Chương 322: Băng nguyên lưu huyết dạ
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Nguyên nhân Mặc Phỉ Đặc bị phong ấn chính là Bào Uy Nhĩ.
Năm đó mỹ nhân ngư một mình xâm nhập địa ngục, đánh bại Tam đại Thần Thú. Sau đó hai bên ký hiệp ước, Bào Uy Nhĩ không được vào địa ngục cũng như Tam đại Thần Thú không được đến nhân gian. Vì thể Bì Nhĩ Tư mới phong ấn Mặc Phỉ Đặc rồi đưa hắn đến nhân gian, để tránh sự tìm kiếm của Bào Uy Nhĩ.
Hiệp ước này xem ra có vẻ như không công bằng với người chiến thắng là Bào Uy Nhĩ, nhưng Sở Thiên biết mỹ nhân ngư sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Vì thế đằng sau việc này nhất định có chuyện gì đó không được để cho người ngoài biết.
Sau khi nghe Mặc Phỉ Đặc nói xong nguyên nhân, Sở Thiên cười: “Miện hạ, cắt hai cái đầu của ngài rất rắc rối, không chỉ cần chuẩn bị cơ thể cho tiểu đệ mà rất nhiều dụng cụ ta không mang theo, ngài xem…”
“Ta cùng ngươi đi tìm Mạch Khẳng Tích trước!”
Sở Thiên nheo mắt cười, hắn chỉ chờ câu nói này của Mặc Phỉ Đặc!
——
Dọn dẹp xong thi thể của Bì Nhĩ Tư, Sở Thiên sai người đến chào hỏi Lô Địch Tam Thế rồi tiếp tục thẳng tiến Cực địa băng nguyên!
Mười ngày sau, Sở Thiên đến vùng hồ nước đóng băng gây ra trận hồng thủy năm đó.
“Còn một ngày nữa là đến Cực địa băng nguyên rồi!” Sở Thiên đang ngồi nói chuyện với Mặc Phỉ Đặc trên Phi Đỉnh.
Mặc Phỉ Đặc không để ý đến Sở Thiên, gương mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nụ cười được gọi là màn mở đầu của sự tàn sát hàng loạt.
“Miện hạ, ngài…”
“Tiểu đệ, ra đây!” Sát Kiếp Giả gọi tiểu Mặc Phỉ Đặc, cười, “Sức mạnh của ta cho đệ mượn. Nhìn xem đội ma thú trước mặt kia có phải bọn lần trước suýt chút nữa hại chết đệ không?”
Tiểu Mặc Phỉ Đặc chạy đến bên cửa sổ ngó ra nhìn, rồi giận dữ, “Hừ, chính là chúng! Lần trước chúng bán cả đệ và Phất Lạp Địch Nặc ca ca!”
Không lẽ là Hy Nhĩ?! Sở Thiên cũng nhìn nhưng tiếc là không nhìn thấy gì cả. Có điều bọn bán Sở Thiên thì chỉ có thương nhân ma thú ở Cực địa băng nguyên --- Gấu trắng cấp chín Hy Nhĩ!
“Tốt, rất tốt!” Sát Kiếp Giả Mặc Phỉ Đặc bỗng biến mất.
Nháy mắt là Mặc Phỉ Đặc trở lại.
Tóc tóc!!!
Máu tưới nhỏ tong tỏng từ tay hắn, sau đó hai tay Mặc Phỉ Đặc lại trở lại vẻ óng ánh như xưa.
“Phất Lạp Địch Nặc, cho ta mượn Anh Cách Lạp Mỗ, và hãy bảo A Mạt Kỳ nhanh chóng đến đây!” Mặc Phỉ Đặc không hề có sự phấn khích sau khi giết người mà ngược lại thần sắc lại hơi nặng nề, “Ta có được một tin từ linh hồn của Hy Nhĩ. Hắn đang chạy trốn, vì băng nguyên ở phương bắc xuất hiện Hắc Ám Thần tộc! Mạch Khẳng Tích gặp phải đối thủ rồi!”
Sở Thiên giật mình, lúc này Mạch Khẳng Tích tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không người chết không chỉ có mình hắn!
“Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi đi cũng Mặc Phỉ Đặc trước đi!” Sở Thiên nói.
Lao vội về phòng Sắt Lâm Na, Sở Thiên kéo A Tư Nặc lại, “Nếu còn muốn lấy AK47 thì không được ngủ! Bảo vệ Sắt Lâm Na và những người khác! Đã nghe rõ chưa hả?”
A Tư Nặc gật đầu mơ hồ.
“Sao vậy? Cực địa băng nguyên có chuyện gì à?” Sắt Lâm Na chau mày hỏi.
“Vẫn chưa rõ. Mặc Phỉ Đặc và Anh Cách Lạp Mỗ đã đến đó rồi!”
Sở Thiên lấy đá liên lạc kết nối với A Mạt Kỳ. “Bao lâu nữa ngươi có thể đưa Thần Công Tượng đến đây?”
“Ông chủ, ta đã đến đầm lây Trần Nê rồi, nhiều nhất là nửa ngày có thể đuổi kịp mọi người!”
“Tăng tốc lên! Trong vòng ba giờ nhất định phải đến!” Sở Thiên dứt lời là tắt luôn đá liên lạc, “Sách Long, cho Phi Đỉnh đứng yên tại chỗ. Ta đi tìm hiểu tình hình!”
“Phất Lạp Địch Nặc!” Sắt Lâm Na bỗng gọi giật lại, “Cơ thể chàng không thể dùng Thần Lực nữa rồi, không được đi!”
“Trong nhà ai là người quyết định?!” Sở Thiên quát.
Sắt Lâm Na không nói gì nữa, nàng biết Sở Thiên có thể giao gia tộc cho mình quản lý, thậm chí có thể giao cho Tiểu Bạch vẫn còn là chó, nhưng một khi hắn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Kể cả Tiểu Bạch được sủng ái nhất trong nhà!
“Mạch Khẳng Tích chết thì nàng và con cũng không sống được!” Sở Thiên để lại một câu rồi nhảy khỏi Phi Đỉnh.
Sắt Lâm Na thở dài, “Thiếp và con chờ chàng quay về…”
——
Nửa đêm, vầng Hồng Nguyệt lơ lửng trên cao, Cực địa băng nguyên máu chảy thành sông…
Mùi tanh nồng bốc ra từ đống thi thể tràn ngập mặt đất khiến Sở Thiên một bác sỹ thú y cũng cảm thấy buồn nôn! Có điều hắn kinh ngạc và phẫn nộ nhiều hơn.
Thi thể không có một cái nào của con người, toàn bộ đều là rồng!
Á Long, Phi Long, Cự Long, gì cũng có, thậm chí cả Hoàng Kim Long tộc!
Không thấy Mặc Phỉ Đặc và Anh Cách Lạp Mỗ đâu, nhưng Sở Thiên cách hàng trăm dặm đã nghe thấy tiếng thảm sát tàn khốc ở phía trước.
Những tiếng gầm thảm thiết thỉnh thoảng vang lên khiến cho cuộc thảm sát càng trở nên thê thảm.
Sở Thiên chết sững, hắn không biết Cực địa băng nguyên có Hắc Ám Thần tộc không nhưng ở đây chắc chắn đã xảy ra nội chiến Long tộc.
Vọng nhìn ra xa, tấm lá chắn băng tuyết đã bị nhuộm thành màu đỏ của máu nhưng hàng vạn con Cự Long vẫn đang liều mạng tấn công, một số lượng Á Long nhiều hơn thế cũng đang phối hợp với Cự Long không ngừng tàn sát.
Còn đối thủ của chúng chỉ là mấy chục con Hoàng Kim Long!
Không phải A Cổ Lạp Sơn đang phong sơn sao? Đâu ra mà nhiều Cự Long vậy?
Lá chắn băng tuyết vốn chỉ có ma pháp cấp cao mới có thể động tới, lúc này đã được truyền Thần Lực,
đang không ngừng tàn sát những con Cự Long xông lên trước.
“Đi chết đi!”
Sở Thiên vẫn đang sững người, nhưng hắn đã ở gần với chiến trường, những con Cự Long đang đà giết chóc không thể nào lại bỏ qua hắn.
“Hỏa Long cấp tám? Hừ!” sắc mặt không hề biến đổi, Sở Thiên rút ra Lưỡi đao Phán Quyết chém một nhát vào con Cự Long đang lao về phía mình.
Giết một nhưng chọc giận hàng trăm, nháy mắt, hàng trăm con Cự Long dừng việc tấn công tấm lá chắn phòng về kia, quay đầu nhìn Sở Thiên.
Cầm Cố, Thuận Lưu.
Xuất đao, thu đao!
Sở Thiên ung dung tiến vào chiến trường, mắt không thèm nhìn đối thủ, chỉ chăm chú tìm Mặc Phỉ Đặc và Anh Cách Lạp Mỗ.
“Ông chủ, bọn ta ở đây!”
Anh Cách Lạp Mỗ hét lên, đồng thời lao từ trong tấm lá chắn băng tuyết.
“Đợi ta!”
Thanh đao trong tay Sở Thiên nhanh hơn mấy phần, chiếc áo choàng trắng tinh đã bị máu rồng nhuộm thành màu đỏ tươi.
Anh Cách Lạp Mỗ cũng lao tới, kiểu loạn chiến này xảy ra căn bản là do hắn. Một quả cầu ánh sáng xanh phát ra từ người Anh Cách Lạp Mỗ, dù là ma pháp hay đấu khí, cứ chạm vào quả cầu là lập tức được tăng mạnh lên mấy lần và phản trở lại tất cả Cự Long. Kết quả sau đó là Cự Long thịt nát xương tan.
Sở Thiên và Anh Cách Lạp Mỗ gặp nhau trong biển máu.
“Mặc Phỉ Đặc đâu?” Sở Thiên hét, tiện tay chặt một con Cự Long ra làm đôi.
“Ông chủ nghỉ đi, để ta!”
Anh Cách Lạp Mỗ biết thân thể Sở Thiên không cầm cự được lâu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, Lĩnh Vực bỗng chốc mở rộng hàng trăm trượng.
Dùng cách của đối phương chống lại hắn, đó chính là Lĩnh Vực --- Phục Chế! Trong Lĩnh Vực, Cự Long không ra tay còn được, ra tay thì chắc chắn chết, chết dưới chiêu số của chính mình.
Lĩnh Vực được thu lại, trong vòng trăm trượng chỉ còn lại oan hồn.
“Ha ha, giết sướng lắm!” Sở Thiên lúc này mới nhớ ra nhiều năm trước biệt hiệu của mình là Đồ Tể, “Tiếp tục giết, tuyệt đối không được để Mạch Khẳng Tích chết ở đây!”
Anh Cách Lạp Mỗ không có niềm vui của giết chóc, ngược lại sắc mặt tối lại, “Ông chủ, mau vào lá chắn băng tuyết, ngoài này nguy hiểm!”
Nói rồi, Anh Cách Lạp Mỗ chỉ một ngón núi tuyết đối diện với tấm lá chắn.
Trên ngọn núi tuyết là một đám mây đen đang bao phủ, bên trên là một bóng người đứng. Dù Sở Thiên đang gần với hoàn cảnh cây đèn hết dầu nhưng vẫn cảm nhận được áp lực từ phía trước.
Nhưng cũng chỉ là áp lực, vẫn chưa đủ để tạo thành uy thế, vì trước mặt cái bóng đó có một đứa trẻ thấp bé, người đang hứng chịu mọi uy thế chính là Mặc Phỉ Đặc.
Chỉ là lúc này, Cự Long lại xông tới lấp đi sự thiếu hụt chết chóc.
“Mạch Khẳng Tích còn sống không?” Sở Thiên hỏi.
“Hắn vẫn ở dưới nước, nhưng Hải Đế Vương mẫu đã truyền Thần Lực vào lá chắn băng tuyết, đồng thời gọi ra Hoàng Kim Long tộc đang ẩn cư đến chi viện.”
“Còn sống là được rồi!”
Sở Thiên vừa đánh vừa lùi, rồi ẩn trong lá chắn phong tuyết.
Trong tấm lá chắn dày đến nghìn mét, tàn sát cũng tàn sát vô số. Có tư cách tàn sát ở nơi đây chắc chắn phải là cao thủ.
“Phất Lạp Địch Nặc, sao ngươi lại ở đây?” Hải Đế dưới sự bảo vệ của mấy con Hoàng Kim Long, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng là Thần Lực đã hao phí quá nhiều!
“Đừng để ý đến ta, việc này là thế nào? Khốn kiếp, ngươi muốn chết à?”
Sở Thiên đang hỏi Hải Đế vài chuyện bỗng một cái bóng màu vàng kim vụt đến sau lưng hắn.
Sở Thiên còn chưa động thủ thì đã có một võ sĩ mặc kim giáp bảo vệ hắn, “Không Gian Nhẫn!”
Hai tay võ sĩ đó không hề động đậy nhưng đối thủ đã bị xé thành hai mảnh.
“Hoàng Kim Lĩnh Vực!” Sở Thiên nhìn võ sĩ có nét mặt lạnh lùng như Mạch Khẳng Tích, hắn xác định người này nhất định thuộc vương tộc của Hoàng Kim Long tộc.
“Từ sáng hôm nay, cực địa băng nguyên bỗng xuất hiện vô số Cự Long và Á Long Thú. Khi chúng đến lá chắn băng tuyết mới bị Mạch Khẳng Tích phát hiện.” Hải Đế vẫn đang không ngừng truyền Thần Lực vào một viên băng nham, viên băng nham đó chính là phong nhãn của lá chắn băng tuyết.
“Không phải A Cổ Lạp Sơn đã phong sơn rồi sao? Những Cự Long này ở đâu ra vậy?”
Kim giáp võ sĩ nhấc cái xác vừa giết lên, “Điện hạ chắc nhận ra loại giáp này?”
Long Thần Vệ? Kẻ vừa tấn công mình là Long Thần Vệ? vậy Cự Long bên ngoài kia cũng đến từ A Cổ Lạp Sơn rồi?!
“Phong sơn không có nghĩa là không bao giờ ra tay nữa!” võ sĩ tập trung cao độ bảo vệ bên cạnh Hải Đế, tay ứng phó với những tên địch thỉnh thoảng tập kích, miệng thì nói: “Hơn nữa, thủ lĩnh của những Cự Long này hình như đã không phải là Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức nữa rồi!”
“Lẽ nào là người ở bên ngoài kia đang đấu nhãn với Mặc Phỉ Đặc?” Sở Thiên hỏi, “Mặc Phỉ Đặc nói hắn là Hắc Ám Thần tộc, hắn là ai?”
“Bọn ta cũng không rõ!” võ sĩ bỗng ngoảnh đầu nhìn đỉnh núi băng phong Mạch Khẳng Tích, ở đó đang có hơn trăm Long Thần Vệ đã phá vỡ phòng tuyến, bay về phía Mạch Khẳng Tích.
“Khốn kiếp!” võ sĩ không quan tâm được ở đây nữa mà quay người lao đi, “Điện hạ, bảo vệ đại tẩu của ta!”
Thì là ra huynh đệ của Mạch Khẳng Tích. Sở Thiên ngồi bên cạnh Hải Đế. Trận tàn sát vừa rồi đã khiến sinh mệnh tiềm lực của hắn không còn là bao, tóc đã biến thành màu trắng hết.
“Anh Cách Lạp Mỗ, đừng cho ai lại gần đây.”
Sở Thiên dặn dò xong thì nhắm mắt hồi phục Thần Lực.
Một lúc sau, Sở Thiên mở mắt --- Anh Cách Lạp Mỗ không hề đáp lại?
“Ông… Ông chủ chạy mau!”
Anh Cách Lạp Mỗ khó khăn để mở miệng, thân thể thì đang nỗ lực giữ vững Lĩnh Vực.
“Khặc khặc, Phục Chế? Hừ, Thần Lực của bản vương mạnh hơn ngươi nhiều, phục chế Lĩnh Vực của bản vương chỉ có chết thôi!”
Sở Thiên nhìn rõ được đối thủ của Anh Cách Lạp Mỗ, chính là Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, một Long Hoàng mặc Lời nguyền Tử Thần, có tam trùng Thần Lực, nhưng thần trí lại tỉnh táo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.