Dị Giới Thú Y

Chương 230: Hoàng Kim Thiết Vệ (Thượng)

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Rời khỏi hoàng cung, Sở Thiên tìm Khải Văn và ma sủng của mình rồi chuẩn bị về hang cũ của Lang tộc bờ Tây Hải. Ngồi trên lưng Boeing, đoàn người bay ra khỏi thành Hoàng Kim. Sở Thiên lấy cái hộp ra đưa cho Khải Văn, “Đại ca, cái này tặng huynh!”

“Đây là gì?” Khải Văn nhận lấy, đằng sau hộp có in một cái đầu hổ màu hoàng kim, “Huynh đệ à, đây là dấu hiệu của Thú Hoàng thành Hoàng Kim. Nghe nói thứ này không dễ kiếm đâu!”

“Ha ha, kim bài Thú Hoàng đệ còn có mấy cái, huống hồ là cái này.” Sở Thiên mở cái hộp ra cho Khải Văn, cười: “Thứ trong này là cái Thú Hoàng dùng để xin lỗi thay Bối Khắc, đại ca nhận đi!”

Bên trong chỉ có một cái thẻ thủy tinh tạp trong suốt, còn có một con dao găm lấp lánh. Sở Thiên nhìn xong thì chẹp miệng, bất mãn nói: “Ma thú cấp mười trên đại lục đều có một cái tật, đó chính là keo kiệt. Long Hoàng và Thú Hoàng đều như vậy. Ài, thể diện của ma thú cấp mười đều bị chúng bôi bác hết cả!”

“Huynh đệ, thứ lễ vật này không nhẹ đâu!” Khải Văn thích thú nghịch con dao găm, cười: “Nếu đại ca không nhầm thì đây là kiệt tác của Tây Cương đại sư tộc Người Lùn. Trên đại lục này dù có tiền cũng không mua được đâu!”

“Tây Cương? Chưa nghe bao giờ!” Sở Thiên nhét cả dao găm và thẻ thủy tinh tạp vào túi đằng sau lưng Khải Văn, rồi nói: “Nhà đệ còn có một Địa Tinh Công Tượng, lão già ấy thuần túy là một tên điên nhưng thứ hắn làm ra quả thật không tồi… ”

Bỗng một tiếng sấm nổ vang trời, ngay sau đó là mấy trục cái lưới điện rộng hàng trăm mét bao trùm phía trên Boeing.

“Ông chủ cẩn thận!” Kim Cương đứng bật dậy, hít sâu một hơi rồi thổi ra một cơn gió về phía những cái lưới điện kia.

Sau khi Sở Thiên có tiền, để nâng cao sức chiến đấu của Boeing, cộng thêm việc có thiên tài không quân Sách Long, Sở Thiên đã đặc biệt mua một liên đội Thạch Tượng Quỷ với giá cao để gắn trên người Boeing. Bây giờ hơn một nghìn con Thạch Tượng Quỷ đang hung dữ lao ra.

Quéc quéc!!

Trong tiếng kêu thảm thiết, mấy chục con Thạch Tượng Quỷ rơi xuống đất, nhưng lưới điện cũng đã ít đi nhiều. Những cái còn lại cũng bị dịch chuyển phương hướng do trận cuồng phong của Kim Cương. Sở Thiên leo lên đầu Boeing, hét: “Ai? Cút ra đây?”

“Ha ha, xem lần này ngươi chạy đi đâu?!”

Bối Khắc đang cưỡi một con quái điểu đầu sần sùi bay lên từ dưới mặt đất, Sở Thiên nheo mắt lại, Bối Khắc chẳng qua là một ma thú cấp chín, dựa vào đâu là hắn có thể tấn công Boeing mà vẫn không bị Sở Thiên phát giác?

“Hừ, Phất Lạp Địch Nặc, ngoan ngoãn thăng cấp cho lão tử! Nếu không đừng có mơ đền việc về đảo Bố Lôi Trạch!” Bối Khắc chỉ vào Sở Thiên.

“Liệt Trận!” dù giọng của Boeing quá dịu dàng nhưng liên đội Thạch Tượng Quỷ vẫn chỉnh tề phân thành ba hàng ngang.

“Bối Khắc, nể mặt Thú Hoàng bệ hạ, ta đã tha cho ngươi hai lần!” Sở Thiên chắp tay sau lưng, nhìn Bối Khắc lạnh lùng, “Nhưng lần này thì không đâu!”

“Ồ, ngươi muốn giết ta? Hừ!” Bối Khắc chột dạ nhìn Kim Cương, cho quái điểu lui vài mét rồi chửi: “Dựa vào mấy con Thạch Tượng Quỷ và Kim Cương mà ngươi đòi giết ta sao? Khốn kiếp! Tạ Ngũ Đức đại ca, làm phiền huynh!”

“Bối Khắc, đây là chiến trường của ta, ngươi tránh ra!” Một giọng nói lạnh lùng, không có chút tình người nào vang lên. Trên trời bỗng xuất hiện hàng trăm bóng người.

“Thuật ẩn thân?” là Liệt Vũ Sát Thần, thuật ẩn thân của Sở Thiên đã tu luyện đến đỉnh cao từ lâu, nhưng những thuật ẩn thân của những người này hình như còn cao hơn Sở Thiên một bậc. Mình hổ, cánh ưng, thân hình cao gần ba mét, chiến giáp màu hoàng kim, trường kích lưỡi to bản. Đội ngũ ba trăm người này bay lơ lửng trên không trung, gần như giống hệt nhau, chỉ có tên thủ lĩnh là to cao hơn.

“Mạc tướng Tạ Ngũ Đức xin chào điện hạ!” phi hổ thủ lĩnh khẽ cung tay, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm.



Nhìn một lượt gia huy trên đầu các con phi hổ này, Sở Thiên hỏi: “Các ngươi là người của thành Hoàng Kim? Sao ta chưa bao giờ gặp nhỉ?”

“Hừ, cho ngươi hay, họ là Hoàng Kim Thiết Vệ của Ngũ Tư thúc thúc, người nào gặp họ thì đã chết hết rồi!” Bối Khắc đứng một bên cười đắc ý, “Họ đều là do chính tay phụ thân ta huấn luyện!”

Không cảm nhận được sức mạnh của Hoàng Kim Thiết Vệ, cũng không xác định được thực lực của chúng, nhưng Sở Thiên biết, đối thủ như vậy rất đáng sợ! Chúng nhất định là đội quân tuyệt mật của thành Hoàng Kim!

“Thú Hoàng bệ hạ phái các ngươi tới?” Sở Thiên cảnh giác, vừa thăm dò thực lực của chúng, vừa nói: “Ngũ Tư bệ hạ muốn giết ta?”

“Đúng thế! Vì ngươi không thăng cấp cho ta, nên Ngũ Tư thúc thúc phải giết các ngươi!” Bối Khắc giơ một cái đầu hổ bằng thủy tinh lên. Tạ Ngũ Đức cúi mình trước chiếc đầu hổ, nói: “Tuy điện hạ có ơn với thành Hoàng Kim nhưng hổ phù của bệ hạ đã xuất hiện thì Hoàng Kim Thiết Vệ bọn ta cũng chỉ đành tuân lệnh mà giết điện hạ thôi!”

Đần độn! Sở Thiên thầm chửi một câu, chỉ vào hổ phù: “Bệ hạ đích thân đưa hổ phù cho các ngươi hay Bối Khắc đưa?”

“Là Bối Khắc đưa cho ta!” Tạ Ngũ Đức hiểu Sở Thiên ám chỉ Bối Khắc ngụy truyền quân lệnh, nhưng vẫn lạnh lùng: “Dù ai hạ lệnh, chỉ cần hổ phù trong tay, Hoàng Kim Thiết Vệ ta đều phải nghe lệnh!”

“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, nghe rõ chưa?” Bối Khắc cười đắc ý. “Lập tức thăng cấp cho ta, nếu không ngươi chết chắc!”

“Không! Phất Lạp Địch Nặc không thể thăng cấp cho ngươi!” Tạ Ngũ Đức không hề động đậy nhưng hổ phù đã nằm trong tay hắn. Tạ Ngũ Đức nói với Bối Khắc đang ngẩn người, “Hoàng Kim Thiết Vệ đã ra tay, không có ai có thể sống sót!”

“Á?!” Bối Khắc chết sững, “Tạ Ngũ Đức đại ca, ta chỉ muốn ép hắn thăng cấp cho ta. Nếu hắn không đồng ý thì huynh hãy giết được không?”

Tạ Ngũ Đức như không nghe thấy Bối Khắc nói gì, chậm rãi giương trường kích lên, “Đội một, trong vòng thập tức trừ bỏ Thạch Tượng Quỷ! Đội hai, trong vòng nhị thập tức giết Kim Cương, Khải Văn! Đội ba phong tỏa thiên không!”

Dứt lời, cây kích của Tạ Ngũ Đức chĩa thẳng về Sở Thiên.

Nháy mắt, ba trăm Hoàng Kim Thiết Vệ cùng di chuyển, chỉ để lại trên trời ba trăm cái tàn ảnh.

Phập, phập!!

Cả đội Thạch Tượng Quỷ, thậm chí cơ hội kêu cũng không có, rơi xuống như một trận thiên thạch. Còn Kim Cương đang đứng chắn trước mặt Khải Văn, trên người đã xuất hiện một vài vết máu.

“Đội một nhiệm vụ hoàn thành!”

“Đội hai thất bại! Tin tình báo sai! Thực lực Kim Cương vượt qua cấp tám!”

“Đội ba nhiệm vụ hoàn thành! Không ai chạy thoát!”

Gần như cùng một lúc, các báo cáo của Thiết Vệ truyền đến tai Tạ Ngũ Đức. Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Ngũ Đức trở nên nặng nề, nhưng không phải vì thất bại của đội hai mà là vì mục tiêu của hắn, Sở Thiên đã biến mất.

“Đặc báo sai, thực lực của Phất Lạp Địch Nặc không rõ. Đội hai… ”



Keng!

Một tiếng kim loại va chạm vang lên, cổ Tạ Ngũ Đức lóe lên một tia lửa, ngay lập tức hắn di chuyển hợp lại cùng thủ hạ tạo nên một trận thế kỳ quái.

“Ta đã đánh giá thấp ngươi!” Sở Thiên từ từ hiện ra, con dao phẫu thuật trong tay hắn lưỡi đã hơi cong, “Có điều ta chắc chắn Bối Khắc đã lừa các ngươi… Nếu Ngũ Tư muốn giết ta thì nhất định sẽ cho các ngươi biết thực lực thật sự của ta.”

Tạ Ngũ Đức nhìn Bối Khắc với ánh mắt giận dữ, “Giả truyền hổ phù, giết!”

Phập!

Một thanh trường kích hoàng kim cắm xuyên qua lưng Bối Khắc!

“Tin tình báo của ta đã sai, thực lực của điện hạ đã vượt qua cấp chín!” Tạ Ngũ Đức nhìn Sở Thiên, giọng lạnh băng, “Có điều Hoàng Kim Thiết Vệ không thể để người sống biết!”

“Xem ra, ta không thể không giết ái tướng của bệ hạ rồi, “Sở Thiên chậm rãi giơ một tay lên, “Kim Cương, xuất pháo!”

Tạ Ngũ Đức không hiểu xuất pháo là có ý gì, nhưng hắn vẫn chĩa cây kích ra, “Đội ba dùng tốc độ nhanh nhất giết Kim Cương! Đội một, đội hai theo ta, mục tiêu Phất Lạp Địch Nặc!”

Thấy Hoàng Kim Thiết Vệ xông về phía mình, Kim Cương cầm cỗ pháo Cấm Chú nhảy khỏi lưng Boeing.

Uỳnh!

“Thời Gian Cầm Cố!”

Ánh sáng của Cấm Chú và Lĩnh Vực của Sở Thiên đồng thời xuất hiện, nhưng đúng lúc ấy, Thiết Vệ đang lao về Kim Cương bỗng xếp thành một hàng dọc, mỗi người đều giơ khiên lên. Uy lực của Cấm Chú xuyên qua người thứ nhất, người thứ hai… đến trước mặt người thứ sáu mươi ba thì dừng lại. Chỉ dùng tính mạng của sáu mươi hai người đã tiêu hao hết uy lực của Cấm Chú.

Còn Tạ Ngũ Đức trước mặt Sở Thiên, tuy người đang ở trong Thời Gian Cầm Cố, chậm lại rất nhiều, nhưng cũng giống như Thiết Vệ của hắn, vẫn đang di chuyển! Long Hoàng Lĩnh Vực không cầm cố được Hoàng Kim Thiết Vệ?! Sở Thiên tái mặt, Kim Cương đã rơi xuống, không nhìn thấy nữa. Trên trời chỉ còn Tạ Ngũ Đức và Sở Thiên đang đối mặt.

“Điện hạ lại là ma thú cấp mười?” tốc độ nói của Tạ Ngũ Đức rất chậm nhưng vô cùng rõ ràng, “Lĩnh Vực của điện hạ rất mạnh, có điều, mỗi năm bọn ta đều huấn luyện trong Lĩnh Vực của Thú Hoàng bệ hạ. Lĩnh Vực của điện hạ không đủ để cầm cố bọn ta đâu!”

Nói rồi, trận thế của Hoàng Kim Thiết Vệ không thay đổi, vẫn xông về Sở Thiên. Sở Thiên khẽ cười, “Tuy ta không cầm cố được các ngươi, nhưng có thể làm các ngươi chậm lại cũng là đủ rồi!”

Lấy Lưỡi đao Phán quyết ra, Sở Thiên chém về Tạ Ngũ Đức.

Cứng quá! Dù là Lưỡi đao Phán quyết, thủ lĩnh của Thượng cổ Thất Đại Thần Khí không không chặt đứt được cơ thể của Hoàng Kim Thiết Vệ, chỉ để lại một số vết thương.

“Đội ba chỉnh hợp, Lĩnh Vực của Phất Lạp Địch Nặc rất mạnh, sức mạnh tấn công không đủ!” Tạ Ngũ Đức từ bỏ việc tấn công Sở Thiên, từ tốn nói: “Toàn thể phòng ngự, tiêu hao Thần Lực Phất Lạp Địch Nặc! Sau khi Lĩnh Vực biến mất, tiếp tục tấn công!”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên chau mày. Giờ chỉ có Cấm Chú đại pháo của Kim Cương là có thể đả thương được Hoàng Kim Thiết Vệ, nhưng chúng lại đang ở trong Lĩnh Vực. Kim Cương muốn khai pháo nhất định phải vào bên trong. Nhưng một khi vào rồi, với thực lực của hắn thì cả người lẫn pháo đều bị cầm cố rồi.

Nếu Sở Thiên giải trừ Lĩnh Vực thì sợ là chưa đợi Kim Cương chuẩn bị khai pháo, kích của Hoàng Kim Thiết Vệ đã đâm xuyên người Sở Thiên rồi. Vậy là, tất cả cứ giữ nguyên như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook