Quyển 3 - Chương 163: Xem thường vận mệnh nữ thần
Lý Bố Y
25/03/2013
Sau nửa đêm, Lưu Vân vẫn ra lệnh nghiêm khắc giám thị hành động của quân đội phản quân.
- Chuẩn bị như thế nào rồi?
Sau khi Nã Luân Đa kiểm tra tình hình chiến đấu của Hắc Ưng, hắn đi tới trước mặt đám người Quý Phong, trầm giọng hỏi.
Quý Phong gật đầu, hướng Bảo La phất tay ra hiệu. Bảo La liền kéo theo một người tiến tới.
- Đội trưởng, ngươi xem đi.
Bảo La vừa nói vừa chỉ cho Nã Luân Đa xem.
Nếu như không phải Nã Luân Đa tự tay an bài chuyện này, hắn nhất định cho rằng người đang hôn mê trước mặt chính là thân vương Ước Sắt Phu. Từ phục sức trên người cho tới vóc dáng, dung mạo hoàn toàn giống Ước Sắt Phu, đã đạt tới trình độ cao nhất của sự cải trang.
- Bảo La, chiêu thức này của ngươi thật lợi hại!
Nã Luân Đa sợ hãi than
- Hắc hắc, ta lúc đầu chính nhờ vào chiêu thức ấy mới có thể giết chết một tên sư trưởng A Tư Mạn ở bên trong La Mạn hành tỉnh. Ngoại hình chỉ có thể làm giống tới mức này, ánh mắt không có cách nào giống được. nhưng ta nghĩ trong lúc đêm tối, lại ở trong loạn quân, không người nào chú ý tới điều đó đâu.
- Được rồi. Chỉ cần lúc đó người này chết đi, phản quân tất nhiên đại loạn.
Nã Luân Đa gật đầu.
Ngày 20 tháng 12, dưới sự che chở của bóng đêm, bên trong thành đế đô phái ra hai vạn đại quân công kích phản quân của Ước Sắt Phu. Ước Sắt Phu không thể không phái một bộ phận bộ đội cản ở phía sau, nhưng cả đại quân đã loạn cả lên. Trong hỗn loạn, một chi mấy trăm binh lính phản quân có vẻ có tổ chức, đoàn kết chặt chẽ hướng trung ương đại quân đi tới.
- Thúc thúc hắn việc gì phải khổ vậy chứ?
Ở trên tường thành đế đô, Thế Viêm nghe thấy tiếng kêu rung trời ngoài thành, không khỏi nhẹ giọng thở dài nói. Mặc dù Ước Sắt Phu từng cho người ám sát hắn, cuối cùng lại phản bội đế quốc, nhưng nhìn thấy hắn rơi vào tình trạng này, trong lòng Thế Viêm vẫn có chút khó chịu.
- Quyền lực cùng dục vọng điên cuồng luôn phá hủy con người. Được làm vua, thua làm giặc, rất nhiều kẻ dã tâm đều tin tưởng những lời này, cho nên không ngại mạo hiểm. Điện hạ, cái vị trí ở sau ngươi thật sự rất mê người!
Lưu Vân cười nói.
- Nhưng mà ta biết cho dù mời ngươi tối ngồi ở cái vị trí này ngươi cũng sẽ không nguyện ý!
Thế Viêm nói.
- Ta chỉ là một quân nhân, bảo vệ quốc gia cùng dân chúng mới là nhiệm vụ của ta.
Lưu Vân bình tĩnh nói.
- Nhưng mà hết lần này tới lần khác đã có người liều mạng vì hắn.
Thế Viêm cười khổ nói.
- Ta còn nhớ trước đó không lâu ngươi đã từng nói qua một câu, ngươi tuyệt đối sẽ không chiến vì quý tộc. Nếu như ta không thể làm một hoàng đế tốt, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không để ý tới ta?
- Điện hạ. Ta tin tưởng ánh mắt của mình. Sau khi bị ám sát, ta tin ngươi đã hiểu được tính mạng quý giá như thế nào. Con người từ lúc bé sinh ra đã phân thành nhiều loại. Ta hy vọng ngươi có thể thay đổi một vài thứ không phù hợp và ta sẽ gạt bỏ mọi chướng ngại ngươi gặp phải trên đường. Sau khi trận chiến này kết thúc, không phải đế quốc sẽ đón năm mới sao?
- Nếu như ta có thể làm được gì đó để đổi lại sinh mệnh của Hiểu Hiểu, ta sẽ không chút do dự mà đi làm. Nhưng điều đó là không thể, cho nên ta chỉ cố gắng làm hết sức mình. Thân là hoàng tử, ta còn phải có trọng trách đối với Hỏa Vân đế quốc. Chiến tranh kết thúc, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều phiền toái, ít nhất là muốn làm cái gì cũng đều bị đám quý tộc kia áp chế.
- Trong trái tim ta cũng có lối suy nghĩ như vậy, cũng cảm thấy bó tay bó chân giống như ngươi. Cho dù có ngươi duy trì, muốn làm được cũng rất khó.
Lưu Vân nói tiếp
- Điện hạ, quân đoàn trưởng, ta có một đề nghị. Các ngươi có muốn nghe hay không.
Á Lịch Sơn đại đang ngồi ở bên cạnh hai người đột nhiên lên tiếng. Biết được tất cả các âm mưu âm hiểm này đều là của hắn, Thế Viêm cố ý gọi hắn đến giúp đỡ.
- Vậy ngươi nói mau đi!
Lưu Vân nghe thấy hắn lên tiếng, hai mắt không khỏi sáng ngời.
- Ta cũng rất tò mò. Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì thế.
Thế Viêm cười nói.
- Biện pháp tốt nhất để giải quyết đám quý tộc kia chính là giảm giá trị của bọn họ! Điện hạ có thể lợi dụng cơ hội lần này. Sau khi chiến tranh chấm dứt, ngoại trừ cấp công lao và thưởng cho các quan binh trong quân đội thì có thể cấp thêm tước vị cho bọn họ. Như vậy, thứ nhất có thể đem tước vị biến thành một loại vinh dự, thứ hai là có thể tạo thành một nhóm tân quý tộc trong quân đội, hình thành hai giai cấp quý tộc khác nhau. Để cho bọn họ đi hai hướng đối lập, làm cho các quý tộc này mất đi sự trợ giúp của quân đội. Trong quá trình này, nhất định phải nắm vững quân đội. Chỉ cần quân đội không loạn, ai cũng không thể ảnh hưởng tới căn cơ của quốc gia.
“Mưu kế này thật hay, xử lý từ bên trong chính quyền!”
Lưu Vân nghe xong, thầm khen trong lòng.
- Còn gì nữa không?
Thế Viêm có vẻ đăm chiêu hỏi tiếp.
- Còn có một đề nghị nữa, nhưng còn phải xem sự dứt khoát của điện hạ.
Á Lịch Sơn Đại dường như đã biết rõ tính khí Thế Viêm, nói thẳng không chút dấu diếm.
- Sau khi chiến tranh kết thúc, không bằng điện hạ cho quân đoàn trưởng chúng ta một khối lãnh địa. Ở nơi đó các ngươi muốn làm cái gì, không phải cũng đều được sao? Tốt nhất là cách xa đế đô một chút, để cho quý tộc không nhìn thấy, tự nhiên cũng sẽ không can thiệp. Tuy nhiên phong thưởng như vậy, đã lâu rồi không có xuất hiện trong lịch sử đế quốc. Cho nên còn phải xem sự kiên quyết của hoàng tử điện hạ.
- Việc này sợ không được. Đế quốc thực hiện việc trung ương nắm quyền lực đã rất nhiều năm. Cái này không được.
Lưu Vân cảm thấy đề tài Á Lịch Sơn Đại nói quá nhạy cảm, vì vậy vội vàng nói.
Thế Viêm trầm mặc trong chốc lát rồi cười nói với Á Lịch Sơn Đại:
- Ngươi nhất định đã nghĩ kĩ biện pháp giải quyết, nói hết ra đi. Ta nghĩ luận về âm mưu quỷ kế, ta và quân đoàn trưởng của ngươi đều không hơn được ngươi.
- Không nên châm biếm ta! Hơn nữa ta chỉ là một người bình thường muốn sống yên ổn. Ai muốn đi thì cứ đi! Ta cũng không cần đất phong, cũng chẳng muốn làm tổng đốc, ôm đồm nhiều việc làm gì!
- Ngươi thấy nơi nào thì tốt?
Thế Viêm hỏi.
- La Mạn hành tỉnh. Ở đó phía tây thì giáp Tây Tư, phía nam giáp A Tư Mạn, phía đông có Ba Đặc thành bị quân đội A Tư Mạn uy hiếp. Vị trí này rất hay. Quan trọng hơn chính là bộ đội của quân đoàn trưởng rất có danh vọng ở đây, làm gì cũng đều thuận lợi cả.
Á Lịch Sơn Đại nói xong, trong lòng âm thầm đắc ý.
- Lão đại, đừng trách ta đem ngươi tới nơi nóng bỏng này. Chỉ có như thế ngươi mới càng trở nên mạnh hơn. Nắm một tỉnh, có quyền sinh sát trong tay, thời gian lâu dài ngươi sẽ quen với cảm giác của thượng vị giả.
- Cũng được. Đề nghị này cũng không tồi. Đến đây, chúng ta thảo luận cụ thể nên làm như thế nào.
Thế Viêm liền cùng Á Lịch Sơn Đại nhiệt tình thảo luận. Mà người trong cuộc lại cảm thấy buồn bực trong lòng, đứng dậy đi tới bên tường thành. Khi chiến tranh chấm dứt, hắn còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng. Chuyện trong quân đội, chuyện tà giáo, đấu tranh chính trị. Mà quan trọng hơn là việc Linh nhi vẫn đang ngày đêm chờ hắn tới cứu ở A Tư Mạn xa xôi.
- Ngươi có thể nói cho ta biết mục đích thực sự của việc chọn La Mạn hành tỉnh chứ?
Thế Viêm cùng Á Lịch Sơn Đại thảo luận trong chốc lát, rồi đột nhiên hỏi
- Điện hạ, không phải ta mới vừa nói sao.
Á Lịch Sơn Đại khẽ cười rồi nói.
- Ngươi bụng dạ xấu xa, ngươi tưởng ta tin ngươi sao?
- Vậy điện hạ nghĩ sao?
- La Mạn hành tỉnh chính là nhà của Hoa Phi Lệ, là khởi nguyên của La Mạn gia tộc! Lưu Vân vừa đến, La Mạn gia tộc có hy vọng phục hưng rồi. Cô nàng Hoa Phi Lệ kia có thể vui vẻ không chứ?
- Ta không có nghĩ tới điểm ấy. Tuy nhiên ta chán ghét tổ hợp mỹ nữ cùng dã thú. Quân đoàn trưởng này rất lười, cũng không chủ động làm cái gì. Ta là tham mưu trưởng, đương nhiên phải lo lắng rồi.
Á Lịch Sơn Đại vừa nói vừa mỉm cười.
- Nếu như ngươi làm thừa tướng, tuyệt đối sẽ trở thành thừa tướng gian manh nổi tiếng trong lịch sử đế quốc!
Thế Viêm cười mắng.
- Điện hạ quá khen, ta sẽ không vào triều làm quan. Ta vĩnh viễn làm một tham mưu trưởng bên cạnh quân đoàn trưởng.
- Ngươi nói lời này không sợ ta trị tội ngươi sao?
Thế Viêm nghiêm mặt hỏi.
- Không. Hắn cho dù đi xa, dù không trung thành với quý tộc, hoàng thất. Nhưng hắn vĩnh viễn trung thành với đế quốc cùng dân chúng. Trong lòng điện hạ yêu thương dân chúng, khát vọng thay đổi mọi người. Tự nhiên sẽ vĩnh viễn đi cùng một đường với hắn. Hắn không có dã tâm, các ngươi không có gì xung đột cả.
- Xem ra ngươi rất hiểu hắn!
Thế Viêm nói.
- Cho nên ta không hợp với ngươi. Ta muốn ở phía sau hắn đi hãm hại người.
- Tại sao?
- Bởi vì hắn không sợ ta bôi nhọ hắn, cũng cam tâm chịu tiếng xấu cho ta. Ngươi thì không.
Á Lịch Sơn Đại cười nói.
- …. Thật là gian xảo!
Về sau trong lúc vô tình hoàng đế Hỏa Vân đế quốc đã mở miệng giải thích mối quan hệ giữa Á Lịch Sơn Đại và Lưu Vân.
Ở một nơi nào đó ở trong đại quân phản quân đột nhiên bay lên một một mảnh ánh sáng. Vô số hỏa cầu bay lên không trung, khiến cho bầu trời đêm đỏ bừng lên. Hỏa cầu dâng lên, trên mặt đất xảy ra chấn động kịch liệt. Mặc đất mở ra, một cái đài cao hiện lên, trên đài đang đứng vài người. Biến hóa bất thình lình làm cho rất nhiều quan binh phản quân kinh ngạc vô cùng. Mà người trên đài cũng lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Trên đài có hai gã binh lính đang giữ một người tinh thần uể oải, một gã binh lính đang cầm cương đao trong tay đứng ở trước đài.
- Tất cả mở to hai mắt ra, nhìn rõ xem người này là ai!
Binh lính cầm đao rống lên một tiếng thật to. Mặt khác hai binh lính kia cũng bắt người kia ngẩng mặt lên.
- Trời, là thân vương!
Quan binh kinh ngạc kêu lên.
- Tất cả đều thấy rõ chứ? Hắn chính là phản tặc Ước Sắt Phu!
Binh lính lạnh lùng cười, sau đó vung đao lên, đầu “Ước Sắt Phu” liền bay lên cao, rơi xuống đám phản quân.
- Phản quân chưa kịp tỉnh lại, hơn một trăm tên lính ở gần đài cao cùng xé rách quần áo phản quân trên người, lộ ra chiến giáp đen nhánh.
- Ước Sắt Phu đã bị Hắc Ưng Độc lập quân đoàn chém chết! Mọi người không nên chống cự vô ích! Đầu hàng sẽ vô tội, không hàng sẽ giết không tha!
Các đội viên Hắc Ưng chiến đội vừa không ngừng giết chết quan binh đang cố gắng phản kháng bên cạnh vừa hô to. Giống như phối hợp với sự uy hiếp của bọn họ, “Lưu tinh hỏa vũ” của ma đạo sư đột nhiên xuất hiện trên chiến trường. Hỏa cầu dầy đặc rơi xuống phe cánh binh lính phản quân. Theo sát sau đó một cái “Băng phong bạo” lại cướp đi tính mạng của hơn trăm binh lính phản quân. Sau một màn này rất nhiều binh lính phản quân vứt bỏ vũ khí ngồi xổm trên mặt đất.
Tin tức Ước Sắt Phu bị giết nhanh chóng lan ra, số lượng binh lính đầu hàng cũng tăng lên như thủy triều lan rộng. Rất nhiều binh lính phản quân cảm thấy may mắn vì đã tìm được một cơ hội, có người thậm chí còn thấp giọng nguyền rủa Hắc Ưng tới quá muộn.
Ước Sắt Phu ở đội ngũ phản quân phía trước, lúc đầu không biết bộ đội ở phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu không ngừng truyền đến từ phía sau, đội ngũ đi theo càng ngày càng ít. Sau đó tin tức “Ước Sắt Phu” đã chết cũng truyền tới tai hắn, làm hắn tức giận lôi đình nhưng không thể làm gì khác hơn là mang theo mấy vạn binh còn lại vội vàng chạy về hướng tây.
- Sư trưởng, dưới thành đế đô đang đánh loạn nhào lên. Phản quân đang chạy về phía tây, có không ít binh lính bắt đầu đầu hàng. Làm sao bây giờ?
- Một gã sĩ quan phóng ngựa đi tới trước người An Đông Ny, vội vàng báo cáo.
Khi An Đông Ny dẫn kỵ binh tới gần đế đô liền phát hiện tình huống có chút dị thường, vì vậy phái ra một nhó trinh sát cưỡi ngựa, nhanh chóng tìm hiểu rõ chuyện này.
- Làm sao bây giờ? Có tiện nghi mà không chiếm thì là tên vương bát đản! Tất cả theo ta đuổi đánh địch nhân chạy ở phía trước. Nếu là bại lui, chạy thoát ở phía trước khẳng định là nhân vật trọng yếu.
An Đông Ny vừa ra lệnh, Độc lập quân đoàn Kỵ binh sư lập tức gia nhập vòng hỗn chiến.
- Tiểu Tạp, tinh linh tình thánh kia, chúng ta cũng gia nhập náo nhiệt đi!
Lão Tạp nói xong mang theo hai người, bắt đầu dùng ma pháp công kích phản quân.
Tâm tình Nạp Lan lúc này rất kích động. Hắn dẫn theo ba vạn kỵ binh quanh quẩn phía sau phản quân. Chuẩn bị phát động đột kích. Không nghĩ rằng phản quân tự nhiên đại bại. Vì vậy hắn quyết đoán hạ lệnh mai phục phản quân tại con đường phía tây. Trước mắt đột nhiên xuất hiện gần ba vạn phản quân, tất cả đều trở thành con mồi của hắn.
- Toàn quân đột kích!
Nạp Lan dẫn các kỵ binh tiến hành một lần đột kích, tạo thành thương vong nghiêm trọng đối với phản quân. Lần đột kích này, Nạp Lan mừng rỡ phát hiện rất nhiều phản quân đều tập ở một chỗ, dường như bảo vệ một nhân vật trọng yếu nào đó.
- Ước Sắt Phu. Hóa ra người ở chỗ này? Xem ra ta đã câu được con cá lớn.
Nạp Lan cười, hắn biết nữ thần may mắn cuối cùng cũng để ý tới hắn.
Rất nhanh, các kỵ binh dưới sự dẫn đầu của Nạp Lan liên tục tiến hành mấy lần công kích đối với phản quân, thành công công kích vỡ tan nhánh phản quân này. Rất nhiều quan binh phản quân lựa chọn chạy trốn, còn lại mấy ngàn phản quân tụ lại thành một nhóm, ngoan cố phản kháng.
- Xông hết lên cho ta. Bắt sống phản tặc Ước Sắt Phu!
Nạp Lan kích động quát lớn.
- Hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ. Nhưng xem ra Ước Sắt Phu ta không may mắn rồi!
Binh bại như núi đổ, mấy ngàn phản quân bên người Ước Sắt Phu là nhóm tâm phúc cuối cùng của hắn. Hắn bi ai nói. Những phản quân này đa số là những quan binh theo hắn chinh chiến nhiều năm. Cuối cùng vẫn lựa chọn trung thành với hắn.
- Mang kiếm đến đây. Hôm nay chúng ta cùng nhau chiến đấu oanh liệt một trận!
Vũ kỹ của Ước Sắt Phu cũng tương đối mạnh, nhưng lực lượng của cá nhân hắn hoàn toàn không thể thay đổi tình thế chiến trường. Kỵ binh đế quốc ngã dưới kiếm của hắn ngày càng nhiều. Nhưng người bên cạnh hắn lại càng ngày càng ít đi. Mà đấu khí cũng bị tiêu hao nghiêm trọng, làm cho hắn cảm thấy kiệt sức. Thanh âm bắt sống Ước Sắt Phu vang lên bên tai càng ngày càng gần. Giấc mộng hoàng đế hơn mười năm qua của Ước Sắt Phu cuối cùng cũng bừng tỉnh ở thời khắc cùng đường mạt lộ của hắn.
- Ước Sắt Phu, ra lệnh binh lính của ngươi buông vũ khí đầu hàng đi. Ta tạm thời giữ lại tính mạng của ngươi. Còn nếu ngoan cố kháng cự, chỉ có một con đường chết!
Nạp Lan nhìn Ước Sắt Phu cùng mấy trăm binh lính phản quân đang tử chiến, cao giọng quát. Lấy loại giọng này nói chuyện với người từng là thân vương đế quốc làm cho hắn cảm thấy vô cùng vinh quang.
- Ta là thành viên hoàng thất, có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không chịu sống nhục!
Ước Sắt Phu khảng khái đáp.
- Tốt lắm. Đáng mặt nam nhân. Ta thành toàn cho ngươi!
Cùng với thanh âm vang lên trên chiến trường, một loạt vũ tiễn dày đặc bắn tới. Mấy ngàn kỵ binh đế quốc xuất hiện đột ngột phía sau đám người Ước Sắt Phu, vừa bao vây đám người Ước Sắt Phu lại, vừa phân ra một bộ phận nhỏ chắn kỵ binh của Nạp Lan ở bên ngoài.
Bên trong không ngừng truyền ra tiếng mũi tên xé gió cùng tiếng kêu thảm thiết của quan binh phản quân. Chi kỵ binh đột nhiên xuất hiện này tiến hành hành triển khai bắn giết một cách vô tình với những binh lính phản quân như ngọn đèn dầu sắp cạn này.
Khi An Đông Ny mỉm cười xuất hiện trước mặt Nạp Lan, hai mắt của hắn như sắp phan ra lửa. Thử nghĩ một chút nếu người nào đó đang chảy nước miếng, dõi mắt nhìn chằm chằm vào con vịt đang được đun trong nồi. Đột nhiên đúng lúc này con vịt vỗ cánh bay đi, ai mà không thống hận chứ? Mà An Đông Ny chính là người làm con vịt chắp cánh bay đi.
- Ngươi thuộc đơn vị bộ đội nào? Làm như vậy có phần hơi quá!
Nạp Lan tức giận mắng.
- An Đông Ny của Hắc Ưng Độc lập quân đoàn ra mắt quân đoàn trưởng đại nhân! Huynh đệ bộ đội, tất cả mọi người đều vì đế quốc mà giết địch. Nói như vậy không tốt lắm đâu!
An Đông Ny bình tĩnh nói.
- Tốt, tốt. Bộ đội của Lưu Vân bá tước sao? Thủ đoạn đoạt công lao thật là ngoan độc!
Nạp Lan giận quá, cười nói.
- Ai, quân đoàn trưởng nói quá lời. Chúng ta nào dám đoạt công lao của ngươi! Chỉ là thấy các ngươi chém giết đã mỏi mệt, thuận tiện đi ngang qua nên ra tay giúp thôi. Vì nước giết địch là chuyện quân nhân đế quốc phải làm!
An Đông Ny cười nói.
- Sư trưởng, đầu của phản tặc Ước Sắt Phu!
Một gã binh lính mang theo cái đầu đầy máu me, hưng phấn chạy tới.
- Mẹ kiếp. Các ngươi làm cái gì vậy!
An Đông Ny nổi giận đùng đùng mắng, quất một cái roi ngựa lên người gã binh lính.
- Ngươi không nghe quân đoàn trưởng bọn họ vừa mới hô muốn bắt sống sao? Các ngươi bắn chết hắn, ta làm sao có thể bàn giao cho quân đoàn trưởng đây!
- Cái này… …
Binh lính nhất thời đứng yên, không biết trả lời như thế nào.
- Thật không ra gì. Quân đoàn trưởng, đều do thuộc ha của ta hành sự bất lực! Tuy nhiên quân đoàn trưởng muốn bắt sống Ước Sắt Phu, ta nghĩ cũng không cảm thấy hứng thú với cái đầu này. Ta tự mình mang về vậy!
An Đông Ny nhận lấy cái đầu, nhìn Nạp Lan một cái rồi tiếc hận thở dài nói.
- Phụt…!
Nạp Lan nộ khí công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
- Quân đoàn trưởng bị thương? Sau khi chiến tranh kết thúc, cần phải nghỉ ngơi nhiều đó! An Đông Ny cáo từ!
An Đông Ny nói xong, cam theo Kỵ binh sư nhanh chóng quay về đế đô.
Kỵ binh đến đi nhanh như gió. Nạp Lan ngửa mặt lên trời thở dài, muốn khóc mà không khóc được. Cẩn thận an bài, liều mạng chém giết, tất cả đều làm cho người khác. Vận mệnh nữ thần ưu ái đối với hắn. Nhưng khi An Đông Ny xuất hiện. đột nhiên lại thành xem thường, cười nhạo sự thất bại của hắn.
- Chuẩn bị như thế nào rồi?
Sau khi Nã Luân Đa kiểm tra tình hình chiến đấu của Hắc Ưng, hắn đi tới trước mặt đám người Quý Phong, trầm giọng hỏi.
Quý Phong gật đầu, hướng Bảo La phất tay ra hiệu. Bảo La liền kéo theo một người tiến tới.
- Đội trưởng, ngươi xem đi.
Bảo La vừa nói vừa chỉ cho Nã Luân Đa xem.
Nếu như không phải Nã Luân Đa tự tay an bài chuyện này, hắn nhất định cho rằng người đang hôn mê trước mặt chính là thân vương Ước Sắt Phu. Từ phục sức trên người cho tới vóc dáng, dung mạo hoàn toàn giống Ước Sắt Phu, đã đạt tới trình độ cao nhất của sự cải trang.
- Bảo La, chiêu thức này của ngươi thật lợi hại!
Nã Luân Đa sợ hãi than
- Hắc hắc, ta lúc đầu chính nhờ vào chiêu thức ấy mới có thể giết chết một tên sư trưởng A Tư Mạn ở bên trong La Mạn hành tỉnh. Ngoại hình chỉ có thể làm giống tới mức này, ánh mắt không có cách nào giống được. nhưng ta nghĩ trong lúc đêm tối, lại ở trong loạn quân, không người nào chú ý tới điều đó đâu.
- Được rồi. Chỉ cần lúc đó người này chết đi, phản quân tất nhiên đại loạn.
Nã Luân Đa gật đầu.
Ngày 20 tháng 12, dưới sự che chở của bóng đêm, bên trong thành đế đô phái ra hai vạn đại quân công kích phản quân của Ước Sắt Phu. Ước Sắt Phu không thể không phái một bộ phận bộ đội cản ở phía sau, nhưng cả đại quân đã loạn cả lên. Trong hỗn loạn, một chi mấy trăm binh lính phản quân có vẻ có tổ chức, đoàn kết chặt chẽ hướng trung ương đại quân đi tới.
- Thúc thúc hắn việc gì phải khổ vậy chứ?
Ở trên tường thành đế đô, Thế Viêm nghe thấy tiếng kêu rung trời ngoài thành, không khỏi nhẹ giọng thở dài nói. Mặc dù Ước Sắt Phu từng cho người ám sát hắn, cuối cùng lại phản bội đế quốc, nhưng nhìn thấy hắn rơi vào tình trạng này, trong lòng Thế Viêm vẫn có chút khó chịu.
- Quyền lực cùng dục vọng điên cuồng luôn phá hủy con người. Được làm vua, thua làm giặc, rất nhiều kẻ dã tâm đều tin tưởng những lời này, cho nên không ngại mạo hiểm. Điện hạ, cái vị trí ở sau ngươi thật sự rất mê người!
Lưu Vân cười nói.
- Nhưng mà ta biết cho dù mời ngươi tối ngồi ở cái vị trí này ngươi cũng sẽ không nguyện ý!
Thế Viêm nói.
- Ta chỉ là một quân nhân, bảo vệ quốc gia cùng dân chúng mới là nhiệm vụ của ta.
Lưu Vân bình tĩnh nói.
- Nhưng mà hết lần này tới lần khác đã có người liều mạng vì hắn.
Thế Viêm cười khổ nói.
- Ta còn nhớ trước đó không lâu ngươi đã từng nói qua một câu, ngươi tuyệt đối sẽ không chiến vì quý tộc. Nếu như ta không thể làm một hoàng đế tốt, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không để ý tới ta?
- Điện hạ. Ta tin tưởng ánh mắt của mình. Sau khi bị ám sát, ta tin ngươi đã hiểu được tính mạng quý giá như thế nào. Con người từ lúc bé sinh ra đã phân thành nhiều loại. Ta hy vọng ngươi có thể thay đổi một vài thứ không phù hợp và ta sẽ gạt bỏ mọi chướng ngại ngươi gặp phải trên đường. Sau khi trận chiến này kết thúc, không phải đế quốc sẽ đón năm mới sao?
- Nếu như ta có thể làm được gì đó để đổi lại sinh mệnh của Hiểu Hiểu, ta sẽ không chút do dự mà đi làm. Nhưng điều đó là không thể, cho nên ta chỉ cố gắng làm hết sức mình. Thân là hoàng tử, ta còn phải có trọng trách đối với Hỏa Vân đế quốc. Chiến tranh kết thúc, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều phiền toái, ít nhất là muốn làm cái gì cũng đều bị đám quý tộc kia áp chế.
- Trong trái tim ta cũng có lối suy nghĩ như vậy, cũng cảm thấy bó tay bó chân giống như ngươi. Cho dù có ngươi duy trì, muốn làm được cũng rất khó.
Lưu Vân nói tiếp
- Điện hạ, quân đoàn trưởng, ta có một đề nghị. Các ngươi có muốn nghe hay không.
Á Lịch Sơn đại đang ngồi ở bên cạnh hai người đột nhiên lên tiếng. Biết được tất cả các âm mưu âm hiểm này đều là của hắn, Thế Viêm cố ý gọi hắn đến giúp đỡ.
- Vậy ngươi nói mau đi!
Lưu Vân nghe thấy hắn lên tiếng, hai mắt không khỏi sáng ngời.
- Ta cũng rất tò mò. Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì thế.
Thế Viêm cười nói.
- Biện pháp tốt nhất để giải quyết đám quý tộc kia chính là giảm giá trị của bọn họ! Điện hạ có thể lợi dụng cơ hội lần này. Sau khi chiến tranh chấm dứt, ngoại trừ cấp công lao và thưởng cho các quan binh trong quân đội thì có thể cấp thêm tước vị cho bọn họ. Như vậy, thứ nhất có thể đem tước vị biến thành một loại vinh dự, thứ hai là có thể tạo thành một nhóm tân quý tộc trong quân đội, hình thành hai giai cấp quý tộc khác nhau. Để cho bọn họ đi hai hướng đối lập, làm cho các quý tộc này mất đi sự trợ giúp của quân đội. Trong quá trình này, nhất định phải nắm vững quân đội. Chỉ cần quân đội không loạn, ai cũng không thể ảnh hưởng tới căn cơ của quốc gia.
“Mưu kế này thật hay, xử lý từ bên trong chính quyền!”
Lưu Vân nghe xong, thầm khen trong lòng.
- Còn gì nữa không?
Thế Viêm có vẻ đăm chiêu hỏi tiếp.
- Còn có một đề nghị nữa, nhưng còn phải xem sự dứt khoát của điện hạ.
Á Lịch Sơn Đại dường như đã biết rõ tính khí Thế Viêm, nói thẳng không chút dấu diếm.
- Sau khi chiến tranh kết thúc, không bằng điện hạ cho quân đoàn trưởng chúng ta một khối lãnh địa. Ở nơi đó các ngươi muốn làm cái gì, không phải cũng đều được sao? Tốt nhất là cách xa đế đô một chút, để cho quý tộc không nhìn thấy, tự nhiên cũng sẽ không can thiệp. Tuy nhiên phong thưởng như vậy, đã lâu rồi không có xuất hiện trong lịch sử đế quốc. Cho nên còn phải xem sự kiên quyết của hoàng tử điện hạ.
- Việc này sợ không được. Đế quốc thực hiện việc trung ương nắm quyền lực đã rất nhiều năm. Cái này không được.
Lưu Vân cảm thấy đề tài Á Lịch Sơn Đại nói quá nhạy cảm, vì vậy vội vàng nói.
Thế Viêm trầm mặc trong chốc lát rồi cười nói với Á Lịch Sơn Đại:
- Ngươi nhất định đã nghĩ kĩ biện pháp giải quyết, nói hết ra đi. Ta nghĩ luận về âm mưu quỷ kế, ta và quân đoàn trưởng của ngươi đều không hơn được ngươi.
- Không nên châm biếm ta! Hơn nữa ta chỉ là một người bình thường muốn sống yên ổn. Ai muốn đi thì cứ đi! Ta cũng không cần đất phong, cũng chẳng muốn làm tổng đốc, ôm đồm nhiều việc làm gì!
- Ngươi thấy nơi nào thì tốt?
Thế Viêm hỏi.
- La Mạn hành tỉnh. Ở đó phía tây thì giáp Tây Tư, phía nam giáp A Tư Mạn, phía đông có Ba Đặc thành bị quân đội A Tư Mạn uy hiếp. Vị trí này rất hay. Quan trọng hơn chính là bộ đội của quân đoàn trưởng rất có danh vọng ở đây, làm gì cũng đều thuận lợi cả.
Á Lịch Sơn Đại nói xong, trong lòng âm thầm đắc ý.
- Lão đại, đừng trách ta đem ngươi tới nơi nóng bỏng này. Chỉ có như thế ngươi mới càng trở nên mạnh hơn. Nắm một tỉnh, có quyền sinh sát trong tay, thời gian lâu dài ngươi sẽ quen với cảm giác của thượng vị giả.
- Cũng được. Đề nghị này cũng không tồi. Đến đây, chúng ta thảo luận cụ thể nên làm như thế nào.
Thế Viêm liền cùng Á Lịch Sơn Đại nhiệt tình thảo luận. Mà người trong cuộc lại cảm thấy buồn bực trong lòng, đứng dậy đi tới bên tường thành. Khi chiến tranh chấm dứt, hắn còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng. Chuyện trong quân đội, chuyện tà giáo, đấu tranh chính trị. Mà quan trọng hơn là việc Linh nhi vẫn đang ngày đêm chờ hắn tới cứu ở A Tư Mạn xa xôi.
- Ngươi có thể nói cho ta biết mục đích thực sự của việc chọn La Mạn hành tỉnh chứ?
Thế Viêm cùng Á Lịch Sơn Đại thảo luận trong chốc lát, rồi đột nhiên hỏi
- Điện hạ, không phải ta mới vừa nói sao.
Á Lịch Sơn Đại khẽ cười rồi nói.
- Ngươi bụng dạ xấu xa, ngươi tưởng ta tin ngươi sao?
- Vậy điện hạ nghĩ sao?
- La Mạn hành tỉnh chính là nhà của Hoa Phi Lệ, là khởi nguyên của La Mạn gia tộc! Lưu Vân vừa đến, La Mạn gia tộc có hy vọng phục hưng rồi. Cô nàng Hoa Phi Lệ kia có thể vui vẻ không chứ?
- Ta không có nghĩ tới điểm ấy. Tuy nhiên ta chán ghét tổ hợp mỹ nữ cùng dã thú. Quân đoàn trưởng này rất lười, cũng không chủ động làm cái gì. Ta là tham mưu trưởng, đương nhiên phải lo lắng rồi.
Á Lịch Sơn Đại vừa nói vừa mỉm cười.
- Nếu như ngươi làm thừa tướng, tuyệt đối sẽ trở thành thừa tướng gian manh nổi tiếng trong lịch sử đế quốc!
Thế Viêm cười mắng.
- Điện hạ quá khen, ta sẽ không vào triều làm quan. Ta vĩnh viễn làm một tham mưu trưởng bên cạnh quân đoàn trưởng.
- Ngươi nói lời này không sợ ta trị tội ngươi sao?
Thế Viêm nghiêm mặt hỏi.
- Không. Hắn cho dù đi xa, dù không trung thành với quý tộc, hoàng thất. Nhưng hắn vĩnh viễn trung thành với đế quốc cùng dân chúng. Trong lòng điện hạ yêu thương dân chúng, khát vọng thay đổi mọi người. Tự nhiên sẽ vĩnh viễn đi cùng một đường với hắn. Hắn không có dã tâm, các ngươi không có gì xung đột cả.
- Xem ra ngươi rất hiểu hắn!
Thế Viêm nói.
- Cho nên ta không hợp với ngươi. Ta muốn ở phía sau hắn đi hãm hại người.
- Tại sao?
- Bởi vì hắn không sợ ta bôi nhọ hắn, cũng cam tâm chịu tiếng xấu cho ta. Ngươi thì không.
Á Lịch Sơn Đại cười nói.
- …. Thật là gian xảo!
Về sau trong lúc vô tình hoàng đế Hỏa Vân đế quốc đã mở miệng giải thích mối quan hệ giữa Á Lịch Sơn Đại và Lưu Vân.
Ở một nơi nào đó ở trong đại quân phản quân đột nhiên bay lên một một mảnh ánh sáng. Vô số hỏa cầu bay lên không trung, khiến cho bầu trời đêm đỏ bừng lên. Hỏa cầu dâng lên, trên mặt đất xảy ra chấn động kịch liệt. Mặc đất mở ra, một cái đài cao hiện lên, trên đài đang đứng vài người. Biến hóa bất thình lình làm cho rất nhiều quan binh phản quân kinh ngạc vô cùng. Mà người trên đài cũng lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Trên đài có hai gã binh lính đang giữ một người tinh thần uể oải, một gã binh lính đang cầm cương đao trong tay đứng ở trước đài.
- Tất cả mở to hai mắt ra, nhìn rõ xem người này là ai!
Binh lính cầm đao rống lên một tiếng thật to. Mặt khác hai binh lính kia cũng bắt người kia ngẩng mặt lên.
- Trời, là thân vương!
Quan binh kinh ngạc kêu lên.
- Tất cả đều thấy rõ chứ? Hắn chính là phản tặc Ước Sắt Phu!
Binh lính lạnh lùng cười, sau đó vung đao lên, đầu “Ước Sắt Phu” liền bay lên cao, rơi xuống đám phản quân.
- Phản quân chưa kịp tỉnh lại, hơn một trăm tên lính ở gần đài cao cùng xé rách quần áo phản quân trên người, lộ ra chiến giáp đen nhánh.
- Ước Sắt Phu đã bị Hắc Ưng Độc lập quân đoàn chém chết! Mọi người không nên chống cự vô ích! Đầu hàng sẽ vô tội, không hàng sẽ giết không tha!
Các đội viên Hắc Ưng chiến đội vừa không ngừng giết chết quan binh đang cố gắng phản kháng bên cạnh vừa hô to. Giống như phối hợp với sự uy hiếp của bọn họ, “Lưu tinh hỏa vũ” của ma đạo sư đột nhiên xuất hiện trên chiến trường. Hỏa cầu dầy đặc rơi xuống phe cánh binh lính phản quân. Theo sát sau đó một cái “Băng phong bạo” lại cướp đi tính mạng của hơn trăm binh lính phản quân. Sau một màn này rất nhiều binh lính phản quân vứt bỏ vũ khí ngồi xổm trên mặt đất.
Tin tức Ước Sắt Phu bị giết nhanh chóng lan ra, số lượng binh lính đầu hàng cũng tăng lên như thủy triều lan rộng. Rất nhiều binh lính phản quân cảm thấy may mắn vì đã tìm được một cơ hội, có người thậm chí còn thấp giọng nguyền rủa Hắc Ưng tới quá muộn.
Ước Sắt Phu ở đội ngũ phản quân phía trước, lúc đầu không biết bộ đội ở phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu không ngừng truyền đến từ phía sau, đội ngũ đi theo càng ngày càng ít. Sau đó tin tức “Ước Sắt Phu” đã chết cũng truyền tới tai hắn, làm hắn tức giận lôi đình nhưng không thể làm gì khác hơn là mang theo mấy vạn binh còn lại vội vàng chạy về hướng tây.
- Sư trưởng, dưới thành đế đô đang đánh loạn nhào lên. Phản quân đang chạy về phía tây, có không ít binh lính bắt đầu đầu hàng. Làm sao bây giờ?
- Một gã sĩ quan phóng ngựa đi tới trước người An Đông Ny, vội vàng báo cáo.
Khi An Đông Ny dẫn kỵ binh tới gần đế đô liền phát hiện tình huống có chút dị thường, vì vậy phái ra một nhó trinh sát cưỡi ngựa, nhanh chóng tìm hiểu rõ chuyện này.
- Làm sao bây giờ? Có tiện nghi mà không chiếm thì là tên vương bát đản! Tất cả theo ta đuổi đánh địch nhân chạy ở phía trước. Nếu là bại lui, chạy thoát ở phía trước khẳng định là nhân vật trọng yếu.
An Đông Ny vừa ra lệnh, Độc lập quân đoàn Kỵ binh sư lập tức gia nhập vòng hỗn chiến.
- Tiểu Tạp, tinh linh tình thánh kia, chúng ta cũng gia nhập náo nhiệt đi!
Lão Tạp nói xong mang theo hai người, bắt đầu dùng ma pháp công kích phản quân.
Tâm tình Nạp Lan lúc này rất kích động. Hắn dẫn theo ba vạn kỵ binh quanh quẩn phía sau phản quân. Chuẩn bị phát động đột kích. Không nghĩ rằng phản quân tự nhiên đại bại. Vì vậy hắn quyết đoán hạ lệnh mai phục phản quân tại con đường phía tây. Trước mắt đột nhiên xuất hiện gần ba vạn phản quân, tất cả đều trở thành con mồi của hắn.
- Toàn quân đột kích!
Nạp Lan dẫn các kỵ binh tiến hành một lần đột kích, tạo thành thương vong nghiêm trọng đối với phản quân. Lần đột kích này, Nạp Lan mừng rỡ phát hiện rất nhiều phản quân đều tập ở một chỗ, dường như bảo vệ một nhân vật trọng yếu nào đó.
- Ước Sắt Phu. Hóa ra người ở chỗ này? Xem ra ta đã câu được con cá lớn.
Nạp Lan cười, hắn biết nữ thần may mắn cuối cùng cũng để ý tới hắn.
Rất nhanh, các kỵ binh dưới sự dẫn đầu của Nạp Lan liên tục tiến hành mấy lần công kích đối với phản quân, thành công công kích vỡ tan nhánh phản quân này. Rất nhiều quan binh phản quân lựa chọn chạy trốn, còn lại mấy ngàn phản quân tụ lại thành một nhóm, ngoan cố phản kháng.
- Xông hết lên cho ta. Bắt sống phản tặc Ước Sắt Phu!
Nạp Lan kích động quát lớn.
- Hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ. Nhưng xem ra Ước Sắt Phu ta không may mắn rồi!
Binh bại như núi đổ, mấy ngàn phản quân bên người Ước Sắt Phu là nhóm tâm phúc cuối cùng của hắn. Hắn bi ai nói. Những phản quân này đa số là những quan binh theo hắn chinh chiến nhiều năm. Cuối cùng vẫn lựa chọn trung thành với hắn.
- Mang kiếm đến đây. Hôm nay chúng ta cùng nhau chiến đấu oanh liệt một trận!
Vũ kỹ của Ước Sắt Phu cũng tương đối mạnh, nhưng lực lượng của cá nhân hắn hoàn toàn không thể thay đổi tình thế chiến trường. Kỵ binh đế quốc ngã dưới kiếm của hắn ngày càng nhiều. Nhưng người bên cạnh hắn lại càng ngày càng ít đi. Mà đấu khí cũng bị tiêu hao nghiêm trọng, làm cho hắn cảm thấy kiệt sức. Thanh âm bắt sống Ước Sắt Phu vang lên bên tai càng ngày càng gần. Giấc mộng hoàng đế hơn mười năm qua của Ước Sắt Phu cuối cùng cũng bừng tỉnh ở thời khắc cùng đường mạt lộ của hắn.
- Ước Sắt Phu, ra lệnh binh lính của ngươi buông vũ khí đầu hàng đi. Ta tạm thời giữ lại tính mạng của ngươi. Còn nếu ngoan cố kháng cự, chỉ có một con đường chết!
Nạp Lan nhìn Ước Sắt Phu cùng mấy trăm binh lính phản quân đang tử chiến, cao giọng quát. Lấy loại giọng này nói chuyện với người từng là thân vương đế quốc làm cho hắn cảm thấy vô cùng vinh quang.
- Ta là thành viên hoàng thất, có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không chịu sống nhục!
Ước Sắt Phu khảng khái đáp.
- Tốt lắm. Đáng mặt nam nhân. Ta thành toàn cho ngươi!
Cùng với thanh âm vang lên trên chiến trường, một loạt vũ tiễn dày đặc bắn tới. Mấy ngàn kỵ binh đế quốc xuất hiện đột ngột phía sau đám người Ước Sắt Phu, vừa bao vây đám người Ước Sắt Phu lại, vừa phân ra một bộ phận nhỏ chắn kỵ binh của Nạp Lan ở bên ngoài.
Bên trong không ngừng truyền ra tiếng mũi tên xé gió cùng tiếng kêu thảm thiết của quan binh phản quân. Chi kỵ binh đột nhiên xuất hiện này tiến hành hành triển khai bắn giết một cách vô tình với những binh lính phản quân như ngọn đèn dầu sắp cạn này.
Khi An Đông Ny mỉm cười xuất hiện trước mặt Nạp Lan, hai mắt của hắn như sắp phan ra lửa. Thử nghĩ một chút nếu người nào đó đang chảy nước miếng, dõi mắt nhìn chằm chằm vào con vịt đang được đun trong nồi. Đột nhiên đúng lúc này con vịt vỗ cánh bay đi, ai mà không thống hận chứ? Mà An Đông Ny chính là người làm con vịt chắp cánh bay đi.
- Ngươi thuộc đơn vị bộ đội nào? Làm như vậy có phần hơi quá!
Nạp Lan tức giận mắng.
- An Đông Ny của Hắc Ưng Độc lập quân đoàn ra mắt quân đoàn trưởng đại nhân! Huynh đệ bộ đội, tất cả mọi người đều vì đế quốc mà giết địch. Nói như vậy không tốt lắm đâu!
An Đông Ny bình tĩnh nói.
- Tốt, tốt. Bộ đội của Lưu Vân bá tước sao? Thủ đoạn đoạt công lao thật là ngoan độc!
Nạp Lan giận quá, cười nói.
- Ai, quân đoàn trưởng nói quá lời. Chúng ta nào dám đoạt công lao của ngươi! Chỉ là thấy các ngươi chém giết đã mỏi mệt, thuận tiện đi ngang qua nên ra tay giúp thôi. Vì nước giết địch là chuyện quân nhân đế quốc phải làm!
An Đông Ny cười nói.
- Sư trưởng, đầu của phản tặc Ước Sắt Phu!
Một gã binh lính mang theo cái đầu đầy máu me, hưng phấn chạy tới.
- Mẹ kiếp. Các ngươi làm cái gì vậy!
An Đông Ny nổi giận đùng đùng mắng, quất một cái roi ngựa lên người gã binh lính.
- Ngươi không nghe quân đoàn trưởng bọn họ vừa mới hô muốn bắt sống sao? Các ngươi bắn chết hắn, ta làm sao có thể bàn giao cho quân đoàn trưởng đây!
- Cái này… …
Binh lính nhất thời đứng yên, không biết trả lời như thế nào.
- Thật không ra gì. Quân đoàn trưởng, đều do thuộc ha của ta hành sự bất lực! Tuy nhiên quân đoàn trưởng muốn bắt sống Ước Sắt Phu, ta nghĩ cũng không cảm thấy hứng thú với cái đầu này. Ta tự mình mang về vậy!
An Đông Ny nhận lấy cái đầu, nhìn Nạp Lan một cái rồi tiếc hận thở dài nói.
- Phụt…!
Nạp Lan nộ khí công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
- Quân đoàn trưởng bị thương? Sau khi chiến tranh kết thúc, cần phải nghỉ ngơi nhiều đó! An Đông Ny cáo từ!
An Đông Ny nói xong, cam theo Kỵ binh sư nhanh chóng quay về đế đô.
Kỵ binh đến đi nhanh như gió. Nạp Lan ngửa mặt lên trời thở dài, muốn khóc mà không khóc được. Cẩn thận an bài, liều mạng chém giết, tất cả đều làm cho người khác. Vận mệnh nữ thần ưu ái đối với hắn. Nhưng khi An Đông Ny xuất hiện. đột nhiên lại thành xem thường, cười nhạo sự thất bại của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.