Dị Giới Thú Y

Chương 89: Đế Đô không chiến sự 2

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Trong Tề Cách đại tửu điểm xa hoa nhất đế đô, Sở Thiên, Xích Diễm, Sắt Lâm Na và đoàn trưởng dong binh đoàn Thổ Long - Lôi Đức Nặc đang ngồi cùng nhau.

“Phất Lạp Địch Nặc, An Đức Sâm sẽ đến chứ?” Người vừa lên tiếng là Xích Diễm, từ khi Sở Thiên có thái độ ủng hộ rõ ràng cho tình yêu giữa người và thú của hai người, thái độ của Xích Diễm với Sở Thiên đã khá hơn trước rất nhiều.

“Ha ha, Xích Diễm tỷ tỷ yên tâm, Phất Lạp Địch Nặc dùng danh nghĩa của ta để mời An Đức Sâm.” Sắt Lâm Na cười nói. Vì để bắt An Đạo Nhĩ, Sở Thiên cũng mang theo vị hôn thê của mình bên cạnh, tin rằng với sức thu hút của Sắt Lâm Na, An Đức Sâm chắc chắn sẽ ngoan ngoãn mắc câu.

Sở Thiên mang theo Sắt Lâm Na còn một nguyên nhân khác, các ma pháp sư ở đế đô phần lớn đều theo quân ra chiến trường rồi, chỉ còn lại vài người bảo vệ hoàng cung, cho nên một Thủy hệ ma pháp sư như Sắt Lâm Na đã trở thành một trong những cường giả hiếm hoi mà Sở Thiên có thể tìm thấy được.

Lô Địch Tam Thế muốn tiêu diệt An Đạo Nhĩ, nhưng chuyện này lại không thể gióng trống khua chuông, hiện tại Nam Cương đế quốc đang xảy ra chiến tranh, nếu lúc này người dân và quân đội của đế quốc lại biết, hữu tướng đế quốc lại là gián điệp của Lôi Tư, vậy nhất định sẽ xảy ra những biến động lớn!

Phải bí mật để giải quyết sạch sẽ, tốc chiến tốc quyết chính là yêu cầu của Lô Địch Tam Thế cho Sở Thiên, để đạt được yêu cầu này, Sở Thiên đã vắt óc suy nghĩ, cơ hồ đã dùng hết tất cả toàn bộ tài sản của mình.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nói một cách chắc chắn: “An Đức Sâm tuyệt đối không thể chạy được! Lôi Đức Nặc, chỗ ngươi đã sắp xếp thế nào rồi?”

Một người cả đời đã nhìn thấy không ít chuyện thế sự như Lôi Đức Nặc lúc này cũng rất căng thẳng, tuy hắn ngồi bên cạnh Sở Thiên, nhưng không lúc nào ngồi vững được, bởi vì những người ngồi đây, bất luận là ai cũng có thể tiện tay bóp chết một đoàn trưởng binh đoàn nhỏ bé như hắn. “Điện ha, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.” Lôi Đức Nặc thận trọng đáp.

Sáng sớm hôm nay Lôi Đức Nặc bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh của Sở Thiên, phong tỏa căn cứ của bình đoàn lại, sau đó đợi mệnh lệnh tiếp theo. Tuy không biết Sở Thiên muốn làm gì, nhưng sau khi nhìn thấy Xích Diễm và Sắt Lâm Na cũng xuất hiện, hắn đã biết chắc chắn có chuyện lớn gì đó rồi. Nếu không vũ khí tối cao của đế quốc và công chúa đã không tham dự vào.

Lôi Đức Nặc cũng được xem là thông minh, biết chuyện hôm nay không phải là chuyện mình có thể giải quyết, cho nên cũng đã ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Sở Thiên, đầu tiên là sắp xếp lại căn cứ của binh đoàn, sau đó lại tìm một binh sĩ nhanh nhẹn mang tín vật của Sắt Lâm Na đi mời An Đức Sâm.

“Tốt lắm!” Sở Thiên gật đầu khen ngợi, “Lôi Đức Nặc, nếu chuyện hôm nay thành công, đế quốc và bệ hạ sẽ cảm tạ ngươi.”

“Ra sức vì đế quốc là vinh dự của ta!” Lôi Đức Nặc tuy ngoài miệng khiêm tốn trả lời, nhưng trong đầu lại cảm thấy tê rần, chuyện đã liên quan đến đế quốc và Lô Địch Tam Thế, vậy e rằng không phải một binh đoàn nhỏ bé của mình có thể giải quyết được, “Nhưng mà điện hạ, trong binh đoàn của ta không có nhiều cao thủ, người xem…” Nếu như ngay cả Xích Diễm cũng ra tay, vậy đối thủ chắc chắn không đơn giản, chỉ dựa vào mấy người trong binh đoàn mà có thể bảo toàn được tính mạng đã là tốt lắm rồi.

“Chuyện cụ thể ngươi không cần lo.” Sở Thiên nâng ly rượu lên, uống một hơi, sau đó nói: “Ngươi chỉ cần phong tỏa căn cứ của binh đoàn, không cho bất cứ ai thoát ra là được rồi.”

“Bẩm báo điện hạ, An Đức Sâm đã đến!” Khi mấy người còn đang nói chuyện, thống lĩnh hộ vệ Bội Kỳ của Sở Thiên đã đi vào phòng.

“Hắn mang theo bao nhiêu người?”

“Chỉ một mình hắn.” Bội Kỳ tỏ ra hưng phấn đáp, là một quân nhân thiết kỵ Khải Tát, hắn sớm đã mơ ước có một ngày được cùng Thượng Cổ Thánh Tế Tự cùng nhau giết địch, nhưng Sở Thiên lúc then chốt lại ngã bệnh, khiến một thống lĩnh hộ vệ như hắn tự nhiên cũng phải ở lại để bảo vệ công tước đại nhân. Cho nên, không thể tham gia chiến tranh đã thành một nuối tiếc lớn nhất của Bội Kỳ! Nhưng hiện tại thì tốt rồi, Sở Thiên lại thông báo cho hắn chuẩn bị tốt để chiến đấu, chỉ một mệnh lệnh này, đã đủ làm cho dòng máu thiết kỵ Khải Tát dâng trào trong người rồi.



“Để hắn vào đây đi!” Sở Thiên nheo mắt cười.

An Đức Sâm rất vui mừng, từ sau khi công chúa Sắt Lâm Na đính hôn cùng Sở Thiên, hắn chưa có hôm nào được vui vẻ như hôm nay, bởi vì công chúa Sắt Lâm Na lại mời mình ăn cơm cùng.

Sáng nay sau khi thức dậy, An Đức Sâm lại mang theo đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đi lêu lổng khắp nơi như thường ngày, nhưng không ngờ, lại có người nói với hắn, công chúa Sắt Lâm Na đang ngồi ở Tề Cách đại tửu điếm đợi hắn, nói là có chuyện cần nhờ.

An Đức Sâm có thể luyện đấu khí của mình lên đến trình độ thanh đồng kỵ sĩ, vậy tức là đầu óc hắn không hề ngốc, ban đầu hắn cũng không tin Sắt Lâm Na thật sự mời mình, bởi vì Sắt Lâm Na tuy thường ngày hiền hòa nhã nhặn đối xử với hắn, nhưng đó lại là lễ nghi cơ bản của quý tộc, thân là công chúa, Sắt Lâm Na đối với bất cứ quý tộc nào đều như vậy.

Nhưng khi người đưa thư lấy ra chiếc kẹp tóc của Sắt Lâm Na, An Đức Sâm đã rúng động, tên binh sĩ của Lôi Đức Nặc phái đi thực sự rất thông minh, nhìn thấy An Đức Sâm bắt đầu do dự, hắn bèn thêm dầu thêm muối để ám thị cho An Đức Sâm biết, nghe nói giữa công chúa Sắt Lâm Na và công tước Phất Lạp Địch Nặc xảy ra chút vấn đề, cho nên cần mời một người đáng tin để thương lượng một chút…

An Đức Sâm vừa nghe thấy tên binh sĩ nói vậy hai mắt lập tức phát sáng, quan hệ giữa Sắt Lâm Na và Sở Thiên có rạn nứt, vậy không phải là mình có cơ hộ hay sao? Ýnghĩ chen chân vào của An Đức Sâm lập tức đã lấp đầy trong đầu hắn, khiến hắn không hề do dự chạy đến chỗ này.

Về phần đám hồ bằng cẩu hữu đi cùng An Đức Sâm, sau khi chúng bị An Đức Sâm bỏ lại, cũng bị người của dong binh đoàn xử lý ổn thỏa…

Cạch --- An Đức Sâm vừa bước vào, cửa sổ trong phòng cũng bị Lôi Đức Nặc đóng lại.

“Phất Lạp Địch Nặc! Sao ngươi…” An Đức Sâm kinh ngạc phát hiện. Sở Thiên và Sắt Lâm Na theo lời đồn đang bị rạn nứt tình cảm, lúc này đây đang thân mật ngồi cùng nhau, và ngoài những kẻ lạ mặt giống binh sĩ kia ra, đế quốc đệ nhất cường giả Xích Diễm cũng ngồi ở đây!

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt lại, mỉm cười nói, “Kỵ sĩ An Đức Sâm, hôm nay ta gọi ngươi đến, là muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi!”

“Hừ! Ta và ngươi không có gì để nói!” An Đức Sâm động nộ, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hắn đã biết, mình đã bị người khác lừa! Nhưng thực lực của mấy người trong phòng lại không cho phép hắn được phát tác tại đó, cho nên An Đức Sâm lựa chọn cách bỏ đi, “Ngươi tránh ra cho ta!” Nói rồi, An Đức Sâm vung tay về phía Lôi Đức Nặc, muốn đẩy hắn ra.

Lôi Đức Nặc thân là một trong ba đoàn trưởng dong binh đoàn của đế quốc, có thực lực của Á Long kỵ sĩ cấp tám, tuy ma sủng của hắn chỉ là một Thổ hệ Á Long thú, không thể so sánh được với Cự Long tộc chân chính, nhưng bản thân Lôi Đức Nặc lại là một người có chức nghiệp cấp tám tuyệt đối!

Người chức nghiệp cấp tám sao có thể để một thanh đồng kỵ sĩ nhỏ nhoi như An Đức Sâm đẩy ra được? “An Đức Sâm thiếu gia, ngươi không đi được đâu!” Lôi Đức Nặc một tay khóa chặt vai của An Đức Sâm, đoạt lấy bội kiếm của hắn rồi áp giải tới chỗ Sở Thiên.

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn làm gì?” An Đức Sâm lúc này đã quên mất cơn tức giận, sợ hãi nhìn Sở Thiên, “Phụ…Phụ thân ta là hữu tướng đây!”

“Ta biết phụ thân ngươi là hữu tướng!” Sở Thiên thản nhiên nhún vai, “Cho nên ta mới muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi!”

“Công chúa Sắt Lâm Na! Tại sao nàng lừa ta?” An Đức Sâm tin rằng, chuyện làm ăn Sở Thiên nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

“Rất xin lỗi, An Đức Sâm!” Sắt Lâm Na mặt lạnh băng nói: “Phụ thân ngươi uy hiếp đến lợi ích của đế quốc, cho nên Phất Lạp Địch Nặc mới lấy danh nghĩa của ta để mời ngươi đến đây, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi hợp tác với đế quốc, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi.”



“Phụ thân ta uy hiếp đến lợi ích của đế quốc?” An Đức Sâm ngây người lại, phản quốc là tội danh hắn vô cùng hiểu rõ, đó tuyệt đối là tội diệt tộc! “Không thể nào…Không thể nào…” An Đức Sâm lẩm bẩm nói. Hắn đã quen với những ngày tháng của một hoa hoa công tử ở đế đô, bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận hiện thực trở thành một kẻ phản tặc. Bí mật giữa An Đạo Nhĩ và Đức Khắc được giữ rất kín kẽ, ngay cả con trai của mình là An Đức Sâm, An Đạo Nhĩ cũng không nói cho hắn sự thực.

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi còn dài dòng làm gì?!” Xích Diễm không chịu được nói, “Trực tiếp giết hắn, sau đó đi tìm An Đạo Nhĩ không phải là được hay sao?”

“Đừng giết ta!” Vừa nghe Xích Diễm muốn giết mình, An Đức Sâm cuống lên, vội hét lớn với Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, chỉ cần để ta sống tiếp, ta đồng ý làm ăn với ngươi!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên đứng bên vừa cười vừa lấy một bình thủy tinh từ chiếc nhẫn pháp thuật ra, đưa cho An Đức Sâm, “Ngươi biết đấy, quản gia Ba Bác Tát nhà ta đã từng là Vong Linh Pháp Thần, đây, bình thuốc này là do hắn điều chế ra, để bày tỏ thành ý của ngươi, ngươi hãy uống nó trước đi!”

An Đức Sâm nhìn bộ dạng hung dữ của Xích Diễm, cắn răng nhận lấy bình thủy tinh, uống hết một hơi, “Ngươi còn muốn ta làm gì?”

“Rất đơn giản, căn cứ của binh đoàn Thổ Long ngươi biết chứ, tối nay, ngươi để hữu tướng đại nhân và Đức Khắc cùng xuất hiện ở chỗ đó là được rồi. Đương nhiên, không được để cho bất cứ người nào khác biết!”

“Được! Không thành vấn đề!” An Đức Sâm gật đầu đồng ý, sự mau chóng của hắn, khiến Sở Thiên nhìn mà thấy lạnh sống lưng, giữa Sở Thiên và An Đạo Nhĩ, đều vì lợi ích của đế quốc của mình và bản thân mà liều sống liều chết, đây không thể coi là gì, bởi chính trị vốn là như vậy, nhưng An Đức Sâm lại không hề do dự bán đứng người cha ruột thịt sinh ra mình! Điểm này Sở Thiên tuyệt đối không thể chấp nhận.

Ý tứ của Sở Thiên đã rất rõ ràng, hắn muốn tiêu diệt An Đạo Nhĩ, An Đức Sâm cho dù có ngốc, cũng phải nghe ra Sở Thiên muốn làm gì, nhưng hắn lại rất mau mắn đồng ý…

Việc thành rồi phải giết An Đức Sâm! Sở Thiên vốn dĩ muốn tha cho An Đức Sâm, nhưng lúc này đã có ý nghĩ khác.

“Ha ha, Lôi Đức Nặc, thả hắn ra đi!” Sở Thiên nhấc hai ly rượu lên, một ly để cho mình, ly còn lại đưa cho An Đức Sâm, “Chúc cho sự hợp tác của chúng ta thuận lợi!”

“Hợp tác vui vẻ!” An Đức Sâm uống cạn một hơn, sau đó nói: “Điện hạ, sau tối nay…”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, đồng thời cũng cho ngươi một số tiền vừa đủ!” Sở Thiên lắc đầu, “Ngươi còn muốn ta cam đoan cho ngươi sao?”

“Hắc hắc, không cần.” An Đức Sâm còn dám cầu được bảo đảm sao? Cái mạng nhỏ của hắn đã không còn thuộc về mình rồi, ngoài việc phối hợp cùng Sở Thiên ra còn có lựa chọn nào khác sao?

An Đức Sâm rời đi rồi, Sở Thiên nhìn Sắt Lâm Na, “Nàng nói An Đức Sâm có phải đang lừa gạt chúng ta không?” An Đức Sâm chấp nhận quá nhanh, hơn nữa chuyện đồng ý là bán đứng cha ruột của mình, cho nên Sở Thiên không thể không nghi ngờ rằng hắn đang lừa gạt mình.

“Hừm!” Sắt Lâm Na khinh bỉ gắt lên một tiếng, “Ta quen An Đức Sâm hơn mười năm nay, hắn vốn dĩ chính là kẻ tiểu nhân như vậy, để giữ mạng sống của mình, chuyện gì cũng có thể làm ra!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Vậy thì ta yên tâm rồi.” Dứt lời, bộ mặt thần côn của Sở Thiên đã biến mất, cợt nhả cười nắm lấy tay Sắt Lâm Na nói: “Hắc hắc, Sắt Lâm Na, khi nàng tức giận trông thật là đẹp!”

Sắt Lâm Na đỏ bừng mặt, còn Lôi Đức Nặc biết ý quay người đi, chỉ có Xích Diễm lạnh băng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi tốt nhất nên nghĩ xem tối nay làm thế nào đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook