong, nhưng quan binh đi theo tam đoàn, còn lại gần một trăm người, có hai trăm người chết trận. Mặc dù thương vong trầm trọng, nhưng Lưu Vân cảm giác rất may mắn, bởi vì không gặp phải kỵ binh của địch nhân . Hắc Ưng giỏi nhất công phu là chạy trối chết cùng năng lực siêu cường chạy trốn, làm cho bộ binh địch nhân chỉ có theo ở phía sau ăn tro bụi . Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của địch nhân cùng ánh mắt hâm mộ của binh lính sư đoàn 3, Hắc ưng đội viên rốt cuộc phát hiện, nguyên lai đại ca dạy công phu chạy trối chết, dĩ nhiên dùng được như thế.
Trên chiến trường, thậm chí xuất hiện một màn buồn cười. Một người đội trưởng bộ binh, tự mình dẫn ba nghìn người truy kích Hắc ưng mấy ngày, luôn phát hiện khi tới sau Hắc ưng thì lại rất nhanh bị thoát khỏi.
Ngày thứ hai, nói lại chuyện chuyện xưa. Sau khi Hắc ưng lần nữa chạy thoát, hắn tức giận đến nhảy dựng lên mắng to:
- Mẹ kiếp , lão tử không đuổi theo! Một đám hạt bụi, chạy trốn so với con thỏ còn nhanh! Các ngươi như vậy tính cái điểu quân nhân gì!
Một hắc ưng đội viên chạy thoát tại cuối cùng sau khi nghe được, xa xa trùng ngón giữa hắn dựng lên.
- Xì! Ngươi mang nhiều người như vậy, lão tử không chạy, chẳng lẽ xông lên đi vây quanh ngươi a!
Đội viên cao giọng mắng xong, xoay người giống như một làn khói chạy thoát không lưu lại ảnh.
Mệnh mặc dù được bảo vệ, nhưng tâm tình đám quan binh dần dần trở nên sa sút, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần quân đội . Dưới tình huống này, thì phải dựa vào công tác tư tưởng để giải quyết vấn đề. Lưu Vân quyết định rời đi biên cảnh, mang Hắc ưng cùng quan binh sư đoàn 3 thẳng xuyên sâu vào trong A Tư Mạn, hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm trong đầu quan binh cấp bách về nước, đem quân đội đi vào chỗ chết tìm chổ sống.
Hy vọng không còn, sẽ làm người bi quan và tuyệt vọng, nhưng lại có thể kích khởi mọi người tất cả dũng khí cùng đấu chí. Khi Duy Cơ suất lĩnh kỵ binh của sư đoàn 1 xuất hiện, lưu vân đưa mọi người dựa theo đường nhỏ, sơn đạo mà đi tới, ban ngày nằm trốn đêm đi, trong vòng mười ngày mạnh mẽ hành quân đi năm trăm dặm, thoát khỏi địch nhân tầng tầng chặn giết, tiến nhập A Tư Mạn đế quốc - Bác Mạt Nhĩ tỉnh. Bác Mạt Nhĩ tỉnh là phía tây của A Tư Mạn, cùng Tây Tư vương quốc tiếp giáp, cảnh nội có nhiều núi non, đồi núi, dễ dàng cho quân đội ẩn giấu. Tới rồi Bác Mạt Nhĩ tỉnh, Lưu Vân liền mang theo đám quan binh một đường tiến vào tỉnh nam bộ Đề Tư sơn mạch , cho quân đội tiến hành nghỉ ngơi ngắn và hồi phục.
Lúc này, Lưu Vân nằm trên một tảng đá lớn ở giữa sườn núi , nhìn về phía tây ở dưới trời chiều, lẳng lặng tự hỏi. Mấy ngày nay có rất nhiều nghi vấn vẫn lởn vỡn trong lòng hắn. “Cuối cùng kế hoạch của ta phạm phải sai lầm nào ?” Lưu Vân nhớ rõ từng chi tiết trong kế hoạch lúc đầu .
Từ khi tại tửu lâu gặp phải Quý Phong, hắn biết ngay Quý Phong yêu nữ sát thủ kia là ai, sau đó liên tưởng đến Lâm Thi Nhã thần bí, trong lòng sinh ra một tia hoài nghi. Sau khi Quý Phong bị ám sát thất bại, hắn phái Thủy Hàn theo dõi Lâm Thi Nhã, rốt cuộc phát hiện Lâm Thi Nhã cùng Quý Phong có liên lạc. Lưu Vân tìm được Quý Phong, lấy tính mạng Lâm Thi Nhã ra uy hiếp, bức bách Quý Phong nói ra bí mật của Lâm Thi Nhã : thân phận thật của nàng, là kẻ dưới tay của Lâm Mị hoàng hậu ảnh Tử vệ đội thủ lĩnh Mị ảnh. Tiếp cận Mộc Phong Mục , là vì ám sát Viêm Thiên. Sau đó Quý Phong lại nói cho hắn, Lâm Thi Nhã quyết định tại tiệc cưới cùng ngày động thủ, hạ độc giết Viêm Thiên.
Lưu Vân đem chuyện này nói cho phụ thân Viêm Thiên, cũng nhân cơ hội này làm cho Viêm Thiên giả chết, lui ra phía sau dụ cho A Tư Mạn phát binh, sau đó mượn cơ hội suy yếu thực lực Ước Sắt Phu thân vương . Đồng thời, bởi vì thừa tướng và Ước Sắt Phu thân vương giao hảo, Lưu Vân đề nghị do ông ta tự mình xử lý tang lễ, nếu như hắn chứng thật Viêm Thiên đã chết, càng có thể làm cho Ước Sắt Phu tin tưởng. Hoàng đế đồng ý kế hoạch của hắn, vì vậy Viêm Thiên tại tiệc cưới giả bộ bị trúng độc bỏ mình, lui vào phía sau. Viêm Thiên lại lợi sử dụng việc công lực mình vừa mới đột phá đến cảnh giới kiếm thánh, dễ dàng giả chết đã lừa gạt thừa tướng.
Bởi vì Lưu Vân phát hiện Lâm Thi Nhã quả thật đối với Mộc Phong có cảm tình, liền nhờ Viêm Thiên đạo diễn một màn tiệc cưới , hy vọng lấy thủ hạ của Lâm Mị hoàng hậu là sát thủ số một làm thành con dâu của Khải Đức. Đồng thời, Lưu Vân cũng mượn cơ hội này để tha chết cho Lâm Thi Nhã, hoàn thành hứa hẹn đối với Quý Phong. Ở trong kế hoạch này , Lâm Mị hoàng hậu, Ước Sắt Phu thân vương, Quý Phong, Lâm Thi Nhã, Tư Đức Lạc, thậm chí là Kiều Trì hoàng đế, Viêm Thiên, mọi người đều thành quân cờ trong tay Lưu Vân .
“Xem ra, ta sai ở chỗ cho thừa tướng đến chủ trì tang lễ! Hưu Tư biển ta, ta biển Hưu Tư, người sáng suốt cũng biết Hỏa Vân hai nhà bất hòa, lấy sủng hạnh của hoàng đế đối với Khải Đức gia tộc, sao lại làm như vậy !” Sau khi Lưu Vân đem tất cả chi tiết đều tinh tế cân nhắc lại một lần nữa, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia linh quang, tìm được sơ hở trong kế hoạch .
“Chắc là A Tư Mạn đế quốc có người hiểu rõ kế hoạch của ta, lấy chuyện này bức bách Ước Sắt Phu, hai kẻ gian đúng lúc này đạt thành hiệp nghị. Kế một tên bắn hai chim, nguyên bổn tiến hành rất thuận lợi, nhưng tại thời điểm mấu chốt lại bị người phản một kích, ta thật là xem thường người trong thiên hạ.” Nghĩ đến bình tĩnh kì quái trước trận chiến, Lưu Vân đột nhiên hiểu được, không khỏi cười khổ.
Lại lẳng lặng suy tư chỉ trong chốc lát, Lưu Vân hạ sơn, đem Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng mấy vị đội trưởng hắc ưng triệu tập đến, bố trí kế hoạch tiếp theo.
- Nếu làm khách đi Tới A Tư Mạn đế quốc giàu có, sao chúng ta không cướp bóc một hồi !
Trên mặt đất mở ra một bức bản đồ, Lưu Vân cười nói,
- Nếu bọn họ quyết tâm không cho chúng ta trở về, chúng ta hảo lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại đi sao ! Mọi người cảm giác được như thế nào ?
- Đại ca, ngươi cười thật tà ác!
A Húc cười nói,
- Nhưng xin ngươi tin tưởng, chúng ta nhất định so với ngươi còn tà ác hơn !
- Cái gì khác ta làm không được, nhưng giả trang cường đạo là sở trường của ta a!
Tử Văn Thành mừng rỡ khua tay múa chân.
- Mẹ ôi, mấy ngày nay bị bọn khốn đó đuổi đi như khuyển gặp tang gia, cũng nên phát tiết hết ra tức giận!
Thiết Liệt hắc hắc cười nói.
- Đại ca, bước tiếp theo có kế hoạch gì ?
Ngải Phật Sâm hưng phấn hỏi.
- Không kế hoạch gì cả, ta chỉ có ít người a, chỉ cướp bóc bắt cóc, xảo trá lặc tác vân vân là được. Lão tử nghèo sợ, khó được tìm được một cái cơ hội như vậy, muốn làm đến tràn họng mới đi!
Lưu vân tà ác cười nói.
- Quân đội nghỉ ngơi và hồi phục hoàn toàn, cho ta tập hợp lực lượng, trước tiên ở nơi này hung hăng làm một phát!
Ngón tay Lưu Vân nhẹ nhàng chỉ hướng về phía trên bản đồ , một cái điểm nhỏ -- Kì Mục trấn.
“ Muốn mạng của ta, không dễ dàng như vậy! Tập hợp lực lượng, đánh cho chúng tan tác, luôn luôn gắng sức, nghìn dặm đem giết ! Ha ha!” Lưu Vân nghĩ tới đó trong lòng không khỏi thích thú.
Mọi người, cũng do vậy mà cười. Từ khi vào Sồ Ưng học viện tới nay bọn họ vẫn một mực học tập như thế nào để làm chuyện xấu, hiện tại rốt cuộc có cơ hội thi triển . Đồng thời, tại A Tư Mạn đế đô Hải Lam thành, một âm mưu nhằm vào Lưu Vân cùng thủ hạ của hắn đã hình thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.