Quyển 1 - Chương 22: Yến vô hảo yến
Lý Bố Y
25/03/2013
“Nạp Lan công tử, ngươi có thể nói là danh chấn đế đô. Lần đầu gặp mặt, ta mời ngươi một chén.” Na Á nghiêng người nhìn Nạp Lan mỉm cười, nâng chén nói.
“Công chúa thân ái, Nạp Lan thẹn không dám nhận. Chén này ta kính công chúa.” Đối với việc công chúa đột nhiên mời rượu, Nạp Lan không có kinh hoảng, lịch sự đứng dậy nâng chén nói.
“Ngồi đi. Na Á còn có chuyện muốn thỉnh giáo, không biết công tử đối với thế cục trước mắt của đế quốc có ý kiến gì? Hòa bình của đại lục còn có thể duy trì bao lâu?” Ánh mắt chờ mong của Na Á dừng lại trên người Nạp Lan.
Mọi người nghe công chúa nói vậy cũng đình chỉ nói chuyện với nhau, chờ đợi Nạp Lan trả lời.
“Hồi tưởng lại lịch sử đại lục, phần lớn thời gian là xảy ra chiến tranh, thời gian hòa bình rất ngắn. Gần ngàn năm nay, có hơn 800 năm chịu ngọn lửa chiến tranh, thời kì hòa bình chỉ có hơn 100 năm. Hỏa Vân đế quốc kiến quốc đã 500 năm, nhưng thời kì hòa bình chỉ có hơn 50 năm. Hiện tại đế quốc đã 7 năm hòa bình, có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng địch nhân tuyệt đối không dành nhiều thời gian cho chúng ta. Một đế quốc cường đại không là điều bọn họ mong đợi. Bọn họ sẽ thông qua chiến tranh để suy yếu quốc lực đế quốc. Cho nên tại hạ vọng ngôn nói bừa, không đến 3 năm, đế quốc chắc chắn trải qua ngọn lửa chiến tranh.”
Nạp Lan dừng lại trong chốc lát, tự tin nói tiếp “Mấy trăm năm lịch sử đã sớm chứng minh, cho dù bọn họ không làm gì được đế quốc cũng sẽ không ngồi nhìn đế quốc lớn mạnh. Trên thực tế, trải qua những cuộc chiến tranh đó, đế quốc thủy chung không đủ cường đại để phá tan cục diện này.”
“Những lời công tử thật là đúng. Mấy năm hòa bình đối với đế quốc mà nói đã là cực kì khó được. Mặc dù quốc lực được khôi phục một chút nhưng vẫn còn xa xa mới đủ. Xem ra trong tương lai không xa, bóng mây chiến tranh lại muốn bao phủ Lam Nguyệt đại lục.” Na Á rất đồng ý với câu trả lời của Nạp Lan, thể hiện tâm trạng lo lắng nói.
“Công chúa không cần lo lắng, đế quốc gặp lúc khó khăn chính là lúc nam nhi cống hiến sức lực của mình, tòng quân chiến đấu, vì nước hy sinh là vinh quang của quý tộc.” Một quý tộc trẻ tuổi cao giọng nói.
“Trừ bỏ việc mạnh miệng, các ngươi còn có thể làm gì?” Công chúa nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
“Thực tế tại hạ cho rằng điều hiện tại đế quốc cần phải làm là nhanh chóng chuẩn bị tốt. Nếu chiến tranh đã không thể tránh né, chúng ta cần cố gắng chuẩn bị trước.” Nạp Lan còn nói thêm.
“Lời này tuy là đúng nhưng lấy tài lực hiện tại của đế quốc, muốn cầm cự duy trì nhằm kéo dài chiến tranh, mặc dù dù cố gắng hết sức nhưng sau khi chiến đấu chắc chắn nguyên khí đại thương.” ngồi cách Hưu Tư không xa, một vị quý tộc trẻ tuổi nghe vậy bèn lên tiếng nói.
“Vậy Nã Luân Đa công tử đối với chiến tranh trong tương lai có đề nghị gì?” Na Á nhìn vị quý tộc dung mạo bình thường này một chút, thuận miệng hỏi.
Nàng đã nghe qua về Nã Luân Đa này, xuất thân từ quý tộc nhưng vì vũ kĩ thấp kém, không thể nhậm chức trong quân, nhưng đối với sự tình trong quân lại hay chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, bị các quý tộc gọi là “Chỉ thượng đàm binh tướng quân – tướng quân chỉ biết lý thuyết suông trên giấy”
“Tại hạ thấy rằng đối với chiến tranh trong tương lai có thể dùng phương pháp dĩ chiến dưỡng chiến (lấy chiến tranh nuôi chiến tranh), sau khi chiếm lĩnh các khu vực của địch quốc thì tiến hành cướp bóc cùng thiêu sát nhằm làm suy yếu đối phương, đồng thời đảm bảo sinh tồn cho mình.” Nã Luân Đa tựa hồ được công chúa ủng hộ, lớn tiếng nói ra cách nhìn của mình.
Những lời này vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời xôn xao. Lưu Vân cũng là lần đầu tiên ngẩng đầu lên, tìm kiếm người nói ra những lời này.
“Những lời của công tử có vài phần đạo lý, nhưng nếu làm như vậy sợ rằng tổn hại đến hình tượng đế quốc. Hơn nữa nếu địch nhân sử dụng kế vườn không nhà trống thì ta phải làm thế nào đây?”
Công chúa không khỏi lắc đầu, mặc dù Na Luân Đa nói nhiều ý tưởng mới, nhưng không phù hợp với thông lệ chiến tranh trên đại lục, cũng rất khó thực hiện được.
“Ta còn có một biện pháp, sau khi chiến tranh xảy ra thì phái một chi kì binh xâm nhập biên cảnh địch, sau đó không hề kiêng nể tiến hành phá hoại, tạo thành nội loạn khiến quốc nội bất an, có thể giúp tiền tuyến cầm cự.” Không có chú ý tới phản ứng của mọi người chung quanh, Na Luân Đa lại cao giọng nói.
Hắn có vẻ rất kích động, bởi vì đối với hắn mà nói, thật là khó khăn mới có được một cơ hội thể hiện sở học trong lòng mình.
“Người này thật sự là nhân tài khó tìm.” Lưu Vân nghe vậy thở dài nói. Từng làm một gã huấn luyện viên đặc chiến đội, hắn biết rõ tầm quan trọng của dĩ chiến dưỡng chiến, mà sau hắn đưa ra tư tưởng tác chiến trong lòng địch lại càng có mùi vị đặc chủng tác chiến hiện đại. Lưu Vân thấy rõ một khi áp dụng sẽ mang lại hiệu quả thật lớn.
“Nã Luân Đa công tử, ngươi không cảm thấy lời của ngươi có chút giống đang nói đùa sao?” Hưu Tư vừa cười vừa nói. Sau khi bị Nạp Lan đoạt danh tiếng, Hưu Tư có chút tức giận cho nên mượn hắn trút giận.
“Kì binh đột nhập biên giới, ngươi cho rằng quân đội của các quốc gia khác đều là dùng để trang trí sao? Không để ý phá hoại tất cả, cho dù có thể đi vào địch quốc, ngươi có thể phá hoại cái gì, có thể đem lại bao nhiêu hiệu quả? Lực lượng phòng vệ quốc nội của bọn họ không thể đánh tan ngươi sao?” Liên tiếp nói ra mấy vấn đề, Hưu Tư cười đắc ý.
“Cái này......Ta cảm giác được...chúng ta có thể huấn luyện một chi kì binh như thế. Về phần khác ta còn.....chưa nghĩ ra.” Đối với vấn đề của Hưu Tư, Nã Luân Đa ưng phó không kịp, lắp bắp nói.
Na Á nghe vậy cũng cười, “Xem ra Nã Luân Đa này chỉ có thể đàm luận binh pháp trên giấy.”
“Nã Luân Đa công tử có nhiều đề nghị rất mới mẻ độc đáo, nhưng nhất thời khó có thể thực hiện, sau này hãy nói đi.”
Nhìn bộ dáng thành thật đôn hậu của hắn, Na Á thiện ý giúp hắn giải vây, rồi nhìn mọi người nói, “Mọi người có ý kiến gì cứ việc nói, nhiều người nhiều ý nghĩ, nhiều con đường.”
Trước yến hội, Na Á phát hiện phụ hoàng của nàng tựa hồ đã bắt đầu vì chiến tranh trong tương lai mà chuẩn bị, nhưng đồng thời cũng có vẻ rất lo lắng. Cho nên lần yến hội này nàng hy vọng có thể giúp đỡ phụ thân tìm kiếm những người tài, tìm kiếm một số phương pháp ứng đối, như vậy cũng có thể trợ giúp phụ thân một phần nào.
“Công chúa, chiến tranh không có gì đáng sợ. Nếu chiến tranh xảy ra, Hưu Tư tình nguyện lĩnh binh xuất chinh, vì đế quốc, vì công chúa mà đổ máu.” Hưu Tư rất thông minh, nắm bắt được cơ hội, vội vàng hướng công chúa thể hiện.
Na Á mỉm cười gật đầu, nhưng sau khi nghĩ đến tình hình chiến tranh lại lo lắng nói: “Đế quốc không sợ chiến, nam nhi đế quốc không sợ chiến, nhưng nếu chiến tranh kéo dài, đế quốc sẽ suy yếu, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.”
500 năm lịch sử của đế quốc, trừ bỏ đệ nhất cùng đệ tứ hoàng đế, cho dù là Kiều Trì Cửu Thế đại đế cũng không có một hoàng đế nào có thể mở rộng ranh giới, phần lớn chỉ có thể giữ cho lãnh thổ không mất, hơn nữa càng về sau càng gian nan.”
“Công chúa quá lo lắng. Đế quốc thành lập đã mấy trăm năm, đã trải qua vô số chiến tranh, quân nhân đế quốc anh dũng thiện chiến, lớp lớp danh tướng xuất hiện, lần lượt đều thắng lợi. Như Khải Đức gia tộc mà nói đi, vô số anh hùng xuất hiện, lập vô số chiến công. Chiến tranh không đáng sợ, đáng sợ chính là hậu nhân lại quên đi vinh quang của tiền bối, không chịu cầu tiến vươn lên.”
Nói đến đây Hưu Tư đưa ánh mắt chế giễu nhìn Lưu Vân, anh hùng cần có kẻ hèn nhát, nhu nhược tô điểm, do vậy hắn chọn Lưu Vấn làm kẻ tô điểm cho mình, “Lưu Vân Khải Đức tử tước không biết đối với vấn đề này thấy thế nào?”
Lưu Vân lúc này đã có vài phần men say, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được Hưu Tư nói vậy cũng không có lên tiếng. Mọi người đang chờ đợi, thấp giọng bàn tán.
Một lúc lâu hắn mở mắt, thở dài nói: “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ.”
Là một gã quân nhân, hắn từng khát vọng chiến tranh, nhưng chứng kiến Lam Nguyệt đại lục lại làm hắn hiểu rõ, trong trận hỗn chiến ở Lam Nguyệt đại lục, người cuối cùng bị hại là dân chúng bình thường.
“Vậy ý kiến của Lưu Vân công tử là không cần đánh? Ha ha, chúng ta cùng đầu hàng địch nhân, thiên hạ thái bình, như thế ngươi cũng có thể an tâm hưởng cuộc sống thái bình!” Hưu Tư nghe vậy lớn tiếng cười châm chọc rồi nói.
Lưu Vân cũng không để ý đến lời châm chọc của Hưu Tư, lắc đầu, rồi bưng chén rượu lên, không thèm nhắc lại.
“Người này như thế nào lại trở nên thương dân chúng thế?”
Nghe Lưu Vân nói, Na Á công chúa không khỏi cười khổ. “Nếu đã như thế, sao lúc trước ngươi không tránh mang tiếng xấu đi?”
“Lưu Vân công tử, theo như lời ngươi “Hưng, dân chúng khổ”, có phải chỉ trong mấy năm hòa bình này dân chúng cũng rất khổ cực? Ngươi cảm giác được dân chúng rất khổ, cần gì phải đi gây tai họa cho bọn họ chứ? Cô gái ở Khải Đức Bảo kia lại càng khổ a, bị ngươi hại, sau ngươi lại dùng huyết thệ lừa gạt sự đồng tình của nàng, chẳng lẽ ngươi muốn hại nàng cả đời sao? Ngươi đã quên ngươi là quý tộc, ngươi muốn làm gì cũng không nên tìm một bình dân đê tiện như vậy chứ?” Hưu Tư nói xong khiến mọi người cười ầm lên.
Na Á cảm giác được Hưu Tư có chút quá đáng, nhưng nghĩ đến cái huyết thệ kia, cũng không có lên tiếng ngăn lại. “Có lẽ hắn phải thật sự bị kích thích mới có thể có sự thay đổi. Nếu không vĩnh viễn không giống một nam nhân.”
Nghe Hưu Tư xuất ngôn làm nhục Thủy Linh Nhi, Lưu Vân vươn người đứng dậy, trong lòng nổi lên sát khí, trầm giọng nói: “Hưu Tư, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể làm nhục nàng! Nếu không ta không ngại dùng phương thức quý tộc để giải quyết. Trong mắt ta, mọi người đều ngang hàng. Quý tộc như ngươi bất quá chỉ là kí sinh trùng trên người dân chúng mà thôi. Không có những người mà ngươi gọi là đê tiện, ngươi lấy cái gì mà cao quý?”
Nói năng có khí phách, mãnh mẽ, lời nói làm cho mọi người không khỏi sửng sốt. Còn Hưu Tư lại càng giận dữ, “Ngươi còn muốn quyết đấu với ta sao? Nếu không phải vì công chúa đang ở đây, ta đã sớm đem ngươi đánh ngã, xem ngươi còn có thể đắc ý được nữa không?
“Vậy ngươi nói dân chúng như thế nào mà khổ đây? Đối mặt với chiến tranh, là một thành viên của Khải Đức gia tộc vinh quang, ngươi có tính toán gì đây?” Hưu Tư cắn răng nói, giác ngộ quý tộc nói cho hắn biết, trước mặt công chúa phải nhẫn nại.
“Ngươi cần gì phải rước lấy nhục đây chứ? Na Á thương xót nhìn Lưu Vân, lại cảm giác được Hưu Tư quả thật đang phát hỏa, vì vậy nói với Hưu Tư: “Ta xem ra bởi vì Lưu Vân công tử xuống say, Hưu Tư ngươi đừng có cùng hắn so đo, ngươi không nên hỏi nữa.”
Lưu Vân nói xong, đã ngồi xuống uống rượu tiếp. Nhưng khi hắn nghe Na Á nói vậy, liền nhìn thân ảnh rất giống “Nàng”, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận, thầm nghĩ “Tại sao ngươi lại xem thường ta như thế? Ngươi cao cao tại thượng, tại sao ngươi không chịu hạ thấp bản thân một chút để đi nhìn xem nỗi khổ của người dân?”
“Bình!” Lưu Vân đánh một chưởng lên trên mặt bàn, mang theo vài phần men say, ánh mắt Lưu Vân nhìn một vòng xung quanh mọi người, sau đó nhìn công chúa, phẫn nộ nói:
“Ta tuy là uống rượu mà say, nhưng còn không giống đại đa số mọi người ở đây, sống mơ màng như người say rượu, hai mắt của ta vẫn tinh tường chứng kiến chuyện phát sinh ở thế giới này!
Ở trên đời này có một loại người, ngươi cho hắn một miếng cơm, hắn vội cảm tạ đến rơi nước mắt; Ngươi cho hắn một đồng ngân tệ, hắn vội vàng dập đầu nói lời cảm ơn ngươi; Ngươi cho hắn một công việc, hắn vội vàng cúi xuống hôn đế giày ngươi! Lôi điện lóe lên ban đêm, bọn họ co ro gào thét ở góc đường, trong cái nắng nóng cháy bỏng của ban ngày, bọn họ chạy trốn, giãy dụa cầu sinh. Trời đông giá rét, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi tử thần giáng xuống.
Bọn họ là ai? Ta không biết bọn họ là ai, ta chỉ biết bọn họ có phụ thân hoặc huynh trưởng, là quân nhân chết trận sa trường vì đế quốc!
Hiện giờ bọn họ là lưu lãng nhi, ngươi có thể thấy được bọn họ ở khắp nơi trong đế quốc. Khi thân nhân bọn hắn vì đế quốc, vì các ngươi, mà chảy đến giọt máu cuối cùng, thì các ngươi lại lấy đi đất đai, vườn tược của bọn họ, buộc các hài tử này phải lưu lạc xó chợ đầu đường, tự sinh tự diệt! Cho dù ông trời có thương xót để cho bọn họ may mắn sống sót lớn lên, trưởng thành thì các ngươi lại để bọn họ lên chiến trường, kéo dài cái bi kịch kia!”
Nói tới đây, hắn xoay người nhìn Hưu Tư, chậm rãi nói: “Hưu Tư công tử, ngươi nếu là bọn họ, ngươi nói có khổ hay không?”
Hưu Tư nhất thời á khẩu không trả lời được, đứng ngây người ở đó.
“Chiến tranh đại lục mấy trăm năm qua, tất cả là vì cái gì đây? Nói cho cùng tất cả đều vì quý tộc tranh đoạt đất đai cùng tài phú. Dân chúng lặng yên duy trì chiến tranh đế quốc, bọn họ được gì đây? Chỉ được thống khổ vĩnh viễn không có chấm dứt cùng tai nạn mà thôi. Ta không sợ chiến tranh, nhưng sẽ quyết không vì quý tộc mà chiến đấu!”
Lưu Vân cảm khái nói. Từng là một quân nhân chuyên nghiệp, hắn có kiêu ngạo thuộc về bản thân. Kiếp trước từng có không ít người quyền thế dùng tiền bạc mời hắn, đều bị hắn quả quyết cự tuyệt. Hắn không sợ chiến, nhưng chỉ chiến vì đất nước, nhân dân, thân nhân, bằng hữu cùng người yêu.
Bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, không để ý tới phản ứng của mọi người, Lưu Vân xoay người hướng công chúa thi lễ, rồi nói: “Công chúa điện hạ, Lưu Vân đã say, ta ra bên ngoài nghỉ ngơi chốc lát. Công chúa nếu không say, không ngại mở hai mắt cao quý của người nhìn con dân đế quốc một chút, dù chỉ là thương xót!”
Nói xong Lưu Vân bước ra khỏi đại sảnh, chỉ để lại một đám người ngây ra như phỗng.
Nếu như có người ngoại lệ, đó chính là A Lôi cùng Kinh Lôi. Bọn họ đối với hành vi này của nhị ca cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng giờ phút này tâm tình cũng rất tự hào, bởi vì Lưu Vân đã trở thành sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ.
“Công chúa thân ái, Nạp Lan thẹn không dám nhận. Chén này ta kính công chúa.” Đối với việc công chúa đột nhiên mời rượu, Nạp Lan không có kinh hoảng, lịch sự đứng dậy nâng chén nói.
“Ngồi đi. Na Á còn có chuyện muốn thỉnh giáo, không biết công tử đối với thế cục trước mắt của đế quốc có ý kiến gì? Hòa bình của đại lục còn có thể duy trì bao lâu?” Ánh mắt chờ mong của Na Á dừng lại trên người Nạp Lan.
Mọi người nghe công chúa nói vậy cũng đình chỉ nói chuyện với nhau, chờ đợi Nạp Lan trả lời.
“Hồi tưởng lại lịch sử đại lục, phần lớn thời gian là xảy ra chiến tranh, thời gian hòa bình rất ngắn. Gần ngàn năm nay, có hơn 800 năm chịu ngọn lửa chiến tranh, thời kì hòa bình chỉ có hơn 100 năm. Hỏa Vân đế quốc kiến quốc đã 500 năm, nhưng thời kì hòa bình chỉ có hơn 50 năm. Hiện tại đế quốc đã 7 năm hòa bình, có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng địch nhân tuyệt đối không dành nhiều thời gian cho chúng ta. Một đế quốc cường đại không là điều bọn họ mong đợi. Bọn họ sẽ thông qua chiến tranh để suy yếu quốc lực đế quốc. Cho nên tại hạ vọng ngôn nói bừa, không đến 3 năm, đế quốc chắc chắn trải qua ngọn lửa chiến tranh.”
Nạp Lan dừng lại trong chốc lát, tự tin nói tiếp “Mấy trăm năm lịch sử đã sớm chứng minh, cho dù bọn họ không làm gì được đế quốc cũng sẽ không ngồi nhìn đế quốc lớn mạnh. Trên thực tế, trải qua những cuộc chiến tranh đó, đế quốc thủy chung không đủ cường đại để phá tan cục diện này.”
“Những lời công tử thật là đúng. Mấy năm hòa bình đối với đế quốc mà nói đã là cực kì khó được. Mặc dù quốc lực được khôi phục một chút nhưng vẫn còn xa xa mới đủ. Xem ra trong tương lai không xa, bóng mây chiến tranh lại muốn bao phủ Lam Nguyệt đại lục.” Na Á rất đồng ý với câu trả lời của Nạp Lan, thể hiện tâm trạng lo lắng nói.
“Công chúa không cần lo lắng, đế quốc gặp lúc khó khăn chính là lúc nam nhi cống hiến sức lực của mình, tòng quân chiến đấu, vì nước hy sinh là vinh quang của quý tộc.” Một quý tộc trẻ tuổi cao giọng nói.
“Trừ bỏ việc mạnh miệng, các ngươi còn có thể làm gì?” Công chúa nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
“Thực tế tại hạ cho rằng điều hiện tại đế quốc cần phải làm là nhanh chóng chuẩn bị tốt. Nếu chiến tranh đã không thể tránh né, chúng ta cần cố gắng chuẩn bị trước.” Nạp Lan còn nói thêm.
“Lời này tuy là đúng nhưng lấy tài lực hiện tại của đế quốc, muốn cầm cự duy trì nhằm kéo dài chiến tranh, mặc dù dù cố gắng hết sức nhưng sau khi chiến đấu chắc chắn nguyên khí đại thương.” ngồi cách Hưu Tư không xa, một vị quý tộc trẻ tuổi nghe vậy bèn lên tiếng nói.
“Vậy Nã Luân Đa công tử đối với chiến tranh trong tương lai có đề nghị gì?” Na Á nhìn vị quý tộc dung mạo bình thường này một chút, thuận miệng hỏi.
Nàng đã nghe qua về Nã Luân Đa này, xuất thân từ quý tộc nhưng vì vũ kĩ thấp kém, không thể nhậm chức trong quân, nhưng đối với sự tình trong quân lại hay chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, bị các quý tộc gọi là “Chỉ thượng đàm binh tướng quân – tướng quân chỉ biết lý thuyết suông trên giấy”
“Tại hạ thấy rằng đối với chiến tranh trong tương lai có thể dùng phương pháp dĩ chiến dưỡng chiến (lấy chiến tranh nuôi chiến tranh), sau khi chiếm lĩnh các khu vực của địch quốc thì tiến hành cướp bóc cùng thiêu sát nhằm làm suy yếu đối phương, đồng thời đảm bảo sinh tồn cho mình.” Nã Luân Đa tựa hồ được công chúa ủng hộ, lớn tiếng nói ra cách nhìn của mình.
Những lời này vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời xôn xao. Lưu Vân cũng là lần đầu tiên ngẩng đầu lên, tìm kiếm người nói ra những lời này.
“Những lời của công tử có vài phần đạo lý, nhưng nếu làm như vậy sợ rằng tổn hại đến hình tượng đế quốc. Hơn nữa nếu địch nhân sử dụng kế vườn không nhà trống thì ta phải làm thế nào đây?”
Công chúa không khỏi lắc đầu, mặc dù Na Luân Đa nói nhiều ý tưởng mới, nhưng không phù hợp với thông lệ chiến tranh trên đại lục, cũng rất khó thực hiện được.
“Ta còn có một biện pháp, sau khi chiến tranh xảy ra thì phái một chi kì binh xâm nhập biên cảnh địch, sau đó không hề kiêng nể tiến hành phá hoại, tạo thành nội loạn khiến quốc nội bất an, có thể giúp tiền tuyến cầm cự.” Không có chú ý tới phản ứng của mọi người chung quanh, Na Luân Đa lại cao giọng nói.
Hắn có vẻ rất kích động, bởi vì đối với hắn mà nói, thật là khó khăn mới có được một cơ hội thể hiện sở học trong lòng mình.
“Người này thật sự là nhân tài khó tìm.” Lưu Vân nghe vậy thở dài nói. Từng làm một gã huấn luyện viên đặc chiến đội, hắn biết rõ tầm quan trọng của dĩ chiến dưỡng chiến, mà sau hắn đưa ra tư tưởng tác chiến trong lòng địch lại càng có mùi vị đặc chủng tác chiến hiện đại. Lưu Vân thấy rõ một khi áp dụng sẽ mang lại hiệu quả thật lớn.
“Nã Luân Đa công tử, ngươi không cảm thấy lời của ngươi có chút giống đang nói đùa sao?” Hưu Tư vừa cười vừa nói. Sau khi bị Nạp Lan đoạt danh tiếng, Hưu Tư có chút tức giận cho nên mượn hắn trút giận.
“Kì binh đột nhập biên giới, ngươi cho rằng quân đội của các quốc gia khác đều là dùng để trang trí sao? Không để ý phá hoại tất cả, cho dù có thể đi vào địch quốc, ngươi có thể phá hoại cái gì, có thể đem lại bao nhiêu hiệu quả? Lực lượng phòng vệ quốc nội của bọn họ không thể đánh tan ngươi sao?” Liên tiếp nói ra mấy vấn đề, Hưu Tư cười đắc ý.
“Cái này......Ta cảm giác được...chúng ta có thể huấn luyện một chi kì binh như thế. Về phần khác ta còn.....chưa nghĩ ra.” Đối với vấn đề của Hưu Tư, Nã Luân Đa ưng phó không kịp, lắp bắp nói.
Na Á nghe vậy cũng cười, “Xem ra Nã Luân Đa này chỉ có thể đàm luận binh pháp trên giấy.”
“Nã Luân Đa công tử có nhiều đề nghị rất mới mẻ độc đáo, nhưng nhất thời khó có thể thực hiện, sau này hãy nói đi.”
Nhìn bộ dáng thành thật đôn hậu của hắn, Na Á thiện ý giúp hắn giải vây, rồi nhìn mọi người nói, “Mọi người có ý kiến gì cứ việc nói, nhiều người nhiều ý nghĩ, nhiều con đường.”
Trước yến hội, Na Á phát hiện phụ hoàng của nàng tựa hồ đã bắt đầu vì chiến tranh trong tương lai mà chuẩn bị, nhưng đồng thời cũng có vẻ rất lo lắng. Cho nên lần yến hội này nàng hy vọng có thể giúp đỡ phụ thân tìm kiếm những người tài, tìm kiếm một số phương pháp ứng đối, như vậy cũng có thể trợ giúp phụ thân một phần nào.
“Công chúa, chiến tranh không có gì đáng sợ. Nếu chiến tranh xảy ra, Hưu Tư tình nguyện lĩnh binh xuất chinh, vì đế quốc, vì công chúa mà đổ máu.” Hưu Tư rất thông minh, nắm bắt được cơ hội, vội vàng hướng công chúa thể hiện.
Na Á mỉm cười gật đầu, nhưng sau khi nghĩ đến tình hình chiến tranh lại lo lắng nói: “Đế quốc không sợ chiến, nam nhi đế quốc không sợ chiến, nhưng nếu chiến tranh kéo dài, đế quốc sẽ suy yếu, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.”
500 năm lịch sử của đế quốc, trừ bỏ đệ nhất cùng đệ tứ hoàng đế, cho dù là Kiều Trì Cửu Thế đại đế cũng không có một hoàng đế nào có thể mở rộng ranh giới, phần lớn chỉ có thể giữ cho lãnh thổ không mất, hơn nữa càng về sau càng gian nan.”
“Công chúa quá lo lắng. Đế quốc thành lập đã mấy trăm năm, đã trải qua vô số chiến tranh, quân nhân đế quốc anh dũng thiện chiến, lớp lớp danh tướng xuất hiện, lần lượt đều thắng lợi. Như Khải Đức gia tộc mà nói đi, vô số anh hùng xuất hiện, lập vô số chiến công. Chiến tranh không đáng sợ, đáng sợ chính là hậu nhân lại quên đi vinh quang của tiền bối, không chịu cầu tiến vươn lên.”
Nói đến đây Hưu Tư đưa ánh mắt chế giễu nhìn Lưu Vân, anh hùng cần có kẻ hèn nhát, nhu nhược tô điểm, do vậy hắn chọn Lưu Vấn làm kẻ tô điểm cho mình, “Lưu Vân Khải Đức tử tước không biết đối với vấn đề này thấy thế nào?”
Lưu Vân lúc này đã có vài phần men say, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được Hưu Tư nói vậy cũng không có lên tiếng. Mọi người đang chờ đợi, thấp giọng bàn tán.
Một lúc lâu hắn mở mắt, thở dài nói: “Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ.”
Là một gã quân nhân, hắn từng khát vọng chiến tranh, nhưng chứng kiến Lam Nguyệt đại lục lại làm hắn hiểu rõ, trong trận hỗn chiến ở Lam Nguyệt đại lục, người cuối cùng bị hại là dân chúng bình thường.
“Vậy ý kiến của Lưu Vân công tử là không cần đánh? Ha ha, chúng ta cùng đầu hàng địch nhân, thiên hạ thái bình, như thế ngươi cũng có thể an tâm hưởng cuộc sống thái bình!” Hưu Tư nghe vậy lớn tiếng cười châm chọc rồi nói.
Lưu Vân cũng không để ý đến lời châm chọc của Hưu Tư, lắc đầu, rồi bưng chén rượu lên, không thèm nhắc lại.
“Người này như thế nào lại trở nên thương dân chúng thế?”
Nghe Lưu Vân nói, Na Á công chúa không khỏi cười khổ. “Nếu đã như thế, sao lúc trước ngươi không tránh mang tiếng xấu đi?”
“Lưu Vân công tử, theo như lời ngươi “Hưng, dân chúng khổ”, có phải chỉ trong mấy năm hòa bình này dân chúng cũng rất khổ cực? Ngươi cảm giác được dân chúng rất khổ, cần gì phải đi gây tai họa cho bọn họ chứ? Cô gái ở Khải Đức Bảo kia lại càng khổ a, bị ngươi hại, sau ngươi lại dùng huyết thệ lừa gạt sự đồng tình của nàng, chẳng lẽ ngươi muốn hại nàng cả đời sao? Ngươi đã quên ngươi là quý tộc, ngươi muốn làm gì cũng không nên tìm một bình dân đê tiện như vậy chứ?” Hưu Tư nói xong khiến mọi người cười ầm lên.
Na Á cảm giác được Hưu Tư có chút quá đáng, nhưng nghĩ đến cái huyết thệ kia, cũng không có lên tiếng ngăn lại. “Có lẽ hắn phải thật sự bị kích thích mới có thể có sự thay đổi. Nếu không vĩnh viễn không giống một nam nhân.”
Nghe Hưu Tư xuất ngôn làm nhục Thủy Linh Nhi, Lưu Vân vươn người đứng dậy, trong lòng nổi lên sát khí, trầm giọng nói: “Hưu Tư, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể làm nhục nàng! Nếu không ta không ngại dùng phương thức quý tộc để giải quyết. Trong mắt ta, mọi người đều ngang hàng. Quý tộc như ngươi bất quá chỉ là kí sinh trùng trên người dân chúng mà thôi. Không có những người mà ngươi gọi là đê tiện, ngươi lấy cái gì mà cao quý?”
Nói năng có khí phách, mãnh mẽ, lời nói làm cho mọi người không khỏi sửng sốt. Còn Hưu Tư lại càng giận dữ, “Ngươi còn muốn quyết đấu với ta sao? Nếu không phải vì công chúa đang ở đây, ta đã sớm đem ngươi đánh ngã, xem ngươi còn có thể đắc ý được nữa không?
“Vậy ngươi nói dân chúng như thế nào mà khổ đây? Đối mặt với chiến tranh, là một thành viên của Khải Đức gia tộc vinh quang, ngươi có tính toán gì đây?” Hưu Tư cắn răng nói, giác ngộ quý tộc nói cho hắn biết, trước mặt công chúa phải nhẫn nại.
“Ngươi cần gì phải rước lấy nhục đây chứ? Na Á thương xót nhìn Lưu Vân, lại cảm giác được Hưu Tư quả thật đang phát hỏa, vì vậy nói với Hưu Tư: “Ta xem ra bởi vì Lưu Vân công tử xuống say, Hưu Tư ngươi đừng có cùng hắn so đo, ngươi không nên hỏi nữa.”
Lưu Vân nói xong, đã ngồi xuống uống rượu tiếp. Nhưng khi hắn nghe Na Á nói vậy, liền nhìn thân ảnh rất giống “Nàng”, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận, thầm nghĩ “Tại sao ngươi lại xem thường ta như thế? Ngươi cao cao tại thượng, tại sao ngươi không chịu hạ thấp bản thân một chút để đi nhìn xem nỗi khổ của người dân?”
“Bình!” Lưu Vân đánh một chưởng lên trên mặt bàn, mang theo vài phần men say, ánh mắt Lưu Vân nhìn một vòng xung quanh mọi người, sau đó nhìn công chúa, phẫn nộ nói:
“Ta tuy là uống rượu mà say, nhưng còn không giống đại đa số mọi người ở đây, sống mơ màng như người say rượu, hai mắt của ta vẫn tinh tường chứng kiến chuyện phát sinh ở thế giới này!
Ở trên đời này có một loại người, ngươi cho hắn một miếng cơm, hắn vội cảm tạ đến rơi nước mắt; Ngươi cho hắn một đồng ngân tệ, hắn vội vàng dập đầu nói lời cảm ơn ngươi; Ngươi cho hắn một công việc, hắn vội vàng cúi xuống hôn đế giày ngươi! Lôi điện lóe lên ban đêm, bọn họ co ro gào thét ở góc đường, trong cái nắng nóng cháy bỏng của ban ngày, bọn họ chạy trốn, giãy dụa cầu sinh. Trời đông giá rét, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi tử thần giáng xuống.
Bọn họ là ai? Ta không biết bọn họ là ai, ta chỉ biết bọn họ có phụ thân hoặc huynh trưởng, là quân nhân chết trận sa trường vì đế quốc!
Hiện giờ bọn họ là lưu lãng nhi, ngươi có thể thấy được bọn họ ở khắp nơi trong đế quốc. Khi thân nhân bọn hắn vì đế quốc, vì các ngươi, mà chảy đến giọt máu cuối cùng, thì các ngươi lại lấy đi đất đai, vườn tược của bọn họ, buộc các hài tử này phải lưu lạc xó chợ đầu đường, tự sinh tự diệt! Cho dù ông trời có thương xót để cho bọn họ may mắn sống sót lớn lên, trưởng thành thì các ngươi lại để bọn họ lên chiến trường, kéo dài cái bi kịch kia!”
Nói tới đây, hắn xoay người nhìn Hưu Tư, chậm rãi nói: “Hưu Tư công tử, ngươi nếu là bọn họ, ngươi nói có khổ hay không?”
Hưu Tư nhất thời á khẩu không trả lời được, đứng ngây người ở đó.
“Chiến tranh đại lục mấy trăm năm qua, tất cả là vì cái gì đây? Nói cho cùng tất cả đều vì quý tộc tranh đoạt đất đai cùng tài phú. Dân chúng lặng yên duy trì chiến tranh đế quốc, bọn họ được gì đây? Chỉ được thống khổ vĩnh viễn không có chấm dứt cùng tai nạn mà thôi. Ta không sợ chiến tranh, nhưng sẽ quyết không vì quý tộc mà chiến đấu!”
Lưu Vân cảm khái nói. Từng là một quân nhân chuyên nghiệp, hắn có kiêu ngạo thuộc về bản thân. Kiếp trước từng có không ít người quyền thế dùng tiền bạc mời hắn, đều bị hắn quả quyết cự tuyệt. Hắn không sợ chiến, nhưng chỉ chiến vì đất nước, nhân dân, thân nhân, bằng hữu cùng người yêu.
Bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, không để ý tới phản ứng của mọi người, Lưu Vân xoay người hướng công chúa thi lễ, rồi nói: “Công chúa điện hạ, Lưu Vân đã say, ta ra bên ngoài nghỉ ngơi chốc lát. Công chúa nếu không say, không ngại mở hai mắt cao quý của người nhìn con dân đế quốc một chút, dù chỉ là thương xót!”
Nói xong Lưu Vân bước ra khỏi đại sảnh, chỉ để lại một đám người ngây ra như phỗng.
Nếu như có người ngoại lệ, đó chính là A Lôi cùng Kinh Lôi. Bọn họ đối với hành vi này của nhị ca cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng giờ phút này tâm tình cũng rất tự hào, bởi vì Lưu Vân đã trở thành sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.