Dị Giới Thú Y

Chương 426: Gia thần (Thượng)

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



“Sự phẫn nộ của Phất Lạp Địch Nặc!”

Trên phương viên nghìn dặm của Mê Vụ Hồ vang lên một tiếng quát lớn, tiếp sau đó một đạo quang mang u lam bay lên từ phía nam hồ Mê Vụ, như đao như kiếm, rạch nát hắc vụ ở trên hồ Mê Vụ, bay vụt về hướng quân doanh của liên quân hai mươi bảy nước.

Trong quân trướng của Khải Tát ở trong rừng, Lô Địch Tam Thế cảm nhận được luồng sức mạnh to lớn ấy, thoáng kinh ngạc rồi ngay lập tức mừng rỡ, kết quả của cuộc chiến tranh này đã không còn gì phải lo lắng!

Các tướng lĩnh của Khải Tát đưa mắt nhìn nhau, muốn càu nhàu, nhưng ngại thể diện của Sở Thiên nên không dám nói gì nhiều, kẻ địch đã bị tiêu diệt rồi, công lao của mình cũng không còn.

Trong Mê Vụ Hồ, mấy con ma thú đang nơm nớp lo sợ trống dưới nước, rõ ràng là bị luồng sức mạnh ấy khiến cho sợ mất mật, có điều một con nhền nhện nước trong đó lại vui vẻ ra mặt. Há miệng to cười nói với mấy con ma thú còn lại: “Có nhìn thấy không? Cảm thấy không? Biết đó là gì không? Đây là sức mạnh của ma sủng của ông chủ của biểu muội ta! Yên tâm đi, sau này có ta ở đây, bảo đảm các ngươi được vinh hoa phú quý!”

Sau quang mang của hợp thể chiến kỹ, A Mạt Kỳ phi thân về doanh địa của liên quân. Sở Thiên và Anh Cách Lạp Mỗ theo ngay đằng sau. A Mạt Kỳ không lạm sát vô cớ, hoặc nói là không có hứng thú với con người bình thường, vì vậy hạ thủ lưu tình, sự phẫn nộ của Phất Lạp Địch Nặc khi ập tới doanh địa liên quân, vừa chạm đất là dừng lại, chỉ làm vỡ cánh cổng viên môn thép đủ để cho một con voi ma mút ra vào.

Trong bầu trời, Sở Thiên đứng lừng lững trên không, trông giống như kẻ tiểu nhân đắc chí, hét lớn một trận doanh đang hoảng loạn dưới đất: “Phí Xá Nhĩ! Ra đây, ngươi và Phổ Lan Đa đả thương ma sủng của lão tử mà muốn như vậy là xong sao? Ra đây cho ta lời giải thích!”

Sau khi rống lớn, Sở Thiên đắc ý cười. Trên hòa ước Bố Lôi Trạch Biển Cấm đã nói. Hắn có thể tùy tiện làm loạn trên đại lục! Hơn nữa lần này còn liên quan đến Nhân Thần Phổ Lan Đa, nếu như có tình hình nào mà mình không đỡ được, hoàn toàn có thể xin Biển Cấm cứu viện!

Kỳ thực lần này Sở Thiên vốn muốn mang theo Sa Lỗ, có điều con cá mập đó tự mình yêu cầu không rơi khỏi Bố Lôi Trạch, nói là Biển Cấm gần đây có thể có chuyện lớn, thân là một trong Thí Thần Thất Hải Thú hắn bắt buộc phải chờ lệnh bất cứ lúc nào. Còn về là chuyện gì, Sa Lỗ không nói, Sở Thiên cũng không có hứng thú hỏi.

Các tướng sĩ trong quân doanh liên quân di động có vần nhịp, một phần tạo ra một trận địa phòng ngự. Một phần khác mấy người nhanh chóng rút lui, xem ra có lẽ là các nhân vật đầu não của liên quân.

Ngay sau đó, hai nhân ảnh bay lên bầu trời, đứng trước mặt Sở Thiên. Một người trong số đó chính là Phí Xá Nhĩ đã phục sinh, một người khác, chính là tên sơn dương hồ mà Sở Thiên đã từng gặp qua những không biết tên.

Hai người không khác biệt gì nhau, toàn bộ đều là thần lực tầng thứ hai. Hơn nữa trong mắt của những người chuyên nghiệp như Sở Thiên, cũng không thể phân biệt ra họ lúc này rốt cuộc là người sống, hay là những vong linh đã chết!

“Bái kiến Long Hoàng bệ hạ” Phí Xá Nhĩ dù là trạng thái sống chết thế nào, những lễ số của hắn vẫn rất chu toàn, hơi khom người trong không trng, cười nói: “Mấy ngày trước gia chủ đả thương ma sủng của bệ hạ là Anh Cách Lạp Mỗ, điều này quả thực là hai quân giao chiến, ai vì chủ nấy! Gia chủ cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi!”

Lời nói của lão giảo hoạt này đúng là chua cay, đây là chiến trường, đao kiếm không có mắt, tử thương ở đây cũng là chuyện khó tránh, nếu như Sở Thiên vì ma sủng đã chiến tử trong chiến đấu mà gây sự, vậy chính là nhỏ mọn. Không có khí lượng của Long Hoàng!

Sở Thiên nghiêng đầu, nhìn Phí Xá Nhĩ một lượt, nhìn từ diện mạo, lão giảo hoạt này chẳng khác với con người bình thường, không giống như đã chết, nhưng Sở Thiên lại biết một cách rõ ràng rằng, nhục thể của hai người này đã bị Mạt Khắc hủy rồi.

“Gia chủ. Lâu như vậy rồi mà các ngươi không có tiến bộ gì cả, vẫn là nô tài của người khác!” Sở Thiên vừa mở miệng cũng chẳng chịu kém cạnh, tủm tỉm cười nói: “Chủ nhân hiện tại của các ngươi là ai? Thú Hoàng Ngũ Tư, hay là Thần Rủi Ro Phổ Lan Đa?”

“Hiện tại ta thuộc về gia tộc Phổ Lan Đa, là thống lĩnh hộ vệ cận thân của chủ nhân!” Phí Xá Nhĩ chắp tay hướng lên, cung kính đáp.



“Gia tộc Phổ Lan Đa? Ha ha!” Sở Thiên nhếch môi cười khinh miệt, “Hắn chẳng qua chỉ là một Hắc Ám thần tộc cao vị đỉnh phong, lại dám tự mình tạo dựng gia tộc?”

“Bệ hạ cũng chẳng qua là Hạ Vị Thần, đã có gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, tính ra gia chủ Phổ Lan Đa miện hạ, còn có tư cách hơn ngài.” Phí Xá Nhĩ giọng điệu rất có chừng mực, hiển nhiên vô cùng có lòng tin với Phổ Lan Đa.

Anh Cách Lạp Mỗ ở sau lưng Sở Thiên thấp giọng nhắc: “Ông chủ, ngày đó nhìn thấy thái độ của hắn với Phổ Lan Đa, có lẽ là bị khống chế tinh thần, hoặc là bị tẩy não rồi.”

Sở Thiên chợt hiểu ra, mỉa mai nói: “Tên nô tài nhà ngươi, hiện tại rốt cuộc là ma thú hay là vong linh! Hay là quái vật thú không ra thú, vong linh không ra vong linh! Ha ha!”

Cười lớn vài tiếng, Sở Thiên nghiêm mặt lại, quát: “Bổn hoàng không có hứng thú phí lời với kẻ nô tài nhà ngươi, gọi chủ nhân Phổ Lan Đa của ngươi ra đây! Bổn hoàng cũng không tìm hắn báo thù, chỉ là thay mặt Khải Tát đề nghị quyết đấu với hắn!”

“Chủ nhân Phổ Lan Đa vô cùng cao quý, lẽ nào ngươi muốn gặp là gặp! Muốn gặp chủ nhân, phải qua ải của ta trước!”

Phí Xá Nhĩ và sơn dương hồ liên thủ ngang trước mặt Sở Thiên, hai người đều là chân đất tay không, không hề có bất cứ binh khí nào, có điều trên hai tay lại xuất hiện một vụ khí màu đen, đây chính là sức mạnh mà Phổ Lan Đa ban cho chúng.

Sở Thiên đối với hai người này đương nhiên khinh thường không chấp, cái gọi là sức mạnh ban tặng, chính là dùng thần lực thay đổi pháp tắc nguyên tố xung quanh người được trao tặng, để người được trao tặng có thể tạm thời mượn lĩnh vực nguyệt thuộc của chính người đó. Chỉ cần có thần lực tầng thứ ba, đạt đến cảnh giới lĩnh vực ly thể là có thể làm được, bản thân Sở Thiên cũng có thể.

Anh Cách Lạp Mỗ nhíu mày nhìn A Mạt Kỳ, cười nói: “Mỗi người một tên, xem ai nhanh hơn ai?”

“Đọ tốc độ với ta? Ha ha, ta không để ý đâu !” A Mạt Kỳ sau khi phát ra hợp thể chiến kỹ vừa rồi tâm trạng đã khá hơn, ít ra lúc này còn biết nói đùa.

“Hai người đứng đó nghỉ ngơi đi!” Sở Thiên một mình bay tới hai người. “Họ giao cho ta luyện tập!”

Cơ hội hiện tại đúng là nghìn năm khó gặp, phía dưới là mấy chục vạn liên quân đang nhìn, quân doanh Khải Tát ở bờ bên kia hồ Mê Vụ tuy rằng ở xa, nhưng Sở Thiên tin rằng cục tình báo đế quốc sớm đã có ma pháp ảnh tượng quay trực tiếp ở đây. Tính thêm cả, mấy mươi nước, hàng trăm vạn con người đang nhìn vào mình! Hơn nữa đối thủ chỉ là hai kẻ thần tướng có thần lực tầng thứ hai. Một cơ hội thể hiện như vậy, Sở Thiên sao có thể bỏ qua?

Sự huy hoàng ở Thiên Hải một đao chém nát nghìn tàu chiến hạm hồi đó chỉ có người mình nhìn thấy, vẫn không thể coi là nở mày nở mặt, hiện tại trong tình hình này hạ được hai đối thủ mới đáng là vẻ vang.

Nếu như Tiểu Bạch ở đây nhất định sẽ cười ngang ngửa, tên chúa lừa bịp Sở Thiên ở trước mặt cao thủ thì cúp đuôi để sống, vừa đến trước mặt người bình thường lại bắt đầu giả tạo rồi.

Không dám dùng đến Lưỡi đao Phán Quyết, Sở Thiên chỉ lấy ra dao phẫu thuật, cán dao nắm trong tay, ngón trỏ ấn vào dao, chỉ về hai người, trên măt hiện ra một vẻ mặt điềm đạm, chậm rãi nói: “Hai ngươi cùng lên đi!”

Luồng gió ấm trên bầu trời khẽ thổi qua, pháp bào Tế Tự trắng muốt của Sở Thiên bay phấp phơ trong gió, thêm vào đó là ánh sáng thần lực ẩn hiện trên cơ thể, trông rất có phong thái của một cao thủ tuyệt thế.

Phí Xá Nhĩ và Sơn Dương Hồ đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy kinh ngạc, theo những tình báo mà hắn có được, Sở Thiên chẳng qua chỉ là thần lực tầng thứ hai, nhưng hiện tại quang mang trên người hắn sao lại là màu xanh?

“Vì chủ nhân, chúng ta lên!”



Bộ dạng của hai người Phí Xá Nhĩ khiến Sở Thiên nhớ tới Thánh Đấu Sĩ, đều điên dại như vậy. Hai người từ hai bên giáp công Sở Thiên, đồng thời tung quyền, hai đạo hắc vụ bổ vào Sở Thiên, Sở Thiên ung dùng nhìn cơ thể của hai người, khi đã xác định họ chỉ có tầng thứ hai sơ cấp, chậm rãi buông thõng cánh tay đang cấm dao phẫu thuật, thấp giọng quát: “Thời gian nghịch lưu!”

Trong bầu trời xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, hai đạo hắc vụ của hai người Phí Xá Nhĩ tấn công Sở Thiên chợt co rút lại, theo quỹ đạo vừa rồi trở về phía chủ nhân, sau đó Phí Xá Nhĩ và Sơn Dương Hồ bị bay ngược đi, trở lại thời khắc trước lúc ra tay, “Lên ta chúng, nhân chủ vì!” Ngay cả tiếng nói cũng bị chuyển ngược lại.

Rất có ích mà! Sở Thiên thấy vậy mừng thầm, thời gian nghịch lưu của hắn không có bất cứ tác dụng nào với bất cứ vị thần nào, nhưng đối với cường giả chỉ có tầng thứ hai thì vẫn có sức sát thương lớn.

Có điều đây mới là bắt đầu, màn biểu diễn của Sở Thiên vẫn còn tiếp tục.

“Thuận lưu!” Lần này Sở Thiên lại dùng thời gian thuận lưu mà hắn thuận tay hơn, có điều là dùng lên chính mình, cùng lúc đó cũng lén khởi động thời gian cấm cố, khóa chặt thời gian của hai người. Sau đó Sở Thiên chợt biến mất trước mắt của mọi người, khi xuất hiện lại đã ở đằng sau lưng của Phí Xá Nhĩ.

Bịch!

Sở Thiên cầm con dao đập vào gáy của Phí Xá Nhĩ, dường như là muốn đánh ngất hắn, trên thực tế là ngầm đổ thần lực vào trong đầu hắn, phong ấn tinh hạch của hắn.

Sơn Dương Hồ cũng giống như đồ chơi, trong chớp mắt, hai người vừa rồi còn diễu võ dương oai, giờ đã bị Sở Thiên cầm thắt lưng nhấc lên trong tay.

“Soạt soạt” hai tiếng, Sở Thiên ném hai người về hướng của quân doanh Khải Tát, đồng thời ra lệnh: “Đem hai tên này đến quân doanh của Ai Nhĩ Sâm, giao cho sư nương ta xử lý!”

“Thần Vũ Vương uy! Thần Vũ Vương uy!” Phía bên Khải Tát ngay lập tức vang lên tiếng hoan hô rền trời.

Doanh địa của hai mươi bảy nước liên quân thì lặng ngắt như tờ.

Sở Thiên vẫy tay về phía quân doanh Khải Tát, sau đó bày ra đúng phong thái của Long Hoàng.

A Mạt Kỳ đợi Sở Thiên chào đủ, lén truyền âm cho hắn, “Ông chủ, ta đã cảm nhận được nơi hạ lạc của Phổ Lan Đa rồi, ở một ngọn núi phía bắc cách đây ba trăm dặm!”

Sở Thiên khẽ gật đầu, vận đủ thần lực quát lớn: “Lô Địch Tam Thế bệ hạ, bổn vương cáo từ đây!”

Nói rồi, Sở Thiên, A Mạt Kỳ cùng Anh Cách Lạp Mỗ cùng biến mất.

Trong hồ Mê Vụ, con nhền nhện nước vẫn đang lải nhải, chỉ vào bầu trời kêu lớn: “Các vị nhìn thấy không, biết cái gì gọi là tuyệt đại cường giả không? Chính là như vậy đấy, lấy sát chiêu làm kẻ địch sợ mất mật, chớp mắt đã diệt gọn hai cao thủ mạnh nhất của đối thủ, sau đó phủi áo mà đi…Đúng rồi, đây chính là ông chủ của biểu muội ta, sau này có chuyện gì mọi người cứ đến tìm ta, đại ca ta phía trên có người…”

Mặc cho nhền nhện nước khoác lác thế nào, Sở Thiên được A Mạt Kỳ dẫn đường cũng đã đến khe núi, sau đó quát: “Phổ Lan Đa, ngươi thân mang trọng thương, còn nơi ta lại có hai Cao Vị Thần! Lựa chọn thế nào người tự mình quyết định đi!”

Phổ Lan Đa thân đầy thương tích chui ra từ trong một sơn động, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực, có điều ngay lập tức ầm hiểm quát: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi dám giết ta, Bì Bồng miện hạ sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook