Chương 4: Thời gian như mộng
Tuyết Sa Mạc
12/12/2015
Sau cơn giông, bầu trời lại trong sáng như trước đó. Đã một tuần trôi qua, dù nghi ngờ hội trưởng lão của gia tộc nhưng Mộc Thăng không tìm được bất kì đầu mối và chứng cứ nào buộc tội họ, hắn chỉ âm thầm tự nhủ sẽ bảo vệ thê nhi tốt hơn, không để chuyện như trước đó xảy ra thêm lần nữa.
"Nam Y ngươi cho tiến hành kế hoạch đi "
"Thuộc hạ tuân mệnh" trong bóng tối một người mặc áo đen cung kính hiện ra , quỳ xuống lĩnh mệnh rồi nhanh chóng lui xuống.
Ở một nơi khác, các trưởng lão cũng đang âm thầm bàn bạc với nhau.
" Hừ không ngờ con nhóc đó mạng thật là lớn, kế hoạch lần này thất bại, cũng không chứng thực được thân phận của Thang Chỉ Doanh kia, xem ra sau này muốn ra tay sẽ càng khó khăn hơn". Nói chuyện là bát trưởng lão.
"Này các ngươi nói gì đi, bây giờ chắc chắn cái tên nhóc mộc Thăng kia sẽ càng thêm cố kị và đề phòng chúng ta, một ngày nào đó hắn lớn mạnh, cái tên kiêu ngạo đó nhất định sẽ không để chúng ta vào mắt. Nếu hắn ta biết được cái chết phụ thân hắn cũng do chúng ta sắp xếp, vậy thì chỉ sợ ....."
Nghe xong bát trưởng lão than vãn, ba người còn lại rơi vào trầm mặc, nhíu mày sâu suy nghĩ . Trầm ngâm một lát, nhị trưởng lão lên tiếng:
" Việc chúng ta bây giờ nên làm đó là nhẫn." Nói xong phất tay áo bỏ đi.
"Cái lão già chết tiệt kia nói thế là sao, bây giờ không thừa dịp tên nhóc đó chưa đủ lông đủ cánh trừ khử hắn ta, còn đợi tới khi nào? khi hắn trưởng thành sao, lúc đó chỉ sợ người chết là chúng ta kìa.
"bát trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút đi, hiện tại chúng ta không thể động vào Mộc Thăng được, Thứ nhất chưa rõ thân phận của thê tử hắn, Thứ hai sau chuyện vừa rồi nếu bây giờ Mộc Thăng gặp chuyện mọi người sẽ nghi ngờ chúng ta ra tay, đó là lợi bất cập hại. Cuối cùng, ngươi không thấy kì lạ sao?? tại sao con nhóc Như Yên kia lại thoát khỏi miệng rắn, là ai đã cứu nó mà không để lại chút dấu vết nào." Lục trưởng lão híp mắt phân tích
"Vẫn là nhị trưởng lão nói đúng, chúng ta là nên "nhẫn"" Vừa xoay xoay ban chỉ trên ngón cái.
"hừ, sớm muộn gì cũng có ngày ...." Bát trưởng lão nói được một nửa, ánh mắt hung ác nhìn về phía rừng mai.
Trong rừng mai , Như Yên được mẫu thân ôm dạo quanh lương đình cho thoáng khí, mấy hôm nay phải ở trong phòng làm nàng rất ngột ngạt. Chuyện hôm đó khiến mẫu thân nàng hoảng sợ từ đó tới nay vẫn chưa rời nàng dù nửa bước. Âm thầm trao đổi cùng Sam Sam, nó nói cho nàng biết hôm đó sau khi giết độc xà, nó nhanh chóng lần theo luồng linh thức quỷ dị ấy nhưng bị mất dấu. Có lẽ tên đó nhận ra có điều gì không ổn nên đã rời khỏi đó. Nàng dặn dò nó thăm dò bên hội trưởng lão nhưng thật lạ là bọn họ không có động tĩnh gì khác thường.
Không tra được điều gì, mọi chuyện cứ như vậy chìm xuống. Những ngày sau đó cuộc sống diễn ra thật êm đềm.Như yên tiếp tục cho Sam sam chú ý động tĩnh khắp Ngọc Lung nhai nhưng cũng không phát hiện ra điều bất thường, vì vậy nàng yên tâm tiếp tục làm con sâu lười .
****************************
Thời gian cứ trôi đi thật nhanh , thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Sau núi giả, dưới những gốc mai không biết bao nhiêu tuổi, một bé gái khoảng bốn tuổi đang thảnh thơi ngồi trên đu dây sưởi nắng. Nàng kia một thân phấn hồng, làn da trắng muốt không tì vết, đôi mắt đen to tròn trong suốt như nước hồ thu, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm, hai búi tóc tròn hai bên đỉnh đầu được buộc tua dây xanh mềm mại. Nàng ngồi đấy trông như một linh tinh không dính bụi trần gian, như ngọc nữ lạc xuống phàm trần. Bên cạnh nàng một con vật lông trắng muốt trông như hồ ly , lại giống như con mèo lớn nàm lim dim hưởng thụ bàn tay nhỏ bé vuốt ve, Nàng kia chính là Mộc Như Yên .
Ba năm nay , nàng đã thực hiện thành công ước nguyện biến thành sâu gạo, cuộc sống thanh thản, an nhàn. Nàng được vị mẫu thân ôn nhu xinh đẹp và phụ thân thiên tài sủng thành một viên ngọc, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Dần dần trong mắt mọi người trong gia tộc nàng là nhân vệt nhỏ bé , yếu đuối cần được chăm sóc và che chở. Mà nàng cũng thuận theo ý nghĩ của mọi người hoàn thành hình tượng một thiên sứ đáng yêu, nhu thuận. Chỉ có sam sam bên cạnh mới biết tiểu thiên sứ trong mắt mọi người có bao nhiêu phúc hắc, bao nhiêu đen tối.
Đối với Như Yên, nàng tuyệt đối khẳng định mình là trong sáng, thiện lương và yếu đuối đến mức nào. Xem, nàng biết sam sam thích mĩ vị nên nàng tự tay làm món ngon cho nó nếm thử, nàng rất là có lòng thương người, nhầm là thương ma thú đó nha .
Con thú nào đó khóc không ra nước mắt, "là chủ nhân lấy ta làm thí nghiệm ăn thử mấy món ăn người sáng tạo đó, có bao nhiêu "mĩ vị" trong đó có ai biết không".
Lại xem, nàng rất lo cho tên nhóc mập Kỳ Lĩnh trong tộc có thể mập quá mà kém phát triển trí thông minh nên nàng quyết định giúp hắn nhanh chóng "tiêu hóa" thức ăn, tránh tình trạng mỡ dư thừa, nàng đúng là rất thiện lương ".
Con thú nào đó khinh bỉ, "chủ nhân người thật sự không phải là đang kiểm tra xem thuốc xổ người mới chế tạo công hiệu thế nào đó chứ ????".
Như Yên liếc mắt, " thế còn việc ta thương tiếc cho đám hoa trong hoa viên ngoài kia sẽ nhanh chóng héo úa lìa cành, tâm hồn ta rất mỏng manh đó".
Con thú nào đó rất đồng tình gật đầu, "thế nên người mới vặt hết chúng xuống đem làm cái gì đó gọi là "nước thơm" có phải hay không???".
Như Yên mặt mày nghiêm túc, "sai đó phải gọi là "nước hoa". hoa rụng xuống sẽ thật lãng phí, nên ta quyết định sẽ biến chúng thành nước hoa. Xem ta thật là người biết tiết kiệm haizzz"
Con thú nào đó : ??????
Ba năm, nàng thành công trở thành một dược sư, không chỉ nghiên cứu về y dược, nàng còn nghiên cứu độc dược, tuy chưa thể gọi là có được chân truyền từ mẫu thân tộc, nhưng đối với đại lục này mag nói đó là chuyện cỡ nào kinh động, gì chứ một dược sư bốn tuổi. Không dừng lại ở đó nàng còn tu luyện linh lực, có thể nói nàng là một thiên tài tu luyện, hiện tại nàng đã trở thành linh sĩ cấp 8, điều mà thiên tài trên đại lục tức lão cha nàng khi 12 tuổi đã đạt tới. Đương nhiên cũng phải kể đến công lao to lớn khi nàng kế ước với sam sam.
Trên đại lục này tu luyện linh lực có 5 bậc linh sĩ, linh sư, linh tông , linh giả và linh vương , mỗi bậc lại có 9 cấp. Nghe nói sau khi tu luyện vượt cấp linh vương sẽ thăng thiên, trở thành tiên nhân. Đương nhiên , điều đó chỉ có trong truyền thuyết. Truyền thuyết kể lại ngàn năm trước có một vị cường giả đã thành công vượt qua ngưỡng linh vương thăng thiên làm tiên, từ đó tiêu dao khắp chốn bồng lai tiên cảnh. Như Yên cảm thấy rất buồn cười, tốn bao nhiêu năm tu luyện chỉ để cuối cũng thành tiên, ngao du sơn thủy, nếu là nàng, nàng dứt khoát dạo chơi từ lâu, việc gì phải làm khổ chính mình.
Nàng chính là người nói thì sẽ làm, thực chất thì nàng thường xuyên trốn khỏi vực nhai đi tìm hiểu thế giới bên ngoài, đương nhiên là đi cùng với tòng phạm Sam Sam. Hôm nay nàng thành công hóa giải kết giới cuối cùng của gia tộc, ba năm qua nhờ có những lần trốn đi chơi mà kiến thức về trận pháp của nàng có thể nói là nhất đẳng, kết giới, ấn kí, trận pháp với nàng mà nói giống như người bạn quen thuộc, có biến ảo vi diệu bao nhiêu đi nữa nàng cũng dễ dàng hóa giải.
Thuận lợi phá giải xong kết gới cuối cùng, nàng cùng Sam Sam bước vào khu rừng rậm ngay trước mắt. Như Yên biết khu rừng rậm này từ nửa năm nay, tuy nhiên nàng không dám đi quá xa khỏi khu vực của gia tộc bởi thực lực của nàng không cao, rất dễ gặp nguy hiểm. Khu rừng rậm này là nơi sinh sống của nhiều loài ma thú, cũng là nơi có rất nhiều thảo dược . Tuy trong phòng dược bí mật của mẫu thân không thiếu dược vật gì, nhưng là nàng thích tự mình nhận biết và tìm kiếm dược liệu hơn.
Hôm nay mục tiêu của nàng là tìm một loại cỏ tên “phong gia”* , đây là nguyên liệu chính trong đan dược gây tê mà nàng đang nghiên cứu. Tuy thế giới này có đan dược trị thương nhưng mà đó chỉ là khi bị thương phần mềm mà thôi, nếu như bị thương vào gân cốt thì coi như hết đường cứu chữa. Mà nàng muốn làm một dược sư thiên tài, nàng muốn mang những điều nàng biết ở hiện đại bổ sung cho những thiếu sót ở nơi đây. Cũng may trước đây do nhàm chán, nàng đã đọc rất nhiều sách về chuyên ngành bác sỹ gây mê của Tiểu Mai, bây giờ đúng là có dịp mang ra thực hành rồi. ( các bạn còn nhớ Tiểu Yên nhà ta có trí nhớ vô cùng tốt , đọc một lần nhớ mãi chứ )
*Cuốn “Lý Giải về Thực Vật” đã trình bày, “Phong gia sống ở vùng thảo nguyên hoang dã tại tỉnh Quảng Tây. Nhưng tên cướp thường lấy thân của nó, vò nát chúng, và bỏ chúng vào đồ ăn để làm cho nạn nhân của chúng bất tỉnh để chúng có thể ăn trộm đồ đạc của họ.
“Chủ nhân theo như hiểu biết của sam sam “cỏ phong gia hay mọc ở nơi không ẩm ướt qúa, không khô quá, sợ là trong rừng này không có .”
“Ngươi yên tâm ta biết rõ điều đó, trong cánh rừng này có một suối nước nóng, gần đó không khí vừa đủ, biết đâu vận khí của chúng ta tốt” vừa nói vừa rảo chân nhanh hơn.
Khu rừng này nếu ở hiện đại, có lẽ cũng là rừng nguyên sinh nổi tiếng đi, nhiều loài cây đan xen chằng chịt, dưới đất nhiều bụi cỏ gai, nấm chen chúc nhau đấy là chưa kể các cành cây rơi gãy, rêu xanh phủ kín, đầm lầy được ngụy trang bởi vô số lá khô. Đường rất khó đi, thỉnh thoảng lại có những côn trùng độc, rắn, các loại thực vật ăn thịt….. để người bình thường bước chân vào nơi này, có lẽ cũng khó toàn mạng mà đi ra ngoài. Như Yên vừa đi vừa sử dụng linh khí bao bộc để tránh va chạm vào các lá cỏ sắc nhọn, nhưng cấp bậc của nàng vẫn còn thấp, không lâu sau đó, nàng hoàn toàn phải chân không dò từng bước một, cẩn thận tìm đường.
Sau hai khắc cuối cùng cũng tìm được một nơi khí hậu thích hợp , nàng dừng lại thở dốc, sau đó nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. May mắn trời không phụ long người, trong bụi cỏ gai rậm rạp, nàng tìm được một bụi “Phong Gia” . Cẩn thận ngắt lấy bỏ vào chiếc túi bên hông, nàng nhìn sắc trời ngả về tây quyết định nhanh chóng trở về. Đúng lúc ấy nàng bỗng nghe thấy nhiều tiếng động lạ, theo kinh nghiệm nhiều lần vào khu rừng này, nàng đoán là gặp dã thú hoặc ma thú gì đó. Nhanh chóng tìm một chỗ bí mật ẩn mình, thu lại hơi thở, nàng quan sát về nơi có tiếng động.
Cách đó chừng vài mét, xuyên qua tán cây rậm rạp, nàng nhìn thấy một nhóm người đang di chuyển lại ngay dưới gốc cây nàng đang ẩn mình. Mấy người đó đeo khăn che mặt, mặc quần áo bó sát người, một trong những tên đó đang vác một bao tải trên vai. Bao tải được ném xuống, lộ ra một đứa bé chừng mười tuổi, gương mặt trắng bệch, dường như đang trúng độc,trên người đứa bé đó mặc quần áo màu trăng non, tuy bị trói nhưng cả người vẫn toát lên khí cất cao quý bất phàm, giương đôi mắt màu hổ phách, không sợ hãi nhìn chằm chằm vào đám người kia. Đám người kia có vẻ chột dạ, lui lại vài bước, cùng lúc đó từ sau đám người , một đứa bé trai khác cũng theo ra, Như Yên nhìn thấy gương mặt nó giống đứa bé trai đang nằm kia đến sáu phần, chỉ có điều khí chất trên người nó toát ra không thể sánh bằng đứa bé đang nằm kia. Nó nhìn đứa bé dưới đất rồi cất giọng :
“Đại ca, ngươi cũng có ngày hôm nay sao, hừ ngươi và nương ngươi cuối cùng cũng bại dưới tay nương ta đi, ta xem lần này cha có còn che chở cho mẹ con ngươi được không , Ngươi tồn tại làm che đi hào quang của ta, cả gia tộc chỉ biết đến ngươi, cha sủng ái ngươi chỉ vì ngươi là một thiên tài, còn ta đây thì sao. Tại sao không ai nhìn thấy sự xuất sắc của ta ???”
“Chỉ cần ngươi biến mất khỏi thế giới này, ta sẽ đòi lại tất cả những gì đáng ra ta nên có, hừ để ta xem nương ngươi khi mất đi đứa con thiên tài, liệu phụ thân có còn che chở cho nàng ta, rất nhanh thôi, ngươi hãy chống mắt mà xem mẫu thân ta xử lý nàng ta như thế nào hahahaha.”
" Hừ ngươi vẫn không chịu lên tiếng sao, đại thiếu gia, ngươi nên nhớ hiện tại mạng ngươi đang nắm trong tay ta, ngươi đã không còn là đại thiếu gia uy phong nữa rồi. Đại ca hiện tại ngươi cái gì cũng không phải, ngươi còn có gì để kiêu ngạo sao? hahaha "
Đứa bé nắm dưới kia vẫn im lặng không lên tiếng, mặc cho đứa còn lại nhạo báng , nhưng đôi môi mím chặt và đôi mày hình chữ xuyên cho thấy nó đang khó chịu. Như Yên thầm cảm thán, mới tầm mười tuổi mà đã ẩn nhẫn bậc này, tương lai có lẽ sẽ là một nhân vật lớn, đáng tiếc...
"Nhị thiếu gia , người vẫn là giải quyết nhanh một chút, "không môn" sắp đóng, chúng ta nếu muộn sẽ không quay lại đây được, "
"Hừ, không cần ngươi dạy khôn bản thiếu gia, cút sang một bên cho ta"
Người áo đen biết điều cúi đầu lui sang một bên, trong lòng thì khinh bỉ, "nếu không có bọn ta ngươi dễ dàng thực hiện được kế hoạch trừ khử đại thiếu gia sao, ngươi có thể trở thành người thừa kế gia tộc sao??"
Vị nhị thiếu gia kia cúi người xuống sát bên tai cậu bé nằm dưới đất thì thầm:
"Hừ đại ca, ngươi bây giờ chỉ như một con chó không hơn không kém, hãy mở to mắt mà xem ta hành hạ mẹ ngươi. Yên tâm ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng thế đâu, ngươi phải sống thật tốt mà xem ta như thế nào lấy đi tất cả của ngươi ."
Sau đó đứng thẳng lên ra lệnh cho mấy kẻ xung quanh:
" Các ngươi phế cánh tay hắn cho ta, ta muốn xem xem một kẻ phế vật sẽ như thế nào sống sót ở nơi hoang vu này. Các ngươi không cần lo sợ , hắn đã trúng độc linh lực đã bị phong bế, hiện tại cũng không còn là đại thiếu gia của các ngươi nữa. Tương lai đi theo ta, đối với các ngươi mà nói sẽ trăm lợi mà không hại, nhanh tay một chút, chúng ta còn phải quay về"
Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh đều khởi vận linh lực , ngưng tụ những quả cầu sáng ném thẳng về phái vị đại thiếu gia nằm dưới đất kia. Đứa bé kia không hề sợ hãi, vẫn nhìn chắm chằm vào bọn họ , kể cả lúc mấy quả cầu kia phế đi đôi tay của hắn, hắn vẫn cắn răng , không rên la một tiếng.
Ngồi trên cây Như Yên vẫn sở vi bất động , không phải nàng không muốn cứu người mà nàng lực bất tòng tâm, tu vi nàng không bằng bọn họ, bọn họ ít nhất cũng là linh sư cấp 5, 6 gì đó đi . Nàng cũng không muốn gọi sam sam trợ giúp . Nàng biết có những chuyện không thể dính vào, nếu không hậu quả khôn lường. Nhìn bọn họ chỉ là thuộc hạ mà cấp bậc đã cao như thế có lẽ là người của một gia tộc lớn nào đó, từ ngữ bọn họ sử dụng rất khó hiểu cái gì mà "không môn sẽ đóng" nàng không biết đó là gì . Nàng chỉ có thể âm thầm quan sát tiếp.
Sau khi phế đi đôi tay đứa bé kia, bọn người đó nhanh chóng rút lui, Như Yên đợi một lát, xác định bọn họ đi thật mới nhảy ra khỏi chỗ giấu mình. Nhanh chóng xem xét đứa bé khi nãy, bây giờ đang cố lết người dựa vào gốc cây.
Nhận ra có người tới gần, đứa bé cảnh giác quay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh một cô bé khoảng bốn ,năm tuổi, mặc bộ thanh y, làn da trắng nõn nà, mắt đen lúng liếng, giống như một linh tinh giữa rừng rậm .Hắn chưa bao giờ gặp qua một đứa bé đáng yêu như thế.
"Ngươi hẳn là đau đi, hiện tại không có bọn họ, có thể kêu lên cho dễ chịu" Nói chuyện là Như Yên, không hiểu sao nàng rất có hảo cảm với đứa bé này.
Bị tiếng nói thanh thúy đánh gãy suy nghĩ, Đứa bé kia thu hồi tầm mắt quan sát nàng, nhưng vẫn cảnh giác nhìn nàng , không lên tiếng.
"Ngươi không cần sợ, ta sẽ không hại ngươi, cái này cho ngươi, có thể giải độc của ngươi" nói rồi nàng lấy một bình sứ từ trong chiếc túi bên hông, đổ ra một viên, đưa cho hắn.
Chần chừ trong giây lát, hắn nhận lấy, cho vào miệng, nuốt xuống. Một cảm giác mát lạnh chạy dọc khắp cơ thể, linh lực tiêu biến đang quay trở lại với tốc độ nhanh chóng. Không đầy một khắc sau hắn thấy trong người tràn đầy năng lượng như cũ, có điều, hai tay đau nhói nói cho hắn biết một sự thật, hắn là một phế nhân. Nén cảm giác bi thương, hắn ngước lên nhìn đứa bé vừa đưa đan dược cho mình, xưa nay hắn là kẻ lạnh lùng không bao giờ tin người lạ, lần này ma xui quỷ khiến thế nào khi nhìn vào đôi mắt trong veo không nhuốm chút tạp niệm kia, hắn lại dễ dàng tin tưởng như thế. Đứa bé kia vẫn giương đôi mắt long lanh như hồ nước thu nhìn hắn đầy mong đợi.
"cảm ơn"
"không cần cảm ơn ta, sau này ngươi định thế nào, tay của ngươi..." , vừa nói vừa ngồi xuống cầm lấy cánh tay hắn xem xét.
Nàng cầm tay hắn, hắn lại không có bài xích như mọi lần, chính hắn cũng cảm thấy thật kì lạ, có ai không biết đại thiếu gia hắn không thích nhất người khác đụng chạm. Trừ mẫu thân, nàng là người thứ hai không khiến hắn cảm thấy bài xích.
"cũng may chỉ bị gãy xương, gân cốt không bị sao cả , ngươi yên tâm, sẽ mau lành thôi"
Nàng nói làm hắn càng thấy chua xót, ai mà không biết, gãy xương sẽ không liền được, hắn sẽ trở thành phế nhân sao, một kẻ đã từng là thiên tài như hắn, một kẻ luôn đứng trên cao nhìn mọi người. Mẫu thân sẽ ra sao khi không có hắn, ngoài hắn ra nàng không có gì cả, nhị đệ nói đúng, mẫu thân không quyền thế, không thân thích làm sao để sống tiếp ở nơi ăn thịt người đó. Phụ thân, hắn không trông mong được vào con người này bảo vệ mẫu thân.
"tại sao ngươi thích im lặng như vậy, nói nhiều hơn một chút sẽ chết sao?"
"không cần an ủi, tay ta sẽ không lành được. "
"ai nói không lành được, ta nói ta sẽ trị lành cho ngươi, ngươi có tin không?"
"ngươi ư, quá nhỏ" vừa nói vừa nhắm mắt lại"
"này ta nói ta trị được tức là ta sẽ trị được, năng lực đâu có thể nhìn vào tuổi tác, ngươi không tin thì thôi, ta mặc kệ ngươi, hừ"
Nói xong xách giỏ thuốc chuẩn bị quay về. Trời sắp tối rồi, nếu không nhanh quay về sẽ bị phát hiện mất. Nàng có lòng tốt nên mới muốn giúp một kẻ không quen biết, nàng tuyệt đối khẳng định là chỉ muốn giúp hắn thôi chứ không muốn lấy hắn làm thử nghiệm cho đan dược mới đâu . Đúng, nàng chính là muốn giúp hắn thôi !!! [chết cười :)) ]
"Đợi đã, ngươi chắc chắn có thể trị khỏi?"
"Ta chắc chắn chữa khỏi. Thế nào, muốn thử sao ?"
" Được, ta đồng ý"
Như Yên trong lòng hai tay giơ chữ V, ngoài mặt vẫn thể hiện bình tĩnh , nàng đặt chiếc giỏ xuống, từ trong giỏ tìm ra một chiếc nồi đồng nhỏ, dao, đá đánh lửa, mấy loại thảo dược, cả cỏ "phong gia" mới tìm được... dưới sự trợ giúp của Sam Sam bắt đầu luyện dược.
Đầu tiên là tính toán tỉ lệ dược liệu, sau đó nhóm lửa, làm nóng chiếc nồi, đổ một ít dịch tễ vào, đun sôi, sau đó thả dược liệu vào, cuối cùng vận linh khí bao quanh ngọn lửa và chiếc nồi nhỏ, điều khiển nhiệt độ thích hợp, đưa linh khí ngấm vào dược đang được cô đặc lại dưới tác động của nhiệt. Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò mà nhưng nàng không có thời gian lau đi, nàng đang tập trung tinh thần cho việc luyện dược, không thể phân tâm.
Hắn ngồi một bên, chăm chú nhìn nàng đang luyện dược, một đứa bé mới có mấy tuổi làm việc thật nghiêm túc . Hắn không hiểu tại sao quy tắc của hắn lại bị phá vỡ trên người đứa bé này, không hiểu tại sao lại tin tưởng một cô bé xa lạ. vẫn chưa đầy năm tuổi. Ở đứa bé này, hắn cảm thấy một sự thành thục không giống với tuổi của nàng. Đồng thời cũng kinh ngạc , một đứa bé mới mấy tuổi đã là một dược sư. Nơi hắn ở nghề dược sư rất hiếm gặp, nàng là ai lại thần thông như vậy, có lẽ hắn là may mắn nên mới gặp được nàng ở đây đi. Có lẽ chính hắn cũng không biết rằng, hắn đã vô thức tin tưởng vào nàng, nhận thức nàng, cho đến mãi sau này, hắn cũng vẫn không quên cảm ơn "người anh em tốt" của hắn đã giúp hắn gặp được nàng.
Một canh giờ sau đan dược đã thành công được điều chế , Như Yên khuôn mặt tái nhợt vì thiếu linh khí chầm chậm đưa viên đan dược cho đứa bé kia
"Đây là đan dược gây tê, nó chỉ hỗ trợ thôi, ngươi mau uống để ta trị liệu cho ngươi"
Hắn không do dự cầm lấy nuốt xuống, tức thì cảm thấy đau đớn biến mất, mày giãn ra, đưa mắt nhìn nàng kia đang cẫm trên tay một đống cành cây được chặt dài dẹp, rất vuông vắn, hắn còn đang tò mà nàng định làm gì thì nàng ta vươn tay kéo tay của hắn lại
"cái này gọi là nẹp tay lại, trong đan dược có thành phần giúp giảm đau và tái tạo lại xương cốt nhanh chóng, trước khi tay ngươi khỏi hẳn không dược phép tháo nó ra hiểu chưa" vừa nói vừa cố định lại vị trí xương, dùng một loại dược liệu quấn quanh, rồi bó nẹp cố định lại (cái này tương tự bó bột)
Hắn cái hiểu cái không gật đầu, nìn cánh tay nhỏ bé, từng ngón tay trắng hồng, mập mạp đang cẩn thận băng bó cho hắn, hắn đột nhiên rất muốn cả đời bảo hộ đôi tay này.
"Bình thường không có dược liệu của ta thì phải mất 100 ngày mới lành, bây giờ ngươi chỉ cần một tuần thôi, nhớ lời ta nói, không được làm chúng nó sai vị trí đấy."
Xong xuôi mọi việc, nàng thu thập đồ vào giỏ, nhìn trời đã muốn tối, chết, nàng quên mất là nàng trốn đi, không biết ở nhà không thấy nàng đã loạn đến như thế nào, không được nàng phải về. Quay sang bất chợt thấy tên nhóc thích im lặng kia đang nhìn mình, nàng nghĩ nghĩ một lát rồi nói :
"haiz xem ra ngươi cũng không còn chỗ để đi, thế này vậy, ngươi đến nhà ta đi, đợi tay ngươi khỏi rồi hãy đi"
Nói xong Như Yên thật muốn đâm đầu vào gối mà, nàng dẫn người lạ về gia tộc phải biết ăn nói thế nào đây, nàng đã quên mất là nàng lén lút rời khỏi nhà , chưa kể để kẻ lạ mặt biết về bí mật của gia tộc cũng không tốt. Do dự một lát, nàng nhỏ giọng:
"Hay ngươi ở tạm một cái động gần đây đi, ta sẽ mang đồ ăn cho ngươi, dẫn ngươi về nhà ta sợ...."
"được" Hắn biết nàng lo sợ điều gì. Hắn cũng đoán nàng không phải người có gia thế bình thường.
Mất thêm nửa canh giờ mới sắp xếp chỗ ở cho tên nhóc đầu gỗ kia, là cái động của sam sam trước đây ở, tương đối sạch sẽ và ấm áp. để lại một ít lương khô và nước lại, Như Yên nhanh chóng cáo từ rồi quay về gia tộc.
khi ra đến cửa nàng nghe bên trong vọng ra tiếng nói:
"Tên ta là Chí Hằng, Nạp Lan Chí Hằng "
"Nam Y ngươi cho tiến hành kế hoạch đi "
"Thuộc hạ tuân mệnh" trong bóng tối một người mặc áo đen cung kính hiện ra , quỳ xuống lĩnh mệnh rồi nhanh chóng lui xuống.
Ở một nơi khác, các trưởng lão cũng đang âm thầm bàn bạc với nhau.
" Hừ không ngờ con nhóc đó mạng thật là lớn, kế hoạch lần này thất bại, cũng không chứng thực được thân phận của Thang Chỉ Doanh kia, xem ra sau này muốn ra tay sẽ càng khó khăn hơn". Nói chuyện là bát trưởng lão.
"Này các ngươi nói gì đi, bây giờ chắc chắn cái tên nhóc mộc Thăng kia sẽ càng thêm cố kị và đề phòng chúng ta, một ngày nào đó hắn lớn mạnh, cái tên kiêu ngạo đó nhất định sẽ không để chúng ta vào mắt. Nếu hắn ta biết được cái chết phụ thân hắn cũng do chúng ta sắp xếp, vậy thì chỉ sợ ....."
Nghe xong bát trưởng lão than vãn, ba người còn lại rơi vào trầm mặc, nhíu mày sâu suy nghĩ . Trầm ngâm một lát, nhị trưởng lão lên tiếng:
" Việc chúng ta bây giờ nên làm đó là nhẫn." Nói xong phất tay áo bỏ đi.
"Cái lão già chết tiệt kia nói thế là sao, bây giờ không thừa dịp tên nhóc đó chưa đủ lông đủ cánh trừ khử hắn ta, còn đợi tới khi nào? khi hắn trưởng thành sao, lúc đó chỉ sợ người chết là chúng ta kìa.
"bát trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút đi, hiện tại chúng ta không thể động vào Mộc Thăng được, Thứ nhất chưa rõ thân phận của thê tử hắn, Thứ hai sau chuyện vừa rồi nếu bây giờ Mộc Thăng gặp chuyện mọi người sẽ nghi ngờ chúng ta ra tay, đó là lợi bất cập hại. Cuối cùng, ngươi không thấy kì lạ sao?? tại sao con nhóc Như Yên kia lại thoát khỏi miệng rắn, là ai đã cứu nó mà không để lại chút dấu vết nào." Lục trưởng lão híp mắt phân tích
"Vẫn là nhị trưởng lão nói đúng, chúng ta là nên "nhẫn"" Vừa xoay xoay ban chỉ trên ngón cái.
"hừ, sớm muộn gì cũng có ngày ...." Bát trưởng lão nói được một nửa, ánh mắt hung ác nhìn về phía rừng mai.
Trong rừng mai , Như Yên được mẫu thân ôm dạo quanh lương đình cho thoáng khí, mấy hôm nay phải ở trong phòng làm nàng rất ngột ngạt. Chuyện hôm đó khiến mẫu thân nàng hoảng sợ từ đó tới nay vẫn chưa rời nàng dù nửa bước. Âm thầm trao đổi cùng Sam Sam, nó nói cho nàng biết hôm đó sau khi giết độc xà, nó nhanh chóng lần theo luồng linh thức quỷ dị ấy nhưng bị mất dấu. Có lẽ tên đó nhận ra có điều gì không ổn nên đã rời khỏi đó. Nàng dặn dò nó thăm dò bên hội trưởng lão nhưng thật lạ là bọn họ không có động tĩnh gì khác thường.
Không tra được điều gì, mọi chuyện cứ như vậy chìm xuống. Những ngày sau đó cuộc sống diễn ra thật êm đềm.Như yên tiếp tục cho Sam sam chú ý động tĩnh khắp Ngọc Lung nhai nhưng cũng không phát hiện ra điều bất thường, vì vậy nàng yên tâm tiếp tục làm con sâu lười .
****************************
Thời gian cứ trôi đi thật nhanh , thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Sau núi giả, dưới những gốc mai không biết bao nhiêu tuổi, một bé gái khoảng bốn tuổi đang thảnh thơi ngồi trên đu dây sưởi nắng. Nàng kia một thân phấn hồng, làn da trắng muốt không tì vết, đôi mắt đen to tròn trong suốt như nước hồ thu, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm, hai búi tóc tròn hai bên đỉnh đầu được buộc tua dây xanh mềm mại. Nàng ngồi đấy trông như một linh tinh không dính bụi trần gian, như ngọc nữ lạc xuống phàm trần. Bên cạnh nàng một con vật lông trắng muốt trông như hồ ly , lại giống như con mèo lớn nàm lim dim hưởng thụ bàn tay nhỏ bé vuốt ve, Nàng kia chính là Mộc Như Yên .
Ba năm nay , nàng đã thực hiện thành công ước nguyện biến thành sâu gạo, cuộc sống thanh thản, an nhàn. Nàng được vị mẫu thân ôn nhu xinh đẹp và phụ thân thiên tài sủng thành một viên ngọc, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Dần dần trong mắt mọi người trong gia tộc nàng là nhân vệt nhỏ bé , yếu đuối cần được chăm sóc và che chở. Mà nàng cũng thuận theo ý nghĩ của mọi người hoàn thành hình tượng một thiên sứ đáng yêu, nhu thuận. Chỉ có sam sam bên cạnh mới biết tiểu thiên sứ trong mắt mọi người có bao nhiêu phúc hắc, bao nhiêu đen tối.
Đối với Như Yên, nàng tuyệt đối khẳng định mình là trong sáng, thiện lương và yếu đuối đến mức nào. Xem, nàng biết sam sam thích mĩ vị nên nàng tự tay làm món ngon cho nó nếm thử, nàng rất là có lòng thương người, nhầm là thương ma thú đó nha .
Con thú nào đó khóc không ra nước mắt, "là chủ nhân lấy ta làm thí nghiệm ăn thử mấy món ăn người sáng tạo đó, có bao nhiêu "mĩ vị" trong đó có ai biết không".
Lại xem, nàng rất lo cho tên nhóc mập Kỳ Lĩnh trong tộc có thể mập quá mà kém phát triển trí thông minh nên nàng quyết định giúp hắn nhanh chóng "tiêu hóa" thức ăn, tránh tình trạng mỡ dư thừa, nàng đúng là rất thiện lương ".
Con thú nào đó khinh bỉ, "chủ nhân người thật sự không phải là đang kiểm tra xem thuốc xổ người mới chế tạo công hiệu thế nào đó chứ ????".
Như Yên liếc mắt, " thế còn việc ta thương tiếc cho đám hoa trong hoa viên ngoài kia sẽ nhanh chóng héo úa lìa cành, tâm hồn ta rất mỏng manh đó".
Con thú nào đó rất đồng tình gật đầu, "thế nên người mới vặt hết chúng xuống đem làm cái gì đó gọi là "nước thơm" có phải hay không???".
Như Yên mặt mày nghiêm túc, "sai đó phải gọi là "nước hoa". hoa rụng xuống sẽ thật lãng phí, nên ta quyết định sẽ biến chúng thành nước hoa. Xem ta thật là người biết tiết kiệm haizzz"
Con thú nào đó : ??????
Ba năm, nàng thành công trở thành một dược sư, không chỉ nghiên cứu về y dược, nàng còn nghiên cứu độc dược, tuy chưa thể gọi là có được chân truyền từ mẫu thân tộc, nhưng đối với đại lục này mag nói đó là chuyện cỡ nào kinh động, gì chứ một dược sư bốn tuổi. Không dừng lại ở đó nàng còn tu luyện linh lực, có thể nói nàng là một thiên tài tu luyện, hiện tại nàng đã trở thành linh sĩ cấp 8, điều mà thiên tài trên đại lục tức lão cha nàng khi 12 tuổi đã đạt tới. Đương nhiên cũng phải kể đến công lao to lớn khi nàng kế ước với sam sam.
Trên đại lục này tu luyện linh lực có 5 bậc linh sĩ, linh sư, linh tông , linh giả và linh vương , mỗi bậc lại có 9 cấp. Nghe nói sau khi tu luyện vượt cấp linh vương sẽ thăng thiên, trở thành tiên nhân. Đương nhiên , điều đó chỉ có trong truyền thuyết. Truyền thuyết kể lại ngàn năm trước có một vị cường giả đã thành công vượt qua ngưỡng linh vương thăng thiên làm tiên, từ đó tiêu dao khắp chốn bồng lai tiên cảnh. Như Yên cảm thấy rất buồn cười, tốn bao nhiêu năm tu luyện chỉ để cuối cũng thành tiên, ngao du sơn thủy, nếu là nàng, nàng dứt khoát dạo chơi từ lâu, việc gì phải làm khổ chính mình.
Nàng chính là người nói thì sẽ làm, thực chất thì nàng thường xuyên trốn khỏi vực nhai đi tìm hiểu thế giới bên ngoài, đương nhiên là đi cùng với tòng phạm Sam Sam. Hôm nay nàng thành công hóa giải kết giới cuối cùng của gia tộc, ba năm qua nhờ có những lần trốn đi chơi mà kiến thức về trận pháp của nàng có thể nói là nhất đẳng, kết giới, ấn kí, trận pháp với nàng mà nói giống như người bạn quen thuộc, có biến ảo vi diệu bao nhiêu đi nữa nàng cũng dễ dàng hóa giải.
Thuận lợi phá giải xong kết gới cuối cùng, nàng cùng Sam Sam bước vào khu rừng rậm ngay trước mắt. Như Yên biết khu rừng rậm này từ nửa năm nay, tuy nhiên nàng không dám đi quá xa khỏi khu vực của gia tộc bởi thực lực của nàng không cao, rất dễ gặp nguy hiểm. Khu rừng rậm này là nơi sinh sống của nhiều loài ma thú, cũng là nơi có rất nhiều thảo dược . Tuy trong phòng dược bí mật của mẫu thân không thiếu dược vật gì, nhưng là nàng thích tự mình nhận biết và tìm kiếm dược liệu hơn.
Hôm nay mục tiêu của nàng là tìm một loại cỏ tên “phong gia”* , đây là nguyên liệu chính trong đan dược gây tê mà nàng đang nghiên cứu. Tuy thế giới này có đan dược trị thương nhưng mà đó chỉ là khi bị thương phần mềm mà thôi, nếu như bị thương vào gân cốt thì coi như hết đường cứu chữa. Mà nàng muốn làm một dược sư thiên tài, nàng muốn mang những điều nàng biết ở hiện đại bổ sung cho những thiếu sót ở nơi đây. Cũng may trước đây do nhàm chán, nàng đã đọc rất nhiều sách về chuyên ngành bác sỹ gây mê của Tiểu Mai, bây giờ đúng là có dịp mang ra thực hành rồi. ( các bạn còn nhớ Tiểu Yên nhà ta có trí nhớ vô cùng tốt , đọc một lần nhớ mãi chứ )
*Cuốn “Lý Giải về Thực Vật” đã trình bày, “Phong gia sống ở vùng thảo nguyên hoang dã tại tỉnh Quảng Tây. Nhưng tên cướp thường lấy thân của nó, vò nát chúng, và bỏ chúng vào đồ ăn để làm cho nạn nhân của chúng bất tỉnh để chúng có thể ăn trộm đồ đạc của họ.
“Chủ nhân theo như hiểu biết của sam sam “cỏ phong gia hay mọc ở nơi không ẩm ướt qúa, không khô quá, sợ là trong rừng này không có .”
“Ngươi yên tâm ta biết rõ điều đó, trong cánh rừng này có một suối nước nóng, gần đó không khí vừa đủ, biết đâu vận khí của chúng ta tốt” vừa nói vừa rảo chân nhanh hơn.
Khu rừng này nếu ở hiện đại, có lẽ cũng là rừng nguyên sinh nổi tiếng đi, nhiều loài cây đan xen chằng chịt, dưới đất nhiều bụi cỏ gai, nấm chen chúc nhau đấy là chưa kể các cành cây rơi gãy, rêu xanh phủ kín, đầm lầy được ngụy trang bởi vô số lá khô. Đường rất khó đi, thỉnh thoảng lại có những côn trùng độc, rắn, các loại thực vật ăn thịt….. để người bình thường bước chân vào nơi này, có lẽ cũng khó toàn mạng mà đi ra ngoài. Như Yên vừa đi vừa sử dụng linh khí bao bộc để tránh va chạm vào các lá cỏ sắc nhọn, nhưng cấp bậc của nàng vẫn còn thấp, không lâu sau đó, nàng hoàn toàn phải chân không dò từng bước một, cẩn thận tìm đường.
Sau hai khắc cuối cùng cũng tìm được một nơi khí hậu thích hợp , nàng dừng lại thở dốc, sau đó nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. May mắn trời không phụ long người, trong bụi cỏ gai rậm rạp, nàng tìm được một bụi “Phong Gia” . Cẩn thận ngắt lấy bỏ vào chiếc túi bên hông, nàng nhìn sắc trời ngả về tây quyết định nhanh chóng trở về. Đúng lúc ấy nàng bỗng nghe thấy nhiều tiếng động lạ, theo kinh nghiệm nhiều lần vào khu rừng này, nàng đoán là gặp dã thú hoặc ma thú gì đó. Nhanh chóng tìm một chỗ bí mật ẩn mình, thu lại hơi thở, nàng quan sát về nơi có tiếng động.
Cách đó chừng vài mét, xuyên qua tán cây rậm rạp, nàng nhìn thấy một nhóm người đang di chuyển lại ngay dưới gốc cây nàng đang ẩn mình. Mấy người đó đeo khăn che mặt, mặc quần áo bó sát người, một trong những tên đó đang vác một bao tải trên vai. Bao tải được ném xuống, lộ ra một đứa bé chừng mười tuổi, gương mặt trắng bệch, dường như đang trúng độc,trên người đứa bé đó mặc quần áo màu trăng non, tuy bị trói nhưng cả người vẫn toát lên khí cất cao quý bất phàm, giương đôi mắt màu hổ phách, không sợ hãi nhìn chằm chằm vào đám người kia. Đám người kia có vẻ chột dạ, lui lại vài bước, cùng lúc đó từ sau đám người , một đứa bé trai khác cũng theo ra, Như Yên nhìn thấy gương mặt nó giống đứa bé trai đang nằm kia đến sáu phần, chỉ có điều khí chất trên người nó toát ra không thể sánh bằng đứa bé đang nằm kia. Nó nhìn đứa bé dưới đất rồi cất giọng :
“Đại ca, ngươi cũng có ngày hôm nay sao, hừ ngươi và nương ngươi cuối cùng cũng bại dưới tay nương ta đi, ta xem lần này cha có còn che chở cho mẹ con ngươi được không , Ngươi tồn tại làm che đi hào quang của ta, cả gia tộc chỉ biết đến ngươi, cha sủng ái ngươi chỉ vì ngươi là một thiên tài, còn ta đây thì sao. Tại sao không ai nhìn thấy sự xuất sắc của ta ???”
“Chỉ cần ngươi biến mất khỏi thế giới này, ta sẽ đòi lại tất cả những gì đáng ra ta nên có, hừ để ta xem nương ngươi khi mất đi đứa con thiên tài, liệu phụ thân có còn che chở cho nàng ta, rất nhanh thôi, ngươi hãy chống mắt mà xem mẫu thân ta xử lý nàng ta như thế nào hahahaha.”
" Hừ ngươi vẫn không chịu lên tiếng sao, đại thiếu gia, ngươi nên nhớ hiện tại mạng ngươi đang nắm trong tay ta, ngươi đã không còn là đại thiếu gia uy phong nữa rồi. Đại ca hiện tại ngươi cái gì cũng không phải, ngươi còn có gì để kiêu ngạo sao? hahaha "
Đứa bé nắm dưới kia vẫn im lặng không lên tiếng, mặc cho đứa còn lại nhạo báng , nhưng đôi môi mím chặt và đôi mày hình chữ xuyên cho thấy nó đang khó chịu. Như Yên thầm cảm thán, mới tầm mười tuổi mà đã ẩn nhẫn bậc này, tương lai có lẽ sẽ là một nhân vật lớn, đáng tiếc...
"Nhị thiếu gia , người vẫn là giải quyết nhanh một chút, "không môn" sắp đóng, chúng ta nếu muộn sẽ không quay lại đây được, "
"Hừ, không cần ngươi dạy khôn bản thiếu gia, cút sang một bên cho ta"
Người áo đen biết điều cúi đầu lui sang một bên, trong lòng thì khinh bỉ, "nếu không có bọn ta ngươi dễ dàng thực hiện được kế hoạch trừ khử đại thiếu gia sao, ngươi có thể trở thành người thừa kế gia tộc sao??"
Vị nhị thiếu gia kia cúi người xuống sát bên tai cậu bé nằm dưới đất thì thầm:
"Hừ đại ca, ngươi bây giờ chỉ như một con chó không hơn không kém, hãy mở to mắt mà xem ta hành hạ mẹ ngươi. Yên tâm ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng thế đâu, ngươi phải sống thật tốt mà xem ta như thế nào lấy đi tất cả của ngươi ."
Sau đó đứng thẳng lên ra lệnh cho mấy kẻ xung quanh:
" Các ngươi phế cánh tay hắn cho ta, ta muốn xem xem một kẻ phế vật sẽ như thế nào sống sót ở nơi hoang vu này. Các ngươi không cần lo sợ , hắn đã trúng độc linh lực đã bị phong bế, hiện tại cũng không còn là đại thiếu gia của các ngươi nữa. Tương lai đi theo ta, đối với các ngươi mà nói sẽ trăm lợi mà không hại, nhanh tay một chút, chúng ta còn phải quay về"
Mấy tên thuộc hạ nghe lệnh đều khởi vận linh lực , ngưng tụ những quả cầu sáng ném thẳng về phái vị đại thiếu gia nằm dưới đất kia. Đứa bé kia không hề sợ hãi, vẫn nhìn chắm chằm vào bọn họ , kể cả lúc mấy quả cầu kia phế đi đôi tay của hắn, hắn vẫn cắn răng , không rên la một tiếng.
Ngồi trên cây Như Yên vẫn sở vi bất động , không phải nàng không muốn cứu người mà nàng lực bất tòng tâm, tu vi nàng không bằng bọn họ, bọn họ ít nhất cũng là linh sư cấp 5, 6 gì đó đi . Nàng cũng không muốn gọi sam sam trợ giúp . Nàng biết có những chuyện không thể dính vào, nếu không hậu quả khôn lường. Nhìn bọn họ chỉ là thuộc hạ mà cấp bậc đã cao như thế có lẽ là người của một gia tộc lớn nào đó, từ ngữ bọn họ sử dụng rất khó hiểu cái gì mà "không môn sẽ đóng" nàng không biết đó là gì . Nàng chỉ có thể âm thầm quan sát tiếp.
Sau khi phế đi đôi tay đứa bé kia, bọn người đó nhanh chóng rút lui, Như Yên đợi một lát, xác định bọn họ đi thật mới nhảy ra khỏi chỗ giấu mình. Nhanh chóng xem xét đứa bé khi nãy, bây giờ đang cố lết người dựa vào gốc cây.
Nhận ra có người tới gần, đứa bé cảnh giác quay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh một cô bé khoảng bốn ,năm tuổi, mặc bộ thanh y, làn da trắng nõn nà, mắt đen lúng liếng, giống như một linh tinh giữa rừng rậm .Hắn chưa bao giờ gặp qua một đứa bé đáng yêu như thế.
"Ngươi hẳn là đau đi, hiện tại không có bọn họ, có thể kêu lên cho dễ chịu" Nói chuyện là Như Yên, không hiểu sao nàng rất có hảo cảm với đứa bé này.
Bị tiếng nói thanh thúy đánh gãy suy nghĩ, Đứa bé kia thu hồi tầm mắt quan sát nàng, nhưng vẫn cảnh giác nhìn nàng , không lên tiếng.
"Ngươi không cần sợ, ta sẽ không hại ngươi, cái này cho ngươi, có thể giải độc của ngươi" nói rồi nàng lấy một bình sứ từ trong chiếc túi bên hông, đổ ra một viên, đưa cho hắn.
Chần chừ trong giây lát, hắn nhận lấy, cho vào miệng, nuốt xuống. Một cảm giác mát lạnh chạy dọc khắp cơ thể, linh lực tiêu biến đang quay trở lại với tốc độ nhanh chóng. Không đầy một khắc sau hắn thấy trong người tràn đầy năng lượng như cũ, có điều, hai tay đau nhói nói cho hắn biết một sự thật, hắn là một phế nhân. Nén cảm giác bi thương, hắn ngước lên nhìn đứa bé vừa đưa đan dược cho mình, xưa nay hắn là kẻ lạnh lùng không bao giờ tin người lạ, lần này ma xui quỷ khiến thế nào khi nhìn vào đôi mắt trong veo không nhuốm chút tạp niệm kia, hắn lại dễ dàng tin tưởng như thế. Đứa bé kia vẫn giương đôi mắt long lanh như hồ nước thu nhìn hắn đầy mong đợi.
"cảm ơn"
"không cần cảm ơn ta, sau này ngươi định thế nào, tay của ngươi..." , vừa nói vừa ngồi xuống cầm lấy cánh tay hắn xem xét.
Nàng cầm tay hắn, hắn lại không có bài xích như mọi lần, chính hắn cũng cảm thấy thật kì lạ, có ai không biết đại thiếu gia hắn không thích nhất người khác đụng chạm. Trừ mẫu thân, nàng là người thứ hai không khiến hắn cảm thấy bài xích.
"cũng may chỉ bị gãy xương, gân cốt không bị sao cả , ngươi yên tâm, sẽ mau lành thôi"
Nàng nói làm hắn càng thấy chua xót, ai mà không biết, gãy xương sẽ không liền được, hắn sẽ trở thành phế nhân sao, một kẻ đã từng là thiên tài như hắn, một kẻ luôn đứng trên cao nhìn mọi người. Mẫu thân sẽ ra sao khi không có hắn, ngoài hắn ra nàng không có gì cả, nhị đệ nói đúng, mẫu thân không quyền thế, không thân thích làm sao để sống tiếp ở nơi ăn thịt người đó. Phụ thân, hắn không trông mong được vào con người này bảo vệ mẫu thân.
"tại sao ngươi thích im lặng như vậy, nói nhiều hơn một chút sẽ chết sao?"
"không cần an ủi, tay ta sẽ không lành được. "
"ai nói không lành được, ta nói ta sẽ trị lành cho ngươi, ngươi có tin không?"
"ngươi ư, quá nhỏ" vừa nói vừa nhắm mắt lại"
"này ta nói ta trị được tức là ta sẽ trị được, năng lực đâu có thể nhìn vào tuổi tác, ngươi không tin thì thôi, ta mặc kệ ngươi, hừ"
Nói xong xách giỏ thuốc chuẩn bị quay về. Trời sắp tối rồi, nếu không nhanh quay về sẽ bị phát hiện mất. Nàng có lòng tốt nên mới muốn giúp một kẻ không quen biết, nàng tuyệt đối khẳng định là chỉ muốn giúp hắn thôi chứ không muốn lấy hắn làm thử nghiệm cho đan dược mới đâu . Đúng, nàng chính là muốn giúp hắn thôi !!! [chết cười :)) ]
"Đợi đã, ngươi chắc chắn có thể trị khỏi?"
"Ta chắc chắn chữa khỏi. Thế nào, muốn thử sao ?"
" Được, ta đồng ý"
Như Yên trong lòng hai tay giơ chữ V, ngoài mặt vẫn thể hiện bình tĩnh , nàng đặt chiếc giỏ xuống, từ trong giỏ tìm ra một chiếc nồi đồng nhỏ, dao, đá đánh lửa, mấy loại thảo dược, cả cỏ "phong gia" mới tìm được... dưới sự trợ giúp của Sam Sam bắt đầu luyện dược.
Đầu tiên là tính toán tỉ lệ dược liệu, sau đó nhóm lửa, làm nóng chiếc nồi, đổ một ít dịch tễ vào, đun sôi, sau đó thả dược liệu vào, cuối cùng vận linh khí bao quanh ngọn lửa và chiếc nồi nhỏ, điều khiển nhiệt độ thích hợp, đưa linh khí ngấm vào dược đang được cô đặc lại dưới tác động của nhiệt. Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò mà nhưng nàng không có thời gian lau đi, nàng đang tập trung tinh thần cho việc luyện dược, không thể phân tâm.
Hắn ngồi một bên, chăm chú nhìn nàng đang luyện dược, một đứa bé mới có mấy tuổi làm việc thật nghiêm túc . Hắn không hiểu tại sao quy tắc của hắn lại bị phá vỡ trên người đứa bé này, không hiểu tại sao lại tin tưởng một cô bé xa lạ. vẫn chưa đầy năm tuổi. Ở đứa bé này, hắn cảm thấy một sự thành thục không giống với tuổi của nàng. Đồng thời cũng kinh ngạc , một đứa bé mới mấy tuổi đã là một dược sư. Nơi hắn ở nghề dược sư rất hiếm gặp, nàng là ai lại thần thông như vậy, có lẽ hắn là may mắn nên mới gặp được nàng ở đây đi. Có lẽ chính hắn cũng không biết rằng, hắn đã vô thức tin tưởng vào nàng, nhận thức nàng, cho đến mãi sau này, hắn cũng vẫn không quên cảm ơn "người anh em tốt" của hắn đã giúp hắn gặp được nàng.
Một canh giờ sau đan dược đã thành công được điều chế , Như Yên khuôn mặt tái nhợt vì thiếu linh khí chầm chậm đưa viên đan dược cho đứa bé kia
"Đây là đan dược gây tê, nó chỉ hỗ trợ thôi, ngươi mau uống để ta trị liệu cho ngươi"
Hắn không do dự cầm lấy nuốt xuống, tức thì cảm thấy đau đớn biến mất, mày giãn ra, đưa mắt nhìn nàng kia đang cẫm trên tay một đống cành cây được chặt dài dẹp, rất vuông vắn, hắn còn đang tò mà nàng định làm gì thì nàng ta vươn tay kéo tay của hắn lại
"cái này gọi là nẹp tay lại, trong đan dược có thành phần giúp giảm đau và tái tạo lại xương cốt nhanh chóng, trước khi tay ngươi khỏi hẳn không dược phép tháo nó ra hiểu chưa" vừa nói vừa cố định lại vị trí xương, dùng một loại dược liệu quấn quanh, rồi bó nẹp cố định lại (cái này tương tự bó bột)
Hắn cái hiểu cái không gật đầu, nìn cánh tay nhỏ bé, từng ngón tay trắng hồng, mập mạp đang cẩn thận băng bó cho hắn, hắn đột nhiên rất muốn cả đời bảo hộ đôi tay này.
"Bình thường không có dược liệu của ta thì phải mất 100 ngày mới lành, bây giờ ngươi chỉ cần một tuần thôi, nhớ lời ta nói, không được làm chúng nó sai vị trí đấy."
Xong xuôi mọi việc, nàng thu thập đồ vào giỏ, nhìn trời đã muốn tối, chết, nàng quên mất là nàng trốn đi, không biết ở nhà không thấy nàng đã loạn đến như thế nào, không được nàng phải về. Quay sang bất chợt thấy tên nhóc thích im lặng kia đang nhìn mình, nàng nghĩ nghĩ một lát rồi nói :
"haiz xem ra ngươi cũng không còn chỗ để đi, thế này vậy, ngươi đến nhà ta đi, đợi tay ngươi khỏi rồi hãy đi"
Nói xong Như Yên thật muốn đâm đầu vào gối mà, nàng dẫn người lạ về gia tộc phải biết ăn nói thế nào đây, nàng đã quên mất là nàng lén lút rời khỏi nhà , chưa kể để kẻ lạ mặt biết về bí mật của gia tộc cũng không tốt. Do dự một lát, nàng nhỏ giọng:
"Hay ngươi ở tạm một cái động gần đây đi, ta sẽ mang đồ ăn cho ngươi, dẫn ngươi về nhà ta sợ...."
"được" Hắn biết nàng lo sợ điều gì. Hắn cũng đoán nàng không phải người có gia thế bình thường.
Mất thêm nửa canh giờ mới sắp xếp chỗ ở cho tên nhóc đầu gỗ kia, là cái động của sam sam trước đây ở, tương đối sạch sẽ và ấm áp. để lại một ít lương khô và nước lại, Như Yên nhanh chóng cáo từ rồi quay về gia tộc.
khi ra đến cửa nàng nghe bên trong vọng ra tiếng nói:
"Tên ta là Chí Hằng, Nạp Lan Chí Hằng "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.