Chương 202: Hoàng Kim Long Vương
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Cực địa băng nguyên, băng phong tuyết sơn.
Gió lạnh thấu xương từng đợt thổi đến, trong băng tuyết, một cột băng đơn độc sừng sững ở trên đỉnh núi, vô cùng yên ắng.
Cách Lan Đặc đại đế, hay nói là Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích, trong cột băng từ từ mở mắt ra.
Trong chớp mắt, cơ hồ đất trời đang rộng mở tỏa ra những làn hơi ấm, sự lạnh lẽo thấu tâm can, thoáng chốc đã biến mất trên người Sở Thiên.
Đôi mắt màu vàng kim chuyển động, dần dần tập trung vào khuôn mặt Sở Thiên.
“Làm sao ngươi biết được?”
Sở Thiên cười nhạt, đối thị với đôi mắt phát ra sự uy nghiêm tỏa ra tứ phía, “Dưới hoàng cung Khải Tát, một trăm bảy mươi bảy bức tượng của Tiên Hoàng đều có ở đó, nhưng lại thiếu mỗi của ngài.”
Ngừng lại một chút, Sở Thiên tiếp tục nói: “Nhưng trên đỉnh đầu của lịch đại tiên hoàng, lại có một tượng khắc Hoàng Kim Thần Long! Ha ha, trong năm nghìn năm Khải Tát không có hôn quân, có thể đứng trên các tiên hoàng khác, cũng chỉ có Cách Lan Đặc đại đế ngài thôi.”
Yên lặng một hồi lâu, đôi mắt của Mạch Khẳng Tích khép lại, “Là Lô Địch Tam Thế cho phép ngươi vào trong địa cung sao?”
“Không, là ta trong lúc vô tình phát hiện được.” Sở Thiên bình tĩnh đáp.
“Hừ!” Mạch Khẳng Tích hừ nhạt một tiếng, sau đó giọng nói uy nghiêm pha lẫn tia tức giận, “Nếu ngươi đã biết bí mật lớn nhất của Khải Tát, sao còn có gan gặp ta? Đế quốc mật lệnh, ngoài đế vương ra, người vào địa cung phải chết!”
“Ha ha.” Sở Thiên cười, mặt không hề lộ vẻ sợ sệt nhìn Mạch Khẳng Tích, cười nói: “Cách Lan Đặc đại đế sẽ giết ta, nhưng Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích thì sẽ không làm vậy!”
“Ồ? Người dựa vào cái gì nói ta không giết ngươi?” Mạch Khẳng Tích hỏi.
Không biết từ đâu, trong cơ thể Sở Thiên lại có một cỗ hơi nóng bốc lên, nhưng hắn tạm thời không có cách nào kiếm tra kỹ.
Trầm ngâm nói: “Bởi vì ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, có thể chữa khỏi cho cơ thể của ngài!”
“Ha ha ha…”
Trên băng sơn, cơ hồ từng bông tuyết đều tràn ngập tiếng cười của Mạch Khẳng Tích, “Thượng Cổ Thánh Tế Tự? Ha ha, ngươi biết ta bị thương thế nào không?”
“Đương nhiên biết!” Sở Thiên nói: “Năm nghìn năm trước trong cuộc nội chiến Long tộc, ngài bị thời gian nghịch lưu của tiền nhiệm Long Hoàng đánh trở lại nguyên hình, ba năm trước ở dãy núi Lạc Nhật, ngài lại bị Lạp Hi Đức đả thương!”
“Chỉ những thứ này thôi sao?” Mạch Khẳng Tích lạnh lùng hỏi.
Sở Thiên kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ Mạch Khẳng Tích còn bị vết thương khác sao? Đồng thời, cơn nóng ran trong người hắn càng lúc càng dữ dội.
Khóe miệng Mạch Khẳng Tích không nhúc nhích, nhưng giọng nói lại truyền đến tai Sở Thiên, “Nội chiến Long tộc là chuyện của năm nghìn năm trước, sức mạnh bị tổn hại vì thời gian nghịch lưu, ta đã dùng thời gian năm nghìn năm khôi phục lại được rồi. Sau khi Lạp Hi Đức biến thành Cốt Long, sức mạnh chỉ còn lại một nửa, thương thể mà hắn tạo ra cho ta ở núi Lạc Nhật, còn chưa đến lượt ngươi chữa đâu!”
Sở Thiên im lặng không nói. Đối diện với Mạch Khẳng Tích, hắn đã mất đi con cờ cuối cùng.
“Ngươi muốn để ta kéo dài tuổi thọ cho Sắt Lâm Na phải không?” Mạch Khẳng Tích nói: “Không thề nào, khi ta có đứa con đầu tiên với Hải Đế, ta vừa bị thời gian nghịch lưu của Lạp Hi Đức đánh trúng không lâu, sức mạnh chỉ khôi phục đến độ duy trì được hình người, hậu đại của ta chỉ có thể duy trì được sức mạnh hoàng kim có khuyết thiếu, cho nên tuổi thọ của chúng đều rất ngắn.”
“Thì ra là do thiếu khuyết gen…” Sở Thiên cười khổ nói.
Mặc dù đã biết nguyên nhân, nhưng Sở Thiên lại càng thêm buồn bã. Thiếu khuyết gen bẩm sinh, bất luận ở đâu đều là một tuyệt chứng!
Ngẩng đầu lên, Sở Thiên hỏi: “Tại sao quốc mẫu Hải Đế lại có thể sống lâu như vậy? Có thể nói cho ta biết làm thế nào không! Ta cũng có thể làm được!”
Mạch Khẳng Tích trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi không được!”
“Tại sao!?” Sở Thiên vội hỏi.
“Thân thể của ngươi, có phải đang nóng ran không?” Mạch Khẳng Tích bỗng hỏi.
Sở Thiên quệt tay lau mồ hôi trên trán, lúc này, trên người hắn đang tỏa ra một tầng khí nóng.
“Ta không sao, hãy nói ta biết làm thế nào để kéo dài tuổi thọ của Sắt Lâm Na trước đi!”
“Ngươi là hậu duệ của Cự Long tộc sao?” Mạch Khẳng Tích nói: “Ta có thể cảm nhận được Long Thần lực yếu ớt trong cơ thể ngươi!”
Sở Thiên nheo mắt lại, trên vạn năm rồi, Cự Long tộc vẫn mãi là tử địch của Hoàng Kim Long tộc.
“Không cần sợ! Ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi!” Mạch Khẳng Tích thở dài, nói: “Ài, một vạn năm rồi. Cùng là dòng máu Long Thần, tại sao nhất định phải thù suốt một vạn năm…”
Trong chớp mắt, gió lạnh của băng nguyên cũng mang theo sự cô lạnh, Mạch Khẳng Tích tiếp tục nói: “Nếu ngươi là hậu duệ của Cự Long tộc, có dòng máu Long Thần, vậy có lẽ còn có một tia hi vọng.”
Một tia hi vọng? Sở Thiên thẳng thắn nói: “Nói cho ta biết, làm thế nào!”
“Thứ nhất, dùng Long thần lực của ngươi luyện đến cảnh giới tương đương với ta! Ít nhất cần sử dụng được thời gian nghịch lưu trong lãnh vực của Long Hoàng!”
Sở Thiên nheo mày ghi nhớ lại.
“Thứ hai, giết chết được một vị thượng cổ chúng thần!”
Sở Thiên nắm chặt tay lại, ở niên đại mà đến thần tích cũng có thể ngụy tạo được, sớm đã không còn thượng cổ chúng thần, huống hồ gì là giết thần!
“Thứ ba, dùng thời gian nghịch lưu, đem tiềm lực sống của thượng cổ chúng thần đổi cho Sắt Lâm Na!” Lưỡng lự một lát, Mạch Khẳng Tích tiếp tục nói: “Năm xưa, ta đã dùng hoàng kim lãnh vực, lấy máu trên người của nữ thần Băng Tuyết để đổi cho Hải Đế!”
Mặc dù cơ thể khí nóng đang dâng lên phừng phừng, nhưng Sở Thiên lại thấy tay chân lạnh ngắt.
Mạch Khẳng Tích ảm đạm nói: “Chỉ có sinh mệnh của thần, mới có thể bù đắp vào thiếu khuyết của con người, nhưng cái giá để đổi lấy thần lực, ngươi không thể chịu đựng được, cho dù ta đã làm được chuyện này, nhưng phải trả giá là ----- bị đóng băng ở nơi này một nghìn năm! Còn về ngươi, e rằng sẽ mãi mãi bị đóng băng tại chỗ này….
“Nếu ngươi muốn cố gắng đi ra ngoài cũng được, ba năm trước ta đã đi núi Lạc Nhật một lần!” Mạch Khẳng Tích nói: “Có điều sau khi rời khỏi cực địa băng nguyên, sức mạnh và tiềm lực sống của ngươi sẽ không ngừng bị thất thoát, hơn nữa mãi mãi không thể khôi phục! Nếu trước lúc chúng bị hao tổn hết mà ngươi không cách nào trở về đây, vậy thì ngươi sẽ bị tan biến linh hồn!”
Sở Thiên nheo mắt lại, hỏi: “Cực địa băng nguyên rốt cuộc có bí mật gì? Tại sao ta nhất định phải đến đây!”
“Đợi đến khi ngươi tu luyện đến cảnh giới tương đương với ta, đồng thời giết được một vị thần, ta sẽ nói cho ngươi biết! Trước lúc đó, biết quá nhiều sẽ không tốt cho ngươi đầu, ha ha. Từ khi ta hiện thân ở núi Lạc Nhật ba năm về trước, e rằng hiện tại có rất nhiều người, đã bắt đầu vì những thứ kia mà đến đây tìm ta rồi!”
Giọng điệu của Mạch Khẳng Tích chợt biến đổi trở nên lạnh lùng, “Có điều, Sắt Lâm Na nhiều nhất có thể sống được ba mươi năm nữa, hơn nữa, trên đại lục sớm đã không có thượng cổ chúng thần rồi, nữ thần Băng Tuyết, cũng là do ta giết từ một vạn năm trước, có điều ta giữ lại di thể của nữ thần!”
Trong ba mươi năm đạt đến trình độ của thượng cổ ma thú, còn phải giết được một vị thần không tồn tại, Sở Thiên chán nản cúi đầu, hòi: “Còn có cách nào khác không!”
“Có lẽ có, nhưng ta lại không biết!” Mạch Khẳng Tích nói.
Gió lạnh dưới núi đã rít gào, nhưng trên đỉnh núi lại vô cùng yên ắng, chỉ có trên vết thương toàn thân của Sở Thiên, không ngừng chảy ra dòng máu màu vàng kim.
“Ngươi có thể vì Sắt Lâm Na đến nơi này, có thể chứng minh ngươi sẽ không phản bội Khải Tát, được rồi, đừng nói chuyện Cách Lan Đặc cho bất cứ người nào biết, cũng đừng nói Hải Đế biết tại sao ta bị đóng băng, ngươi đi đi!” Mạch Khẳng Tích nói xong, đã không thấy động tĩnh gì nữa, gió lạnh trên đỉnh núi, cũng bắt đầu nổi lên.
Sở Thiên sững người trên băng sơn, rất lâu sau cũng không di chuyển một bước.
Đột nhiên, đôi mắt của Mạch Khẳng Tích lại mở ra lần nữa.
“Phất Lạp Địch Nặc, thứ ngươi mặc trên người, có phải là Lời nguyền của Tử Thần không?”
“Phải.” Sở Thiên nói.
“Đừng mặc nữa.” Mạch Khẳng Tích chậm rãi nói: “Lời nguyền của Tử Thần sẽ hút hết sức mạnh của ngươi.”
“Ha ha, ta là kẻ thiểu năng ma pháp bẩm sinh. Hơn nữa ta không hề tu luyện qua đấu khí.” Sở Thiên cười nói: “Trong cơ thể ta, không có gì để mà hút cả.”
Mạch Khẳng Tích trong cột băng, khe khẽ thở dài, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Một hồi lâu sau, giọng nói dịu dàng của Hải Đế vang lên, “Phất Lạp Địch Nặc, nếu như ngươi đã gặp được Mạch Khẳng Tích rồi, vậy thì về đi!”
Sở Thiên chợt bừng tỉnh, mới phát hiện Hải Đế không biết từ lúc nào đã lên đến đỉnh núi.
“Quốc mẫu, tên quái vật đầu ưng thân người đâu?” Sở Thiên hỏi.
“Ài, hắn đã trốn thoát rồi.” Hải Đế tiếc nuối nói: “Vốn dĩ ta đã đánh bại hắn, nhưng không ngờ, người đó lại có thượng cổ binh khí là Chiến Thấn Kích, hơn nữa, hắn lại hiểu cách dùng của Chiến Thần Kích.”
Chiến Thần Kích!? Sở Thiên nheo mắt lại, nghĩ đến trường kích đỏ màu lửa bị rơi trong cơn hồng thủy.
“Đứa trẻ đáng thương!” Hải Đế lấy Mặc Phỉ Đặc trong tay Sở Thiên, ôm vào lòng mình, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi!”
Chúng ta? Sở Thiên ngạc nhiên nói: “Quốc mẫu đi cùng chúng ta sao?”
Hải Đế gật đầu, nói: “Bí mật của cực địa băng nguyên, không thể để cho người khác biết, ta phải đi bắt tên quái vật đó về.”
“Vậy Mạch Khẳng Tích…” Sở Thiên chỉ vào cột băng.
“Ha ha.” Hải Đế nhẹ nhàng cười: “Không sao, ta sẽ không đi quá xa, hơn nữa, tuy Mạch Khẳng Tích chỉ còn lại chút sức mạnh, nhưng trên đại lục không có mấy người có thể làm bị thương ông ấy.”
Phi thuyền Tề Bách Lâm dưới sự thôi động của Hải Đế, tốc độ như thiểm điện bay trong không trung.
Trên phi thuyền, Hải Đế vừa ngưng thần dò xét xung quanh, vừa nghe Sở Thiên kể về chuyện của hắn và Sắt Lâm Na. Đương nhiên, có chút chuyện Sở đại thiếu gia phải sửa đổi đi.
Sau khi kế xong, Sở Thiên ngạc nhiên nói: “Quốc mẫu, sao người lại biết mình và Sắt Lâm Na rất giống nhau? Người đã gặp nàng rồi sao?”
Hải Đế nói: “Ba năm trước, khi Mạch Khẳng Tích ở núi Lạc Nhật, ta đã từng đến thăm thành Bàng Bối.” Nói rồi, Hải Đế hiện ra một nụ cười hiền từ, “Ha ha, bọn trẻ sống cũng tốt! Sắt Lâm Na rất xinh đẹp, Lô Địch giống với tổ tiên, một lòng muốn thống nhất đại lục, ài, đáng tiếc chúng đều quá ưu tú rồi…,”
Sở Thiên hiểu ý của Hải Đế, càng ưu tú thì thời gian được sống càng ít.
Đột nhiên, Sở Thiên nhớ ra một chuyện mình đã bỏ sót, trước khi hắn nhìn thấy bí mật dưới hoàng cung Khải Tát, Lô Địch Tam Thế đã tự tay đánh bại một thành viên hoàng thất đã sống trên năm mươi tuổi!
Kỳ Đa! Tại sao thúc thúc của Sắt Lâm Na là Kỳ Đa, có thể trở thành một ngoại lệ trong hoàng thất Khải Tát!? Chẳng lẽ có con người có thể lấp được khiếm khuyết trong dòng máu Long Thần ư!?
Cố nén nghi vấn trong lòng, Sở Thiên tiếp tục hỏi: “Quốc mẫu, người là loài người sao?”
“Ta đương nhiên là người rồi!” Hải Đế cười nói : “Năm xưa ta cũng giống như Sắt Lâm Na, cũng là công chúa một nước, nhưng quốc gia của ta bị vương triều Ca Đặc mạnh nhất lúc bấy giờ thôn tính, ha ha, lúc lưu vong ta đã cứu một đứa trẻ…”
Năm nghìn năm trước, nội chiến Long tộc, Mạch Khẳng Tích bị thời gian nghịch lưu của Lạp Hi Đức biến thành một đứa trẻ vừa ra đời, chính lúc hắn thất tán với tộc nhân. Vào lúc chỉ có thể duy trì được hình người, thì gặp được Hải Đế.
Hải Đế không ngờ rằng, đứa trẻ mình vô tình nhặt được, chỉ trong mấy năm đã biến thành một thanh niên gần như hoàn mỹ. Sau đó kết hôn với nàng, rồi sinh con. Hải Đế lại càng không ngờ, người chồng trước nay cơ thể luôn gầy yếu, lại vào lúc vương triều Ca Đặc truy sát nàng, chỉ dựa vào một trường kiếm, đã giết thập đại cấm chú pháp sư uy chấn đại lục, giúp nàng xây dựng lại đất nước, hùng cứ phương đông, trở thành đế quốc Khải Tát khiến thiên hạ thèm thuồng.
Năm nghìn năm sau, thân là hậu đại ưu tú nhất của hoàng thất Khải Tát, công chúa Sắt Lâm Na kế thừa khí tức Hoàng Kim Long Vương nồng hậu trên người, Sở Thiên cả ngày ôm ấp Sắt Lâm Na, trên người tự nhiên cũng có mùi của Mạch Khẳng Tích. Điều này cũng khiến Sở đại thiếu gia gặp phải một chuỗi phiền phức lớn.
Phi thuyền rất nhanh đã bay ra khỏi phạm vi băng sơn che phủ, đến không phận của vùng đất hai màu đen trắng đan xen nhau.
Sở Thiên nhận ra đây là nơi ngày trước mình thất lạc với La Tân, thế là vội nói: “Quốc mẫu, ta và một người bạn đã bị thất tán ở đây, người có thể giúp ta tìm ở phụ cận đây không?”
“Được, ngươi chờ chút.”
Dứt lời, Hải Đế phát ra một tia thần lực, soát qua vùng đất đen một lượt.
Một lát sau, Hải Đế lắc đầu, nói: “Nơi này không có người, chỉ có mấy con ma thú.” Nghĩ một lát, Hải Đế lại nói: “Có lẽ là bạn của ngươi rất mạnh, có thể tránh được thần lực của ta.”
Rất mạnh? Sở Thiên nhớ lại tình cảnh lúc La Tân bị con cá nhám dọa cho bỏ chạy, cảm giác kỳ quái.
“Ca ca, thật dễ chịu!” Mặc Phỉ Đặc cuối cùng đã tỉnh, vén áo choàng trên người ra, nhìn Hải Đế hỏi: “Tiểu nha đầu này là ai? Sao lại nhìn giống Sắt Lâm Na tỷ tỷ vậy?”
Sở Thiên lo sợ nhìn Hải Đế, sau đó tính toán một lát, quả nhiên, Mặc Phỉ Đặc còn lớn hơn Hải Đế mấy trăm tuổi, gọi bà là tiểu nha đầu cũng không có gì là quá đáng.
Hải Đế mỉm cười, vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ hồng hào của Mặc Phỉ Đặc, nói với Sở Thiên: “Đệ đệ ngươi thật đáng yêu.”
Cộp!
Trong bầu trời chợt vang lên một âm thanh khô khốc.
Nhìn theo hướng âm thanh đó, một thân ảnh đỏ rực lửa đang biến mất về phía băng sơn phía xa.
Hải Đế sắc mặt vui mừng, vội nói: “Phất Lạp Địch Nặc, thần lực của phi thuyền này đủ bay về Khải Tát rồi, ngươi cứ đi về phía nam là được.”
Dứt lời, Hải Đế mở cửa khoang phi thuyền, tung người bay đi.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng của Hải Đế hét lớn: “Mau trở lại!”
Nhưng thân ảnh của Hải Đế bay quá nhanh, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Ca ca, ngươi gọi ả làm gì?” Mặc Phỉ Đặc nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Mẹ nó, Sắt Lâm Na sao lại có tổ tiên ngu ngốc thế!” Sở Thiên mắng: “Tên quái nhân kia là thực lực gì!?” Vừa rồi cả thời gian lâu vậy mà không xuất hiện, nhưng vừa ra khỏi cực địa băng nguyên thì hắn lại xuất hiện, hơn nữa tốc độ lại chậm ngay đến lão tử còn nhìn thấy rõ, đây rõ ràng là muốn dụ Hải Đế bỏ đi, sau đó lại đến đối phó với lão tử!”
Mặc Phỉ Đặc nửa hiểu nửa không nhìn Sở Thiên, gãi đầu, nói: “Không thành vấn đề, nếu có nguy hiểm, ta bảo vệ ngươi!”
Sở Thiên bị tức đến dở khóc dở cười, buộc chặt áo choàng cho Mặc Phỉ Đặc, dặn dò: “Cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm thì phải chạy trước!”
Xịch! Xịch!
Cơ hồ như bị cái gì đó dẫn đi, phi thuyền chệch khỏi hướng nam.
Sở Thiên chợt biến sắc, ôm lấy Mặc Phỉ Đặc.
Lơ lửng trôi đi, phi thuyền dần dần bay về hướng Đông.
Trong thung lũng băng tuyết ở phía đông cực địa băng nguyên phía xa, Liên Thành đang trụ vào trường kích màu đỏ lửa quỳ một gối xuống đất, ngực không ngừng phập phồng, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu vừa xuất hiện đã biến thành băng châu, rơi lã chã xuống đất.
“Thần lực của nữ thần Băng Tuyết?” Liên Thành sắc mặt nặng nề, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ nữ thần Băng Tuyết chưa chết? Hừ! May mà ta có Chiến Thần Kích, tuy chỉ còn một nửa sức mạnh, nhưng cũng đủ để thoái khởi tay nữ thần Băng Tuyết đến đây!”
“Chủ nhân! Phất Lạp Địch Nặc tới rồi!”
Lôi Mạc Tư dùng một đạo điện quanh kéo phi thuyền, bay về bên cạnh Liên Thành.
“Uhm, làm tốt lắm!” Liên Thành lạnh lùng nói một câu, sau đó quát: “Hợp thể!”
Khi phi thuyền hạ đất, Sở Thiên nhìn thấy Liên Thành, hắn đã lại thành một quái vật đầu ưng thân người rồi.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên dùng bộ mặt thần côn chuẩn mực nói: “Vị tiên sinh đây, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Hừ!”
Hừ nhạt một tiếng, Liên Thành vươn ra hai tay, bắt lấy Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc, sau đó chạy thẳng về hướng Đông.
Sở Thiên chỉ cảm thấy trong mắt mình vụt qua vô số ngọn núi tuyết, gió lạnh vù vù thổi khiến hai mắt hắn đau nhức, đành phải nhắm chặt mắt lại.
Khi Sở Thiên mở mắt ra, hắn đang ở trên một băng nhai.
Ném Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc trên mặt băng, Liên Thành cất giọng khàn khàn nói: “Phất Lạp Địch Nặc, một phần lực lượng nữa của Chiến Thần Kích ở đâu?”
“Chiến Thần Kích? Cái gì là Chiến Thần Kích?” Sở Thiên quằn quại bò dậy, nói: “Ta chưa từng nghe nói qua Chiến Thần Kích!”
“Ca ca, ta biết!” Mặc Phỉ Đặc cướp lời nói: “Chiến Thần là thuộc thần của nữ thần Sinh Mệnh, Chiến Thần Kích chính là binh khí của hắn!”
“Phất Lạp Địch Nặc, đệ đệ ngươi còn biết Chiến Thần Kích, lẽ nào ngươi không biết?” Liên Thành cười lạnh khinh thường nói: “Băng nhai này cách xa cực địa băng nguyên, thần lực của hai cao thủ kia không truyền được đến đây đâu! Cho nên ta khuyên ngươi hãy nói thực, nếu không…”
“Ta thật sự không biết!” Sở Thiên ôm lấy Mặc Phỉ Đặc, để hắn không ăn nói lung tung, “Nếu ta có một nửa sức mạnh của Chiến Thần Kích, lẽ nào lại chịu để ngươi bắt sao?”
Liên Thành lạnh lẽo nói: “Vậy thì ta chỉ có thể đích thân động thủ thôi!”
Bình!
Liên Thành đập mạnh Chiến Thần Kích trong tay, sau đó đôi mắt không có đồng tử phát ra một tia sáng đỏ rực lửa.
Hồng quang đầu tiên nhắm vào đầu của Sở Thiên, sau đó, tay, chân. Những nơi này đều không có gì khác thường.
Nhưng khi hồng quang chạm vào nhuyễn giáp màu đen trên người Sở Thiên, dường như lại bị hút vào trong đó và biến mất.
“Lời nguyền của Tử Thần? Sao nó lại trở nên như vậy?”
Liên Thành cau mày sững người lại, sau đó cười, “Ha ha, thì ra là bị Lời nguyền của Tử Thần hút hết rồi!”
“Đưa ta!” Liên Thành một tay tóm lấy Sở Thiên, tháo nhuyễn giáp trên người hắn ra.
Lời nguyền của Tử Thần còn có thể hút được thần lực? Sở Thiên nheo mắt lại, nếu như nó có thể hút được sức mạnh của Chiến Thần Kích, vậy thì Long Thần lực yếu ớt trong cơ thể Sở Thiên thì sao?
Dùng trường kích vén nhuyễn giáp lên, trong miệng Liên Thành vang lên một chuỗi chú ngữ phức tạp.
Theo chú ngữ, Lời nguyền của Tử Thần liền phát ra từng trận hồng quang, sau đó hồng quang nhanh chóng hút vào trong Chiến Thần Kích.
Chốc lát sau, ánh sáng của Chiến Thần Kích đã mạnh hơn, còn nhuyễn giáp đã bị rách nát không thể tưởng được, cũng lại khôi phục lại hình dạng lúc trước.
“Còn thiếu một chút!”
Nói rồi, Liên Thành quét mắt sang chiếc áo choàng trên người Mặc Phỉ Đặc.
“Ngươi muốn làm gì?” Mặc Phỉ Đặc che chiếc áo choàng trên người, lui lại vài bước.
“Đưa áo choàng cho ta!” Liên Thành lạnh lùng nói, sau đó vươn một tay đến.
“Không đưa!” Mặc Phỉ Đặc túm chặt áo choàng, lắc đầu nói: “Đây là của ca ca ta, không thể đưa cho ngươi!”
“Đưa ta!” Liên Thành đi về phía Mặc Phỉ Đặc, “Ta không muốn giết trẻ con.”
Sở Thiên luống cuống, vội che trước mặt Mặc Phỉ Đặc, sau đó nói: “Mau đưa áo choàng cho hắn!”
“Ta cứ không đưa! Không có ý tứ!” Mặc Phỉ Đặc co chân chạy đi.
“Hừ!” Đầu ưng của Liên Thành hiện ra một thần sắc không kiên nhẫn, sau đó lắc người, dời đến trước mặt Mặc Phỉ Đặc.
“Phất Lạp Địch Nặc, đệ đệ của ngươi rất đáng ghét!”
Nói rồi, Liên Thành quét ngang trường kích, đâm thẳng đến, nhấc cả Mặc Phỉ Đặc và áo choàng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.