Chương 215: Công cuộc xây dựng đảo Bố Lôi Trạch
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
“Ngươi muốn nói đến Tề Bách Lâm?” Sở Thiên bừng tỉnh, “Mau đi gọi hắn đến đây!” nếu không phải Ba Bác Tát nhắc nhở thì Sở Thiên gần như đã quên mất nhà khoa học vĩ đại nhất đại lục này.
Tề Bách Lâm rất nhanh chóng đã đến. Vừa gặp mặt hắn đã tỏ ra hơi ngại ngùng, đứng khép nép trước mặt Sở Thiên “Ông chủ, đại pháo ta vẫn chưa nghiên cứu xong. Nhưng sắp rồi, cho ta thêm vài tháng nữa…”
“Không sao!” Sở Thiên phẩy tay “Ta tin ngươi có thể chế tạo ra được, nhưng cứ để đấy đã, ta có chuyện quan trọng hơn cần ngươi làm. Ngươi có thể thiết kế nhà ở và các công trình kiến trúc khác không?”
“Ta có thể!” Tề Bách Lâm ngẩng đầu tự tin nói, “Địa Tinh chúng ta là thợ giỏi nhất đại lục này, chế tạo vũ khí áo giáp bọn ta không bằng tộc Người lùn, nhưng nói đến xây nhà thì không ai vượt được ta hết!”
“Thế thì tốt! Ngươi xem cái này đi!”
Sở Thiên bảo Ba Bác Tát dùng pha lê ma pháp tạo ra hình ảnh về địa hình của Bố Lôi Trạch, rồi hỏi: “Giờ Bố Lôi Trạch đã là lãnh thổ của ta, nếu giao cho ngươi xây dựng nó thì ngươi định làm thế nào?”
Tề Bách Lâm đi quanh tấm bản đồ vài vòng rồi lấy giấy bút ra, nằm ngay xuống đất bắt đầu tính toán.
Một lúc sau, Tề Bách Lâm đứng dậy nói: “Ông chủ, địa hình ở đây ta đã rõ, không biết ông chủ muốn xây dựng chỗ này thành thế nào? Thành đô thị phồn hoa hay căn cứ quân sự, hay hải cảng?”
Sở Thiên gục gặc, Tề Bách Lâm có thể đưa ra câu hỏi này chứng tỏ hắn rất tự tin “Nếu ta muốn xây dựng căn cứ quân sự thì sao?”
Tề Bách Lâm nói: “Căn cứ quân sự cũng có nhiều loại, ông chủ muốn dùng để tấn công hay phòng ngự? Có thể đầu tư bao nhiêu tài lực?”
Sở Thiên gõ tay xuống mặt bàn, nheo mắt nói: “Tiền không thành vấn đề, dùng tùy ý. Nhưng ta muốn các nước trên thiên hạ này không dám coi thường đảo Bố Lôi Trạch của ta! Tề Bách Lâm ngươi có làm được không?”
“Ông chủ, ngài muốn ta xây dựng đảo Bố Lôi Trạch?” Tề Bách Lâm vội ngẩng lên.
“Hà hà…” Sở Thiên cười, ngươi là thợ hàng đầu của gia tộc, ta không dùng ngươi thì dùng ai?”
Tề Bách Lâm nghẹn ngào, một vạn năm nay, chưa từng có quốc gia hay quý tộc nào cho phép Địa Tinh chủ trì việc xây dựng lãnh thổ của họ. Địa Tinh có tham gia thiết kế nhưng công lao cuối cùng cũng thuộc về con người.
Dần dần, đôi mắt Tề Bách Lâm rực sáng.
Sở Thiên hỏi: “Ngươi có làm được không? Ta không yêu cầu Bố Lôi Trạch được như A Cổ Lạp Sơn nhưng nhất định không được thua kém thành Hoàng Kim!”
“Ta, Tề Bách Lâm, lấy danh dự của Thần Công Tượng xin thề!” Tề Bách Lâm quỳ xuống trước mặt Sở Thiên, giọng nói run run: “Ta đảm bảo sẽ xây dựng cho ông chủ một tòa thành đệ nhất đại lục! Dù Chiến Thần có đến cũng đừng mong phá vỡ!”
Nói xong, Tề Bách Lâm quệt nước mắt, nói tiếp: “Nhưng mong ông chủ nhận lời ta vài điều!”
“Nói đi!”
“Thứ nhất, ông chủ hay cho dân cư trên đảo rời đi chỗ khác! Đảo Bố Lôi Trạch chỉ được giữ những võ sĩ tâm phúc của gia tộc! Thứ hai, trừ A Mạt Kỳ ra, các ma thú khác đều do ta chỉ huy. Thứ ba, tài lực của gia tộc phải ưu tiên đáp ứng nhu cầu của ta!” Cảm thấy yêu cầu của mình có phần quá đáng, Tề Bách Lâm cúi đầu, nhưng vẫn nói nhỏ: “Cuối cùng, ông chủ còn phải chờ trong ba tháng, ba tháng sau ta mới khởi công được…”
“Điều kiện cũng nhiều thật, hắc hắc, có điều ta đồng ý hết!” Sở Thiên cười, đỡ Tề Bách Lâm đứng dậy “Có thể nói cho ta kế hoạch của ngươi không?”
“Ông chủ, ta nghĩ…”
Nghe xong kế hoạch của Tề Bách Lâm, Sở Thiên chép miệng, quay ra nhìn Ba Bác Tát thì phát hiện Pháp Thần Vong Linh đã ngây ngẩn ra rồi.
“Khốn thật! Lại là một tên cuồng khoa học…” Sở Thiên lầm rầm, rồi lật đổ bản đồ ma pháp.
Loảng xoảng~~
Mảnh thủy tinh vỡ đầy đất. Sở Thiên cười: “Tề Bách Lâm, ta cùng điên với ngươi một lần!”
Nói rồi, Sở Thiên tháo chiếc nhẫn không gian ở tay trái ra, lấy cái thẻ thủy màu hồng đại biểu cho Thập Đại Phú Hào đưa cho Tề Bách Lâm “Một nửa tài lực của gia tộc ở đây, ngươi giữ đi, không tiêu hết tiền trong đó đừng có quay về gặp ta!”
Tề Bách Lâm hai tay run run nâng chiếc thẻ lên rồi ra khỏi lều.
“Đợi đã!” Sở Thiên gọi lại, “Tước vị của ngươi là Huân Tước phải không? Từ hôm nay trở đi ngươi là Bá Tước đế quốc! Con cháu ngươi thăng lên Huân Tước, cho chúng nó học ma pháp với Địch Áo!”
Sau khi Tề Bách Lâm xúc động sụt sùi đi khỏi, Sở Thiên đẩy đẩy Ba Bác Tát vẫn còn đang kinh ngạc, “Đừng ngốc nữa, tên điên đó đi rồi!”
Ba Bác Tát lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rồi cười gượng: “Ông chủ định làm thế thật sao? Chỉ e khi Bố Lôi Trạch xây xong thì Khải Tát và Lôi Tư ở eo biển đối diện phát điên lên mất!”
“Thì để bọn chúng điên đi!” Sở Thiên nhún vai rồi bế Tiểu Bạch đi ngủ trưa.
………………
Ba tháng sau, Sở Thiên lúc nào cũng nhăn nhó khổ sở. Vì Sở đại thiếu gia hết tiền rồi!
Hơn một tỉ kim tệ Sở Thiên kiếm được trong mấy năm nay, vốn tưởng tiêu mấy đời cũng không hết, vậy mà đến khi dùng đến thì mới phát hiện là quá ít!
Tề Bách Lâm xây dựng đảo Bố Lôi Trạch, một lúc lấy đi một nửa gia tài của Sở Thiên. Vì kế hoạch của Tề Bách Lâm, Sở Thiên đã cho dân cư và quan lại Khải Tát về đất liền. Chi phí di chuyển cho mười mấy vạn dân này thì lại do Sở Thiên phải lo. Nhưng tốn nhất vẫn là Ni Mễ Tư và con cháu của hắn, lũ chuột này ăn khỏe đến phát sợ!
Theo lệnh của Sở Thiên, để mình có thể di chuyển, Ni Mễ Tư cho con cháu chuyển hết lên các đảo khác. Nhưng sau khi cơ thể khổng lồ của Ni Mễ Tư rời khỏi mặt nước Sở Thiền liền hối hận. Trước đây Ni Mễ Tư nằm yên dưới nước, sống nhờ việc con cháu đưa thức ăn đến tận mồm, như thế năng lượng tiêu hao khá ít.
Nhưng sau khi Ni Mễ Tư di chuyển, cùng với sự gia tăng mức tiêu hao năng lượng, La Tân, đầu bếp gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, phải sử dùng đến Thần Lực để nấu cơm!
Rột roạt!!
Trong tiếng động như tằm ăn rỗi, Sở Thiên đến bờ biển của hòn đảo trung tâm.
Trên bờ biển, Sa Khắc đang ôm cái bụng căng tròn nằm rên rỉ. Ở phía đối diện, Ni Mễ Tư nổi trên mặt biển, đang nuốt từng thuyền từng thuyền thức ăn.
Thấy Sở Thiên đến, Sa Khắc lập tức bò dậy, nhưng lại ngã dập mông xuống, “Cao… cao thủ, con chuột này ăn khỏe quá, ta đọ với hắn một hồi mà vẫn ăn không bằng một nửa của hắn!”
Sở Thiên ôm đầu khổ sở, xem ra danh hiệu Thùng cơm đệ nhất gia tộc Phất Lạp Địch Nặc phải đổi chủ rồi.
Soạt soạt, vài con chuột con chạy đến chân Sở Thiên gặm giày hắn.
“Các con, đừng nghịch nữa, đây là chủ nhân của chúng ta đấy!” Ni Mễ Tư nói lớn, mấy con chuột nước nuôi béo trắng ấy quay người đào hang chạy mất.
Sở Thiên cười khổ: “Ni Mễ Tư, con háu ngươi sống thế nào? Số lượng có tăng nữa không?”
“Hà hà, cảm ơn ông chủ, con cháu ta sống rất tốt!” Ni Mễ Tư ném cả cái thuyền vào mồm, cười: “Từ khi thực hiện cái gì mà kế hoạch hóa, số lượng giảm rồi!”
“Vậy thì tốt!” Sở Thiên thở phào, “Từ mai Tề Bách Lâm bắt đầu khởi công, ngươi bảo con cháu cẩn thận kẻo bị thương!”
“Ông chủ yên tâm, bọn chúng thông minh lắm!” Ni Mễ Tư cười: “Ta sẽ bảo chúng giúp đỡ Tề Bách Lâm.”
“Chúng giúp đỡ Tề Bách Lâm? Con cháu ngươi cũng biết xây nhà sao?”
Ni Mễ Tư cười: “Không biết, nhưng có thể giúp!”
Nói rồi, Ni Mễ Tư vẫy tay, “Các con, ra hết đây!”
Ào ào~~
Vô số chuột từ dưới cát ngoi lên, che phủ luôn cả Sa Khắc đang nằm xoa bụng.
Chỉ vào tảng đá cao khoảng bằng một người, Ni Mễ Tư nói: “Hãy làm cho tảng đá này thành hình của ông chủ!”
Lời nói vừa dứt lũ chuột lập tức bắt đầu.
Đào hết chỗ cát dưới chân, lật đổ tảng đá. Tiếp đó, lũ chuột lách xuống phía dưới tảng đá, dần dần chuyển nó đến trước mặt Sở Thiên.
Rồi chúng đứng chồng lên nhau, dựng lại hòn đá đứng dậy.
Vài con chuột khá to quan sát kỹ Sở Thiên rồi vẫy chân, chỉ huy hàng nghìn con chuột nhỏ khác leo lên tảng đá.
Rột roạt, cạch, keng… các loại tạp âm vang lên, đá bay tứ tung, không lâu sau thì lũ chuột rút khỏi tảng đá.
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!” Nhìn bức tượng giống hệt mình, Sở Thiên cười tít mắt, xem ra bọn chuột này nuôi cũng không phí.
“Ni Mễ Tư, không cần đợi đến ngày mai, hôm nay bảo con cháu ngươi đến báo danh với Tề Bách Lâm, bảo chúng làm cho hắn một bức tượng, Tề Bách Lâm sẽ hiểu nên giao cho chúng làm gì!”
Ni Mễ Tư vẫy vẫy “Vâng, ông chủ. Các con đi thôi!”
Chớp mắt, đám chuột biến mất, chỉ còn Sa Khắc đang ngẩn ngơ nhìn lên trời, xoa bụng cằn nhằn: “Ủa, trời lại sáng rồi à? Ài~ ta vừa định đi ngủ…”
“Ông chủ!” Ba Bác Tát dùng ma pháp Phong hệ, cuống cuồng bay tới, “Sứ thần Khải Tát đến rồi, là Hầu Tước Lôi Cát!”
“Sao lại là tên tiểu tử này? Hà hà, lão tử đang hết tiền!” Sở Thiên vỗ vỗ cái nhẫn trên tay, “Ngươi đưa Lôi Cát đến đây. Ni Mễ Tư, ngươi tránh đi!”
Ni Mễ Tư giấu đầu xuống biển, lại biến thành một hòn đảo. Lúc này, Lôi Cát đến.
“Trước tiên, đừng nói lằng nhằng! Ngươi có bao nhiêu tiền riêng, cho lão đại mượn!”
Lôi Cát chết sững, “Tiền riêng của ta không nhiều, chỉ một… một trăm triệu kim tệ!”
“Đưa hết cho ta!” Không đợi Lôi Cát có phản ứng gì, Sở Thiên đã cướp hết vật phẩm không gian trên người hắn, “Đừng nhìn nữa, sau này ta trả!”
“Không phải chứ? Tế Tự thần thánh đi mượn tiền?” Lôi Cát lẩm bẩm, rồi mặt mày tươi cười: “Ha ha… chúc mừng lão đại, bệ hạ đã quyết định chính thức sắc phong huynh là Thân Vương, đồng thời sẽ đích thân chủ trì hôn lễ của huynh với công chúa!”
“Bệ hạ đích thân chủ trì hôn lễ?” Sở Thiên làm mặt lạnh “Bệ hạ sẽ không đến đảo Bố Lôi Trạch, ngài muốn ta về Đế Đô tổ chức hôn lễ phải không?”
Lôi Cát cười, không nói gì.
“Đợi sau khi ta và Sắt Lâm Na tổ chức xong hôn lễ, e là cô ấy vẫn phải tiếp tục ở lại Đế Đô?!” Sở Thiên nói ngày càng lạnh lùng.
“Hì hì, lão đại, huynh phải để bệ hạ yên tâm chứ, đúng không?” Lôi Cát cười: “Huynh làm chủ Bố Lôi Trạch, bảy vạn quân của Chiêm Mỗ Tư tướng quân, còn cả mấy chục thuyền chiến ở ngoài đảo đều do huynh điều khiển. Nếu huynh không để đại tẩu ở lại Đế Đô thì bệ hạ ngủ không được ngon!”
“Hừ!” Sở Thiên nheo mắt, “Được, ta về Đế Đô cử hành hôn lễ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.