Quyển 5 - Chương 273: Yêu cầu
Lý Bố Y
25/03/2013
Vân thành.
Trong thư phòng, hoàng tử Thế Viêm đang chăm chú phê duyệt một đống văn kiện chất cao như núi ở trên án. Những văn kiện này lúc đưa tới đã được chia làm các loại văn kiện khác nhau, sau đó sếp riêng ra ở trên bàn.
“A Tư Mạn còn có thể chống đỡ được bao lâu? Lưu Vân đại ca chuẩn bị đến đâu rồi?”
Thế Viêm nhìn chăm chăm vào văn kiện, nhưng tâm thần lại sớm bị việc Huyết thần giáo phát động chiến tranh hấp dẫn.
Mặc dù trước mắt tình hình Hỏa Vân vẫn bình tĩnh nhưng Thế Viêm biết sự yên bình này không bao lâu nữa sẽ bị phá vỡ.
- Thật là buồn cười, hiện tại ta lại chờ mong người A Tư Mạn đánh thắng trận!
Thế Viêm tựa lưng vào ghế ngồi, tự giễu nói. Sau khi nhận được tin Bố Lỗ Khắc ở dưới Uy Ni thành chặn được sự công kích của Huyết thần giáo, hắn thậm chí còn hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ đựơc, lại còn uống hết một bình Tướng quân lệ.
- Điện hạ, Lâm Thi Nhã tiểu thư cầu kiến, có tin tức nam tuyến.
Thị vệ đi đến, nhẹ giọng bẩm báo.
- Mau mời nàng tiến vào!
Thế Viêm đang từ trên ghế vội đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi ra phía ngoài.
“Nghìn vạn lần đừng là tin xấu!”
Trong lòng hắn rất khẩn trương.
Tin tức Hắc Ưng quân đoàn gửi về bình thường đều do Hắc Ưng đội viên đưa vào trong cung. Thế Viêm cũng mới chỉ thấy mặt thủ lĩnh của “Ám Tiễn” truyền thuyết hai lần. Nhưng lúc này Lâm Thi Nhã lại tự mình tới, có thể thấy được tin tức không tầm thường chút nào.
- Ra mắt điện hạ.
Lâm Thi Nhã bình tĩnh nhìn về phía Thế Viêm hành lễ, sau đó đưa thư tín tới cho hắn.
- Đại tẩu ngồi, chờ ta xem thư tín đã.
Thế Viêm vội vàng mở thư tín ra.
- Được.
Lâm Thi Nhã yên lặng ngồi xuống.
Thế Viêm nhìn tín thư, thần sắc trên mặt biến hóa. Kinh ngạc, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, hoang mang thay phiên nhau xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Chờ Thế Viêm xem xong tín thư, Lâm Thi Nhã mới nói:
- Các vấn đề liên quan được đề cập tới trong tín thư cần điện hạ phải đưa ra câu trả lời thuyết phục một cách nhanh chóng. Lưu Vân quân đoàn trưởng đang chờ hồi âm của người.
- Tiền, công tượng, vật tư, chuyện điều động binh lực thì ta đều đồng ý.
- Chuyện thừa tướng, à…. Ta cũng đồng ý. Chỉ là việc triệu tập hội nghị các quốc gia trên đại lục thì ta phải xin chỉ thị của phụ hoàng. Buối tối ta sẽ trả lời cho ngươi biết, được chứ?
Thế Viêm trả lời.
- Vậy làm phiền điện ha. Ta cáo từ trước.
Quả nhiên đúng như lời Viêm Thiên nguyên soái đã nói. Sau khi Kiều Trì hoàng đế xem hết tín thư của Lưu Vân, tinh thẩn tốt hơn rất nhiều.
- Ha ha, đề nghị này tốt lắm. Vân nhi đứa nhỏ này rất biết tạo thế. Hỏa Vân được hắn đưa lên vị trí cường quốc của đại lục. Hài tử này rất biết nắm bắt cơ hội. Giấc mộng mà các tiền bối không thực hiện được rất có thể sẽ được thực hiện bởi ngươi!
Kiều Trì mặc dù rất kích động nhưng sau khi nói xong những lời này thì không thấy phiền lòng chút nào.
- Nếu phụ hoàng tán thành, ta lập tức hồi âm báo cho Lưu Vân đại ca biết. Những chuyện khắc hắn nhắc trong tín thư đã được ta chấp chận, phụ hoàng không có ý kiến gì chứ?
Thế Viêm cẩn thận hỏi thăm.
- Ngươi không phải đang sợ ta cảm thấy đang cho hắn quyền lực rất lớn?
Kiều Trì thấy bộ dáng Thế Viêm như vậy không khỏi cười hỏi.
Thế Viêm xấu hổ cười cười.
- Tất nhiên. Ngươi hiện tại cho hắn quyền lực, các tướng lãnh tiền nhiệm trong lịch sử đế quốc cũng chưa từng có người nào được như vậy. Thậm chí bao gồm cả phụ thân của hắn là Viêm Thiên nguyên soái. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ các ngươi hiện tại đang khai sáng một đoạn lịch sử mới mà không phải giữ gìn cơ nghiệp. Vân nhi có dũng khí đưa hậu nhân của hoàng tộc Tây Tư trở về, ta còn không có can đảm tín nhiệm hắn sao? Cho đến hôm nay mỗi việc hắn làm cũng không làm cho chúng ta thất vọng. Rất nhiều chuyện muốn ngươi đi làm thì hắn đều mạo hiểm làm thay ngươi. Lòng dạ phụ hoàng còn không có hẹp hòi như vậy!
- Là hài nhi lòng dạ hẹp hòi!
Thế Viêm nghe vậy mừng rỡ.
- Máu tươi của binh lính rốt cuộc cũng làm cho hắn kiên cường hơn, cũng vì hắn mà mở ra một con đường lớn sáng sủa. Lúc này hắn càng cần sự ủng hộ toàn lực của ngươi. Ích kỷ một chút mà nói ngươi càng tín nhiệm hắn, hắn càng không có lòng dạ nào khác.
- Ta sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Phụ thân, ta tin tưởng hắn giống như tin tưởng chính mình.
Thế Viêm nói.
- Tốt. Sau khi phát ra yêu cầu đối với các quốc gia trên đại lục, ngươi lập tức đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, toàn quyền phụ trách các hạng mục công việc của hội nghị. Đi nói cho đứa bé kia biết hắn cứ phóng tay mà làm. Cho dù đâm thủng cả bầu trời, Kiều Trì ta cũng vận dụng quốc lực của cả Hỏa Vân giúp hắn tu bổ lại!
Kiều Trì nói xong, trên mặt càng rạng rỡ.
- Vậy chuyện của thừa tướng xử lý như thế nào?
Thế Viêm hỏi.
- Vẫn chưa nắm được cái đuôi của lão hồ ly nọ nên tạm thời mặc kệ hắn. Hắn đi theo ta vài chục năm, không có công lao cũng có khổ lao. Tuy nhiên trong mấy ngày này ta hy vọng hắn ngã bệnh cần phải tĩnh dưỡng, chuyện trong triều tạm thời giao cho tài chính đại thần phụ trách đi!
- Ta hiểu rõ rồi, phụ thân.
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Tư Lạc Đức không tốt chút nào. Hắn phát hiện mỗi việc hắn làm không hiểu làm sao đều bị hoàng tử Thế Viêm phê bình. Mà ngay cả việc hắn đề bạt mộ gã quan viên hơn 50 tuổi đi làm quan lớn một hành tỉnh cũng bị Thế Viêm dùng ánh mắt quái dị nhìn hồi lâu. Tư Lạc Đức thậm chí nghĩ rằng may mắn là mình không có nữ nhi nếu không nhất định Thế Viêm rất có thể nghĩ lão đầu kia cùng nữ nhi của hắn có vấn đề với nhau.
- Thừa tướng đại nhân, ta xem người gần đây những đề xuất của ngươi luôn có vấn đề, có phải thân thể quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Có một ngày khi hoàng tử Thế Viêm nói với hắn như vậy, Tư Lạc Đức rốt cuộc cũng cẩn thận suy nghĩ lại mấu chốt vấn đề.
Ngày thứ hai thừa tướng Tư Lạc Đức cáo bệnh, bắt đầu đóng cửa tĩnh dưỡng.
Đế quốc lịch ngày 15 tháng 8 năm 754, tổ chức phản kháng ở Tây Tư, Tinh linh tộc, Long tộc đưa ra yêu cầu hy vọng mỗi nước phái ra đại biểu đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, triệu tập hội nghị của các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục cùng thương nghị việc đối kháng Huyết thần giáo. Đương nhiên Tinh linh tộc cùng Long tộc chỉ căn cứ vào yêu cầu của Lưu Vân mà đề nghị các quốc gia không nên đấu tranh gay gắt lúc này, tất cả chỉ tập trung vào sự tồn vong của các chủng tộc trên đại lục.
Sau khi yêu cầu phát ra, Thế Viêm đem mọi việc phó thác cho Tài chính đại thần, sau đó dưới sự bảo vệ của thị vệ, rời đế đô, lên đường đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Đối mặt với yêu cầu của Hỏa Vân, phản ứng của mỗi nước không đồng nhất, có vui có buồn.
Lâm Mị đối mặt với yêu cầu này thì rất tức giận.
- Chúng ta ở chỗ này liều chết chống cự Huyết thần giáo, Hỏa Vân đế quốc lại đứng ở sau lưng nổi lên làm lão đại rồi!
Lâm Mị cười lạnh, ném tờ yêu cầu ở trên mặt đất.
A Đạo Phu tiến lên vài bước, nhặt tờ yêu cầu lên, yên tĩnh chờ đợi Lâm Mị tiếp tục trút giận.
- Đều là do tên hỗn đản Lưu Vân làm chuyện tốt. Ta thật sự hối hận lúc đầu không có giết hắn! Nếu không phải Bố Lỗ Khắc phát hiện bí mật trong đó, ngay cả ta cũng bị kẻ này lợi dụng!
“Cho dù hiện tại ngươi phát hiện cũng có tác dụng gì? A Tư Mạn đã cùng Huyết thần giáo xung đột.”
A Đạo Phu thở dài trong lòng.
- Hội nghị này bọn họ thích mở thì để cho bọn họ tự mình mở đi. Ta sẽ không đi!
Lâm Mị nói xong phẫn nộ quay đi.
- Vậy ta sẽ thay hoàng hậu trả lời bọn họ. Như vậy A Tư Mạn lại tiếp tục liều mạng cùng Huyết thần giáo. Hội nghị này mở ra, vừa lúc có thể xem náo nhiệt.
A Đạo Phu không có khuyên nàng mà trực tiếp nói.
- Thừa tướng đại nhân, ngươi có ý gì?
Lâm Mị nghe vậy quay lại, lạnh lùng hỏi.
“Đối với người vì yêu mà giận, nữ nhân không bao giờ nói tới đạo lý cho nên đừng có mất công nói với nàng. Đôi khi một cái tát trực tiếp lại hữu ích hơn.”
A Đạo Phu đột nhiên nhớ tới một câu nói của người nào đó. Cẩn thận ngẫm lại hình như là Lưu Vân bá tước nói. Lúc ấy hắn còn nháy mắt với mình.
- Ý của ta là bệ hạ không chỉ không thể không tham gia hội nghị lần này mà còn phải tuyên bố Hắc Ưng cùng Thiếu soái quân có liên lạc. A Tư Mạn là cường quốc đệ nhất đại lục, chúng ta cùng Huyết thần giáo đánh nhau là chuyện của chúng ta, không cần bọn họ quan tâm. Lấy thực lực cường đại của nước ta muốn tiêu diệt Huyết thần giáo cũng không khó.
A Đạo Phu kiên trì nói tiếp.
Sắc mặt Lâm Mị đột nhiên biến đổi:
- Ngươi dám nói với ta như vậy?
- Thần không dám. Ta chỉ bảo bệ hạ tỏ vẻ đồng ý.
A Đạo Phu trả lời.
A Đạo Phu nói những lời này làm Lâm Mị tỉnh táo lại. Đối với sự lừa gạt của Lưu Vân, trong lòng nàng không cách nào quên được. Bởi vì nam nhân kia là kẻ lần đầu tiên làm cho nàng động chân tình.
Mặc dù chỉ là một đêm nhưng dấu ấn lưu lại làm cho cuộc sống của nàng sau này có nhiều ấm áp mỗi khi nhớ lại. Cũng bởi vì điều đó cho nên khi biết được Lưu Vân lợi dụng A Tư Mạn đế quốc làm nàng cảm thấy trong lòng bị đâm rất đau, tự nhiên sinh ra kháng cự đối với bất cứ việc gì liên quan đến nam nhân này.
- Chuyện này ta còn cần phải nghĩ lại.
Là người cầm quyền của A Tư Mạn, khi sự thật đã là như vậy, tất cả mọi chuyện đã không thể vãn hồi, sau khi tỉnh táo lại nàng vẫn phải lo lắng cho quốc gia của mình.
Thú hoàng sau khi nhận được yêu cầu thì vui vẻ đồng ý.
Sau khi quyết định phái Minh Lạc làm đặc sứ, hắn không chỉ một lần dặn dò Minh Lạc phải thu được lợi ích lớn nhất cho Thú nhân đế quốc ở hội nghị lần này. Hơn nữa bởi vì lần hội nghị này liên quan đến việc xây dựng liên quân của đại lục, Thú hoàng cố ý phái một quân vụ đại thần quen thuộc với việc quân đội hộ tống Minh Lạc đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Đối với yêu cầu của Thú hoàng, Minh Lạc không có cự tuyệt. Hắn phải cấp cho vị hoàng đế này càng nhiều lợi ích thì hắn mới có thể cam tâm tình nguyện tiếp tục đi theo con đường mà mình chỉ dẫn.
Mặc dù nói lần hội nghị này nằm trong phỏng đoán của Minh Lạc nhưng hắn vẫn có vài phần chờ mong. Bởi vì ở trong sự kiện này một lần nữa hắn thấy được bóng dáng Lưu Vân.
“Thật lâu không thấy ngươi. Hiện tại ngươi đã mạnh hơn một ít rồi chứ? Hy vọng ngươi có thể tiếp tục theo ta. Diễn xuất đặc sắc không chỉ có một người xem mà còn cần một địch thủ lợi hại nữa!
Trong thư phòng, hoàng tử Thế Viêm đang chăm chú phê duyệt một đống văn kiện chất cao như núi ở trên án. Những văn kiện này lúc đưa tới đã được chia làm các loại văn kiện khác nhau, sau đó sếp riêng ra ở trên bàn.
“A Tư Mạn còn có thể chống đỡ được bao lâu? Lưu Vân đại ca chuẩn bị đến đâu rồi?”
Thế Viêm nhìn chăm chăm vào văn kiện, nhưng tâm thần lại sớm bị việc Huyết thần giáo phát động chiến tranh hấp dẫn.
Mặc dù trước mắt tình hình Hỏa Vân vẫn bình tĩnh nhưng Thế Viêm biết sự yên bình này không bao lâu nữa sẽ bị phá vỡ.
- Thật là buồn cười, hiện tại ta lại chờ mong người A Tư Mạn đánh thắng trận!
Thế Viêm tựa lưng vào ghế ngồi, tự giễu nói. Sau khi nhận được tin Bố Lỗ Khắc ở dưới Uy Ni thành chặn được sự công kích của Huyết thần giáo, hắn thậm chí còn hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ đựơc, lại còn uống hết một bình Tướng quân lệ.
- Điện hạ, Lâm Thi Nhã tiểu thư cầu kiến, có tin tức nam tuyến.
Thị vệ đi đến, nhẹ giọng bẩm báo.
- Mau mời nàng tiến vào!
Thế Viêm đang từ trên ghế vội đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi ra phía ngoài.
“Nghìn vạn lần đừng là tin xấu!”
Trong lòng hắn rất khẩn trương.
Tin tức Hắc Ưng quân đoàn gửi về bình thường đều do Hắc Ưng đội viên đưa vào trong cung. Thế Viêm cũng mới chỉ thấy mặt thủ lĩnh của “Ám Tiễn” truyền thuyết hai lần. Nhưng lúc này Lâm Thi Nhã lại tự mình tới, có thể thấy được tin tức không tầm thường chút nào.
- Ra mắt điện hạ.
Lâm Thi Nhã bình tĩnh nhìn về phía Thế Viêm hành lễ, sau đó đưa thư tín tới cho hắn.
- Đại tẩu ngồi, chờ ta xem thư tín đã.
Thế Viêm vội vàng mở thư tín ra.
- Được.
Lâm Thi Nhã yên lặng ngồi xuống.
Thế Viêm nhìn tín thư, thần sắc trên mặt biến hóa. Kinh ngạc, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, hoang mang thay phiên nhau xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Chờ Thế Viêm xem xong tín thư, Lâm Thi Nhã mới nói:
- Các vấn đề liên quan được đề cập tới trong tín thư cần điện hạ phải đưa ra câu trả lời thuyết phục một cách nhanh chóng. Lưu Vân quân đoàn trưởng đang chờ hồi âm của người.
- Tiền, công tượng, vật tư, chuyện điều động binh lực thì ta đều đồng ý.
- Chuyện thừa tướng, à…. Ta cũng đồng ý. Chỉ là việc triệu tập hội nghị các quốc gia trên đại lục thì ta phải xin chỉ thị của phụ hoàng. Buối tối ta sẽ trả lời cho ngươi biết, được chứ?
Thế Viêm trả lời.
- Vậy làm phiền điện ha. Ta cáo từ trước.
Quả nhiên đúng như lời Viêm Thiên nguyên soái đã nói. Sau khi Kiều Trì hoàng đế xem hết tín thư của Lưu Vân, tinh thẩn tốt hơn rất nhiều.
- Ha ha, đề nghị này tốt lắm. Vân nhi đứa nhỏ này rất biết tạo thế. Hỏa Vân được hắn đưa lên vị trí cường quốc của đại lục. Hài tử này rất biết nắm bắt cơ hội. Giấc mộng mà các tiền bối không thực hiện được rất có thể sẽ được thực hiện bởi ngươi!
Kiều Trì mặc dù rất kích động nhưng sau khi nói xong những lời này thì không thấy phiền lòng chút nào.
- Nếu phụ hoàng tán thành, ta lập tức hồi âm báo cho Lưu Vân đại ca biết. Những chuyện khắc hắn nhắc trong tín thư đã được ta chấp chận, phụ hoàng không có ý kiến gì chứ?
Thế Viêm cẩn thận hỏi thăm.
- Ngươi không phải đang sợ ta cảm thấy đang cho hắn quyền lực rất lớn?
Kiều Trì thấy bộ dáng Thế Viêm như vậy không khỏi cười hỏi.
Thế Viêm xấu hổ cười cười.
- Tất nhiên. Ngươi hiện tại cho hắn quyền lực, các tướng lãnh tiền nhiệm trong lịch sử đế quốc cũng chưa từng có người nào được như vậy. Thậm chí bao gồm cả phụ thân của hắn là Viêm Thiên nguyên soái. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ các ngươi hiện tại đang khai sáng một đoạn lịch sử mới mà không phải giữ gìn cơ nghiệp. Vân nhi có dũng khí đưa hậu nhân của hoàng tộc Tây Tư trở về, ta còn không có can đảm tín nhiệm hắn sao? Cho đến hôm nay mỗi việc hắn làm cũng không làm cho chúng ta thất vọng. Rất nhiều chuyện muốn ngươi đi làm thì hắn đều mạo hiểm làm thay ngươi. Lòng dạ phụ hoàng còn không có hẹp hòi như vậy!
- Là hài nhi lòng dạ hẹp hòi!
Thế Viêm nghe vậy mừng rỡ.
- Máu tươi của binh lính rốt cuộc cũng làm cho hắn kiên cường hơn, cũng vì hắn mà mở ra một con đường lớn sáng sủa. Lúc này hắn càng cần sự ủng hộ toàn lực của ngươi. Ích kỷ một chút mà nói ngươi càng tín nhiệm hắn, hắn càng không có lòng dạ nào khác.
- Ta sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Phụ thân, ta tin tưởng hắn giống như tin tưởng chính mình.
Thế Viêm nói.
- Tốt. Sau khi phát ra yêu cầu đối với các quốc gia trên đại lục, ngươi lập tức đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, toàn quyền phụ trách các hạng mục công việc của hội nghị. Đi nói cho đứa bé kia biết hắn cứ phóng tay mà làm. Cho dù đâm thủng cả bầu trời, Kiều Trì ta cũng vận dụng quốc lực của cả Hỏa Vân giúp hắn tu bổ lại!
Kiều Trì nói xong, trên mặt càng rạng rỡ.
- Vậy chuyện của thừa tướng xử lý như thế nào?
Thế Viêm hỏi.
- Vẫn chưa nắm được cái đuôi của lão hồ ly nọ nên tạm thời mặc kệ hắn. Hắn đi theo ta vài chục năm, không có công lao cũng có khổ lao. Tuy nhiên trong mấy ngày này ta hy vọng hắn ngã bệnh cần phải tĩnh dưỡng, chuyện trong triều tạm thời giao cho tài chính đại thần phụ trách đi!
- Ta hiểu rõ rồi, phụ thân.
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Tư Lạc Đức không tốt chút nào. Hắn phát hiện mỗi việc hắn làm không hiểu làm sao đều bị hoàng tử Thế Viêm phê bình. Mà ngay cả việc hắn đề bạt mộ gã quan viên hơn 50 tuổi đi làm quan lớn một hành tỉnh cũng bị Thế Viêm dùng ánh mắt quái dị nhìn hồi lâu. Tư Lạc Đức thậm chí nghĩ rằng may mắn là mình không có nữ nhi nếu không nhất định Thế Viêm rất có thể nghĩ lão đầu kia cùng nữ nhi của hắn có vấn đề với nhau.
- Thừa tướng đại nhân, ta xem người gần đây những đề xuất của ngươi luôn có vấn đề, có phải thân thể quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Có một ngày khi hoàng tử Thế Viêm nói với hắn như vậy, Tư Lạc Đức rốt cuộc cũng cẩn thận suy nghĩ lại mấu chốt vấn đề.
Ngày thứ hai thừa tướng Tư Lạc Đức cáo bệnh, bắt đầu đóng cửa tĩnh dưỡng.
Đế quốc lịch ngày 15 tháng 8 năm 754, tổ chức phản kháng ở Tây Tư, Tinh linh tộc, Long tộc đưa ra yêu cầu hy vọng mỗi nước phái ra đại biểu đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, triệu tập hội nghị của các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục cùng thương nghị việc đối kháng Huyết thần giáo. Đương nhiên Tinh linh tộc cùng Long tộc chỉ căn cứ vào yêu cầu của Lưu Vân mà đề nghị các quốc gia không nên đấu tranh gay gắt lúc này, tất cả chỉ tập trung vào sự tồn vong của các chủng tộc trên đại lục.
Sau khi yêu cầu phát ra, Thế Viêm đem mọi việc phó thác cho Tài chính đại thần, sau đó dưới sự bảo vệ của thị vệ, rời đế đô, lên đường đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Đối mặt với yêu cầu của Hỏa Vân, phản ứng của mỗi nước không đồng nhất, có vui có buồn.
Lâm Mị đối mặt với yêu cầu này thì rất tức giận.
- Chúng ta ở chỗ này liều chết chống cự Huyết thần giáo, Hỏa Vân đế quốc lại đứng ở sau lưng nổi lên làm lão đại rồi!
Lâm Mị cười lạnh, ném tờ yêu cầu ở trên mặt đất.
A Đạo Phu tiến lên vài bước, nhặt tờ yêu cầu lên, yên tĩnh chờ đợi Lâm Mị tiếp tục trút giận.
- Đều là do tên hỗn đản Lưu Vân làm chuyện tốt. Ta thật sự hối hận lúc đầu không có giết hắn! Nếu không phải Bố Lỗ Khắc phát hiện bí mật trong đó, ngay cả ta cũng bị kẻ này lợi dụng!
“Cho dù hiện tại ngươi phát hiện cũng có tác dụng gì? A Tư Mạn đã cùng Huyết thần giáo xung đột.”
A Đạo Phu thở dài trong lòng.
- Hội nghị này bọn họ thích mở thì để cho bọn họ tự mình mở đi. Ta sẽ không đi!
Lâm Mị nói xong phẫn nộ quay đi.
- Vậy ta sẽ thay hoàng hậu trả lời bọn họ. Như vậy A Tư Mạn lại tiếp tục liều mạng cùng Huyết thần giáo. Hội nghị này mở ra, vừa lúc có thể xem náo nhiệt.
A Đạo Phu không có khuyên nàng mà trực tiếp nói.
- Thừa tướng đại nhân, ngươi có ý gì?
Lâm Mị nghe vậy quay lại, lạnh lùng hỏi.
“Đối với người vì yêu mà giận, nữ nhân không bao giờ nói tới đạo lý cho nên đừng có mất công nói với nàng. Đôi khi một cái tát trực tiếp lại hữu ích hơn.”
A Đạo Phu đột nhiên nhớ tới một câu nói của người nào đó. Cẩn thận ngẫm lại hình như là Lưu Vân bá tước nói. Lúc ấy hắn còn nháy mắt với mình.
- Ý của ta là bệ hạ không chỉ không thể không tham gia hội nghị lần này mà còn phải tuyên bố Hắc Ưng cùng Thiếu soái quân có liên lạc. A Tư Mạn là cường quốc đệ nhất đại lục, chúng ta cùng Huyết thần giáo đánh nhau là chuyện của chúng ta, không cần bọn họ quan tâm. Lấy thực lực cường đại của nước ta muốn tiêu diệt Huyết thần giáo cũng không khó.
A Đạo Phu kiên trì nói tiếp.
Sắc mặt Lâm Mị đột nhiên biến đổi:
- Ngươi dám nói với ta như vậy?
- Thần không dám. Ta chỉ bảo bệ hạ tỏ vẻ đồng ý.
A Đạo Phu trả lời.
A Đạo Phu nói những lời này làm Lâm Mị tỉnh táo lại. Đối với sự lừa gạt của Lưu Vân, trong lòng nàng không cách nào quên được. Bởi vì nam nhân kia là kẻ lần đầu tiên làm cho nàng động chân tình.
Mặc dù chỉ là một đêm nhưng dấu ấn lưu lại làm cho cuộc sống của nàng sau này có nhiều ấm áp mỗi khi nhớ lại. Cũng bởi vì điều đó cho nên khi biết được Lưu Vân lợi dụng A Tư Mạn đế quốc làm nàng cảm thấy trong lòng bị đâm rất đau, tự nhiên sinh ra kháng cự đối với bất cứ việc gì liên quan đến nam nhân này.
- Chuyện này ta còn cần phải nghĩ lại.
Là người cầm quyền của A Tư Mạn, khi sự thật đã là như vậy, tất cả mọi chuyện đã không thể vãn hồi, sau khi tỉnh táo lại nàng vẫn phải lo lắng cho quốc gia của mình.
Thú hoàng sau khi nhận được yêu cầu thì vui vẻ đồng ý.
Sau khi quyết định phái Minh Lạc làm đặc sứ, hắn không chỉ một lần dặn dò Minh Lạc phải thu được lợi ích lớn nhất cho Thú nhân đế quốc ở hội nghị lần này. Hơn nữa bởi vì lần hội nghị này liên quan đến việc xây dựng liên quân của đại lục, Thú hoàng cố ý phái một quân vụ đại thần quen thuộc với việc quân đội hộ tống Minh Lạc đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Đối với yêu cầu của Thú hoàng, Minh Lạc không có cự tuyệt. Hắn phải cấp cho vị hoàng đế này càng nhiều lợi ích thì hắn mới có thể cam tâm tình nguyện tiếp tục đi theo con đường mà mình chỉ dẫn.
Mặc dù nói lần hội nghị này nằm trong phỏng đoán của Minh Lạc nhưng hắn vẫn có vài phần chờ mong. Bởi vì ở trong sự kiện này một lần nữa hắn thấy được bóng dáng Lưu Vân.
“Thật lâu không thấy ngươi. Hiện tại ngươi đã mạnh hơn một ít rồi chứ? Hy vọng ngươi có thể tiếp tục theo ta. Diễn xuất đặc sắc không chỉ có một người xem mà còn cần một địch thủ lợi hại nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.